Chương : 1
Đại lục Hắc Cổ, thế gia Vũ Minh, người người xếp thành vòng tròn quây quanh một khu đất bằng phẳng, ánh mắt ngước nhìn đến chính giữa miệng nói ồn ào, tranh luận không dứt.
"Vũ Thế Kiệt, thật đáng tiếc cho một thiên tài chỉ vì thiên phú bị mất mà giờ đây sống không bằng gia nô."
"Đáng tiếc đáng tiếc, cha mẹ hắn cũng chỉ là thành viên bình thường trong Vũ gia đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ không thể can thiệp."
"Bất quá nhờ vậy chúng ra mới có thời gian giải trí như này, không phải sao."
Một đám nhao nhao đồng thanh tán thành.
Chỉ thấy thiếu niên Vũ Thế Kiệt trong miệng bọn chúng nhắc đến giờ đây thương tích đầy mình, mặt mũi bầm dập tím đen lại, trạng thái thảm không tả xiết, khó ai nghĩ được đã từng là thiên tài sở hữu phong mang bất tận, uy phong lẫm liệt khiến người người ngưỡng mộ lại trở thành cái bộ dạng này.
Đối diện với Vũ Thế Kiệt đang chật vật trên mặt đất là một nữ tử, dung mạo nàng khá là xinh đẹp, dáng người quyến rũ lấp ló đằng sau thanh y mỏng phấp phới theo gió bay bay.
Nhìn lên hiện trường khó có thể nghĩ đến một vị mỹ nhân lại nhẫn tâm ra tay tàn độc với người khác như vậy, bất quá thông qua biểu lộ trên gương mặt của những người vây quanh có thể thấy điều này là vô cùng bình thường.
Vị nữ tử này tên Vũ Y Tiên, con gái duy nhất của gia chủ Vũ gia, Vũ Minh Hằng, đồng thời chính là hôn thê đã được định sẵn từ lâu của Vũ Thế Kiệt.
Có điều đó là trước khi Vũ Thế Kiệt vẫn còn thiên phú, danh tiếng người người biết đến, mà giờ đây trở thành phế vật đương nhiên Vũ Y Tiên không chịu chấp nhận hôn ước này, thiên phú nàng không kém, tương lai vô cùng rộng mở.
Đại lục Hắc Cổ đã tồn tại quy định, một khi đã đính hôn thệ với trời đất thì hai bên bắt buộc phải tuân thủ nếu không hậu quả khó mà lường trước được, đương nhiên nếu có sự đồng thuận từ cả hai bên và một lần nữa tuyên thệ thì có thể hủy hôn.
Chính vì lẽ đó mà năm lần bảy lượt ép Vũ Thế Kiệt chấp nhận hủy hôn ước thậm trí còn tàn nhẫn ra tay hành hạ thể xác hắn.
Chỉ là Vũ Y Tiên không ngờ đến rằng tên này lại cứng đầu như vây, kiên quyết không chấp nhận thậm trí đổi lấy bao nhiêu tiền tài cũng thế, bất đắc dĩ chỉ có thể lôi hắn ra đánh mỗi ngày trước đông đảo đệ tử khác hòng lung lay ý chí.
Nghe đến vô vàn tiếng cười nhạo mỉa mai bốn phương tám hướng chảy vào lỗ tai, Vũ Thế Kiệt cắn chặt răng lại nuốt từng ngụm đau đớn vào sâu trong tâm can, hai mắt tưởng như vô thần vậy mà ngập tràn nộ hỏa.
Bất quá hắn vẫn là ngoan ngoãn đứng lên một cách run rẩy mà lết thân mình rời khỏi nơi này.
Vũ Y Tiên thấy thế cũng không can thiệp, đây mới là qua hai tháng, nàng không tin người với ý chí sắt thép đến đâu trải qua năm tháng dài dằng dặc không chịu thay đổi, hơn nữa chỉ mới bắt đầu mà thôi, cực hình vẫn còn rất nhiều đằng sau chưa tung ra.
"Hi vọng ngươi vẫn giữ quan điểm của mình."
Buông ra một câu lạnh lùng mà tàn nhẫn, nữ tử dứt khoát quay người bước đi, chờ cho thân ảnh hai nhân vật này biến mất thì từng đám người khác cũng nhao nhao tan tác mỗi phương một hướng, chẳng mấy chốc không khí khu vực này lại lắng đọng trở lại.
Một đường hướng thẳng về nhà, Vũ Thế Kiệt không chần chừ lao nhanh vào trong phòng và đóng chặt cửa lại, hô hấp đều dồn dập mà quên đi thương tích trên người.
Hắn nói ra một cách gấp rút không kém phần kích động:
"Tạo hóa thiên thư hiện."
Ngay lập tức giữa hư không thế mà lại thần không biết quỷ không hay hiện ra một quyển trục vàng óng tỏa ra chói mắt quang mang, bất quá cảm tưởng như quang mang này chỉ tác động lên mình Vũ Thế Kiệt, còn đối với những thứ xung quanh hoàn toàn coi như vô hình không hề tồn tại.
Quang mang trong mắt Vũ Thế Kiệt phản chiếu ngày một lớn, thậm trí hắn đã phải run rẩy giơ lên hai tay bầm tím che đi đôi mắt sưng húp một thời gian vì không chịu được cường độ.
Thiên thư theo thời gian trôi qua thì bắt đầu uốn mở ra từng trang giấy trắng, trên đó hiển hiện vỏn vẹn một dòng chữ ngắn đen đậm vô cùng rõ nét.
[Trải qua cảm giác nhục nhã đến cự điểm trong hai năm hoàn thành.]
Nhìn đến hai chữ hoàn thành hiện ra sau cùng mà trong lòng Vũ Thế Kiệt không kìm nén được sự phấn khích khó tả, cảm giác đã từng phong mang bất tận tự nhiên vô thanh vô thức ầm ầm ùa về nhuốm lên một nỗi căm phẫn lạ thường.
Hai năm trước Vũ Thế Kiệt mới mười tám tuổi nhưng lại sở hữu thiên phú kinh người một đường đạt đến hóa phàm, hóa thiên, hóa địa chi đỉnh, chỉ cách thiên nguyên cảnh một bước chân thôi, uy danh lan rộng khắp Hoắc Vũ thành nhen nhóm ra cả khu vực lân cận bên ngoài.
Thậm trí nếu không phải cha mẹ Vũ Thế Kiệt chỉ là thành viên bình thường không trong quý tộc thì có lẽ chức gia chủ Vũ gia nằm chắc trong tay hắn rồi.
Tuy nhiên tạo hóa trêu ngươi, trong một lần lịch luyện tại Hắc Ám sâm lâm thì Vũ Thế Kiệt tạo ngộ ác địch mà bị phế bỏ thiên phú, tu vi mất hết trở thành người phàm chú định cả đời không thể tu luyện.
Vì lẽ đó đang từ đỉnh núi rơi xuống hố sâu vạn trượng vĩnh viễn vạn kiếp bất phục.
Cảm giác thật sự vô cùng bất công.
Chỉ là, không ai ngờ tới rằng Vũ Thế Kiệt tạo ngộ tại Hắc Ám sâm lâm chính là Tạo Hóa thiên thư, thượng cổ thần khí đại danh đỉnh đỉnh.
Món thần khí này được vang danh như vậy chính là nhờ công dụng của nó nghịch thiên quá mức tưởng tượng.
Chỉ cần thực hiện xong nhiệm vụ bên trên Tạo Hóa thiên thư đưa ra thì có thể nhận lấy một phần thưởng mà thiên đạo chiếu cố ban cho, thiên phú, thần thể, công pháp hay thậm trí chính là tuổi thọ bất tận.
Đúng thế, chính hắn đã tự tay phế bỏ thiên phú đoạn tuyệt tu vi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của Tạo Hóa thiên thư, giờ đây nhiệm vụ hoàn thành nội tâm không kích động sao được.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười gằn một cái thật rõ, giọng nói cất lên chứa đầy mong đợi:
"Nào, cho ta xem những gì đánh đổi trong hai năm qua có thực sự đáng giá không."
Đối diện là dòng chữ bên trên thiên thư cũng mờ dần rồi biến mất, bất thình lình lại hiện ra một dòng chữ mới nhưng nội dung khác hoàn toàn.
[Thượng cổ thần thể: Thanh Mộc Tử Diệp Hóa.]
Đây là...
Hai mắt Vũ Thế Kiệt trừng lớn không thể tin vào sự thật, bất quá để hắn chợt nhận ra thì một luồng linh quan tới từ Tạo Hóa thiên thư tách ra, tiến thẳng đến lồng ngực của hắn mà nhẹ nhàng xâm nhập vào.
Linh quang lúc đầu như dòng nước ấm chảy khắp cơ thể tạo ra cảm giác nhẹ nhàng mà thoải mái, nhưng theo thời gian trôi qua thì dòng nước ấm ngày càng chuyển biến thành vô số bạo phong tàn phá từ bên trong thấm ra bên ngoài.
Đến cả hai năm nay chịu biết bao cuộc hành hạ thể xác nhẫn tâm như Vũ Thế Kiệt giờ phút này cũng không thể chịu đựng được mà thất thanh kêu lên một cách đau đớn, tiếng hét ngày một to dần mà tầm ảnh hưởng vươn xa ra khỏi ngôi nhà này.
May mắn nơi ở của hắn tọa lạc ở vĩ trí vô cùng hẻo lánh xa cách mọi người mà những âm thanh kia chỉ có thể quanh quẩn bên trong khu vực này không thể với ra ngoài.
Nhất thời cả một khu vực nhỏ tràn ngập tiếng thét thống khổ tận cùng của Vũ Thế Kiệt, thẳng cho đến khi trôi qua nửa canh giờ hắn mới mất đi ý thức mà vô lực lằm xõng xoài trên nền đất đất lãnh lẽo, mà linh quang bên trong cơ thể vẫn như vậy tiếp tục tàn phá mọi thứ không có ý định dừng lại.
Đêm đến, ánh trăng tròn vành vạch tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đại địa.
Bên trong căn phòng tối tăm cùng lạnh lẽo, Vũ Thế Kiệt chẳng biết đã hôn mê được bao lâu mà cũng bắt đầu khôi phục ý thức dần dần tỉnh lại, linh quang trong cơ thể cũng biến mất lúc nào không hay, chỉ để lại một bộ khuôn với kết cấu thân thể vô cùng săn chắc và hoàn hảo, tìm chẳng ra bất cứ vết thương nào.
Vũ Thế Kiệt nhanh chóng mở ra đôi mắt mà đứng thẳng dậy một cách nhẹ nhàng, hai bàn tay siết chặt lại để cảm giác lấy một nguồn sinh mệnh mới.
Vô cùng thoải mái, cảm tưởng như hắn đang sống giữa một rừng linh khí nồng đậm mà khoan khoái, không hề vận dụng chú quyết mà vẫn có cảm giác linh khí khắp nơi vẫn chậm rãi thông qua cách lỗ chân lông chảy vào thể nội.
"Vũ Thế Kiệt, thật đáng tiếc cho một thiên tài chỉ vì thiên phú bị mất mà giờ đây sống không bằng gia nô."
"Đáng tiếc đáng tiếc, cha mẹ hắn cũng chỉ là thành viên bình thường trong Vũ gia đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ không thể can thiệp."
"Bất quá nhờ vậy chúng ra mới có thời gian giải trí như này, không phải sao."
Một đám nhao nhao đồng thanh tán thành.
Chỉ thấy thiếu niên Vũ Thế Kiệt trong miệng bọn chúng nhắc đến giờ đây thương tích đầy mình, mặt mũi bầm dập tím đen lại, trạng thái thảm không tả xiết, khó ai nghĩ được đã từng là thiên tài sở hữu phong mang bất tận, uy phong lẫm liệt khiến người người ngưỡng mộ lại trở thành cái bộ dạng này.
Đối diện với Vũ Thế Kiệt đang chật vật trên mặt đất là một nữ tử, dung mạo nàng khá là xinh đẹp, dáng người quyến rũ lấp ló đằng sau thanh y mỏng phấp phới theo gió bay bay.
Nhìn lên hiện trường khó có thể nghĩ đến một vị mỹ nhân lại nhẫn tâm ra tay tàn độc với người khác như vậy, bất quá thông qua biểu lộ trên gương mặt của những người vây quanh có thể thấy điều này là vô cùng bình thường.
Vị nữ tử này tên Vũ Y Tiên, con gái duy nhất của gia chủ Vũ gia, Vũ Minh Hằng, đồng thời chính là hôn thê đã được định sẵn từ lâu của Vũ Thế Kiệt.
Có điều đó là trước khi Vũ Thế Kiệt vẫn còn thiên phú, danh tiếng người người biết đến, mà giờ đây trở thành phế vật đương nhiên Vũ Y Tiên không chịu chấp nhận hôn ước này, thiên phú nàng không kém, tương lai vô cùng rộng mở.
Đại lục Hắc Cổ đã tồn tại quy định, một khi đã đính hôn thệ với trời đất thì hai bên bắt buộc phải tuân thủ nếu không hậu quả khó mà lường trước được, đương nhiên nếu có sự đồng thuận từ cả hai bên và một lần nữa tuyên thệ thì có thể hủy hôn.
Chính vì lẽ đó mà năm lần bảy lượt ép Vũ Thế Kiệt chấp nhận hủy hôn ước thậm trí còn tàn nhẫn ra tay hành hạ thể xác hắn.
Chỉ là Vũ Y Tiên không ngờ đến rằng tên này lại cứng đầu như vây, kiên quyết không chấp nhận thậm trí đổi lấy bao nhiêu tiền tài cũng thế, bất đắc dĩ chỉ có thể lôi hắn ra đánh mỗi ngày trước đông đảo đệ tử khác hòng lung lay ý chí.
Nghe đến vô vàn tiếng cười nhạo mỉa mai bốn phương tám hướng chảy vào lỗ tai, Vũ Thế Kiệt cắn chặt răng lại nuốt từng ngụm đau đớn vào sâu trong tâm can, hai mắt tưởng như vô thần vậy mà ngập tràn nộ hỏa.
Bất quá hắn vẫn là ngoan ngoãn đứng lên một cách run rẩy mà lết thân mình rời khỏi nơi này.
Vũ Y Tiên thấy thế cũng không can thiệp, đây mới là qua hai tháng, nàng không tin người với ý chí sắt thép đến đâu trải qua năm tháng dài dằng dặc không chịu thay đổi, hơn nữa chỉ mới bắt đầu mà thôi, cực hình vẫn còn rất nhiều đằng sau chưa tung ra.
"Hi vọng ngươi vẫn giữ quan điểm của mình."
Buông ra một câu lạnh lùng mà tàn nhẫn, nữ tử dứt khoát quay người bước đi, chờ cho thân ảnh hai nhân vật này biến mất thì từng đám người khác cũng nhao nhao tan tác mỗi phương một hướng, chẳng mấy chốc không khí khu vực này lại lắng đọng trở lại.
Một đường hướng thẳng về nhà, Vũ Thế Kiệt không chần chừ lao nhanh vào trong phòng và đóng chặt cửa lại, hô hấp đều dồn dập mà quên đi thương tích trên người.
Hắn nói ra một cách gấp rút không kém phần kích động:
"Tạo hóa thiên thư hiện."
Ngay lập tức giữa hư không thế mà lại thần không biết quỷ không hay hiện ra một quyển trục vàng óng tỏa ra chói mắt quang mang, bất quá cảm tưởng như quang mang này chỉ tác động lên mình Vũ Thế Kiệt, còn đối với những thứ xung quanh hoàn toàn coi như vô hình không hề tồn tại.
Quang mang trong mắt Vũ Thế Kiệt phản chiếu ngày một lớn, thậm trí hắn đã phải run rẩy giơ lên hai tay bầm tím che đi đôi mắt sưng húp một thời gian vì không chịu được cường độ.
Thiên thư theo thời gian trôi qua thì bắt đầu uốn mở ra từng trang giấy trắng, trên đó hiển hiện vỏn vẹn một dòng chữ ngắn đen đậm vô cùng rõ nét.
[Trải qua cảm giác nhục nhã đến cự điểm trong hai năm hoàn thành.]
Nhìn đến hai chữ hoàn thành hiện ra sau cùng mà trong lòng Vũ Thế Kiệt không kìm nén được sự phấn khích khó tả, cảm giác đã từng phong mang bất tận tự nhiên vô thanh vô thức ầm ầm ùa về nhuốm lên một nỗi căm phẫn lạ thường.
Hai năm trước Vũ Thế Kiệt mới mười tám tuổi nhưng lại sở hữu thiên phú kinh người một đường đạt đến hóa phàm, hóa thiên, hóa địa chi đỉnh, chỉ cách thiên nguyên cảnh một bước chân thôi, uy danh lan rộng khắp Hoắc Vũ thành nhen nhóm ra cả khu vực lân cận bên ngoài.
Thậm trí nếu không phải cha mẹ Vũ Thế Kiệt chỉ là thành viên bình thường không trong quý tộc thì có lẽ chức gia chủ Vũ gia nằm chắc trong tay hắn rồi.
Tuy nhiên tạo hóa trêu ngươi, trong một lần lịch luyện tại Hắc Ám sâm lâm thì Vũ Thế Kiệt tạo ngộ ác địch mà bị phế bỏ thiên phú, tu vi mất hết trở thành người phàm chú định cả đời không thể tu luyện.
Vì lẽ đó đang từ đỉnh núi rơi xuống hố sâu vạn trượng vĩnh viễn vạn kiếp bất phục.
Cảm giác thật sự vô cùng bất công.
Chỉ là, không ai ngờ tới rằng Vũ Thế Kiệt tạo ngộ tại Hắc Ám sâm lâm chính là Tạo Hóa thiên thư, thượng cổ thần khí đại danh đỉnh đỉnh.
Món thần khí này được vang danh như vậy chính là nhờ công dụng của nó nghịch thiên quá mức tưởng tượng.
Chỉ cần thực hiện xong nhiệm vụ bên trên Tạo Hóa thiên thư đưa ra thì có thể nhận lấy một phần thưởng mà thiên đạo chiếu cố ban cho, thiên phú, thần thể, công pháp hay thậm trí chính là tuổi thọ bất tận.
Đúng thế, chính hắn đã tự tay phế bỏ thiên phú đoạn tuyệt tu vi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của Tạo Hóa thiên thư, giờ đây nhiệm vụ hoàn thành nội tâm không kích động sao được.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt nhếch miệng cười gằn một cái thật rõ, giọng nói cất lên chứa đầy mong đợi:
"Nào, cho ta xem những gì đánh đổi trong hai năm qua có thực sự đáng giá không."
Đối diện là dòng chữ bên trên thiên thư cũng mờ dần rồi biến mất, bất thình lình lại hiện ra một dòng chữ mới nhưng nội dung khác hoàn toàn.
[Thượng cổ thần thể: Thanh Mộc Tử Diệp Hóa.]
Đây là...
Hai mắt Vũ Thế Kiệt trừng lớn không thể tin vào sự thật, bất quá để hắn chợt nhận ra thì một luồng linh quan tới từ Tạo Hóa thiên thư tách ra, tiến thẳng đến lồng ngực của hắn mà nhẹ nhàng xâm nhập vào.
Linh quang lúc đầu như dòng nước ấm chảy khắp cơ thể tạo ra cảm giác nhẹ nhàng mà thoải mái, nhưng theo thời gian trôi qua thì dòng nước ấm ngày càng chuyển biến thành vô số bạo phong tàn phá từ bên trong thấm ra bên ngoài.
Đến cả hai năm nay chịu biết bao cuộc hành hạ thể xác nhẫn tâm như Vũ Thế Kiệt giờ phút này cũng không thể chịu đựng được mà thất thanh kêu lên một cách đau đớn, tiếng hét ngày một to dần mà tầm ảnh hưởng vươn xa ra khỏi ngôi nhà này.
May mắn nơi ở của hắn tọa lạc ở vĩ trí vô cùng hẻo lánh xa cách mọi người mà những âm thanh kia chỉ có thể quanh quẩn bên trong khu vực này không thể với ra ngoài.
Nhất thời cả một khu vực nhỏ tràn ngập tiếng thét thống khổ tận cùng của Vũ Thế Kiệt, thẳng cho đến khi trôi qua nửa canh giờ hắn mới mất đi ý thức mà vô lực lằm xõng xoài trên nền đất đất lãnh lẽo, mà linh quang bên trong cơ thể vẫn như vậy tiếp tục tàn phá mọi thứ không có ý định dừng lại.
Đêm đến, ánh trăng tròn vành vạch tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đại địa.
Bên trong căn phòng tối tăm cùng lạnh lẽo, Vũ Thế Kiệt chẳng biết đã hôn mê được bao lâu mà cũng bắt đầu khôi phục ý thức dần dần tỉnh lại, linh quang trong cơ thể cũng biến mất lúc nào không hay, chỉ để lại một bộ khuôn với kết cấu thân thể vô cùng săn chắc và hoàn hảo, tìm chẳng ra bất cứ vết thương nào.
Vũ Thế Kiệt nhanh chóng mở ra đôi mắt mà đứng thẳng dậy một cách nhẹ nhàng, hai bàn tay siết chặt lại để cảm giác lấy một nguồn sinh mệnh mới.
Vô cùng thoải mái, cảm tưởng như hắn đang sống giữa một rừng linh khí nồng đậm mà khoan khoái, không hề vận dụng chú quyết mà vẫn có cảm giác linh khí khắp nơi vẫn chậm rãi thông qua cách lỗ chân lông chảy vào thể nội.