Chương : 17
Sau một loạt nghi thức nhập môn bái tổ sư, đọc môn quy, thu nhận danh hiệu v.v, đoàn người Diệp Chân nhận được một khối bạch ngọc phù có khắc tên của mình, chính thức trở thành một đệ tử ngoại môn của Tề Vân tông.
- Được rồi, từ giờ trở đi, mười sáu người các ngươi đã chính thức tiến vào tường môn của Tề Vân tông ta, trở thành một đệ tử ngoại môn. Chỉ có điều, Tề Vân tông chúng ta có hơn ba ngàn đệ tử ngoại môn, môn nhân rất nhiều. Cho nên, đệ tử ngoại môn vẫn không có tư cách bái sư.
Dừng một chút, Lưu chấp sự vẫn dẫn dắt đám người Diệp Chân lại nói:
- Vài chuyện tiếp theo liên quan đến tiền đồ của các ngươi. Các ngươi phải ghi nhớ.
- Đầu tiên, bạch ngọc phù trong tay các ngươi là chứng minh thân phận của các ngươi, trải qua phù học đại sư trong tông môn chế luyện, thần diệu khác thường, có thể ghi lại, tăng giảm điểm cống hiến tông môn của các ngươi, cùng với tin tức khác.
- Thứ hai, tuy rằng các ngươi không có tư cách bái sư, nhưng tông môn vẫn an bài mười vị giáo tập tông môn cho rất nhiều đệ tử ngoại môn. Nếu trên phương diện tu hành các ngươi có gì nghi ngờ, có thể đi thỉnh giáo giáo tập tông môn.
- Thứ ba, mỗi một vị đệ tử ngoại môn mới tiến vào đều có thể tiến vào tầng một Tàng Kinh lâu miễn phí lựa chọn sử dụng một quyển công pháp, thân pháp, võ kỹ bí tịch các loại. Từ nay về sau, nếu muốn đổi công pháp bí tịch tu luyện hoặc tu luyện cao cấp hơn, ngoại trừ phần thưởng của tông môn ra, cần phải tự mình sử dụng điểm cống hiến tông môn đổi.
- Thứ tư, đó chính là nhiệm vụ tông môn. Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, thời gian các ngươi tu luyện gia tăng trên diện rộng. Nhưng mỗi một tháng, mỗi người phải hoàn thành một nhiệm vụ tông môn. Đôi khi, tông môn thậm chí sẽ trực tiếp phân công nhiệm vụ cho các ngươi. Tề Vân tông chưa bao giờ nuôi ăn cơm trắng!
Diệp Chân nghe rất nghiêm túc. So sánh một chút, đãi ngộ của đệ tử ngoại môn so với đệ tử tạp dịch, chính là khác nhau một trời một vực. Nhiệm vụ chủ yếu của đệ tử tạp dịch chính là hoàn thành công việc lao dịch. Nhiệm vụ chủ yếu của đệ tử ngoại môn chính là tu luyện.
Về phần một tháng hoàn thành một nhiệm vụ tông môn, điều này căn bản không tính là gì cả. Lúc làm đệ tử tạp dịch, mỗi ngày lại phải tiến hành lao động khổ cực kéo dài đến năm canh giờ.
- Được rồi, chuyện ta giao phó cho các ngươi chỉ có vậy. Hiện tại, các ngươi có thể tiến vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp tu luyện chính.
Lưu chấp sự chỉ tay về phía một tòa lầu các cao vút phía xa.
Đệ tử ngoại môn đã sớm nghe lợi ích được hưởng vô số lần. Nhất là ưu thế công pháp tu luyện càng khiến cho các đệ tử tạp dịch mỗi ngày trà dư tửu hậu lấy ra làm đề tài câu chuyện. Hiện tại vừa nghe Lưu chấp sự nói như vậy, cho dù là tồn tại cao ngạo giống như Phùng Hạo Nhiên, cũng không nhịn được nhanh bước chân theo đoàn người lao về phía Tàng Kinh lâu của Tề Vân tông.
- Diệp huynh, đi cùng nhau chứ?
Thạch Thiên Giáp khó nén vẻ hưng phấn qua bắt chuyện với Diệp Chân một tiếng. Diệp Chân ung dung thản nhiên lắc đầu từ chối. Ngày hôm nay ở Ngư Long Đạo, tình cảnh Thạch Thiên Giáp cố ý kéo Diệp Chân vào cuộc chiến, hình thành cục diện hai đánh một, khiến cho Diệp Chân đột nhiên có một phần cảnh giác đối với người này.
- Diệp Chân, vì sao ngươi không đi Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp bí tịch? Cần phải biết, chọn sớm một ngày, tu luyện sớm một ngày, lại có ưu thế thêm một ngày?
Nhìn thấy Diệp Chân cũng không có ý định đi Tàng Kinh lâu, Lưu chấp sự ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi.
Nửa ngày trôi qua, Diệp Chân đã hiểu rõ ràng, Lưu chấp sự có chòm râu ba chỏm dài này thật ra là chấp sự quản lý Đông Lai phong. Có người nói, hắn chính là xuất thân từ đệ tử nội môn có công với tông môn.
Nói cách khác, ba nghìn đệ tử ngoại môn Đông Lai phong đều thuộc về sự quản lý của Lưu chấp sự này.
- Nghe nói Tàng Kinh lâu công pháp phong phú, khiến cho người ta hoa cả mắt. Đệ tử muốn chờ tâm tình bình tĩnh xuống, rồi mới cẩn thận lựa chọn.
Diệp Chân vốn định nói thẳng là bởi vì Triệu quản sự giao phó, nhưng lại không rõ Triệu quản sự căn dặn như vậy rốt cuộc có ý gì, hắn không thể làm gì khác hơn là nói như thế.
Nghe vậy, sắc mặt Lưu chấp sự lại đột ngột trầm xuống.
- Ý nghĩ là tốt. Nhưng vừa rồi ta cho các ngươi đọc qua môn quy, ngươi đừng vội quên mất... Công pháp bí tịch của Tề Vân tông cấm các đệ tử truyền lại cho nhau. Một khi bị phát hiện, phế bỏ công lực, trục xuất tông môn!
Nặng nề hừ lạnh một tiếng, Lưu chấp sự lúc đó mới rời đi, chỉ để lại Diệp Chân ở tại chỗ cười khổ không thôi. Diệp Chân không nghĩ tới, Lưu chấp sự lại hiểu nhầm hắn muốn cùng các đệ tử khác giao lưu công pháp bí tịch, mượn điều này dùng mánh lới.
Diệp Chân ngược lại không vội vàng đi gặp Triệu quản sự. Tuy rằng hắn rất tò mò Triệu quản sự căn dặn như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì, còn có chút chờ mong phần thưởng của Triệu quản sự. Trái lại hắn đi tới chỗ ở của mình tại Đông Lai phong trước.
So sánh một chút, đệ tử ngoại môn ở phương diện đãi ngộ sinh hoạt lại tốt hơn đệ tử tạp dịch thật nhiều. Tuy rằng không phải độc môn độc viện, đãi ngộ nhưng mỗi người một nhà một gian, vẫn khiến cho Diệp Chân cảm thấy vui mừng bất ngờ.
Đệ tử ngoại môn đặc biệt toàn thân mặc trang phục màu đen, một vẻ anh khí khác thường không thể khống chế được từ trên người Diệp Chân truyền qua, so với áo xám của đệ tử tạp dịch này, lại tốt hơn rất nhiều.
Sau khi thu thập vài chuyện, Diệp Chân lại lao thẳng đến Bách Tùng phong.
- Ra mắt sư huynh!
- Chào sư huynh!
Thời điểm ở Đông Lai phong còn tốt, đi lại phần lớn đều là đệ tử ngoại môn, không phân đẳng cấp gì. Nhưng ra khỏi Đông Lai phong, trên đường đến Bách Tùng phong này, Diệp Chân gặp được, đều là đệ tử tạp dịch thân mặc áo xám.
Những đệ tử tạp dịch thân mặc áo xám này vừa nhìn thấy Diệp Chân toàn thân áo đen, thần sắc nghiêm lại, lập tức né tránh sang bên đường, cũng khom người vấn an Diệp Chân.
Lúc nhiều nhất, Diệp Chân gặp phải mười một đệ tử tạp dịch đứng song song ở bên đường vấn an hắn. Cảm giác kia lập tức khiến cho Diệp Chân có phần lâng lâng.
Đột nhiên, một đệ tử nội môn áo trắng không biết từ trên một lối rẽ nào trên sơn đạo xuất hiện. Diệp Chân đang chìm đắm ở trong cảm giác lâng lâng mãi đến khi đi tới gần, mới ý thức tới mình gặp đệ tử nội môn áo trắng.
Lúc ngẩng đầu lên, Diệp Chân liền nhìn thấy đệ tử nội môn áo trắng này gương mặt lạnh như sương, toàn thân còn tản ra một loại uy thế không rõ khiến Diệp Chân khiếp sợ.
- Ra mắt sư huynh!
Diệp Chân giật mình tỉnh lại vội vàng tránh sang bên đường chào.
Thấy thế, sắc mặt đệ tử nội môn áo trắng kia mới hòa hoãn xuống, lưu lại một tiếng hừ lạnh như muốn phá rách màng tai của Diệp Chân, nghênh ngang rời đi. Diệp Chân cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng lúc này mới biến mất, trên người đã lặng lẽ chảy ra mồ hôi lạnh.
Đây là một nhạc đệm nhỏ không đáng chú ý, nhưng ở trong lòng Diệp Chân lại dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn tuyệt đối không thể bởi vì thành tựu nho nhỏ mình thành công tiến thân làm đệ tử ngoại môn lại dương dương tự đắc, ở trên đệ tử ngoại môn, cường giả rất nhiều.
Đệ tử ngoại môn chẳng qua là địa vị, đãi ngộ mạnh hơn con kiến hôi đệ tử tạp dịch một chút mà thôi, nhưng mạnh hơn con kiến hôi, vẫn là con kiến hôi.
Phải trở nên mạnh mẽ!
Phải nắm giữ thực lực cường đại!
Phải giống như Thải Y tiên tử hắn nhìn thấy ngày ấy, vừa ra trận, đã có thể khiến cho hàng vạn hàng nghìn môn nhân, cho dù là chấp sự tông môn tư cách thâm hậu cũng không thể không cung kính ra nghênh đón.
Ở trong lòng Diệp Chân, một hạt giống đã lặng lẽ nẩy mầm mọc rễ!
- Ra mắt Diệp sư huynh!
- Chúc mừng Diệp sư huynh thành công tiến thân thành đệ tử ngoại môn!
Quay lại đến Bách Tùng phong, thái độ của rất nhiều đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong đối với Diệp Chân càng cung kính hơn, khiến cho Diệp Chân rất có cảm giác áo gấm về quê.
Giờ phút này, Diệp Chân âm thầm quyết định, chờ ổn định lại, thoáng tu luyện thành công, nhất định phải mau chóng về nhà một chuyến.
Không vì cái gì khác, làm cho nét mặt phụ mẫu rạng rỡ, khiến cho phụ mẫu đỡ buồn mà thôi.
- Diệp Chân, trở thành đệ tử ngoại môn cảm giác thế nào?
Nhìn thấy Diệp Chân đang ở trong lời chúc mừng của rất nhiều đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong đi tới, Triệu quản sự đang chờ Diệp Chân cười vang hỏi.
Diệp Chân lại chỉ vào một tồn tại khủng khiếp vừa bay qua trên bầu trời cười gượng nói:
- Vẫn là con kiến hôi, một con kiến hôi hơi mạnh hơn so với trước đây mà thôi.
Ban đầu Triệu quản sự đang cười, chợt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Không tệ! Diệp Chân, ngươi quả thật không tệ. Ta còn tưởng rằng ngươi trở thành đệ tử ngoại môn hưng phấn tới tìm không ra phương hướng.
Diệp Chân giành được chút thành tựu, nhưng so với những tồn tại bởi vì thiên phú huyết mạch xuất chúng trực tiếp được nhận làm đệ tử ngoại môn này, bọn họ chẳng qua chỉ là nhóm tệ nhất trong đệ tử ngoại môn.
Đừng nói là Nhậm Tây Hoa năm đó cùng Diệp Chân nhập môn lấy thiên phú tuyệt thế lục mạch thượng phẩm trực tiếp được Tề Vân tông thu nhận làm đệ tử nội môn, đám tồn tại đệ tử tạp dịch Diệp Chân bọn họ vừa chen bể đầu tiến thân làm đệ tử ngoại môn, bọn họ lại tính là cái gì?
Có người nói, Nhậm Tây Hoa nhập môn một tháng, lại là Luyện Huyết tứ trọng. Nhập môn nửa năm, lại ngưng tinh tụ nguyên thành công. Có người nói nếu không phải trưởng bối của tông môn sợ hắn căn cơ không ổn, vẫn cứ ép hắn mấy tháng, bằng không, Nhậm Tây Hoa có thể đã sớm ngưng tinh tụ nguyên hơn.
- Diệp Chân, ngươi cũng không cần coi nhẹ chính mình. Một đường võ đạo, quý ở không khiếp sợ. Có thể đi tới một bước nào, hoàn toàn phải xem số phận của ngươi.
Dừng một chút, Triệu quản sự lại nói:
- Ngươi không vào Tàng Kinh Các, vậy Lưu chấp sự có phải đã quát ngươi hay không? Ngươi có biết, vì sao ta căn dặn không cho ngươi tiến vào Tàng Kinh Các lựa chọn công pháp bí tịch hay không?
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Chân đầu tiên thấy kỳ quái, sau đó lắc đầu.
- Không biết được rõ ràng.
- A, trước khi ngươi xông vào Ngư Long Đạo, lão phu đã từng đáp ứng, nếu ngươi thành công xông qua Ngư Long Đạo, tất có một phần quà tốt đưa tiễn. Điều này thật ra lại có liên quan tới món quà tốt lão phu sắp đưa cho ngươi!
Triệu quản sự nói.
Quà tốt?
Diệp Chân nghe vậy, tim không khỏi đập thình thịch. Lẽ nào Triệu quản sự muốn đưa cho hắn công pháp bí tịch?
- Được rồi, từ giờ trở đi, mười sáu người các ngươi đã chính thức tiến vào tường môn của Tề Vân tông ta, trở thành một đệ tử ngoại môn. Chỉ có điều, Tề Vân tông chúng ta có hơn ba ngàn đệ tử ngoại môn, môn nhân rất nhiều. Cho nên, đệ tử ngoại môn vẫn không có tư cách bái sư.
Dừng một chút, Lưu chấp sự vẫn dẫn dắt đám người Diệp Chân lại nói:
- Vài chuyện tiếp theo liên quan đến tiền đồ của các ngươi. Các ngươi phải ghi nhớ.
- Đầu tiên, bạch ngọc phù trong tay các ngươi là chứng minh thân phận của các ngươi, trải qua phù học đại sư trong tông môn chế luyện, thần diệu khác thường, có thể ghi lại, tăng giảm điểm cống hiến tông môn của các ngươi, cùng với tin tức khác.
- Thứ hai, tuy rằng các ngươi không có tư cách bái sư, nhưng tông môn vẫn an bài mười vị giáo tập tông môn cho rất nhiều đệ tử ngoại môn. Nếu trên phương diện tu hành các ngươi có gì nghi ngờ, có thể đi thỉnh giáo giáo tập tông môn.
- Thứ ba, mỗi một vị đệ tử ngoại môn mới tiến vào đều có thể tiến vào tầng một Tàng Kinh lâu miễn phí lựa chọn sử dụng một quyển công pháp, thân pháp, võ kỹ bí tịch các loại. Từ nay về sau, nếu muốn đổi công pháp bí tịch tu luyện hoặc tu luyện cao cấp hơn, ngoại trừ phần thưởng của tông môn ra, cần phải tự mình sử dụng điểm cống hiến tông môn đổi.
- Thứ tư, đó chính là nhiệm vụ tông môn. Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn, thời gian các ngươi tu luyện gia tăng trên diện rộng. Nhưng mỗi một tháng, mỗi người phải hoàn thành một nhiệm vụ tông môn. Đôi khi, tông môn thậm chí sẽ trực tiếp phân công nhiệm vụ cho các ngươi. Tề Vân tông chưa bao giờ nuôi ăn cơm trắng!
Diệp Chân nghe rất nghiêm túc. So sánh một chút, đãi ngộ của đệ tử ngoại môn so với đệ tử tạp dịch, chính là khác nhau một trời một vực. Nhiệm vụ chủ yếu của đệ tử tạp dịch chính là hoàn thành công việc lao dịch. Nhiệm vụ chủ yếu của đệ tử ngoại môn chính là tu luyện.
Về phần một tháng hoàn thành một nhiệm vụ tông môn, điều này căn bản không tính là gì cả. Lúc làm đệ tử tạp dịch, mỗi ngày lại phải tiến hành lao động khổ cực kéo dài đến năm canh giờ.
- Được rồi, chuyện ta giao phó cho các ngươi chỉ có vậy. Hiện tại, các ngươi có thể tiến vào Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp tu luyện chính.
Lưu chấp sự chỉ tay về phía một tòa lầu các cao vút phía xa.
Đệ tử ngoại môn đã sớm nghe lợi ích được hưởng vô số lần. Nhất là ưu thế công pháp tu luyện càng khiến cho các đệ tử tạp dịch mỗi ngày trà dư tửu hậu lấy ra làm đề tài câu chuyện. Hiện tại vừa nghe Lưu chấp sự nói như vậy, cho dù là tồn tại cao ngạo giống như Phùng Hạo Nhiên, cũng không nhịn được nhanh bước chân theo đoàn người lao về phía Tàng Kinh lâu của Tề Vân tông.
- Diệp huynh, đi cùng nhau chứ?
Thạch Thiên Giáp khó nén vẻ hưng phấn qua bắt chuyện với Diệp Chân một tiếng. Diệp Chân ung dung thản nhiên lắc đầu từ chối. Ngày hôm nay ở Ngư Long Đạo, tình cảnh Thạch Thiên Giáp cố ý kéo Diệp Chân vào cuộc chiến, hình thành cục diện hai đánh một, khiến cho Diệp Chân đột nhiên có một phần cảnh giác đối với người này.
- Diệp Chân, vì sao ngươi không đi Tàng Kinh lâu lựa chọn công pháp bí tịch? Cần phải biết, chọn sớm một ngày, tu luyện sớm một ngày, lại có ưu thế thêm một ngày?
Nhìn thấy Diệp Chân cũng không có ý định đi Tàng Kinh lâu, Lưu chấp sự ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi.
Nửa ngày trôi qua, Diệp Chân đã hiểu rõ ràng, Lưu chấp sự có chòm râu ba chỏm dài này thật ra là chấp sự quản lý Đông Lai phong. Có người nói, hắn chính là xuất thân từ đệ tử nội môn có công với tông môn.
Nói cách khác, ba nghìn đệ tử ngoại môn Đông Lai phong đều thuộc về sự quản lý của Lưu chấp sự này.
- Nghe nói Tàng Kinh lâu công pháp phong phú, khiến cho người ta hoa cả mắt. Đệ tử muốn chờ tâm tình bình tĩnh xuống, rồi mới cẩn thận lựa chọn.
Diệp Chân vốn định nói thẳng là bởi vì Triệu quản sự giao phó, nhưng lại không rõ Triệu quản sự căn dặn như vậy rốt cuộc có ý gì, hắn không thể làm gì khác hơn là nói như thế.
Nghe vậy, sắc mặt Lưu chấp sự lại đột ngột trầm xuống.
- Ý nghĩ là tốt. Nhưng vừa rồi ta cho các ngươi đọc qua môn quy, ngươi đừng vội quên mất... Công pháp bí tịch của Tề Vân tông cấm các đệ tử truyền lại cho nhau. Một khi bị phát hiện, phế bỏ công lực, trục xuất tông môn!
Nặng nề hừ lạnh một tiếng, Lưu chấp sự lúc đó mới rời đi, chỉ để lại Diệp Chân ở tại chỗ cười khổ không thôi. Diệp Chân không nghĩ tới, Lưu chấp sự lại hiểu nhầm hắn muốn cùng các đệ tử khác giao lưu công pháp bí tịch, mượn điều này dùng mánh lới.
Diệp Chân ngược lại không vội vàng đi gặp Triệu quản sự. Tuy rằng hắn rất tò mò Triệu quản sự căn dặn như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì, còn có chút chờ mong phần thưởng của Triệu quản sự. Trái lại hắn đi tới chỗ ở của mình tại Đông Lai phong trước.
So sánh một chút, đệ tử ngoại môn ở phương diện đãi ngộ sinh hoạt lại tốt hơn đệ tử tạp dịch thật nhiều. Tuy rằng không phải độc môn độc viện, đãi ngộ nhưng mỗi người một nhà một gian, vẫn khiến cho Diệp Chân cảm thấy vui mừng bất ngờ.
Đệ tử ngoại môn đặc biệt toàn thân mặc trang phục màu đen, một vẻ anh khí khác thường không thể khống chế được từ trên người Diệp Chân truyền qua, so với áo xám của đệ tử tạp dịch này, lại tốt hơn rất nhiều.
Sau khi thu thập vài chuyện, Diệp Chân lại lao thẳng đến Bách Tùng phong.
- Ra mắt sư huynh!
- Chào sư huynh!
Thời điểm ở Đông Lai phong còn tốt, đi lại phần lớn đều là đệ tử ngoại môn, không phân đẳng cấp gì. Nhưng ra khỏi Đông Lai phong, trên đường đến Bách Tùng phong này, Diệp Chân gặp được, đều là đệ tử tạp dịch thân mặc áo xám.
Những đệ tử tạp dịch thân mặc áo xám này vừa nhìn thấy Diệp Chân toàn thân áo đen, thần sắc nghiêm lại, lập tức né tránh sang bên đường, cũng khom người vấn an Diệp Chân.
Lúc nhiều nhất, Diệp Chân gặp phải mười một đệ tử tạp dịch đứng song song ở bên đường vấn an hắn. Cảm giác kia lập tức khiến cho Diệp Chân có phần lâng lâng.
Đột nhiên, một đệ tử nội môn áo trắng không biết từ trên một lối rẽ nào trên sơn đạo xuất hiện. Diệp Chân đang chìm đắm ở trong cảm giác lâng lâng mãi đến khi đi tới gần, mới ý thức tới mình gặp đệ tử nội môn áo trắng.
Lúc ngẩng đầu lên, Diệp Chân liền nhìn thấy đệ tử nội môn áo trắng này gương mặt lạnh như sương, toàn thân còn tản ra một loại uy thế không rõ khiến Diệp Chân khiếp sợ.
- Ra mắt sư huynh!
Diệp Chân giật mình tỉnh lại vội vàng tránh sang bên đường chào.
Thấy thế, sắc mặt đệ tử nội môn áo trắng kia mới hòa hoãn xuống, lưu lại một tiếng hừ lạnh như muốn phá rách màng tai của Diệp Chân, nghênh ngang rời đi. Diệp Chân cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng lúc này mới biến mất, trên người đã lặng lẽ chảy ra mồ hôi lạnh.
Đây là một nhạc đệm nhỏ không đáng chú ý, nhưng ở trong lòng Diệp Chân lại dâng lên sóng to gió lớn.
Hắn tuyệt đối không thể bởi vì thành tựu nho nhỏ mình thành công tiến thân làm đệ tử ngoại môn lại dương dương tự đắc, ở trên đệ tử ngoại môn, cường giả rất nhiều.
Đệ tử ngoại môn chẳng qua là địa vị, đãi ngộ mạnh hơn con kiến hôi đệ tử tạp dịch một chút mà thôi, nhưng mạnh hơn con kiến hôi, vẫn là con kiến hôi.
Phải trở nên mạnh mẽ!
Phải nắm giữ thực lực cường đại!
Phải giống như Thải Y tiên tử hắn nhìn thấy ngày ấy, vừa ra trận, đã có thể khiến cho hàng vạn hàng nghìn môn nhân, cho dù là chấp sự tông môn tư cách thâm hậu cũng không thể không cung kính ra nghênh đón.
Ở trong lòng Diệp Chân, một hạt giống đã lặng lẽ nẩy mầm mọc rễ!
- Ra mắt Diệp sư huynh!
- Chúc mừng Diệp sư huynh thành công tiến thân thành đệ tử ngoại môn!
Quay lại đến Bách Tùng phong, thái độ của rất nhiều đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong đối với Diệp Chân càng cung kính hơn, khiến cho Diệp Chân rất có cảm giác áo gấm về quê.
Giờ phút này, Diệp Chân âm thầm quyết định, chờ ổn định lại, thoáng tu luyện thành công, nhất định phải mau chóng về nhà một chuyến.
Không vì cái gì khác, làm cho nét mặt phụ mẫu rạng rỡ, khiến cho phụ mẫu đỡ buồn mà thôi.
- Diệp Chân, trở thành đệ tử ngoại môn cảm giác thế nào?
Nhìn thấy Diệp Chân đang ở trong lời chúc mừng của rất nhiều đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong đi tới, Triệu quản sự đang chờ Diệp Chân cười vang hỏi.
Diệp Chân lại chỉ vào một tồn tại khủng khiếp vừa bay qua trên bầu trời cười gượng nói:
- Vẫn là con kiến hôi, một con kiến hôi hơi mạnh hơn so với trước đây mà thôi.
Ban đầu Triệu quản sự đang cười, chợt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Không tệ! Diệp Chân, ngươi quả thật không tệ. Ta còn tưởng rằng ngươi trở thành đệ tử ngoại môn hưng phấn tới tìm không ra phương hướng.
Diệp Chân giành được chút thành tựu, nhưng so với những tồn tại bởi vì thiên phú huyết mạch xuất chúng trực tiếp được nhận làm đệ tử ngoại môn này, bọn họ chẳng qua chỉ là nhóm tệ nhất trong đệ tử ngoại môn.
Đừng nói là Nhậm Tây Hoa năm đó cùng Diệp Chân nhập môn lấy thiên phú tuyệt thế lục mạch thượng phẩm trực tiếp được Tề Vân tông thu nhận làm đệ tử nội môn, đám tồn tại đệ tử tạp dịch Diệp Chân bọn họ vừa chen bể đầu tiến thân làm đệ tử ngoại môn, bọn họ lại tính là cái gì?
Có người nói, Nhậm Tây Hoa nhập môn một tháng, lại là Luyện Huyết tứ trọng. Nhập môn nửa năm, lại ngưng tinh tụ nguyên thành công. Có người nói nếu không phải trưởng bối của tông môn sợ hắn căn cơ không ổn, vẫn cứ ép hắn mấy tháng, bằng không, Nhậm Tây Hoa có thể đã sớm ngưng tinh tụ nguyên hơn.
- Diệp Chân, ngươi cũng không cần coi nhẹ chính mình. Một đường võ đạo, quý ở không khiếp sợ. Có thể đi tới một bước nào, hoàn toàn phải xem số phận của ngươi.
Dừng một chút, Triệu quản sự lại nói:
- Ngươi không vào Tàng Kinh Các, vậy Lưu chấp sự có phải đã quát ngươi hay không? Ngươi có biết, vì sao ta căn dặn không cho ngươi tiến vào Tàng Kinh Các lựa chọn công pháp bí tịch hay không?
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Chân đầu tiên thấy kỳ quái, sau đó lắc đầu.
- Không biết được rõ ràng.
- A, trước khi ngươi xông vào Ngư Long Đạo, lão phu đã từng đáp ứng, nếu ngươi thành công xông qua Ngư Long Đạo, tất có một phần quà tốt đưa tiễn. Điều này thật ra lại có liên quan tới món quà tốt lão phu sắp đưa cho ngươi!
Triệu quản sự nói.
Quà tốt?
Diệp Chân nghe vậy, tim không khỏi đập thình thịch. Lẽ nào Triệu quản sự muốn đưa cho hắn công pháp bí tịch?