Chương : 6
Chương 6: Trên đường đi gặp Chu Thương
Thành Nhữ Nam, thao trường.
Vương Xán chắp hai tay sau lưng, duỗi lưng đứng thẳng, toàn thân giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
– Nuôi quân nghìn ngày, dùng binh một thời. Ngày hôm nay chính là lúc các ngươi lên chiến trường!
Thần sắc Vương Xán nghiêm túc, hai mắt như điện, nhìn qua qua binh sĩ bên dưới, chậm rãi nói:
– Quan binh tới phạm, đang tới thành Nhữ Nam, thành Nhữ Nam sắp rơi vào chiến hỏa. Không chỉ có ta, còn có các ngươi đều đang bị quan binh uy hiếp, bởi vậy chúng ta phải chủ động xuất kích, chủ động dùng chiến đao của chúng ta bảo trụ Nhữ Nam, đánh bại quan binh!
Đám binh sĩ không đáp lại, trong mắt để lộ rõ thần tình sợ hãi.
Quan binh tiễu trừ Hoàng Cân tựa hồ đã trở thành thiên kinh địa nghĩa.
Hơn nữa thế tới của quan binh rào rạt, chủ động xuất kích có thể đánh bại được quan binh sao? Trong lòng tất cả binh sĩ đều không có lòng tin, lần quan binh đột kích này, tất cả binh sĩ đều luống cuống tay chân, không biết làm như thế nào?
Vương Xán nắm chặt tay, tiếp tục hô:
– Ta biết rất nhiều người các ngươi không muốn liều mạng, rất muốn buông vũ khí, tìm một địa phương yên tĩnh, tìm một phụ nữ, sinh một hài tử, sống yên bình. Thế nhưng các ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa, quan binh sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Chắc chắn không, bởi vì các ngươi là Hoàng Cân, các ngươi là phản tặc, quan binh không có khả năng buông tha cho các ngươi, đồng thời quan binh cũng sẽ không bỏ qua cho ta, bởi vì ta cũng là phản tặc.
– Ha ha…
Trong binh sĩ đột nhiên bộc phát từng đợt tiếng cười to, coi như Vương Xán giống hệt bọn họ, bọn họ liền phi thường hài lòng.
Vương Xán liếc mắt nhìn binh sĩ, tiếp tục nói:
– Chúng ta chiếm Nhữ Nam, thật vất vả mới có địa phương an cư. Quan binh tới, lẽ nào chúng ta sẽ chắp tay dâng Nhữ Nam cho quan binh, sau đó trốn vào trong rừng núi, qua loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, cả ngày vì thức vật một bữa ăn mà lo lắng hay sao? Ta không muốn sống qua loại ngày tháng như vậy, ta tin tưởng các ngươi cũng không muốn.
– Chiến đấu!
– Chỉ có chiến đấu chúng ta mới có thể bảo vệ được Nhữ Nam.
– Liều mạng.
– Chỉ có liều mạng chúng ta mới có thể không lo áo cơm.
– Chúng ta đã không còn đường lui, ngoại trừ dùng cương đao trong tay, không còn lựa chọn nào khác.
Hai tròng mắt Vương Xán đỏ bừng, toàn thân giống như hổ báo phát cuồng, lớn tiếng rít gào, hắn nhìn các bính sĩ chỉnh tề đội ngũ nắm cương đao trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Hầu như tất cả binhh sĩ Hoàng Cân đều là lưu dân, bách tính buông cuốc xẻng, xoay người biến thành binh sĩ.
Những người này quan tâm nhất chính là có thể nhét đầy cái bụng, có một hoàn cảnh ổn định ở lâu dài.
Sống tốt mới là điều binh sĩ Hoàng Cân quan tâm nhất.
Lời nói của Vương Xán khiến tất cả binh sĩ Hoàng Cân động dung, bởi vì bọn họ không muốn sống lưu lạc, không muốn rời khỏi thành Nhữ Nam, vì vậy lời nói của Vương Xán nhất cử bắn trúng uy hiếp trong lòng binh sĩ Hoàng Cân, để bọn họ phải cầm vũ khí trong tay đi chiến đấu, đi bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
– Giết…
Vương Xán ngửa mặt lên trời rống lớn, mái tóc lay động, chiến đao bên hông keng một tiếng rời khỏi vỏ, chiến đao lãnh liệt dưới ánh dương quang chiếu xuống rạng rỡ sinh huy, chói mắt vô cùng.
– Giết…
– Giết…
Bảy mươi hai binh sĩ đều vung chiến đao trong tay, ầm ầm đáp lại, thanh âm như tiếng sấm ầm ầm xông thẳng lên trời vang vọng khắp thao trường, để tất cả binh sĩ đang huấn luyện trong thao trường phải ghé mắt, ánh mắt để lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng lập tức lắc đầu. Chuyện tình Vương Xán xuất lĩnh binh sĩ đánh quan binh đã truyền khắp Hoàng Cân, tất cả binh sĩ đều kính phục dũng khí của Vương Xán, đồng thời cùng thầm than Vương Xán ngu ngốc, dĩ nhiên lấy trứng chọi đá, lấy bảy mươi hai binh sĩ đánh với quan binh thế giới rào rạt.
Vương Xán không để ý tới ánh mắt của những binh sĩ xung quanh, lạnh lùng nói:
– Kiểm tra cung tiễn, tiêu thương, lương khô có mang đủ hay chưa, chuẩn bị xuất phát.
Lúc này đây, Lưu Ích xuất huyết nhiều, phân phối hoàn chỉnh vũ khí và lương thực cho toàn bộ binh sĩ dưới trướng Vương Xán.
Cung tiễn, một một binh sĩ một trăm mũi.
Tiêu thương, một binh sĩ tám thanh.
Lương khô, chuẩn bị cho mỗi người thực vật trong sáu ngày.
Dưới tiền đề cơ bản này, Lưu Ích còn chuyên môn phái người giúp Vương Xán vận chuyển vũ khí, lương thực, một khi binh sĩ của Vương Xán dùng hết lương thực, vũ khí liền có vũ khí và lương thực mới cung ứng. Có thể nói, binh sĩ của Vương Xán lúc này ngoại trừ chiến mã ra, tất cả các vũ khí đều được trang bị tương đối hoàn chỉnh.
Phía nam thiếu ngựa, đây là chuyện thực không cần tranh luận.
Còn nữa, binh sĩ dưới trướng Vương Xán đều là bộ tốt, không thiện cùng bắn. Khi trang bị chiến mã, binh sĩ lập tức không ra gì, ngã trái ngã phải không có kết cấu, còn không bằng tất cả đều là bộ binh, Vương Xán còn giữ được kỷ luật nghiêm minh, hiệu lệnh như một.
Đợi khi tất cả binh sĩ đều chuẩn bị tốt, Vương Xán ra lệnh một tiếng.
Bịch bịch bịch, tiếng bước chân liên tục vang lên, một dòng nước lũ màu đen rời khỏi thao trường, xuất phát tới chiến trường.
…
Long Sơn Dục, con đường tất phải đi qua nếu muốn từ thành Nhữ Nam chạy tới Cát Pha.
Địa hình Long Sơn Dục rất phức tạp, núi đá xung quanh san sát, càng có thâm sơn rừng già, mãnh hổ thường lui tới.
Trăng sáng treo cao, một vòng trăng tàn đọng giữa bầu trời. Vương Xán xuất lĩnh bảy mươi hai binh sĩ chạy tới Long Sơn Dục, Vương Xán ra lệnh một tiếng, tất cả binh sĩ đều ngừng lại, bắt đầu đóng quân nhóm lửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Xán ngồi hai bên lửa lại, một binh sĩ nhẹ giọng nói:
– Đại nhân, chúng ta chỉ có bảy mươi hai người, làm sao đánh lại quan binh a?
Binh sĩ này chính là người buổi sáng mở miệng khuyên can Vương Xán, lúc này trải qua thời gian hành quân ban ngày, đại bộ phận binh sĩ đã bắt đầu tỉnh táo đầu óc, không còn bị những lời lẽ đầu độc của Vương Xán vào buổi sáng khiến nhiệt huyết lên đầu, ngược lại mang theo một tia hối hận, bởi vì bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là dưới trướng Vương Xán chỉ có hơn bảy mươi binh sĩ, quan binh lên tới mấy nghìn người. Chênh lệch lớn như vậy để binh sĩ đánh như thế nào? Trong lòng các binh sĩ này vô cùng bồn chồn, không biết nên làm như thế nào?
Đánh không lại quan binh, có thể chạy trốn, có thể bảo trụ được tính mệnh.
Thế nhưng bảy mươi hai Hoàng Cân Tặc đối chiến với mấy nghìn quan binh, điều này rõ ràng không có khả năng thắng lợi.
Vương Xán quay đầu nhìn binh sĩ, nói:
– Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi chính là người từ sáng sớm chạy tới trướng bồng của ta, khuyên ta để binh sĩ nghỉ ngơi, uhm, ta nhớ kỹ tên của ngươi là Liễu Thành, đúng không?
Binh sĩ nghe được Vương Xán biết tên hắn, thần sắc vui vẻ:
– Đúng, ty chức chính là Liễu Thành!
Vương Xán gật đầu, thần sắc lạnh lùng, trách mắng:
– Điều nên biết ta đã cho các ngươi biết, không nên biết ngươi không nên nghe làm gì. Quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, chấp hành mệnh lệnh của trưởng quan là được rồi, không nên hỏi thì không nên hỏi, ta biết các ngươi nghĩ cái gì, chúng ta ít người, quan binh nhiều người, trong lòng các ngươi sợ hãi? Hừ, điểm tâm tư này của các ngươi sao ta lại không biết, các ngươi sợ chết, lẽ nào ta không sợ chết, nếu như không có cơ hội đánh bại quan binh, ta sẽ chủ động thỉnh chiến sao? Ngươi cũng là người đã từng đọc qua sách vở, gặp phải chuyện gì nên suy nghĩ nhiều một chút, không nên nghĩ mấy chuyện vô dụng.
Nghe Vương Xán quát mắng chính mình, trong lòng Liễu Thành hối hận không ngớt, sớm biết như vậy sẽ không đi làm chim đầu đàn rồi.
Bất quá tâm tình hối hận của hắn trong nháy mắt lại bị vui sướng thay thế, đúng như lời Vương Xán đã nói, bọn họ sợ chết, Vương Xán cũng sợ chết. Không có nắm chắc phần thắng trong tay, Vương Xán không có khả năng chủ động thỉnh chiến. Bọn họ là tiểu binh, mà Vương Xán là bách phu trưởng, thân phận của Vương Xán hiển nhiên to lớn hơn đám tinh binh bọn họ rất nhiều, nếu như Vương Xán đã chủ động thỉnh chiến, như vậy nhất định có biện pháp tất thắng, như vậy mới có thể chủ động thỉnh chiến.
Suy nghĩ tới đây, trên mặt Liễu Thành chuyển biến thành nụ cười, nói:
– Hắc hắc, ty chức sai rồi, ty chức đi làm việc.
Vương Xán nhìn Liễu Thành rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười tươi, trấn an Liễu Thành, tương đương với việc trấn an các binh sĩ khác, có Liễu Thành tuyên truyền, quân tâm tán loạn sẽ trở nên ổn định lại.
– Các huynh đệ, theo ta giết a!
Ban đêm vắng vẻ, đột nhiên truyền tới tiếng rống to.
Vương Xán bật người dậy, xoay người đứng lên, cầm thấy chiến đao và cung tiễn vẫn luôn đặt bên cạnh. Vương Xán chạy nhanh ra khỏi trướng bồng, lúc này tất cả các binh sĩ đều cầm vũ khí chạy ra ngoài, Vương Xán nhìn binh sĩ còn đang buồn ngủ, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, may là thời điểm nghỉ ngơi đã phân phó binh sĩ mặc nguyên y phục, đồng thời vũ khí luôn luôn để bên cạnh, bằng không, chỉ một tiếng rống to vừa rồi đã khiến quân doanh bọn họ đại loạn.
– Đám nhóc con các ngươi, Chu Thương Chu gia gia các ngươi tới, nhanh nhanh ra chịu chết!
Thanh âm to rõ hồn hậu từ bên trong rừng cây cạnh quan đạo truyền tới, Vương Xán quay đầu lại, chỉ thấy một đại hán thân hình cao lớn, mặt đen râu quai nón,, ước chừng cao tới hai mét, trên tay cầm một thanh đại đao, suất lĩnh hơn mười tiểu lâu la Hoàng Cân chạy ra khỏi rừng cây, thẳng tiến tới địa phương đóng quân của Vương Xán.