Chương : 132
Đưa Thánh Tăng bắt yêu Bạch Thủy Hồ
Giả Tế Công lọt vào Thiệu Hưng Phủ
Tế Điên cáo từ quan huyện Tiêu Sơn, cùng Vương Hùng, Lý Báo theo đường lớn đến thẳng Bạch Thủy Hồ, cứ đói ăn khát uống, đêm nghỉ ngày đi. Một hôm, vừa đến cửa Đông phủ Thiệu Hưng, thì thấy trên đường người ta đổ xô tấp nập, chen chân không lọt. Vương Hùng, Lý Báo mới hỏi những người đi đường:
- Việc gì mà tụ tập đông thế?
- Tế Công trưởng lão bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ.
- Cái gì? Chúng tôi chưa tới mà làm sao biết Tế Công đi bắt yêu?
Mọi người đều bàn tán xôn xao, có người nói:
- Tôi vì coi việc bắt yêu mà buôn bán dẹp hết.
Đang nói tới đó thì đầu kia mọi người la lên:
- Đại nhân cùng Tế Công trưởng lão đã tới! Sẽ đến nghỉ tại miếu Mã Vương dùng làm công quán tạm, uống trà ăn cơm xong, giây lát sẽ lên đài bắt yêu.
Vương Hùng nhìn theo hướng mọi người nói, thấy đi đầu là roi bài côn kích, thanh la lộng quạt, theo sau là hai cỗ ngựa, bên trái là ngựa hồng, bên phải là ngựa bạch. Vị đại Hòa thượng cỡi trên lưng ngựa hồng đang nhảy xuống đất. Vị này mình cao hơn trượng, đầu lớn, tam đình mở rộng, cổ ngắn lại to, mặt đỏ hồng, khoác hoàng bào, trên cổ đeo xâu chuỗi 108 hột, sau lưng giắt giới đao, vớ trắng tăng hài vàng, đúng là dáng vẻ của bậc La Hán. Cưỡi trên ngựa bạch là quan tri phủ Cố Quốc Chương đầu đội mũ đen có giắt lông chim, mình mặc đại hồng mãn bào, lưng thắt ngọc đái. Có người đến cạnh, nói:
- Xem vị Tế Công trưởng lão kìa, thiệt là bậc La Hán có khác!
Có người nói:
- Vị này chắc không phảo Tế Điên Tăng đâu! Tế Điên Tăng là ông thầy điên, tóc trên đầu dài chừng hai tấc, mặt dính đất tèm lem, tăng y rách nát, tay vắn sứt bâu, lưng buộc dây nhung, khật khà khật khưỡng, hai chân trần mang đôi dép cỏ, rách rưới hết cỡ, say rượu bét nhè, mới phải là Tế Điên Tăng.
Nói rồi lấy tay chỉ Tế Điên, nói:
- Giống như vị đại sư phó này, mà có thể ông ta còn hơn nữa!
Tế Điên hỏi:
- Tệ hơn ta! Vậy chú có biết Tế Điên không?
Người kia buột miệng nói càn:
- Có chớ! Tôi quen biết Tế Điên đã lâu. Hồi mùa hè năm ngoái, tôi có ở mấy tháng tại Lâm An.
- Chớ không phải mùa hè năm ngoái chú đương buôn bán ở Dương Châu à? Làm sao chú lại có mặt ở Lâm An được?
Người kia nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Tôi buôn bán ở Dương Châu làm sao ông biết được?
- Vậy mà ta biết chớ!
Đúng lúc đó, Vương Hùng, Lý Báo tới nói:
- Bạch Thánh Tăng! Ngài xem ở đây lại có một Tế Điên nữa kìa! Nếu Ngài muốn tỏ ra là Tế Điên thiệt, thì bọn tôi trình bức thư này lên; nếu Ngài muốn làm Tế Điên giả thì nên đừng dự vào làm chi!
- Ta cũng không biết mình là thiệt hay giả, còn hai ông thấy sao cũng được.
Đương nói tới đó thì ngựa đã đi ngang trước mặt. Tế Điên hét lên một tiếng:
- Hay cho con chó của Vương Bác Hầu này! Mi sẽ biết tay ta.
Vừa hét vừa nhảy xổ lại nắm hàm thiếc ngựa của Tế Điên giả cỡi níu lại. Vị Tế Điên giả này xuất hiện, cũng có một lý do (Ngoài cửa Đông có một đường sông tên là Một Lạo Hà, nhưng trong "Tế Công Toàn Truyện" lại viết là Bạch, và kêu là Bạch Thủy Hồ. Tác giả của sách này cũng không dám tự ý đưa ra ý kiến riêng để cải chánh, nên vẫn để là Bạch Thủy Hồ). Quan Tri phủ Thiệu Hưng Cố Quốc Chương đáo nhậm tại địa phương này không bao lâu thì nước trong hồ này bổng nhiên bốc mùi thơm, các trẻ con ở quanh hồ đi đến đó nghe mùi thơm của nước hồ bốc lên bèn nhảy xuống hồ cả. Về sau, các thôn trang quanh hồ mới lập hương án, làm một buổi tế lễ ở bên hồ, chỉ thấy từ trong hồ xông lên hai luồng khí âm dương, nghe thấy tiếng nói mà không thấy tiếng người, rằng: "Mỗi ngày phải ăn thịt một đứa bé trai và một đứa bé gái. Nếu không đem nộp thì tất cả trẻ nít của phủ Thiệu Hưng đều bị ăn sạch".
Hơn 600 thôn trang đều cùng họp bàn, nhà ai có trẻ nít đều phải viết tên họ trên giấy rồi vo lại bỏ vào trong đấu. Mỗi ngày bốc thăm, bốc trúng tên con nhà ai thì trẻ con nhà đó phải nộp cho yêu tinh ăn thịt. Việc này bẩm lên quan, quan huyện cho viết bố cáo khắp nơi: Ai có thể bắt được yêu tinh, xin thưởng 100 lượng bạc.
Một hôm, bỗng nhiên trước cửa nha môn của tri phủ có tiếng niệm "A Di Đà Phật". Đó là một vị đại hòa thượng, mặt đỏ, mình cao khoảng một trượng, mặc áo vàng, tự xưng: "Bần đạo là Tế Điên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn, đương ngồi thiền trong chùa, bỗng nhiên tâm cơ máy động, bèn toán biết Bạch Thủy Hồ có yêu tinh hại người nên bần đạo cố ý cỡi mây đến đây để hàng yêu bắt quái cứu giúp dân chúng. Các người hãy vào bẩm với quan Thái thú rằng có bần đạo đến nhé!". Các quan nhơn trở vào bẩm báo. Quan tri phủ lập tức bước ra nghinh tiếp, nói:
- Thánh Tăng giá lâm, mà đệ tử không hay để tiếp rước!
Nói rồi quỳ xuống hành lễ. Vị hòa thượng đó lật đật khoát tay, nói:
- Không cần phải hành lễ. Xin đi trước dẫn đường.
Vào đến thư phòng ngồi xuống, quan Tri phủ hỏi:
- Thánh Tăng từ chùa Linh Ẩn tới đây khởi hành từ lúc nào? Đi bao lâu mới tới?
Tế Điên giả nói:
- Bần tăng sáng sớm hôm nay cỡi mây mà đến, đặc biệt hàng trừ yêu quái.
- Thánh Tăng bắt yêu, vậy dùng những vật chi?
- Đại khái là không cần chi, nên dựng một pháp đài cao ở trên bờ hồ.
Quan Tri phủ một mặt sai người dựng pháp đài, một mặt hỏi hòa thượng ăn chay hay ăn mặn?
- Chay mặn gì cũng được!
Quan Tri phủ sai làm một công quán tạm ở miếu Mã Vương ngoài cửa Đông, rồi mời hòa thượng đến công quán dùng cơm. Dùng cơm xong thì pháp đài cũng dựng xong, lúc ấy quan Tri phủ cùng hòa thượng mới đến Bạch Thủy Hồ. Hòa thượng mới lên pháp đài thắp hương đảo cáo thầm các vị tiên linh quá vãng:
- Đệ tử vốn là người luyện khí ở Phi Long Sơn, nhơn vì ở Bạch Thủy Hồ có yêu tinh hại người, con không phải đến đây để hưng yêu tác quái, mà là bắt trừ yêu tinh để cứu giúp lê dân địa phương. Mong các vị thần linh bảo hộ cho.
Đảo cáo xong, họa ba đạo bùa dán lên giới đao, đốt đạo bùa linh ánh sáng lớn bằng cái bát. Hòa thượng trong miệng đọc:
- Đốt đạo bùa này ném xuống hồ, bắt yêu tinh phải hiện ra.
Hô xong ném đạo bùa xuống hồ, tức thì dưới hồ nước réo sôi ùng ục nghe như có tiếng bò rống, rồi nước rẽ làm hai, từ dưới hồ vọt lên hai luồng khí âm dương xông thẳng đến chỗ hòa thượng chụp xuống. Vị hòa thượng này không chậm trễ há miệng phun ra một luồng khí đen chọi lại với hai luồng khí âm dương nọ. Luồng khí đen này to bằng hột đào, còn luồng khí âm dương kia to chừng bằng chén uống trà. Luồng khí âm dương từ dưới hồ xông lên lần lần đè luồng khí đen thấp xuống.
Nguyên, con yêu tinh dưới Bạch Thủy Hồ có 8 - 9.000 năm tu luyện; còn Tế Điên giả ấy chỉ có công phu khoảng 5.000 năm nên địch không lại. Mọi người đừng xem cũng không biết, chỉ thấy vị Hòa thượng mồ hôi tươm ra có hột rớt từng giọt trên pháp đài. Mặt trời đã ngã về Tây, bỗng nhiên mây tụ Ở hướng Tây bắc, sấm chớp đì đùng, luồng khí âm dương đó liền thâu lại. Vị Hòa thượng trên pháp đài mệt nhọc đến nỗi thân ướt đẫm mồ hôi, nói với quan Tri phủ:
- Thưa lão gia, hôm nay bần tăng không mang theo pháp bửu, để trở về lấy, ngày mai sẽ bắt yêu.
Quan Tri phủ hỏi:
- Thánh tăng trở về chùa Linh Ẩn xa 1.800 dặm mà đi về có kịp không?
- Bần tăng biết cỡi mây mà!
Nói xong câu đó, như một làn khói đen, Hòa thượng biến mất. Mọi người đều khen:
- Đó mới thật là thần tiên.
Quan Tri phủ trở về nha môn. Hôm sau quả nhiên Hòa thượng đó lại tới. Ông ta nguyên không phải là đối thủ của yêu tinh ở Bạch Thủy Hồ, bèn trở về núi, muốn thỉnh một lão đạo có đạo hạnh, nào ngờ vị ấy không chịu đi giúp, ông ta nổi giận, hôm nay đến thí mạng với con yêu tinh Bạch Thủy Hồ. Khi gặp, quan Tri phủ cho rằng ông ta đã lấy bửu bối về, bèn xếp đạt chuẩn bị ăn cơm ở công quán tạm ngoài miếu Mã Vương. Hôm nay chưa đến giờ bắt yêu mà người xem đông nghẹt, chen chân không lọt. Quan Tri phủ cùng Tế Điên giả cỡi ngựa đến miếu Mã Vương. Đang đi, bỗng Tế Điên thiệt, hét lên một tiếng, chạy đến nắm hàm ngựa của Tế Điên giả lại.
Tế Điên thiệt nói:
- Hay cho tên này, mi dám đến đây bắt yêu hử?
Tế Điên giả nhìn lại, thì ra là một ông Hòa thượng kiếc điên điên khùng khùng. Ông ta đâu biết rằng La Hán gia đã bịt kín tam quang: Phật quang, Kim quang, và Linh quang rồi. Tế Điên giả nhìn thấy trước mặt mình là một kẻ phàm phu tục tử, lật đật hỏi:
- Vị pháp huynh đệ Ở đâu? Xin mời!
Tế Điên thiệt nói:
- Ông dám xưng huynh đệ với ta ư?
- Ta kính ông làm đàn anh, ông có chịu không?
- Ta chỉ sợ Ông không chịu thôi! Ông đi đâu đó?
- Ta đi bắt yêu.
- Thôi ông đi đi.
Nói rồi, Tế Điên thiệt thả hàm ngựa ra, Tế Điên giả cùng quan Tri phủ cỡi ngựa đến miếu Mã Vương. Vương Hùng, Lý Báo nhìn thấy Hòa thượng làm việc đầu voi đuôi chuột, những việc đã qua hình như là thiệt, cũng có lúc không đầu không đuôi. Vương Hùng, Lý Báo mới hỏi:
- Bạch Thánh Tăng! Lá thơ chúng tôi cầm đây có nên đưa hay không?
- Hai ông thấy làm sao được thì làm!
Vương Hùng, Lý Báo nghĩ thầm: "Nếu mình không đưa thơ, lại sợ lão gia nói: Bất cứ là Tế Điên thiệt hay Tế Điên giả, ta bảo đưa thơ sao ngươi không đưa? Nếu mình đưa thơ, lại sợ lão gia nói: Đã thấy có một Tế Điên rồi, sao hai người còn đưa thơ làm chỉ Thật rắc rối quá!". Nghĩ tới nghĩ lui, bèn quyết định đưa thợ Hai người mới cùng Tế Điên đi đến miếu Mã Vương. Vương Hùng, Lý Báo vào bên trong văn phòng, qua một hồi chen lấn rất cực nhọc. Vị coi bản án của phủ Thiệu Hưng họ Trương, gọi là Trương Văn Nguyên, trước đây từng giữ việc coi bản án ở huyện Tiêu Sơn nên có quen biết với Vương Hùng và Lý Báo. Gặp mặt hai người, Trương Văn Nguyên hỏi:
- Hai vị Ban đầu từ đâu đến đây? Có mạnh khỏe không?
Vương Hùng nói:
- Chúng tôi vâng lệnh quan huyện đến đưa cho quan Thái thú một phong thơ tiến cử một vị Tế Công trưởng lão bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ.
Trương Văn Nguyên ngạc nhiên nói:
- Chúng tôi có một vị Tế Công trưởng lão rồi, làm sao lại có một vị Tế Công nữa? Vị ấy ở đâu?
- Ở ngoài cửa kia kìa!
Trương Văn Nguyên cùng ra cửa xem, thấy Hòa thượng một bệt dưới đất, dựa vách ngủ khò. Vương Hùng lấy tay chỉ Hòa thượng nói:
- Đây, Hòa thượng này đây!
Trương Văn Nguyên nhìn lại, tằng hắng một tiếng, nói:
- Theo tôi thấy thì hai vị không cần phải đưa thơ nữa! Vị Tế Công của chúng tôi ở đây mới thiệt là dáng vẻ La Hán; còn ông Hòa thượng này không khác ăn xin chút nào!
- Chúng tôi vâng lệnh lão gia đưa thơ, chẳng lẽ không đưa? Anh làm ơn bẩm lại giùm.
Trương Văn Nguyên không cách nào hơn, bèn vào trong bẩm lại. Quan tri phủ Cố Quốc Chương đang nói chuyện với Tế Điên giả, Trương Văn Nguyên đưa thơ vào. Quan Tri phủ xem thơ xong mỉm cười, nói:
- Bạch Thánh Tăng! Ngài xem trên thế gian này thiệt có bọn vô tri hết chỗ nói, dám mạo xưng tên họ của lão nhân gia chớ!
Tế Điên giả nghe nói, hỏi:
- Việc đó như thế nào?
- Hiện có bạn tôi là Tri huyện Tiêu Sơn lại tiến cử một vị Tế Điên Hòa thượng nữa. Thiệt đáng tức cười quá!
Tế Điên giả nghe nói, trong bụng nghĩ thầm: "Có thể là Tế Điên thiệt đã đến rồi!". Quan Tri phủ nói:
- Hãy mời vào xem thử!
Lập tức Trương Văn Nguyên bước ra tìm, thì không thấy Hòa thượng ở đấy nữa. Đang đi kiếm các nơi, bỗng nghe tiếng người nấu bếp ở nhà trù la:
Cái ông Hòa thượng kiếc này, tới đây ăn trộm đồ ăn hả? Cái này để dành cho Tế Công trưởng lão đó!
Trương Văn Nguyên nghe nói, chạy vào nhà bếp xem, thấy ông Hòa thượng kiếc đang uống trộm rượu, tay bốc thức ăn nhai nhồm nhoài. Trương Văn Nguyên nói:
Này Hòa thượng! Thái thú chúng tôi mời ông đó!
Tế Điên nghe nói, đáp lại một tiếng rồi bước lên nhà trên.
Giả Tế Công lọt vào Thiệu Hưng Phủ
Tế Điên cáo từ quan huyện Tiêu Sơn, cùng Vương Hùng, Lý Báo theo đường lớn đến thẳng Bạch Thủy Hồ, cứ đói ăn khát uống, đêm nghỉ ngày đi. Một hôm, vừa đến cửa Đông phủ Thiệu Hưng, thì thấy trên đường người ta đổ xô tấp nập, chen chân không lọt. Vương Hùng, Lý Báo mới hỏi những người đi đường:
- Việc gì mà tụ tập đông thế?
- Tế Công trưởng lão bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ.
- Cái gì? Chúng tôi chưa tới mà làm sao biết Tế Công đi bắt yêu?
Mọi người đều bàn tán xôn xao, có người nói:
- Tôi vì coi việc bắt yêu mà buôn bán dẹp hết.
Đang nói tới đó thì đầu kia mọi người la lên:
- Đại nhân cùng Tế Công trưởng lão đã tới! Sẽ đến nghỉ tại miếu Mã Vương dùng làm công quán tạm, uống trà ăn cơm xong, giây lát sẽ lên đài bắt yêu.
Vương Hùng nhìn theo hướng mọi người nói, thấy đi đầu là roi bài côn kích, thanh la lộng quạt, theo sau là hai cỗ ngựa, bên trái là ngựa hồng, bên phải là ngựa bạch. Vị đại Hòa thượng cỡi trên lưng ngựa hồng đang nhảy xuống đất. Vị này mình cao hơn trượng, đầu lớn, tam đình mở rộng, cổ ngắn lại to, mặt đỏ hồng, khoác hoàng bào, trên cổ đeo xâu chuỗi 108 hột, sau lưng giắt giới đao, vớ trắng tăng hài vàng, đúng là dáng vẻ của bậc La Hán. Cưỡi trên ngựa bạch là quan tri phủ Cố Quốc Chương đầu đội mũ đen có giắt lông chim, mình mặc đại hồng mãn bào, lưng thắt ngọc đái. Có người đến cạnh, nói:
- Xem vị Tế Công trưởng lão kìa, thiệt là bậc La Hán có khác!
Có người nói:
- Vị này chắc không phảo Tế Điên Tăng đâu! Tế Điên Tăng là ông thầy điên, tóc trên đầu dài chừng hai tấc, mặt dính đất tèm lem, tăng y rách nát, tay vắn sứt bâu, lưng buộc dây nhung, khật khà khật khưỡng, hai chân trần mang đôi dép cỏ, rách rưới hết cỡ, say rượu bét nhè, mới phải là Tế Điên Tăng.
Nói rồi lấy tay chỉ Tế Điên, nói:
- Giống như vị đại sư phó này, mà có thể ông ta còn hơn nữa!
Tế Điên hỏi:
- Tệ hơn ta! Vậy chú có biết Tế Điên không?
Người kia buột miệng nói càn:
- Có chớ! Tôi quen biết Tế Điên đã lâu. Hồi mùa hè năm ngoái, tôi có ở mấy tháng tại Lâm An.
- Chớ không phải mùa hè năm ngoái chú đương buôn bán ở Dương Châu à? Làm sao chú lại có mặt ở Lâm An được?
Người kia nghe nói, ngạc nhiên hỏi:
- Tôi buôn bán ở Dương Châu làm sao ông biết được?
- Vậy mà ta biết chớ!
Đúng lúc đó, Vương Hùng, Lý Báo tới nói:
- Bạch Thánh Tăng! Ngài xem ở đây lại có một Tế Điên nữa kìa! Nếu Ngài muốn tỏ ra là Tế Điên thiệt, thì bọn tôi trình bức thư này lên; nếu Ngài muốn làm Tế Điên giả thì nên đừng dự vào làm chi!
- Ta cũng không biết mình là thiệt hay giả, còn hai ông thấy sao cũng được.
Đương nói tới đó thì ngựa đã đi ngang trước mặt. Tế Điên hét lên một tiếng:
- Hay cho con chó của Vương Bác Hầu này! Mi sẽ biết tay ta.
Vừa hét vừa nhảy xổ lại nắm hàm thiếc ngựa của Tế Điên giả cỡi níu lại. Vị Tế Điên giả này xuất hiện, cũng có một lý do (Ngoài cửa Đông có một đường sông tên là Một Lạo Hà, nhưng trong "Tế Công Toàn Truyện" lại viết là Bạch, và kêu là Bạch Thủy Hồ. Tác giả của sách này cũng không dám tự ý đưa ra ý kiến riêng để cải chánh, nên vẫn để là Bạch Thủy Hồ). Quan Tri phủ Thiệu Hưng Cố Quốc Chương đáo nhậm tại địa phương này không bao lâu thì nước trong hồ này bổng nhiên bốc mùi thơm, các trẻ con ở quanh hồ đi đến đó nghe mùi thơm của nước hồ bốc lên bèn nhảy xuống hồ cả. Về sau, các thôn trang quanh hồ mới lập hương án, làm một buổi tế lễ ở bên hồ, chỉ thấy từ trong hồ xông lên hai luồng khí âm dương, nghe thấy tiếng nói mà không thấy tiếng người, rằng: "Mỗi ngày phải ăn thịt một đứa bé trai và một đứa bé gái. Nếu không đem nộp thì tất cả trẻ nít của phủ Thiệu Hưng đều bị ăn sạch".
Hơn 600 thôn trang đều cùng họp bàn, nhà ai có trẻ nít đều phải viết tên họ trên giấy rồi vo lại bỏ vào trong đấu. Mỗi ngày bốc thăm, bốc trúng tên con nhà ai thì trẻ con nhà đó phải nộp cho yêu tinh ăn thịt. Việc này bẩm lên quan, quan huyện cho viết bố cáo khắp nơi: Ai có thể bắt được yêu tinh, xin thưởng 100 lượng bạc.
Một hôm, bỗng nhiên trước cửa nha môn của tri phủ có tiếng niệm "A Di Đà Phật". Đó là một vị đại hòa thượng, mặt đỏ, mình cao khoảng một trượng, mặc áo vàng, tự xưng: "Bần đạo là Tế Điên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn, đương ngồi thiền trong chùa, bỗng nhiên tâm cơ máy động, bèn toán biết Bạch Thủy Hồ có yêu tinh hại người nên bần đạo cố ý cỡi mây đến đây để hàng yêu bắt quái cứu giúp dân chúng. Các người hãy vào bẩm với quan Thái thú rằng có bần đạo đến nhé!". Các quan nhơn trở vào bẩm báo. Quan tri phủ lập tức bước ra nghinh tiếp, nói:
- Thánh Tăng giá lâm, mà đệ tử không hay để tiếp rước!
Nói rồi quỳ xuống hành lễ. Vị hòa thượng đó lật đật khoát tay, nói:
- Không cần phải hành lễ. Xin đi trước dẫn đường.
Vào đến thư phòng ngồi xuống, quan Tri phủ hỏi:
- Thánh Tăng từ chùa Linh Ẩn tới đây khởi hành từ lúc nào? Đi bao lâu mới tới?
Tế Điên giả nói:
- Bần tăng sáng sớm hôm nay cỡi mây mà đến, đặc biệt hàng trừ yêu quái.
- Thánh Tăng bắt yêu, vậy dùng những vật chi?
- Đại khái là không cần chi, nên dựng một pháp đài cao ở trên bờ hồ.
Quan Tri phủ một mặt sai người dựng pháp đài, một mặt hỏi hòa thượng ăn chay hay ăn mặn?
- Chay mặn gì cũng được!
Quan Tri phủ sai làm một công quán tạm ở miếu Mã Vương ngoài cửa Đông, rồi mời hòa thượng đến công quán dùng cơm. Dùng cơm xong thì pháp đài cũng dựng xong, lúc ấy quan Tri phủ cùng hòa thượng mới đến Bạch Thủy Hồ. Hòa thượng mới lên pháp đài thắp hương đảo cáo thầm các vị tiên linh quá vãng:
- Đệ tử vốn là người luyện khí ở Phi Long Sơn, nhơn vì ở Bạch Thủy Hồ có yêu tinh hại người, con không phải đến đây để hưng yêu tác quái, mà là bắt trừ yêu tinh để cứu giúp lê dân địa phương. Mong các vị thần linh bảo hộ cho.
Đảo cáo xong, họa ba đạo bùa dán lên giới đao, đốt đạo bùa linh ánh sáng lớn bằng cái bát. Hòa thượng trong miệng đọc:
- Đốt đạo bùa này ném xuống hồ, bắt yêu tinh phải hiện ra.
Hô xong ném đạo bùa xuống hồ, tức thì dưới hồ nước réo sôi ùng ục nghe như có tiếng bò rống, rồi nước rẽ làm hai, từ dưới hồ vọt lên hai luồng khí âm dương xông thẳng đến chỗ hòa thượng chụp xuống. Vị hòa thượng này không chậm trễ há miệng phun ra một luồng khí đen chọi lại với hai luồng khí âm dương nọ. Luồng khí đen này to bằng hột đào, còn luồng khí âm dương kia to chừng bằng chén uống trà. Luồng khí âm dương từ dưới hồ xông lên lần lần đè luồng khí đen thấp xuống.
Nguyên, con yêu tinh dưới Bạch Thủy Hồ có 8 - 9.000 năm tu luyện; còn Tế Điên giả ấy chỉ có công phu khoảng 5.000 năm nên địch không lại. Mọi người đừng xem cũng không biết, chỉ thấy vị Hòa thượng mồ hôi tươm ra có hột rớt từng giọt trên pháp đài. Mặt trời đã ngã về Tây, bỗng nhiên mây tụ Ở hướng Tây bắc, sấm chớp đì đùng, luồng khí âm dương đó liền thâu lại. Vị Hòa thượng trên pháp đài mệt nhọc đến nỗi thân ướt đẫm mồ hôi, nói với quan Tri phủ:
- Thưa lão gia, hôm nay bần tăng không mang theo pháp bửu, để trở về lấy, ngày mai sẽ bắt yêu.
Quan Tri phủ hỏi:
- Thánh tăng trở về chùa Linh Ẩn xa 1.800 dặm mà đi về có kịp không?
- Bần tăng biết cỡi mây mà!
Nói xong câu đó, như một làn khói đen, Hòa thượng biến mất. Mọi người đều khen:
- Đó mới thật là thần tiên.
Quan Tri phủ trở về nha môn. Hôm sau quả nhiên Hòa thượng đó lại tới. Ông ta nguyên không phải là đối thủ của yêu tinh ở Bạch Thủy Hồ, bèn trở về núi, muốn thỉnh một lão đạo có đạo hạnh, nào ngờ vị ấy không chịu đi giúp, ông ta nổi giận, hôm nay đến thí mạng với con yêu tinh Bạch Thủy Hồ. Khi gặp, quan Tri phủ cho rằng ông ta đã lấy bửu bối về, bèn xếp đạt chuẩn bị ăn cơm ở công quán tạm ngoài miếu Mã Vương. Hôm nay chưa đến giờ bắt yêu mà người xem đông nghẹt, chen chân không lọt. Quan Tri phủ cùng Tế Điên giả cỡi ngựa đến miếu Mã Vương. Đang đi, bỗng Tế Điên thiệt, hét lên một tiếng, chạy đến nắm hàm ngựa của Tế Điên giả lại.
Tế Điên thiệt nói:
- Hay cho tên này, mi dám đến đây bắt yêu hử?
Tế Điên giả nhìn lại, thì ra là một ông Hòa thượng kiếc điên điên khùng khùng. Ông ta đâu biết rằng La Hán gia đã bịt kín tam quang: Phật quang, Kim quang, và Linh quang rồi. Tế Điên giả nhìn thấy trước mặt mình là một kẻ phàm phu tục tử, lật đật hỏi:
- Vị pháp huynh đệ Ở đâu? Xin mời!
Tế Điên thiệt nói:
- Ông dám xưng huynh đệ với ta ư?
- Ta kính ông làm đàn anh, ông có chịu không?
- Ta chỉ sợ Ông không chịu thôi! Ông đi đâu đó?
- Ta đi bắt yêu.
- Thôi ông đi đi.
Nói rồi, Tế Điên thiệt thả hàm ngựa ra, Tế Điên giả cùng quan Tri phủ cỡi ngựa đến miếu Mã Vương. Vương Hùng, Lý Báo nhìn thấy Hòa thượng làm việc đầu voi đuôi chuột, những việc đã qua hình như là thiệt, cũng có lúc không đầu không đuôi. Vương Hùng, Lý Báo mới hỏi:
- Bạch Thánh Tăng! Lá thơ chúng tôi cầm đây có nên đưa hay không?
- Hai ông thấy làm sao được thì làm!
Vương Hùng, Lý Báo nghĩ thầm: "Nếu mình không đưa thơ, lại sợ lão gia nói: Bất cứ là Tế Điên thiệt hay Tế Điên giả, ta bảo đưa thơ sao ngươi không đưa? Nếu mình đưa thơ, lại sợ lão gia nói: Đã thấy có một Tế Điên rồi, sao hai người còn đưa thơ làm chỉ Thật rắc rối quá!". Nghĩ tới nghĩ lui, bèn quyết định đưa thợ Hai người mới cùng Tế Điên đi đến miếu Mã Vương. Vương Hùng, Lý Báo vào bên trong văn phòng, qua một hồi chen lấn rất cực nhọc. Vị coi bản án của phủ Thiệu Hưng họ Trương, gọi là Trương Văn Nguyên, trước đây từng giữ việc coi bản án ở huyện Tiêu Sơn nên có quen biết với Vương Hùng và Lý Báo. Gặp mặt hai người, Trương Văn Nguyên hỏi:
- Hai vị Ban đầu từ đâu đến đây? Có mạnh khỏe không?
Vương Hùng nói:
- Chúng tôi vâng lệnh quan huyện đến đưa cho quan Thái thú một phong thơ tiến cử một vị Tế Công trưởng lão bắt yêu ở Bạch Thủy Hồ.
Trương Văn Nguyên ngạc nhiên nói:
- Chúng tôi có một vị Tế Công trưởng lão rồi, làm sao lại có một vị Tế Công nữa? Vị ấy ở đâu?
- Ở ngoài cửa kia kìa!
Trương Văn Nguyên cùng ra cửa xem, thấy Hòa thượng một bệt dưới đất, dựa vách ngủ khò. Vương Hùng lấy tay chỉ Hòa thượng nói:
- Đây, Hòa thượng này đây!
Trương Văn Nguyên nhìn lại, tằng hắng một tiếng, nói:
- Theo tôi thấy thì hai vị không cần phải đưa thơ nữa! Vị Tế Công của chúng tôi ở đây mới thiệt là dáng vẻ La Hán; còn ông Hòa thượng này không khác ăn xin chút nào!
- Chúng tôi vâng lệnh lão gia đưa thơ, chẳng lẽ không đưa? Anh làm ơn bẩm lại giùm.
Trương Văn Nguyên không cách nào hơn, bèn vào trong bẩm lại. Quan tri phủ Cố Quốc Chương đang nói chuyện với Tế Điên giả, Trương Văn Nguyên đưa thơ vào. Quan Tri phủ xem thơ xong mỉm cười, nói:
- Bạch Thánh Tăng! Ngài xem trên thế gian này thiệt có bọn vô tri hết chỗ nói, dám mạo xưng tên họ của lão nhân gia chớ!
Tế Điên giả nghe nói, hỏi:
- Việc đó như thế nào?
- Hiện có bạn tôi là Tri huyện Tiêu Sơn lại tiến cử một vị Tế Điên Hòa thượng nữa. Thiệt đáng tức cười quá!
Tế Điên giả nghe nói, trong bụng nghĩ thầm: "Có thể là Tế Điên thiệt đã đến rồi!". Quan Tri phủ nói:
- Hãy mời vào xem thử!
Lập tức Trương Văn Nguyên bước ra tìm, thì không thấy Hòa thượng ở đấy nữa. Đang đi kiếm các nơi, bỗng nghe tiếng người nấu bếp ở nhà trù la:
Cái ông Hòa thượng kiếc này, tới đây ăn trộm đồ ăn hả? Cái này để dành cho Tế Công trưởng lão đó!
Trương Văn Nguyên nghe nói, chạy vào nhà bếp xem, thấy ông Hòa thượng kiếc đang uống trộm rượu, tay bốc thức ăn nhai nhồm nhoài. Trương Văn Nguyên nói:
Này Hòa thượng! Thái thú chúng tôi mời ông đó!
Tế Điên nghe nói, đáp lại một tiếng rồi bước lên nhà trên.