Chương : 196
Ngũ Lý Bia, Lôi Trần gâp yêu đạo
Từ Vân quán, Tế Công cứu vạn dân
Sau khi rời khỏi Từ Vân quán, Lôi Minh, Trần Lượng đi suốt cả đêm đến Ngũ Lý Bia cảm thấy thân thể mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Trước mắt là một tòa quán rượu nguyên là quán rượu mà các vị bảo tiêu hay ghé vào. Lôi Minh, Trần Lượng bước vào quán, phổ ky là Vương Tam có quen biết với Lôi Minh, Trần lượng là đồng bạn của Oai trấn bát phương Dương Minh, bèn hỏi:
- Lôi gia, Trần gia, hai vị ít thấy quá!
Lôi Minh, Trần Lượng đáp:
- Ừ, ít thấy.
- Hai vị dặn một gian thượng phòng phải không?
- Vâng.
Phổ ky bèn dẫn họ lên Bắc thượng phòng, ở đó là ba gian một sáng hai tối, đồ đạc thật đơn giản. Bên trong phòng có bàn bát tiên và mấy ghế dựa, sát cửa sổ là giường treo màn đầy đủ, trên giường có ghế nhỏ. Phổ ky đem nước rửa mặt và nước trà lên rồi hỏi:
- Hai vị ăn món gì nào?
- Ngươi cho ta hai bầu rượu và sáu món nhắm chiên xào hầm nấu.
- Vâng ạ!
Phổ ky đáp rồi quay mình ra đi. Giây lát trở vào lau dọn bàn ghế rồi đem thức nhắm và rượu lên. Lôi Minh nói:
- Vương phổ ky này, chú uống với ta một chén đi!
- Xin thôi! Hai vị từ đâu đến đây?
- Chúng tôi từ Bình Thủy giang đến.
- Hai vị từ Bình Thủy giang đến mà có biết Từ vân quán ra sao không?
- Các ngươi cũng biết việc Từ Vân quán nữa sao?
- Chúng tôi cũng nghe nói Từ vân quán có mấy lão đạo sĩ dùng lời yêu ma hoặc chúng. Nghe nói quan Tri phủ Thường Châu điều quân đi đánh giặc, không biết tin đó có đúng không?
- Hiện tại có Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn đái lãnh quan binh đến phá Từ vân quán.
- Thế thì phải rồi.
Phổ ky nói xong quay mình bỏ đi, còn lại bọn Lôi Minh ngồi uống tì tì. Lôi Minh nói;
- Lão tam này, chúng ta đừng dây vào chuyện tào lao nhé! Nếu không phải Tế Công thì việc yêu đạo này đừng hòng gỡ ra.
Trần lượng nói:
- Chúng ta nếu không nhờ Tế Công cũng không xía vào nổi chuyện tào lao ấy đâu. Thêm một việc không bằng ít đi một việc! Thật là:
Thị phi vì bởi lắm lời
Não phiền chỉ tại dở hơi khoe mình!
Việc này kể như kết thúc rồi!
Hai người đương nói tới đó thì nghe bên ngoài có tiếng nói lớn:
- Vô lượng Phật! Điếm chủ ơi, còn phòng không?
Phổ ky đáp có. Lôi Minh, Trần Lượng nghe tiếng rất quen bèn lén nhìn ra ngoài, thấy người mới đến chẳng ai khác mà là Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong, Tiền điện chân nhân, Hậu điện chân nhân, Tả điện chân nhân, Hữu điện chân nhân, Thất tinh chân nhân, Bát quái chân nhân. Những chân nhân ấy bỗng đâu có mặt làm cho Lôi Minh, Trần Lượng sợ đến hồn vía lên mây.
Tối hôm đó, Thiệu Hoa Phong vào ở trong điếm nơi Cô thọ Cương, sai Cấn pháp chân nhân Lưu Vĩnh Thanh đi thám dọ thì thấy quan binh vây chặt Từ Vân quán và đang thả người. Lưu Vĩnh Thanh trở về nói:
- Bẩm Tổ sư gia, hiện giờ quan binh chưa đi.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Được, sáng sớm mai chúng ta khởi hành. Trước hết đến chùa Linh Ẩn, gặp tên trọc nào giết hết tên trọc đó rồi phóng hỏa đốt chùa, xong trở về điện Di Lặc tìm Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, mọi người tề tựu vào một chỗ, điều động 500 chiếc thuyền trở về, người của 72 hắc đều tụ đủ, trước hết giết Tế Điên Hòa thượng rồi sau mới cùng Tri phủ Thường Châu quyết tử một phen. Giết quan Tri phủ xong, ta tự lập làm Thường Châu vương. Các ngươi ai nấy phải giúp ta một tay mới được.
Các lão đạo sĩ đều gật đầu đồng ý. Ngủ lại trong điếm một đêm, trời vừa sáng mọi người cùng khởi hành, muốn thẳng tới thành Lâm An. Đến Ngũ Lý Bia, mọi người cảm thấy đói bụng muốn ăn cơm, thấy Vạn Thành là một tiệm lớn bèn bước vào. Thiệu Hoa Phong hỏi:
- Phổ ky này, ở đây có phòng nào rộng không?
Phổ ky nói:
- Ở thượng phòng vừa rồi có hai người mới thuệ Các vị đợi một lát, để tôi lên thượng phòng nói hai vị khách dời qua phòng khác cũng được.
- Vậy thì tốt! Thiệu Hoa Phong nói.
Phổ ky lập tức lên thượng phòng xem thì thấy không còn tung tích Lôi Minh, Trần Lượng đâu nữa.
Lôi Minh, Trần Lượng đâu?
Hai người này sau khi dòm trộm thấy Thiệu Hoa Phong và các yêu đạo kéo đến, sợ xanh cả mặt, nghĩ thầm: "Cái này thiệt là oan gia đối đầu, nếu để mấy lão đạo thấy thì chắc là tiêu mạng quá!".
Hai người sợ quá nhưng không có chỗ để trốn bèn bỏ màn chui xuống núp dưới gầm giường. Họ nghĩ: "Chỉ cần lão đạo sĩ không thấy mình, đợi họ ăn cơm xong rồi mình sẽ chui ra. Thảng như họ phát giác, cũng không có cách nào khác là đành liều mạng thôi. Muôn sự đều có định số, sống có nơi, chết có chỗ".
Hai người vừa chui trốn xong, phổ ky bước vào, không nhìn thấy họ bèn nói:
Cái này mới lạ thiệt! Làm sao lại không ai cả? Phải chăng họ là hai tên bợm, không có tiền trả cơm rượu rồi trốn đi chăng? Sao không thấy họ đi rả Họ là người hay là quỷ?
Phổ ky đứng ngây người ra một hồi rồi nói:
- Xin mời các đạo gia vào đây. Hai người ở thượng phòng không thấy nữa.
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong và mọi người tiến vào phòng, nói:
- Sao kỳ vậy?
Phổ ky nói:
- Hai người này cả đến tiền cơm cũng không trả không biết đi hồi nào.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Họ đi rồi thì thôi. Ngươi dọn cho ta hai bàn cơm. Chúng ta ăn rồi phải lên đường gấp.
Phổ ky gật đầu quay mình đi ra. Thiệu Hoa Phong và mọi người không ngờ là Lôi Minh, Trần lượng đang trốn dưới gầm giường. Giậy lát phổ ky dọn bàn lên, các lão đạo sĩ ngồi vào bàn uống rượu. Thiệu Hoa Phong trong lòng nóng nảy, nói:
- Các vị chân nhân, hôm nay chúng ta ăn cho mau. Ta hận không thể tức khắc đến ngay thành Lâm An để băm vằm mất tên hòa thượng chùa Linh Ẩn, giết xong phóng lửa đốt luôn chùa mới hả cơn tức giận của tạ Sau đó ta đến Thường Châu giết tên Tri phủ tự lập làm Thường Châu vương. Các ngươi giúp ta một taỵ Ta đượa giang sơn xã tắc, cùng các ngươi an hưởng vinh hoa phú quý.
Đang nói cao hứng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng:
- A Di Đà Phật! trong quán các ngươi có mười mấy tên đạo sĩ đang ăn cơm phải không?
- Vâng, đúng vậy! Phổ ky đáp.
Các lão đạo sĩ nghe đúng là giọng của Tế Điên, đều sợ xanh máu mặt. Thiệu Hoa Phong nói:
- Các vị Ơi, không xong rồi! Tế Điên Hòa thượng đến đó. Đáng giận cho Lỗ Tu Chơn, nếu ông không gạt lấy cái bát Càn khôn tý ngọ hỗn ngươn của ta thì ta đâu đến nỗi không phải là đối thủ của Tế Điên Hòa thượng?
Lúc đó Lôi Minh, Trần Lượng trốn dưới sàn nghe nói cũng mừng thầm.
Người mới đến chẳng ai khác mà chính là Tế Điên Hòa thượng. Tế Điên lục soát trong Từ Vân quán có bao nhiêu nạn nhân bị bắt đều thả ra hết. Tìm thấy vàng bạc và đồ tế nhuyễn của quân giặc rất nhiều, Tri phủ Cố Quốc Chương đem bạc chia cho người bị nạn gần đến phân nửa.
Suốt đêm cho đến sáng, mặt trời ló dạng, Tế Điên nói:
Lục đại nhân hãy dẫn binh trở về, khóa cửa quán này lại. Cố đại nhân cũng trở về nha môn biện sự đi. Phần Hòa thượng ta dẫn thủ hạ của ngài là mã khoái Ban đầu Hà lan Khánh, đào Vạn Xuân đi đến Đái gia bảo bắt các yêu đạo hoàn án.
Tri phủ nói:
- Thánh tăng đã có lòng từ bi như vậy là tốt lắm rồi!
Lập tức kêu Hà Lan Khánh, Đào vạn Xuân đi theo Thánh tăng biện án, mang theo 100 lượng bạc làm lộ phí. Hai vị Ban đầu gật đầu ưng thuận. Tế Điên nói:
- Chúng ta sẽ gặp nhau sau.
Nói rồi cáo từ lên thuyền qua bờ nam Bình Thủy giang. Tế Điên dẫn Hà Lan Khánh, Đào Vạn Xuân đi tới Ngũ Lý Bia, và nói:
- Xin chào, xin chào! Trong quán các ngươi có mười mấy vị đạo sĩ ở đây không?
Phổ ky tưởng đâu Hòa thượng đồng bọn với lão đạo sĩ nên lật đật nói:
- Vâng, có! Đang ở trong nhà! Để tôi đưa sư phó vào.
- Được, Tế Điên nói:
Phổ ky đi trước nói;
- Các vị đạo sĩ ơi, có một ông Hòa thượng tìm các vị đạo gia đây.
Phổ ky nói xong không nghe trên phòng co ai trả lời. Chừng lên đến thượng phòng vén rèm nhìn vào thì mấy vị đạo sĩ không thấy mà hai vị hồi nãy, một vị mặt chàm, một vị mặt trắng đang ngồi ăn uống. Phổ ky ngạc nhiên đứng ngẩn ra, nói:
- Cái này sao mà kỳ vậy? Các vị đạo sĩ đâu rồi?
Lôi Minh nói:
- Họ tuồn ngõ sau đi mất rồi!
- Hồi nãy hai vị đi đâu?
- Lão đạo sĩ là kẻ thù của bọn ta, nên bọn ta núp dưới giường để theo dõi họ.
Mới nói tới đó thì Tế Điên từ ngoài cùng hai vị Ban đầu bước vào. Lôi Minh, Trần Lượng lật đật đến hành lễ sư phó. Phổ ky nói:
- Các vị lão đạo sĩ đi rồi, hai vị trả tiền hai bàn cơm này nhé?
Lôi Minh nói:
- Chúng ta căn cứ vào đâu mà phải trả cho họ chớ? Hồi nãy chúng ta kêu sáu đĩa thức ăn đều bị họ chén sạch, chỗ này là chỗ thừa của họ. Ai kêu thì người đó trả tiền hà!
- Thế thì không được rồi!
Đương nói tới đó thì chưởng quỹ bước vào hỏi:
- Cái gì thế?
Phổ ky thuật lại chuyện vừa rồi. Chưởng quỹ nghe xong, hỏi:
- Mấy lão đạo tại sao lại chạy đỉ Còn vị đại sư phó này là ai?
Lôi Minh nói;
- Đây là Tế Công của chùa Linh Ẩn. Mấy lão đạo vừa rồi đều là bọn giặc lọt lưới đó!
Chưởng quỹ nghe nói, bảo:
- Đã là Tế Công Phật sống thì có hề gì đâu? Ăn bao nhiêu tiền ta cũng đãi hết. Này phổ ky, hãy đem thêm rượu và thức nhắm cho Tế Công. Thánh tăng ở lại đây ăn hai năm, ta cũng không lấy tiền mà!
Chưởng quỹ cung kính mời Hòa thượng, nhưng Tế Công lại nói:
- Không hề chi, để ta trả tiền cho.
Nói rồi ngồi xuống, hai vị Ban đầu cũng ngồi xuống theo. Cả năm người cùng ăn uống vui vẻ. Ăn uống xong, Tế Điên chiếu theo số luôn cả mấy món Lôi Minh, Trần Lượng kêu trước đều lấy bạc trả hết.
Trần Lượng hỏi:
- Bây giờ sư phó đi đâu?
- Ta đi Đái gia bảo. hai con nên đi về nhà đi. Ngàn muôn lần đừng nên ghé chuyện tào lao, đưa tay ra là họa, rụt tay lại là phước. Các việc thấy trước mắt chỉ ghi nhớ trong lòng. Nếu không nghe lời Hòa thượng ta, chuốc lấy tai họa, Hòa thượng ta cứu không nổi đấy!
Trần Lượng nói:
- Sư phụ không cần phải căn dặn, hai con cũng không ghé vào chuyện tào lao đâu.
Nói rồi hai người cáo từ ra khỏi tiệm Vạn Thành theo đường lớn mà đi. Trần Lượng nói:
- Nhị ca, chúng mình nên về nhà đi, thứ nhất là em gái tôi phải gả chồng.
Xưa nay trong nhà của Trần Lượng có chú thím mở tiệm bán vải ở huyện Đơn Dương, phủ Trấn Giang mà không ai biết Trần Lượng là lục lâm. Từ nhỏ Trần Lượng được chú thím nuôi nấng thành người, nhưng lại thích ra ngoài phiêu lãng giang hồ, hành hiệp tác nghĩa, đánh bạn cùng với Lôi Minh cách mười mấy dặm đường.
Hai người đang đi tới trước, đến một tòa thôn trang, bỗng thấy một ông già níu lấy đứa con nít chừng 12,13 tuổi mà đánh dữ dội. Xem ra tình cảnh đó không phải là cha con, cũng không phải là ông cháu. Lôi Minh lấy làm lạ, chạy lại hỏi thăm. Nào ngờ hỏi ra lại sinh lắm chuyện.
Từ Vân quán, Tế Công cứu vạn dân
Sau khi rời khỏi Từ Vân quán, Lôi Minh, Trần Lượng đi suốt cả đêm đến Ngũ Lý Bia cảm thấy thân thể mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Trước mắt là một tòa quán rượu nguyên là quán rượu mà các vị bảo tiêu hay ghé vào. Lôi Minh, Trần Lượng bước vào quán, phổ ky là Vương Tam có quen biết với Lôi Minh, Trần lượng là đồng bạn của Oai trấn bát phương Dương Minh, bèn hỏi:
- Lôi gia, Trần gia, hai vị ít thấy quá!
Lôi Minh, Trần Lượng đáp:
- Ừ, ít thấy.
- Hai vị dặn một gian thượng phòng phải không?
- Vâng.
Phổ ky bèn dẫn họ lên Bắc thượng phòng, ở đó là ba gian một sáng hai tối, đồ đạc thật đơn giản. Bên trong phòng có bàn bát tiên và mấy ghế dựa, sát cửa sổ là giường treo màn đầy đủ, trên giường có ghế nhỏ. Phổ ky đem nước rửa mặt và nước trà lên rồi hỏi:
- Hai vị ăn món gì nào?
- Ngươi cho ta hai bầu rượu và sáu món nhắm chiên xào hầm nấu.
- Vâng ạ!
Phổ ky đáp rồi quay mình ra đi. Giây lát trở vào lau dọn bàn ghế rồi đem thức nhắm và rượu lên. Lôi Minh nói:
- Vương phổ ky này, chú uống với ta một chén đi!
- Xin thôi! Hai vị từ đâu đến đây?
- Chúng tôi từ Bình Thủy giang đến.
- Hai vị từ Bình Thủy giang đến mà có biết Từ vân quán ra sao không?
- Các ngươi cũng biết việc Từ Vân quán nữa sao?
- Chúng tôi cũng nghe nói Từ vân quán có mấy lão đạo sĩ dùng lời yêu ma hoặc chúng. Nghe nói quan Tri phủ Thường Châu điều quân đi đánh giặc, không biết tin đó có đúng không?
- Hiện tại có Tế Công trưởng lão ở chùa Linh Ẩn đái lãnh quan binh đến phá Từ vân quán.
- Thế thì phải rồi.
Phổ ky nói xong quay mình bỏ đi, còn lại bọn Lôi Minh ngồi uống tì tì. Lôi Minh nói;
- Lão tam này, chúng ta đừng dây vào chuyện tào lao nhé! Nếu không phải Tế Công thì việc yêu đạo này đừng hòng gỡ ra.
Trần lượng nói:
- Chúng ta nếu không nhờ Tế Công cũng không xía vào nổi chuyện tào lao ấy đâu. Thêm một việc không bằng ít đi một việc! Thật là:
Thị phi vì bởi lắm lời
Não phiền chỉ tại dở hơi khoe mình!
Việc này kể như kết thúc rồi!
Hai người đương nói tới đó thì nghe bên ngoài có tiếng nói lớn:
- Vô lượng Phật! Điếm chủ ơi, còn phòng không?
Phổ ky đáp có. Lôi Minh, Trần Lượng nghe tiếng rất quen bèn lén nhìn ra ngoài, thấy người mới đến chẳng ai khác mà là Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong, Tiền điện chân nhân, Hậu điện chân nhân, Tả điện chân nhân, Hữu điện chân nhân, Thất tinh chân nhân, Bát quái chân nhân. Những chân nhân ấy bỗng đâu có mặt làm cho Lôi Minh, Trần Lượng sợ đến hồn vía lên mây.
Tối hôm đó, Thiệu Hoa Phong vào ở trong điếm nơi Cô thọ Cương, sai Cấn pháp chân nhân Lưu Vĩnh Thanh đi thám dọ thì thấy quan binh vây chặt Từ Vân quán và đang thả người. Lưu Vĩnh Thanh trở về nói:
- Bẩm Tổ sư gia, hiện giờ quan binh chưa đi.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Được, sáng sớm mai chúng ta khởi hành. Trước hết đến chùa Linh Ẩn, gặp tên trọc nào giết hết tên trọc đó rồi phóng hỏa đốt chùa, xong trở về điện Di Lặc tìm Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, mọi người tề tựu vào một chỗ, điều động 500 chiếc thuyền trở về, người của 72 hắc đều tụ đủ, trước hết giết Tế Điên Hòa thượng rồi sau mới cùng Tri phủ Thường Châu quyết tử một phen. Giết quan Tri phủ xong, ta tự lập làm Thường Châu vương. Các ngươi ai nấy phải giúp ta một tay mới được.
Các lão đạo sĩ đều gật đầu đồng ý. Ngủ lại trong điếm một đêm, trời vừa sáng mọi người cùng khởi hành, muốn thẳng tới thành Lâm An. Đến Ngũ Lý Bia, mọi người cảm thấy đói bụng muốn ăn cơm, thấy Vạn Thành là một tiệm lớn bèn bước vào. Thiệu Hoa Phong hỏi:
- Phổ ky này, ở đây có phòng nào rộng không?
Phổ ky nói:
- Ở thượng phòng vừa rồi có hai người mới thuệ Các vị đợi một lát, để tôi lên thượng phòng nói hai vị khách dời qua phòng khác cũng được.
- Vậy thì tốt! Thiệu Hoa Phong nói.
Phổ ky lập tức lên thượng phòng xem thì thấy không còn tung tích Lôi Minh, Trần Lượng đâu nữa.
Lôi Minh, Trần Lượng đâu?
Hai người này sau khi dòm trộm thấy Thiệu Hoa Phong và các yêu đạo kéo đến, sợ xanh cả mặt, nghĩ thầm: "Cái này thiệt là oan gia đối đầu, nếu để mấy lão đạo thấy thì chắc là tiêu mạng quá!".
Hai người sợ quá nhưng không có chỗ để trốn bèn bỏ màn chui xuống núp dưới gầm giường. Họ nghĩ: "Chỉ cần lão đạo sĩ không thấy mình, đợi họ ăn cơm xong rồi mình sẽ chui ra. Thảng như họ phát giác, cũng không có cách nào khác là đành liều mạng thôi. Muôn sự đều có định số, sống có nơi, chết có chỗ".
Hai người vừa chui trốn xong, phổ ky bước vào, không nhìn thấy họ bèn nói:
Cái này mới lạ thiệt! Làm sao lại không ai cả? Phải chăng họ là hai tên bợm, không có tiền trả cơm rượu rồi trốn đi chăng? Sao không thấy họ đi rả Họ là người hay là quỷ?
Phổ ky đứng ngây người ra một hồi rồi nói:
- Xin mời các đạo gia vào đây. Hai người ở thượng phòng không thấy nữa.
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong và mọi người tiến vào phòng, nói:
- Sao kỳ vậy?
Phổ ky nói:
- Hai người này cả đến tiền cơm cũng không trả không biết đi hồi nào.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Họ đi rồi thì thôi. Ngươi dọn cho ta hai bàn cơm. Chúng ta ăn rồi phải lên đường gấp.
Phổ ky gật đầu quay mình đi ra. Thiệu Hoa Phong và mọi người không ngờ là Lôi Minh, Trần lượng đang trốn dưới gầm giường. Giậy lát phổ ky dọn bàn lên, các lão đạo sĩ ngồi vào bàn uống rượu. Thiệu Hoa Phong trong lòng nóng nảy, nói:
- Các vị chân nhân, hôm nay chúng ta ăn cho mau. Ta hận không thể tức khắc đến ngay thành Lâm An để băm vằm mất tên hòa thượng chùa Linh Ẩn, giết xong phóng lửa đốt luôn chùa mới hả cơn tức giận của tạ Sau đó ta đến Thường Châu giết tên Tri phủ tự lập làm Thường Châu vương. Các ngươi giúp ta một taỵ Ta đượa giang sơn xã tắc, cùng các ngươi an hưởng vinh hoa phú quý.
Đang nói cao hứng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng:
- A Di Đà Phật! trong quán các ngươi có mười mấy tên đạo sĩ đang ăn cơm phải không?
- Vâng, đúng vậy! Phổ ky đáp.
Các lão đạo sĩ nghe đúng là giọng của Tế Điên, đều sợ xanh máu mặt. Thiệu Hoa Phong nói:
- Các vị Ơi, không xong rồi! Tế Điên Hòa thượng đến đó. Đáng giận cho Lỗ Tu Chơn, nếu ông không gạt lấy cái bát Càn khôn tý ngọ hỗn ngươn của ta thì ta đâu đến nỗi không phải là đối thủ của Tế Điên Hòa thượng?
Lúc đó Lôi Minh, Trần Lượng trốn dưới sàn nghe nói cũng mừng thầm.
Người mới đến chẳng ai khác mà chính là Tế Điên Hòa thượng. Tế Điên lục soát trong Từ Vân quán có bao nhiêu nạn nhân bị bắt đều thả ra hết. Tìm thấy vàng bạc và đồ tế nhuyễn của quân giặc rất nhiều, Tri phủ Cố Quốc Chương đem bạc chia cho người bị nạn gần đến phân nửa.
Suốt đêm cho đến sáng, mặt trời ló dạng, Tế Điên nói:
Lục đại nhân hãy dẫn binh trở về, khóa cửa quán này lại. Cố đại nhân cũng trở về nha môn biện sự đi. Phần Hòa thượng ta dẫn thủ hạ của ngài là mã khoái Ban đầu Hà lan Khánh, đào Vạn Xuân đi đến Đái gia bảo bắt các yêu đạo hoàn án.
Tri phủ nói:
- Thánh tăng đã có lòng từ bi như vậy là tốt lắm rồi!
Lập tức kêu Hà Lan Khánh, Đào vạn Xuân đi theo Thánh tăng biện án, mang theo 100 lượng bạc làm lộ phí. Hai vị Ban đầu gật đầu ưng thuận. Tế Điên nói:
- Chúng ta sẽ gặp nhau sau.
Nói rồi cáo từ lên thuyền qua bờ nam Bình Thủy giang. Tế Điên dẫn Hà Lan Khánh, Đào Vạn Xuân đi tới Ngũ Lý Bia, và nói:
- Xin chào, xin chào! Trong quán các ngươi có mười mấy vị đạo sĩ ở đây không?
Phổ ky tưởng đâu Hòa thượng đồng bọn với lão đạo sĩ nên lật đật nói:
- Vâng, có! Đang ở trong nhà! Để tôi đưa sư phó vào.
- Được, Tế Điên nói:
Phổ ky đi trước nói;
- Các vị đạo sĩ ơi, có một ông Hòa thượng tìm các vị đạo gia đây.
Phổ ky nói xong không nghe trên phòng co ai trả lời. Chừng lên đến thượng phòng vén rèm nhìn vào thì mấy vị đạo sĩ không thấy mà hai vị hồi nãy, một vị mặt chàm, một vị mặt trắng đang ngồi ăn uống. Phổ ky ngạc nhiên đứng ngẩn ra, nói:
- Cái này sao mà kỳ vậy? Các vị đạo sĩ đâu rồi?
Lôi Minh nói:
- Họ tuồn ngõ sau đi mất rồi!
- Hồi nãy hai vị đi đâu?
- Lão đạo sĩ là kẻ thù của bọn ta, nên bọn ta núp dưới giường để theo dõi họ.
Mới nói tới đó thì Tế Điên từ ngoài cùng hai vị Ban đầu bước vào. Lôi Minh, Trần Lượng lật đật đến hành lễ sư phó. Phổ ky nói:
- Các vị lão đạo sĩ đi rồi, hai vị trả tiền hai bàn cơm này nhé?
Lôi Minh nói:
- Chúng ta căn cứ vào đâu mà phải trả cho họ chớ? Hồi nãy chúng ta kêu sáu đĩa thức ăn đều bị họ chén sạch, chỗ này là chỗ thừa của họ. Ai kêu thì người đó trả tiền hà!
- Thế thì không được rồi!
Đương nói tới đó thì chưởng quỹ bước vào hỏi:
- Cái gì thế?
Phổ ky thuật lại chuyện vừa rồi. Chưởng quỹ nghe xong, hỏi:
- Mấy lão đạo tại sao lại chạy đỉ Còn vị đại sư phó này là ai?
Lôi Minh nói;
- Đây là Tế Công của chùa Linh Ẩn. Mấy lão đạo vừa rồi đều là bọn giặc lọt lưới đó!
Chưởng quỹ nghe nói, bảo:
- Đã là Tế Công Phật sống thì có hề gì đâu? Ăn bao nhiêu tiền ta cũng đãi hết. Này phổ ky, hãy đem thêm rượu và thức nhắm cho Tế Công. Thánh tăng ở lại đây ăn hai năm, ta cũng không lấy tiền mà!
Chưởng quỹ cung kính mời Hòa thượng, nhưng Tế Công lại nói:
- Không hề chi, để ta trả tiền cho.
Nói rồi ngồi xuống, hai vị Ban đầu cũng ngồi xuống theo. Cả năm người cùng ăn uống vui vẻ. Ăn uống xong, Tế Điên chiếu theo số luôn cả mấy món Lôi Minh, Trần Lượng kêu trước đều lấy bạc trả hết.
Trần Lượng hỏi:
- Bây giờ sư phó đi đâu?
- Ta đi Đái gia bảo. hai con nên đi về nhà đi. Ngàn muôn lần đừng nên ghé chuyện tào lao, đưa tay ra là họa, rụt tay lại là phước. Các việc thấy trước mắt chỉ ghi nhớ trong lòng. Nếu không nghe lời Hòa thượng ta, chuốc lấy tai họa, Hòa thượng ta cứu không nổi đấy!
Trần Lượng nói:
- Sư phụ không cần phải căn dặn, hai con cũng không ghé vào chuyện tào lao đâu.
Nói rồi hai người cáo từ ra khỏi tiệm Vạn Thành theo đường lớn mà đi. Trần Lượng nói:
- Nhị ca, chúng mình nên về nhà đi, thứ nhất là em gái tôi phải gả chồng.
Xưa nay trong nhà của Trần Lượng có chú thím mở tiệm bán vải ở huyện Đơn Dương, phủ Trấn Giang mà không ai biết Trần Lượng là lục lâm. Từ nhỏ Trần Lượng được chú thím nuôi nấng thành người, nhưng lại thích ra ngoài phiêu lãng giang hồ, hành hiệp tác nghĩa, đánh bạn cùng với Lôi Minh cách mười mấy dặm đường.
Hai người đang đi tới trước, đến một tòa thôn trang, bỗng thấy một ông già níu lấy đứa con nít chừng 12,13 tuổi mà đánh dữ dội. Xem ra tình cảnh đó không phải là cha con, cũng không phải là ông cháu. Lôi Minh lấy làm lạ, chạy lại hỏi thăm. Nào ngờ hỏi ra lại sinh lắm chuyện.