Chương : 18
Thứ Hai, phòng khám bệnh của A Triết khai trương đúng như dự tính. Lam Thiếu Bằng cũng xin phép nghỉ, đến tặng một lẵng hoa. Hai anh em Hồng Đào đều tới tham gia tiệc khai trương. Những anh em trước kia quen biết ông cũng đến, ngay cả đại ca của ông – Giang Thụ Phong – cũng dẫn con theo. Ông giới thiệu Lam Thiếu Bằng cho đám bạn thân của mình.
Trước phòng khám bệnh là một bầy ô tô đỗ lại. Hồng Đào càng buồn cười, không biết kiếm từ chỗ nào ra một đoàn múa đến bung hoa bung lụa trước cửa phòng khám khiến vô số người vây xem. Trông cả đám cứ như đang khai trương hội quán xã hội đen vậy, khoa trương cực kỳ.
Giang Thụ Phong khẽ hỏi ông, “Lão Nhị à, lai lịch Lam Thiếu Bằng như thế nào? Anh nghe giang hồ đồn rằng chú vừa ý hắn.”
“Người ta là người chính trực đó.”
Giang Thụ Phong nói, “Không nói đến chuyện chú thích đàn ông, hắn có biết rõ quá khứ của chú không?”
“Biết chút ít.”
“Được, đại ca biết rõ con đường chú chọn không dễ dàng. Nếu hắn có thể cùng chú đi trên con đường ấy thì đại ca thật lòng chúc phúc cho mấy đứa.”
Đại ca vẫn luôn là đại ca, luôn đứng về phía đàn em mình, ông rất cảm động. Vấn đề là Lam Thiếu Bằng lúc này vẫn chưa là người yêu của ông, bọn ông vẫn còn trong giai đoạn bạn bè.
Ông biết rõ Lam Thiếu Bằng không phải loại người tham tài, bằng không hắn cũng sẽ không nói với Chu Nghệ rằng hắn có thể tự mình kiếm được số gia tài mà ba của thằng cẩm hường đó cho nó.
Lam Thiếu Bằng hiện đang sống chung nhà với ông. Mỗi ngày bọn ông đều ngủ chung với nhau, nhưng ngủ chung vẫn chỉ là ngủ chung. Ngoại trừ lúc đưa đón Lam Thiếu Bằng thì bọn ông còn có đụng chạm tay chân một xíu, nhưng ông vẫn chưa được nắm tay Lam Thiếu Bằng chính thức. Thời nay chính nhân quân tử như ông gần như tuyệt chủng hết cả rồi đấy, thế nên ông cứ tự hào một phát.
Thứ khiến cho ông đau đầu nhất là việc đi ngủ buổi tối, thật ra ông mày muốn ôm Lam Thiếu Bằng cùng ngủ lắm rồi. Dù sao bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ hài hoà, ôm nhau ngủ cũng không nóng chút nào. Vấn đề là ông đang nghĩ cách. Ông dám cá rằng nếu ông mà vươn tay ra thì thế nào Lam Thiếu Bằng cũng sẽ nghĩ ông là đồ dê xồm rồi né ông tám trăm dặm cho mà xem. Ôi, kỳ thật ông rất muốn nói với Lam Thiếu Bằng rằng, ‘Anh thích em lắm rồi, em thích anh luôn đi.’ Cơ mà ông nào dám nói… Vì vậy hễ rảnh rảnh là ông lại lôi đam mỹ của Con nít xấu tuồn ra để đọc cho đỡ thèm, nếu không thì mở GV để ‘thẩm du’ cho đỡ tủi.
Bọn ông ở chung vài ngày như vậy. Đến thứ Sáu, Lam Thiếu Bằng nghỉ ở nhà, ông cũng ở không nên ghé thăm cửa hàng một chút rồi về nhà lên mạng.
Chẳng được bao lâu, điện thoại ông vang lên. Ông bắt máy: “A lô?”
“A lô, ngài là phụ huynh của Tôn Tiểu Mễ đúng không ạ? Xin ngài tới trường học một chuyến.” Y như rằng, bên kia điện thoại là cô chủ nhiệm của Tiểu Mễ.
“Được, tôi sẽ đến ngay…” Ông gầm gừ đặt điện thoại xuống, “Thằng nhóc thối, lại gây chuyện ở trường học. Về đến nhà là tao tuột quần búng trym mày ngay và luôn con ạ.”
“Chuyện gì thế?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Cô chủ nhiệm của Tiểu Mễ mời lên đánh rắm. Tôi ghé trường nó xem thử, chắc trưa nay không về đâu.”
Ông chải chuốt một tí, cố gắng ăn mặc thật thích hợp theo phong cách của một bậc phụ huynh uy nghiêm rồi tập diễn một vài biểu cảm trước gương. Sau đó ông đẩy cửa ra đi, để cho Lam Thiếu Bằng giữ nhà một mình.
Ông phóng mô tô như bay đến cổng trường học. Tên bảo vệ cổng thấy ông đến liền nhe răng cười toe, “Ba bé Mễ, sao lại bị gọi lên trường uống trà nữa rồi?”
“Tôi đến để bàn với cô giáo về việc quản lý trẻ con, không có bị mời lên.” Ông ứ thèm thừa nhận là mình bị mời lên đấy.
Ông tìm đến phòng giáo viên quen thuộc. Cô giáo Trương ngồi ở trước bàn làm việc, vừa thấy ông đến liền lập tức răn dạy, “Ngài Tôn, anh dạy con như thế nào vậy? Tiểu Mễ nhà anh quá vô lễ.”
“Tiểu Mễ nhà tôi làm sao?” Ông bị cô giáo làm choáng váng mặt mũi. Tiểu Mễ nhà ông ngoan lắm cơ mà? Nó chưa bao giờ đánh nhau gây chuyện, ngoại trừ Ngữ Văn ra thì môn học nào cũng được 100% điểm đấy.
“Tiểu Mễ nhà anh không kính trọng giáo viên, dám đặt biệt danh cho cô giáo. Hư quá mức tưởng tượng! Học tốt không học, toàn học hư … … …” Cô giáo Trương trút giận toàn bộ lên đầu ông.
Ông không dám lên tiếng. Một nhân vật anh hùng như ông đây mà lại bị một con bạch cốt tinh mắng dạy như mình là cháu chắt nó, nhưng đành vì con vậy… Ông nhịn, ông nhịn, ông nhịn hết sức nhịn… Đậu xanh rau má chừng nào mày mới ngừng đây? Làm gì mà chửi ông hăng hái dữ vậy? Con ông như thế thì sao? Đời người không lẽ không làm sai việc gì? Ông ếu tin con mày không gặp chuyện đấy.
Cô giáo Trương đang hăng say dạy dỗ ông thì điện thoại di động của cô ta chợt vang lên, “A lô? Cái gì?Anh nói con của tôi đang trong đồn cảnh sát sao? Anh là cảnh sát Lý à? Được được, tôi đến ngay.”
Hí hí… Cảnh sát Lý, như vậy mới được chứ. Tối nay anh mời rượu chú nhé.
Cô giáo Trương vội vã xách giỏ bỏ đi mà không thèm để ý đến ông.
Ông đứng lên, nghe tiếng chuông trường vang lên bèn đi đến lớp Tiểu Mễ. Bạn cùng lớp của nó trông thấy ông đều chạy trốn hết. Ông sờ sờ mặt… Ông cười vô cùng hòa ái dễ gần thế mày chúng bây trốn cái gì?
Tiểu Mễ vừa thấy ông liền hưng phấn chạy đến ôm ông làm nũng, lắc ông qua qua lại lại, “Ba, ba đến trường con làm chi vậy?”
“Cô chủ nhiệm của mấy đứa mãn kinh, nội tiết mất cân đối, muốn phát tiết nên lấy ba mày làm nơi để trút hận thù cá nhân ấy mà.” Ông giải thích.
“Ba, cô có nói là con đặt biệt danh cho cổ không?” Tiểu Mễ gãi gãi đầu hỏi.
“Có. À mà mày đặt tên bả là gì vậy?” Ông tò mò hóng hớt.
“Bạch cốt tinh ạ.” Tiểu Mễ đáp.
“Thông minh đấy.” Ông nghe xong liền vui vẻ hẳn ra. Tiểu Mễ nhà ông thật sáng dạ, đặt biệt danh chuẩn cơm má nấu luôn. Cô giáo Trương gầy hệt như cái xương sườn mà. Ông vô cùng vui mừng sờ đầu Tiểu Mễ, cho nó hai mươi tệ để động viên, “Đặt biệt danh thì cứ đặt, nhưng tụi bây lén gọi là được, đừng để cô biết nghe chưa.”
Tiểu Mễ cầm hai mươi tệ tiền thưởng của ông rồi gật đầu ngoan ngoãn. Thấy chưa? Con ông nói một hiểu mười, thông minh quá chừng hà.
Ông cưỡi xe máy, tâm trạng khoan khoái dễ chịu vô ngần, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, nhìn cái gì cũng thấy vui vui. Con của cô giáo bạch cốt tinh bị gọi lên đồn rồi. Ông thích, ông thích! Ai bảo cô rảnh rỗi cứ tìm ông mà chửi làm chi? Đáng đời cô nha cô.
Đến dưới lầu khu nhà mình, ông vừa ngâm cải lương vừa lên nhà mở cửa. Trong phòng im ắng quá, Lam Thiếu Bằng không ở nhà sao? Ông lặng lẽ đi vào gian phòng của mình. Cửa phòng khép hờ, ông nhìn qua khe cửa… Á đù, cảnh xuân phơi phới nha ~~~~~~
Không biết làm cách nào mà Lam Thiếu Bằng lại mở ra GV trong máy tính của ông. Bộ GV hắn đang coi cũng là bộ ông khá vừa ý. Chỉ thấy Lam Thiếu Bằng quần áo nửa mở, một tay vuốt ve qua lại trên cơ thể mẫn cảm của mình, một tay đặt trên đầu họng pháo.
Nói thật ra đấy, dáng người Lam Thiếu Bằng coi như không tệ, làn da vừa trắng lại vừa trơn, lông mọc trên thân thể cũng không nhiều lắm. Ông là ông thích nhất nét mặt của hắn. Biểu cảm hãm sâu dục vọng nhưng không thể kiềm chế kia thật quá sức câu dẫn. Nhất là khi hắn khẽ đưa lưỡi liếm cặp môi đỏ mọng ấy… Đạ mấu, hành động như thế này có kích thích không cơ chứ? Tia lý trí cuối cùng của người chính nhân quân tử trong đầu ông đã bị bốc hơi đi mất.
Vì thế ông rất xúc động, vung tay đẩy cửa ra rồi trở tay khóa trái, sau đó xung phong nhận việc, “Anh đến giúp em đây!”
Ông lao vút đến, Lam Thiếu Bằng không kịp đề phòng. Tay của hắn xấu hổ đặt trên họng pháo, còn ông tuyệt đối không xấu hổ mà tận lực châm lửa tình cảm.
“Tự sướng không có sướng bằng được người khác làm đâu. Cứ để đấy anh làm cho sướng, nhé?” Da mặt ông dày đến mức ông cũng không biết nó dày đến cỡ nào nữa.
“Hùng ca…” Gương mặt Lam Thiếu Bằng đỏ rần rần như sắp nhỏ ra máu.
“Có gì đâu. Trước kia anh vẫn thường giúp anh em cùng sướng như vầy mà.” Ông trơ mặt trườn đến trước Lam Thiếu Bằng, đưa tay bắt lấy bộ vị trọng yếu mà hắn đang cố gắng che giấu. Lam Thiếu Bằng bắt lấy tay ông rồi nhìn ông với một ánh mắt khác.
“Hùng ca, anh là gay sao?” Lam Thiếu Bằng thử hỏi.
“Không hẳn, mà anh cũng không biết nữa. Đều là đàn ông cả, chuyện này có to tác gì mấy? Chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, đúng không?” Công phu quay tay của ông thì khỏi phải nói, chỉ có thể dùng hai chữ duy nhất để hình dung mà thôi: Tuyệt vời!
Ông dựa vào cảm giác, dù có quay tay vẫn không buông tha biểu cảm của Lam Thiếu Bằng. Tất cả những biến hoá trên gương mặt hắn đều được ông quan sát cẩn thận. Cơ thể gần như trần trụi kia, bộ vị lộ liễu kia đều không thể nào thoát khỏi tầm mắt ông. Và dĩ nhiên, ông càng muốn dùng phương thức đặc biệt này để chăm sóc thân thể mẫn cảm của hắn. Cứ thế, từ từ mà tiến, dục tốc bất đạt.
Lam Thiếu Bằng thở gấp liên tục. Giọng nam khác với giọng nữ, thở gấp liên tục bất quá chỉ là từ tượng hình mà thôi, nhưng giọng của hắn thật êm tai, ông rất thích nghe. Cũng vì âm thanh gợi tình ấy mà ông đã làm một hành động rất là can đảm. Ông ôm Lam Thiếu Bằng vào lòng rồi áp ngã hắn từ ghế xuống giường.
Lam Thiếu Bằng cả kinh mở to mắt, hắn không ngờ rằng ông lại làm như vậy. Nhưng không biết vì sao Lam Thiếu Bằng lại không phản đối hành động của ông, mà ngược lại, hắn như một đứa trẻ không nơi nương tựa vòng tay ôm lưng ông, thì thầm cổ vũ bên tai ông, “Hùng ca, ôm chặt tôi được không? Ôm tôi thật chặt vào… Đừng buông tay. Đúng thế… Như vậy đấy… Ghì chặt vào… Siết chặt vào… Tôi muốn anh ôm tôi.”
Ông không phải chính nhân quân tử, cho dù có chính nhân quân tử thì đó cũng chỉ là giả vờ thôi. Người ông yêu bảo ông ôm hắn, ông cầu còn không được. Cho dù việc này chỉ như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho dù Lam Thiếu Bằng đau buồn nên mới tìm người an ủi… nhưng ông vẫn không ngại làm người an ủi hắn.
Sau khi được cho phép, ông ôm chặt con người đã tra tấn ông suốt mấy ngày nay, tìm cách tra tấn trả đũa hắn, khiến cho hắn cảm thấy không sống nổi khi thiếu vắng ông. Vật sắp đạt được khoái ý cương cứng trước ngực ông như đang tích tụ toàn bộ huyết mạch trên thân thể.
Tất cả tế bào trong người ông đều đang điên cuồng hò hét. Mau chiếm đoạt hắn. Xỏ xuyên hắn thật mạnh. Hãy cho hắn biết mi yêu hắn đến nhường nào.
Ông vuốt ve thân thể Lam Thiếu Bằng, từ cổ trượt đến vòm ngực trần trụi, rồi từ ngực chuyển xuống phần hạ thân nóng hừng hực đang run rẩy không thôi.
“Lam Lam, thân thể của em thật xinh đẹp.”
“Hùng ca thích thân thể của tôi sao?”
“Thích, nhưng anh thích em nhiều hơn.”
Ông tự cởi hết quần áo của mình rồi lại áp lên người hắn. Thân thể hắn trắng nõn, thon dài mà rắn chắc, mềm dẻo mà linh hoạt. Ông như dã thú đã đói khát nhiều năm, điên cuồng quấn trên người hắn, giương cao hàm răng nanh, chớp cặp mắt mang đầy ác ý, phát tín hiệu chuẩn bị ăn hắn vào bụng.
Cúi đầu xuống, ông duỗi ra đầu lưỡi nóng bỏng, vẽ một đường cong kéo dài trên ngực hắn rồi liếm láp từng chút một. Thứ xúc cảm ẩm ướt ấy lả lướt trên da thịt mềm mại, kích thích từng nơ ron cảm xúc trong hắn, khiến người đàn ông xinh đẹp đắm chìm trong hoan ái rực lửa.
“Anh cứ luôn tự hỏi da thịt của em có ngon ngọt như vị sữa bò hay không… Tuy không giống như anh tưởng tượng, nhưng cảm giác thật tuyệt.” Ông cắn lên người hắn, Lam Thiếu Bằng bị đau cũng cắn lại ông một cái.
“Đồ sắc quỷ lưu manh nhà anh!”
“Ôi, sao em nỡ nói anh như vậy?”
Vật cương cứng nóng rực của ông giật giật bên đùi Lam Thiếu Bằng khiến gương mặt hắn đỏ hơn gấp bội. Lúc ông nâng chân của hắn để tách ra, thân thể hắn đã xụi lơ, căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ của hai người.
Chất lỏng lạnh buốt kéo dài đến chốn tận cùng nơi tư mật của trai đẹp rồi uốn lượn chảy xuống đến giữa đùi hắn. Ông thoa gel bôi trơn đã chuẩn bị từ lâu vào giữa khe mông hắn, sau đó đưa đầu ngón tay dò xét lối vào duy nhất dưới người hắn. Lúc này đây, nơi không nên, và không bao giờ nên tiếp nhận những vật khác,đã bị ông chiếm lĩnh.
“Không phải Hùng ca thích phụ nữ ư? Sao lại làm những chuyện thế này…”
“Vì anh yêu em.” Ông thổ lộ lòng mình bên tai Lam Thiếu Bằng, “Nếu em không ngại anh thì hãy chuẩn bị đi.”
“Sắc quỷ, biết ngay anh không phải là người tốt mà.” Lam Thiếu Bằng sẳng giọng.
Ông có thể cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở, và thậm chí cả khát vọng cứu rỗi tình cảm của Lam Thiếu Bằng, bèn liên tục thúc đẩy thật sâu vào trong cơ thể săn chắc nọ. Thắt lưng của hắn bị ông uốn cong khiến hắn khó thở van xin ônglàm chậm một chút.
“Cưng à, anh sẽ từ từ mà. Chúng ta có cả một ngày, anh sẽ từ từ giúp em đạt cực khoái.” Ông cười vô cùng dâm đãng, vô cùng lưu manh. Bản tính của ông rốt cuộc cũng bộc phát triệt để thừa dịp cảm xúc Lam Thiếu Bằng đang mong manh như thế này. Xôi thịt dâng lên trước mặt, có ngu sao mà không hưởng?!
Thế là tiếp tục vận động trong… … …
… … … …
“Anh đã làm đến một giờ rồi sao còn không chịu bắn? Anh muốn cho tôi chết hả?!”
“Lúc trước anh từng làm xuyên lục địa đấy.”
=======
Mới quen đội lốt cẩm hường
Quen rồi mới biết bá vương xếp hình:v
Trước phòng khám bệnh là một bầy ô tô đỗ lại. Hồng Đào càng buồn cười, không biết kiếm từ chỗ nào ra một đoàn múa đến bung hoa bung lụa trước cửa phòng khám khiến vô số người vây xem. Trông cả đám cứ như đang khai trương hội quán xã hội đen vậy, khoa trương cực kỳ.
Giang Thụ Phong khẽ hỏi ông, “Lão Nhị à, lai lịch Lam Thiếu Bằng như thế nào? Anh nghe giang hồ đồn rằng chú vừa ý hắn.”
“Người ta là người chính trực đó.”
Giang Thụ Phong nói, “Không nói đến chuyện chú thích đàn ông, hắn có biết rõ quá khứ của chú không?”
“Biết chút ít.”
“Được, đại ca biết rõ con đường chú chọn không dễ dàng. Nếu hắn có thể cùng chú đi trên con đường ấy thì đại ca thật lòng chúc phúc cho mấy đứa.”
Đại ca vẫn luôn là đại ca, luôn đứng về phía đàn em mình, ông rất cảm động. Vấn đề là Lam Thiếu Bằng lúc này vẫn chưa là người yêu của ông, bọn ông vẫn còn trong giai đoạn bạn bè.
Ông biết rõ Lam Thiếu Bằng không phải loại người tham tài, bằng không hắn cũng sẽ không nói với Chu Nghệ rằng hắn có thể tự mình kiếm được số gia tài mà ba của thằng cẩm hường đó cho nó.
Lam Thiếu Bằng hiện đang sống chung nhà với ông. Mỗi ngày bọn ông đều ngủ chung với nhau, nhưng ngủ chung vẫn chỉ là ngủ chung. Ngoại trừ lúc đưa đón Lam Thiếu Bằng thì bọn ông còn có đụng chạm tay chân một xíu, nhưng ông vẫn chưa được nắm tay Lam Thiếu Bằng chính thức. Thời nay chính nhân quân tử như ông gần như tuyệt chủng hết cả rồi đấy, thế nên ông cứ tự hào một phát.
Thứ khiến cho ông đau đầu nhất là việc đi ngủ buổi tối, thật ra ông mày muốn ôm Lam Thiếu Bằng cùng ngủ lắm rồi. Dù sao bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ hài hoà, ôm nhau ngủ cũng không nóng chút nào. Vấn đề là ông đang nghĩ cách. Ông dám cá rằng nếu ông mà vươn tay ra thì thế nào Lam Thiếu Bằng cũng sẽ nghĩ ông là đồ dê xồm rồi né ông tám trăm dặm cho mà xem. Ôi, kỳ thật ông rất muốn nói với Lam Thiếu Bằng rằng, ‘Anh thích em lắm rồi, em thích anh luôn đi.’ Cơ mà ông nào dám nói… Vì vậy hễ rảnh rảnh là ông lại lôi đam mỹ của Con nít xấu tuồn ra để đọc cho đỡ thèm, nếu không thì mở GV để ‘thẩm du’ cho đỡ tủi.
Bọn ông ở chung vài ngày như vậy. Đến thứ Sáu, Lam Thiếu Bằng nghỉ ở nhà, ông cũng ở không nên ghé thăm cửa hàng một chút rồi về nhà lên mạng.
Chẳng được bao lâu, điện thoại ông vang lên. Ông bắt máy: “A lô?”
“A lô, ngài là phụ huynh của Tôn Tiểu Mễ đúng không ạ? Xin ngài tới trường học một chuyến.” Y như rằng, bên kia điện thoại là cô chủ nhiệm của Tiểu Mễ.
“Được, tôi sẽ đến ngay…” Ông gầm gừ đặt điện thoại xuống, “Thằng nhóc thối, lại gây chuyện ở trường học. Về đến nhà là tao tuột quần búng trym mày ngay và luôn con ạ.”
“Chuyện gì thế?” Lam Thiếu Bằng hỏi.
“Cô chủ nhiệm của Tiểu Mễ mời lên đánh rắm. Tôi ghé trường nó xem thử, chắc trưa nay không về đâu.”
Ông chải chuốt một tí, cố gắng ăn mặc thật thích hợp theo phong cách của một bậc phụ huynh uy nghiêm rồi tập diễn một vài biểu cảm trước gương. Sau đó ông đẩy cửa ra đi, để cho Lam Thiếu Bằng giữ nhà một mình.
Ông phóng mô tô như bay đến cổng trường học. Tên bảo vệ cổng thấy ông đến liền nhe răng cười toe, “Ba bé Mễ, sao lại bị gọi lên trường uống trà nữa rồi?”
“Tôi đến để bàn với cô giáo về việc quản lý trẻ con, không có bị mời lên.” Ông ứ thèm thừa nhận là mình bị mời lên đấy.
Ông tìm đến phòng giáo viên quen thuộc. Cô giáo Trương ngồi ở trước bàn làm việc, vừa thấy ông đến liền lập tức răn dạy, “Ngài Tôn, anh dạy con như thế nào vậy? Tiểu Mễ nhà anh quá vô lễ.”
“Tiểu Mễ nhà tôi làm sao?” Ông bị cô giáo làm choáng váng mặt mũi. Tiểu Mễ nhà ông ngoan lắm cơ mà? Nó chưa bao giờ đánh nhau gây chuyện, ngoại trừ Ngữ Văn ra thì môn học nào cũng được 100% điểm đấy.
“Tiểu Mễ nhà anh không kính trọng giáo viên, dám đặt biệt danh cho cô giáo. Hư quá mức tưởng tượng! Học tốt không học, toàn học hư … … …” Cô giáo Trương trút giận toàn bộ lên đầu ông.
Ông không dám lên tiếng. Một nhân vật anh hùng như ông đây mà lại bị một con bạch cốt tinh mắng dạy như mình là cháu chắt nó, nhưng đành vì con vậy… Ông nhịn, ông nhịn, ông nhịn hết sức nhịn… Đậu xanh rau má chừng nào mày mới ngừng đây? Làm gì mà chửi ông hăng hái dữ vậy? Con ông như thế thì sao? Đời người không lẽ không làm sai việc gì? Ông ếu tin con mày không gặp chuyện đấy.
Cô giáo Trương đang hăng say dạy dỗ ông thì điện thoại di động của cô ta chợt vang lên, “A lô? Cái gì?Anh nói con của tôi đang trong đồn cảnh sát sao? Anh là cảnh sát Lý à? Được được, tôi đến ngay.”
Hí hí… Cảnh sát Lý, như vậy mới được chứ. Tối nay anh mời rượu chú nhé.
Cô giáo Trương vội vã xách giỏ bỏ đi mà không thèm để ý đến ông.
Ông đứng lên, nghe tiếng chuông trường vang lên bèn đi đến lớp Tiểu Mễ. Bạn cùng lớp của nó trông thấy ông đều chạy trốn hết. Ông sờ sờ mặt… Ông cười vô cùng hòa ái dễ gần thế mày chúng bây trốn cái gì?
Tiểu Mễ vừa thấy ông liền hưng phấn chạy đến ôm ông làm nũng, lắc ông qua qua lại lại, “Ba, ba đến trường con làm chi vậy?”
“Cô chủ nhiệm của mấy đứa mãn kinh, nội tiết mất cân đối, muốn phát tiết nên lấy ba mày làm nơi để trút hận thù cá nhân ấy mà.” Ông giải thích.
“Ba, cô có nói là con đặt biệt danh cho cổ không?” Tiểu Mễ gãi gãi đầu hỏi.
“Có. À mà mày đặt tên bả là gì vậy?” Ông tò mò hóng hớt.
“Bạch cốt tinh ạ.” Tiểu Mễ đáp.
“Thông minh đấy.” Ông nghe xong liền vui vẻ hẳn ra. Tiểu Mễ nhà ông thật sáng dạ, đặt biệt danh chuẩn cơm má nấu luôn. Cô giáo Trương gầy hệt như cái xương sườn mà. Ông vô cùng vui mừng sờ đầu Tiểu Mễ, cho nó hai mươi tệ để động viên, “Đặt biệt danh thì cứ đặt, nhưng tụi bây lén gọi là được, đừng để cô biết nghe chưa.”
Tiểu Mễ cầm hai mươi tệ tiền thưởng của ông rồi gật đầu ngoan ngoãn. Thấy chưa? Con ông nói một hiểu mười, thông minh quá chừng hà.
Ông cưỡi xe máy, tâm trạng khoan khoái dễ chịu vô ngần, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, nhìn cái gì cũng thấy vui vui. Con của cô giáo bạch cốt tinh bị gọi lên đồn rồi. Ông thích, ông thích! Ai bảo cô rảnh rỗi cứ tìm ông mà chửi làm chi? Đáng đời cô nha cô.
Đến dưới lầu khu nhà mình, ông vừa ngâm cải lương vừa lên nhà mở cửa. Trong phòng im ắng quá, Lam Thiếu Bằng không ở nhà sao? Ông lặng lẽ đi vào gian phòng của mình. Cửa phòng khép hờ, ông nhìn qua khe cửa… Á đù, cảnh xuân phơi phới nha ~~~~~~
Không biết làm cách nào mà Lam Thiếu Bằng lại mở ra GV trong máy tính của ông. Bộ GV hắn đang coi cũng là bộ ông khá vừa ý. Chỉ thấy Lam Thiếu Bằng quần áo nửa mở, một tay vuốt ve qua lại trên cơ thể mẫn cảm của mình, một tay đặt trên đầu họng pháo.
Nói thật ra đấy, dáng người Lam Thiếu Bằng coi như không tệ, làn da vừa trắng lại vừa trơn, lông mọc trên thân thể cũng không nhiều lắm. Ông là ông thích nhất nét mặt của hắn. Biểu cảm hãm sâu dục vọng nhưng không thể kiềm chế kia thật quá sức câu dẫn. Nhất là khi hắn khẽ đưa lưỡi liếm cặp môi đỏ mọng ấy… Đạ mấu, hành động như thế này có kích thích không cơ chứ? Tia lý trí cuối cùng của người chính nhân quân tử trong đầu ông đã bị bốc hơi đi mất.
Vì thế ông rất xúc động, vung tay đẩy cửa ra rồi trở tay khóa trái, sau đó xung phong nhận việc, “Anh đến giúp em đây!”
Ông lao vút đến, Lam Thiếu Bằng không kịp đề phòng. Tay của hắn xấu hổ đặt trên họng pháo, còn ông tuyệt đối không xấu hổ mà tận lực châm lửa tình cảm.
“Tự sướng không có sướng bằng được người khác làm đâu. Cứ để đấy anh làm cho sướng, nhé?” Da mặt ông dày đến mức ông cũng không biết nó dày đến cỡ nào nữa.
“Hùng ca…” Gương mặt Lam Thiếu Bằng đỏ rần rần như sắp nhỏ ra máu.
“Có gì đâu. Trước kia anh vẫn thường giúp anh em cùng sướng như vầy mà.” Ông trơ mặt trườn đến trước Lam Thiếu Bằng, đưa tay bắt lấy bộ vị trọng yếu mà hắn đang cố gắng che giấu. Lam Thiếu Bằng bắt lấy tay ông rồi nhìn ông với một ánh mắt khác.
“Hùng ca, anh là gay sao?” Lam Thiếu Bằng thử hỏi.
“Không hẳn, mà anh cũng không biết nữa. Đều là đàn ông cả, chuyện này có to tác gì mấy? Chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, đúng không?” Công phu quay tay của ông thì khỏi phải nói, chỉ có thể dùng hai chữ duy nhất để hình dung mà thôi: Tuyệt vời!
Ông dựa vào cảm giác, dù có quay tay vẫn không buông tha biểu cảm của Lam Thiếu Bằng. Tất cả những biến hoá trên gương mặt hắn đều được ông quan sát cẩn thận. Cơ thể gần như trần trụi kia, bộ vị lộ liễu kia đều không thể nào thoát khỏi tầm mắt ông. Và dĩ nhiên, ông càng muốn dùng phương thức đặc biệt này để chăm sóc thân thể mẫn cảm của hắn. Cứ thế, từ từ mà tiến, dục tốc bất đạt.
Lam Thiếu Bằng thở gấp liên tục. Giọng nam khác với giọng nữ, thở gấp liên tục bất quá chỉ là từ tượng hình mà thôi, nhưng giọng của hắn thật êm tai, ông rất thích nghe. Cũng vì âm thanh gợi tình ấy mà ông đã làm một hành động rất là can đảm. Ông ôm Lam Thiếu Bằng vào lòng rồi áp ngã hắn từ ghế xuống giường.
Lam Thiếu Bằng cả kinh mở to mắt, hắn không ngờ rằng ông lại làm như vậy. Nhưng không biết vì sao Lam Thiếu Bằng lại không phản đối hành động của ông, mà ngược lại, hắn như một đứa trẻ không nơi nương tựa vòng tay ôm lưng ông, thì thầm cổ vũ bên tai ông, “Hùng ca, ôm chặt tôi được không? Ôm tôi thật chặt vào… Đừng buông tay. Đúng thế… Như vậy đấy… Ghì chặt vào… Siết chặt vào… Tôi muốn anh ôm tôi.”
Ông không phải chính nhân quân tử, cho dù có chính nhân quân tử thì đó cũng chỉ là giả vờ thôi. Người ông yêu bảo ông ôm hắn, ông cầu còn không được. Cho dù việc này chỉ như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho dù Lam Thiếu Bằng đau buồn nên mới tìm người an ủi… nhưng ông vẫn không ngại làm người an ủi hắn.
Sau khi được cho phép, ông ôm chặt con người đã tra tấn ông suốt mấy ngày nay, tìm cách tra tấn trả đũa hắn, khiến cho hắn cảm thấy không sống nổi khi thiếu vắng ông. Vật sắp đạt được khoái ý cương cứng trước ngực ông như đang tích tụ toàn bộ huyết mạch trên thân thể.
Tất cả tế bào trong người ông đều đang điên cuồng hò hét. Mau chiếm đoạt hắn. Xỏ xuyên hắn thật mạnh. Hãy cho hắn biết mi yêu hắn đến nhường nào.
Ông vuốt ve thân thể Lam Thiếu Bằng, từ cổ trượt đến vòm ngực trần trụi, rồi từ ngực chuyển xuống phần hạ thân nóng hừng hực đang run rẩy không thôi.
“Lam Lam, thân thể của em thật xinh đẹp.”
“Hùng ca thích thân thể của tôi sao?”
“Thích, nhưng anh thích em nhiều hơn.”
Ông tự cởi hết quần áo của mình rồi lại áp lên người hắn. Thân thể hắn trắng nõn, thon dài mà rắn chắc, mềm dẻo mà linh hoạt. Ông như dã thú đã đói khát nhiều năm, điên cuồng quấn trên người hắn, giương cao hàm răng nanh, chớp cặp mắt mang đầy ác ý, phát tín hiệu chuẩn bị ăn hắn vào bụng.
Cúi đầu xuống, ông duỗi ra đầu lưỡi nóng bỏng, vẽ một đường cong kéo dài trên ngực hắn rồi liếm láp từng chút một. Thứ xúc cảm ẩm ướt ấy lả lướt trên da thịt mềm mại, kích thích từng nơ ron cảm xúc trong hắn, khiến người đàn ông xinh đẹp đắm chìm trong hoan ái rực lửa.
“Anh cứ luôn tự hỏi da thịt của em có ngon ngọt như vị sữa bò hay không… Tuy không giống như anh tưởng tượng, nhưng cảm giác thật tuyệt.” Ông cắn lên người hắn, Lam Thiếu Bằng bị đau cũng cắn lại ông một cái.
“Đồ sắc quỷ lưu manh nhà anh!”
“Ôi, sao em nỡ nói anh như vậy?”
Vật cương cứng nóng rực của ông giật giật bên đùi Lam Thiếu Bằng khiến gương mặt hắn đỏ hơn gấp bội. Lúc ông nâng chân của hắn để tách ra, thân thể hắn đã xụi lơ, căn phòng im ắng chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ của hai người.
Chất lỏng lạnh buốt kéo dài đến chốn tận cùng nơi tư mật của trai đẹp rồi uốn lượn chảy xuống đến giữa đùi hắn. Ông thoa gel bôi trơn đã chuẩn bị từ lâu vào giữa khe mông hắn, sau đó đưa đầu ngón tay dò xét lối vào duy nhất dưới người hắn. Lúc này đây, nơi không nên, và không bao giờ nên tiếp nhận những vật khác,đã bị ông chiếm lĩnh.
“Không phải Hùng ca thích phụ nữ ư? Sao lại làm những chuyện thế này…”
“Vì anh yêu em.” Ông thổ lộ lòng mình bên tai Lam Thiếu Bằng, “Nếu em không ngại anh thì hãy chuẩn bị đi.”
“Sắc quỷ, biết ngay anh không phải là người tốt mà.” Lam Thiếu Bằng sẳng giọng.
Ông có thể cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở, và thậm chí cả khát vọng cứu rỗi tình cảm của Lam Thiếu Bằng, bèn liên tục thúc đẩy thật sâu vào trong cơ thể săn chắc nọ. Thắt lưng của hắn bị ông uốn cong khiến hắn khó thở van xin ônglàm chậm một chút.
“Cưng à, anh sẽ từ từ mà. Chúng ta có cả một ngày, anh sẽ từ từ giúp em đạt cực khoái.” Ông cười vô cùng dâm đãng, vô cùng lưu manh. Bản tính của ông rốt cuộc cũng bộc phát triệt để thừa dịp cảm xúc Lam Thiếu Bằng đang mong manh như thế này. Xôi thịt dâng lên trước mặt, có ngu sao mà không hưởng?!
Thế là tiếp tục vận động trong… … …
… … … …
“Anh đã làm đến một giờ rồi sao còn không chịu bắn? Anh muốn cho tôi chết hả?!”
“Lúc trước anh từng làm xuyên lục địa đấy.”
=======
Mới quen đội lốt cẩm hường
Quen rồi mới biết bá vương xếp hình:v