Chương 1
1.
Ánh trăng sáng tôi nhớ mãi chẳng quên tên Kinh Thời Mặc.
Khi quen nhau lần đầu, anh ấy dùng tiền cướp được của bọn lưu manh mời tôi đi ăn thịt nướng.
Đó là một con hẻm nhỏ tối như mực, mỗi lần tôi đi làm gia sư đều phải đi qua con hẻm này.
Mặc dù mới chín giờ tối, nhưng con hẻm không có ánh đèn này vẫn có chút rợn người.
Lúc hai tên lưu manh kia xuất hiện, tôi rất phối hợp đưa toàn bộ số tiền trong túi. Tôi là một sinh viên nghèo, trong túi chỉ có tám mươi đồng, điện thoại mua ở chợ đồ si mất hai trăm đồng dùng hơn nửa năm, không có gì để tiếc cả.
Một trong hai tên lưu manh vừa lục túi tôi vừa chửi thề:
"Xui vãi!"
Quá ít tiền, gã đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trông có vẻ còn có suy nghĩ cướp sắc trong đầu.
Đúng lúc này Kinh Thời Mặc xuất hiện phía sau, anh ấy đá hai, ba cú lên người hai tên lưu manh kia. Lúc đó tôi nghĩ anh là người chính trực gặp chuyện bất bình là rút kiếm giúp đỡ, Kinh Thời Mặc lại dễ dàng cướp lấy số tiền trong tay tên lưu manh.
Tội phạm chính trực thật sự.
Lục được trên người hai tên lưu manh hơn năm trăm, còn nhiều tiền hơn cả tôi, chẳng trách nói tôi xúi quẩy.
Tên lưu manh còn muốn đấu tranh, muốn Kinh Thời Mặc để lại một chút, nói số tiền này là bọn họ làm việc cả đêm kiếm được.
Tôi rất muốn cười, cái gì mà làm việc cả đêm, tám phần cũng là cướp của người khác.
Nhưng tôi không dám cười, bởi vì sau khi Kinh Thời Mặc lấy được số tiền thì câu đầu tiên nói với tôi chính là:
"Đến quán nướng phía trước ăn chút gì không?"
Đến quán nướng thì đến quán nướng thôi, ít nhất chỗ đó nhiều người có lợi cho việc trốn thoát, không như con hẻm tối như mực này, không ai biết tôi bị đ âm khi nào.
Tôi gật đầu, không dám thở mạnh, đi theo Kinh Thời Mặc ra khỏi hẻm nhỏ đến quán nướng. Quán nướng chỗ nào cũng là đường, muốn chạy cũng rất thuận tiện.
Số tiền tám mươi đồng của tôi còn đang trong tay Kinh Thời Mặc, tôi xấu hổ muốn lấy lại nhưng dạ dày đang kêu gào kịch liệt. Tôi quyết định dứt khoát ăn mặc kệ sự đời. Người ở đây nhiều như vậy, anh ấy cũng không dám thật sự bắt chẹt tôi đâu.
Kinh Thời Mặc gọi đồ ăn xong ngồi đối diện tôi, bấy giờ tôi mới phát hiện anh còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Trẻ như vậy, không làm chuyện tốt mà lại đi học thói cướp của người khác.
"Tôi tên Kinh Thời Mặc."
Kinh Thời Mặc tự giới thiệu, tôi không biết có nên tiết lộ họ tên của mình không.
Ngay lúc tôi thầm suy nghĩ, đột nhiên Kinh Thời Mặc nghiêng người tới gần tôi, "Sao vậy, có phải rất giống tên một nam chính trong phim thần tượng tám giờ tối không?"
Kinh Thời Mặc nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt anh ấy sáng như sao, trông giống như một chú chó lớn trung thành, chờ chủ nhân khen ngợi.
Không thể không thừa nhận một đứa cuồng nhan sắc như tôi đã rung động trong thoáng chốc.
"Tôi tên Trình Cẩm."
Trình Cẩm là tiền đồ như gấm, nhưng thực ra lại là quỷ nghèo cùng cực.
Tên của Kinh Thời Mặc vô cùng giống với con người anh ấy, khiến người khác khó đoán.
Kinh Thời Mặc không làm gì tôi, trong lúc thịt đang nướng, anh không hề hút một điếu thuốc cũng không uống một ngụm rượu nào, thậm chí ăn rất ít thịt.
Hầu hết số thịt đều vào bụng tôi, ngay cả nước ô mai tặng kèm cũng bị tôi uống cạn.
Kinh Thời Mặc cười lên giống như chú chó ngốc nghếch, ăn xong anh ấy đưa tôi đến con đường lớn đèn điện sáng trưng, còn lấy điện thoại trong túi thêm bạn tốt với tôi.
Tôi nhìn Kinh Thời Mặc đi xa, thò tay vào túi lại vô tình chạm được tờ tiền, tổng cộng bốn trăm năm mươi ba đồng, là Kinh Thời Mặc bỏ vào.
Nháy mắt, trong ánh mắt tuổi đôi mươi của tôi, Kinh Thời Mặc biến thành anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Ánh trăng sáng tôi nhớ mãi chẳng quên tên Kinh Thời Mặc.
Khi quen nhau lần đầu, anh ấy dùng tiền cướp được của bọn lưu manh mời tôi đi ăn thịt nướng.
Đó là một con hẻm nhỏ tối như mực, mỗi lần tôi đi làm gia sư đều phải đi qua con hẻm này.
Mặc dù mới chín giờ tối, nhưng con hẻm không có ánh đèn này vẫn có chút rợn người.
Lúc hai tên lưu manh kia xuất hiện, tôi rất phối hợp đưa toàn bộ số tiền trong túi. Tôi là một sinh viên nghèo, trong túi chỉ có tám mươi đồng, điện thoại mua ở chợ đồ si mất hai trăm đồng dùng hơn nửa năm, không có gì để tiếc cả.
Một trong hai tên lưu manh vừa lục túi tôi vừa chửi thề:
"Xui vãi!"
Quá ít tiền, gã đánh giá tôi từ trên xuống dưới, trông có vẻ còn có suy nghĩ cướp sắc trong đầu.
Đúng lúc này Kinh Thời Mặc xuất hiện phía sau, anh ấy đá hai, ba cú lên người hai tên lưu manh kia. Lúc đó tôi nghĩ anh là người chính trực gặp chuyện bất bình là rút kiếm giúp đỡ, Kinh Thời Mặc lại dễ dàng cướp lấy số tiền trong tay tên lưu manh.
Tội phạm chính trực thật sự.
Lục được trên người hai tên lưu manh hơn năm trăm, còn nhiều tiền hơn cả tôi, chẳng trách nói tôi xúi quẩy.
Tên lưu manh còn muốn đấu tranh, muốn Kinh Thời Mặc để lại một chút, nói số tiền này là bọn họ làm việc cả đêm kiếm được.
Tôi rất muốn cười, cái gì mà làm việc cả đêm, tám phần cũng là cướp của người khác.
Nhưng tôi không dám cười, bởi vì sau khi Kinh Thời Mặc lấy được số tiền thì câu đầu tiên nói với tôi chính là:
"Đến quán nướng phía trước ăn chút gì không?"
Đến quán nướng thì đến quán nướng thôi, ít nhất chỗ đó nhiều người có lợi cho việc trốn thoát, không như con hẻm tối như mực này, không ai biết tôi bị đ âm khi nào.
Tôi gật đầu, không dám thở mạnh, đi theo Kinh Thời Mặc ra khỏi hẻm nhỏ đến quán nướng. Quán nướng chỗ nào cũng là đường, muốn chạy cũng rất thuận tiện.
Số tiền tám mươi đồng của tôi còn đang trong tay Kinh Thời Mặc, tôi xấu hổ muốn lấy lại nhưng dạ dày đang kêu gào kịch liệt. Tôi quyết định dứt khoát ăn mặc kệ sự đời. Người ở đây nhiều như vậy, anh ấy cũng không dám thật sự bắt chẹt tôi đâu.
Kinh Thời Mặc gọi đồ ăn xong ngồi đối diện tôi, bấy giờ tôi mới phát hiện anh còn rất trẻ, cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Trẻ như vậy, không làm chuyện tốt mà lại đi học thói cướp của người khác.
"Tôi tên Kinh Thời Mặc."
Kinh Thời Mặc tự giới thiệu, tôi không biết có nên tiết lộ họ tên của mình không.
Ngay lúc tôi thầm suy nghĩ, đột nhiên Kinh Thời Mặc nghiêng người tới gần tôi, "Sao vậy, có phải rất giống tên một nam chính trong phim thần tượng tám giờ tối không?"
Kinh Thời Mặc nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt anh ấy sáng như sao, trông giống như một chú chó lớn trung thành, chờ chủ nhân khen ngợi.
Không thể không thừa nhận một đứa cuồng nhan sắc như tôi đã rung động trong thoáng chốc.
"Tôi tên Trình Cẩm."
Trình Cẩm là tiền đồ như gấm, nhưng thực ra lại là quỷ nghèo cùng cực.
Tên của Kinh Thời Mặc vô cùng giống với con người anh ấy, khiến người khác khó đoán.
Kinh Thời Mặc không làm gì tôi, trong lúc thịt đang nướng, anh không hề hút một điếu thuốc cũng không uống một ngụm rượu nào, thậm chí ăn rất ít thịt.
Hầu hết số thịt đều vào bụng tôi, ngay cả nước ô mai tặng kèm cũng bị tôi uống cạn.
Kinh Thời Mặc cười lên giống như chú chó ngốc nghếch, ăn xong anh ấy đưa tôi đến con đường lớn đèn điện sáng trưng, còn lấy điện thoại trong túi thêm bạn tốt với tôi.
Tôi nhìn Kinh Thời Mặc đi xa, thò tay vào túi lại vô tình chạm được tờ tiền, tổng cộng bốn trăm năm mươi ba đồng, là Kinh Thời Mặc bỏ vào.
Nháy mắt, trong ánh mắt tuổi đôi mươi của tôi, Kinh Thời Mặc biến thành anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo.