Chương : 12
Mở đầu vở kịch là khoảnh khắc tao ngộ giữa một Vân du Công tử với một Hiệp khách bí ẩn, hai người nhất kiến như cố, kết bái huynh đệ, mỗi ngày gắn bó như hình với bóng.
Chỉ có điều mấy ngày sau, tùy tùng của Công tử phát hiện Công tử có điểm dị thường, mỗi đêm đều đứng trước cửa sổ, ngẩn người thưởng trăng.
Có một ngày, tùy tùng bất ngờ nghe được Công tử cùng vị Hiệp khách kia hàn huyên.
“Ngươi đều biết rồi ? Tại sao không trốn đi ?”
“Ha, ta trốn không thoát. Trốn thế nào ?” Giọng nói của Công tử nhuốm đượm bi thương.
Lúc này lời nội tâm của Công tử vang lên : Tâm đều ở trên người ngươi rồi, có thể trốn đến nơi nào.
Nguyên lai Hiệp khách chính là mật thám của triều đình, mà thân phận thật sự của Công tử lại là thái tử nước láng giềng. Nhiệm vụ lần này của Hiệp khách là tiếp cận y rồi nhân cơ hội hạ sát y.
Tiếng rút kiếm thanh thúy hòa với nhạc dạo khúc ED. Bối cảnh nhân vật đều được dựng lên từ khúc dạo đầu của bài ED này.
“Động thủ đi, Ta không nghĩ muốn làm ngươi khó xử.”
Giữa khúc ED mang theo phần kết thúc kịch, đoạn độc thoại của Công tử.
Lần đó, Hiệp khách cũng không có đắc thủ, Công tử được người cứu sống nhưng trong thâm tâm lại đối Hiệp khách nhớ mãi không quên.
Cốt truyện này có chút cũ, nhưng khi phối với âm hiệu của hậu kỳ, thật sự làm cho người nghe rung động đến tận tâm khảm. Từ Dịch Nhiên nghe xong, viền mắt cũng muốn đỏ. Không nói đến cốt truyện có biết bao xúc động, mà là chế tác của hậu kỳ đã tô lên bầu không khí …. Làm cho người ta có lỗi giác như đã dung nhập vào nhân vật, vô tình cảm nhận tình cảm của vai diễn.
XXOO : ┭─┮﹏ ┭─┮ Hậu kỳ – sama, Tôi muốn thổ lộ với anh.
Diệp Lạc Vô Thanh : Ha Ha, Thổ lộ đi, tôi nghe đây.
XXOO : (﹁﹁)
Diệp Lạc Vô Thanh : Sao vậy ?
XXOO : Phần hậu kỳ của anh thực sự quá tuyệt vời !!
Diệp Lạc Vô Thanh : Là cậu phối rất tốt, tôi biết cậu thật thích hợp với cổ phong nhã vận.
XXOO : Hửm ?
Diệp Lạc Vô Thanh : ………….. Không có gì
XXOO : (﹁﹁)
—————
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Nghe xong chưa ?
XXOO : Nghe xong rồi.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiểu Nhiên nhi, hậu kỳ kia của các ông nhìn thật quen mắt ………..
XXOO : Nói lời vô nghĩa, không phải là người hãm hại kịch của ông sao, có thể không quen mắt.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : …………..
XXOO : Làm sao vậy ?
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : o(= ̄ヘ ̄o#)> Nhìn hắn thấy khó chịu.
XXOO : Yêu, ngài không phải là đặc biệt để tâm chứ.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : /<(=ㄒo ㄒ=)>/~~
XXOO : Chê nho chua sao.(1)
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Nho chua cái rắm ! Học đệ của chúng tôi cũng rất lợi hại o(= ̄ヘ ̄o#)>
XXOO : Được rồi, tắm rửa, đi ngủ đi.
Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiếp theo tôi muốn tìm hắn làm cu-li cho tôi hảo hảo chà đạp hắn một phen. Hắn không phải nói cần hắn liền gọi sao . Mua ha ha ha ha ~~
XXOO : …………………
Nghe được tin báo của QQ, Từ Dịch Nhiên không khỏi xúc động. Quả nhiên ngày phát kịch thực náo nhiệt.
Mở khung chat.
Diệp Thanh : Hắc, Tiếng vang không tồi.
XXOO : Tuyệt, lại nói hậu kỳ thật là lợi hại ! Thanh tỷ tìm được ở đâu vậy ?
Diệp Thanh : Hắn là em tôi.
XXOO : ……….
Diệp Thanh : Cậu có biết vì sao cậu từ trước đến nay chỉ tiếp manh kịch, thế nhưng tôi lại tìm cậu phối cái đề tài cổ trang không.
XXOO : Vì sao?
Diệp Thanh : Em tôi nghe qua kịch của cậu, hắn không phải là hậu kỳ các kịch trước của cậu sao. Hắn nghe được âm thanh của cậu liền nói cậu rất phù hợp với kịch cổ trang, cho nên tôi mới mượn cậu đến làm thí nghiệm, hắc hắc, kết quả thí nghiệm chứng tỏ những gì hắn nói là đúng.
XXOO : Thanh tỷ, tôi là chuột bạch sao …..
Diệp Thanh : Mấy đứa nhỏ đang ở YY làm ầm ĩ, cậu muốn tới không ?
XXOO : Tôi sáng mai có tiết, không đi. Hơi buồn ngủ rồi.
Diệp Thanh : Ừ, được. Ngủ ngon.
XXOO : Ngủ ngon.
Từ Dịch Nhiên vừa định tắt máy thì biểu tượng QQ lại nhảy lên.
Diệp Lạc Vô Thanh : Cậu sáng mai có tiết sao, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Từ Dịch Nhiên lập tức gõ câu “Ngủ ngon” hồi đáp.
Cậu nằm trên giường không lâu liền say ngủ.
Giấc mộng này của cậu xuất hiện hai bóng người kỳ lạ, một bạch y phiêu phiêu công tử, một hắc y hiệp khách. Hai người mặt đối mặt hướng về nhau.
Đột nhiên hắc y hiệp khách nhìn bạch y công tử đầy thâm tình, nói câu “Ngủ ngon”.
Từ Dịch Nhiên hôm sau thức dậy đã đem giấc mộng quên sạch không còn một mảnh, rửa mặt đánh răng nhìn thời khóa biểu.
Tiết một , Anh văn.
Hô, lại là tiết Tiếng Anh.
Từ Dịch Nhiên cầm lấy sách giáo khoa, đi về phía giảng đường.
Hoàn chương 12.
(1) Dựa trên truyện thơ ngụ ngôn của Lev Tolstoy – “Con cáo và chùm nho”
Thấy chùm nho mọng trên giàn
Cáo tìm mọi cách hái ăn đỡ thèm
Nhảy lên tụt xuống mấy phen
Bực mình chẳng được,cáo bèn chê bôi:
-Nho còn xanh quá đi thôi…