Chương 2: 2: Gặp Gỡ
Tại nhà hàng Mẫu Đơn, bảy giờ tối...Ở cửa sau nhà hàng sang trọng, Tư Luân lo lắng đi đi lại lại liên tục ấn điện thoại gọi cho Triệu Anh miệng không ngừng càm ràm- Cái con nhóc này, đến giờ hẹn rồi sao không thấy bóng dáng đâu thế nàyMọi người đến cả rồi, muốn bị xem là mắc bệnh ngôi sao à? Tiểu Anh ơi là Tiểu Anh.Từng hồi chuông vang lên theo tâm trạng bồn chồn, lo lắng của Tư LuânTút...Tút...Tút..Lúc này từ ngoài xa Triệu Anh và cô trợ lý Diệp Hân Viên vội vàng chạy đến, Triệu Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng phối với quần ống loe đen, cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai cùng màu đen che kín mặt để tránh bị fan nhận raNhìn vào trông cô rất giản dị nhưng vẫn không thể nào che giấu đi hết sự thu hút và khí chất mà cô toát lên.Tư Luân vội vã tiến lại phía họ trách cứ- Bà cô của tôi ơi! Cuối cùng em cũng đến rồi, làm cái gì mà đến trễ thế hả?Cũng may là đến rồi, nếu không để cho mọi người phải chờ đợi em, sẽ để lại ấn tượng xấu mất thôi.Hai cô gái nhỏ đang thở hồng hộc, quần áo xộc xệch do đã chạy bộ một quãng đường đến, Triệu Anh còn đang hít thở không thôngDiệp Hân Viên vội lên tiếng giải thích- Em đến đón chị Tiểu Anh đúng giờ đấy chứ, bọn em xuất phát theo kế hoạch là sẽ đến đây sớm hơn, nhưng đi được hơn nửa đường thì lốp xe bị hỏng mất, lại không bắt được xe.. Thế nên bọn em phải chạy bộ đến mới làm trễ mất thời gian.May là bọn em thông minh đấy nếu không chạy bộ là giờ vẫn còn ở đấy chưa đến được đây đâu.Diệp Hân Viên hồn nhiên nói thêm Tư Luân dở khóc dở cười- Thông minh? Xe hư không biết gọi anh đến đón hai đứa mà chọn chạy bộ?Hai cô gái nhỏ lúc này quay sang nhìn nhau đồng thanh- Ừ nhỉTư Luân day day trán thở hắt ra, ra chiều bất lực lắm, anh cũng không biết phải làm sao với hai cô gái ngây ngô này- Thôi bỏ đi, dù sao cũng đến rồi.Tiểu Anh mau đi chỉnh trang lại đi, nhìn em thành bộ dạng gì rồi kìa.Gặp người khác phải giữ hình tượng diễn viên xinh đẹp chứCòn Hân Viên mau vào cùng anh.Triệu Anh láu lỉnh nhại lại lời Tư Luân "Nhìn em thành bộ dạng gì rồi kìa, phải giữ hình tượng diễn viên xinh đẹp chứ"- Hứ.Đúng là ông cụ nonTư Luân quay lại cốc nhẹ vào trán Triệu Anh giọng quở trách lẫn cưng chiều- Anh nghe đấy nhéCó đi nhanh không hả? Hay muốn ăn đòn?Vừa nói Tư Luân vừa đưa tay lên tạo hai ngón thành vòng để sát vào trán Triệu Anh.Từ nhỏ mỗi lần Triệu Anh nghịch ngợm gây họa gì Tư Luân đều búng vào trán cô giáo huấn, anh búng rất đau, nên mỗi khi Tư Luân dọa điều này cô thường ngoan ngoãn.Triệu Anh nhanh nhẹn lập tức chuồn đi, Tư Luân và Diệp Hân Viên mỉm cười yêu chiều nhìn theo cô gái nhỏ..Trong nhà vệ sinh Triệu Anh đứng trước gương chỉnh trang lại tóc và quần áoGương mặt cô không một chút phấn son nhưng đường nét vẫn lã lướt xinh đẹp động lòng người.Thường ngày Triệu Anh vốn là người thích đơn giản, cô không thích trang điểm trừ khi công việc yêu cầu hoặc những khi phải đi sự kiện.Nhưng dù có trang điểm hay không, với gương mặt hoàn hảo kia cũng chẳng khác nhau là mấy.Cô đang loay hoay thì chợt có tiếng mở cửa.Theo phản xạ tự nhiên Triệu Anh quay sang nhìn, cô bỗng ngây người.Người vừa mở cửa là một người đàn ông một thân cao lớn, dáng vẻ toát lên khí chất rất bức người, anh ta cũng mang khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đen che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt to, sâu thẩm màu hổ phách, nhìn vào khiến người ta có cảm giác e sợ nhưng lại có gì đó ma mị cực kì cuốn hút làm cho cô phải ngây ngốc ngắm nhìn.Anh ta vẫn đứng yên ở cửa nhìn về phía Triệu Anh với ánh mắt không cảm xúc.Phải thẩn thờ vài phút Triệu Anh mới tỉnh ra, giật mình cô chất vấn- Đây là nhà vệ sinh nữ mà, sao anh lại vào đây?Người đàn ông vẫn nhìn cô, chẳng nói lời nào.Ánh mắt anh ta đã có chút thay đổi dường như đang có điều gì đó cảm thấy thắc mắc..Ngẫm nghĩ vài giây Triệu Anh la toáng lên đầy hoảng sợ- Bi3n thái à? Sao anh lại nhìn tôi như thế? Anh muốn gì?Anh mau cút ra ngoài, tôi sẽ la lên đấy.Cút đi.Người đàn ông nghe cô nói một tràn vẫn giữ im lặng không giải thích, mày hơi nhíu lại, ánh mắt đã trở về như lúc đầu, sau đó anh ta dần tiến đến gần Triệu Anh.Cô hốt hoảng, vừa lùi về sau vừa hét lên- Này, anh làm gì thế? Đứng lạiKhông được lại gần tôi, tôi sẽ la lên đấyA, bi3n thái.Cứu, cứu vớiAaaaaMặc kệ Triệu Anh vùng vẫy hét lên, người đàn ông tiến thẳng một mạch đến nắm lấy cổ tay cô kéo ra cửa, rồi chỉ lên tấm biển phía trên, Triệu Anh vẫn la hét cố kéo tay anh ra cho đến khi đã đi ra đến cửa mới hoàng hồn nhìn lên tấm biển- Nhà vệ sinh nam?Cô thốt lên, chững lại vài giây rồi im bặt đi, cúi gầm mặt xuống chẳng dám nhìn vào người đàn ông ấy, cảm giác xấu hổ ngại ngùng bao trùm lấy cô gái nhỏ "Ôi trời ạ! Đây là nhà vệ sinh nam, là mình vào nhầm.Mình còn la hét gì thế này.Ôii xấu hổ chết mình rồi"Sau khi im lặng thầm than vãn, Triệu Anh từ từ ngẩn mặt lên nhìn anh, cố làm nét mặt thân thiện cười cười- À xin...xin lỗi, là tôi đã vào nhầ..Chẳng thèm nghe Triệu Anh nói hết câu, người đàn ông quay lưng bước ra ngoài, bỏ lại Triệu Anh vẫn đang đứng đấy với gương mặt đã dần chuyển đỏ đi vì ngượng.Triệu Anh từ xấu hổ chuyển sang khó chịu- Ơ cái tên này, mình chỉ nhầm một chút thôi, đã xin lỗi rồi còn có thái độ cái gì thếĐồ khó ưa, plèCô vừa nói vừa thè lưỡi tinh nghịch.........Tại phòng vip nhà hàng Mẫu Đơn, Triệu Anh bước vào vội cúi đầu lễ phép- Chào mọi người ạ! Em gặp chút sự cố nên đến trễ.Mong mọi người thứ lỗi ạĐạo diễn Lâm nhìn thấy cô vào thì cười vui vẽ, xua xua tay - Không sao, không sao.Tiểu Anh mau đến đây ngồi xuống nào.Mọi người cùng trao đổi về Dạ Khuynh ThànhTriệu Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đầu vẫn hơi cúi xuống vẻ có lỗi.Cô đi thẳng đến chỗ đạo diễn Lâm gọi rồi ngồi xuống.Lúc này cô mới ngẩn gương mặt xinh đẹp lên nhìn mọi người, chợt như nhìn thấy điều gì cô mở to đôi mắt long lanh của mình tỏ vẻ đầy kinh ngạc, vô thức thốt lên- Là hắn?.