Chương 4: 4: Nỗi Sợ Máy Bay
Ngày hôm sau...Tư Luân đưa Triệu Anh và Diệp Hân Viên đến điểm hẹn đúng giờ, dặn dò hai cô gái nhỏ phải chăm sóc nhau tuyệt đối không được gây chuyện, phải hoàn thành công việc thật tốt.Do anh bận còn có công việc riêng phải giải quyết nên chuyến đi này không thể đồng hành cùng họ.Ba người bịn rịn chia tay, nói đúng hơn là hai cô nhóc cứ thút thít bám lấy Tư Luân chẳng để anh điPhải một lúc sau Tư Luân mới có thể ra về..Trên chiếc máy bay tư nhân xa hoa, người được tập đoàn Thành Hoằng cử tới phục vụ cho chuyến bay bận rộn xem danh sách và sắp xếp vị trí ngồi của cả đoàn.Nhân viên hậu cần, quay phim, các trợ lý và quản lý cùng một số diễn viên đều được sắp xếp ngồi ở hạng ghế phổ thông và phổ thông đặc biệt.Riêng hai diễn viên chính và đạo diễn sẽ ngồi ở hạng ghế thương gia.Nhưng do đạo diễn Lâm có việc cần bàn bạc với tổ biên kịch nên đã xuống hạng ghế phổ thông đặc biệt ngồi, điều đó cũng có nghĩa là hạng ghế thương gia chỉ còn lại Triệu Anh và Vương Ảnh Quân..Triệu Anh đến trước, được hướng dẫn vào chỗ của mình, ngồi xuống chưa bao lâu mặt của cô lúc này bắt đầu trở nên nhợt nhạt, hơi thở có phần bất thường.Có lẽ nỗi sợ máy bay trong cô đã xuất hiện..Triệu Anh nhắm nghiền mắt, cố gắng hít thở thật sâu để giữ cho hơi thở bản thân được ổn định.Lúc này từ cửa khoang thương gia, Vương Ảnh Quân bước vào, một thân cao lớn diện vest đen khí chất cao lãnh, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm mị hoặc miên man, lông mày rậm sắc nét trông đầy quyền lực, chiếc mũi cao thẳng tấp, từng đường nét hài hòa đến khó tin.Thật không ngoa khi nói anh có vẻ đẹp “câu hồn đoạt phách”.Có thể khiến cho biết bao cô gái mê đắm chẳng thể thoát ra khi trót ngắm nhìn.Anh từng bước tiến dần đến chiếc ghế của mình được sắp xếp cạnh ghế Triệu Anh.Mắt Triệu Anh vẫn đang nhắm nghiền, gương mặt cô càng trở nên nhợt nhạt, cơ thể cô bất giác run lên, những giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều.Bấy giờ chuyến bay đã bắt đầu cất cánh..Phản ứng kỳ lạ của Triệu Anh vô tình thu hút sự chú ý của Vương Ảnh Quân đang yên tĩnh ngồi đọc báo, anh với gương mặt lạnh lùng quay sang nhìn cô một lúc lâu đầy hiếu kỳ.Đột nhiên anh lại lần nữa cảm thấy thân quen, bộ dạng của cô lúc này, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt mang vẻ sợ hãi.Trông cô giống, rất giống..Vương Ảnh Quân nhìn cô càng chăm chú, dòng ký ức năm xưa hiện dần lên trong tâm trí anh.........Mười hai năm trước, lúc ấy Vương Ảnh Quân mới mười bốn tuổi.Anh thường cùng mẹ đến một cô nhi viện thăm hỏi, giúp đỡ mọi người.Trong thời gian đó anh có gặp và yêu thích một cô bé tên là Tiểu Ái, hai người họ thường chơi đùa cùng nhau, rất thân thiết, có thể nói là dành tình cảm trong sáng đặc biệt cho nhau.Một ngày, cô nhi viện kia bị cháy, đúng lúc ấy anh cũng đến tìm cô bé và phát hiện ra, cô nhi viện bấy giờ đã bị cháy gần hết, mọi người chạy tán loạn, anh đưa mắt vào dòng người cố nhìn xem nhưng vẫn không thấy Tiểu Ái đâu.Vương Ảnh Quân đã bất chấp nguy hiểm xông vào đám cháy tìm cô bé..Ảnh Quân nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi cuộn mình co rúm dưới một cái bàn nhỏ trong gian nhà, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt nhợt nhạt hoảng sợ.Anh vội chạy đến trấn an cô bé- Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ emTiểu Ái nghe được giọng nói quen thuộc khẽ mở đôi mắt ngây thơ nhìn anh, mừng rỡ mỉm cười an tâm.Vương Ảnh Quân nhanh nhẹn đưa cô bé chạy ra ngoài.Không may có một thanh xà ngang bị cháy đã rơi trúng vào chân Vương Ảnh Quân, anh không thể đứng lên, ngọn lửa vẫn đang lớn dần.Ảnh Quân vội kêu cô bé hãy chạy ra ngoài, nhưng Tiểu Ái chỉ liên tục lắc đầu.Cô bé cố gắng giúp anh đẩy thanh xà ngang ra, cuối cùng không thể..Tiểu Ái với gương mặt hoảng sợ nhảy bổ vào lòng Ảnh Quân ôm chặt anh khóc lớn chứ nhất quyết không bỏ điHai đứa trẻ ngất lịm đi giữa biển lửa bao vây, cùng nhau vượt qua sinh tử..Ngày hôm sau, Ảnh Quân tỉnh dậy ở một bệnh viện.May mắn là khi hai người ngất đi xe cứu hỏa đã tới và kịp dập được lửa cứu họ ra.Nhiều ngày tiếp theo anh cũng không gặp lại Tiểu Ái, sau đó gia đình anh xảy ra nhiều biến cố và anh đã chuyển điBốn năm sau anh từng quay lại tìm nhưng cô nhi viện kia cũng đã dời đi nơi khác sau vụ cháy...Nhớ lại chuyện cũ khiến Ảnh Quân phút chốc yếu lòng.Anh lại nhìn sang Triệu Anh ngày càng đổ nhiều mồ hôi gương mặt trắng bệt, hơi thở càng trở nên nặng nề.Có vẻ rất nghiêm trọngAnh cũng không hiểu cô đang có vấn đề gì, chỉ cảm thấy có vẻ cô rất sợ hãi và khó chịuKhông biết vì sao dường như có điều gì đó thôi thúc Vương Ảnh Quân muốn che chở cho Triệu AnhCó lẽ do cô quá giống Tiểu Ái..Vương Ảnh Quân im lặng nghĩ ngợi, rồi từ tốn đứng dậy tiến sang ghế của Triệu Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, choàng qua vai ôm trọn cô vào lòng.Triệu Anh cảm giác có người chạm vào cơ thể liền giật mình thắc mắc nhìn anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng giờ đây cảm giác sợ hãi vô hình kia đã giày vò cô chẳng còn chút sức lực nàoThời gian như đang dừng lại ở giây phút này....