Chương : 2
Làm người phải luôn dũng cảm, phải có gan trực tiếp đối diện với cuộc sống khó khăn, thậm chí phải biết đối diện với cái chết.
Đây là điều mà Lỗ Tấn tiên sinh đã nói.
Trì Vị Phong đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, tại sao trên mặt lại trắng cắt không còn một giọt máu?
Buổi tối mua hoa tặng mẹ, sau đó còn nói thêm vài lời ngon tiếng ngọt, Trì mẫu thân rốt cuộc cũng thấu hiểu. Nhưng bản thân lại nằm ngã chỏng vó trên giường, hai tay giơ di động cách xa nửa thước, trong căn phòng tối chỉ còn ánh sáng xuất ra từ vật trên bàn tay cậu.
Xem một hồi lâu khiến cho mắt hơi mờ đi, Trì Vị Phong chớp chớp mắt. Cậu vận dụng toàn bộ các tế bào còn thức tỉnh để nghiên cứu môt vấn đề, tin nhắn “Tôi đã biết” rốt cuộc có ý nghĩ gì a?
Tôi đã biết, cậu cư nhiên trong lòng nổi tà niệm, chờ chết đi.
Tôi đã biết, cậu dám đùa giỡn với tôi, chờ chết đi.
Tôi đã biết, cậu thích trêu chọc người tốt, chờ chết đi.
………
A a a a vì sao kết luận đều là chờ chết đi? !
Trong lòng Trì Vị Phong âm thầm gào thét, hai tay dùng sức nắm chặt di động, người cứ như con thoy lăn qua lăn lại trên giường.
Xong rồi xong rồi, vậy là xong rồi, ngày mai nhất định là lần cuối cùng mình được nhìn thấy ánh mặt trời! Chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây, hoặc là lăng trì cho thống khoái đi.
Bang! Hình ảnh ngũ mã phanh thây và lăng trì hiện ra phía trước, cậu chật vật từ trên giường ngã xuống đất.
Trì phụ thân hỏa tốc mở cửa, sau đó lên tiếng:
“Hơn nửa đêm không ngủ đàng hoàng còn ầm ĩ làm gì, té ngã từ trên giường xuống, con là Tôn hầu tử chắc, nhưng gia gia ta đây không phải họ Tôn đâu!”
Nói xong một tràng liền đóng cửa lại, điểm ấy quả thật giống hệt với Trì mẫu thân, cũng không biết hai vợ chồng này là ai giống ai nữa.
Ai kêu hai người từ lúc con mình học trung học không đổi cái giường này đi, giường nhỏ như vậy rất bất lợi cho thời kỳ phát triển và tăng trưởng của người ta đó.
Hơn nữa cũng không biết quan tâm đến thương thế của đứa con này, nói không chừng đây là lần cuối cha con chúng ta gặp mặt nhau a!
Trái tim hình như vừa bị cứa một đường, Trì Vị Phong nằm ngay đơ trên sàn nhà, tầm mắt hướng tới cái di động rớt dưới gầm bàn. Nó vẫn còn phát ra ánh sáng trắng lãnh đạm y như khuôn mặt khủng bố của người kia.
Vậy nhất định là phải vào địa ngục sao!
……………
Mọi người đều đã bắt đầu bước vào ca làm. Trì Vị Phong đứng ở tầng dưới cùng của công ty, chỉnh sửa lại áo và cà vạt, sau đó lại mặc niệm một câu
“Một trái dưa hấu lớn cắt đôi, một nửa cho tôi, một nửa cho cậu”
Tốt lắm, trực tiếp đối diện với thực thế u ám nào.
Mọi người đều đã lục tục đến văn phòng đông đủ, nhưng Tả Thụy Nham vẫn chưa tới. Trì Vị Phong hai ba bước lẻn đến chỗ ngồi của mình, ngay ngắn ngồi xuống, sau đó liền bày ra bộ dạng công tác hăng hái, kỳ thật khóe mắt lại thỉnh thoảng xem xét động tĩnh phía cửa ra vào.
Gần đến giờ làm việc, Tả Thụy Nham mới đến, anh ta cũng như cũ không chút thay đổi, âu phục thẳng thóm, đôi mắt không hề chớp đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Tất cả mọi người đang ăn điểm tâm hay nói chuyện phiếm đều tự hiểu, công việc một ngày đã chính thức bắt đầu rồi.
Trì Vị Phong bắt tay vào xử lý công việc, nhưng tâm lại giống như tiểu thái giám đang nghe tuyên chiếu lo lắng bất ân. Một ngày trôi đi, Tả Thụy Nham vẫn chưa triệu kiến cậu a. Đến giữa trưa, người luôn luôn dùng cơm trên tầng thượng là Tả Thụy Nham lại xuất hiện ở nhà ăn cho công nhân viên. Mọi người thiếu chút nữa là mắc nghẹn tập thể. Bất quá Tả Thụy Nham tựa hồ chỉ tính toán thay đổi chút khẩu vị, bưng đồ ăn đi qua bàn Trì Vị Phong cũng không dừng lại.
Buổi chiều Trì Vị Phong không thể không kiên trì lấy cái văn kiện đi vào, cậu vốn định nhờ đồng sự lấy, nhưng có ai rảnh mà tự chuốc họa vào thân a.
Trì Vị Phong hít thở sâu ba lần, gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng cứng nhắc
“Vào đi” .
“Tả tiên sinh, đây là ý kiến biểu quyết của khách hàng…”
Tả Thụy Nham đầu cũng không ngẩng, dùng ngón tay gõ gõ trên bàn ý bảo cậu đặt xuống, cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái.
Trì Vị Phong nhẹ tay đặt xuống, rồi nhẹ chân nhanh chóng lủi ra ngoài, tựa vào cánh cửa đóng chặt liều mạng hít thở.
Tại sao chuyện gì cũng chưa phát sinh?
Hiện tại đang tính toán kế hoạch gì vậy? Tính chọn sách lược đưa tôi vào lãnh cung sao?
Mọi thứ vẫn là một mảnh mơ hồ.
Tốt xấu gì vẫn là một ngày vô sự, Trì Vị Phong không dám lơ là, đợi đến ngày kế, ngày kế nữa, lại thêm ngày kế nữa, Tả Thụy Nham cũng chưa có động tĩnh gì. Trì Vị Phong thở dài ra một hơi, người ta quả nhiên là đại nhân không chấp nhất với tiểu nhân, việc này tám phần cứ coi như quá khứ đi.
Cậu vui vẻ nghĩ như vậy mà cười híp mắt.
Nhưng mà xưa nay kinh nghiệm lão tổ tông đều nói cho chúng ta biết, một khi thả lỏng lơ là cảnh giác, phiền toái nhất định sẽ tìm tới……
Tuần này không có tăng ca, Trì Vị Phong cuối cùng cũng có cảm giác thảnh thơi. Gấp ba tiền lương mặc dù rất tốt, nhưng lại khiến cho cậu không có được giấc ngủ đầy đủ.
Buổi chiều thứ sáu, sau khi chịu khó đem cả đống công tác kết thúc, đột nhiên nhận được tin nhắn.
Đó là ác ma cậu nghĩ đã biến mất lần nữa xuất hiện a.
Tả tiên sinh: Tối mai cậu muốn đi đâu ăn cơm?
Tối mai? Ăn cơm? Đây là cái gì đây a? Toàn bộ não Trì Vị Phong đồng loạt bốc hơi, trong hộp sọ trống trơn nay chỉ còn lại dấu chấm hỏi to đùng.
Đây có phải là nhắn tin nhầm không? Im lặng là vàng, không trả lời chắc sẽ không có chuyện gì. Trì Vị Phong đem điện thoại bỏ vào túi, coi như mọi sự đều bình thường tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thật vất vả chịu đến lúc tan ca, cậu xách ba lô làm đầu tàu gương mẫu liều mạng xông ra ngoài. Chân trước mới bước vào thang máy, di động lại vang lên.
Lại tới nữa! Tin nhắn Tả Thụy Nham vẫn như trước ngắn gọn lại quỷ dị: Cậu không ý kiến thì tôi sẽ quyết định, tối mai sáu giờ ở nhà hàng.
Gì? ! Quai hàm Trì Vị Phong hoàn toàn rơi xuống, liên tiếp hai lần không thể là nhầm lẫn được a.
Đây là bữa tiệc cuối cùng giống như chúa Jêsu cùng với 12 môn đồ sao? Không cần làm long trọng như vậy đâu? Rốt cuộc là muốn gì chứ?
Cậu xem hết tin nhắn mà cứng ngắc ngẩng đầu, từ khe hở ở thang máy sắp đóng cửa, lại một lần nữa thấy được Tả Thụy Nham không vào được trong thang máy. Hai người yên lặng đối diện nhìn nhau đến khi thang máy đóng cửa.
Tả Thụy Nham như trước diễn cảm lãnh đạm, nhìn không ra một chút tâm tư. Trì Vị Phong lại giống như bị Medusa nhìn chằm chằm, hoàn toàn bị hóa đá trong thang máy.
Mẹ a, con đã trêu chọc ai mà ông trời lại để con gặp phải Băng sơn Ma vương vậy a!
Đây là điều mà Lỗ Tấn tiên sinh đã nói.
Trì Vị Phong đường đường là một nam tử hán đại trượng phu, tại sao trên mặt lại trắng cắt không còn một giọt máu?
Buổi tối mua hoa tặng mẹ, sau đó còn nói thêm vài lời ngon tiếng ngọt, Trì mẫu thân rốt cuộc cũng thấu hiểu. Nhưng bản thân lại nằm ngã chỏng vó trên giường, hai tay giơ di động cách xa nửa thước, trong căn phòng tối chỉ còn ánh sáng xuất ra từ vật trên bàn tay cậu.
Xem một hồi lâu khiến cho mắt hơi mờ đi, Trì Vị Phong chớp chớp mắt. Cậu vận dụng toàn bộ các tế bào còn thức tỉnh để nghiên cứu môt vấn đề, tin nhắn “Tôi đã biết” rốt cuộc có ý nghĩ gì a?
Tôi đã biết, cậu cư nhiên trong lòng nổi tà niệm, chờ chết đi.
Tôi đã biết, cậu dám đùa giỡn với tôi, chờ chết đi.
Tôi đã biết, cậu thích trêu chọc người tốt, chờ chết đi.
………
A a a a vì sao kết luận đều là chờ chết đi? !
Trong lòng Trì Vị Phong âm thầm gào thét, hai tay dùng sức nắm chặt di động, người cứ như con thoy lăn qua lăn lại trên giường.
Xong rồi xong rồi, vậy là xong rồi, ngày mai nhất định là lần cuối cùng mình được nhìn thấy ánh mặt trời! Chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây, hoặc là lăng trì cho thống khoái đi.
Bang! Hình ảnh ngũ mã phanh thây và lăng trì hiện ra phía trước, cậu chật vật từ trên giường ngã xuống đất.
Trì phụ thân hỏa tốc mở cửa, sau đó lên tiếng:
“Hơn nửa đêm không ngủ đàng hoàng còn ầm ĩ làm gì, té ngã từ trên giường xuống, con là Tôn hầu tử chắc, nhưng gia gia ta đây không phải họ Tôn đâu!”
Nói xong một tràng liền đóng cửa lại, điểm ấy quả thật giống hệt với Trì mẫu thân, cũng không biết hai vợ chồng này là ai giống ai nữa.
Ai kêu hai người từ lúc con mình học trung học không đổi cái giường này đi, giường nhỏ như vậy rất bất lợi cho thời kỳ phát triển và tăng trưởng của người ta đó.
Hơn nữa cũng không biết quan tâm đến thương thế của đứa con này, nói không chừng đây là lần cuối cha con chúng ta gặp mặt nhau a!
Trái tim hình như vừa bị cứa một đường, Trì Vị Phong nằm ngay đơ trên sàn nhà, tầm mắt hướng tới cái di động rớt dưới gầm bàn. Nó vẫn còn phát ra ánh sáng trắng lãnh đạm y như khuôn mặt khủng bố của người kia.
Vậy nhất định là phải vào địa ngục sao!
……………
Mọi người đều đã bắt đầu bước vào ca làm. Trì Vị Phong đứng ở tầng dưới cùng của công ty, chỉnh sửa lại áo và cà vạt, sau đó lại mặc niệm một câu
“Một trái dưa hấu lớn cắt đôi, một nửa cho tôi, một nửa cho cậu”
Tốt lắm, trực tiếp đối diện với thực thế u ám nào.
Mọi người đều đã lục tục đến văn phòng đông đủ, nhưng Tả Thụy Nham vẫn chưa tới. Trì Vị Phong hai ba bước lẻn đến chỗ ngồi của mình, ngay ngắn ngồi xuống, sau đó liền bày ra bộ dạng công tác hăng hái, kỳ thật khóe mắt lại thỉnh thoảng xem xét động tĩnh phía cửa ra vào.
Gần đến giờ làm việc, Tả Thụy Nham mới đến, anh ta cũng như cũ không chút thay đổi, âu phục thẳng thóm, đôi mắt không hề chớp đi thẳng vào phòng làm việc của mình. Tất cả mọi người đang ăn điểm tâm hay nói chuyện phiếm đều tự hiểu, công việc một ngày đã chính thức bắt đầu rồi.
Trì Vị Phong bắt tay vào xử lý công việc, nhưng tâm lại giống như tiểu thái giám đang nghe tuyên chiếu lo lắng bất ân. Một ngày trôi đi, Tả Thụy Nham vẫn chưa triệu kiến cậu a. Đến giữa trưa, người luôn luôn dùng cơm trên tầng thượng là Tả Thụy Nham lại xuất hiện ở nhà ăn cho công nhân viên. Mọi người thiếu chút nữa là mắc nghẹn tập thể. Bất quá Tả Thụy Nham tựa hồ chỉ tính toán thay đổi chút khẩu vị, bưng đồ ăn đi qua bàn Trì Vị Phong cũng không dừng lại.
Buổi chiều Trì Vị Phong không thể không kiên trì lấy cái văn kiện đi vào, cậu vốn định nhờ đồng sự lấy, nhưng có ai rảnh mà tự chuốc họa vào thân a.
Trì Vị Phong hít thở sâu ba lần, gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng cứng nhắc
“Vào đi” .
“Tả tiên sinh, đây là ý kiến biểu quyết của khách hàng…”
Tả Thụy Nham đầu cũng không ngẩng, dùng ngón tay gõ gõ trên bàn ý bảo cậu đặt xuống, cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái.
Trì Vị Phong nhẹ tay đặt xuống, rồi nhẹ chân nhanh chóng lủi ra ngoài, tựa vào cánh cửa đóng chặt liều mạng hít thở.
Tại sao chuyện gì cũng chưa phát sinh?
Hiện tại đang tính toán kế hoạch gì vậy? Tính chọn sách lược đưa tôi vào lãnh cung sao?
Mọi thứ vẫn là một mảnh mơ hồ.
Tốt xấu gì vẫn là một ngày vô sự, Trì Vị Phong không dám lơ là, đợi đến ngày kế, ngày kế nữa, lại thêm ngày kế nữa, Tả Thụy Nham cũng chưa có động tĩnh gì. Trì Vị Phong thở dài ra một hơi, người ta quả nhiên là đại nhân không chấp nhất với tiểu nhân, việc này tám phần cứ coi như quá khứ đi.
Cậu vui vẻ nghĩ như vậy mà cười híp mắt.
Nhưng mà xưa nay kinh nghiệm lão tổ tông đều nói cho chúng ta biết, một khi thả lỏng lơ là cảnh giác, phiền toái nhất định sẽ tìm tới……
Tuần này không có tăng ca, Trì Vị Phong cuối cùng cũng có cảm giác thảnh thơi. Gấp ba tiền lương mặc dù rất tốt, nhưng lại khiến cho cậu không có được giấc ngủ đầy đủ.
Buổi chiều thứ sáu, sau khi chịu khó đem cả đống công tác kết thúc, đột nhiên nhận được tin nhắn.
Đó là ác ma cậu nghĩ đã biến mất lần nữa xuất hiện a.
Tả tiên sinh: Tối mai cậu muốn đi đâu ăn cơm?
Tối mai? Ăn cơm? Đây là cái gì đây a? Toàn bộ não Trì Vị Phong đồng loạt bốc hơi, trong hộp sọ trống trơn nay chỉ còn lại dấu chấm hỏi to đùng.
Đây có phải là nhắn tin nhầm không? Im lặng là vàng, không trả lời chắc sẽ không có chuyện gì. Trì Vị Phong đem điện thoại bỏ vào túi, coi như mọi sự đều bình thường tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thật vất vả chịu đến lúc tan ca, cậu xách ba lô làm đầu tàu gương mẫu liều mạng xông ra ngoài. Chân trước mới bước vào thang máy, di động lại vang lên.
Lại tới nữa! Tin nhắn Tả Thụy Nham vẫn như trước ngắn gọn lại quỷ dị: Cậu không ý kiến thì tôi sẽ quyết định, tối mai sáu giờ ở nhà hàng.
Gì? ! Quai hàm Trì Vị Phong hoàn toàn rơi xuống, liên tiếp hai lần không thể là nhầm lẫn được a.
Đây là bữa tiệc cuối cùng giống như chúa Jêsu cùng với 12 môn đồ sao? Không cần làm long trọng như vậy đâu? Rốt cuộc là muốn gì chứ?
Cậu xem hết tin nhắn mà cứng ngắc ngẩng đầu, từ khe hở ở thang máy sắp đóng cửa, lại một lần nữa thấy được Tả Thụy Nham không vào được trong thang máy. Hai người yên lặng đối diện nhìn nhau đến khi thang máy đóng cửa.
Tả Thụy Nham như trước diễn cảm lãnh đạm, nhìn không ra một chút tâm tư. Trì Vị Phong lại giống như bị Medusa nhìn chằm chằm, hoàn toàn bị hóa đá trong thang máy.
Mẹ a, con đã trêu chọc ai mà ông trời lại để con gặp phải Băng sơn Ma vương vậy a!