Chương : 28
“Hóa ra Tiểu Trì thích ăn dấm chua a.”
Một thùng dấm chua đặt giữa phòng khách, Tả tam tiểu thư đi xung quanh một vòng, khóe miệng gợi lên nụ cười tự tiếu phi tiêu.
Chị ba, chị đừng nói những lời dễ gây hiểu làm như vậy a, tâm hồn em bao la như biển Thái Bình Dương vậy, chút xíu dấm chua đổ vào cũng chẵng có tác dụng gì đâu.
Những lời này nghe như thế nào cũng ẩn chứa hai hàm ý.
Bởi vì tặng loại lễ vật này mà bị người ta trêu đùa, chỉ có thể dán hai chữ lên trán Trì Vị Phong lúc này – xứng đáng. Huống hồ đối phương là Tả tam tiểu thư, Trì Vị Phong nào dám trêu chọc, tuy rằng ấm ức cũng chỉ có thể phản bác hai câu trong bụng, trên mặt vẫn là cố gắng tươi cười
“Ha ha ha, chị ba cứ nói đùa.”
Thế nhưng cái tên Tả Thụy Nham bên cạnh một chút cũng không phối hợp, cư nhiên còn gật gật đầu với chị ba làm như chuyện đó có thật không bằng, đem toàn bộ danh dự của Trì Vị Phong quét sạch không còn một mảnh.
Thật tức a!
Dù sao đang ở trong nhà người khác, Trì Vị Phong không thể làm càn, thế nhưng hai câu bị đè nén thật khó chịu, vì thế kéo kéo góc áo Tả Thụy Nham, kề sát vào tay anh, thấp giọng nói
“Này! Con mắt nào của anh thấy tôi ăn dấm chua hả, tôi chưa từng ăn dấm chua ah nha!”
Nhiều nhất cũng chỉ là một đĩa đậu phộng ngâm dấm chua thôi mà cũng có thể gọi là “thích” ăn dấm chua hay sao a? Thật đa tạ vì đã tặng cho tôi từ “thích” nga!
Loại cãi nhau này phải có người hỗ trợ mới tiếp tục được, Tả Thụy Nham chỉ yên lặng nhìn cậu, bộ dáng kia như thế nào cũng giống như đang nói “Tùy cậu muốn nói gì thì nói, dù sao tôi vẫn biết là cậu có.” Thật là làm người ta tức muốn đánh một phát.
Thái độ cãi nhau khiến cho Trì Vị Phong khó chịu. Tả tiên sinh anh cao to như vậy, bên trong bộ độn thêm toàn là bông hay sao? Tại sao tôi cảm thấy một cú tôi thụi anh cứ như đang đấm vào gối bông vậy!
Vì thế cậu chỉ có thể hướng Tả Thụy Nham nhe răng.
“Quên đi, tôi đại nhân đại lượng, so đo tính toán với cái gối bông như anh rất mất mặt.”
Đối với loại hành vi trả thù ngây thơ này, Tả Thụy Nham một chút cũng không để trong lòng, chỉ là vỗ vỗ đầu Trì Vị Phong.
Trì Vị Phong gạt tay anh ra, gần đây anh cứ hay sờ đầu cậu, đây là đang coi cậu như con chó nhỏ hay sao a?
Lúc Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham mang thùng dấm đi đến tận cửa, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hai hộp chè đỏ Kỳ Môn đổi với một thùng dấm chua, cứ như đang mang hoa hiến Phật vậy, chẳng khác nào lấy Hoàn Sơn Thiên Đô Phong so với mấy ngọn núi nhỏ ở vùng nông thôn.
Không có vấn đề gì chứ? Trì Vị Phong cúi đầu nhìn thứ trong tay mình.
Tả Thụy Nham thấy cậu đứng lại liền hỏi
“Nặng sao? Để tôi mang cho.” Nói xong, liền muốn đỡ lấy.
Tả tiên sinh anh không được xem thường tôi, tuy rằng tôi không đi tập thể hình có cơ bụng sáu múi nhưng chút dấm chua chẵng lẽ làm khó tôi được sao? Trì Vị Phong lắc lắc đầu.
Nhưng mà, sự đời mà, tới tốt không bằng tới đúng lúc.
Trì Vị Phong đang rầm rầm rì rì, liền bắt gặp Tả gia lão nhị dẫn vợ mình bước ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Hai bên đụng mặt nhau, Tả Thụy Nham hỏi.
“Mua dấm chua, mẹ muốn dùng.” Tả lão nhị thực không bình tĩnh, bỏ lại câu này liền kéo bà xã mình chạy đi.
Kẻ có tiền liền thích được sống yên tĩnh, tốt lắm đi, ngay cả mua dấm cũng phải lái xe đi a.
Trì Vị Phong đứng ở một bên nuốt ngụm nước bọt, “Dấm chua mà anh nói, trong này có a… Rất nhiều…”
“Ân?”
Vợ chồng lão nhị đồng loạt đem tầm mắt dời xuống.
Trên mặt thùng Trì Vị Phong đang cầm trên tay viết rành rành hai chữ “Hương dấm” to đùng.
………
Đối với chuyện tặng quà này, kinh nghiệm mà Trì Vị Phong tổng kết được là, các bạn trẻ đừng theo đuổi theo những thứ quá cầu kỳ xa hoa, đó chỉ là những quan niệm sai lầm của đám thương nhân vô sỉ dùng để quảng cáo thôi, tặng người ta thứ hữu dụng mới là tốt nhất.
Tả mẫu thân bê thùng dấm chua, cười đến ánh mắt tỏa sáng
“Thật tốt quá, cá ngâm dấm chua (cá sốt chua ngọt) không cần hâm lại, nếu không sẽ mất đi hương vị tự nhiên.”
Tả tam tiểu thư nghe được mỉm cười.
Trì mẫu thân quay đầu lại nói với nàng, “Tiểu Trì sẽ sống rất tốt, rất tốt, rất tốt.”
Dì Tả, dì đã khen sai rồi, nghe cứ như sắp phải cách xa nhau cả ngàn dặm vậy! Trì Vị Phong nghe được nhất thời đầu đổ mồ hôi lạnh, tươi cười trên mặt bất chợt đông lại. Nhóm nữ quyến lại quay trở lại nhà bếp, chỉ có Tả tam tiểu thư tiếp tục ngồi bắt chéo chân ăn quà vặt, nàng chưa lấy chồng, không cần phải vào bếp.
Đám đàn ông bắt đầu ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm. Đám con nít cãi nhau ầm ĩ chạy tới chạy lui.
Tiểu Long, Tiểu Phượng cầm chai dấm lắc lắc giống như các bartender, chị dâu cả nhắc vài lần đều không có hiệu quả, cuối cùng Tả tam tiểu thư phải tự mình ra trận.
Quả nhiên là đậu phụ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tả tam tiểu thư ở đây chính là quân lâm thiên hạ.
Trì Vị Phong thấy trực giác của mình quả nhiên không sai, người chị ba này quả nhiên không thể đụng vào. Tiểu Long Tiểu Phượng vốn đang nghịch ngợm gây sự gào to lập tức yên lặng ngay. Kỳ Lân bởi vì luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh không nháo nên được khen ngợi.
Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham ngồi trên ghế salon, một mặt trả lời mấy câu hỏi thăm về vấn đề vụn vặt trong nhà cậu với mọi người, một mặt nhìn con nít quậy phá ầm ĩ, cảm giác mới lạ dần dần biến mất, còn sinh ra một tia cảm thán.
“Tả tiên sinh, nhà anh thật sự rất đông người a.” Cậu quay đầu nhìn nhìn Tả Thụy Nham.
Dù sao đang ở trong nhà mình, tất cả tế bào của Trì Vị Phong đều cảm giác được không khí xung quanh Tả tiên sinh hôm nay nhẹ nhàng mềm mại như kẹo bông đường vậy.
“Uh.” Tả Thụy Nham hỏi, “Không tốt sao?”
“Không a, tôi thực thích.”
Trì Vị Phong là thật tình mà nói, cậu dù sao cũng là sinh trưởng trong một gia đình nhỏ. Tuy nói người thân cũng nhiều, nhưng thật ra chỉ họp mặt vào dịp tết thôi. Còn lại bình thường thì ít khi gặp mặt, dĩ nhiên cũng trở nên xa lạ, ngày tết gặp nhau có khi còn khiến cho người ta mất tự nhiên. Làm sao giống như nhà Tả Thụy Nham, mọi người đều ở chung dưới một mái nhà.
Tả Thụy Nham lại vươn tay sờ sờ đầu Trì Vị Phong ,
“Cậu thích là tốt rồi.”
Trì Vị Phong chuyển tròng mắt nhìn bàn tay đặt trên đỉnh đầu mình, quên đi, không khí bây giờ khiến người ta luyến tiếc đem nó gạt xuống, cứ để cho anh ta cảm thụ mái tóc mềm mượt còn hơn cả quảng cáo trên tivi của tôi đi.
……………
Trì Vị Phong bắt đầu thả hồn lên mây, đột nhiên trên đùi có vật nặng đè lên làm cho hồn phách cậu liền bay trở về.
Kỳ Lân vốn sợ người lạ không biết từ khi nào lẹ leo lên trên đùi cậu ngồi, ngửa mặt lên nhìn cậu.
Khuôn mặt nho nhỏ, hai mắt thật to, giống như một con tiểu miêu khiến cho người khác phải yêu mến, tâm Trì Vị Phong nhất thời đều bị mềm nhũn,
“Kỳ Lân thật đáng yêu.”
Có thể nói trẻ nhỏ chính là trung gian giữa thiên sứ và ác ma, dễ dàng giết người khiến người ta trở tay không kịp.
Tiểu Long, Tiểu Phượng không được nháo nữa, cũng đem lực chú ý hướng về người lạ duy nhất trong nhà. Tiểu Phượng trông mong bào cái chân bên kia của Trì Vị Phong, kiên quyết tiến đến trước mặt Trì Vị Phong.
Cho dù cháu muốn chơi cũng phải để ý khoảng cách một chút chứ! Trì Vị Phong cảm thấy trước mắt đều mơ hồ.
Tiểu Long bị chiếm hết chỗ đành phải chạy đến bên sườn Tả Thụy Nham, cả thân thể nằm sấp tren đùi anh, đảm bảo cả người còn dài hơn tòa Đại Biệt Sơn, chen chúc loạn cả lên.
Kẻ nói hai lời không phải là người tốt, tuy nhiên cậu cũng phải rút lại lời nói ban đầu, đại gia đình cũng có những phiền não của đại gia đình a!
Ba đứa con nít làm cho Trì Vị Phong không biết ứng phó như thế nào, cả người bị ép giống như con rùa lộn ngược, chỉ còn cái cổ có thể di chuyển được, quay qua nhìn Tả Thụy Nham cầu cứu.
Tả Thụy Nham nghiêm túc lắc đầu, cho thấy anh cũng không có cách nào khác. Tiểu Long đang áp trên đùi anh, anh cũng như con rùa lật ngửa.
Hai con rùa mắt to trừng mắt nhỏ.
Tầm mắt Kỳ lân nãy giờ vẫn đang ở trên người bọn họ không dời đi.
Tả đại ca nhanh chóng tới đỡ bọn con nít ra
“Bảo bối ngoan, mau qua bên này đi.”
Thế nhưng Kỳ Lân lại mở miệng.
Cô bé đẩy đẩy chân Trì Vị Phong để cậu chú ý tới mình
“Tiểu Trì thúc thúc, chú là duy nhất của tiểu thúc, các người phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ nha.”
Thật sự không nói thì thôi, đã nói là kinh người!
Tuy nói cậu thật sự là bằng hữu duy nhất của Tả Thụy Nham, nhưng câu nói đó nghe ra cũng thật quỷ dị. Hiện tại học sinh tiểu học đều biết cái gì mỗi khi nghỉ hè hay nghỉ đông X gì đó, còn có Hoàn châu cách cách gì gì nữa, với cái hướng giáo dục sai lầm này, cả đám người biên đạo sản xuất phim truyền hình mau đi mổ bụng tạ tội đi.
Nhưng mà đối phương chỉ là một đứa con nít, người so đo sẽ không phải là đại nhân.
Trì Vị Phong chỉ có thể gượng cười trả lời, “A, hảo hảo, chú biết.”
Những người khác đối với lời nói của bọn trẻ đều lộ ra khuôn mặt tươi cười bao dung, ngay cả Tả Thụy Nham cũng vỗ vỗ đầu Kỳ Lân.
Một thùng dấm chua đặt giữa phòng khách, Tả tam tiểu thư đi xung quanh một vòng, khóe miệng gợi lên nụ cười tự tiếu phi tiêu.
Chị ba, chị đừng nói những lời dễ gây hiểu làm như vậy a, tâm hồn em bao la như biển Thái Bình Dương vậy, chút xíu dấm chua đổ vào cũng chẵng có tác dụng gì đâu.
Những lời này nghe như thế nào cũng ẩn chứa hai hàm ý.
Bởi vì tặng loại lễ vật này mà bị người ta trêu đùa, chỉ có thể dán hai chữ lên trán Trì Vị Phong lúc này – xứng đáng. Huống hồ đối phương là Tả tam tiểu thư, Trì Vị Phong nào dám trêu chọc, tuy rằng ấm ức cũng chỉ có thể phản bác hai câu trong bụng, trên mặt vẫn là cố gắng tươi cười
“Ha ha ha, chị ba cứ nói đùa.”
Thế nhưng cái tên Tả Thụy Nham bên cạnh một chút cũng không phối hợp, cư nhiên còn gật gật đầu với chị ba làm như chuyện đó có thật không bằng, đem toàn bộ danh dự của Trì Vị Phong quét sạch không còn một mảnh.
Thật tức a!
Dù sao đang ở trong nhà người khác, Trì Vị Phong không thể làm càn, thế nhưng hai câu bị đè nén thật khó chịu, vì thế kéo kéo góc áo Tả Thụy Nham, kề sát vào tay anh, thấp giọng nói
“Này! Con mắt nào của anh thấy tôi ăn dấm chua hả, tôi chưa từng ăn dấm chua ah nha!”
Nhiều nhất cũng chỉ là một đĩa đậu phộng ngâm dấm chua thôi mà cũng có thể gọi là “thích” ăn dấm chua hay sao a? Thật đa tạ vì đã tặng cho tôi từ “thích” nga!
Loại cãi nhau này phải có người hỗ trợ mới tiếp tục được, Tả Thụy Nham chỉ yên lặng nhìn cậu, bộ dáng kia như thế nào cũng giống như đang nói “Tùy cậu muốn nói gì thì nói, dù sao tôi vẫn biết là cậu có.” Thật là làm người ta tức muốn đánh một phát.
Thái độ cãi nhau khiến cho Trì Vị Phong khó chịu. Tả tiên sinh anh cao to như vậy, bên trong bộ độn thêm toàn là bông hay sao? Tại sao tôi cảm thấy một cú tôi thụi anh cứ như đang đấm vào gối bông vậy!
Vì thế cậu chỉ có thể hướng Tả Thụy Nham nhe răng.
“Quên đi, tôi đại nhân đại lượng, so đo tính toán với cái gối bông như anh rất mất mặt.”
Đối với loại hành vi trả thù ngây thơ này, Tả Thụy Nham một chút cũng không để trong lòng, chỉ là vỗ vỗ đầu Trì Vị Phong.
Trì Vị Phong gạt tay anh ra, gần đây anh cứ hay sờ đầu cậu, đây là đang coi cậu như con chó nhỏ hay sao a?
Lúc Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham mang thùng dấm đi đến tận cửa, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hai hộp chè đỏ Kỳ Môn đổi với một thùng dấm chua, cứ như đang mang hoa hiến Phật vậy, chẳng khác nào lấy Hoàn Sơn Thiên Đô Phong so với mấy ngọn núi nhỏ ở vùng nông thôn.
Không có vấn đề gì chứ? Trì Vị Phong cúi đầu nhìn thứ trong tay mình.
Tả Thụy Nham thấy cậu đứng lại liền hỏi
“Nặng sao? Để tôi mang cho.” Nói xong, liền muốn đỡ lấy.
Tả tiên sinh anh không được xem thường tôi, tuy rằng tôi không đi tập thể hình có cơ bụng sáu múi nhưng chút dấm chua chẵng lẽ làm khó tôi được sao? Trì Vị Phong lắc lắc đầu.
Nhưng mà, sự đời mà, tới tốt không bằng tới đúng lúc.
Trì Vị Phong đang rầm rầm rì rì, liền bắt gặp Tả gia lão nhị dẫn vợ mình bước ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Hai bên đụng mặt nhau, Tả Thụy Nham hỏi.
“Mua dấm chua, mẹ muốn dùng.” Tả lão nhị thực không bình tĩnh, bỏ lại câu này liền kéo bà xã mình chạy đi.
Kẻ có tiền liền thích được sống yên tĩnh, tốt lắm đi, ngay cả mua dấm cũng phải lái xe đi a.
Trì Vị Phong đứng ở một bên nuốt ngụm nước bọt, “Dấm chua mà anh nói, trong này có a… Rất nhiều…”
“Ân?”
Vợ chồng lão nhị đồng loạt đem tầm mắt dời xuống.
Trên mặt thùng Trì Vị Phong đang cầm trên tay viết rành rành hai chữ “Hương dấm” to đùng.
………
Đối với chuyện tặng quà này, kinh nghiệm mà Trì Vị Phong tổng kết được là, các bạn trẻ đừng theo đuổi theo những thứ quá cầu kỳ xa hoa, đó chỉ là những quan niệm sai lầm của đám thương nhân vô sỉ dùng để quảng cáo thôi, tặng người ta thứ hữu dụng mới là tốt nhất.
Tả mẫu thân bê thùng dấm chua, cười đến ánh mắt tỏa sáng
“Thật tốt quá, cá ngâm dấm chua (cá sốt chua ngọt) không cần hâm lại, nếu không sẽ mất đi hương vị tự nhiên.”
Tả tam tiểu thư nghe được mỉm cười.
Trì mẫu thân quay đầu lại nói với nàng, “Tiểu Trì sẽ sống rất tốt, rất tốt, rất tốt.”
Dì Tả, dì đã khen sai rồi, nghe cứ như sắp phải cách xa nhau cả ngàn dặm vậy! Trì Vị Phong nghe được nhất thời đầu đổ mồ hôi lạnh, tươi cười trên mặt bất chợt đông lại. Nhóm nữ quyến lại quay trở lại nhà bếp, chỉ có Tả tam tiểu thư tiếp tục ngồi bắt chéo chân ăn quà vặt, nàng chưa lấy chồng, không cần phải vào bếp.
Đám đàn ông bắt đầu ngồi trên ghế salon nói chuyện phiếm. Đám con nít cãi nhau ầm ĩ chạy tới chạy lui.
Tiểu Long, Tiểu Phượng cầm chai dấm lắc lắc giống như các bartender, chị dâu cả nhắc vài lần đều không có hiệu quả, cuối cùng Tả tam tiểu thư phải tự mình ra trận.
Quả nhiên là đậu phụ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tả tam tiểu thư ở đây chính là quân lâm thiên hạ.
Trì Vị Phong thấy trực giác của mình quả nhiên không sai, người chị ba này quả nhiên không thể đụng vào. Tiểu Long Tiểu Phượng vốn đang nghịch ngợm gây sự gào to lập tức yên lặng ngay. Kỳ Lân bởi vì luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh không nháo nên được khen ngợi.
Trì Vị Phong cùng Tả Thụy Nham ngồi trên ghế salon, một mặt trả lời mấy câu hỏi thăm về vấn đề vụn vặt trong nhà cậu với mọi người, một mặt nhìn con nít quậy phá ầm ĩ, cảm giác mới lạ dần dần biến mất, còn sinh ra một tia cảm thán.
“Tả tiên sinh, nhà anh thật sự rất đông người a.” Cậu quay đầu nhìn nhìn Tả Thụy Nham.
Dù sao đang ở trong nhà mình, tất cả tế bào của Trì Vị Phong đều cảm giác được không khí xung quanh Tả tiên sinh hôm nay nhẹ nhàng mềm mại như kẹo bông đường vậy.
“Uh.” Tả Thụy Nham hỏi, “Không tốt sao?”
“Không a, tôi thực thích.”
Trì Vị Phong là thật tình mà nói, cậu dù sao cũng là sinh trưởng trong một gia đình nhỏ. Tuy nói người thân cũng nhiều, nhưng thật ra chỉ họp mặt vào dịp tết thôi. Còn lại bình thường thì ít khi gặp mặt, dĩ nhiên cũng trở nên xa lạ, ngày tết gặp nhau có khi còn khiến cho người ta mất tự nhiên. Làm sao giống như nhà Tả Thụy Nham, mọi người đều ở chung dưới một mái nhà.
Tả Thụy Nham lại vươn tay sờ sờ đầu Trì Vị Phong ,
“Cậu thích là tốt rồi.”
Trì Vị Phong chuyển tròng mắt nhìn bàn tay đặt trên đỉnh đầu mình, quên đi, không khí bây giờ khiến người ta luyến tiếc đem nó gạt xuống, cứ để cho anh ta cảm thụ mái tóc mềm mượt còn hơn cả quảng cáo trên tivi của tôi đi.
……………
Trì Vị Phong bắt đầu thả hồn lên mây, đột nhiên trên đùi có vật nặng đè lên làm cho hồn phách cậu liền bay trở về.
Kỳ Lân vốn sợ người lạ không biết từ khi nào lẹ leo lên trên đùi cậu ngồi, ngửa mặt lên nhìn cậu.
Khuôn mặt nho nhỏ, hai mắt thật to, giống như một con tiểu miêu khiến cho người khác phải yêu mến, tâm Trì Vị Phong nhất thời đều bị mềm nhũn,
“Kỳ Lân thật đáng yêu.”
Có thể nói trẻ nhỏ chính là trung gian giữa thiên sứ và ác ma, dễ dàng giết người khiến người ta trở tay không kịp.
Tiểu Long, Tiểu Phượng không được nháo nữa, cũng đem lực chú ý hướng về người lạ duy nhất trong nhà. Tiểu Phượng trông mong bào cái chân bên kia của Trì Vị Phong, kiên quyết tiến đến trước mặt Trì Vị Phong.
Cho dù cháu muốn chơi cũng phải để ý khoảng cách một chút chứ! Trì Vị Phong cảm thấy trước mắt đều mơ hồ.
Tiểu Long bị chiếm hết chỗ đành phải chạy đến bên sườn Tả Thụy Nham, cả thân thể nằm sấp tren đùi anh, đảm bảo cả người còn dài hơn tòa Đại Biệt Sơn, chen chúc loạn cả lên.
Kẻ nói hai lời không phải là người tốt, tuy nhiên cậu cũng phải rút lại lời nói ban đầu, đại gia đình cũng có những phiền não của đại gia đình a!
Ba đứa con nít làm cho Trì Vị Phong không biết ứng phó như thế nào, cả người bị ép giống như con rùa lộn ngược, chỉ còn cái cổ có thể di chuyển được, quay qua nhìn Tả Thụy Nham cầu cứu.
Tả Thụy Nham nghiêm túc lắc đầu, cho thấy anh cũng không có cách nào khác. Tiểu Long đang áp trên đùi anh, anh cũng như con rùa lật ngửa.
Hai con rùa mắt to trừng mắt nhỏ.
Tầm mắt Kỳ lân nãy giờ vẫn đang ở trên người bọn họ không dời đi.
Tả đại ca nhanh chóng tới đỡ bọn con nít ra
“Bảo bối ngoan, mau qua bên này đi.”
Thế nhưng Kỳ Lân lại mở miệng.
Cô bé đẩy đẩy chân Trì Vị Phong để cậu chú ý tới mình
“Tiểu Trì thúc thúc, chú là duy nhất của tiểu thúc, các người phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ nha.”
Thật sự không nói thì thôi, đã nói là kinh người!
Tuy nói cậu thật sự là bằng hữu duy nhất của Tả Thụy Nham, nhưng câu nói đó nghe ra cũng thật quỷ dị. Hiện tại học sinh tiểu học đều biết cái gì mỗi khi nghỉ hè hay nghỉ đông X gì đó, còn có Hoàn châu cách cách gì gì nữa, với cái hướng giáo dục sai lầm này, cả đám người biên đạo sản xuất phim truyền hình mau đi mổ bụng tạ tội đi.
Nhưng mà đối phương chỉ là một đứa con nít, người so đo sẽ không phải là đại nhân.
Trì Vị Phong chỉ có thể gượng cười trả lời, “A, hảo hảo, chú biết.”
Những người khác đối với lời nói của bọn trẻ đều lộ ra khuôn mặt tươi cười bao dung, ngay cả Tả Thụy Nham cũng vỗ vỗ đầu Kỳ Lân.