Chương : 41
Bình thường gia đình mở tiệc linh đình thì cao hứng nhất chính là bọn nhỏ.
Tiểu Long, Tiểu Phượng cùng Kỳ Lân đều đã lớn hơn không ít, không còn ầm ĩ như lúc trước, chỉ là ngồi ở ban công đốt pháo bông, nói một chút chuyện của chúng.
Trước đó Trì mẫu thân cũng đã gặp bọn nhóc này vài lần, khi đó chúng hãy còn nhỏ, lần này gặp lại không khỏi có chút cảm thán
Bà đưa tiền mừng tuổi cho tụi nhóc “Ai, thật là mau lớn quá, đều sắp cao bằng bác rồi a.”
Ba đứa thật ra sinh cùng năm, chính là đứa cuối năm còn đứa đầu năm, hiện tại đều mười lăm tuổi
Tiểu Long, Tiểu Phượng nhận lấy tiền lì xì liền mỉm cười đầy ngọt ngào cảm ơn, còn Kỳ Lân lại đỏ mặt cúi đầu.
Chị hai cười nói “Đứa nhỏ này vẫn là sợ người lạ.”
Chị ba chen vào nói “Con bé trước kia còn nói Tiểu Phong phải ở cùng một chỗ với Tiểu Thụy đó.”
Trí nhớ từ từ quay lại với Trì Vị Phong.
Tiểu Kỳ Lân làm gì có chuyện sợ người lạ, con bé chính là quả bom hẹn giờ, có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào nha!
Nhưng mà thời gian làm người ta không dễ dàng nhận ra mọi việc, một phút này trong chốc lát sẽ trở thành hoài niệm, nháy mắt đã năm năm trôi qua rồi.
Tóc mai của Trì mẫu thân đã bạc thêm mấy phần, trên trán Trì phụ thân cũng có thêm nhiều nếp nhăn hơn. Mà Tả Thụy Nham bên cạnh, tuy rằng vẫn chưa thấy thay đổi gì, nhưng về sau cùng Trì Vị Phong đều sẽ cùng nhau già đi.
Trì Vị Phong không khỏi sờ sờ mặt mình.
Tả Thụy Nham nhìn thấy,
“Em không già.”
“Em mới ba mươi, vẫn còn hào hoa phong nhã, đương nhiên không già.”
Trì Vị Phong lại đi sờ sờ cằm Tả Thụy Nham, cười hì hì nói,
“Anh hiện tại đã ba mươi lăm, bắt đầu để râu là được, đến lúc năm mươi sẽ có được một chòm râu đẹp.”
Tả Thụy Nham bắt lấy tay cậu,
“Rất khó.”
“Anh đừng cho là em nói thật, em không muốn mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bên cạnh là một ông lão toàn râu nằm bên cạnh đâu!”
Tả Tam tiểu thư nheo mắt lại, cầm một trái quýt hướng bọn họ ném tới,
“Giữa ban ngày ban mặt, cả phòng đầy người, đừng ở đó tùy tiện khanh khanh ta ta, đối với phụ nữ mang thai không tốt.”
Tả Thụy Nham kéo Trì Vị Phong tránh đi, nghiêm túc nói với Tả Tam tiểu thư ,
“Đừng khi dễ Tiểu Trì.”
“Này, em thật không biết giúp đỡ người nhà sao?!” Tả Tam tiểu thư đứng lên giương nanh múa vuốt, liền bị anh rể ngoại quốc nhanh chóng giữ lại ngồi xuống.
Trì Vị Phong tựa vào vai Tả Thụy Nham giấu mặt đi, thật sự mất mặt, nhớ ngày đó làm… liền sáng sớm hôm sau biến thành mọi người đều biết… Muốn giữ bí mật một chút thật sự khó khăn như vậy sao?
Trì mẫu thân và Tả mẫu thân cùng nhau vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, còn hai vị lão tiên sinh thì ngồi chơi cờ. Những người khác thì tự tìm lấy niềm vui riêng cho mình.
Kỳ Lân không cùng Tiểu Long và Tiểu Phượng chơi đùa, hai đứa kia dù sao cũng là long phượng thai, Kỳ Lân đôi khi cảm thấy không thể xen vào được, liền chạy đến chỗ người lớn ngồi.
“Kỳ Lân, con không đi chơi sao?” Chị cả muốn kêu Tiểu Long cùng Tiểu Phượng quan tâm tới em gái mình hơn.
Kết quả Kỳ Lân lắc lắc đầu chạy đến bên cạnh Tả Thụy Nham cùng Trì Vị Phong ngồi xuống, con bé đối với hai người này đặc biệt có tình cảm tốt.
Tả Thụy Nham vỗ vỗ vai Kỳ Lân, tùy con bé ngồi kế bên cạnh mình. Trì Vị Phong đang nhàm chán, bật các kên tivi xem các tiết mục mừng năm mới cũng không có hứng thú, liền chống cằm, khều khều Kỳ Lân đang ngồi cạnh Tả Thụy Nham.
“Kỳ Lân, chúng ta làm hai chú ong nhỏ đi.”
Thực là một trò chơi phi thường nhàm chán a… nhưng mà Kỳ Lân cũng đồng ý rồi.
Cho nên cả hai nằm úp sấp lên đùi Tả Thụy Nham
“Hai chú ong nhỏ a, bay ở trong bụi hoa a…” Cứ như vậy chơi tiếp.
Cánh tay bay tới bay lui cũng có lúc đụng tới Tả Thụy Nham, nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng tránh đi, vòng hai tay qua Trì Vị Phong và Kỳ Lân để hai người đặt xuống dưới ghế sopha.
Hai người càng chơi càng hăng say, Trì Vị Phong vẫy vẫy tay thì đụng đến cà vạt của Tả Thụy Nham khiến nó bị tụt xuống, Tả Thụy Nham đàng phải kéo lên lại, ai biết được vừa mới bắt lấy, đã bị Kỳ Lân thấy được thứ không nên thấy.
“Tiểu thúc, ở đây có một nút không giống với những cái khác.”
Con bé đưa tay giữ lấy một nút trên áo somi nói.
Từ trên xuống dưới đều là nút áo màu trắng, chỉ có duy nhất một cái này là màu xám.
Trì Vị Phong vừa thấy sắc mặt liền tối sầm lại, cuống quít giúp Tả Thụy Nham thắt lại cà vạt. Thế nhưng lại bị chị cả đi ngang qua lấy trái cây cho Tiểu Long cùng Tiểu Phượng thấy được.
“Ai, Tiểu Thụy, áo sơmi của em sao lại thế này?” Nàng đem tất cả lực chú ý đổ dồn về đây
“Đây là…” Tả Thụy Nham vừa định nói, Trì Vị Phong liền chặn lại, “Trước đó bị rớt ra, bọn em may lại tạm rồi lấy cà vạt che lại, ha ha…”
“Hai người đàn ông làm những chuyện đó sao có thể khéo được, chốc nữa để chị sửa lại cho.” Chị cả lắc lắc đầu.
“Còn có vài cái nữa.” Tả Thụy Nham nói. Trì Vị Phong tay chân vụng về, trước đó khi may còn tự đâm vào đầu ngón tay của mình. Cái áo này là do Tả Thụy Nham cố gắng lắm mới khâu lại được, không bằng nhân cơ hội này nhờ chị cả giúp vậy.
“Em mua áo somi ở đâu vậy? Chất lượng quá kém.” Chị hai nghe xong không khỏi phàn nàn.”Áo của chồng chị mua rất tốt, lần sau để chị dẫn em đi mua.”
“Không thể.” Tả Thụy Nham cự tuyệt.
Trong lòng Trì Vị Phong đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ bất an…
“Vì cái gì?” Chị hai cảm thấy kỳ quái.
Trì Vị Phong cả cơ thể ngồi thẳng, cái đầu cứng ngắc quay đầu lại nhìn Tả Thụy Nham, quả nhiên gương mặt anh đầy bình tĩnh, trả lời từng chữ từng chữ một
“Em đã đáp ứng Tiểu Trì mua áo nào cởi nhanh chút.”
Một phòng im lặng.
Chuyện đóng cửa tắt đèn của vợ chồng người ta thật sự là rất khó nói a… Chị cả và chị hai đều cười khan vài tiếng.
Chị ba đánh một ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Tiểu Trì
“Em thật là nhiệt tình a.”
Trì Vị Phong ôm lấy đầu, thiệt muốn tự tử ngay tại chỗ, chị ba thấy lửa cháy còn đổ thêm dầu, cậu hung tợn kéo kéo mặt Tả Thụy Nham.
“Anh nói ra làm gì thế a?! Có chuyện gì đáng nói đâu a?!”
Tả Thụy Nham không ngăn cản hành động hung ác của cậu, mập mờ trả lời,
“Là em nói.”
Đúng vậy a, đúng vậy a, đều là em nói nhưng là nói cho anh nghe a, anh cần gì phải bô bô cái miệng nói ra hết chứ…. Trì Vị Phong khá là ngang tàng, trước mặt Tả Thụy Nham cái gì cũng không dám nói, nhưng bên ngoài thì không như vậy.
“Khụ khụ, được rồi được rồi, mọi người nhìn xem, cũng đã tới giờ ăn cơm rồi…” Trì phụ thân mới vừa nghe một câu chấn động lập tức đi sai nước cờ, trực tiếp bị chiếu tướng, đành phải đứng dậy giả vờ cười cười.
Tả tiên sinh anh không bằng một đao giết chết em đi… Trì Vị Phong trong mắt tràn ngập nước mắt giúp Tả Thụy Nham thắt lại cà vạt, tinh thần bị thương tổn vẫn chưa gượng dậy nổi.
Cuối cùng nhịn không được cắn cổ Tả Thụy Nham một cái
Tả Thụy Nham lấy tay đè lại vết cắn trên cổ “Anh không có mang khăn quàng cổ.”
“Tả tiên sinh, em hận anh…
Tiểu Long, Tiểu Phượng cùng Kỳ Lân đều đã lớn hơn không ít, không còn ầm ĩ như lúc trước, chỉ là ngồi ở ban công đốt pháo bông, nói một chút chuyện của chúng.
Trước đó Trì mẫu thân cũng đã gặp bọn nhóc này vài lần, khi đó chúng hãy còn nhỏ, lần này gặp lại không khỏi có chút cảm thán
Bà đưa tiền mừng tuổi cho tụi nhóc “Ai, thật là mau lớn quá, đều sắp cao bằng bác rồi a.”
Ba đứa thật ra sinh cùng năm, chính là đứa cuối năm còn đứa đầu năm, hiện tại đều mười lăm tuổi
Tiểu Long, Tiểu Phượng nhận lấy tiền lì xì liền mỉm cười đầy ngọt ngào cảm ơn, còn Kỳ Lân lại đỏ mặt cúi đầu.
Chị hai cười nói “Đứa nhỏ này vẫn là sợ người lạ.”
Chị ba chen vào nói “Con bé trước kia còn nói Tiểu Phong phải ở cùng một chỗ với Tiểu Thụy đó.”
Trí nhớ từ từ quay lại với Trì Vị Phong.
Tiểu Kỳ Lân làm gì có chuyện sợ người lạ, con bé chính là quả bom hẹn giờ, có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào nha!
Nhưng mà thời gian làm người ta không dễ dàng nhận ra mọi việc, một phút này trong chốc lát sẽ trở thành hoài niệm, nháy mắt đã năm năm trôi qua rồi.
Tóc mai của Trì mẫu thân đã bạc thêm mấy phần, trên trán Trì phụ thân cũng có thêm nhiều nếp nhăn hơn. Mà Tả Thụy Nham bên cạnh, tuy rằng vẫn chưa thấy thay đổi gì, nhưng về sau cùng Trì Vị Phong đều sẽ cùng nhau già đi.
Trì Vị Phong không khỏi sờ sờ mặt mình.
Tả Thụy Nham nhìn thấy,
“Em không già.”
“Em mới ba mươi, vẫn còn hào hoa phong nhã, đương nhiên không già.”
Trì Vị Phong lại đi sờ sờ cằm Tả Thụy Nham, cười hì hì nói,
“Anh hiện tại đã ba mươi lăm, bắt đầu để râu là được, đến lúc năm mươi sẽ có được một chòm râu đẹp.”
Tả Thụy Nham bắt lấy tay cậu,
“Rất khó.”
“Anh đừng cho là em nói thật, em không muốn mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bên cạnh là một ông lão toàn râu nằm bên cạnh đâu!”
Tả Tam tiểu thư nheo mắt lại, cầm một trái quýt hướng bọn họ ném tới,
“Giữa ban ngày ban mặt, cả phòng đầy người, đừng ở đó tùy tiện khanh khanh ta ta, đối với phụ nữ mang thai không tốt.”
Tả Thụy Nham kéo Trì Vị Phong tránh đi, nghiêm túc nói với Tả Tam tiểu thư ,
“Đừng khi dễ Tiểu Trì.”
“Này, em thật không biết giúp đỡ người nhà sao?!” Tả Tam tiểu thư đứng lên giương nanh múa vuốt, liền bị anh rể ngoại quốc nhanh chóng giữ lại ngồi xuống.
Trì Vị Phong tựa vào vai Tả Thụy Nham giấu mặt đi, thật sự mất mặt, nhớ ngày đó làm… liền sáng sớm hôm sau biến thành mọi người đều biết… Muốn giữ bí mật một chút thật sự khó khăn như vậy sao?
Trì mẫu thân và Tả mẫu thân cùng nhau vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, còn hai vị lão tiên sinh thì ngồi chơi cờ. Những người khác thì tự tìm lấy niềm vui riêng cho mình.
Kỳ Lân không cùng Tiểu Long và Tiểu Phượng chơi đùa, hai đứa kia dù sao cũng là long phượng thai, Kỳ Lân đôi khi cảm thấy không thể xen vào được, liền chạy đến chỗ người lớn ngồi.
“Kỳ Lân, con không đi chơi sao?” Chị cả muốn kêu Tiểu Long cùng Tiểu Phượng quan tâm tới em gái mình hơn.
Kết quả Kỳ Lân lắc lắc đầu chạy đến bên cạnh Tả Thụy Nham cùng Trì Vị Phong ngồi xuống, con bé đối với hai người này đặc biệt có tình cảm tốt.
Tả Thụy Nham vỗ vỗ vai Kỳ Lân, tùy con bé ngồi kế bên cạnh mình. Trì Vị Phong đang nhàm chán, bật các kên tivi xem các tiết mục mừng năm mới cũng không có hứng thú, liền chống cằm, khều khều Kỳ Lân đang ngồi cạnh Tả Thụy Nham.
“Kỳ Lân, chúng ta làm hai chú ong nhỏ đi.”
Thực là một trò chơi phi thường nhàm chán a… nhưng mà Kỳ Lân cũng đồng ý rồi.
Cho nên cả hai nằm úp sấp lên đùi Tả Thụy Nham
“Hai chú ong nhỏ a, bay ở trong bụi hoa a…” Cứ như vậy chơi tiếp.
Cánh tay bay tới bay lui cũng có lúc đụng tới Tả Thụy Nham, nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng tránh đi, vòng hai tay qua Trì Vị Phong và Kỳ Lân để hai người đặt xuống dưới ghế sopha.
Hai người càng chơi càng hăng say, Trì Vị Phong vẫy vẫy tay thì đụng đến cà vạt của Tả Thụy Nham khiến nó bị tụt xuống, Tả Thụy Nham đàng phải kéo lên lại, ai biết được vừa mới bắt lấy, đã bị Kỳ Lân thấy được thứ không nên thấy.
“Tiểu thúc, ở đây có một nút không giống với những cái khác.”
Con bé đưa tay giữ lấy một nút trên áo somi nói.
Từ trên xuống dưới đều là nút áo màu trắng, chỉ có duy nhất một cái này là màu xám.
Trì Vị Phong vừa thấy sắc mặt liền tối sầm lại, cuống quít giúp Tả Thụy Nham thắt lại cà vạt. Thế nhưng lại bị chị cả đi ngang qua lấy trái cây cho Tiểu Long cùng Tiểu Phượng thấy được.
“Ai, Tiểu Thụy, áo sơmi của em sao lại thế này?” Nàng đem tất cả lực chú ý đổ dồn về đây
“Đây là…” Tả Thụy Nham vừa định nói, Trì Vị Phong liền chặn lại, “Trước đó bị rớt ra, bọn em may lại tạm rồi lấy cà vạt che lại, ha ha…”
“Hai người đàn ông làm những chuyện đó sao có thể khéo được, chốc nữa để chị sửa lại cho.” Chị cả lắc lắc đầu.
“Còn có vài cái nữa.” Tả Thụy Nham nói. Trì Vị Phong tay chân vụng về, trước đó khi may còn tự đâm vào đầu ngón tay của mình. Cái áo này là do Tả Thụy Nham cố gắng lắm mới khâu lại được, không bằng nhân cơ hội này nhờ chị cả giúp vậy.
“Em mua áo somi ở đâu vậy? Chất lượng quá kém.” Chị hai nghe xong không khỏi phàn nàn.”Áo của chồng chị mua rất tốt, lần sau để chị dẫn em đi mua.”
“Không thể.” Tả Thụy Nham cự tuyệt.
Trong lòng Trì Vị Phong đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ bất an…
“Vì cái gì?” Chị hai cảm thấy kỳ quái.
Trì Vị Phong cả cơ thể ngồi thẳng, cái đầu cứng ngắc quay đầu lại nhìn Tả Thụy Nham, quả nhiên gương mặt anh đầy bình tĩnh, trả lời từng chữ từng chữ một
“Em đã đáp ứng Tiểu Trì mua áo nào cởi nhanh chút.”
Một phòng im lặng.
Chuyện đóng cửa tắt đèn của vợ chồng người ta thật sự là rất khó nói a… Chị cả và chị hai đều cười khan vài tiếng.
Chị ba đánh một ánh mắt đầy thâm thúy nhìn Tiểu Trì
“Em thật là nhiệt tình a.”
Trì Vị Phong ôm lấy đầu, thiệt muốn tự tử ngay tại chỗ, chị ba thấy lửa cháy còn đổ thêm dầu, cậu hung tợn kéo kéo mặt Tả Thụy Nham.
“Anh nói ra làm gì thế a?! Có chuyện gì đáng nói đâu a?!”
Tả Thụy Nham không ngăn cản hành động hung ác của cậu, mập mờ trả lời,
“Là em nói.”
Đúng vậy a, đúng vậy a, đều là em nói nhưng là nói cho anh nghe a, anh cần gì phải bô bô cái miệng nói ra hết chứ…. Trì Vị Phong khá là ngang tàng, trước mặt Tả Thụy Nham cái gì cũng không dám nói, nhưng bên ngoài thì không như vậy.
“Khụ khụ, được rồi được rồi, mọi người nhìn xem, cũng đã tới giờ ăn cơm rồi…” Trì phụ thân mới vừa nghe một câu chấn động lập tức đi sai nước cờ, trực tiếp bị chiếu tướng, đành phải đứng dậy giả vờ cười cười.
Tả tiên sinh anh không bằng một đao giết chết em đi… Trì Vị Phong trong mắt tràn ngập nước mắt giúp Tả Thụy Nham thắt lại cà vạt, tinh thần bị thương tổn vẫn chưa gượng dậy nổi.
Cuối cùng nhịn không được cắn cổ Tả Thụy Nham một cái
Tả Thụy Nham lấy tay đè lại vết cắn trên cổ “Anh không có mang khăn quàng cổ.”
“Tả tiên sinh, em hận anh…