Chương 22
Editor: Tâm Meoo 555
Người ngày hôm ấy đến phủ tuyên chỉ, là Trần công công, thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh Tuyên Đế.
Tô Trường Nhạc nghe Trần công công nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi của Thừa tướng Tô Trạch, Tô thị Trường Nhạc, huệ chất lan tâm* nhân phẩm xuất chúng...... có mối nhân duyên trời ban với Thái Tử, tứ hôn cho Thái Tử làm Thái tử phi, ít ngày nữa sẽ thành hôn, tất cả nghi thức......", có thể nói cả người đều ngây ra.
Huệ chất lan tâm*: thành ngữ, có nghĩa là bản chất như hoa huệ, tấm lòng như hoa lan, dùng để chỉ một người con gái có trái tim trong sáng, khí chất tao nhã
Trước kia Tuyên Đế đã nói sẽ không để cho Thẩm Tinh Lan lấy nàng làm thái tử phi, vì cớ gì hiện tại lại đột nhiên ban hôn?
Thánh chỉ tứ hôn này giống hệt như trong kiếp trước, khiến cho Tô Trường Nhạc sững sờ một hồi lâu, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi Tô mẫu nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, mơ hồ tạ ơn, nhận lấy thánh chỉ.
Tuyên Đế đã điên rồi sao? Lại có thể ban hôn một kẻ ngốc với Thái Tử, làm Thái tử phi?
Lúc trước sở dĩ nàng quyết định giả ngây giả dại, là bởi vì không muốn bị cuốn vào giữa Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh, không muốn trở thành một con cờ khiến cho hai huynh đệ bọn họ tranh đoạt hoàng quyền.
Nàng biết Tuyên Đế tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ ngốc tử làm Thái tử phi, mới yên tâm qua lại với Thẩm Tinh Lan, nhưng vì điều gì, mà kết quả cuối cùng, nàng vẫn trở thành Thái tử phi?
Chẳng lẽ cho dù sống lại một đời, có một số việc đã được định sẵn sẽ phải xảy ra, không có cách nào thay đổi? Giống như Ôn Sở Sở vẫn sẽ được gả cho Thẩm Quý Thanh, giống như nàng cuối cùng vẫn sẽ đến bên cạnh Thẩm Tinh Lan.
Tô Trường Nhạc hoài nghi chính mình đang còn ở trong giấc mơ, không nhịn được duỗi tay dùng sức nhéo Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ chịu đau kêu lên một tiếng, cẩn thận nhìn sắc mặt cô nương, khó hiểu hỏi: "Sao bỗng nhiên cô nương lại nhéo Tứ Hỉ?"
Tô Trường Nhạc hỏi: "Đau không?"
Vẻ mặt Tứ Hỉ đáng thương, bĩu môi: "Đau."
"Hóa ra đây thực sự không phải giấc mộng......"
Trần công công tới tuyên chỉ xong, còn phải hồi cung bẩm báo cho Tuyên Đế, không bao lâu đã rời khỏi phủ Thừa tướng, Tô Trạch cũng theo Trần công công rời đi.
Đại sảnh chỉ còn lại Tô mẫu, Tô Trường Nhạc và hai huynh đệ Tô thị.
Tô mẫu nghe thấy nữ nhi nói, nhịn không được bật cười: "Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca như vậy, sau này mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ không vui hay sao?"
Tô Thiên Dương gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, không phải muội nói thích Thái tử điện hạ hay sao?"
Tô Trường Nhạc kinh ngạc nhìn nhị ca cùng mẫu thân, nghĩ thầm nàng từng nói thích Thái Tử khi nào chứ? Tiếp theo những ngày gần đây phụ thân đã nhiều lần tiến cung diện kiến Hoàng Thượng.
Sẽ không phải phụ thân cảm thấy nàng rất vui vẻ khi ở bên Thái Tử, cho nên bèn tiến cung du thuyết* Hoàng Thượng, để cho Thái Tử phụ trách việc xảy ra hôm yến tiệc ấy?
du thuyết*:Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Ngay tại lúc nàng còn đang kinh ngạc, lại thấy Tề ma ma vội vội vàng vàng đến trước mặt mọi người, nói rằng Đông Cung đã phái người tới đưa sính lễ.
Ngay cả Tô mẫu cũng ngẩn người, hỏi lại Tề ma ma: "Là đưa tới tờ đơn sính lễ hay là sính lễ?"
Tề ma ma mới bị cảnh tượng vừa rồi làm cho chấn động, hiện tại cả người vẫn còn hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ lên, bà đã sống vài thập niên, nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng phô trương đến như thế.
"Có tờ đơn, cũng có cả sính lễ!" Tề ma ma tưởng tượng đến cảnh tượng ở bên ngoài, trong lòng lại càng hưng phấn, giọng nói lại lớn hơn vài phần, "Phu nhân nhanh chóng ra ngoài nhìn xem, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy có cả trăm xe ngựa đến đưa sính lễ, nghe lời Tần công công được Thái tử điện hạ phái tới, tất cả những rương sính lễ đều do một tay Thái Tử chuẩn bị, Tần công công còn nói, lúc sau Lễ Bộ sẽ đến đưa những sính lễ còn lại tới!"
Đưa sính lễ, ngoài việc bày tỏ vẻ sự tôn trọng và thành ý với bên nữ, đồng thời còn mang một tầng nghĩ khác, "Nàng đã nhận sính lễ của ta, thì chính là người của ta".
Lúc trước kia tuy rằng Thẩm Quý Thanh và Tô Trường Nhạc đã được định ra hôn sự, nhưng bởi vì năm đó nàng vẫn còn nhỏ, Thẩm Quý Thanh vẫn chưa đưa sính lễ tới, cũng bởi vì điều này, nên việc giải trừ hôn ước mới có thể diễn ra thuận lợi như thế.
Nếu so sánh giữa hai bên, Thái Tử lại vội vàng gấp gáp như thế? Nhảy vọt từ bước bàn bạc sang trực tiếp định hôn cũng có thể coi như đã phá bỏ lệ thường, hiện giờ thánh chỉ vừa mới được ban xuống, đã ngay lập tức trực tiếp đưa sính lễ tới!
Tuy rằng Tô mẫu đã sớm nhận ra Thái Tử có ý với khuê nữ nhà mình, nhưng hành động vội vã đưa sính lễ đến của Thái Tử, vẫn khiến cho bà cảm thấy dở khóc dở cười.
Tô mẫu thấy mặt mũi Tề ma ma đỏ bừng, không nhịn được bật cười lên: "Được, giờ ta sẽ ra ngoài nhìn xem."
Tô Trường Nhạc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Tô mẫu đã dắt lấy tay nàng, dẫn nàng đi xem Tề ma ma đến tột cùng có thổi phồng mọi thứ lên hay không.
Tô Ngọc và Tô Thiên Dương liếc nhìn nhau, bước nhanh đuổi kịp mẫu thân và muội muội.
Tô mẫu đi đến trước cửa phủ Thừa tướng, nhìn từng xe, từng xe ngựa dừng ở trước cửa, chạy dài đến cuối con đường vẫn không hết, không khỏi cảm thán, Thái Tử quả nhiên cực kỳ để tâm đến nữ nhi, ngay cả sính lễ cũng nhiều gấp mấy lần những vị hoàng tử khác.
Tốc độ đưa sính lễ của Thẩm Tinh Lan cực kì nhanh, cảnh tượng long trọng, không chỉ khiến cho mọi người trên dưới Tô phủ kinh ngạc, mà toàn bộ kinh thành đều cảm thấy kinh hãi.
Nếu muốn nói người cảm thấy khiếp sợ nhất trước việc Tô Trường Nhạc được ban hôn làm thái tử phi, không ai khác chính là những quý nữ danh môn.
Từ sau Khánh Công Yến, các quý nữ kinh thành đều cảm thấy ăn ngủ không yên, ai nấy đều ngưỡng cổ chờ đợi ngôi vị Thái tử phi có thể rơi xuống trên đầu mình.
Nhưng không nghĩ tới, đợi chờ mãi, thế mà lại chờ được tin tức Tô Trường Nhạc trở thành Thái tử phi!
Nếu như Tô Trường Nhạc không trở thành kẻ ngốc, thì với gia thế và tướng mạo của nàng, bị chỉ hôn cho Thái Tử là một điều hết sức bình thường, nhưng hiện nay Tô Trường Nhạc chỉ như đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể gánh vác nổi ngôi vị quốc mẫu trong tương lai chứ, điều này không phải là chuyện đùa hay sao!
Lúc này đây, không chỉ Ôn Sở Sở tức giận như muốn điên lên, ngay cả những quý nữ khác vốn tràn đầy tự tin, cảm thấy bọn họ có thể vào làm chủ vị Đông Cung, cũng đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đặc biệt khi biết được ngày tứ hôn đó, phủ Thừa tướng đã nghênh đón từng xe từng xe sính lễ, bên trong không chỉ có sính lễ lớn nhỏ khác nhau: châu báu, trang sức, mười hai lễ,... còn có những thứ cần thiết như chim nhạn, càng ghen ghét đỏ cả mắt.
Qua 5 ngày nữa Ôn Sở Sở sẽ phải xuất giá, được gả cho một trong những vị hoàng tử, tự nhiên không tránh khỏi việc bị người khác đem ra so sánh với Tô Trường Nhạc.
Bởi vì đã đến đầu mùa đông, chim nhạn cũng không phải là vật dễ bắt như vậy, lúc trước Tấn Vương phủ đưa sính lễ, khi ấy đã dùng thương nga* để thay thế cho chim nhạn.
Thương nga*: là con ngỗng á, mình nghĩ dùng con ngỗng nó là lạ sao ý:)))
Hiện giờ so sánh giữa hai bên, sính lễ của Tô Trường Nhạc không chỉ đã áp đảo toàn bộ, ngay cả chim nhạn mà lúc trước phủ Tấn Vương bảo rằng khó bắt sống, cũng có trong sính lễ, chằng trách việc nhận sính lễ của Tô Trường Nhạc đã là tâm điểm khiến mọi người chú ý.
Thẩm Tinh Lan chinh chiến với Mạc Bắc, quét sạch ngàn quân, hiện giờ đại thắng trở về, thiên hạ bá tánh đều ca tụng hắn là chiến thần của Đại Tề, danh tiếng đồn xa rộng, hôm nay lại đưa sính lễ long trọng như vậy, người sáng suốt đã hiểu được, biết hắn để tâm đến Tô Trường Nhạc nhiều như thế nào, không biết đã khiến cho bao nhiêu trái tim các tiểu thư khuê các, cô nương trong kinh thành tan vỡ.
Ôn Sở Sở hoàn toàn không nghĩ tới, trước khi thành thân còn phải chịu việc bị Tô Trường Nhạc ép tới mức mặt xám mày tro, không dám ngẩng đầu.
Nàng ta đi đi lại lại ở trong phòng, nhìn về phía tiểu tuyết hồ mà Tô Trường Nhạc được Thẩm Quý Thanh đưa đến, rồi lại chuyển cho nàng ta, tiểu tuyết hồ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ta, cảm giác bị sỉ nhục từ việc xảy ra hôm yến tiệc, bỗng nhiên lại nổi lên trong lòng nàng ta.
"Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!!!" Ôn Sở Sở không thể chịu nổi, duỗi tay ném hết tất cả mọi thứ trên bàn trà xuống dưới đất, vừa khóc vừa cười.
Vì cớ gì mà mặc dù Tô Trường Nhạc đã trở thành kẻ ngốc vẫn có thể vượt qua nàng ta?
Vì cớ gì mà Tô Trường Nhạc như luôn may mắn nở mày nở mặt, còn ngày đại hôn quan trọng nhất cuộc đời nàng ta, đều trở thành vật làm nền cho Tô Trường Nhạc, trở thành câu chuyện cười trong miệng các quý nữ khác!
Nàng ta không cam lòng, nàng ta không cam lòng, nàng ta không cam lòng!
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng toàn là những mảnh nhỏ, bàn ghế lảo đảo lộn xộn, ngoại trừ chiếc giường không bị động đến ra, gần như tất cả đồ vật bên trong đều bị nàng ta làm cho vỡ vụn.
......
"Bên ngoài đều đang nói Ôn Nhị cô nương trộm gà không thành còn mất nắm gạo*, nàng ta cho rằng cướp được ngôi vị Tấn Vương Phi của cô nương thì có thể vẻ vang gả vào Tấn Vương phủ, không nghĩ tới vào lúc trước khi nàng ta thành thân với Thẩm Quý Thanh, thái tử điện hạ lại xin được ý chỉ ban hôn, còn đưa cho cô nương nhiều sính lễ như vậy nữa."
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo*: ngạn ngữ, có nghĩa là còn chưa trộm được gà đã mất luôn nắm gạo, để ví việc không chiếm được lợi mà còn bị thiệt, thua lỗ.
Tứ Hỉ nói đến đây, không biết đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên vỗ vào miệng mình, nói: "Cô nương, vừa rồi cô nương chưa nghe được gì hết, Tứ Hỉ thật sự cảm thấy tức giận thay cho cô nương, nên mới có thể nói những lời như vậy."
Sau khi nhận được ý chỉ ban hôn, trên dưới phủ Thừa tướng ai nấy cũng vui vẻ hớn hở, người đến chúc mừng tặng lễ nhiều không kể xiết.
Lúc này bên ngoài đã có tuyết rơi, trong phòng đốt địa long ấm áp dễ chịu, trên chiếc bàn con cạnh giường còn bày một lư hương màu trắng tinh xảo, khói trắng của lư hương bay lượn lờ trong không khí.
Tô Trường Nhạc lười nhác ngồi trên giường mĩ nhân, cười hỏi: "Muội tức giận cái gì?"
Tứ Hỉ do dự một lát, mới ấp úng nói: "Thật ra nô tỳ, từ nửa năm trước nô tỳ đã nhìn thấy cảnh Ôn Nhị cô nương và Tứ hoàng tử ở cùng một chỗ."
Tô Trường Nhạc không chút để tâm: "Ta, Thái Tử, Tứ hoàng tử và Ôn Nhị, bốn người đều là thanh mai trúc mã, bọn họ ở cùng một chỗ cũng không có gì lạ."
Tứ Hỉ lắc đầu: "Không phải, khi đó nô tỳ và Bình Nhi ra cửa mua đồ, nô tỳ thấy Ôn Nhị cô nương lên xe ngựa của Tứ hoàng tử, khi xuống xe ngựa, tuy rằng không khác ngày thường, nhưng lớp son môi lại mờ đi, lúc ấy trở về phủ, nô tỳ muốn nói cho cô nương, nhưng Bình Nhi vẫn luôn nói nô tỳ đã nhìn nhầm rồi."
Tô Trường Nhạc cười cười, đang muốn nói điều gì, thì bỗng nghe có người tới bẩm báo, nói trong cung lại ban ý chỉ, muốn nàng nhanh chóng đến đại sảnh để tiếp chỉ.
Là ý chỉ triệu kiến nàng vào cung của Lâm hoàng hậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tinh Lan: Nhận sính lễ của cô thì chính là người của cô! Chương tiếp theo cô sẽ cưới tiểu tức phụ về Đông Cung! Cô không chờ nổi nữa! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên nhanh lên (*∩_∩*)~
Tô Trường Nhạc:......
Người ngày hôm ấy đến phủ tuyên chỉ, là Trần công công, thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh Tuyên Đế.
Tô Trường Nhạc nghe Trần công công nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi của Thừa tướng Tô Trạch, Tô thị Trường Nhạc, huệ chất lan tâm* nhân phẩm xuất chúng...... có mối nhân duyên trời ban với Thái Tử, tứ hôn cho Thái Tử làm Thái tử phi, ít ngày nữa sẽ thành hôn, tất cả nghi thức......", có thể nói cả người đều ngây ra.
Huệ chất lan tâm*: thành ngữ, có nghĩa là bản chất như hoa huệ, tấm lòng như hoa lan, dùng để chỉ một người con gái có trái tim trong sáng, khí chất tao nhã
Trước kia Tuyên Đế đã nói sẽ không để cho Thẩm Tinh Lan lấy nàng làm thái tử phi, vì cớ gì hiện tại lại đột nhiên ban hôn?
Thánh chỉ tứ hôn này giống hệt như trong kiếp trước, khiến cho Tô Trường Nhạc sững sờ một hồi lâu, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi Tô mẫu nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, mơ hồ tạ ơn, nhận lấy thánh chỉ.
Tuyên Đế đã điên rồi sao? Lại có thể ban hôn một kẻ ngốc với Thái Tử, làm Thái tử phi?
Lúc trước sở dĩ nàng quyết định giả ngây giả dại, là bởi vì không muốn bị cuốn vào giữa Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh, không muốn trở thành một con cờ khiến cho hai huynh đệ bọn họ tranh đoạt hoàng quyền.
Nàng biết Tuyên Đế tuyệt đối sẽ không cho phép một kẻ ngốc tử làm Thái tử phi, mới yên tâm qua lại với Thẩm Tinh Lan, nhưng vì điều gì, mà kết quả cuối cùng, nàng vẫn trở thành Thái tử phi?
Chẳng lẽ cho dù sống lại một đời, có một số việc đã được định sẵn sẽ phải xảy ra, không có cách nào thay đổi? Giống như Ôn Sở Sở vẫn sẽ được gả cho Thẩm Quý Thanh, giống như nàng cuối cùng vẫn sẽ đến bên cạnh Thẩm Tinh Lan.
Tô Trường Nhạc hoài nghi chính mình đang còn ở trong giấc mơ, không nhịn được duỗi tay dùng sức nhéo Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ chịu đau kêu lên một tiếng, cẩn thận nhìn sắc mặt cô nương, khó hiểu hỏi: "Sao bỗng nhiên cô nương lại nhéo Tứ Hỉ?"
Tô Trường Nhạc hỏi: "Đau không?"
Vẻ mặt Tứ Hỉ đáng thương, bĩu môi: "Đau."
"Hóa ra đây thực sự không phải giấc mộng......"
Trần công công tới tuyên chỉ xong, còn phải hồi cung bẩm báo cho Tuyên Đế, không bao lâu đã rời khỏi phủ Thừa tướng, Tô Trạch cũng theo Trần công công rời đi.
Đại sảnh chỉ còn lại Tô mẫu, Tô Trường Nhạc và hai huynh đệ Tô thị.
Tô mẫu nghe thấy nữ nhi nói, nhịn không được bật cười: "Niếp Niếp thích Thái Tử ca ca như vậy, sau này mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ không vui hay sao?"
Tô Thiên Dương gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, không phải muội nói thích Thái tử điện hạ hay sao?"
Tô Trường Nhạc kinh ngạc nhìn nhị ca cùng mẫu thân, nghĩ thầm nàng từng nói thích Thái Tử khi nào chứ? Tiếp theo những ngày gần đây phụ thân đã nhiều lần tiến cung diện kiến Hoàng Thượng.
Sẽ không phải phụ thân cảm thấy nàng rất vui vẻ khi ở bên Thái Tử, cho nên bèn tiến cung du thuyết* Hoàng Thượng, để cho Thái Tử phụ trách việc xảy ra hôm yến tiệc ấy?
du thuyết*:Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Ngay tại lúc nàng còn đang kinh ngạc, lại thấy Tề ma ma vội vội vàng vàng đến trước mặt mọi người, nói rằng Đông Cung đã phái người tới đưa sính lễ.
Ngay cả Tô mẫu cũng ngẩn người, hỏi lại Tề ma ma: "Là đưa tới tờ đơn sính lễ hay là sính lễ?"
Tề ma ma mới bị cảnh tượng vừa rồi làm cho chấn động, hiện tại cả người vẫn còn hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ lên, bà đã sống vài thập niên, nhưng đây là lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng phô trương đến như thế.
"Có tờ đơn, cũng có cả sính lễ!" Tề ma ma tưởng tượng đến cảnh tượng ở bên ngoài, trong lòng lại càng hưng phấn, giọng nói lại lớn hơn vài phần, "Phu nhân nhanh chóng ra ngoài nhìn xem, đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy có cả trăm xe ngựa đến đưa sính lễ, nghe lời Tần công công được Thái tử điện hạ phái tới, tất cả những rương sính lễ đều do một tay Thái Tử chuẩn bị, Tần công công còn nói, lúc sau Lễ Bộ sẽ đến đưa những sính lễ còn lại tới!"
Đưa sính lễ, ngoài việc bày tỏ vẻ sự tôn trọng và thành ý với bên nữ, đồng thời còn mang một tầng nghĩ khác, "Nàng đã nhận sính lễ của ta, thì chính là người của ta".
Lúc trước kia tuy rằng Thẩm Quý Thanh và Tô Trường Nhạc đã được định ra hôn sự, nhưng bởi vì năm đó nàng vẫn còn nhỏ, Thẩm Quý Thanh vẫn chưa đưa sính lễ tới, cũng bởi vì điều này, nên việc giải trừ hôn ước mới có thể diễn ra thuận lợi như thế.
Nếu so sánh giữa hai bên, Thái Tử lại vội vàng gấp gáp như thế? Nhảy vọt từ bước bàn bạc sang trực tiếp định hôn cũng có thể coi như đã phá bỏ lệ thường, hiện giờ thánh chỉ vừa mới được ban xuống, đã ngay lập tức trực tiếp đưa sính lễ tới!
Tuy rằng Tô mẫu đã sớm nhận ra Thái Tử có ý với khuê nữ nhà mình, nhưng hành động vội vã đưa sính lễ đến của Thái Tử, vẫn khiến cho bà cảm thấy dở khóc dở cười.
Tô mẫu thấy mặt mũi Tề ma ma đỏ bừng, không nhịn được bật cười lên: "Được, giờ ta sẽ ra ngoài nhìn xem."
Tô Trường Nhạc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Tô mẫu đã dắt lấy tay nàng, dẫn nàng đi xem Tề ma ma đến tột cùng có thổi phồng mọi thứ lên hay không.
Tô Ngọc và Tô Thiên Dương liếc nhìn nhau, bước nhanh đuổi kịp mẫu thân và muội muội.
Tô mẫu đi đến trước cửa phủ Thừa tướng, nhìn từng xe, từng xe ngựa dừng ở trước cửa, chạy dài đến cuối con đường vẫn không hết, không khỏi cảm thán, Thái Tử quả nhiên cực kỳ để tâm đến nữ nhi, ngay cả sính lễ cũng nhiều gấp mấy lần những vị hoàng tử khác.
Tốc độ đưa sính lễ của Thẩm Tinh Lan cực kì nhanh, cảnh tượng long trọng, không chỉ khiến cho mọi người trên dưới Tô phủ kinh ngạc, mà toàn bộ kinh thành đều cảm thấy kinh hãi.
Nếu muốn nói người cảm thấy khiếp sợ nhất trước việc Tô Trường Nhạc được ban hôn làm thái tử phi, không ai khác chính là những quý nữ danh môn.
Từ sau Khánh Công Yến, các quý nữ kinh thành đều cảm thấy ăn ngủ không yên, ai nấy đều ngưỡng cổ chờ đợi ngôi vị Thái tử phi có thể rơi xuống trên đầu mình.
Nhưng không nghĩ tới, đợi chờ mãi, thế mà lại chờ được tin tức Tô Trường Nhạc trở thành Thái tử phi!
Nếu như Tô Trường Nhạc không trở thành kẻ ngốc, thì với gia thế và tướng mạo của nàng, bị chỉ hôn cho Thái Tử là một điều hết sức bình thường, nhưng hiện nay Tô Trường Nhạc chỉ như đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể gánh vác nổi ngôi vị quốc mẫu trong tương lai chứ, điều này không phải là chuyện đùa hay sao!
Lúc này đây, không chỉ Ôn Sở Sở tức giận như muốn điên lên, ngay cả những quý nữ khác vốn tràn đầy tự tin, cảm thấy bọn họ có thể vào làm chủ vị Đông Cung, cũng đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đặc biệt khi biết được ngày tứ hôn đó, phủ Thừa tướng đã nghênh đón từng xe từng xe sính lễ, bên trong không chỉ có sính lễ lớn nhỏ khác nhau: châu báu, trang sức, mười hai lễ,... còn có những thứ cần thiết như chim nhạn, càng ghen ghét đỏ cả mắt.
Qua 5 ngày nữa Ôn Sở Sở sẽ phải xuất giá, được gả cho một trong những vị hoàng tử, tự nhiên không tránh khỏi việc bị người khác đem ra so sánh với Tô Trường Nhạc.
Bởi vì đã đến đầu mùa đông, chim nhạn cũng không phải là vật dễ bắt như vậy, lúc trước Tấn Vương phủ đưa sính lễ, khi ấy đã dùng thương nga* để thay thế cho chim nhạn.
Thương nga*: là con ngỗng á, mình nghĩ dùng con ngỗng nó là lạ sao ý:)))
Hiện giờ so sánh giữa hai bên, sính lễ của Tô Trường Nhạc không chỉ đã áp đảo toàn bộ, ngay cả chim nhạn mà lúc trước phủ Tấn Vương bảo rằng khó bắt sống, cũng có trong sính lễ, chằng trách việc nhận sính lễ của Tô Trường Nhạc đã là tâm điểm khiến mọi người chú ý.
Thẩm Tinh Lan chinh chiến với Mạc Bắc, quét sạch ngàn quân, hiện giờ đại thắng trở về, thiên hạ bá tánh đều ca tụng hắn là chiến thần của Đại Tề, danh tiếng đồn xa rộng, hôm nay lại đưa sính lễ long trọng như vậy, người sáng suốt đã hiểu được, biết hắn để tâm đến Tô Trường Nhạc nhiều như thế nào, không biết đã khiến cho bao nhiêu trái tim các tiểu thư khuê các, cô nương trong kinh thành tan vỡ.
Ôn Sở Sở hoàn toàn không nghĩ tới, trước khi thành thân còn phải chịu việc bị Tô Trường Nhạc ép tới mức mặt xám mày tro, không dám ngẩng đầu.
Nàng ta đi đi lại lại ở trong phòng, nhìn về phía tiểu tuyết hồ mà Tô Trường Nhạc được Thẩm Quý Thanh đưa đến, rồi lại chuyển cho nàng ta, tiểu tuyết hồ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ta, cảm giác bị sỉ nhục từ việc xảy ra hôm yến tiệc, bỗng nhiên lại nổi lên trong lòng nàng ta.
"Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!!!" Ôn Sở Sở không thể chịu nổi, duỗi tay ném hết tất cả mọi thứ trên bàn trà xuống dưới đất, vừa khóc vừa cười.
Vì cớ gì mà mặc dù Tô Trường Nhạc đã trở thành kẻ ngốc vẫn có thể vượt qua nàng ta?
Vì cớ gì mà Tô Trường Nhạc như luôn may mắn nở mày nở mặt, còn ngày đại hôn quan trọng nhất cuộc đời nàng ta, đều trở thành vật làm nền cho Tô Trường Nhạc, trở thành câu chuyện cười trong miệng các quý nữ khác!
Nàng ta không cam lòng, nàng ta không cam lòng, nàng ta không cam lòng!
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng toàn là những mảnh nhỏ, bàn ghế lảo đảo lộn xộn, ngoại trừ chiếc giường không bị động đến ra, gần như tất cả đồ vật bên trong đều bị nàng ta làm cho vỡ vụn.
......
"Bên ngoài đều đang nói Ôn Nhị cô nương trộm gà không thành còn mất nắm gạo*, nàng ta cho rằng cướp được ngôi vị Tấn Vương Phi của cô nương thì có thể vẻ vang gả vào Tấn Vương phủ, không nghĩ tới vào lúc trước khi nàng ta thành thân với Thẩm Quý Thanh, thái tử điện hạ lại xin được ý chỉ ban hôn, còn đưa cho cô nương nhiều sính lễ như vậy nữa."
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo*: ngạn ngữ, có nghĩa là còn chưa trộm được gà đã mất luôn nắm gạo, để ví việc không chiếm được lợi mà còn bị thiệt, thua lỗ.
Tứ Hỉ nói đến đây, không biết đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên vỗ vào miệng mình, nói: "Cô nương, vừa rồi cô nương chưa nghe được gì hết, Tứ Hỉ thật sự cảm thấy tức giận thay cho cô nương, nên mới có thể nói những lời như vậy."
Sau khi nhận được ý chỉ ban hôn, trên dưới phủ Thừa tướng ai nấy cũng vui vẻ hớn hở, người đến chúc mừng tặng lễ nhiều không kể xiết.
Lúc này bên ngoài đã có tuyết rơi, trong phòng đốt địa long ấm áp dễ chịu, trên chiếc bàn con cạnh giường còn bày một lư hương màu trắng tinh xảo, khói trắng của lư hương bay lượn lờ trong không khí.
Tô Trường Nhạc lười nhác ngồi trên giường mĩ nhân, cười hỏi: "Muội tức giận cái gì?"
Tứ Hỉ do dự một lát, mới ấp úng nói: "Thật ra nô tỳ, từ nửa năm trước nô tỳ đã nhìn thấy cảnh Ôn Nhị cô nương và Tứ hoàng tử ở cùng một chỗ."
Tô Trường Nhạc không chút để tâm: "Ta, Thái Tử, Tứ hoàng tử và Ôn Nhị, bốn người đều là thanh mai trúc mã, bọn họ ở cùng một chỗ cũng không có gì lạ."
Tứ Hỉ lắc đầu: "Không phải, khi đó nô tỳ và Bình Nhi ra cửa mua đồ, nô tỳ thấy Ôn Nhị cô nương lên xe ngựa của Tứ hoàng tử, khi xuống xe ngựa, tuy rằng không khác ngày thường, nhưng lớp son môi lại mờ đi, lúc ấy trở về phủ, nô tỳ muốn nói cho cô nương, nhưng Bình Nhi vẫn luôn nói nô tỳ đã nhìn nhầm rồi."
Tô Trường Nhạc cười cười, đang muốn nói điều gì, thì bỗng nghe có người tới bẩm báo, nói trong cung lại ban ý chỉ, muốn nàng nhanh chóng đến đại sảnh để tiếp chỉ.
Là ý chỉ triệu kiến nàng vào cung của Lâm hoàng hậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tinh Lan: Nhận sính lễ của cô thì chính là người của cô! Chương tiếp theo cô sẽ cưới tiểu tức phụ về Đông Cung! Cô không chờ nổi nữa! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên nhanh lên (*∩_∩*)~
Tô Trường Nhạc:......