Chương 34
“Thái tử ca ca, chúng ta sinh một đứa bé được không?”
Thẩm Tinh Lan theo bản năng ôm lấy Tô Trường Nhạc đang nhào về phía mình, nghe nàng nói như vậy, sững sờ một lúc lâu không nói gì.
Đầu của Tô Trường Nhạc rối bời không thôi.
Chỉ biết Thẩm Tinh Lan thật sự rất tốt với nàng, nhưng khi nàng biết Thẩm Tinh Lan rất có khả năng sống lại, nàng lại bắt đầu sợ hãi, sợ ngày sau Thẩm Tinh Lan biết nàng cũng nhớ rõ mọi chuyện của kiếp trước thì sẽ phản ứng như thế nào.
Sợ rằng trong lòng của Thẩm Tinh Lan vẫn còn rất để tâm đến Thẩm Quý Thanh, chỉ là bây giờ nàng đang giả bộ mất trí nhớ nên hắn cho rằng nàng không còn nhớ Thẩm Quý Thanh nữa, hắn mới có thể kiên nhẫn, dịu dàng với nàng như vậy.
Bởi vì nàng không nhớ rõ chuyện gì, nên trong mắt Thẩm Tinh Lan, nàng chính là Tô Trường Nhạc mới, trong cuộc đời này nàng chưa từng yêu ai khác, chỉ có một mình Thẩm Tinh Lan.
Nàng sợ sau khi Thẩm Tinh Lan biết được mọi chân tướng, sau khi phát hiện hắn lại bị lừa lần nữa, thì sẽ giống như kiếp trước, biến thành một khối băng lớn tức giận nặng nề kia.
Nàng mới nhất thời suy nghĩ khác thường, nghĩ rằng nếu giữa hai người có một đứa bé, như vậy cho dù Thẩm Tinh Lan phát hiện ra tất cả sự thật, dù có giận nàng như thế nào, để ý như thế nào đi chăng nữa thì hai người cũng sẽ không làm ầm ĩ quá mức, cho nên không chút suy nghĩ, nhất thời thốt ra những lời này.
Mãi đến khi Thẩm Tinh Lan im lặng một lúc lâu, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy phức tạp, nàng mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang nói nhảm cái gì đó.
Nước mắt của Tô Trường Nhạc dừng lại, gương mặt vốn hơi tái nhợt, dần dần nhuộm một tầng đỏ ửng, hối hận nhắm mắt lại.
Sao nàng có thể nói những lời xấu hổ như vậy với Thẩm Tinh Lan, vừa rồi hắn còn tưởng rằng mình còn đang sợ, mà nàng lại không đầu không đuôi nói như vậy, khó trách hắn sẽ bị nàng dọa sợ.
Tô Trường Nhạc trong lòng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, nàng một tay che mặt, một tay đẩy Thẩm Tinh Lan ra, giọng mũi nhẹ nhàng mềm mại như động vật nhỏ, thấp giọng nức nở: “Ta, ta chưa nói cái gì hết, chàng nghe lầm đấy, Thái tử ca ca không cần quan tâm tới ta đâu, chàng đi đi, chàng để cho ta một mình yên tĩnh đi.”
Thẩm Tinh Lan vốn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ, nghe thấy giọng nói mềm nhũn có chút nức nở của Tô Trường Nhạc, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương trong ngực, tựa như nhuộm một lớp đỏ hồng, trong đôi mắt đẫm nước ấy là đầy hoảng sợ và xấu hổ, vội vàng muốn thoát khỏi ngực mình, trong nháy mắt cánh tay liền ôm chặt hơn.
“Cô không đi.” Hắn ôm cả người nàng lên, tựa như ôm tiểu hài tử, trực tiếp ôm người quay lại giường, “Cô không những không đi, cô còn muốn quan tâm tới nàng.”
Tô Trường Nhạc: “…”
Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nói vô lại của Thẩm Tinh Lan, không khỏi hơi sửng sốt.
Làm sao mà hắn có thể ngây thơ như vậy! Hắn vừa nói rõ ràng là muốn đi, muốn để cho nàng một mình yên tĩnh, sao mà có thể lật lọng thế!
Nàng thật sự rất khó tin rằng một Thẩm Tinh Lan ngây thơ như vậy cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước.
Tô Trường Nhạc nhanh chóng nghĩ, sao mình lại không ngây thơ trong mắt Thẩm Tinh Lan chứ? Hắn chắc là hoàn toàn không đoán được nàng nhớ rõ chuyện kiếp trước.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Nhạc nhịn không được cong mặt, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng vừa rồi của mình chỉ là tự làm phiền mình mà thôi.
Nàng không nên suy nghĩ nhiều như vậy, kỹ năng diễn xuất của nàng tốt hơn Thẩm Tinh Lan rất nhiều, chỉ cần không để lộ bất kỳ sơ hở nào, không để hắn phát hiện nàng đã nhớ lại mọi chuyện thì sẽ không có việc gì.
Thẩm Tinh Lan lấy khăn tay từ trong ngực ra giúp nàng lau mặt, rồi ôm nàng vào lòng, bàn tay dịu dàng mạnh mẽ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Hắn không biết biểu hiện của hắn dịu dàng như thế nào, nhưng Tô Trường Nhạc có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt dịu dàng của hắn.
Từ sau khi hai người đại hôn, Thẩm Tinh Lan đối xử với nàng dịu dàng và kiên nhẫn, giống như không có điểm mấu chốt, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ thì lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình yêu khi thì táo bạo của hắn, khi thì đầy ẩn ý của hắn, khiến người ta tim đập thình thịch, nhịn không được chìm đắm trong đó.
Sau khi lau khô nước mắt trên mặt nàng, Thẩm Tinh Lan thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, chóp mũi phát ra tiếng cười ngắn ngủi, nhịn không được cúi đầu, dịu dàng vô cùng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.
“Không phải nàng vừa nói muốn cùng cô sinh con sao?”
Giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn, mang theo ý cười sung sướng rõ ràng, như thể khoảnh khắc khó chịu vừa rồi là giả.
Tô Trường Nhạc nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của hắn, hai má vốn hơi nóng, bỗng nhiên càng đỏ bừng hơn, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Thẩm Tinh Lan quả nhiên chỉ muốn bắt nạt nàng bất cứ khi hắn có cơ hội.
Nàng cắn môi, dùng đuôi mắt liếc xéo hắn một cái.
Mặc kệ Thẩm Tinh Lan có sống lại hay không, hắn vẫn là một tên khốn nạn!
Vẻ mặt hờn dỗi và xấu hổ này khiến tim của Thẩm Tinh Lan trở nên rối bời.
Miễn là nàng không sợ mình là tốt rồi.
“Ngoan, đừng cắn môi.” Thẩm Tinh Lan giơ tay lên, xoa xoa đôi môi đầy đặn của nàng, ngăn thói quen xấu cắn môi của nàng khi nàng vừa căng thẳng vừa xấu hổ, tiếp tục truy hỏi: “Tại sao niếp niếp đột nhiên muốn có con, hử?”
Tô Trường Nhạc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, nếu Thẩm Tinh Lan sống lại thì hắn thật sự có biểu cảm sinh động như thế này, và có tiếng cười vui vẻ êm tai như vậy không?
Nàng do dự trong chốc lát, chậm rãi vươn tay ra, rụt rè ôm lấy cổ hắn.
Hơi thở của Thẩm Tinh Lan bị nghẹn lại.
Nàng có hơi căng thẳng nhìn Thẩm Tinh Lan, chần chờ một lát, mới lấy hết dũng khí nói: “Ta…”
Nghĩ đến lời nói tiếp theo, khuôn mặt của Tô Trường càng thêm ngượng ngùng, ngón chân giấu trong vớ cuộn tròn chặt lại, tim đập dữ dội cùng với sự xấu hổ trong lòng ngày càng lớn.
Nàng giống như Thẩm Tinh Lan từng mơ thấy vô số lần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhìn hắn đầu khát vọng nói, đuôi mắt hồn nhiên nhưng lại quyến rũ, mang theo ý đào hoa yêu kiều.
Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan dần dần tối đi.
Hơi thở của nàng hỗn loạn đến mức tim nàng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hai hàng lông mi dày đặc cong vút không ngừng run rẩy, mỗi lần chớp mắt, trái tim của Thẩm Tinh Lan như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, khiến tim hắn run lên từng nhịp.
Nàng hoàn toàn không biết rằng nhịp tim của thiếu niên trước mắt đập nhanh hơn theo từng câu từng chữ của nàng, thậm chí là khi nàng thẹn thùng dừng lại.
Thẩm Tinh Lan ôm eo nàng chặt hơn, một bàn tay to khác nắm lấy gáy nàng, hai người áp trán vào nhau, như là nhất quyết không cho nàng lùi bước.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi đẹp của nàng, không chút thúc giục nào, cực kỳ kiên nhẫn chờ lời nói tiếp theo của nàng.
Tô Trường Nhạc nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay nóng kinh khủng, cổ thẹn thùng đỏ bừng.
Nàng cố nén sự xấu hổ và ngại ngùng không dứt trong lòng, ánh mắt có hơi lo sợ, mang theo chút bất an, run rẩy nói: “Ta, ta thích Thái tử ca ca, cho nên…”
Giọng nói của Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhỏ lại, nhưng tốc độ nói vì quá căng thẳng mà nói nhanh hơn: “Cho nên ta muốn cùng Thái tử ca ca sinh con, chỉ cần chúng ta có hài tử, cho dù sau này ta nhớ lại mọi chuyện trước đây, chỉ cần nhìn thấy hài tử thì ta sẽ biết lúc trước mình đã thích Thái tử ca ca đến mức nào.”
Sau khi nhất cổ tác khí[1] nói xong, nàng li3m li3m khóe môi khô khốc, câu nói cuối cùng trở lại giọng nói nhẹ nhàng thường ngày: “Có như vậy, ta sẽ không quên Thái tử ca ca!”
[1] Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Nguồn gốc: “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này được ví rằng nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Nàng biết Thẩm Tinh Lan thật ra rất thích trẻ con. Lúc trước khi nàng mang thai đứa bé, tuy rằng hắn vô cùng lo lắng cho cơ thể của nàng, nhưng cũng mừng rỡ như điên.
Kiếp này, cơ thể của nàng không bị bệnh tật tra tấn, tâm tình của nàng không giống như kiếp trước, hở một chút là khóc đến không thể kiềm được, hở một chút lại tức giận đập ném đồ lung tung, nàng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình lần nữa.
Nàng và Thẩm Tinh Lan chắc chắn có thể có một đứa con khỏe mạnh.
Chỉ cần có một đứa con, Thẩm Tinh Lan không cần phải lo lắng rằng sau khi nàng nhớ lại tất cả, nàng sẽ lại đẩy hắn ra.
“Nàng vừa nói gì?” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, giọng điệu vẫn như cũ không phát hiện ra cảm xúc nào.
Tô Trường Nhạc cảm thấy vòng tay đang ôm eo mảnh khảnh ngay lập tức siết chặt, nhìn thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn nổi lên tơ đỏ, khuôn ngực rắn chắc rắn chắc đang dựa vào nàng, hơi thở của Thẩm Tinh Lan rõ ràng nhanh hơn.
Đáy mắt nàng bất giác nổi lên một nụ cười ngọt ngào, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhắm mắt lại nói một lần nữa.
“Ta nói…”
Một lần nữa, vẫn còn rất căng thẳng, khiến người ta ngại ngùng.
“Ta thích Thái tử ca ca, cho nên ta nghĩ ───”
Ngay khi nàng cảm thấy tim mình thật sự sắp nổ tung, thì nụ hôn của Thẩm Tinh Lan đột nhiên rơi xuống mãnh liệt, chặn chặt miệng nàng, dùng sức cạy mở khe hở giữa hai hàm răng của nàng.
Sâu, dài, lưỡi ngọt ngào và ấm áp công thành đoạt đất.
Trong miệng Thẩm Tinh Lan lập tức tràn ngập như hương vị ngọt ngào như đào mật.
Trái tim Tô Trường Nhạc run lên kịch liệt, ngực nàng lại xuất hiện một cơn đau nhói khác thường, nàng cảm nhận rõ ràng sự kiềm chế cực kỳ của hắn nhưng lại khó có thể tự kiềm chế mà làm càn.
Cảm giác ngây ngất và ngọt ngào bất ngờ không kịp đề phòng gần như tràn ngập trong đầu Trầm Tinh Lan, tình cảm đè nén trong lòng bấy lâu nay, tình cảm mà ngày nào hắn cũng cố gắng kiềm chế hết sức, bây giờ không còn kìm nén nữa, cuồn cuộn đua nhau dâng lên từ trong lòng, sôi sục đến vừa như bị phỏng vừa nóng bỏng.
Hắn bám chặt vào gáy nàng, không cho phép nàng lùi lại, không cho nàng bất kỳ cơ hội để chạy trốn.
Trước đây chỉ là suy đoán chủ quan của bản thân hắn, nhưng bây giờ chính miệng nàng nói ra, cho dù Tô Trường Nhạc chỉ còn bảy tuổi nhưng cũng biết hai chữ “yêu thích” là gì, biểu thị cho ý tứ gì, khiến hắn mừng rỡ, kích động đến nỗi không thể kiềm chế bản thân.
Hai tay của Thẩm Tinh Lan không khống chế được mà run rẩy, cả người run lên bần bật, v4nh tai trắng nõn nhuộm một màu đỏ thẫm cảm động, một chút ý nghĩ kinh hãi tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
Nụ hôn của hắn như muốn nuốt chửng nàng, đòi hỏi mọi thứ trong miệng nàng, ấm áp bay múa không ngớt, yên lặng trao đổi mùi vị ngọt ngào triền miên.
Có vẻ như đây là cách duy nhất để cảm thấy an toàn và không sợ nàng biến mất một lần nữa.
Trái tim của Tô Trường Nhạc nhảy loạn xạ, hai tay vốn đang vòng qua vai hắn, không buông xuống, ngược lại là càng siết chặt hơn, ngửa đầu lên, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của hắn.
Phòng ngủ rộng lớn vang lên tiếng nuốt khiến người ta thẹn thùng.
Nếu Thẩm Tinh Lan thật sự cũng sống lại, nàng có thể cùng Thẩm Tinh Lan bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần không để hắn phát hiện ra rằng nàng thực sự nhớ mọi thứ là tốt rồi.
Nàng vĩnh viễn là niếp niếp của hắn, hắn mãi mãi là Thái tử ca ca của nàng, giữa bọn họ sẽ không có nhiều hiểu lầm và tổn thương khó giải như kiếp trước nữa.
Nàng sẽ không để hắn phát hiện ra.
Tô Trường Nhạc dường như là hạ quyết tâm, hai tay vốn đang ngượng ngùng ôm lấy cổ hắn, rồi từ từ trèo lên gáy hắn, chủ động tiến sâu hơn vào nụ hôn giữa hai người.
Nhận thấy động tác của nàng, khóe mắt Thẩm Tinh Lan nhuốm màu đỏ hồng của hoa đào, ánh mắt tối sầm lại từng chút một, sâu không thấy đáy.
Không thể ngăn cản sự say mê kéo dài miên man trong nụ hôn này.
Làn da tuyết vừa nõn nà vừa mềm mại nhuộm từng lớp màu hồng nhạt làm động lòng người, hệt như trong giấc mơ đẹp đẽ ấy trước đây.
※
Tứ Hỉ và Tần Thất đang chờ ở gian ngoài, nghe thấy trong phòng ngủ bay ra vài tiếng nức nở mềm mại, thì đều đồng loạt sửng sốt.
Mặt Tứ Hỉ lập tức đỏ lên, không dấu vết liếc mắt nhìn về phía cửa sổ lộ ra ánh sáng.
Tuy rằng hiện tại bên ngoài có tuyết rơi, ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng hiện tại còn chưa đến trưa, Thái tử và Thái tử phi sao có thể ở giữa ban ngày thế!
Tứ Hỉ nhịn không được cất tiếng kêu to trong lòng.
Ngược lại, Tần Thất bình tĩnh hơn rất nhiều, mặt hắn không gợn sóng, không tiếng động khoát tay áo, ý bảo các cung nữ khác lui ra.
Trước khi tiếng khóc nhẹ mềm mại bay ra lần nữa, hắn ta bắt lấy cánh tay Tứ Hỉ, đưa nàng ta ra khỏi gian ngoài, giải cứu nàng ta từ trong khiếp sợ.
※
Ước chừng nửa canh giờ sau, trên nhuyễn tháp, mỹ nhân tóc đen xõa trên lưng, một nửa rơi trên tấm lưng đẹp đẽ xen lẫn đỏ hồng, một nửa rơi trên nhuyễn tháp bừa bộn.
Tóc đen đan vào nhau, không phân biệt được ai là ai.
Tô Trường Nhạc nằm nghiêng trên giường, hai má ửng hồng, tươi tắn như đào mận.
Chỉ là đôi mắt đỏ còn đọng lại một tầng sương mỏng, môi hồng đầy đặn cũng đã ướt đẫm nước, buồn bực mím môi, ta có thể thấy được dáng vẻ nhỏ bé ấy vô cùng đáng thương, cực kỳ khiến lòng người thương xót, khiến người ta không thể chịu được muốn bắt nạt thêm nữa.
Thẩm Tinh Lan cụp mắt nhìn nàng, hai tay vẫn đặt ở bên hông nàng, gương mặt lười biếng, cúi đầu thương tiếc, chạm vào v4nh tai vẫn còn đỏ như cũ của nàng.
Tô Trường Nhạc thấp giọng nức nở: “Đói bụng, muốn dùng bữa.”
Nàng thực sự sợ hãi.
Thẩm Tinh Lan nghe thấy tiếng thút thít mềm mại, đáng thương của nàng, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, bờ môi mỏng ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Là niếp niếp nói muốn có con mà.”
Trong giọng nói trầm thấp hiện ra vẻ khàn khàn thỏa mãn.
Tô Trường Nhạc suy sụp mặt mày, quay đầu nhìn về phía hắn, cổ thon dài cùng bả vai mỏng manh để lộ độ cong xinh đẹp khiến tim người ta đập loạn xạ.
Thẩm Tinh Lan không khỏi cúi đầu, khẽ chạm vào nó.
Tô Trường Nhạc bĩu môi, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đang lại gần của hắn ra, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca sẽ bắt nạt ta nữa, hiện tại ta cảm thấy, chuyện hài tử cũng không vội!”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy tính trẻ con trong lời nói của nàng, không khỏi cười khổ khi nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của nàng.
Hắn rõ ràng nở nụ cười vô cùng vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng đột nhiên ký ức kiếp trước sức khỏe của nàng không tốt, rồi đứa nhỏ cũng không còn đột nhiên hiện lên trong đầu hắn nữa.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Lan tắt dần, một nỗi sợ hãi khôn tả tràn ngập trong cơ thể hắn.
Hắn bất an sờ sờ mặt nàng, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai nàng, cao giọng kêu nước, không hề làm loạn với nàng nữa.
Đúng là không cần phải vội vàng có con, mặc dù hiện tại cơ thể của Tô Trường Nhạc trông có vẻ ổn, nhưng kiếp trước hình ảnh nàng suýt nữa không còn cùng đứa nhỏ, thật sự khiến Thẩm Tinh Lan không thể nào quên được.
Trước khi mang thai đứa bé, phải nhờ thái y đến điều dưỡng cho nàng một phen mới được.
Thẩm Tinh Lan ôm người vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau khi dùng xong bữa trưa cùng nàng xong, liền vội vàng rời khỏi Đông Cung, tự mình đến Thái y viện chọn thái y.
Thái y Trần Viện Phán nhìn thấy Thái tử đích thân đến, cho rằng là xảy ra chuyện gì lớn, lập tức tiến lên hỏi thăm.
Thẩm Tinh Lan giải thích ngắn gọn về mục đích đến đây của mình, Trần Viện Phán biết được Thái tử muốn tìm một thái y để điều dưỡng cơ thể cho Thái tử phi, bỗng dưng sửng sốt.
Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để Thái tử đích thân chạy đến Thái y viện? Phải biết rằng, Đông Cung cách Thái y viện cũng không gần, hiện giờ bên ngoài trời rét đậm, cho dù có áo choàng và lò sưởi tay thì cũng rất lạnh.
Ngay khi Trần Viện Phán vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng, thì nghe Thái tử lạnh nhạt nói: “Thái y viện có một vị Sầm thái y mới vào đúng không.”
Trần Viện Phán chần chờ một lát, hỏi: “Thái tử điện hạ chỉ Sầm thái y Sầm Cảnh Huyên ạ?”
Sầm Cảnh Hoàng sinh ra trong một gia đình thái y, tuy rằng bây giờ tuổi còn trẻ, tư lịch còn non, nhưng hắn lại là vị thái y duy nhất mà Thẩm Tinh Lan có thể yên tâm.
Vị Sầm thái y này từ nhỏ đã say mê y thuật, dốc lòng nghiên cứu y học, Thẩm Tinh Lan biết, vài năm nữa người này sẽ nhảy lên làm người đứng đầu thái y viện.
Kiếp trước cơ thể của Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc đều là do hắn điều dưỡng.
“Đúng.”
Trần Viện Phán nhíu mày nói: “Sầm thái y vừa mới nhậm chức Thái y không lâu, không bằng để vi thần tiến cử những thái y có kinh nghiệm cao tay khác cho điện hạ, ví dụ như Chương thái y và Giang thái y, hai người này đều là ——”
“Không cần.” Thẩm Tinh Lan cắt ngang lời hắn ta, đứng chắp tay sau lưng, “Bây giờ gọi Sầm thái y tới đây.”
Sau khi Sầm Cảnh Huyên biết mình được Thái tử chỉ đích danh, cảm thấy kinh ngạc, còn các thái y khác trong thái y viện đều chắp tay chúc mừng.
Thẩm Tinh Lan nhanh chóng đưa người ra khỏi Thái y viện.
Sầm Cảnh Huyên biết tư lịch của mình còn thấp, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Thái tử chỉ đích danh muốn mình thăm khám điều dưỡng cho Thái tử phi, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc, nhưng Thẩm Tinh Lan không lên kiệu, ngược lại còn đưa Sầm Cảnh Huyên đến một đình giữa hồ cách Thái y viện một khoảng.
Sầm Cảnh Huyên thấy Thái tử cho lui người đi, trên đình giữa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lòng hắn ta càng nghi ngờ nhiều hơn.
Thẩm Tinh Lan xác định cung nhân đã lui đủ xa, không thể nghe thấy hai người nói chuyện, thì mới từ từ mở miệng.
※
Khi Thẩm Tinh Lan dẫn Sầm Cảnh Huyên quay lại Đông Cung, Tô Trường Nhạc đang ngồi trên giường mỹ nhân trong phòng ngủ, mặt mày cúi xuống, vẻ mặt tập trung thêu hà bao.
Thẩm Tinh Lan không khỏi hơi ngạc nhiên khi thấy bên cạnh nàng không có cô cô giáo huấn chỉ đạo.
Khi bước vào, hắn phát hiện thứ nàng đang thêu đúng là thứ hắn muốn, là một uyên ương sát cánh cùng nhau, đáy lòng hắn lập tức tràn ngập một chút ngọt ngào.
Một nụ cười dè dặt hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng khi phát hiện ra rằng đôi uyên ương đó được thêu sống động như thật, bỗng nhiên sửng sốt.
Tô Trường Nhạc thêu quá tập trung, không phát hiện Thẩm Tinh Lan đã trở về, cho đến khi hắn không nói một lời, đi tới bên cạnh thì mới phát hiện ra.
Trong lòng nàng nhảy dựng, luống cuống tay chân giấu hà bao còn chưa hoàn thành vào trong ống tay áo.
“Thái tử ca ca không lên tiếng suýt chút nữa làm ta sợ chết khiếp!” Vẻ mặt của Tô Trường Nhạc tức giận quở trách, nhưng tim lại đập rất nhanh.
Nàng mới học nữ hồng được vài ngày, nếu để Thẩm Tinh Lan nhìn thấy tài thuê thùa của nàng, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Thẩm Tinh Lan đưa tay, muốn nhìn rõ đôi uyên ương vừa rồi còn chưa kịp nhìn rõ, nhưng Tô Trường Nhạc lại đưa hai tay ra sau lưng, bĩu môi, lắc đầu nói: “Thái tử ca ca không thể nhìn, đây là cô cô dạy thêu thêu được một nửa rồi, bà bảo ta tiếp tục thêu.”
Nàng giả vờ thẹn thùng rủ mắt xuống, ngâm nga một tiếng như nũng nịu, giọng nói vừa ngọt ngào vừa êm tai: “Bây giờ, ta thêu còn xấu quá, đôi uyên ương ấy đã bị ta thêu lộn xộn hết rồi, Thái tử ca ca không được nhìn, chờ ta thêu đẹp hơn một chút thì Thái tử ca ca mới được nhìn!”
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, đầy thẹn thùng, trong lòng ngọt ngào đến mức nổi lên bong bóng hạnh phúc, không còn cố chấp muốn nhìn đôi uyên ương ấy nữa.
Tô Trường Nhạc nhướng mày, tươi cười xán lạn: “Không phải Thái tử ca ca đang bận sao, sao lại trở về?”
Nàng cho rằng buổi tối Thẩm Tinh Lan mới về, nên mới yên tâm thêu hà bao trong phòng ngủ như vậy, không nghĩ rằng chưa đến nửa canh giờ là hắn đã về.
“Cô chỉ là đi Thái y viện một chuyến thôi.”
“Sao Thái tử ca ca lại đi Thái y viện, cơ thể khó chịu ở đâu à?”
Thẩm Tinh Lan thấy lời nói của nàng đầy sự quan tâm, nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu hơn một chút, hắn lắc đầu: “Cô đi tìm thái y thích hợp cho nàng.”
Tô Trường Nhạc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, hoang mang nói: “Nhưng ta đâu có bị bệnh, cũng không cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Tinh Lan tránh nói chuyện hắn muốn làm, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau này, thái y này sẽ đặc biệt điều dưỡng cơ thể cho nàng, khi nào cơ thể được điều dưỡng tốt thì niếp niếp mới có thể mang thai đứa bé được.”
Tô Trường Nhạc biết rõ hắn đang nói hưu nói vượn, dỗ dành tiểu hài tử, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.
Dù sao cũng là muốn tốt cho nàng.
Thẩm Tinh Lan thấy Tô Trường Nhạc ăn mặc ít ỏi, trước tiên ra lệnh Tứ Hỉ tiến vào thay một bộ xiêm y khác cho nàng.
Sau khi Tô Trường Nhạc ăn mặc chỉnh tề, thấy nàng được quấn thật chặt, ngay cả dấu vết trên cổ cũng không nhìn thấy, lúc này mới hài lòng gật đầu, gọi Sầm Cảnh Huyên vào phòng ngủ.
Tô Trường Nhạc nghe thấy Sầm thái y, ban đầu chỉ cảm thấy họ của thái y này hình như có hơi quen tai.
Mãi cho đến khi Sầm Cảnh Huyên đi tới trước mặt nàng, nàng nhận ra hắn chính là thái y kiếp trước vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho mình, trong lòng lập tức nổi lên một trận sóng to gió lớn, khiếp sợ rất lâu không thể hoàn hồn.
___________________
Thẩm Tinh Lan theo bản năng ôm lấy Tô Trường Nhạc đang nhào về phía mình, nghe nàng nói như vậy, sững sờ một lúc lâu không nói gì.
Đầu của Tô Trường Nhạc rối bời không thôi.
Chỉ biết Thẩm Tinh Lan thật sự rất tốt với nàng, nhưng khi nàng biết Thẩm Tinh Lan rất có khả năng sống lại, nàng lại bắt đầu sợ hãi, sợ ngày sau Thẩm Tinh Lan biết nàng cũng nhớ rõ mọi chuyện của kiếp trước thì sẽ phản ứng như thế nào.
Sợ rằng trong lòng của Thẩm Tinh Lan vẫn còn rất để tâm đến Thẩm Quý Thanh, chỉ là bây giờ nàng đang giả bộ mất trí nhớ nên hắn cho rằng nàng không còn nhớ Thẩm Quý Thanh nữa, hắn mới có thể kiên nhẫn, dịu dàng với nàng như vậy.
Bởi vì nàng không nhớ rõ chuyện gì, nên trong mắt Thẩm Tinh Lan, nàng chính là Tô Trường Nhạc mới, trong cuộc đời này nàng chưa từng yêu ai khác, chỉ có một mình Thẩm Tinh Lan.
Nàng sợ sau khi Thẩm Tinh Lan biết được mọi chân tướng, sau khi phát hiện hắn lại bị lừa lần nữa, thì sẽ giống như kiếp trước, biến thành một khối băng lớn tức giận nặng nề kia.
Nàng mới nhất thời suy nghĩ khác thường, nghĩ rằng nếu giữa hai người có một đứa bé, như vậy cho dù Thẩm Tinh Lan phát hiện ra tất cả sự thật, dù có giận nàng như thế nào, để ý như thế nào đi chăng nữa thì hai người cũng sẽ không làm ầm ĩ quá mức, cho nên không chút suy nghĩ, nhất thời thốt ra những lời này.
Mãi đến khi Thẩm Tinh Lan im lặng một lúc lâu, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy phức tạp, nàng mới tỉnh táo lại, nhận ra mình đang nói nhảm cái gì đó.
Nước mắt của Tô Trường Nhạc dừng lại, gương mặt vốn hơi tái nhợt, dần dần nhuộm một tầng đỏ ửng, hối hận nhắm mắt lại.
Sao nàng có thể nói những lời xấu hổ như vậy với Thẩm Tinh Lan, vừa rồi hắn còn tưởng rằng mình còn đang sợ, mà nàng lại không đầu không đuôi nói như vậy, khó trách hắn sẽ bị nàng dọa sợ.
Tô Trường Nhạc trong lòng vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, nàng một tay che mặt, một tay đẩy Thẩm Tinh Lan ra, giọng mũi nhẹ nhàng mềm mại như động vật nhỏ, thấp giọng nức nở: “Ta, ta chưa nói cái gì hết, chàng nghe lầm đấy, Thái tử ca ca không cần quan tâm tới ta đâu, chàng đi đi, chàng để cho ta một mình yên tĩnh đi.”
Thẩm Tinh Lan vốn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ, nghe thấy giọng nói mềm nhũn có chút nức nở của Tô Trường Nhạc, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương trong ngực, tựa như nhuộm một lớp đỏ hồng, trong đôi mắt đẫm nước ấy là đầy hoảng sợ và xấu hổ, vội vàng muốn thoát khỏi ngực mình, trong nháy mắt cánh tay liền ôm chặt hơn.
“Cô không đi.” Hắn ôm cả người nàng lên, tựa như ôm tiểu hài tử, trực tiếp ôm người quay lại giường, “Cô không những không đi, cô còn muốn quan tâm tới nàng.”
Tô Trường Nhạc: “…”
Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nói vô lại của Thẩm Tinh Lan, không khỏi hơi sửng sốt.
Làm sao mà hắn có thể ngây thơ như vậy! Hắn vừa nói rõ ràng là muốn đi, muốn để cho nàng một mình yên tĩnh, sao mà có thể lật lọng thế!
Nàng thật sự rất khó tin rằng một Thẩm Tinh Lan ngây thơ như vậy cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước.
Tô Trường Nhạc nhanh chóng nghĩ, sao mình lại không ngây thơ trong mắt Thẩm Tinh Lan chứ? Hắn chắc là hoàn toàn không đoán được nàng nhớ rõ chuyện kiếp trước.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Nhạc nhịn không được cong mặt, đột nhiên cảm thấy sự lo lắng vừa rồi của mình chỉ là tự làm phiền mình mà thôi.
Nàng không nên suy nghĩ nhiều như vậy, kỹ năng diễn xuất của nàng tốt hơn Thẩm Tinh Lan rất nhiều, chỉ cần không để lộ bất kỳ sơ hở nào, không để hắn phát hiện nàng đã nhớ lại mọi chuyện thì sẽ không có việc gì.
Thẩm Tinh Lan lấy khăn tay từ trong ngực ra giúp nàng lau mặt, rồi ôm nàng vào lòng, bàn tay dịu dàng mạnh mẽ vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Hắn không biết biểu hiện của hắn dịu dàng như thế nào, nhưng Tô Trường Nhạc có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt dịu dàng của hắn.
Từ sau khi hai người đại hôn, Thẩm Tinh Lan đối xử với nàng dịu dàng và kiên nhẫn, giống như không có điểm mấu chốt, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ thì lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình yêu khi thì táo bạo của hắn, khi thì đầy ẩn ý của hắn, khiến người ta tim đập thình thịch, nhịn không được chìm đắm trong đó.
Sau khi lau khô nước mắt trên mặt nàng, Thẩm Tinh Lan thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, chóp mũi phát ra tiếng cười ngắn ngủi, nhịn không được cúi đầu, dịu dàng vô cùng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.
“Không phải nàng vừa nói muốn cùng cô sinh con sao?”
Giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn, mang theo ý cười sung sướng rõ ràng, như thể khoảnh khắc khó chịu vừa rồi là giả.
Tô Trường Nhạc nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của hắn, hai má vốn hơi nóng, bỗng nhiên càng đỏ bừng hơn, ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Thẩm Tinh Lan quả nhiên chỉ muốn bắt nạt nàng bất cứ khi hắn có cơ hội.
Nàng cắn môi, dùng đuôi mắt liếc xéo hắn một cái.
Mặc kệ Thẩm Tinh Lan có sống lại hay không, hắn vẫn là một tên khốn nạn!
Vẻ mặt hờn dỗi và xấu hổ này khiến tim của Thẩm Tinh Lan trở nên rối bời.
Miễn là nàng không sợ mình là tốt rồi.
“Ngoan, đừng cắn môi.” Thẩm Tinh Lan giơ tay lên, xoa xoa đôi môi đầy đặn của nàng, ngăn thói quen xấu cắn môi của nàng khi nàng vừa căng thẳng vừa xấu hổ, tiếp tục truy hỏi: “Tại sao niếp niếp đột nhiên muốn có con, hử?”
Tô Trường Nhạc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, nếu Thẩm Tinh Lan sống lại thì hắn thật sự có biểu cảm sinh động như thế này, và có tiếng cười vui vẻ êm tai như vậy không?
Nàng do dự trong chốc lát, chậm rãi vươn tay ra, rụt rè ôm lấy cổ hắn.
Hơi thở của Thẩm Tinh Lan bị nghẹn lại.
Nàng có hơi căng thẳng nhìn Thẩm Tinh Lan, chần chờ một lát, mới lấy hết dũng khí nói: “Ta…”
Nghĩ đến lời nói tiếp theo, khuôn mặt của Tô Trường càng thêm ngượng ngùng, ngón chân giấu trong vớ cuộn tròn chặt lại, tim đập dữ dội cùng với sự xấu hổ trong lòng ngày càng lớn.
Nàng giống như Thẩm Tinh Lan từng mơ thấy vô số lần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhìn hắn đầu khát vọng nói, đuôi mắt hồn nhiên nhưng lại quyến rũ, mang theo ý đào hoa yêu kiều.
Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan dần dần tối đi.
Hơi thở của nàng hỗn loạn đến mức tim nàng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Hai hàng lông mi dày đặc cong vút không ngừng run rẩy, mỗi lần chớp mắt, trái tim của Thẩm Tinh Lan như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng gãi qua, khiến tim hắn run lên từng nhịp.
Nàng hoàn toàn không biết rằng nhịp tim của thiếu niên trước mắt đập nhanh hơn theo từng câu từng chữ của nàng, thậm chí là khi nàng thẹn thùng dừng lại.
Thẩm Tinh Lan ôm eo nàng chặt hơn, một bàn tay to khác nắm lấy gáy nàng, hai người áp trán vào nhau, như là nhất quyết không cho nàng lùi bước.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi đẹp của nàng, không chút thúc giục nào, cực kỳ kiên nhẫn chờ lời nói tiếp theo của nàng.
Tô Trường Nhạc nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay nóng kinh khủng, cổ thẹn thùng đỏ bừng.
Nàng cố nén sự xấu hổ và ngại ngùng không dứt trong lòng, ánh mắt có hơi lo sợ, mang theo chút bất an, run rẩy nói: “Ta, ta thích Thái tử ca ca, cho nên…”
Giọng nói của Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhỏ lại, nhưng tốc độ nói vì quá căng thẳng mà nói nhanh hơn: “Cho nên ta muốn cùng Thái tử ca ca sinh con, chỉ cần chúng ta có hài tử, cho dù sau này ta nhớ lại mọi chuyện trước đây, chỉ cần nhìn thấy hài tử thì ta sẽ biết lúc trước mình đã thích Thái tử ca ca đến mức nào.”
Sau khi nhất cổ tác khí[1] nói xong, nàng li3m li3m khóe môi khô khốc, câu nói cuối cùng trở lại giọng nói nhẹ nhàng thường ngày: “Có như vậy, ta sẽ không quên Thái tử ca ca!”
[1] Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Nguồn gốc: “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này được ví rằng nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Nàng biết Thẩm Tinh Lan thật ra rất thích trẻ con. Lúc trước khi nàng mang thai đứa bé, tuy rằng hắn vô cùng lo lắng cho cơ thể của nàng, nhưng cũng mừng rỡ như điên.
Kiếp này, cơ thể của nàng không bị bệnh tật tra tấn, tâm tình của nàng không giống như kiếp trước, hở một chút là khóc đến không thể kiềm được, hở một chút lại tức giận đập ném đồ lung tung, nàng sẽ không khống chế được cảm xúc của mình lần nữa.
Nàng và Thẩm Tinh Lan chắc chắn có thể có một đứa con khỏe mạnh.
Chỉ cần có một đứa con, Thẩm Tinh Lan không cần phải lo lắng rằng sau khi nàng nhớ lại tất cả, nàng sẽ lại đẩy hắn ra.
“Nàng vừa nói gì?” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, giọng điệu vẫn như cũ không phát hiện ra cảm xúc nào.
Tô Trường Nhạc cảm thấy vòng tay đang ôm eo mảnh khảnh ngay lập tức siết chặt, nhìn thấy đôi mắt hoa đào xinh đẹp của hắn nổi lên tơ đỏ, khuôn ngực rắn chắc rắn chắc đang dựa vào nàng, hơi thở của Thẩm Tinh Lan rõ ràng nhanh hơn.
Đáy mắt nàng bất giác nổi lên một nụ cười ngọt ngào, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nhắm mắt lại nói một lần nữa.
“Ta nói…”
Một lần nữa, vẫn còn rất căng thẳng, khiến người ta ngại ngùng.
“Ta thích Thái tử ca ca, cho nên ta nghĩ ───”
Ngay khi nàng cảm thấy tim mình thật sự sắp nổ tung, thì nụ hôn của Thẩm Tinh Lan đột nhiên rơi xuống mãnh liệt, chặn chặt miệng nàng, dùng sức cạy mở khe hở giữa hai hàm răng của nàng.
Sâu, dài, lưỡi ngọt ngào và ấm áp công thành đoạt đất.
Trong miệng Thẩm Tinh Lan lập tức tràn ngập như hương vị ngọt ngào như đào mật.
Trái tim Tô Trường Nhạc run lên kịch liệt, ngực nàng lại xuất hiện một cơn đau nhói khác thường, nàng cảm nhận rõ ràng sự kiềm chế cực kỳ của hắn nhưng lại khó có thể tự kiềm chế mà làm càn.
Cảm giác ngây ngất và ngọt ngào bất ngờ không kịp đề phòng gần như tràn ngập trong đầu Trầm Tinh Lan, tình cảm đè nén trong lòng bấy lâu nay, tình cảm mà ngày nào hắn cũng cố gắng kiềm chế hết sức, bây giờ không còn kìm nén nữa, cuồn cuộn đua nhau dâng lên từ trong lòng, sôi sục đến vừa như bị phỏng vừa nóng bỏng.
Hắn bám chặt vào gáy nàng, không cho phép nàng lùi lại, không cho nàng bất kỳ cơ hội để chạy trốn.
Trước đây chỉ là suy đoán chủ quan của bản thân hắn, nhưng bây giờ chính miệng nàng nói ra, cho dù Tô Trường Nhạc chỉ còn bảy tuổi nhưng cũng biết hai chữ “yêu thích” là gì, biểu thị cho ý tứ gì, khiến hắn mừng rỡ, kích động đến nỗi không thể kiềm chế bản thân.
Hai tay của Thẩm Tinh Lan không khống chế được mà run rẩy, cả người run lên bần bật, v4nh tai trắng nõn nhuộm một màu đỏ thẫm cảm động, một chút ý nghĩ kinh hãi tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
Nụ hôn của hắn như muốn nuốt chửng nàng, đòi hỏi mọi thứ trong miệng nàng, ấm áp bay múa không ngớt, yên lặng trao đổi mùi vị ngọt ngào triền miên.
Có vẻ như đây là cách duy nhất để cảm thấy an toàn và không sợ nàng biến mất một lần nữa.
Trái tim của Tô Trường Nhạc nhảy loạn xạ, hai tay vốn đang vòng qua vai hắn, không buông xuống, ngược lại là càng siết chặt hơn, ngửa đầu lên, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của hắn.
Phòng ngủ rộng lớn vang lên tiếng nuốt khiến người ta thẹn thùng.
Nếu Thẩm Tinh Lan thật sự cũng sống lại, nàng có thể cùng Thẩm Tinh Lan bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần không để hắn phát hiện ra rằng nàng thực sự nhớ mọi thứ là tốt rồi.
Nàng vĩnh viễn là niếp niếp của hắn, hắn mãi mãi là Thái tử ca ca của nàng, giữa bọn họ sẽ không có nhiều hiểu lầm và tổn thương khó giải như kiếp trước nữa.
Nàng sẽ không để hắn phát hiện ra.
Tô Trường Nhạc dường như là hạ quyết tâm, hai tay vốn đang ngượng ngùng ôm lấy cổ hắn, rồi từ từ trèo lên gáy hắn, chủ động tiến sâu hơn vào nụ hôn giữa hai người.
Nhận thấy động tác của nàng, khóe mắt Thẩm Tinh Lan nhuốm màu đỏ hồng của hoa đào, ánh mắt tối sầm lại từng chút một, sâu không thấy đáy.
Không thể ngăn cản sự say mê kéo dài miên man trong nụ hôn này.
Làn da tuyết vừa nõn nà vừa mềm mại nhuộm từng lớp màu hồng nhạt làm động lòng người, hệt như trong giấc mơ đẹp đẽ ấy trước đây.
※
Tứ Hỉ và Tần Thất đang chờ ở gian ngoài, nghe thấy trong phòng ngủ bay ra vài tiếng nức nở mềm mại, thì đều đồng loạt sửng sốt.
Mặt Tứ Hỉ lập tức đỏ lên, không dấu vết liếc mắt nhìn về phía cửa sổ lộ ra ánh sáng.
Tuy rằng hiện tại bên ngoài có tuyết rơi, ánh mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng hiện tại còn chưa đến trưa, Thái tử và Thái tử phi sao có thể ở giữa ban ngày thế!
Tứ Hỉ nhịn không được cất tiếng kêu to trong lòng.
Ngược lại, Tần Thất bình tĩnh hơn rất nhiều, mặt hắn không gợn sóng, không tiếng động khoát tay áo, ý bảo các cung nữ khác lui ra.
Trước khi tiếng khóc nhẹ mềm mại bay ra lần nữa, hắn ta bắt lấy cánh tay Tứ Hỉ, đưa nàng ta ra khỏi gian ngoài, giải cứu nàng ta từ trong khiếp sợ.
※
Ước chừng nửa canh giờ sau, trên nhuyễn tháp, mỹ nhân tóc đen xõa trên lưng, một nửa rơi trên tấm lưng đẹp đẽ xen lẫn đỏ hồng, một nửa rơi trên nhuyễn tháp bừa bộn.
Tóc đen đan vào nhau, không phân biệt được ai là ai.
Tô Trường Nhạc nằm nghiêng trên giường, hai má ửng hồng, tươi tắn như đào mận.
Chỉ là đôi mắt đỏ còn đọng lại một tầng sương mỏng, môi hồng đầy đặn cũng đã ướt đẫm nước, buồn bực mím môi, ta có thể thấy được dáng vẻ nhỏ bé ấy vô cùng đáng thương, cực kỳ khiến lòng người thương xót, khiến người ta không thể chịu được muốn bắt nạt thêm nữa.
Thẩm Tinh Lan cụp mắt nhìn nàng, hai tay vẫn đặt ở bên hông nàng, gương mặt lười biếng, cúi đầu thương tiếc, chạm vào v4nh tai vẫn còn đỏ như cũ của nàng.
Tô Trường Nhạc thấp giọng nức nở: “Đói bụng, muốn dùng bữa.”
Nàng thực sự sợ hãi.
Thẩm Tinh Lan nghe thấy tiếng thút thít mềm mại, đáng thương của nàng, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười, bờ môi mỏng ghé vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Là niếp niếp nói muốn có con mà.”
Trong giọng nói trầm thấp hiện ra vẻ khàn khàn thỏa mãn.
Tô Trường Nhạc suy sụp mặt mày, quay đầu nhìn về phía hắn, cổ thon dài cùng bả vai mỏng manh để lộ độ cong xinh đẹp khiến tim người ta đập loạn xạ.
Thẩm Tinh Lan không khỏi cúi đầu, khẽ chạm vào nó.
Tô Trường Nhạc bĩu môi, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đang lại gần của hắn ra, nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca sẽ bắt nạt ta nữa, hiện tại ta cảm thấy, chuyện hài tử cũng không vội!”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy tính trẻ con trong lời nói của nàng, không khỏi cười khổ khi nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của nàng.
Hắn rõ ràng nở nụ cười vô cùng vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng đột nhiên ký ức kiếp trước sức khỏe của nàng không tốt, rồi đứa nhỏ cũng không còn đột nhiên hiện lên trong đầu hắn nữa.
Nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Lan tắt dần, một nỗi sợ hãi khôn tả tràn ngập trong cơ thể hắn.
Hắn bất an sờ sờ mặt nàng, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai nàng, cao giọng kêu nước, không hề làm loạn với nàng nữa.
Đúng là không cần phải vội vàng có con, mặc dù hiện tại cơ thể của Tô Trường Nhạc trông có vẻ ổn, nhưng kiếp trước hình ảnh nàng suýt nữa không còn cùng đứa nhỏ, thật sự khiến Thẩm Tinh Lan không thể nào quên được.
Trước khi mang thai đứa bé, phải nhờ thái y đến điều dưỡng cho nàng một phen mới được.
Thẩm Tinh Lan ôm người vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau khi dùng xong bữa trưa cùng nàng xong, liền vội vàng rời khỏi Đông Cung, tự mình đến Thái y viện chọn thái y.
Thái y Trần Viện Phán nhìn thấy Thái tử đích thân đến, cho rằng là xảy ra chuyện gì lớn, lập tức tiến lên hỏi thăm.
Thẩm Tinh Lan giải thích ngắn gọn về mục đích đến đây của mình, Trần Viện Phán biết được Thái tử muốn tìm một thái y để điều dưỡng cơ thể cho Thái tử phi, bỗng dưng sửng sốt.
Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để Thái tử đích thân chạy đến Thái y viện? Phải biết rằng, Đông Cung cách Thái y viện cũng không gần, hiện giờ bên ngoài trời rét đậm, cho dù có áo choàng và lò sưởi tay thì cũng rất lạnh.
Ngay khi Trần Viện Phán vẫn còn đang lẩm bẩm trong lòng, thì nghe Thái tử lạnh nhạt nói: “Thái y viện có một vị Sầm thái y mới vào đúng không.”
Trần Viện Phán chần chờ một lát, hỏi: “Thái tử điện hạ chỉ Sầm thái y Sầm Cảnh Huyên ạ?”
Sầm Cảnh Hoàng sinh ra trong một gia đình thái y, tuy rằng bây giờ tuổi còn trẻ, tư lịch còn non, nhưng hắn lại là vị thái y duy nhất mà Thẩm Tinh Lan có thể yên tâm.
Vị Sầm thái y này từ nhỏ đã say mê y thuật, dốc lòng nghiên cứu y học, Thẩm Tinh Lan biết, vài năm nữa người này sẽ nhảy lên làm người đứng đầu thái y viện.
Kiếp trước cơ thể của Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc đều là do hắn điều dưỡng.
“Đúng.”
Trần Viện Phán nhíu mày nói: “Sầm thái y vừa mới nhậm chức Thái y không lâu, không bằng để vi thần tiến cử những thái y có kinh nghiệm cao tay khác cho điện hạ, ví dụ như Chương thái y và Giang thái y, hai người này đều là ——”
“Không cần.” Thẩm Tinh Lan cắt ngang lời hắn ta, đứng chắp tay sau lưng, “Bây giờ gọi Sầm thái y tới đây.”
Sau khi Sầm Cảnh Huyên biết mình được Thái tử chỉ đích danh, cảm thấy kinh ngạc, còn các thái y khác trong thái y viện đều chắp tay chúc mừng.
Thẩm Tinh Lan nhanh chóng đưa người ra khỏi Thái y viện.
Sầm Cảnh Huyên biết tư lịch của mình còn thấp, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Thái tử chỉ đích danh muốn mình thăm khám điều dưỡng cho Thái tử phi, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Bên ngoài trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc, nhưng Thẩm Tinh Lan không lên kiệu, ngược lại còn đưa Sầm Cảnh Huyên đến một đình giữa hồ cách Thái y viện một khoảng.
Sầm Cảnh Huyên thấy Thái tử cho lui người đi, trên đình giữa hồ chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lòng hắn ta càng nghi ngờ nhiều hơn.
Thẩm Tinh Lan xác định cung nhân đã lui đủ xa, không thể nghe thấy hai người nói chuyện, thì mới từ từ mở miệng.
※
Khi Thẩm Tinh Lan dẫn Sầm Cảnh Huyên quay lại Đông Cung, Tô Trường Nhạc đang ngồi trên giường mỹ nhân trong phòng ngủ, mặt mày cúi xuống, vẻ mặt tập trung thêu hà bao.
Thẩm Tinh Lan không khỏi hơi ngạc nhiên khi thấy bên cạnh nàng không có cô cô giáo huấn chỉ đạo.
Khi bước vào, hắn phát hiện thứ nàng đang thêu đúng là thứ hắn muốn, là một uyên ương sát cánh cùng nhau, đáy lòng hắn lập tức tràn ngập một chút ngọt ngào.
Một nụ cười dè dặt hiện trên khuôn mặt hắn, nhưng khi phát hiện ra rằng đôi uyên ương đó được thêu sống động như thật, bỗng nhiên sửng sốt.
Tô Trường Nhạc thêu quá tập trung, không phát hiện Thẩm Tinh Lan đã trở về, cho đến khi hắn không nói một lời, đi tới bên cạnh thì mới phát hiện ra.
Trong lòng nàng nhảy dựng, luống cuống tay chân giấu hà bao còn chưa hoàn thành vào trong ống tay áo.
“Thái tử ca ca không lên tiếng suýt chút nữa làm ta sợ chết khiếp!” Vẻ mặt của Tô Trường Nhạc tức giận quở trách, nhưng tim lại đập rất nhanh.
Nàng mới học nữ hồng được vài ngày, nếu để Thẩm Tinh Lan nhìn thấy tài thuê thùa của nàng, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Thẩm Tinh Lan đưa tay, muốn nhìn rõ đôi uyên ương vừa rồi còn chưa kịp nhìn rõ, nhưng Tô Trường Nhạc lại đưa hai tay ra sau lưng, bĩu môi, lắc đầu nói: “Thái tử ca ca không thể nhìn, đây là cô cô dạy thêu thêu được một nửa rồi, bà bảo ta tiếp tục thêu.”
Nàng giả vờ thẹn thùng rủ mắt xuống, ngâm nga một tiếng như nũng nịu, giọng nói vừa ngọt ngào vừa êm tai: “Bây giờ, ta thêu còn xấu quá, đôi uyên ương ấy đã bị ta thêu lộn xộn hết rồi, Thái tử ca ca không được nhìn, chờ ta thêu đẹp hơn một chút thì Thái tử ca ca mới được nhìn!”
Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, đầy thẹn thùng, trong lòng ngọt ngào đến mức nổi lên bong bóng hạnh phúc, không còn cố chấp muốn nhìn đôi uyên ương ấy nữa.
Tô Trường Nhạc nhướng mày, tươi cười xán lạn: “Không phải Thái tử ca ca đang bận sao, sao lại trở về?”
Nàng cho rằng buổi tối Thẩm Tinh Lan mới về, nên mới yên tâm thêu hà bao trong phòng ngủ như vậy, không nghĩ rằng chưa đến nửa canh giờ là hắn đã về.
“Cô chỉ là đi Thái y viện một chuyến thôi.”
“Sao Thái tử ca ca lại đi Thái y viện, cơ thể khó chịu ở đâu à?”
Thẩm Tinh Lan thấy lời nói của nàng đầy sự quan tâm, nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu hơn một chút, hắn lắc đầu: “Cô đi tìm thái y thích hợp cho nàng.”
Tô Trường Nhạc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, hoang mang nói: “Nhưng ta đâu có bị bệnh, cũng không cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Tinh Lan tránh nói chuyện hắn muốn làm, nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau này, thái y này sẽ đặc biệt điều dưỡng cơ thể cho nàng, khi nào cơ thể được điều dưỡng tốt thì niếp niếp mới có thể mang thai đứa bé được.”
Tô Trường Nhạc biết rõ hắn đang nói hưu nói vượn, dỗ dành tiểu hài tử, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.
Dù sao cũng là muốn tốt cho nàng.
Thẩm Tinh Lan thấy Tô Trường Nhạc ăn mặc ít ỏi, trước tiên ra lệnh Tứ Hỉ tiến vào thay một bộ xiêm y khác cho nàng.
Sau khi Tô Trường Nhạc ăn mặc chỉnh tề, thấy nàng được quấn thật chặt, ngay cả dấu vết trên cổ cũng không nhìn thấy, lúc này mới hài lòng gật đầu, gọi Sầm Cảnh Huyên vào phòng ngủ.
Tô Trường Nhạc nghe thấy Sầm thái y, ban đầu chỉ cảm thấy họ của thái y này hình như có hơi quen tai.
Mãi cho đến khi Sầm Cảnh Huyên đi tới trước mặt nàng, nàng nhận ra hắn chính là thái y kiếp trước vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho mình, trong lòng lập tức nổi lên một trận sóng to gió lớn, khiếp sợ rất lâu không thể hoàn hồn.
___________________