Chương 10
10.
Chạy ra khỏi thông đạo, hắn hối hận.
“Dù sao cũng có giao tình hoạn nạn, đáng tiếc ngươi là nam nhân nên chỉ có thể kết huynh đệ với ngươi mà thôi.”
Hắn hơi chột dạ nhìn ta một cái, bị ánh mắt của ta phát hiện.
Ta làm gì có ý muốn kết huynh đệ với hắn? Ta chỉ muốn làm một trận với hắn.
Ta nói: “Không cần đáng tiếc, dù sao ta cũng không phải là nam nhân.”
Hắn như hiểu ra, nói:
“Không sao, cho dù phía dưới của ngươi không còn nữa ta sẽ không kỳ thị ngươi, nhưng mà là ai đã ra tay tàn nhẫn với ngươi như thế?”
Được được được, ta cho rằng hắn đã hiểu không ngờ hắn lại nghĩ ta bị thiến?
Ta cầm lấy tay hắn đưa lên ấn ngực mình: “Giờ thì sao?”
Hắn khó hiểu: “Sao là sao?”
“Ngươi không cảm nhận được… Ta… Phồng hơn?”
“Tim đập nhanh như vậy, không phải là ngươi muốn áp chế ta như vừa nãy chứ?”
Đột nhiên hắn rút tay về, cố ý duy trì khoảng cách một mét với ta.
Thất bại thảm hại, đời này của ta chưa từng thất bại như thế.
Được rồi, chờ ta đổi sang y phục của nữ nhân hắn sẽ hiểu rõ.
Màn đêm buông xuống, phủ đệ của ta bị lửa đốt cháy tàn không còn một mảnh, Mã ma ma tìm cho ta thi thể thay thế, bên ngoài phế Thái Tử chính thức tử vong, ta cũng giống như Bát tỷ được sống cuộc đời mới.
Bên trong khách đếm, ta cố ý mặc một làn váy màu xanh nhạt, chải búi tóc dành cho nữ tử mà ta đã tâm tâm niệm niệm mười tám năm, ngồi trước gương thiếu chút nữa ta đã bị sắc đẹp của mình làm cho choáng váng.
Ta tin hắn cũng sẽ bị ta làm cho khuynh đảo!
Ta tự tin thái quá rồi, không phải là đối với bản thân mà đối với chỉ số thông minh của hắn.
“Ngươi ngươi ngươi… Sao ngươi lại mặc nữ trang? Chẳng phải ngươi có đam mê kỳ quái nào không?”
Đây là câu đầu tiên sau khi hắn thấy ta mặc nữ trang.
Ta thật sự muốn vả miệng của hắn, muốn đấm cho cái mắt chó của hắn to ra nhưng ta không làm, ta kéo hắn vào phòng kéo đến bên giường.
Ta hỏi hắn: “Chẳng lẽ ta rất khó coi à?”
Ánh mắt của hắn trốn tránh, lẩm bẩm: “Dù ngươi mặc nữ trang cũng giống với nữ tử nhưng cuối cùng ngươi vẫn là…”
Bỗng hắn nhìn ngực của ta: “Sao cơ ngực của ngươi lại căng lên thế?”
“Ngươi có muốn xác nhận không?” Ta lười nói lời vô nghĩa với hắn nếu như ta không bắt được ngươi thì ta sẽ cùng họ với ngươi!
Sau khi cởi hết y phục, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chân tướng, trên mặt là sự ngạc nhiên khó tả.
Sau khi bình tĩnh, hắn nhìn ta mãi như thể có nhìn thế nào cũng không đủ.
Ta nói đầy đủ câu chuyện cho hắn nghe, từ việc ta giả nam làm Thái Tử cho đến khi đệ đệ được sinh ra, ta quyết định thoái vị, còn có tuồng kịch với Bát tỷ, bao gồm việc ám sát tối qua phụ hoàng đã sớm có được tiếng gió rồi đi báo cho ta.
Phụ hoàng sẽ không trách thế lực của tân Thái Tử nhưng cũng sẽ không chống mắt nhìn ta bị hại, rốt cuộc mười tám năm qua ta là người thân cận với ông ta nhất.
Cho tới bây giờ ta cũng nên rời kinh thành, học theo Bát tỷ bắt đầu cuộc sống mới.
Cả đời này ở kinh thành ta chỉ có Mã ma ma là người thân nhất.
Thậm chí chưa kịp từ biệt với bà ấy, trong khoảng thời gian này chắc chắn bà ấy sẽ bị theo dõi gắt gao, bởi vì sẽ có người sợ là ta giả chết.
Nhưng qua thời gian lâu dài, sự băn khoăn của mọi người sẽ bị mất đi, chờ thêm vài năm nữa đến vấn an bà ấy sau.
Hắn hỏi ta: “Nàng có tính toán gì không?”
Ta nói: “Chàng không muốn phụ trách sao?”
Ngay lập tức, hắn ôm lấy ta: “Muốn! Nhưng ta chỉ biết giết người, nàng đi theo ta có khả năng sẽ phải chịu khổ.”
“Nhưng chàng ngọt mà.”
Hắn không những ngọt mà còn là một sát thủ lợi hại vô cùng, vậy mà trước kia ta còn nghi ngờ năng lực chuyên môn của hắn.
Có điều ở một số phương diện về mặt tin tức đúng là có hơi kém, chỉ biết rút kiếm ra làm, giống như chuyện ám sát nhi tử của Ngự sử trước đó, rõ ràng dọa một cái là hù chết đối phương nhưng lại đưa kiếm ra chém.
Quá mệt mỏi, ở chỗ này ta và hắn có thể bổ sung cho nhau.
Trước khi giết người ta thu thập tin tức, sau khi giết ta dọn dẹp hậu quả, bọn ta phối hợp cực kỳ ăn ý.
Một ngày nọ, ở trên giang hồ bỗng xuất hiện một cặp phu thế chỉ nghe thấy tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Ta còn gặp được vị Bát tỷ một lòng muốn lang bạt giang hồ, nàng ấy nói giang hồ quá hiểm ác, nàng ấy muốn về nhà.
Qua một năm ta gặp lại Bát tỷ lần nữa, ta hỏi sao tỷ chưa về, nàng ấy cười nói về cái rắm! Đằng sau còn có thiếu niên lang tuấn mỹ đi theo.
Nhưng ở trong mắt ta, vị kia nhà ta là người đẹp nhất!
Chạy ra khỏi thông đạo, hắn hối hận.
“Dù sao cũng có giao tình hoạn nạn, đáng tiếc ngươi là nam nhân nên chỉ có thể kết huynh đệ với ngươi mà thôi.”
Hắn hơi chột dạ nhìn ta một cái, bị ánh mắt của ta phát hiện.
Ta làm gì có ý muốn kết huynh đệ với hắn? Ta chỉ muốn làm một trận với hắn.
Ta nói: “Không cần đáng tiếc, dù sao ta cũng không phải là nam nhân.”
Hắn như hiểu ra, nói:
“Không sao, cho dù phía dưới của ngươi không còn nữa ta sẽ không kỳ thị ngươi, nhưng mà là ai đã ra tay tàn nhẫn với ngươi như thế?”
Được được được, ta cho rằng hắn đã hiểu không ngờ hắn lại nghĩ ta bị thiến?
Ta cầm lấy tay hắn đưa lên ấn ngực mình: “Giờ thì sao?”
Hắn khó hiểu: “Sao là sao?”
“Ngươi không cảm nhận được… Ta… Phồng hơn?”
“Tim đập nhanh như vậy, không phải là ngươi muốn áp chế ta như vừa nãy chứ?”
Đột nhiên hắn rút tay về, cố ý duy trì khoảng cách một mét với ta.
Thất bại thảm hại, đời này của ta chưa từng thất bại như thế.
Được rồi, chờ ta đổi sang y phục của nữ nhân hắn sẽ hiểu rõ.
Màn đêm buông xuống, phủ đệ của ta bị lửa đốt cháy tàn không còn một mảnh, Mã ma ma tìm cho ta thi thể thay thế, bên ngoài phế Thái Tử chính thức tử vong, ta cũng giống như Bát tỷ được sống cuộc đời mới.
Bên trong khách đếm, ta cố ý mặc một làn váy màu xanh nhạt, chải búi tóc dành cho nữ tử mà ta đã tâm tâm niệm niệm mười tám năm, ngồi trước gương thiếu chút nữa ta đã bị sắc đẹp của mình làm cho choáng váng.
Ta tin hắn cũng sẽ bị ta làm cho khuynh đảo!
Ta tự tin thái quá rồi, không phải là đối với bản thân mà đối với chỉ số thông minh của hắn.
“Ngươi ngươi ngươi… Sao ngươi lại mặc nữ trang? Chẳng phải ngươi có đam mê kỳ quái nào không?”
Đây là câu đầu tiên sau khi hắn thấy ta mặc nữ trang.
Ta thật sự muốn vả miệng của hắn, muốn đấm cho cái mắt chó của hắn to ra nhưng ta không làm, ta kéo hắn vào phòng kéo đến bên giường.
Ta hỏi hắn: “Chẳng lẽ ta rất khó coi à?”
Ánh mắt của hắn trốn tránh, lẩm bẩm: “Dù ngươi mặc nữ trang cũng giống với nữ tử nhưng cuối cùng ngươi vẫn là…”
Bỗng hắn nhìn ngực của ta: “Sao cơ ngực của ngươi lại căng lên thế?”
“Ngươi có muốn xác nhận không?” Ta lười nói lời vô nghĩa với hắn nếu như ta không bắt được ngươi thì ta sẽ cùng họ với ngươi!
Sau khi cởi hết y phục, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chân tướng, trên mặt là sự ngạc nhiên khó tả.
Sau khi bình tĩnh, hắn nhìn ta mãi như thể có nhìn thế nào cũng không đủ.
Ta nói đầy đủ câu chuyện cho hắn nghe, từ việc ta giả nam làm Thái Tử cho đến khi đệ đệ được sinh ra, ta quyết định thoái vị, còn có tuồng kịch với Bát tỷ, bao gồm việc ám sát tối qua phụ hoàng đã sớm có được tiếng gió rồi đi báo cho ta.
Phụ hoàng sẽ không trách thế lực của tân Thái Tử nhưng cũng sẽ không chống mắt nhìn ta bị hại, rốt cuộc mười tám năm qua ta là người thân cận với ông ta nhất.
Cho tới bây giờ ta cũng nên rời kinh thành, học theo Bát tỷ bắt đầu cuộc sống mới.
Cả đời này ở kinh thành ta chỉ có Mã ma ma là người thân nhất.
Thậm chí chưa kịp từ biệt với bà ấy, trong khoảng thời gian này chắc chắn bà ấy sẽ bị theo dõi gắt gao, bởi vì sẽ có người sợ là ta giả chết.
Nhưng qua thời gian lâu dài, sự băn khoăn của mọi người sẽ bị mất đi, chờ thêm vài năm nữa đến vấn an bà ấy sau.
Hắn hỏi ta: “Nàng có tính toán gì không?”
Ta nói: “Chàng không muốn phụ trách sao?”
Ngay lập tức, hắn ôm lấy ta: “Muốn! Nhưng ta chỉ biết giết người, nàng đi theo ta có khả năng sẽ phải chịu khổ.”
“Nhưng chàng ngọt mà.”
Hắn không những ngọt mà còn là một sát thủ lợi hại vô cùng, vậy mà trước kia ta còn nghi ngờ năng lực chuyên môn của hắn.
Có điều ở một số phương diện về mặt tin tức đúng là có hơi kém, chỉ biết rút kiếm ra làm, giống như chuyện ám sát nhi tử của Ngự sử trước đó, rõ ràng dọa một cái là hù chết đối phương nhưng lại đưa kiếm ra chém.
Quá mệt mỏi, ở chỗ này ta và hắn có thể bổ sung cho nhau.
Trước khi giết người ta thu thập tin tức, sau khi giết ta dọn dẹp hậu quả, bọn ta phối hợp cực kỳ ăn ý.
Một ngày nọ, ở trên giang hồ bỗng xuất hiện một cặp phu thế chỉ nghe thấy tiếng thôi đã sợ vỡ mật.
Ta còn gặp được vị Bát tỷ một lòng muốn lang bạt giang hồ, nàng ấy nói giang hồ quá hiểm ác, nàng ấy muốn về nhà.
Qua một năm ta gặp lại Bát tỷ lần nữa, ta hỏi sao tỷ chưa về, nàng ấy cười nói về cái rắm! Đằng sau còn có thiếu niên lang tuấn mỹ đi theo.
Nhưng ở trong mắt ta, vị kia nhà ta là người đẹp nhất!