Chương 14: Không chịu quay đầu lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận mưa như trút nước dần tạnh, mưa tạnh, đường lầy lội, phải nửa ngày xe ngựa mới có thể thuận lợi lên đường.
Nhưng đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất vào lúc này.
Gần đến giữa trưa, Trì Hành háo hức muốn thử: "Tỷ tỷ muốn ăn gì, ta đi kiếm chút đồ ăn hoang dã. Chúng ta ăn một bữa thật ngon trước khi lên đường nhé."
"Ta cái gì cũng được. A Trì muốn ăn gì?"
"Chúng ta ăn cá nướng với gà nướng đi. Ừm... Cũng phải hái hoa quả chua chua để thay đổi khẩu vị..."
Nàng xoa xoa tay, Thanh Hòa thực sự không muốn làm nàng mất hứng, "Được rồi, ngươi đi ra ngoài nhớ cẩn thận."
"Tỷ tỷ không đi cùng ta sao?"
"Ta đi làm gì?" Khóe mắt liếc về phía đại tiểu thư vẫn đang nhìn nơi này, Thanh Hòa cười nói: "Ta có lời muốn nói với vị cô nương này."
Lam Mộng Mộng bối rối chớp mắt, trong chốc lát lại mỉm cười, trùng hợp là nàng cũng có lời muốn nói với "Trì tỷ tỷ".
Trì Hành suy nghĩ một hồi, giao "Vãn Tinh" vào trong tay nàng: "Tỷ giữ lấy để phòng thân."
Thanh Hòa thong dong nhận lấy.
Lam Mộng Mộng tiến lên một bước: "Trì ca ca đừng lo, có ta ở đây, đảm bảo Trì tỷ tỷ bình an vô sự."
"Nhờ ngươi." Trì Hành thái độ ôn hòa, Lam Mộng Mộng được khích lệ, vỗ ngực nói thêm mấy lời hùng hồn, vang dội.
"Ngươi đi với ta."
Lam Tiêu kinh ngạc: "Ta?"
"Thế nào? Ngươi không dám?"
Ta có gì không dám? Lam Tiêu lớn hơn Trì Hành sáu tuổi, dù sao cũng là người đã từng trải qua nhiều sóng gió.
Hộ vệ đi cùng của Lam gia đều là tâm phúc tin cậy của nghĩa phụ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại tiểu thư, hắn không cần lo lắng cho an nguy của muội muội, bước chân ra ngoài, chợt hiểu được tại sao người này lại nhất quyết muốn hắn đi cùng.
Hóa ra là vì đề phòng hắn.
Hắn không biết nên cười hay nên khóc.
Để tay lên ngực tự hỏi, hắn xác thực có cảm tình với vị cô nương ốm yếu văn nhã kia, nhưng hắn chắc chắn không phải hạng người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trì tiểu huynh đệ nghĩ hắn như vậy, trong lòng hắn không vui, cố gắng bào chữa, nhưng Trì tiểu huynh đệ bước ra khỏi cổng miếu rồi vẫn không nói một lời, đi thẳng về phía núi rừng gần đó.
Hắn chỉ có thể sử dụng khinh công để theo kịp.
Hắn cũng muốn xem một chút, tay không tấc sắt, người này sẽ đi săn như thế nào.
Ngôi miếu đổ nát vẫn còn nguyên vẹn, không có chỉ thị của đại tiểu thư, tất cả hạ nhân đều tránh xa, cúi đầu xuống.
Trì Hành vừa rời đi, Lam Mộng Mộng đã háo hức đi tới, bóng gió hỏi xem người nọ đã có hôn ước hay có người trong lòng chưa, dò xét vài lần, ý đồ của nàng đã rõ ràng, hỏi đến ánh mắt của Thẩm Thanh Hòa lạnh lẽo.
"Lệnh đệ còn trẻ, tỷ đệ hai người hà cớ gì phải bôn ba bên ngoài, sao không đến nhà ta làm khách đi. Cha ta rất thích những hậu sinh tài giỏi gan dạ, gặp được lệnh đệ, tất nhiên sẽ vui mừng cùng thưởng thức."
Nghèo văn giàu võ, chỉ dựa vào công phu Trì Hành đã để lộ, đoán chừng gia thế sẽ không thua kém Lam gia bảo. Như vậy càng tốt, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên [1], môn đăng hộ đối, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
[1]: Chuyện hôn nhân đại sự này là do ông trời đã sớm định từ trước.
Ý tứ của nàng ta rất rõ ràng, nàng ta mến mộ A Trì.
Đợi nàng nói mệt rồi, Thẩm Thanh Hòa cụp mắt, chạm vào vỏ đao "Vãn Tinh", nhàn nhạt mở miệng: "Cô nương họ gì?"
"Lam."
Đột nhiên, Thanh Hòa hơi hất cằm nhọn, trông nàng nước da tái nhợt, khớp xương như ngọc, cả người độc một màu trắng tinh, không có gì nổi bật, màu sáng duy nhất chính là chiếc trâm vàng dài ba tấc trên đầu.
Một vẻ đẹp yếu đuối nhu mì, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng và sâu thẳm như đáy vực.
Khi nàng mỉm cười, đồng tử của Lam Mộng Mộng co rút lại, dằn xuống nỗi sợ muốn bỏ chạy, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.
***
Trời quang mây tạnh, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa.
Trì Hành đứng dưới nước dùng tay không bắt cá, thủ pháp thô bạo lại vụng về, khiến cho Lam công tử dày dặn kinh nghiệm đứng bên cạnh xem mà mí mắt giật giật.
"Khi đánh bắt cá phải chú ý đến phương pháp, ngươi làm như vậy..."
Sẽ không bắt được cá.
Vút——
Nước bắn tung tóe, Trì Hành dùng năm ngón tay tóm lấy con cá mập mới vớt được lên khỏi mặt nước, dùng tay trái đập vào đầu con cá, khiến con cá đang giãy giụa trợn mắt ngất xỉu.
Lam Tiêu không nói nên lời, im lặng nuốt lời khuyên bên miệng xuống.
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu tướng quân tùy ý dùng ống tay áo lau đi những giọt nước bắn tung tóe trên mặt.
Lam Tiêu ngượng ngùng nói: "Không có gì."
Tiến vào rừng rậm, Trì Hành một tay xách cá, một tay ước lượng những viên sỏi trắng nhặt được dưới sông, ném lên thả xuống mấy lần, dưới ánh nắng nhìn thật là thích mắt.
Lam Tiêu hào phóng chia sẻ kỹ thuật săn thú của mình với hắn: "Săn thú..."
"Gà hoa lau [2]!"
[2]: Là loại gà này, không biết ở Việt Nam gọi là gì nên mình để tạm theo QT.
Hắn còn chưa nói xong, viên sỏi đã bật ra khỏi ngón tay Trì Hành!
Cách đó năm thước, con gà hoa lau đang đi kiếm ăn không may bị đá ném trúng ngã xuống đất.
"Hà, ta thật may mắn!" Trì Hành chạy đi lấy chiến lợi phẩm.
Lam Tiêu ngơ ngác nhìn bầu trời: "..."
Anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài võ học xuất chúng như vậy, không nên vô danh trong giới giang hồ.
Rốt cuộc hắn ta là ai?
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu hắn, trên đường về hắn cứ suy nghĩ: Trong giang hồ không có cao thủ thiếu niên nào họ Trì.
Không có trong giang hồ, vậy thì ở đâu?
"A tỷ, ta về rồi!"
Trì Hành tay trái cầm cá, tay phải xách gà, trong tay một túi đầy hoa quả tươi, hét lớn một tiếng, Thanh Hòa ôm đao đi ra.
Tỷ đệ hai người cảm tình thật tốt, Lam Tiêu đợi mấy giây rồi cũng không thấy muội muội ra đón, trong lòng băn khoăn. Không đón hắn thì thôi, lấy mức độ bám dính ban đầu của muội muội với Trì tiểu huynh đệ, biết hắn về rồi, không nên không hỏi han gì cả.
Lúc bọn họ đi đã xảy ra chuyện gì?
Cá và gà đã được Trì Hành làm sạch kỹ càng trước khi trở về, nàng rửa bằng nước sạch, nhóm lửa lên, rắc các loại gia vị hảo hạng cần thiết đã được chuẩn bị sẵn, cá được xiên và đốt trên đống lửa. Gói gà hoa lau trong trong tán lá xanh lớn rồi bọc trong đất đỏ, chuẩn bị làm món gà tiềm thơm ngon.
Công sức vợ chồng Trì tướng quân vun đắp mười mấy năm nay mới bắt đầu bộc lộ hiệu quả trên người Trì Hành, tuổi tác thay đổi, ngày nàng tỏa sáng không còn xa nữa.
Thanh Hòa lấy tay chống cằm, ngọn lửa sáng rực, nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của A Trì, không khỏi mơ mộng về phong tư lỗi lạc của "hắn" sau khi lớn lên.
"Muội muội, tâm tình không tốt sao?" Lam Tiêu lặng lẽ đến gần đại tiểu thư.
Lúc này Lam Mộng Mộng chẳng khác nào một quả cà tím bị sương đánh tan, nàng muốn nói nhưng lại thấy khó mở miệng. Chỉ cần nghĩ đến "Trì tỷ tỷ" ốm yếu mỹ mạo mỉm cười, cảnh báo nàng tránh xa một chút, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ốm yếu, nguy hiểm, quyến rũ, điên cuồng.
Sao có thể có người như vậy?
Một thân bệnh cốt, ngạo nghễ bốn phương, như thể cả trời đất đều nằm dưới chân nàng ta.
Nàng không khỏi rùng mình, trong lòng thầm kêu "kỳ quái" – sao nàng phải sợ nàng ta chứ!
Nàng có hứng thú với Trì ca ca, làm tỷ tỷ có thể cản được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cản đệ đệ thành thân sinh con sao?
Lam đại tiểu thư vẫn còn sợ hãi, không dám nhìn về phía Trì Hành, nên đã bỏ lỡ cái nhìn dịu dàng khắc chế của Thanh Hòa đối với Trì Hành.
Đó là ngọn lửa bùng cháy dữ dội được kìm nén bởi lý trí phi thường, là một mưu đồ bí mật, không được phép thất bại và đang án binh bất động.
"Tỷ tỷ, tỷ ăn thử miếng ức gà này đi. Ta dùng hoa quả chua để tăng độ tươi, hương quả ngấm vào thịt, ăn vào càng ngon hơn."
Thanh Hòa mỗi ngày không hoạt động nhiều, sức ăn có hạn, phần lớn thịt đều vào bụng Trì Hành.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống đất, nhìn ra xa, đoạn đường lầy lội bắt đầu trở nên dễ đi hơn.
Sau khi khiêng hết đồ đạc trở lại xe, hai "tỷ đệ" cáo từ Lam gia huynh muội.
Trì Hành ngồi xe ngựa rời đi, Lam đại tiểu thư buồn bực một trận, được Lam Tiêu an ủi hồi lâu, ủ rũ trở về thành.
Lần này Lam Mộng Mộng đi ra ngoài để thư giãn, cha dung túng nàng, nhưng dung túng luôn có giới hạn, hiện tại chơi cũng chơi rồi, nháo cũng nháo rồi, còn có thể làm gì nữa?
Nàng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay cha mẹ, là đại tiểu thư của Lam gia bảo, không thể nào có nhà mà không trở về. Đáng tiếc nàng nhìn trúng Trì Hành, nhưng Trì Hành lại tránh mặt nàng như hổ, định bắt cóc người làm con rể cuối cùng không thành.
"Đi nào."
Nàng thở dài bất lực.
Phong cảnh của Loan thành rất đẹp, mấy trăm năm trước đây từng là đế đô của một quốc gia.
Con đường dài tấp nập, rực rỡ muôn màu, tiếng rao bán vang vọng khắp nơi trong buổi chiều sau cơn mưa.
Trì Hành nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống xe, vén rèm lên đỡ Thanh Hòa bước vào khách điếm.
"Tỷ tỷ, trước tiên chúng ta ở lại chỗ này vài ngày, đợi Cầm Sắt đến gặp chúng ta, mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta có thể đi Lạc thành xem mẫu đơn."
Đây vốn dĩ là một phần của kế hoạch, Thanh Hòa đương nhiên đồng ý.
Nhận phòng trọ xong, mỗi người về phòng tắm rửa, thoải mái tận hưởng bồn tắm cánh hoa, thay quần áo mới, sảng khoái hồi lâu.
Lúc này, màn trời buông xuống cam lộ [3], không còn là trận mưa rào ầm ầm như đêm qua. Mưa lất phất, nhìn qua khung cửa sổ lâu cũng có chút ý tứ quấn quýt, lưu luyến.
[3]: Sương mưa ngon ngọt (theo Từ điển Hán Nôm)
Mùi đất thoang thoảng và mùi hoa thơm bị gió thổi vào phòng, Trì Hành bước lên hai bước đóng chặt cửa sổ hoa, quay đầu lại: "Tỷ tỷ ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi xong thì chúng ta đi dạo nơi khác."
Thanh Hòa quả thực có chút buồn ngủ, cởi ủng đi lên giường, thả lỏng tinh thần, đắp chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ thiếp đi, Trì Hành tận chức tận trách mà canh cửa cho nàng, không cho phép ai, kể cả một con mèo, quấy nhiễu giấc ngủ của Uyển Uyển.
Tâm ý của nàng đáng quý, khi Thẩm Thanh Hòa tỉnh dậy, ánh hoàng hôn vàng rực đã trải khắp bầu trời.
"Tứ sơn, bát kiều (cầu), thập nhị lầu" nổi danh của Loan thành, vì sức khỏe của Thanh Hòa nên leo núi là không thể. Còn về tám cây cầu, mỗi cây cầu đều có một câu chuyện tình cảm đau khổ triền miên, cảm động sâu sắc, hoặc là về một truyền thuyết, hoặc là về một người có thật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
"... Phượng Sinh không chịu quay đầu lại, nàng kiên quyết muốn gặp Ninh Xuyên Đế cơ, không ai có thể ngăn cản được nàng. Thiên quân vạn mã ngăn không được, đao thương búa rìu ngăn không được, máu chảy thành sông cũng ngăn không được. Nàng biết rõ chỉ khi quay đầu mới có thể sống sót, nhưng Phượng Sinh trước sau vẫn không chịu quay đầu lại.
Nàng muốn hỏi một câu tại sao, hỏi vị nữ đế ở Thượng giới kia, tại sao lại bỏ rơi nàng?
Lời thề non hẹn biển năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, phong hoa tuyết nguyệt dĩ vãng vẫn còn chưa tan hết, những thứ này đều là giả sao? Người Thượng giới đều biết, lời hứa của Ninh Xuyên Đế cơ trị giá ngàn vạn, ngươi nói yêu ta, cũng là nói dối sao?"
Trì Hành cầm quyển thoại bản thâm tình, thì thầm: "Ta không tin."
Câu này là lời độc thoại nội tâm mạnh mẽ nhất của nhân vật Phượng Sinh trong toàn bộ thoại bản.
Bởi vì không tin, cho nên dù có vượt qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm để đến Cửu Trọng Thiên [4], nàng cũng sẽ chính miệng hỏi Đế cơ một câu, cuộc đời này, cứ như vậy mà kết thúc sao?
[4]: Chín tầng lớp cõi Trời.
Đứng trên cầu đá nghe A Trì đọc thoại bản liên quan đến cây cầu này, Thanh Hòa nhíu mày, chăm chú lắng nghe.
Gió xuân thổi qua mái tóc dài và trường bào của tiểu tướng quân, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, hồng bạch y phục bổ sung cho nhau, tóc mai quấn quýt, thể hiện sự thân mật.
Trì Hành tiếp tục nói: "...Phượng Sinh quỳ một gối trên mặt đất, người đầy máu, ánh mắt điên cuồng, những lời chất vấn đã chuẩn bị sẵn từ trước đều tan biến khi nhìn thấy Ninh Xuyên Đế cơ cao cao tại thượng, thanh tao không ai bằng, nàng bỗng trở thành ngươi câm điếc.
Không phải vì đế hậu lạnh lùng vô tình đang ngồi trên kim điện không cho nàng nói, mà chính lòng tự trọng của nàng không cho phép nàng mở miệng. Một khi mở miệng, liền thua triệt để.
Có lẽ nàng đã thua từ lâu rồi.
Nàng hoang mang, mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại phải bất chấp sinh tử mà đi lên Cửu Trọng Thiên này.
Đúng lúc Đế cơ khẽ cúi đầu nhìn xuống, nàng liền hiểu ra.
Hóa ra nàng chỉ muốn gặp lại nàng ấy một lần, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Để nhìn thấy nàng ấy, sinh tử cũng phải xếp sau.
Phượng Sinh thật ngu ngốc.
Nàng đã từ bỏ cơ hội duy nhất, không nói một lời, thất hồn bạt vía mà rời khỏi kim điện.
Rời khỏi Cửu Trọng Thiên, rời khỏi Thượng giới nơi người này tồn tại.
Nàng không muốn một tình yêu đánh đổi bằng tôn nghiêm. Nàng cũng không muốn một Đế cơ mà chỉ có thể níu giữ bằng lời van xin.
Trở về với nhân gian đầy ắp những bon chen và muộn phiền, nàng khổ sở chờ đợi ba mươi năm lẻ năm tháng, lại không đợi được một câu của Ninh Xuyên: "Ngươi có khỏe không?"
Nàng không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Nàng nhận ra rồi.
Ninh Xuyên là thiên mệnh chi nữ, vượt qua tình kiếp chỉ để đạt được con đường tu luyện, thân là Đế cơ, trên vai gánh vác vận mệnh của chúng sinh, trong lòng mang theo một sứ mệnh cao cả hơn, không có khả năng cùng thư sinh một giới như nàng bên nhau lâu dài.
Huống chi, thư sinh này lại là một nữ thư sinh sống trong cõi phàm trần không gặp thời.
Phượng Sinh nhận ra rồi.
Ngày nàng mất, hồn phách nàng hóa thành một con chim bay lên trời cao.
Thiên Đế sống ở Thượng giới tình cờ nhìn thấy linh hồn của Phượng Sinh, nhận định rằng ả ta vẫn còn ý đồ mê hoặc Đế cơ, tức giận vô cùng!
Bàn tay vỗ xuống, chim bay từ trên cao rơi xuống, đáp xuống trần gian trong nháy mắt biến thành một tòa nhà cao tầng.
Tòa này được gọi là "Thanh Vân lâu", mang ý nghĩa tiến thẳng lên mây xanh.
Khi Phượng Sinh chết, linh hồn của Ninh Xuyên Đế cơ thực sự bị giam giữ trong "Tháp Đốt Tâm" đột nhiên đau nhói, đau đớn tột độ khiến nàng thoát khỏi xiềng xích, bay xuống hạ giới.
"Ninh Xuyên!" Thiên Đế lạnh lùng quát.
Lần này, Đế cơ không quay đầu lại nữa.
"Ninh Xuyên! Nàng căn bản không tin tưởng tình yêu của ngươi, làm sao có thể xứng với tình yêu của ngươi? Ninh Xuyên Đế cơ, ngươi không thể tiếp tục sai lầm!"
Lời khiển trách nghiêm khắc của Thiên Đế vang lên như tiếng sấm bên tai, Ninh Xuyên cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Phụ tôn lừa nàng.
Đường đường là Thiên Đế uy nghi, đạo mạo lại thản nhiên nói dối trắng trợn!
Phẫn nộ, bất bình, hận thù đều dâng lên trong lòng, nàng cười khổ: "Cái gì đúng? Cái gì sai? Ngài đang ở địa vị cao, trong mắt đã không còn đúng sai, ngài thật sự hiểu sao?"
Thiên Đế đã sử dụng Đế cơ giả để lừa Phượng Sinh, Phượng Sinh đã nhìn ra.
Sau khi Phượng Sinh chết đã lao tới Cửu Trọng Thiên, nửa đường gãy cánh. Nếu Phượng Sinh không xứng đáng với tình yêu của nàng, chúng sinh có tư cách gì?!
Ninh Xuyên Đế cơ ngày hôm đó đã lấy thân hóa cầu, ngày đêm canh giữ "Thanh Vân lâu" ở phía đối diện.
Kể từ đó, "Niệm Sinh kiều" còn được gọi là "Vọng Sinh kiều".
Bên dưới cầu, người đến người đi, người đi đường chen chúc trên cầu, hoàng hôn dần buông xuống, Trì Hành đọc xong câu cuối cùng, trong lòng buồn bực, cuối cùng nàng không tán đồng, nói: "Kết cục này không tốt. "
Thanh Hòa cũng cảm thấy khó chịu, nhất là khi nghĩ đến cây cầu nàng đang dẫm lên này chính là thân thể của Ninh Xuyên Đế cơ trong truyện, càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Nếu để ta viết, Ninh Xuyên đã là Đế cơ được mọi người ở Thiên giới mong đợi, sao không dốc lòng âm mưu thay thế? Thiên Đế gian trá đã đánh mất đạo lý, câu hỏi của Đế cơ trước khi chết chẳng phải là lời mỉa mai trực tiếp hay sao?"
Nàng cười lạnh nói: "Khi cần đoạn thì không đoạn, tất sẽ gặp họa. Chậm chạp lề mề, có thể làm mà không làm, sống đến Đế cơ mà còn như vậy, thật ức chế!"
"A Trì...thực sự tán đồng hai nữ tử yêu nhau sao?"
Vẻ kiêu ngạo nơi đầu mày của Trì Hành tan biến, cười tinh nghịch: "Chuyện của người khác còn cần ta phải tán đồng sao? Ai sống cuộc đời của người đó, ấm lạnh tự biết. Thanh Hòa tỷ tỷ, ta nói có đúng không?"
Thanh Hòa cười sủng nịch: "Đúng vậy. Ít quan tâm đến chuyện của người khác, sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tiểu tướng quân cười lớn.
Tình yêu của Phượng Sinh và Đế cơ quá mức thê lương nên hai người không có ý định lang thang trên cầu nữa, Trì Hành có tính hiếu kỳ, nhìn đông nhìn tây, bị mấy món đồ chơi lòe loẹt ven đường thu hút.
Bầu trời rộng lớn sáng lên những vì sao và vầng trăng, Thanh Hòa nhấm nháp thoại bản mình đã nghe trước đó, cảm thấy lo lắng.
Nàng nghĩ: Đáng lẽ không nên bảo A Trì đọc chuyên xưa này cho mình nghe.
Niệm Sinh kiều và Thanh Vân lâu xa xa nhìn nhau, nàng nghĩ nếu nàng và A Trì rơi vào hoàn cảnh không thể yêu nhau, nàng tình nguyện chống lại thiên hạ này.
Nàng không phải là Đế cơ do dự thiếu quyết đoán, A Trì cũng không phải là Phượng Sinh bất lực.
Chỉ là...
Nàng đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía bóng hình gầy gò thanh tao dưới ánh đèn.
Phượng Sinh là nữ tử chân chính, ngươi thì sao?
Trận mưa như trút nước dần tạnh, mưa tạnh, đường lầy lội, phải nửa ngày xe ngựa mới có thể thuận lợi lên đường.
Nhưng đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất vào lúc này.
Gần đến giữa trưa, Trì Hành háo hức muốn thử: "Tỷ tỷ muốn ăn gì, ta đi kiếm chút đồ ăn hoang dã. Chúng ta ăn một bữa thật ngon trước khi lên đường nhé."
"Ta cái gì cũng được. A Trì muốn ăn gì?"
"Chúng ta ăn cá nướng với gà nướng đi. Ừm... Cũng phải hái hoa quả chua chua để thay đổi khẩu vị..."
Nàng xoa xoa tay, Thanh Hòa thực sự không muốn làm nàng mất hứng, "Được rồi, ngươi đi ra ngoài nhớ cẩn thận."
"Tỷ tỷ không đi cùng ta sao?"
"Ta đi làm gì?" Khóe mắt liếc về phía đại tiểu thư vẫn đang nhìn nơi này, Thanh Hòa cười nói: "Ta có lời muốn nói với vị cô nương này."
Lam Mộng Mộng bối rối chớp mắt, trong chốc lát lại mỉm cười, trùng hợp là nàng cũng có lời muốn nói với "Trì tỷ tỷ".
Trì Hành suy nghĩ một hồi, giao "Vãn Tinh" vào trong tay nàng: "Tỷ giữ lấy để phòng thân."
Thanh Hòa thong dong nhận lấy.
Lam Mộng Mộng tiến lên một bước: "Trì ca ca đừng lo, có ta ở đây, đảm bảo Trì tỷ tỷ bình an vô sự."
"Nhờ ngươi." Trì Hành thái độ ôn hòa, Lam Mộng Mộng được khích lệ, vỗ ngực nói thêm mấy lời hùng hồn, vang dội.
"Ngươi đi với ta."
Lam Tiêu kinh ngạc: "Ta?"
"Thế nào? Ngươi không dám?"
Ta có gì không dám? Lam Tiêu lớn hơn Trì Hành sáu tuổi, dù sao cũng là người đã từng trải qua nhiều sóng gió.
Hộ vệ đi cùng của Lam gia đều là tâm phúc tin cậy của nghĩa phụ, chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại tiểu thư, hắn không cần lo lắng cho an nguy của muội muội, bước chân ra ngoài, chợt hiểu được tại sao người này lại nhất quyết muốn hắn đi cùng.
Hóa ra là vì đề phòng hắn.
Hắn không biết nên cười hay nên khóc.
Để tay lên ngực tự hỏi, hắn xác thực có cảm tình với vị cô nương ốm yếu văn nhã kia, nhưng hắn chắc chắn không phải hạng người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trì tiểu huynh đệ nghĩ hắn như vậy, trong lòng hắn không vui, cố gắng bào chữa, nhưng Trì tiểu huynh đệ bước ra khỏi cổng miếu rồi vẫn không nói một lời, đi thẳng về phía núi rừng gần đó.
Hắn chỉ có thể sử dụng khinh công để theo kịp.
Hắn cũng muốn xem một chút, tay không tấc sắt, người này sẽ đi săn như thế nào.
Ngôi miếu đổ nát vẫn còn nguyên vẹn, không có chỉ thị của đại tiểu thư, tất cả hạ nhân đều tránh xa, cúi đầu xuống.
Trì Hành vừa rời đi, Lam Mộng Mộng đã háo hức đi tới, bóng gió hỏi xem người nọ đã có hôn ước hay có người trong lòng chưa, dò xét vài lần, ý đồ của nàng đã rõ ràng, hỏi đến ánh mắt của Thẩm Thanh Hòa lạnh lẽo.
"Lệnh đệ còn trẻ, tỷ đệ hai người hà cớ gì phải bôn ba bên ngoài, sao không đến nhà ta làm khách đi. Cha ta rất thích những hậu sinh tài giỏi gan dạ, gặp được lệnh đệ, tất nhiên sẽ vui mừng cùng thưởng thức."
Nghèo văn giàu võ, chỉ dựa vào công phu Trì Hành đã để lộ, đoán chừng gia thế sẽ không thua kém Lam gia bảo. Như vậy càng tốt, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên [1], môn đăng hộ đối, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
[1]: Chuyện hôn nhân đại sự này là do ông trời đã sớm định từ trước.
Ý tứ của nàng ta rất rõ ràng, nàng ta mến mộ A Trì.
Đợi nàng nói mệt rồi, Thẩm Thanh Hòa cụp mắt, chạm vào vỏ đao "Vãn Tinh", nhàn nhạt mở miệng: "Cô nương họ gì?"
"Lam."
Đột nhiên, Thanh Hòa hơi hất cằm nhọn, trông nàng nước da tái nhợt, khớp xương như ngọc, cả người độc một màu trắng tinh, không có gì nổi bật, màu sáng duy nhất chính là chiếc trâm vàng dài ba tấc trên đầu.
Một vẻ đẹp yếu đuối nhu mì, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng và sâu thẳm như đáy vực.
Khi nàng mỉm cười, đồng tử của Lam Mộng Mộng co rút lại, dằn xuống nỗi sợ muốn bỏ chạy, trong lòng cảm thấy lạnh buốt.
***
Trời quang mây tạnh, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa.
Trì Hành đứng dưới nước dùng tay không bắt cá, thủ pháp thô bạo lại vụng về, khiến cho Lam công tử dày dặn kinh nghiệm đứng bên cạnh xem mà mí mắt giật giật.
"Khi đánh bắt cá phải chú ý đến phương pháp, ngươi làm như vậy..."
Sẽ không bắt được cá.
Vút——
Nước bắn tung tóe, Trì Hành dùng năm ngón tay tóm lấy con cá mập mới vớt được lên khỏi mặt nước, dùng tay trái đập vào đầu con cá, khiến con cá đang giãy giụa trợn mắt ngất xỉu.
Lam Tiêu không nói nên lời, im lặng nuốt lời khuyên bên miệng xuống.
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu tướng quân tùy ý dùng ống tay áo lau đi những giọt nước bắn tung tóe trên mặt.
Lam Tiêu ngượng ngùng nói: "Không có gì."
Tiến vào rừng rậm, Trì Hành một tay xách cá, một tay ước lượng những viên sỏi trắng nhặt được dưới sông, ném lên thả xuống mấy lần, dưới ánh nắng nhìn thật là thích mắt.
Lam Tiêu hào phóng chia sẻ kỹ thuật săn thú của mình với hắn: "Săn thú..."
"Gà hoa lau [2]!"
[2]: Là loại gà này, không biết ở Việt Nam gọi là gì nên mình để tạm theo QT.
Hắn còn chưa nói xong, viên sỏi đã bật ra khỏi ngón tay Trì Hành!
Cách đó năm thước, con gà hoa lau đang đi kiếm ăn không may bị đá ném trúng ngã xuống đất.
"Hà, ta thật may mắn!" Trì Hành chạy đi lấy chiến lợi phẩm.
Lam Tiêu ngơ ngác nhìn bầu trời: "..."
Anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài võ học xuất chúng như vậy, không nên vô danh trong giới giang hồ.
Rốt cuộc hắn ta là ai?
Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu hắn, trên đường về hắn cứ suy nghĩ: Trong giang hồ không có cao thủ thiếu niên nào họ Trì.
Không có trong giang hồ, vậy thì ở đâu?
"A tỷ, ta về rồi!"
Trì Hành tay trái cầm cá, tay phải xách gà, trong tay một túi đầy hoa quả tươi, hét lớn một tiếng, Thanh Hòa ôm đao đi ra.
Tỷ đệ hai người cảm tình thật tốt, Lam Tiêu đợi mấy giây rồi cũng không thấy muội muội ra đón, trong lòng băn khoăn. Không đón hắn thì thôi, lấy mức độ bám dính ban đầu của muội muội với Trì tiểu huynh đệ, biết hắn về rồi, không nên không hỏi han gì cả.
Lúc bọn họ đi đã xảy ra chuyện gì?
Cá và gà đã được Trì Hành làm sạch kỹ càng trước khi trở về, nàng rửa bằng nước sạch, nhóm lửa lên, rắc các loại gia vị hảo hạng cần thiết đã được chuẩn bị sẵn, cá được xiên và đốt trên đống lửa. Gói gà hoa lau trong trong tán lá xanh lớn rồi bọc trong đất đỏ, chuẩn bị làm món gà tiềm thơm ngon.
Công sức vợ chồng Trì tướng quân vun đắp mười mấy năm nay mới bắt đầu bộc lộ hiệu quả trên người Trì Hành, tuổi tác thay đổi, ngày nàng tỏa sáng không còn xa nữa.
Thanh Hòa lấy tay chống cằm, ngọn lửa sáng rực, nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của A Trì, không khỏi mơ mộng về phong tư lỗi lạc của "hắn" sau khi lớn lên.
"Muội muội, tâm tình không tốt sao?" Lam Tiêu lặng lẽ đến gần đại tiểu thư.
Lúc này Lam Mộng Mộng chẳng khác nào một quả cà tím bị sương đánh tan, nàng muốn nói nhưng lại thấy khó mở miệng. Chỉ cần nghĩ đến "Trì tỷ tỷ" ốm yếu mỹ mạo mỉm cười, cảnh báo nàng tránh xa một chút, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Ốm yếu, nguy hiểm, quyến rũ, điên cuồng.
Sao có thể có người như vậy?
Một thân bệnh cốt, ngạo nghễ bốn phương, như thể cả trời đất đều nằm dưới chân nàng ta.
Nàng không khỏi rùng mình, trong lòng thầm kêu "kỳ quái" – sao nàng phải sợ nàng ta chứ!
Nàng có hứng thú với Trì ca ca, làm tỷ tỷ có thể cản được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cản đệ đệ thành thân sinh con sao?
Lam đại tiểu thư vẫn còn sợ hãi, không dám nhìn về phía Trì Hành, nên đã bỏ lỡ cái nhìn dịu dàng khắc chế của Thanh Hòa đối với Trì Hành.
Đó là ngọn lửa bùng cháy dữ dội được kìm nén bởi lý trí phi thường, là một mưu đồ bí mật, không được phép thất bại và đang án binh bất động.
"Tỷ tỷ, tỷ ăn thử miếng ức gà này đi. Ta dùng hoa quả chua để tăng độ tươi, hương quả ngấm vào thịt, ăn vào càng ngon hơn."
Thanh Hòa mỗi ngày không hoạt động nhiều, sức ăn có hạn, phần lớn thịt đều vào bụng Trì Hành.
Giữa trưa, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống đất, nhìn ra xa, đoạn đường lầy lội bắt đầu trở nên dễ đi hơn.
Sau khi khiêng hết đồ đạc trở lại xe, hai "tỷ đệ" cáo từ Lam gia huynh muội.
Trì Hành ngồi xe ngựa rời đi, Lam đại tiểu thư buồn bực một trận, được Lam Tiêu an ủi hồi lâu, ủ rũ trở về thành.
Lần này Lam Mộng Mộng đi ra ngoài để thư giãn, cha dung túng nàng, nhưng dung túng luôn có giới hạn, hiện tại chơi cũng chơi rồi, nháo cũng nháo rồi, còn có thể làm gì nữa?
Nàng là hòn ngọc quý duy nhất trên tay cha mẹ, là đại tiểu thư của Lam gia bảo, không thể nào có nhà mà không trở về. Đáng tiếc nàng nhìn trúng Trì Hành, nhưng Trì Hành lại tránh mặt nàng như hổ, định bắt cóc người làm con rể cuối cùng không thành.
"Đi nào."
Nàng thở dài bất lực.
Phong cảnh của Loan thành rất đẹp, mấy trăm năm trước đây từng là đế đô của một quốc gia.
Con đường dài tấp nập, rực rỡ muôn màu, tiếng rao bán vang vọng khắp nơi trong buổi chiều sau cơn mưa.
Trì Hành nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy xuống xe, vén rèm lên đỡ Thanh Hòa bước vào khách điếm.
"Tỷ tỷ, trước tiên chúng ta ở lại chỗ này vài ngày, đợi Cầm Sắt đến gặp chúng ta, mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta có thể đi Lạc thành xem mẫu đơn."
Đây vốn dĩ là một phần của kế hoạch, Thanh Hòa đương nhiên đồng ý.
Nhận phòng trọ xong, mỗi người về phòng tắm rửa, thoải mái tận hưởng bồn tắm cánh hoa, thay quần áo mới, sảng khoái hồi lâu.
Lúc này, màn trời buông xuống cam lộ [3], không còn là trận mưa rào ầm ầm như đêm qua. Mưa lất phất, nhìn qua khung cửa sổ lâu cũng có chút ý tứ quấn quýt, lưu luyến.
[3]: Sương mưa ngon ngọt (theo Từ điển Hán Nôm)
Mùi đất thoang thoảng và mùi hoa thơm bị gió thổi vào phòng, Trì Hành bước lên hai bước đóng chặt cửa sổ hoa, quay đầu lại: "Tỷ tỷ ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi xong thì chúng ta đi dạo nơi khác."
Thanh Hòa quả thực có chút buồn ngủ, cởi ủng đi lên giường, thả lỏng tinh thần, đắp chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngủ thiếp đi, Trì Hành tận chức tận trách mà canh cửa cho nàng, không cho phép ai, kể cả một con mèo, quấy nhiễu giấc ngủ của Uyển Uyển.
Tâm ý của nàng đáng quý, khi Thẩm Thanh Hòa tỉnh dậy, ánh hoàng hôn vàng rực đã trải khắp bầu trời.
"Tứ sơn, bát kiều (cầu), thập nhị lầu" nổi danh của Loan thành, vì sức khỏe của Thanh Hòa nên leo núi là không thể. Còn về tám cây cầu, mỗi cây cầu đều có một câu chuyện tình cảm đau khổ triền miên, cảm động sâu sắc, hoặc là về một truyền thuyết, hoặc là về một người có thật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
"... Phượng Sinh không chịu quay đầu lại, nàng kiên quyết muốn gặp Ninh Xuyên Đế cơ, không ai có thể ngăn cản được nàng. Thiên quân vạn mã ngăn không được, đao thương búa rìu ngăn không được, máu chảy thành sông cũng ngăn không được. Nàng biết rõ chỉ khi quay đầu mới có thể sống sót, nhưng Phượng Sinh trước sau vẫn không chịu quay đầu lại.
Nàng muốn hỏi một câu tại sao, hỏi vị nữ đế ở Thượng giới kia, tại sao lại bỏ rơi nàng?
Lời thề non hẹn biển năm xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, phong hoa tuyết nguyệt dĩ vãng vẫn còn chưa tan hết, những thứ này đều là giả sao? Người Thượng giới đều biết, lời hứa của Ninh Xuyên Đế cơ trị giá ngàn vạn, ngươi nói yêu ta, cũng là nói dối sao?"
Trì Hành cầm quyển thoại bản thâm tình, thì thầm: "Ta không tin."
Câu này là lời độc thoại nội tâm mạnh mẽ nhất của nhân vật Phượng Sinh trong toàn bộ thoại bản.
Bởi vì không tin, cho nên dù có vượt qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm để đến Cửu Trọng Thiên [4], nàng cũng sẽ chính miệng hỏi Đế cơ một câu, cuộc đời này, cứ như vậy mà kết thúc sao?
[4]: Chín tầng lớp cõi Trời.
Đứng trên cầu đá nghe A Trì đọc thoại bản liên quan đến cây cầu này, Thanh Hòa nhíu mày, chăm chú lắng nghe.
Gió xuân thổi qua mái tóc dài và trường bào của tiểu tướng quân, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, hồng bạch y phục bổ sung cho nhau, tóc mai quấn quýt, thể hiện sự thân mật.
Trì Hành tiếp tục nói: "...Phượng Sinh quỳ một gối trên mặt đất, người đầy máu, ánh mắt điên cuồng, những lời chất vấn đã chuẩn bị sẵn từ trước đều tan biến khi nhìn thấy Ninh Xuyên Đế cơ cao cao tại thượng, thanh tao không ai bằng, nàng bỗng trở thành ngươi câm điếc.
Không phải vì đế hậu lạnh lùng vô tình đang ngồi trên kim điện không cho nàng nói, mà chính lòng tự trọng của nàng không cho phép nàng mở miệng. Một khi mở miệng, liền thua triệt để.
Có lẽ nàng đã thua từ lâu rồi.
Nàng hoang mang, mơ hồ, không hiểu tại sao mình lại phải bất chấp sinh tử mà đi lên Cửu Trọng Thiên này.
Đúng lúc Đế cơ khẽ cúi đầu nhìn xuống, nàng liền hiểu ra.
Hóa ra nàng chỉ muốn gặp lại nàng ấy một lần, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.
Để nhìn thấy nàng ấy, sinh tử cũng phải xếp sau.
Phượng Sinh thật ngu ngốc.
Nàng đã từ bỏ cơ hội duy nhất, không nói một lời, thất hồn bạt vía mà rời khỏi kim điện.
Rời khỏi Cửu Trọng Thiên, rời khỏi Thượng giới nơi người này tồn tại.
Nàng không muốn một tình yêu đánh đổi bằng tôn nghiêm. Nàng cũng không muốn một Đế cơ mà chỉ có thể níu giữ bằng lời van xin.
Trở về với nhân gian đầy ắp những bon chen và muộn phiền, nàng khổ sở chờ đợi ba mươi năm lẻ năm tháng, lại không đợi được một câu của Ninh Xuyên: "Ngươi có khỏe không?"
Nàng không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.
Nàng nhận ra rồi.
Ninh Xuyên là thiên mệnh chi nữ, vượt qua tình kiếp chỉ để đạt được con đường tu luyện, thân là Đế cơ, trên vai gánh vác vận mệnh của chúng sinh, trong lòng mang theo một sứ mệnh cao cả hơn, không có khả năng cùng thư sinh một giới như nàng bên nhau lâu dài.
Huống chi, thư sinh này lại là một nữ thư sinh sống trong cõi phàm trần không gặp thời.
Phượng Sinh nhận ra rồi.
Ngày nàng mất, hồn phách nàng hóa thành một con chim bay lên trời cao.
Thiên Đế sống ở Thượng giới tình cờ nhìn thấy linh hồn của Phượng Sinh, nhận định rằng ả ta vẫn còn ý đồ mê hoặc Đế cơ, tức giận vô cùng!
Bàn tay vỗ xuống, chim bay từ trên cao rơi xuống, đáp xuống trần gian trong nháy mắt biến thành một tòa nhà cao tầng.
Tòa này được gọi là "Thanh Vân lâu", mang ý nghĩa tiến thẳng lên mây xanh.
Khi Phượng Sinh chết, linh hồn của Ninh Xuyên Đế cơ thực sự bị giam giữ trong "Tháp Đốt Tâm" đột nhiên đau nhói, đau đớn tột độ khiến nàng thoát khỏi xiềng xích, bay xuống hạ giới.
"Ninh Xuyên!" Thiên Đế lạnh lùng quát.
Lần này, Đế cơ không quay đầu lại nữa.
"Ninh Xuyên! Nàng căn bản không tin tưởng tình yêu của ngươi, làm sao có thể xứng với tình yêu của ngươi? Ninh Xuyên Đế cơ, ngươi không thể tiếp tục sai lầm!"
Lời khiển trách nghiêm khắc của Thiên Đế vang lên như tiếng sấm bên tai, Ninh Xuyên cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Phụ tôn lừa nàng.
Đường đường là Thiên Đế uy nghi, đạo mạo lại thản nhiên nói dối trắng trợn!
Phẫn nộ, bất bình, hận thù đều dâng lên trong lòng, nàng cười khổ: "Cái gì đúng? Cái gì sai? Ngài đang ở địa vị cao, trong mắt đã không còn đúng sai, ngài thật sự hiểu sao?"
Thiên Đế đã sử dụng Đế cơ giả để lừa Phượng Sinh, Phượng Sinh đã nhìn ra.
Sau khi Phượng Sinh chết đã lao tới Cửu Trọng Thiên, nửa đường gãy cánh. Nếu Phượng Sinh không xứng đáng với tình yêu của nàng, chúng sinh có tư cách gì?!
Ninh Xuyên Đế cơ ngày hôm đó đã lấy thân hóa cầu, ngày đêm canh giữ "Thanh Vân lâu" ở phía đối diện.
Kể từ đó, "Niệm Sinh kiều" còn được gọi là "Vọng Sinh kiều".
Bên dưới cầu, người đến người đi, người đi đường chen chúc trên cầu, hoàng hôn dần buông xuống, Trì Hành đọc xong câu cuối cùng, trong lòng buồn bực, cuối cùng nàng không tán đồng, nói: "Kết cục này không tốt. "
Thanh Hòa cũng cảm thấy khó chịu, nhất là khi nghĩ đến cây cầu nàng đang dẫm lên này chính là thân thể của Ninh Xuyên Đế cơ trong truyện, càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Nếu để ta viết, Ninh Xuyên đã là Đế cơ được mọi người ở Thiên giới mong đợi, sao không dốc lòng âm mưu thay thế? Thiên Đế gian trá đã đánh mất đạo lý, câu hỏi của Đế cơ trước khi chết chẳng phải là lời mỉa mai trực tiếp hay sao?"
Nàng cười lạnh nói: "Khi cần đoạn thì không đoạn, tất sẽ gặp họa. Chậm chạp lề mề, có thể làm mà không làm, sống đến Đế cơ mà còn như vậy, thật ức chế!"
"A Trì...thực sự tán đồng hai nữ tử yêu nhau sao?"
Vẻ kiêu ngạo nơi đầu mày của Trì Hành tan biến, cười tinh nghịch: "Chuyện của người khác còn cần ta phải tán đồng sao? Ai sống cuộc đời của người đó, ấm lạnh tự biết. Thanh Hòa tỷ tỷ, ta nói có đúng không?"
Thanh Hòa cười sủng nịch: "Đúng vậy. Ít quan tâm đến chuyện của người khác, sẽ sống lâu trăm tuổi."
Tiểu tướng quân cười lớn.
Tình yêu của Phượng Sinh và Đế cơ quá mức thê lương nên hai người không có ý định lang thang trên cầu nữa, Trì Hành có tính hiếu kỳ, nhìn đông nhìn tây, bị mấy món đồ chơi lòe loẹt ven đường thu hút.
Bầu trời rộng lớn sáng lên những vì sao và vầng trăng, Thanh Hòa nhấm nháp thoại bản mình đã nghe trước đó, cảm thấy lo lắng.
Nàng nghĩ: Đáng lẽ không nên bảo A Trì đọc chuyên xưa này cho mình nghe.
Niệm Sinh kiều và Thanh Vân lâu xa xa nhìn nhau, nàng nghĩ nếu nàng và A Trì rơi vào hoàn cảnh không thể yêu nhau, nàng tình nguyện chống lại thiên hạ này.
Nàng không phải là Đế cơ do dự thiếu quyết đoán, A Trì cũng không phải là Phượng Sinh bất lực.
Chỉ là...
Nàng đầy vẻ nghi ngờ nhìn về phía bóng hình gầy gò thanh tao dưới ánh đèn.
Phượng Sinh là nữ tử chân chính, ngươi thì sao?