Chương 23: Hàn độc
Mấy ngày nay trong lòng Trì Hành căng thẳng, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Trực giác của nàng từ trước đến nay vẫn luôn chính xác, trước kia bao nhiêu lần nàng gặp nguy cơ sinh tử đều dựa vào trực giác của mình để sống sót. Lần này cũng không ngoại lệ, một khi đã có trực giác, ý muốn rời đi càng mãnh liệt hơn.
Biết hai người sắp rời đi, Lam gia huynh muội đã đến tiễn hai người.
Lam Tiêu nhìn thiếu niên lang tuấn tú, phóng khoáng trong trang phục lộng lẫy, không khỏi cảm khái: "Nghĩa phụ bận việc khác nên không thể đến được, muốn nhờ ta truyền đạt đến ngươi, cửa lớn của Lam Gia Bảo bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì ngươi."
"Thay ta đa tạ Lam bá bá." Trì Hành ôm quyền: "Cáo từ."
Lam Mộng Mộng bất đắc dĩ nhìn thiếu niên lên ngựa, nghìn vạn lời nói nghẹn ngào nơi cổ họng, nói cũng không phải, không nói cũng không xong, nhìn đoàn xe sắp sửa khởi hành, nàng cất tiếng gọi lớn: "Chúng ta coi như bằng hữu được không?"
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gió xuân vừa phải, Trì Hành quay đầu lại nói: "Quân tử chi giao!"
Quân tử chi giao nhạt như nước, nếu cứ tiếp tục bám riết không buông, đến bằng hữu cũng không làm được.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị từ chối, Lam đại tiểu thư giận đến bật cười: Thôi, bằng hữu thì bằng hữu đi!
Nàng cười nói: "Sau này đến Loan thành chơi, bổn tiểu thư sẽ lo ăn, mặc, ở, đi lại cho các ngươi!"
Đoàn xe khởi hành, Trì Hành cười ha ha hai tiếng, vẫy tay chào nàng.
Đón gió xuân mà đến, cưỡi gió xuân mà đi, tự do tùy ý, sao lại có người phóng khoáng như vậy?
Mãi cho đến khi rời đi, "Trì cô nương" vẫn ngồi vững vàng trong xe ngựa, không hề cho Lam Tiêu một ánh mắt.
Một mối tình chưa kịp thổ lộ đã kết thúc dang dở, may là tình cảm không sâu đậm, vẫn còn đường lui.
Lam Tiêu thở dài: "Trở về thôi."
Quay người lại, Lam Mộng Mộng chân thành chúc phúc: "Hy vọng hai tỷ đệ bọn họ sẽ luôn vui vẻ, tự do tự tại, không gò bó như bây giờ."
"Nhất định là vậy."
Xe ngựa rời khỏi Loan thành, trong xe, hai người Cầm Sắt đốt lửa huân hương, hầu hạ tiểu thư nằm nghỉ trên giường mềm.
Người đánh xe là một người lão luyện với kinh nghiệm lái xe hàng chục năm, xe ngựa chạy một đường êm ru, không quấy nhiễu cô nương ốm yếu đang nằm ngủ bên trong.
Trì Hành đã lâu không cưỡi ngựa, tâm trạng phiêu du theo những áng mây trên bầu trời, nàng vui vẻ vung roi ngựa, phi nước đại một lúc rồi quay lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cỗ xe.
Không lâu sau khi họ rời đi, sát thủ của Thảo Lâu đã đến Loan thành.
Cùng lúc phái đến quá nhiều người, tin tức này đã truyền đến tai Lam bảo chủ, nghĩ đến hôm nay Trì gia tỷ đệ rời khỏi thành, ông liền lo lắng: Chỉ hy vọng sẽ không như ông nghĩ.
Rời khỏi Loan thành hướng tới một thiên địa rộng lớn hơn, Trì Hành và Thanh Hòa du sơn ngoạn thủy, vô cùng sung sướng.
Có Cầm Sắt cực kỳ đáng tin cậy ở bên cạnh, đi đâu cũng không cần lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên.
Vẻ đẹp của trời đất như một cuộn tranh dần dần hiện ra trước mắt họ.
Hưu sao Tây Lĩnh, thiên lý mã Uyển thành, cá béo ngon Lật Hà, Trì Hành đều đã từng nhìn qua, cưỡi qua, nếm qua, giữa đường còn làm việc thiện cứu được một cô nương bị cha mẹ bức hôn phải nhảy lầu.
Gặp chuyện bất bình, nàng căn bản không cần phải rút đao ra, Uyển Uyển chỉ nói vài câu là giải quyết được chuyện này, Trì Hành bội phục nàng từ tận đáy lòng.
"Tới thử y sam mùa xuân này đi."
"Tới đây!" Tiểu tướng quân vui vẻ đáp lại.
Bàn tay trắng nõn nà của Thanh Hòa run run vuốt ve áo choàng vừa may xong, Trì Hành bắt đầu khoa tay múa chân trên người nàng.
Liễu Cầm Liễu Sắt ở một bên không dám ngẩng đầu, thầm nghĩ tiểu thư quả nhiên có biện pháp, ra ngoài một chuyến, quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn. Tiểu thư cũng càng ngày càng lún sâu, thậm chí còn hao tổn tinh thần khâu vá quần áo cho tiểu tướng quân.
Áo choàng đỏ thẫm mới tinh, màu sắc tươi sáng rực rỡ, không ai thích hợp mặc màu đỏ hơn A Trì.
Khoa tay múa chân thôi chưa đủ, Trì Hành hứng khởi ôm quần áo chạy sang phòng bên cạnh, đợi mặc xong, vui vẻ chạy vào cửa.
Ánh sáng dịu nhẹ, hơi thở mùa xuân dày đặc, nàng chạy nhanh vào, Thanh Hòa cười ấm áp: "Lại đây, sao không mặc quần áo cho đàng hoàng?"
"Ta nôn quá, muốn tỷ nhìn ta sớm một chút."
Trì Hành ngoan ngoãn bước tới, dưới những ngón tay thon dài của Thanh Hòa, cổ áo trắng tinh được chỉnh lại gọn gàng, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Tiến lại gần nàng, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Thanh Hòa vô cùng khẩn trương, số lần liếc nhìn ngực của người nào đó ngày càng nhiều.
Sợ rằng sẽ khiến A Trì cảnh giác, trước khi bị phát hiện, nàng lùi lại một bước, tỉ mỉ quan sát vị tiểu tướng quân môi đỏ răng trắng, xinh đẹp vô song trước mặt.
"Thế nào?" Trì Hành xoay vòng vòng, tay vuốt ve tay áo, cảm nhận sự mềm mại và mịn màng của tơ lụa, không ngần ngại dành lời khen ngợi: "Uyển Uyến có mắt nhìn, tay nghề cũng tốt, ta thích lắm."
Nàng dừng lại rồi nói: "Nhưng mà chỉ một lần này thôi, sau này không được làm nữa. Từng đường kim mũi chỉ tốn quá nhiều công sức, lỡ như tỷ mệt thì là lỗi của ta rồi. Mất nhiều hơn được."
Xuân sam mỏng nhẹ, Trì tiểu tướng quân tràn đầy sức sống, trẻ trung phơi phới, khiến Thanh Hòa nhìn mà rung động.
Nghỉ ngơi tạm bợ tại khách điếm, cả đoàn người tiến về nơi non xanh nước biếc.
Chưa từng thấy, chưa từng chơi, phần lớn đã thấy, cũng đã chơi.
Trời còn chưa sáng, hai người Cầm Sắt thay phiên nhau cõng tiểu thư nhà mình lên núi. Nửa canh giờ sau leo lên được đỉnh núi, mặt trời đỏ rực xuất hiện ở phía chân trời, cảnh đẹp thiên nhiên đẹp không sao tả xiết.
Thanh Hòa lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tiểu tướng quân.
Trong lòng Trì Hành vui vẻ: "Quả nhiên ra ngoài thú vị hơn. Thịnh Kinh tấc đất tấc vàng, người được nuôi dưỡng ở đây cũng mỏng manh. Đám công tử thế gia bùn nhão không thể trát tường suốt ngày cứ lượn lờ trước mặt ta, ta vừa thấy đã khó chịu. Đáng lẽ chúng ta nên ra ngoài từ lâu rồi mới phải."
"Đúng vậy, Thịnh Kinh đông người quá, thật sự không thú vị chút nào."
Đầu ngón tay của Thanh Hà hơi mát lạnh, gió núi thổi từ đầu này sang đầu kia, nàng vén tóc lên, Liễu Cầm vỗ nhẹ áo choàng lông hạc khoác lên vai nàng.
"Thanh Hòa tỷ tỷ." Trì Hành nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Tứ chi lạnh toát của Thanh Hòa dần dần ấm áp trở lại dưới sự che chở của chân khí.
"Cao thủ ẩn mình trong dân gian, chúng ta đi chuyến này hãy dành thời gian tìm thầy thuốc giỏi để chữa bệnh. Khi nào bệnh khỏi rồi, chúng ta không chỉ ngắm bình minh mà còn đi ngắm cả thủy triều lên xuống. Lãnh thổ Vân Quốc rộng lớn, tỷ muốn đi đâu ta cũng đi cùng tỷ."
Thanh Hòa ngước lên mà không nhìn nàng, trên môi nở nụ cười: "Thật sao?"
"Tuyệt đối không nói dối!"
"Nói rồi đấy nhé, sau này cho dù ta muốn đi đâu, A Trì cũng phải đi cùng ta." Nàng nghiêng đầu, nụ cười lan tỏa đến tận đáy mắt.
Đỉnh núi, mặt trời mọc, gió mát, mỹ nhân. Trong lòng Trì Hành trào dâng: "Được! Một lời đã định!"
Ước định một lần, ước định cả đời.
Nước cờ đã hạ thì không hối tiếc, tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Hai người dành cả nửa tháng năm để tìm kiếm danh y, dù biết hàn tật khó chữa nhưng Thanh Hòa vẫn không đành lòng nói cho nàng biết sự thật.
Nàng chỉ mong trời cao rủ lòng thương, có thể vì nàng mà bí mật tạo ra một tia hy vọng sống trong lúc nguy cấp nhất.
Nếu không, tại sao không để nàng chết đi vào cái ngày nàng được sinh ra?
Lại để mẹ chịu trăm đắng ngàn cay mà đưa nàng đến thế giới này, thể trạng bệnh tật, gầy yếu, sống tạm cho đến nay.
Mười sáu năm cuộc đời, nàng không thể múa đao kiếm, không thể tu luyện nội công, nhưng vẫn may mắn gặp được một vị sư phụ chịu dạy nàng cơ quan ám khí và y thuật, thuật dùng độc, cũng gặp được vị tiểu tướng quân cách vách luôn đối xử tốt với nàng.
Đối với chuyện này, Thanh Hòa luôn cảm thấy rất biết ơn.
Chỉ là, nếu trời cao đã muốn dùng đau khổ để rèn luyện một người thì sẽ không bao giờ vì ngươi cảm kích mà mảy may lưu tình.
Hàn độc bất ngờ phát tác sau nửa đêm.
Nghe thấy âm thanh, Liễu Cầm Liễu Sắt đang buồn ngủ cũng tỉnh dậy, nhanh chóng chuẩn bị thuốc tắm.
Mặt mày Thanh Hòa phủ một tầng sương, tứ chi sắp đóng băng, từ trước đến nay nàng luôn cứng đầu cứng cổ, không chịu để lộ bộ dáng chật vật trước mặt người khác, đợi đến khi Cầm Sắt đóng cửa lại mới đi ra ngoài, một làn hơi lạnh phả ra từ môi nàng.
Đôi tay run rẩy cởi quần áo, cởi thắt lưng, môi dưới thoáng tím tái, váy được cởi ra, thân hình như ngọc lộ ra trong không trung, bả vai co rút, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác u sầu.
Tuy nhiên, nghĩ tới ước định cùng với Trì Hành, nàng dứt khoát cắt đứt những suy nghĩ tự trách bản thân không đúng lúc, bước vào bồn tắm cao nửa người mà không hề nhăn mày một cái.
Nóng lạnh tranh nhau, hàn độc quấy phá, vừa xuống nước, cổ họng đã không tự chủ phát ra một tiếng rên nhẹ.
Không được dùng Long Viêm Đan quá nhiều, đây là điều mà sư phụ đã nghiêm khắc dặn dò nàng.
Trước đó đã uống một viên trong ngôi miếu đổ nát, mười viên còn lại tính ra là hai viên một năm, điều đó có nghĩa là nếu không có cách nào cứu được nàng trong vòng năm năm thì sẽ cầm chắc cái chết.
Nàng không muốn chết.
Nàng còn muốn cùng A Trì ngắm nhìn bình minh, hoàng hôn, cả thủy triều lên xuống.
Mỗi lần hàn độc phát tác tương đương với việc bị rút gân nhổ xương, sự đau đớn đó, người bình thường không thể nào chịu đựng được.
Sắc mặt Liễu Cầm trắng bệch, ở trong bếp thêm củi đun nước, còn Liễu Sắt thì vẻ mặt đờ đẫn đứng ngoài cửa, không dám nghe tiếng rên rỉ từ bên trong phát ra.
Hầu hạ tiểu thư nhiều năm, nàng biết tiểu thư có sức chịu đựng phi thường, nhưng mấy năm gần đây, hàn độc phát tác còn khó chịu hơn dùng dao cùn cắt thịt, mà sức khỏe của tiểu thư thì năm sau kém hơn năm trước, ngày càng không thể chịu đựng được.
Ngay cả khi có thể vượt qua được, cũng không tránh khỏi việc bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nàng biết tiểu thư nhà mình sĩ diện nên không dám quấy rầy Trì tiểu tướng quân, tình cờ tối nay Trì Hành bị ác mộng đánh thức, trong lòng bất an nên nghĩ muốn ra ngoài nhìn xem.
Vừa nhìn ra ngoài đã thấy Liễu Sắt đang đứng gác ngoài cửa, sắp khóc đến nơi.
Chợt nảy lên một ý nghĩ, cả người như rơi vào hầm băng.
Lại phát tác sao?
Những ký ức xa xăm hiện lên, quay cuồng trong đầu nàng, Trì Hành khó thở, hai mắt cay cay.
Nàng vốn tưởng rằng sức khỏe của Uyển Uyển sau khi ra ngoài sẽ tốt hơn ở phủ tướng quân, nhưng thực tế đã giáng một đòn mạnh vào lúc nàng đắc ý nhất, như thể đang chế giễu sự ngây thơ và kém cỏi của nàng.
"Sao tiểu tướng quân lại tỉnh vậy?"
Trì Hành không phản ứng gì nhiều, tựa như không nghe thấy gì, bất tri bất giác người đã đứng ở ngoài cửa.
Nàng có nội công thâm hậu, tai lại cực kỳ thính, cách một cánh cửa, tiếng kêu đau đớn trầm thấp không chịu nổi kia có thể dễ dàng xuyên vào màng nhĩ nàng.
Sợ "hắn" vội vàng xông vào, Liễu Sắt không dám ngơ ngác nữa, canh giữ chặt cửa.
"Bao lâu rồi?"
Nàng vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến Liễu Sắt giật mình.
"Hồi tiểu tướng quân, đã ba khắc rồi, mười lăm phút nữa sẽ đến lúc thay nước và thay thuốc..."
Trì Hành "Ừm" một tiếng, vén vạt áo, ngồi trên bậc thềm đá ngoài cửa.
Nàng không có ý định rời đi, Liễu Sắt cũng không dám mất cảnh giác, chờ đến khi Liễu Cầm bưng nước nóng đi tới, hai người lần lượt bước vào cửa.
Bên trong căn phòng, Thanh Hòa khoác lên mình nội y trắng tinh khôi, mệt mỏi rã rời ngồi trên ghế gỗ tròn. Mái tóc dài ngang eo, chỉ để lại cho Cầm Sắt một bóng hình cô đơn gợi lòng thương cảm.
Hai người không dám nhìn kỹ, đổi thuốc và nước xong rồi, trước khi rời đi lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt hỏi: "A Trì...có ở ngoài không?"
Liễu Sắt dừng lại, quay người nói: "Có ạ, tiểu tướng quân không yên tâm về người."
Hồi lâu không nghe thấy chỉ thị, Cầm Sắt hiểu ý đi ra ngoài.
Cánh cửa lại đóng lại.
Nhưng lần này, không có âm thanh khó chịu nào phát ra từ bên trong cánh cửa nữa.
Càng im lặng, Trì Hành càng đau lòng.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng không nên ở lại đây thì hơn. Có nàng ở đây, tỷ tỷ đau đớn cũng không dám kêu lên.
Nàng mất hồn mất vía, tràn đầy sức sống bị hàn khí dữ dội đánh gục, trở nên ủ rũ chán nản.
Mùa thu chưa tới, trong lòng đã nhiễm đầy sương.
"Uyển Uyển, tỷ ấy...mấy năm nay tỷ ấy làm sao chịu được?"
Biết địa vị của "hắn" trong lòng tiểu thư, Liễu Cầm cũng không giấu diếm.
Tiểu thư hiếm khi có người quan tâm, nàng hy vọng tiểu tướng quân có thể toàn tâm toàn ý che chở cho tiểu thư, ít đi hoa lâu xem mỹ nữ, nếu có thời gian như vậy, chi bằng dành nhiều thời gian ở cùng tiểu thư.
Nàng thẳng thắn bẩm báo, giọng điệu chua xót: "Những năm qua, một nửa là nhờ thuốc duy trì, một nửa là nhờ chịu đựng."
Từ "chịu đựng" như một thanh đao đâm vào trong lòng, từng đao thấy máu, Trì Hành quay mặt đi, không để Cầm Sắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sắp rơi nước mắt của nàng.
Nàng siết chặt nắm tay, nghiến răng, nuốt xuống những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Không có tiền đồ.
Uyển Uyển còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì?
Nàng khó chịu bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết đã đợi bao lâu, Liễu Cầm nhìn đồng hồ cát trong tay, đẩy cửa bước vào.
Sắc mặt Thanh Hòa trắng bệch, cuộn mình trong chăn bông trên giường, tựa hồ rất mệt mỏi, mái tóc dài đã lau khô xõa ra bên gối, hơi thở yếu ớt, rơi vào hôn mê.
Kể cả khi ngủ, lông mày vẫn nhíu lại.
Trì Hành ngồi ở mép giường, hai mắt đỏ hoe, "hắn" đi vào mà không nói một lời, Liễu Cầm muốn nói không phù hợp, nhưng bị Liễu Sắt dùng một ánh mắt ngăn lại.
Hai tỷ muội im lặng đứng canh, một lúc sau, Liễu Cầm thở dài rồi lặng lẽ bưng thau tắm đã lạnh đi ra ngoài.
Liễu Sắt nhìn thoáng qua tiểu tướng quân, thấy "hắn" cẩn thận rút cánh tay của tiểu thư ra khỏi chăn, nàng nhẫn nhịn, giả vờ như không nhìn thấy.
"Liễu Sắt tỷ tỷ, đi lấy hộp thuốc đến đây."
Hộp thuốc?
Liễu Sắt sửng sốt, vội vàng nhìn lòng bàn tay được mở ra của tiểu thư.
Nhìn thấy trên đó đầy vết thương, chỗ nghiêm trọng nhất thì móng tay nứt toác rỉ máu, lập tức không quan tâm đến những thứ khác, đi lấy hộp thuốc.
Nàng vừa rời đi, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài từ hốc mắt Trì Hành, cổ họng nàng nghẹn ngào: "Tỷ tỷ..."
"Thuốc đây."
Lau khô nước mắt, hai mắt tiểu tướng quân đỏ hoe mở nắp bình sứ bạch ngọc ra, chợt nhớ tới cảnh Uyển Uyển bôi thuốc cho nàng ở khách điếm Loan thành.
Khi đó, vì Lam Tiêu ái mộ Uyển Uyển mà nàng tức giận đến nỗi miệng phồng rộp, chưa được bao lâu đã đến lượt nàng bôi thuốc cho Uyển Uyển.
Cố nén đau lòng xử lý vết thương, nàng ngây người ngồi đó, không có ý định rời đi.
Nàng không cử động, Cầm Sắt cũng không dám rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Trì Hành điều chỉnh tâm trạng, đặt tay lên cổ tay không còn hơi ấm của Thanh Hòa, chân khí thuần dương liên tục được đưa vào cơ thể đối phương, một lần rồi lại một lần chữa lành những kinh mạch bị tổn thương do hàn khí xâm nhập.
Trong lúc mơ ngủ, Thanh Hòa như được lò sưởi nhỏ ấm áp ủ ấp, đôi mày cau lại từ từ giãn ra, ngủ một giấc đến bình minh.
Khi nàng tỉnh dậy, trong phòng tối om, cơn đau do hàn độc phát tác vào đêm qua tựa như một giấc mơ dài. Lúc tỉnh dậy, vẻ mặt nàng trở lại bình tĩnh và dịu dàng như trước, như thể những đau đớn bủa vây lấy thân xác sau một đêm sẽ không bao giờ quay lại, kiên cường đến mức khiến người ta không biết nên thương xót thế nào.
Trì Hành nằm ở mép giường ngủ ngon lành, Liễu Cầm Liễu Sắt canh giữ suốt đêm, nhìn nàng thức trắng đêm, liều mạng hao tổn chân khí, trong lòng vô cùng cảm động.
Không đợi tiểu thư hỏi, Liễu Cầm thấp giọng nói: "Tiểu tướng quân vừa mới đi ngủ."
Thanh Hòa hiểu ý, thế là không vội đứng dậy, liếc nhìn cổ tay bị người này nắm trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên ý cười.
"Đi ngủ đi, ta muốn dành chút thời gian yên tĩnh ở bên A Trì."
"Dạ."
Bên trong phòng yên tĩnh, từ lò đốt trầm hương tỏa ra hương thơm thanh tao, giúp an thần.
Đây là cơ hội, một cơ hội hoàn hảo để biết A Trì là nam hay nữ.
Thanh Hòa nhìn tiểu tướng quân của nàng bằng ánh mắt lưu luyến, nhìn thấy "hắn" nằm úp sấp ngủ say như chết, không hề đề phòng, đột nhiên lại không nỡ làm bậy.
Nàng nghĩ: Cứ để "hắn" ngủ thêm chút nữa, không cần vội.
Thẩm cô nương vốn luôn trân trọng thời gian, không bao giờ lãng phí, không bao giờ trì hoãn, vậy mà lần đầu tiên lại ngủ nướng đến thỏa mãn.
Trì Hành ngủ một giấc thật ngon, khi mở mắt ra, bên ngoài đã là buổi trưa.
Thiếu nữ nằm trên giường đến lưng cứng đơ, nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ, ý thức chưa tỉnh táo của nàng, không nhịn được muốn xoa đầu, tay vừa đưa ra đã bị nàng nhẹ nhàng nắm lấy.
Giọng của tiểu tướng quân hơi khàn khàn, quan tâm hỏi: "Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa? Tay còn đau không?"
"Không đau nữa." So với cơn đau do hàn độc phát tác, vết thương nhỏ này nàng không để vào mắt.
Nàng cười Trì Hành chuyện bé xé ra to, nhếch môi nói đùa: "Chỉ là nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ gặp chuyện đấy."
"A?" Một câu của nàng dọa người giật mình tỉnh giấc, Trì Hành vội vàng đứng dậy: "Sao vậy? Tỷ không thoải mái chỗ nào?"
"Chân ta tê rần."
"..."
Trì Hành sửng sốt một lát, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khôi phục tinh thần, ấm ức nói: "Tỷ đúng là biết hù dọa ta."
Hành động của nàng nhanh hơn suy nghĩ, xoẹt một cái, chăn bông bị vén lên, cả hai cùng lúc ngẩn người.
Ánh mắt trong trẻo, vô tội của tiểu tướng quân nhìn thẳng về phía này, Thanh Hòa không đề phòng nên mặt đỏ bừng, dáng vẻ mặt đỏ đẹp hơn nhiều so với lúc không còn tí máu nào.
Một người ngượng ngùng, một người mang vẻ mặt kinh diễm, Trì Hành cười nói: "Tê nhức chỗ nào, ta xoa bóp cho tỷ."
Cũng may nàng còn nhỏ, lại ngay lúc Thanh Hòa đang hoang mang về giới tính của nàng, nếu không thì với hành động thiếu suy nghĩ, lỗ mãng, hấp tấp vén chăn của cô nương gia, cho dù Thanh Hòa có rộng lượng đến đâu cũng không thể không trách phạt nàng một trận.
"Ngươi đúng là không khách khí chút nào." Nàng chậm rãi nói.
Đêm qua hàn độc xâm nhập vào cơ thể, nhờ được tiểu tướng quân dùng chân khí thuần dương ủ ấm suốt đêm, phần nguyên khí bị tổn hại đã được hồi phục hơn phân nửa.
Thẩm cô nương hơi trợn mắt, giọng điệu như đang đùa giỡn, Trì tiểu tướng quân gãi đầu xấu hổ: "Quan tâm tắc loạn, tỷ tỷ, đừng so đo với ta."
Hay cho câu "Quan tâm tắc loạn".
Thanh Hòa mỉm cười, thầm nghĩ: Thực ra thua trong tay A Trì, nàng cũng không lỗ chút nào.
Có một người như vậy, thuở ấu thơ vì cứu ngươi mà suýt chết, lớn lên vẫn giữ tâm hồn thuần khiết, vĩnh viễn đối xử với ngươi tốt hơn người khác ba phần thiện ý, ba phần ấm áp, nhiệt huyết chân thành, không oán không hối.
Trên đời này, sẽ không bao giờ tìm được người như A Trì, luôn coi trọng nàng, nâng niu nàng như ngọc quý trong lòng bàn tay.
Nàng vốn mang thể chất thuần âm, lại bị hàn độc xâm nhập tận xương cốt. A Trì tu luyện chân khí thuần dương, cho dù là chân khí thuần dương đi chăng nữa, việc vận công chữa trị cho nàng suốt đêm cũng chẳng dễ chịu gì.
Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của ai kia, nàng không đành lòng, sao có thể lại so đo?
"Bắp chân của ta bị tê rồi." Giọng nàng dịu đi.
Trì Hành gật đầu, thành thật ngồi ở mép giường xoa bóp huyệt đạo trên bắp chân cho nàng.
Ngay khi tay nàng chạm vào người, ngực Thanh Hòa phập phồng, hơi thở rối loạn, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người nàng.
Càng nhìn lâu, càng có cảm giác "A Trì quả thực là nữ tử".
Thử hỏi trên đời này, có mấy nam nhi chỉ mới mười bốn tuổi đã có thể khiến một nữ tử say đắm, thần hồn điên đảo vì mình?
Thế cho nên mới niên thiếu đã xiêu lòng, không còn ai có thể lọt vào mắt xanh, lọt vào tâm trí nữa.
Chỉ có nữ tử đối với nữ tử, mới có thể chu đáo, tỉ mỉ đến mức như vậy.
Nàng quấn chặt chăn bông trước mặt, nhìn thật kỹ.
Nửa canh giờ sau, Trì Hành vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Trì tiểu tướng quân nhanh chóng thu tay lại, đỡ nàng ngồi dậy rời giường, không yên tâm mà nắm lấy cổ tay nàng, cẩn thận kiểm tra mạch đập.
"A Trì."
"Hửm?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong mắt không hề có chút ý nghĩ kiều diễm nào, Thanh Hòa bật cười: "Không có gì, chỉ là muốn kêu ngươi thôi."
Trì Hành cười rạng rỡ với nàng: "Nếu Uyển Uyển thích, có thể kêu thêm vài lần nữa."
"Để sau đi."
Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng, Liễu Cầm Liễu Sắt bước vào cửa mang theo thứ gì đó.
Trì Hành nhìn thấy bọn họ, đột nhiên nghĩ tới mình sau khi tỉnh lại còn chưa tắm rửa, ngồi không yên liền vội vàng chạy ra cửa.
"A? Tiểu tướng quân đi nhanh như vậy làm gì?"
Nhận lấy khăn tay lau khô những giọt nước trên mặt, Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười: "Chỉ là yêu cái đẹp thôi."
Liễu Sắt cũng cười theo, cười xong, cẩn thận nhìn khuôn mặt tinh tế đoan trang của tiểu thư, từ đáy lòng ngưỡng mộ: "Chân khí thuần dương, quả là lợi hại."
Nếu lúc tiểu thư sinh ra có người dùng chân khí thuần dương để bảo vệ thì đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Long Viêm Đan là thuốc mạnh như hổ báo, với thân thể này tiểu thư nhiều nhất chỉ có thể chịu thêm mười viên, sau mười viên thì thần tiên cũng bó tay.
Thanh Hòa bình thản nói: "Ta không tin vào số phận, nghĩ nhiều cũng vô ích."
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái truyền đến, Liễu Sắt chợt tỉnh lại: "Dạ."
Lần này độc phát tác, Thanh Hòa phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng, trong vòng nửa tháng, cứ cách ba ngày Trì Hành lại dùng chân khí thuần dương bảo hộ nàng cả đêm.
Cũng may tiểu tướng quân tuổi còn trẻ, căn cơ vững chắc, nếu không thì nội công dù kém chỉ một chút cũng không chịu nổi loại dày vò này.
Dưới sự dốc lòng chăm sóc của nàng và Cầm Sắt, Thanh Hòa đã nhanh chóng hồi phục, kể từ đó, Trì Hành đã tu luyện cả trong lẫn ngoài, thậm chí còn chăm chỉ luyện võ hơn trước.
Buổi chiều, Tiểu Hương Sơn yên tĩnh và thanh bình, Thanh Hòa đang ngủ trong căn nhà tre, còn chưa chìm vào giấc mộng, bỗng nghe tiếng reo hò vang dội từ bên ngoài: "Uyển Uyển, Uyển Uyển! Mau dậy đi, có chuyện tốt rồi đây!"
Thanh Hoà tò mò không biết chuyện gì mà làm tiểu tướng quân vui vẻ đến mức này, liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng dưới sự dìu đỡ của Cầm Sắt.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trên mặt Trì Hành hiện lên vẻ mừng rỡ: "Uyển Uyển, nhanh thu dọn đồ đạc, ta dẫn tỷ đi gặp Khương thần y."
Khương thần y? Liễu Cầm không kìm được mừng như điên: "Chính là Khương thần y, người được mệnh danh là 'Tam không cứu' sao?"
"Đúng vậy! Nhanh lên, thần y hiếm khi đến Tiểu Hương Sơn, chúng ta mau đi thôi, nếu đến muộn ngài ấy sẽ rời đi mất."
Thấy bọn họ còn đang ngơ ngác, nàng thúc giục: "Đi nhanh đi, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời!"
Sau khi được nàng nhắc nhở, Liễu Cầm Liễu Sắt nhanh chóng đỡ tiểu thư về phòng chuẩn bị.
"Khương thần y, kia là Khương thần y đó. Dạo này tiểu tướng quân bận rộn, thường xuyên không gặp được, hóa ra là đi ra ngoài tìm hiểu tin tức."
"Đúng vậy, tiểu tướng quân đối với tiểu thư của chúng ta thật tốt."
Liễu Cầm Liễu Sắt hết lời khen ngợi Trì Hành.
Khương thần y ẩn cư trong núi nhiều năm, trước kia đại tướng quân phái nhiều người như vậy cũng không tìm thấy dấu vết thần y, làm sao có thể ngờ lần này ra ngoài lại gặp được Khương thần y!
Chuyện này làm sao không khiến họ vui mừng được?
Tâm trạng của Thanh Hòa bị họ ảnh hưởng, dần dần nảy sinh một tia mong đợi: Vị Khương thần y này sẽ là tia hy vọng trong cuộc đời nàng sao?
Không chắc.
Bước ra khỏi nhà tre, lên xe ngựa, Trì Hành dọc đường khẩn cầu gia gia, nãi nãi, van xin thần y ra tay cứu chữa, thuốc đến bệnh khỏi.
Thanh Hòa nhìn mà dở khóc dở cười, vô cùng cảm động.
Có lẽ do lòng thành của nàng đã làm cảm động trời cao, không nỡ để nàng thất vọng nên ngay khi đến khu vực phía bắc của Tiểu Hương Sơn, bọn họ tình cờ gặp được Khương thần y vừa cứu người xong, đang chuẩn bị rời đi.
Khương Tinh, Khương thần y, không ai biết tuổi tác chính xác của bà, nhưng đôi mắt từng trải sương gió, ẩn chứa sự thông tuệ của bà lại thường mang đến cho người ta cảm giác thấu hiểu mọi sự đời.
Phàm là thần y, đều nổi danh là những người có tính khí kỳ lạ, không dễ đối phó.
Mà vị Khương thần y này thường không có thiện cảm với những người khỏe mạnh, nhưng đối với bệnh nhân thì lại là người tốt bụng và dễ gần.
Khương thần y có ba điều không cứu (tam không cứu): không cứu những người cực kỳ xấu xa, không cứu những người kiêu ngạo thô lỗ, và không cứu những người mắc bệnh nan y.
Bà cũng có rất nhiều quy tắc khi cứu người, quy tắc lớn nhất là phải chân thành - chân thành muốn sống sót và chân thành tìm cách chữa trị, không có chỗ cho sự giả dối.
Sau khi chữa khỏi cho người thợ săn bị sói cắn, Khương Tinh cõng giỏ thuốc trên lưng rời đi.
Tiểu Hương Sơn là một ngọn đồi hẻo lánh ẩn mình trong núi, dân phong đơn giản, mộc mạc, chất phác, chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi này, sẽ có một ngày mình bị người ta chặn đường.
Khương Tinh không thích nhất là bị ép buộc, ngay lúc bà sắp tức giận, ngước mắt lên, nhìn rõ "thiếu niên lang" chắn giữa đường.
Ỷ vào đây là nơi hẻo lánh nên Trì Thẩm hai người không dịch dung, để mặt mộc, dung mạo đều thuộc hàng xuất sắc.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời rực lửa của "thiếu niên", khuôn mặt vốn dĩ luôn điềm tĩnh của Khương Tinh giờ đây lại hiện lên biểu cảm kỳ lạ. Khi nhìn kỹ thì thấy những ngón tay ẩn trong tay áo rộng lớn của bà đang nhanh chóng tiến hành tính toán.
Không biết rốt cuộc bà đã tính ra được gì, hay là hoàn toàn không thu được kết quả gì.
Trì Hành đứng ở đó tự cảm thấy thất lễ, sợ đắc tội thần y, bỏ lỡ cơ hội chữa trị cho Uyển Uyển, trong lúc do dự, vô số cách cầu xin hiện lên trong đầu.
Cuối cùng nàng dứt khoát cắn răng, phủi quần áo, thành tâm thành ý quỳ xuống: "Cầu xin thần y, hãy cứu a tỷ của ta!"
"..."
Nàng vì nàng ấy mà thức khuya may vá, nàng ấy vì nàng mà quỳ gối cầu xin người khác. Lông mi Thanh Hòa khẽ run, cố gắng kìm nén nhiều lần mới nuốt xuống được sự chua xót cuộn trào nơi cổ họng.
.............................
Tác giả có lời muốn nói: Up một chương thật dài trước, chương tiếp theo sẽ lên sóng vào ban ngày ~
Biết hai người sắp rời đi, Lam gia huynh muội đã đến tiễn hai người.
Lam Tiêu nhìn thiếu niên lang tuấn tú, phóng khoáng trong trang phục lộng lẫy, không khỏi cảm khái: "Nghĩa phụ bận việc khác nên không thể đến được, muốn nhờ ta truyền đạt đến ngươi, cửa lớn của Lam Gia Bảo bất cứ lúc nào cũng rộng mở vì ngươi."
"Thay ta đa tạ Lam bá bá." Trì Hành ôm quyền: "Cáo từ."
Lam Mộng Mộng bất đắc dĩ nhìn thiếu niên lên ngựa, nghìn vạn lời nói nghẹn ngào nơi cổ họng, nói cũng không phải, không nói cũng không xong, nhìn đoàn xe sắp sửa khởi hành, nàng cất tiếng gọi lớn: "Chúng ta coi như bằng hữu được không?"
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, gió xuân vừa phải, Trì Hành quay đầu lại nói: "Quân tử chi giao!"
Quân tử chi giao nhạt như nước, nếu cứ tiếp tục bám riết không buông, đến bằng hữu cũng không làm được.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị từ chối, Lam đại tiểu thư giận đến bật cười: Thôi, bằng hữu thì bằng hữu đi!
Nàng cười nói: "Sau này đến Loan thành chơi, bổn tiểu thư sẽ lo ăn, mặc, ở, đi lại cho các ngươi!"
Đoàn xe khởi hành, Trì Hành cười ha ha hai tiếng, vẫy tay chào nàng.
Đón gió xuân mà đến, cưỡi gió xuân mà đi, tự do tùy ý, sao lại có người phóng khoáng như vậy?
Mãi cho đến khi rời đi, "Trì cô nương" vẫn ngồi vững vàng trong xe ngựa, không hề cho Lam Tiêu một ánh mắt.
Một mối tình chưa kịp thổ lộ đã kết thúc dang dở, may là tình cảm không sâu đậm, vẫn còn đường lui.
Lam Tiêu thở dài: "Trở về thôi."
Quay người lại, Lam Mộng Mộng chân thành chúc phúc: "Hy vọng hai tỷ đệ bọn họ sẽ luôn vui vẻ, tự do tự tại, không gò bó như bây giờ."
"Nhất định là vậy."
Xe ngựa rời khỏi Loan thành, trong xe, hai người Cầm Sắt đốt lửa huân hương, hầu hạ tiểu thư nằm nghỉ trên giường mềm.
Người đánh xe là một người lão luyện với kinh nghiệm lái xe hàng chục năm, xe ngựa chạy một đường êm ru, không quấy nhiễu cô nương ốm yếu đang nằm ngủ bên trong.
Trì Hành đã lâu không cưỡi ngựa, tâm trạng phiêu du theo những áng mây trên bầu trời, nàng vui vẻ vung roi ngựa, phi nước đại một lúc rồi quay lại, ngoan ngoãn đứng bên cạnh cỗ xe.
Không lâu sau khi họ rời đi, sát thủ của Thảo Lâu đã đến Loan thành.
Cùng lúc phái đến quá nhiều người, tin tức này đã truyền đến tai Lam bảo chủ, nghĩ đến hôm nay Trì gia tỷ đệ rời khỏi thành, ông liền lo lắng: Chỉ hy vọng sẽ không như ông nghĩ.
Rời khỏi Loan thành hướng tới một thiên địa rộng lớn hơn, Trì Hành và Thanh Hòa du sơn ngoạn thủy, vô cùng sung sướng.
Có Cầm Sắt cực kỳ đáng tin cậy ở bên cạnh, đi đâu cũng không cần lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên.
Vẻ đẹp của trời đất như một cuộn tranh dần dần hiện ra trước mắt họ.
Hưu sao Tây Lĩnh, thiên lý mã Uyển thành, cá béo ngon Lật Hà, Trì Hành đều đã từng nhìn qua, cưỡi qua, nếm qua, giữa đường còn làm việc thiện cứu được một cô nương bị cha mẹ bức hôn phải nhảy lầu.
Gặp chuyện bất bình, nàng căn bản không cần phải rút đao ra, Uyển Uyển chỉ nói vài câu là giải quyết được chuyện này, Trì Hành bội phục nàng từ tận đáy lòng.
"Tới thử y sam mùa xuân này đi."
"Tới đây!" Tiểu tướng quân vui vẻ đáp lại.
Bàn tay trắng nõn nà của Thanh Hòa run run vuốt ve áo choàng vừa may xong, Trì Hành bắt đầu khoa tay múa chân trên người nàng.
Liễu Cầm Liễu Sắt ở một bên không dám ngẩng đầu, thầm nghĩ tiểu thư quả nhiên có biện pháp, ra ngoài một chuyến, quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn. Tiểu thư cũng càng ngày càng lún sâu, thậm chí còn hao tổn tinh thần khâu vá quần áo cho tiểu tướng quân.
Áo choàng đỏ thẫm mới tinh, màu sắc tươi sáng rực rỡ, không ai thích hợp mặc màu đỏ hơn A Trì.
Khoa tay múa chân thôi chưa đủ, Trì Hành hứng khởi ôm quần áo chạy sang phòng bên cạnh, đợi mặc xong, vui vẻ chạy vào cửa.
Ánh sáng dịu nhẹ, hơi thở mùa xuân dày đặc, nàng chạy nhanh vào, Thanh Hòa cười ấm áp: "Lại đây, sao không mặc quần áo cho đàng hoàng?"
"Ta nôn quá, muốn tỷ nhìn ta sớm một chút."
Trì Hành ngoan ngoãn bước tới, dưới những ngón tay thon dài của Thanh Hòa, cổ áo trắng tinh được chỉnh lại gọn gàng, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Tiến lại gần nàng, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Thanh Hòa vô cùng khẩn trương, số lần liếc nhìn ngực của người nào đó ngày càng nhiều.
Sợ rằng sẽ khiến A Trì cảnh giác, trước khi bị phát hiện, nàng lùi lại một bước, tỉ mỉ quan sát vị tiểu tướng quân môi đỏ răng trắng, xinh đẹp vô song trước mặt.
"Thế nào?" Trì Hành xoay vòng vòng, tay vuốt ve tay áo, cảm nhận sự mềm mại và mịn màng của tơ lụa, không ngần ngại dành lời khen ngợi: "Uyển Uyến có mắt nhìn, tay nghề cũng tốt, ta thích lắm."
Nàng dừng lại rồi nói: "Nhưng mà chỉ một lần này thôi, sau này không được làm nữa. Từng đường kim mũi chỉ tốn quá nhiều công sức, lỡ như tỷ mệt thì là lỗi của ta rồi. Mất nhiều hơn được."
Xuân sam mỏng nhẹ, Trì tiểu tướng quân tràn đầy sức sống, trẻ trung phơi phới, khiến Thanh Hòa nhìn mà rung động.
Nghỉ ngơi tạm bợ tại khách điếm, cả đoàn người tiến về nơi non xanh nước biếc.
Chưa từng thấy, chưa từng chơi, phần lớn đã thấy, cũng đã chơi.
Trời còn chưa sáng, hai người Cầm Sắt thay phiên nhau cõng tiểu thư nhà mình lên núi. Nửa canh giờ sau leo lên được đỉnh núi, mặt trời đỏ rực xuất hiện ở phía chân trời, cảnh đẹp thiên nhiên đẹp không sao tả xiết.
Thanh Hòa lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tiểu tướng quân.
Trong lòng Trì Hành vui vẻ: "Quả nhiên ra ngoài thú vị hơn. Thịnh Kinh tấc đất tấc vàng, người được nuôi dưỡng ở đây cũng mỏng manh. Đám công tử thế gia bùn nhão không thể trát tường suốt ngày cứ lượn lờ trước mặt ta, ta vừa thấy đã khó chịu. Đáng lẽ chúng ta nên ra ngoài từ lâu rồi mới phải."
"Đúng vậy, Thịnh Kinh đông người quá, thật sự không thú vị chút nào."
Đầu ngón tay của Thanh Hà hơi mát lạnh, gió núi thổi từ đầu này sang đầu kia, nàng vén tóc lên, Liễu Cầm vỗ nhẹ áo choàng lông hạc khoác lên vai nàng.
"Thanh Hòa tỷ tỷ." Trì Hành nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.
Tứ chi lạnh toát của Thanh Hòa dần dần ấm áp trở lại dưới sự che chở của chân khí.
"Cao thủ ẩn mình trong dân gian, chúng ta đi chuyến này hãy dành thời gian tìm thầy thuốc giỏi để chữa bệnh. Khi nào bệnh khỏi rồi, chúng ta không chỉ ngắm bình minh mà còn đi ngắm cả thủy triều lên xuống. Lãnh thổ Vân Quốc rộng lớn, tỷ muốn đi đâu ta cũng đi cùng tỷ."
Thanh Hòa ngước lên mà không nhìn nàng, trên môi nở nụ cười: "Thật sao?"
"Tuyệt đối không nói dối!"
"Nói rồi đấy nhé, sau này cho dù ta muốn đi đâu, A Trì cũng phải đi cùng ta." Nàng nghiêng đầu, nụ cười lan tỏa đến tận đáy mắt.
Đỉnh núi, mặt trời mọc, gió mát, mỹ nhân. Trong lòng Trì Hành trào dâng: "Được! Một lời đã định!"
Ước định một lần, ước định cả đời.
Nước cờ đã hạ thì không hối tiếc, tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Hai người dành cả nửa tháng năm để tìm kiếm danh y, dù biết hàn tật khó chữa nhưng Thanh Hòa vẫn không đành lòng nói cho nàng biết sự thật.
Nàng chỉ mong trời cao rủ lòng thương, có thể vì nàng mà bí mật tạo ra một tia hy vọng sống trong lúc nguy cấp nhất.
Nếu không, tại sao không để nàng chết đi vào cái ngày nàng được sinh ra?
Lại để mẹ chịu trăm đắng ngàn cay mà đưa nàng đến thế giới này, thể trạng bệnh tật, gầy yếu, sống tạm cho đến nay.
Mười sáu năm cuộc đời, nàng không thể múa đao kiếm, không thể tu luyện nội công, nhưng vẫn may mắn gặp được một vị sư phụ chịu dạy nàng cơ quan ám khí và y thuật, thuật dùng độc, cũng gặp được vị tiểu tướng quân cách vách luôn đối xử tốt với nàng.
Đối với chuyện này, Thanh Hòa luôn cảm thấy rất biết ơn.
Chỉ là, nếu trời cao đã muốn dùng đau khổ để rèn luyện một người thì sẽ không bao giờ vì ngươi cảm kích mà mảy may lưu tình.
Hàn độc bất ngờ phát tác sau nửa đêm.
Nghe thấy âm thanh, Liễu Cầm Liễu Sắt đang buồn ngủ cũng tỉnh dậy, nhanh chóng chuẩn bị thuốc tắm.
Mặt mày Thanh Hòa phủ một tầng sương, tứ chi sắp đóng băng, từ trước đến nay nàng luôn cứng đầu cứng cổ, không chịu để lộ bộ dáng chật vật trước mặt người khác, đợi đến khi Cầm Sắt đóng cửa lại mới đi ra ngoài, một làn hơi lạnh phả ra từ môi nàng.
Đôi tay run rẩy cởi quần áo, cởi thắt lưng, môi dưới thoáng tím tái, váy được cởi ra, thân hình như ngọc lộ ra trong không trung, bả vai co rút, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác u sầu.
Tuy nhiên, nghĩ tới ước định cùng với Trì Hành, nàng dứt khoát cắt đứt những suy nghĩ tự trách bản thân không đúng lúc, bước vào bồn tắm cao nửa người mà không hề nhăn mày một cái.
Nóng lạnh tranh nhau, hàn độc quấy phá, vừa xuống nước, cổ họng đã không tự chủ phát ra một tiếng rên nhẹ.
Không được dùng Long Viêm Đan quá nhiều, đây là điều mà sư phụ đã nghiêm khắc dặn dò nàng.
Trước đó đã uống một viên trong ngôi miếu đổ nát, mười viên còn lại tính ra là hai viên một năm, điều đó có nghĩa là nếu không có cách nào cứu được nàng trong vòng năm năm thì sẽ cầm chắc cái chết.
Nàng không muốn chết.
Nàng còn muốn cùng A Trì ngắm nhìn bình minh, hoàng hôn, cả thủy triều lên xuống.
Mỗi lần hàn độc phát tác tương đương với việc bị rút gân nhổ xương, sự đau đớn đó, người bình thường không thể nào chịu đựng được.
Sắc mặt Liễu Cầm trắng bệch, ở trong bếp thêm củi đun nước, còn Liễu Sắt thì vẻ mặt đờ đẫn đứng ngoài cửa, không dám nghe tiếng rên rỉ từ bên trong phát ra.
Hầu hạ tiểu thư nhiều năm, nàng biết tiểu thư có sức chịu đựng phi thường, nhưng mấy năm gần đây, hàn độc phát tác còn khó chịu hơn dùng dao cùn cắt thịt, mà sức khỏe của tiểu thư thì năm sau kém hơn năm trước, ngày càng không thể chịu đựng được.
Ngay cả khi có thể vượt qua được, cũng không tránh khỏi việc bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nàng biết tiểu thư nhà mình sĩ diện nên không dám quấy rầy Trì tiểu tướng quân, tình cờ tối nay Trì Hành bị ác mộng đánh thức, trong lòng bất an nên nghĩ muốn ra ngoài nhìn xem.
Vừa nhìn ra ngoài đã thấy Liễu Sắt đang đứng gác ngoài cửa, sắp khóc đến nơi.
Chợt nảy lên một ý nghĩ, cả người như rơi vào hầm băng.
Lại phát tác sao?
Những ký ức xa xăm hiện lên, quay cuồng trong đầu nàng, Trì Hành khó thở, hai mắt cay cay.
Nàng vốn tưởng rằng sức khỏe của Uyển Uyển sau khi ra ngoài sẽ tốt hơn ở phủ tướng quân, nhưng thực tế đã giáng một đòn mạnh vào lúc nàng đắc ý nhất, như thể đang chế giễu sự ngây thơ và kém cỏi của nàng.
"Sao tiểu tướng quân lại tỉnh vậy?"
Trì Hành không phản ứng gì nhiều, tựa như không nghe thấy gì, bất tri bất giác người đã đứng ở ngoài cửa.
Nàng có nội công thâm hậu, tai lại cực kỳ thính, cách một cánh cửa, tiếng kêu đau đớn trầm thấp không chịu nổi kia có thể dễ dàng xuyên vào màng nhĩ nàng.
Sợ "hắn" vội vàng xông vào, Liễu Sắt không dám ngơ ngác nữa, canh giữ chặt cửa.
"Bao lâu rồi?"
Nàng vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến Liễu Sắt giật mình.
"Hồi tiểu tướng quân, đã ba khắc rồi, mười lăm phút nữa sẽ đến lúc thay nước và thay thuốc..."
Trì Hành "Ừm" một tiếng, vén vạt áo, ngồi trên bậc thềm đá ngoài cửa.
Nàng không có ý định rời đi, Liễu Sắt cũng không dám mất cảnh giác, chờ đến khi Liễu Cầm bưng nước nóng đi tới, hai người lần lượt bước vào cửa.
Bên trong căn phòng, Thanh Hòa khoác lên mình nội y trắng tinh khôi, mệt mỏi rã rời ngồi trên ghế gỗ tròn. Mái tóc dài ngang eo, chỉ để lại cho Cầm Sắt một bóng hình cô đơn gợi lòng thương cảm.
Hai người không dám nhìn kỹ, đổi thuốc và nước xong rồi, trước khi rời đi lại nghe thấy một giọng nói yếu ớt hỏi: "A Trì...có ở ngoài không?"
Liễu Sắt dừng lại, quay người nói: "Có ạ, tiểu tướng quân không yên tâm về người."
Hồi lâu không nghe thấy chỉ thị, Cầm Sắt hiểu ý đi ra ngoài.
Cánh cửa lại đóng lại.
Nhưng lần này, không có âm thanh khó chịu nào phát ra từ bên trong cánh cửa nữa.
Càng im lặng, Trì Hành càng đau lòng.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng không nên ở lại đây thì hơn. Có nàng ở đây, tỷ tỷ đau đớn cũng không dám kêu lên.
Nàng mất hồn mất vía, tràn đầy sức sống bị hàn khí dữ dội đánh gục, trở nên ủ rũ chán nản.
Mùa thu chưa tới, trong lòng đã nhiễm đầy sương.
"Uyển Uyển, tỷ ấy...mấy năm nay tỷ ấy làm sao chịu được?"
Biết địa vị của "hắn" trong lòng tiểu thư, Liễu Cầm cũng không giấu diếm.
Tiểu thư hiếm khi có người quan tâm, nàng hy vọng tiểu tướng quân có thể toàn tâm toàn ý che chở cho tiểu thư, ít đi hoa lâu xem mỹ nữ, nếu có thời gian như vậy, chi bằng dành nhiều thời gian ở cùng tiểu thư.
Nàng thẳng thắn bẩm báo, giọng điệu chua xót: "Những năm qua, một nửa là nhờ thuốc duy trì, một nửa là nhờ chịu đựng."
Từ "chịu đựng" như một thanh đao đâm vào trong lòng, từng đao thấy máu, Trì Hành quay mặt đi, không để Cầm Sắt nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe sắp rơi nước mắt của nàng.
Nàng siết chặt nắm tay, nghiến răng, nuốt xuống những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Không có tiền đồ.
Uyển Uyển còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì?
Nàng khó chịu bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết đã đợi bao lâu, Liễu Cầm nhìn đồng hồ cát trong tay, đẩy cửa bước vào.
Sắc mặt Thanh Hòa trắng bệch, cuộn mình trong chăn bông trên giường, tựa hồ rất mệt mỏi, mái tóc dài đã lau khô xõa ra bên gối, hơi thở yếu ớt, rơi vào hôn mê.
Kể cả khi ngủ, lông mày vẫn nhíu lại.
Trì Hành ngồi ở mép giường, hai mắt đỏ hoe, "hắn" đi vào mà không nói một lời, Liễu Cầm muốn nói không phù hợp, nhưng bị Liễu Sắt dùng một ánh mắt ngăn lại.
Hai tỷ muội im lặng đứng canh, một lúc sau, Liễu Cầm thở dài rồi lặng lẽ bưng thau tắm đã lạnh đi ra ngoài.
Liễu Sắt nhìn thoáng qua tiểu tướng quân, thấy "hắn" cẩn thận rút cánh tay của tiểu thư ra khỏi chăn, nàng nhẫn nhịn, giả vờ như không nhìn thấy.
"Liễu Sắt tỷ tỷ, đi lấy hộp thuốc đến đây."
Hộp thuốc?
Liễu Sắt sửng sốt, vội vàng nhìn lòng bàn tay được mở ra của tiểu thư.
Nhìn thấy trên đó đầy vết thương, chỗ nghiêm trọng nhất thì móng tay nứt toác rỉ máu, lập tức không quan tâm đến những thứ khác, đi lấy hộp thuốc.
Nàng vừa rời đi, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài từ hốc mắt Trì Hành, cổ họng nàng nghẹn ngào: "Tỷ tỷ..."
"Thuốc đây."
Lau khô nước mắt, hai mắt tiểu tướng quân đỏ hoe mở nắp bình sứ bạch ngọc ra, chợt nhớ tới cảnh Uyển Uyển bôi thuốc cho nàng ở khách điếm Loan thành.
Khi đó, vì Lam Tiêu ái mộ Uyển Uyển mà nàng tức giận đến nỗi miệng phồng rộp, chưa được bao lâu đã đến lượt nàng bôi thuốc cho Uyển Uyển.
Cố nén đau lòng xử lý vết thương, nàng ngây người ngồi đó, không có ý định rời đi.
Nàng không cử động, Cầm Sắt cũng không dám rời đi.
Đêm khuya tĩnh lặng, Trì Hành điều chỉnh tâm trạng, đặt tay lên cổ tay không còn hơi ấm của Thanh Hòa, chân khí thuần dương liên tục được đưa vào cơ thể đối phương, một lần rồi lại một lần chữa lành những kinh mạch bị tổn thương do hàn khí xâm nhập.
Trong lúc mơ ngủ, Thanh Hòa như được lò sưởi nhỏ ấm áp ủ ấp, đôi mày cau lại từ từ giãn ra, ngủ một giấc đến bình minh.
Khi nàng tỉnh dậy, trong phòng tối om, cơn đau do hàn độc phát tác vào đêm qua tựa như một giấc mơ dài. Lúc tỉnh dậy, vẻ mặt nàng trở lại bình tĩnh và dịu dàng như trước, như thể những đau đớn bủa vây lấy thân xác sau một đêm sẽ không bao giờ quay lại, kiên cường đến mức khiến người ta không biết nên thương xót thế nào.
Trì Hành nằm ở mép giường ngủ ngon lành, Liễu Cầm Liễu Sắt canh giữ suốt đêm, nhìn nàng thức trắng đêm, liều mạng hao tổn chân khí, trong lòng vô cùng cảm động.
Không đợi tiểu thư hỏi, Liễu Cầm thấp giọng nói: "Tiểu tướng quân vừa mới đi ngủ."
Thanh Hòa hiểu ý, thế là không vội đứng dậy, liếc nhìn cổ tay bị người này nắm trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên ý cười.
"Đi ngủ đi, ta muốn dành chút thời gian yên tĩnh ở bên A Trì."
"Dạ."
Bên trong phòng yên tĩnh, từ lò đốt trầm hương tỏa ra hương thơm thanh tao, giúp an thần.
Đây là cơ hội, một cơ hội hoàn hảo để biết A Trì là nam hay nữ.
Thanh Hòa nhìn tiểu tướng quân của nàng bằng ánh mắt lưu luyến, nhìn thấy "hắn" nằm úp sấp ngủ say như chết, không hề đề phòng, đột nhiên lại không nỡ làm bậy.
Nàng nghĩ: Cứ để "hắn" ngủ thêm chút nữa, không cần vội.
Thẩm cô nương vốn luôn trân trọng thời gian, không bao giờ lãng phí, không bao giờ trì hoãn, vậy mà lần đầu tiên lại ngủ nướng đến thỏa mãn.
Trì Hành ngủ một giấc thật ngon, khi mở mắt ra, bên ngoài đã là buổi trưa.
Thiếu nữ nằm trên giường đến lưng cứng đơ, nhìn thấy bộ dạng ngái ngủ, ý thức chưa tỉnh táo của nàng, không nhịn được muốn xoa đầu, tay vừa đưa ra đã bị nàng nhẹ nhàng nắm lấy.
Giọng của tiểu tướng quân hơi khàn khàn, quan tâm hỏi: "Uyển Uyển, tỷ thấy khỏe hơn chưa? Tay còn đau không?"
"Không đau nữa." So với cơn đau do hàn độc phát tác, vết thương nhỏ này nàng không để vào mắt.
Nàng cười Trì Hành chuyện bé xé ra to, nhếch môi nói đùa: "Chỉ là nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ gặp chuyện đấy."
"A?" Một câu của nàng dọa người giật mình tỉnh giấc, Trì Hành vội vàng đứng dậy: "Sao vậy? Tỷ không thoải mái chỗ nào?"
"Chân ta tê rần."
"..."
Trì Hành sửng sốt một lát, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khôi phục tinh thần, ấm ức nói: "Tỷ đúng là biết hù dọa ta."
Hành động của nàng nhanh hơn suy nghĩ, xoẹt một cái, chăn bông bị vén lên, cả hai cùng lúc ngẩn người.
Ánh mắt trong trẻo, vô tội của tiểu tướng quân nhìn thẳng về phía này, Thanh Hòa không đề phòng nên mặt đỏ bừng, dáng vẻ mặt đỏ đẹp hơn nhiều so với lúc không còn tí máu nào.
Một người ngượng ngùng, một người mang vẻ mặt kinh diễm, Trì Hành cười nói: "Tê nhức chỗ nào, ta xoa bóp cho tỷ."
Cũng may nàng còn nhỏ, lại ngay lúc Thanh Hòa đang hoang mang về giới tính của nàng, nếu không thì với hành động thiếu suy nghĩ, lỗ mãng, hấp tấp vén chăn của cô nương gia, cho dù Thanh Hòa có rộng lượng đến đâu cũng không thể không trách phạt nàng một trận.
"Ngươi đúng là không khách khí chút nào." Nàng chậm rãi nói.
Đêm qua hàn độc xâm nhập vào cơ thể, nhờ được tiểu tướng quân dùng chân khí thuần dương ủ ấm suốt đêm, phần nguyên khí bị tổn hại đã được hồi phục hơn phân nửa.
Thẩm cô nương hơi trợn mắt, giọng điệu như đang đùa giỡn, Trì tiểu tướng quân gãi đầu xấu hổ: "Quan tâm tắc loạn, tỷ tỷ, đừng so đo với ta."
Hay cho câu "Quan tâm tắc loạn".
Thanh Hòa mỉm cười, thầm nghĩ: Thực ra thua trong tay A Trì, nàng cũng không lỗ chút nào.
Có một người như vậy, thuở ấu thơ vì cứu ngươi mà suýt chết, lớn lên vẫn giữ tâm hồn thuần khiết, vĩnh viễn đối xử với ngươi tốt hơn người khác ba phần thiện ý, ba phần ấm áp, nhiệt huyết chân thành, không oán không hối.
Trên đời này, sẽ không bao giờ tìm được người như A Trì, luôn coi trọng nàng, nâng niu nàng như ngọc quý trong lòng bàn tay.
Nàng vốn mang thể chất thuần âm, lại bị hàn độc xâm nhập tận xương cốt. A Trì tu luyện chân khí thuần dương, cho dù là chân khí thuần dương đi chăng nữa, việc vận công chữa trị cho nàng suốt đêm cũng chẳng dễ chịu gì.
Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của ai kia, nàng không đành lòng, sao có thể lại so đo?
"Bắp chân của ta bị tê rồi." Giọng nàng dịu đi.
Trì Hành gật đầu, thành thật ngồi ở mép giường xoa bóp huyệt đạo trên bắp chân cho nàng.
Ngay khi tay nàng chạm vào người, ngực Thanh Hòa phập phồng, hơi thở rối loạn, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi người nàng.
Càng nhìn lâu, càng có cảm giác "A Trì quả thực là nữ tử".
Thử hỏi trên đời này, có mấy nam nhi chỉ mới mười bốn tuổi đã có thể khiến một nữ tử say đắm, thần hồn điên đảo vì mình?
Thế cho nên mới niên thiếu đã xiêu lòng, không còn ai có thể lọt vào mắt xanh, lọt vào tâm trí nữa.
Chỉ có nữ tử đối với nữ tử, mới có thể chu đáo, tỉ mỉ đến mức như vậy.
Nàng quấn chặt chăn bông trước mặt, nhìn thật kỹ.
Nửa canh giờ sau, Trì Hành vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Trì tiểu tướng quân nhanh chóng thu tay lại, đỡ nàng ngồi dậy rời giường, không yên tâm mà nắm lấy cổ tay nàng, cẩn thận kiểm tra mạch đập.
"A Trì."
"Hửm?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong mắt không hề có chút ý nghĩ kiều diễm nào, Thanh Hòa bật cười: "Không có gì, chỉ là muốn kêu ngươi thôi."
Trì Hành cười rạng rỡ với nàng: "Nếu Uyển Uyển thích, có thể kêu thêm vài lần nữa."
"Để sau đi."
Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng, Liễu Cầm Liễu Sắt bước vào cửa mang theo thứ gì đó.
Trì Hành nhìn thấy bọn họ, đột nhiên nghĩ tới mình sau khi tỉnh lại còn chưa tắm rửa, ngồi không yên liền vội vàng chạy ra cửa.
"A? Tiểu tướng quân đi nhanh như vậy làm gì?"
Nhận lấy khăn tay lau khô những giọt nước trên mặt, Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười: "Chỉ là yêu cái đẹp thôi."
Liễu Sắt cũng cười theo, cười xong, cẩn thận nhìn khuôn mặt tinh tế đoan trang của tiểu thư, từ đáy lòng ngưỡng mộ: "Chân khí thuần dương, quả là lợi hại."
Nếu lúc tiểu thư sinh ra có người dùng chân khí thuần dương để bảo vệ thì đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Long Viêm Đan là thuốc mạnh như hổ báo, với thân thể này tiểu thư nhiều nhất chỉ có thể chịu thêm mười viên, sau mười viên thì thần tiên cũng bó tay.
Thanh Hòa bình thản nói: "Ta không tin vào số phận, nghĩ nhiều cũng vô ích."
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái truyền đến, Liễu Sắt chợt tỉnh lại: "Dạ."
Lần này độc phát tác, Thanh Hòa phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng, trong vòng nửa tháng, cứ cách ba ngày Trì Hành lại dùng chân khí thuần dương bảo hộ nàng cả đêm.
Cũng may tiểu tướng quân tuổi còn trẻ, căn cơ vững chắc, nếu không thì nội công dù kém chỉ một chút cũng không chịu nổi loại dày vò này.
Dưới sự dốc lòng chăm sóc của nàng và Cầm Sắt, Thanh Hòa đã nhanh chóng hồi phục, kể từ đó, Trì Hành đã tu luyện cả trong lẫn ngoài, thậm chí còn chăm chỉ luyện võ hơn trước.
Buổi chiều, Tiểu Hương Sơn yên tĩnh và thanh bình, Thanh Hòa đang ngủ trong căn nhà tre, còn chưa chìm vào giấc mộng, bỗng nghe tiếng reo hò vang dội từ bên ngoài: "Uyển Uyển, Uyển Uyển! Mau dậy đi, có chuyện tốt rồi đây!"
Thanh Hoà tò mò không biết chuyện gì mà làm tiểu tướng quân vui vẻ đến mức này, liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng dưới sự dìu đỡ của Cầm Sắt.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trên mặt Trì Hành hiện lên vẻ mừng rỡ: "Uyển Uyển, nhanh thu dọn đồ đạc, ta dẫn tỷ đi gặp Khương thần y."
Khương thần y? Liễu Cầm không kìm được mừng như điên: "Chính là Khương thần y, người được mệnh danh là 'Tam không cứu' sao?"
"Đúng vậy! Nhanh lên, thần y hiếm khi đến Tiểu Hương Sơn, chúng ta mau đi thôi, nếu đến muộn ngài ấy sẽ rời đi mất."
Thấy bọn họ còn đang ngơ ngác, nàng thúc giục: "Đi nhanh đi, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời!"
Sau khi được nàng nhắc nhở, Liễu Cầm Liễu Sắt nhanh chóng đỡ tiểu thư về phòng chuẩn bị.
"Khương thần y, kia là Khương thần y đó. Dạo này tiểu tướng quân bận rộn, thường xuyên không gặp được, hóa ra là đi ra ngoài tìm hiểu tin tức."
"Đúng vậy, tiểu tướng quân đối với tiểu thư của chúng ta thật tốt."
Liễu Cầm Liễu Sắt hết lời khen ngợi Trì Hành.
Khương thần y ẩn cư trong núi nhiều năm, trước kia đại tướng quân phái nhiều người như vậy cũng không tìm thấy dấu vết thần y, làm sao có thể ngờ lần này ra ngoài lại gặp được Khương thần y!
Chuyện này làm sao không khiến họ vui mừng được?
Tâm trạng của Thanh Hòa bị họ ảnh hưởng, dần dần nảy sinh một tia mong đợi: Vị Khương thần y này sẽ là tia hy vọng trong cuộc đời nàng sao?
Không chắc.
Bước ra khỏi nhà tre, lên xe ngựa, Trì Hành dọc đường khẩn cầu gia gia, nãi nãi, van xin thần y ra tay cứu chữa, thuốc đến bệnh khỏi.
Thanh Hòa nhìn mà dở khóc dở cười, vô cùng cảm động.
Có lẽ do lòng thành của nàng đã làm cảm động trời cao, không nỡ để nàng thất vọng nên ngay khi đến khu vực phía bắc của Tiểu Hương Sơn, bọn họ tình cờ gặp được Khương thần y vừa cứu người xong, đang chuẩn bị rời đi.
Khương Tinh, Khương thần y, không ai biết tuổi tác chính xác của bà, nhưng đôi mắt từng trải sương gió, ẩn chứa sự thông tuệ của bà lại thường mang đến cho người ta cảm giác thấu hiểu mọi sự đời.
Phàm là thần y, đều nổi danh là những người có tính khí kỳ lạ, không dễ đối phó.
Mà vị Khương thần y này thường không có thiện cảm với những người khỏe mạnh, nhưng đối với bệnh nhân thì lại là người tốt bụng và dễ gần.
Khương thần y có ba điều không cứu (tam không cứu): không cứu những người cực kỳ xấu xa, không cứu những người kiêu ngạo thô lỗ, và không cứu những người mắc bệnh nan y.
Bà cũng có rất nhiều quy tắc khi cứu người, quy tắc lớn nhất là phải chân thành - chân thành muốn sống sót và chân thành tìm cách chữa trị, không có chỗ cho sự giả dối.
Sau khi chữa khỏi cho người thợ săn bị sói cắn, Khương Tinh cõng giỏ thuốc trên lưng rời đi.
Tiểu Hương Sơn là một ngọn đồi hẻo lánh ẩn mình trong núi, dân phong đơn giản, mộc mạc, chất phác, chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi này, sẽ có một ngày mình bị người ta chặn đường.
Khương Tinh không thích nhất là bị ép buộc, ngay lúc bà sắp tức giận, ngước mắt lên, nhìn rõ "thiếu niên lang" chắn giữa đường.
Ỷ vào đây là nơi hẻo lánh nên Trì Thẩm hai người không dịch dung, để mặt mộc, dung mạo đều thuộc hàng xuất sắc.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời rực lửa của "thiếu niên", khuôn mặt vốn dĩ luôn điềm tĩnh của Khương Tinh giờ đây lại hiện lên biểu cảm kỳ lạ. Khi nhìn kỹ thì thấy những ngón tay ẩn trong tay áo rộng lớn của bà đang nhanh chóng tiến hành tính toán.
Không biết rốt cuộc bà đã tính ra được gì, hay là hoàn toàn không thu được kết quả gì.
Trì Hành đứng ở đó tự cảm thấy thất lễ, sợ đắc tội thần y, bỏ lỡ cơ hội chữa trị cho Uyển Uyển, trong lúc do dự, vô số cách cầu xin hiện lên trong đầu.
Cuối cùng nàng dứt khoát cắn răng, phủi quần áo, thành tâm thành ý quỳ xuống: "Cầu xin thần y, hãy cứu a tỷ của ta!"
"..."
Nàng vì nàng ấy mà thức khuya may vá, nàng ấy vì nàng mà quỳ gối cầu xin người khác. Lông mi Thanh Hòa khẽ run, cố gắng kìm nén nhiều lần mới nuốt xuống được sự chua xót cuộn trào nơi cổ họng.
.............................
Tác giả có lời muốn nói: Up một chương thật dài trước, chương tiếp theo sẽ lên sóng vào ban ngày ~