Chương 21: Cốc Vũ (4)
<meta charset="utf-8">Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Thế này thì phải nói thế nào đây, trên đời làm gì có ai vì ngứa da, muốn chịu phạt nên đuổi theo người ta cơ chứ. Hoàng đế há mồm nói ra như vậy thực sự làm nàng khó mà ứng đối.
Anh Minh suy nghĩ một chút, nói không phải: “Nô tỳ đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến Vạn tuế gia là do hai ngày trước lúc say trà có chút thất lễ muốn nhận tội với Vạn tuế gia. Vạn tuế gia có lòng tốt còn phái Chu Thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, nô tỳ cảm tạ ân đức của Vạn tuế gia, sau khi nhận tội càng phải khấu tạ thiên ân, tạ Vạn tuế gia thương cảm, tạ long ân của Vạn tuế gia.”
Dù là nhận tội cũng được, tạ ơn cũng tốt, đều phải dập đầu để bày tỏ tâm ý. Anh Minh vô cùng thành kính quỳ xuống, hai tay giơ cao lên bái xuống, Dưỡng Tâm điện này trải thảm nhung vừa mềm vừa ấm, nàng quỳ gối trước mặt Hoàng đế không hề có chút chật vật. Nên mặc dù vừa bị chế giễu xong nhưng nàng vẫn quỳ một cách hào phóng thỏa đáng, dập đầu cũng dập một cách dứt khoát lưu loát.
Hoàng đế ngồi phía trên nhíu mày dò xét nàng, nàng đến vì cái này? Thật ra mà nói thì hai bên đều vô cùng thiếu kiên nhẫn đối với đối phương, nhưng lại không thể không bị dây dưa chút quan hệ nhỏ nhặt này, vậy nên họ đều phải chịu đựng mà hạ thấp tính tình cho có lệ thôi. Nàng không thể không tuân lệnh Thái hoàng Thái hậu, liều chết cầu xin van nài cúi đầu trước mặt hắn, hắn cũng không thể lấy lý do là bận việc chính vụ nên không rảnh quan tâm đến chuyện khác để từ chối người ngoài ngàn dặm. Khác nhau ở chỗ là hắn có thể không cho nàng sắc mặt tốt nhưng mà nàng thì chỉ có thể giả vờ giả vịt dùng khuôn mặt tươi cười đón lấy thôi, nghĩ kỹ một chút thì đúng thật là bất đắc dĩ khi phải chịu đựng tử cục mà người ta sắp đặt.
“Lão phật gia sai ngươi tới à?” Hoàng đế chống tay ở đầu hỏi, nhìn nàng quỳ ở trước chân, áo choàng bằng lụa mỏng buông xuống, phác họa ra bóng lưng có chút gầy yếu. Tóc nàng vừa dày vừa đen, bím tóc lớn nằm thẳng tắp từ đầu tới eo, nhìn cái ót một chút mà làm hắn cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỉ.
Anh Minh vẫn nói không phải, lúc này nàng không còn nằm sấp nữa mà thẳng lưng lên, buông mắt đáp lời: “Là chủ ý của nô tỳ. Hai ngày trước nô tỳ thất nghi, may mắn được Vạn tuế gia hoàng ân mênh mông khoan dung tha thứ cho nô tỳ, nói gì thì hôm nay nô tỳ cũng phải đến nói lời cảm tạ với chủ tử. Lúc trước... Vạn tuế gia vừa nhìn thấy nô tỳ là nổi giận, nô tỳ nghĩ cho dù thế nào thì làm cho chủ tử không vui là lỗi của nô tỳ. Sau khi Vạn tuế gia phất tay áo bỏ đi, nô tỳ suy đi nghĩ lại, lấy hết can đảm đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến... Nô tỳ ở Từ Ninh cung hầu hạ Lão phật gia, Vạn tuế gia lại thường xuyên qua lại, nếu vẫn còn tồn tại khúc mắc, trên mặt có biểu hiện không đúng trước mặt Lão phật gia sẽ làm Lão phật gia sinh nghi. Cho nên nô tỳ nghĩ là nếu Vạn tuế gia không thích nhìn thấy nô tỳ thì mỗi lần Vạn tuế gia giá lâm, nô tỳ sẽ lập tức tránh đi. Chỉ là nếu Lão phật gia có hỏi tới còn xin Vạn tuế gia chu toàn thay nô tỳ, có cho nô tỳ thêm mười cái đầu thì nô tỳ cũng không dám làm trái ý Lão phật gia.”
Nhìn xem, thật thông minh, chính mình một bụng gian trá muốn áp dụng nhưng lại không có can đảm, chạy đến chỗ này mượn việc tạ ơn để khuyến khích hắn nói lời khuyên giải trước mặt Thái hoàng Thái hậu.
Lúc này đang dùng thiện không có cách nào dạy dỗ, Hoàng đế hơi giơ ngón tay lên, hầu thiện nhanh chóng vỗ tay, hai tiểu thái giám tiến vào bưng bàn tròn ra ngoài.
“Trẫm nói không thích gặp ngươi khi nào hả? Ngươi là người bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, cho dù trẫm không chào đón ngươi thì cũng không thể không nhân nhượng ngươi.” Hoàng đế chậm rì rì nói, giọng điệu thảnh thơi, nhưng sự sắc nhọn trong lời nói lại như cây kim đâm về phía nàng: “Ngươi rình trộm thiên nhan, trẫm có thể không hỏi tội của ngươi, dù sao ngươi cũng là nữ nhân bình thường, có chút tâm tư nhỏ cũng không coi là tội lớn. Huống hồ còn rất được Thái hoàng Thái hậu hoan nghênh, chỉ cần là ý của Hoàng tổ mẫu, trẫm sẽ không làm trái. Nhưng ngươi không nên giở chút trò khôn vặt ở trước mặt trẫm, ngươi coi đây là cái gì? Lấy lui làm tiến?”
Đây là hắn cố ý chụp mũ nàng, nàng nóng lòng muốn thoát thân, hắn càng muốn đi ngược lại với nàng. Đối phó với người không vừa mắt không phải là làm khó ở khắp nơi sao, Hoàng đế phát hiện cái này có thể tăng thêm lạc thú. Mỗi ngày chính vụ của hắn chồng chất như núi, ở trước mặt nhóm công thần là quân vương, nhất định phải có phong thái uy nghi của bậc quân vương. Trở lại hậu cung, trừ việc tiếp tục phê duyệt tấu chương ra thì chính là thỉnh an thăm hỏi Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu. Nếu đã không thể hoàn toàn bỏ qua nàng thì cứ lựa chọn đâm chọc thôi, ngáng chân để xem nàng hết đường chối cãi cũng có thể giúp hắn hả giận.
Quả nhiên Anh Minh ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng dung nham cuồn cuộn, dâng tới cổ họng thì bị chặn lại làm nàng nói không ra lời.
Cái gì gọi là 'Có chút tâm tư nhỏ'? Theo lời này thì Hoàng đế cho rằng nàng có dã tâm muốn bò lên long sàng à? Đây thật sự là quá tự cho mình là đúng. Móc tim đào phổi mà nói một câu, lúc này nàng chịu nhẫn nhịn nói chuyện với hắn như thế này, tất cả đều bởi vì thân phận địa vị của hắn mà thôi. Nếu hắn không phải Hoàng đế, nếu hắn đến chỗ nào đó gặp rủi ro mà không có ai hộ giá, nàng không đập vào đầu hắn thêm một cái đã là khoan dung với hắn rồi đấy, hắn lại còn cảm thấy nàng có ý với hắn hả?
Hoàng đế đợi một lúc lâu, thấy nàng đỏ mặt, hai mắt long lanh như là có nước mắt sắp rơi ra, lập tức cảm thấy thư thái, ngân nga hỏi: “Tại sao không nói chuyện?”
Anh Minh vuốt vuốt ngực cho thuận khí, nghiêng đầu nói: “Nô tỳ đang suy nghĩ cho thánh cung, sợ đâm vào trong mắt Vạn tuế gia làm Vạn tuế gia khó chịu. Ngài xem, nô tỳ vừa đến, ngay cả cơm ngài cũng không dùng được nữa. Nhỡ đâu Lão phật gia lại cứ đuổi nô tỳ đến thỉnh an Vạn tuế gia vào giờ dùng bữa, hoặc là dứt khoát đưa nô tỳ đến ngự tiền, nô tỳ ngẫm lại thế thì tội của mình to đến chết mất. Cho nên nô tỳ nghĩ rằng, lúc Vạn tuế gia đến thì nô tỳ liền ngoan ngoãn tìm một chỗ rồi ở đó, chờ Vạn tuế gia khởi giá, nô tỳ lại đi ra hầu hạ Lão phật gia. Cứ như vậy không làm vướng mắt Vạn tuế gia, ngài cũng không cần lo lắng nô tỳ luôn chầu trực nhìn chằm chằm ngài, một công đôi việc như vậy, ngài thấy thế nào?”
Lúc này đến lượt Hoàng đế không nói lời nào.
Anh Minh quỳ hơn nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng hắn bảo bình thân, quỳ mệt nàng cũng lặng lẽ đè người về sau, nửa ngồi ở trên gót chân. Lúc này nghe thấy tiếng Hoàng đế hắng giọng để nàng quỳ cho tử tế, sau đó nói: “Đủ rồi Anh Minh, ngươi không cần bày dáng vẻ giả bộ đó trước mặt trẫm. Trẫm hỏi ngươi, ngươi hao tổn tâm cơ như thế này có phải là đang ngóng trông còn có thể xuất cung?”
Câu hỏi như vậy làm Anh Minh có chút ngơ ngẩn, nàng muốn nói phải nhưng lại e ngại không dám thừa nhận, nên có chút dáng vẻ ủ rũ, rũ lông mi, chậm rãi lắc đầu.
Rốt cuộc là vẫn muốn ra ngoài. Hoàng đế quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, quật cho cây hải đường ở chân tường phía tây cành lá tả tơi. Đột nhiên hắn cong môi cười lạnh: “Không ai dạy ngươi Hoàng thượng hỏi thì phải lên tiếng trả lời à? Ngươi nói thật với trẫm rốt cuộc là muốn hay không muốn ra ngoài? Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ không giáng tội, nào, nói đi.”
Trong giọng nói của Hoàng đế có mùi vị dụ dỗ, nếu tâm trí không kiên định thì có lẽ sẽ tưởng là thật mà nói cho hắn. Cũng may Anh Minh thông minh, nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Vạn tuế gia, nô tỳ tiến cung một lòng muốn hầu hạ Lão phật gia cho thật tốt. Về phần tương lai có được xuất cung hay không, không phải do nô tỳ định đoạt mà phải xem ý các chủ tử.”
Nàng rất biết cách giả vờ ngớ ngẩn, cũng hiểu cách đáp trả lời nói một cách ẩn ý trong lúc tranh luận. Hoàng đế không đạt được câu trả lời vừa ý, chậm rãi ngồi thẳng người lại dựa về phía sau, trầm mặt xuống: “Điều đó không cần phải nói, chỉ cần trả lời ngươi có muốn xuất cung hay không.”
Anh Minh nói không muốn, một đôi mắt to nhìn về phía hắn, nàng muốn nhìn một chút tiếp theo Hoàng đế rốt cuộc định làm gì để gây khó dễ cho nàng.
Đèn cung đình sáng rực rỡ, xuyên qua hoa văn bằng ngọc lưu ly chiếu xuống dưới, ánh lên một tầng nhu hòa trong noãn các. Lông mi của Hoàng đế vừa dài vừa rậm, lúc rũ xuống lại lộ ra một loại thanh nhã, hắn mở miệng nói: “Rất tốt, cho dù ngươi có muốn thì đời này cũng không ra được.”
Hắn rất giỏi cắm đao vào lòng người, hắn nhìn thấy sự mờ mịt thoáng qua trong mắt nàng, phản ứng của một người cẩn thận làm ra lúc đối mặt với tuyệt vọng mới là chân thật nhất. Hắn nắm tay lại rồi chậm rãi buông lỏng ra, lại nói tiếp: “Sau này nếu không có lệnh của trẫm thì đừng tiến vào, cũng đừng thích làm con thiêu thân trước mặt Thái hoàng Thái hậu.”
Anh Minh cúi đầu nói vâng, lúc này có thái giám từ bên ngoài tiến vào, khom lưng đội một khay lớn bằng bạc giống như lăng ba vi bộ đi đến trước mặt Hoàng đế. Sau đó hắn ta quỳ xuống, vững vàng lấy khay bạc xuống, thận trọng trình lên phía trước. Anh Minh không biết đó là cái gì, lén nhìn thoáng qua thì thấy trên khay bạc xếp một loạt chừng mười lục đầu bài, trên mặt mỗi cái đều có chữ nhỏ, phi gì gì đó, quý nhân gì gì đó.
Nàng lập tức hơi xấu hổ, trong cung là như vậy, Hoàng đế luôn có công vụ bề bộn, chỉ có lúc dùng thiện mới có chút thời gian rảnh suy nghĩ đến vấn đề cá nhân. Những lục đầu bài này giống với thẻ quan viên đến báo cáo công việc chờ được triệu kiến, gọi chung là thiện bài, mỗi ngày lúc bữa tối đưa vào cho Hoàng đế chọn lựa. Nếu như Hoàng đế chọn cái nào thì lật úp thẻ đó, nếu như không có hứng thì cho lui, đây là quy củ của tổ tông truyền xuống, cũng là nhiệm vụ Hoàng đế phải làm mỗi ngày theo thông lệ.
Vốn trong lúc quốc tang thì không nên có loại chuyện này. Lúc trước Định Tông Hoàng đế về trời, mười tháng sau Trắc Phúc tấn của Cố Sơn Bối Tử Đa Luân sinh đứa nhỏ, vì thế Đa Luân bị tước đoạt tước vị, đưa đến đường hẻm Ngưu Tị giam cầm cả đời, cuối cùng sau này cũng không nghe nói có ai sinh con trong thời gian tang kỳ cả. Nhưng mà yêu cầu đối với Hoàng đế từ trước đến nay cũng không khắc nghiệt như vậy. Hoàng tự là đại sự đứng đầu, nên dâng thiện bài thì vẫn phải dâng, bỏ cũng không bỏ được, đây chính là chuyện riêng của Hoàng đế.
Mặc dù ý nghĩa không được tốt lắm, nhưng Anh Minh vẫn thấy rất hứng thú, nàng lặng lẽ quan sát xem cuối cùng Hoàng đế chọn ai. Kết quả Hoàng đế đến nhìn cũng không nhìn đã lên tiếng nói “Lui đi.” Thái giám Kính Sự phòng đóng hộp lại vang lên một tiếng cộp, rồi theo đường cũ lui ra.
Hoàng đế lườm nàng một cái: “Sao ngươi vẫn còn đứng ở đây?”
Anh Minh nói: “Hồi Vạn tuế gia, vừa rồi nô tỳ không dám xen vào xin chủ tử cho lui ra.”
Hoàng đế hơi nhíu mày, giơ tay lên đuổi nàng ra ngoài, nàng nhanh chóng nhún người, trong lòng thấy thật may mắn mà lui ra khỏi phòng.
Không khí bên ngoài mát lạnh, Anh Minh thoải mái hít vào một hơi. Tùng Cách tiến lên đón, cảm thấy biết ơn vô hạn đối với việc Hoàng đế để cho chủ tử của nàng còn đầy đủ tay chân trở ra. Nàng quan sát chủ tử từ trên xuống dưới một lần, rất tốt, tinh thần cũng không tệ, rồi âm thầm gãi gãi tay chủ tử nói: “Chủ tử, chúng ta trở về đi.”
Tùng Cách mở dù ra, đang muốn nâng nàng ra ngoài hành lang, Tam Khánh ở đằng sau kêu một tiếng cô nương rồi bước nhanh tới nói: “Cô nương xin dừng bước, Vạn tuế gia có phân phó.”
Trong lòng Anh Minh nhảy dựng lên, tự nhủ lại làm sao thế, định trừng trị nàng thế nào? Kết quả Tam Khánh nói: “Lần trước Lão phật gia lên tiếng nói để chủ tử thưởng con vịt cho cô nương ăn. Hôm nay ngài đã tới, chủ tử gia ban ân điển, cô nương chờ một chút, nhà bếp đã nhận lệnh treo lên lò nướng, một lát nữa sẽ lập tức đưa vịt đến cho cô nương.”
Anh Minh ngây ngẩn cả người, ăn vịt? Đừng nói là bây giờ đặt vịt lên giá đỡ rồi để nàng ăn luôn ở chỗ này nha?
Nàng do dự hỏi: “Am đạt, Vạn tuế gia có chỉ thị bảo ăn như thế nào không? Lúc trước Lão phật gia mới thưởng điểm tâm, lúc này thực sự không có khẩu vị.”
Tam Khánh cười nói: “Chủ tử không nói phải ăn thế nào, dù sao cũng là tuân lệnh Lão phật gia thưởng cho cô nương một con vịt.”
Anh Minh cùng Tùng Cách liếc nhau một cái, một người cao lớn bưng con vịt nướng thật to tới, trong bụng nhét đầy bạch quả, toàn thân bôi dầu, nướng đến sáng bóng.
Ý tốt của Vạn tuế gia, ai dám từ chối cơ chứ, thế là Anh Minh tự mình xách phần thưởng được ban cho từ Dưỡng tâm điện đi về Từ Ninh cung.
Beta: Nga Sung dung
Thế này thì phải nói thế nào đây, trên đời làm gì có ai vì ngứa da, muốn chịu phạt nên đuổi theo người ta cơ chứ. Hoàng đế há mồm nói ra như vậy thực sự làm nàng khó mà ứng đối.
Anh Minh suy nghĩ một chút, nói không phải: “Nô tỳ đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến Vạn tuế gia là do hai ngày trước lúc say trà có chút thất lễ muốn nhận tội với Vạn tuế gia. Vạn tuế gia có lòng tốt còn phái Chu Thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, nô tỳ cảm tạ ân đức của Vạn tuế gia, sau khi nhận tội càng phải khấu tạ thiên ân, tạ Vạn tuế gia thương cảm, tạ long ân của Vạn tuế gia.”
Dù là nhận tội cũng được, tạ ơn cũng tốt, đều phải dập đầu để bày tỏ tâm ý. Anh Minh vô cùng thành kính quỳ xuống, hai tay giơ cao lên bái xuống, Dưỡng Tâm điện này trải thảm nhung vừa mềm vừa ấm, nàng quỳ gối trước mặt Hoàng đế không hề có chút chật vật. Nên mặc dù vừa bị chế giễu xong nhưng nàng vẫn quỳ một cách hào phóng thỏa đáng, dập đầu cũng dập một cách dứt khoát lưu loát.
Hoàng đế ngồi phía trên nhíu mày dò xét nàng, nàng đến vì cái này? Thật ra mà nói thì hai bên đều vô cùng thiếu kiên nhẫn đối với đối phương, nhưng lại không thể không bị dây dưa chút quan hệ nhỏ nhặt này, vậy nên họ đều phải chịu đựng mà hạ thấp tính tình cho có lệ thôi. Nàng không thể không tuân lệnh Thái hoàng Thái hậu, liều chết cầu xin van nài cúi đầu trước mặt hắn, hắn cũng không thể lấy lý do là bận việc chính vụ nên không rảnh quan tâm đến chuyện khác để từ chối người ngoài ngàn dặm. Khác nhau ở chỗ là hắn có thể không cho nàng sắc mặt tốt nhưng mà nàng thì chỉ có thể giả vờ giả vịt dùng khuôn mặt tươi cười đón lấy thôi, nghĩ kỹ một chút thì đúng thật là bất đắc dĩ khi phải chịu đựng tử cục mà người ta sắp đặt.
“Lão phật gia sai ngươi tới à?” Hoàng đế chống tay ở đầu hỏi, nhìn nàng quỳ ở trước chân, áo choàng bằng lụa mỏng buông xuống, phác họa ra bóng lưng có chút gầy yếu. Tóc nàng vừa dày vừa đen, bím tóc lớn nằm thẳng tắp từ đầu tới eo, nhìn cái ót một chút mà làm hắn cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỉ.
Anh Minh vẫn nói không phải, lúc này nàng không còn nằm sấp nữa mà thẳng lưng lên, buông mắt đáp lời: “Là chủ ý của nô tỳ. Hai ngày trước nô tỳ thất nghi, may mắn được Vạn tuế gia hoàng ân mênh mông khoan dung tha thứ cho nô tỳ, nói gì thì hôm nay nô tỳ cũng phải đến nói lời cảm tạ với chủ tử. Lúc trước... Vạn tuế gia vừa nhìn thấy nô tỳ là nổi giận, nô tỳ nghĩ cho dù thế nào thì làm cho chủ tử không vui là lỗi của nô tỳ. Sau khi Vạn tuế gia phất tay áo bỏ đi, nô tỳ suy đi nghĩ lại, lấy hết can đảm đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến... Nô tỳ ở Từ Ninh cung hầu hạ Lão phật gia, Vạn tuế gia lại thường xuyên qua lại, nếu vẫn còn tồn tại khúc mắc, trên mặt có biểu hiện không đúng trước mặt Lão phật gia sẽ làm Lão phật gia sinh nghi. Cho nên nô tỳ nghĩ là nếu Vạn tuế gia không thích nhìn thấy nô tỳ thì mỗi lần Vạn tuế gia giá lâm, nô tỳ sẽ lập tức tránh đi. Chỉ là nếu Lão phật gia có hỏi tới còn xin Vạn tuế gia chu toàn thay nô tỳ, có cho nô tỳ thêm mười cái đầu thì nô tỳ cũng không dám làm trái ý Lão phật gia.”
Nhìn xem, thật thông minh, chính mình một bụng gian trá muốn áp dụng nhưng lại không có can đảm, chạy đến chỗ này mượn việc tạ ơn để khuyến khích hắn nói lời khuyên giải trước mặt Thái hoàng Thái hậu.
Lúc này đang dùng thiện không có cách nào dạy dỗ, Hoàng đế hơi giơ ngón tay lên, hầu thiện nhanh chóng vỗ tay, hai tiểu thái giám tiến vào bưng bàn tròn ra ngoài.
“Trẫm nói không thích gặp ngươi khi nào hả? Ngươi là người bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, cho dù trẫm không chào đón ngươi thì cũng không thể không nhân nhượng ngươi.” Hoàng đế chậm rì rì nói, giọng điệu thảnh thơi, nhưng sự sắc nhọn trong lời nói lại như cây kim đâm về phía nàng: “Ngươi rình trộm thiên nhan, trẫm có thể không hỏi tội của ngươi, dù sao ngươi cũng là nữ nhân bình thường, có chút tâm tư nhỏ cũng không coi là tội lớn. Huống hồ còn rất được Thái hoàng Thái hậu hoan nghênh, chỉ cần là ý của Hoàng tổ mẫu, trẫm sẽ không làm trái. Nhưng ngươi không nên giở chút trò khôn vặt ở trước mặt trẫm, ngươi coi đây là cái gì? Lấy lui làm tiến?”
Đây là hắn cố ý chụp mũ nàng, nàng nóng lòng muốn thoát thân, hắn càng muốn đi ngược lại với nàng. Đối phó với người không vừa mắt không phải là làm khó ở khắp nơi sao, Hoàng đế phát hiện cái này có thể tăng thêm lạc thú. Mỗi ngày chính vụ của hắn chồng chất như núi, ở trước mặt nhóm công thần là quân vương, nhất định phải có phong thái uy nghi của bậc quân vương. Trở lại hậu cung, trừ việc tiếp tục phê duyệt tấu chương ra thì chính là thỉnh an thăm hỏi Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu. Nếu đã không thể hoàn toàn bỏ qua nàng thì cứ lựa chọn đâm chọc thôi, ngáng chân để xem nàng hết đường chối cãi cũng có thể giúp hắn hả giận.
Quả nhiên Anh Minh ngẩn người, chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng dung nham cuồn cuộn, dâng tới cổ họng thì bị chặn lại làm nàng nói không ra lời.
Cái gì gọi là 'Có chút tâm tư nhỏ'? Theo lời này thì Hoàng đế cho rằng nàng có dã tâm muốn bò lên long sàng à? Đây thật sự là quá tự cho mình là đúng. Móc tim đào phổi mà nói một câu, lúc này nàng chịu nhẫn nhịn nói chuyện với hắn như thế này, tất cả đều bởi vì thân phận địa vị của hắn mà thôi. Nếu hắn không phải Hoàng đế, nếu hắn đến chỗ nào đó gặp rủi ro mà không có ai hộ giá, nàng không đập vào đầu hắn thêm một cái đã là khoan dung với hắn rồi đấy, hắn lại còn cảm thấy nàng có ý với hắn hả?
Hoàng đế đợi một lúc lâu, thấy nàng đỏ mặt, hai mắt long lanh như là có nước mắt sắp rơi ra, lập tức cảm thấy thư thái, ngân nga hỏi: “Tại sao không nói chuyện?”
Anh Minh vuốt vuốt ngực cho thuận khí, nghiêng đầu nói: “Nô tỳ đang suy nghĩ cho thánh cung, sợ đâm vào trong mắt Vạn tuế gia làm Vạn tuế gia khó chịu. Ngài xem, nô tỳ vừa đến, ngay cả cơm ngài cũng không dùng được nữa. Nhỡ đâu Lão phật gia lại cứ đuổi nô tỳ đến thỉnh an Vạn tuế gia vào giờ dùng bữa, hoặc là dứt khoát đưa nô tỳ đến ngự tiền, nô tỳ ngẫm lại thế thì tội của mình to đến chết mất. Cho nên nô tỳ nghĩ rằng, lúc Vạn tuế gia đến thì nô tỳ liền ngoan ngoãn tìm một chỗ rồi ở đó, chờ Vạn tuế gia khởi giá, nô tỳ lại đi ra hầu hạ Lão phật gia. Cứ như vậy không làm vướng mắt Vạn tuế gia, ngài cũng không cần lo lắng nô tỳ luôn chầu trực nhìn chằm chằm ngài, một công đôi việc như vậy, ngài thấy thế nào?”
Lúc này đến lượt Hoàng đế không nói lời nào.
Anh Minh quỳ hơn nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng hắn bảo bình thân, quỳ mệt nàng cũng lặng lẽ đè người về sau, nửa ngồi ở trên gót chân. Lúc này nghe thấy tiếng Hoàng đế hắng giọng để nàng quỳ cho tử tế, sau đó nói: “Đủ rồi Anh Minh, ngươi không cần bày dáng vẻ giả bộ đó trước mặt trẫm. Trẫm hỏi ngươi, ngươi hao tổn tâm cơ như thế này có phải là đang ngóng trông còn có thể xuất cung?”
Câu hỏi như vậy làm Anh Minh có chút ngơ ngẩn, nàng muốn nói phải nhưng lại e ngại không dám thừa nhận, nên có chút dáng vẻ ủ rũ, rũ lông mi, chậm rãi lắc đầu.
Rốt cuộc là vẫn muốn ra ngoài. Hoàng đế quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, quật cho cây hải đường ở chân tường phía tây cành lá tả tơi. Đột nhiên hắn cong môi cười lạnh: “Không ai dạy ngươi Hoàng thượng hỏi thì phải lên tiếng trả lời à? Ngươi nói thật với trẫm rốt cuộc là muốn hay không muốn ra ngoài? Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ không giáng tội, nào, nói đi.”
Trong giọng nói của Hoàng đế có mùi vị dụ dỗ, nếu tâm trí không kiên định thì có lẽ sẽ tưởng là thật mà nói cho hắn. Cũng may Anh Minh thông minh, nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Vạn tuế gia, nô tỳ tiến cung một lòng muốn hầu hạ Lão phật gia cho thật tốt. Về phần tương lai có được xuất cung hay không, không phải do nô tỳ định đoạt mà phải xem ý các chủ tử.”
Nàng rất biết cách giả vờ ngớ ngẩn, cũng hiểu cách đáp trả lời nói một cách ẩn ý trong lúc tranh luận. Hoàng đế không đạt được câu trả lời vừa ý, chậm rãi ngồi thẳng người lại dựa về phía sau, trầm mặt xuống: “Điều đó không cần phải nói, chỉ cần trả lời ngươi có muốn xuất cung hay không.”
Anh Minh nói không muốn, một đôi mắt to nhìn về phía hắn, nàng muốn nhìn một chút tiếp theo Hoàng đế rốt cuộc định làm gì để gây khó dễ cho nàng.
Đèn cung đình sáng rực rỡ, xuyên qua hoa văn bằng ngọc lưu ly chiếu xuống dưới, ánh lên một tầng nhu hòa trong noãn các. Lông mi của Hoàng đế vừa dài vừa rậm, lúc rũ xuống lại lộ ra một loại thanh nhã, hắn mở miệng nói: “Rất tốt, cho dù ngươi có muốn thì đời này cũng không ra được.”
Hắn rất giỏi cắm đao vào lòng người, hắn nhìn thấy sự mờ mịt thoáng qua trong mắt nàng, phản ứng của một người cẩn thận làm ra lúc đối mặt với tuyệt vọng mới là chân thật nhất. Hắn nắm tay lại rồi chậm rãi buông lỏng ra, lại nói tiếp: “Sau này nếu không có lệnh của trẫm thì đừng tiến vào, cũng đừng thích làm con thiêu thân trước mặt Thái hoàng Thái hậu.”
Anh Minh cúi đầu nói vâng, lúc này có thái giám từ bên ngoài tiến vào, khom lưng đội một khay lớn bằng bạc giống như lăng ba vi bộ đi đến trước mặt Hoàng đế. Sau đó hắn ta quỳ xuống, vững vàng lấy khay bạc xuống, thận trọng trình lên phía trước. Anh Minh không biết đó là cái gì, lén nhìn thoáng qua thì thấy trên khay bạc xếp một loạt chừng mười lục đầu bài, trên mặt mỗi cái đều có chữ nhỏ, phi gì gì đó, quý nhân gì gì đó.
Nàng lập tức hơi xấu hổ, trong cung là như vậy, Hoàng đế luôn có công vụ bề bộn, chỉ có lúc dùng thiện mới có chút thời gian rảnh suy nghĩ đến vấn đề cá nhân. Những lục đầu bài này giống với thẻ quan viên đến báo cáo công việc chờ được triệu kiến, gọi chung là thiện bài, mỗi ngày lúc bữa tối đưa vào cho Hoàng đế chọn lựa. Nếu như Hoàng đế chọn cái nào thì lật úp thẻ đó, nếu như không có hứng thì cho lui, đây là quy củ của tổ tông truyền xuống, cũng là nhiệm vụ Hoàng đế phải làm mỗi ngày theo thông lệ.
Vốn trong lúc quốc tang thì không nên có loại chuyện này. Lúc trước Định Tông Hoàng đế về trời, mười tháng sau Trắc Phúc tấn của Cố Sơn Bối Tử Đa Luân sinh đứa nhỏ, vì thế Đa Luân bị tước đoạt tước vị, đưa đến đường hẻm Ngưu Tị giam cầm cả đời, cuối cùng sau này cũng không nghe nói có ai sinh con trong thời gian tang kỳ cả. Nhưng mà yêu cầu đối với Hoàng đế từ trước đến nay cũng không khắc nghiệt như vậy. Hoàng tự là đại sự đứng đầu, nên dâng thiện bài thì vẫn phải dâng, bỏ cũng không bỏ được, đây chính là chuyện riêng của Hoàng đế.
Mặc dù ý nghĩa không được tốt lắm, nhưng Anh Minh vẫn thấy rất hứng thú, nàng lặng lẽ quan sát xem cuối cùng Hoàng đế chọn ai. Kết quả Hoàng đế đến nhìn cũng không nhìn đã lên tiếng nói “Lui đi.” Thái giám Kính Sự phòng đóng hộp lại vang lên một tiếng cộp, rồi theo đường cũ lui ra.
Hoàng đế lườm nàng một cái: “Sao ngươi vẫn còn đứng ở đây?”
Anh Minh nói: “Hồi Vạn tuế gia, vừa rồi nô tỳ không dám xen vào xin chủ tử cho lui ra.”
Hoàng đế hơi nhíu mày, giơ tay lên đuổi nàng ra ngoài, nàng nhanh chóng nhún người, trong lòng thấy thật may mắn mà lui ra khỏi phòng.
Không khí bên ngoài mát lạnh, Anh Minh thoải mái hít vào một hơi. Tùng Cách tiến lên đón, cảm thấy biết ơn vô hạn đối với việc Hoàng đế để cho chủ tử của nàng còn đầy đủ tay chân trở ra. Nàng quan sát chủ tử từ trên xuống dưới một lần, rất tốt, tinh thần cũng không tệ, rồi âm thầm gãi gãi tay chủ tử nói: “Chủ tử, chúng ta trở về đi.”
Tùng Cách mở dù ra, đang muốn nâng nàng ra ngoài hành lang, Tam Khánh ở đằng sau kêu một tiếng cô nương rồi bước nhanh tới nói: “Cô nương xin dừng bước, Vạn tuế gia có phân phó.”
Trong lòng Anh Minh nhảy dựng lên, tự nhủ lại làm sao thế, định trừng trị nàng thế nào? Kết quả Tam Khánh nói: “Lần trước Lão phật gia lên tiếng nói để chủ tử thưởng con vịt cho cô nương ăn. Hôm nay ngài đã tới, chủ tử gia ban ân điển, cô nương chờ một chút, nhà bếp đã nhận lệnh treo lên lò nướng, một lát nữa sẽ lập tức đưa vịt đến cho cô nương.”
Anh Minh ngây ngẩn cả người, ăn vịt? Đừng nói là bây giờ đặt vịt lên giá đỡ rồi để nàng ăn luôn ở chỗ này nha?
Nàng do dự hỏi: “Am đạt, Vạn tuế gia có chỉ thị bảo ăn như thế nào không? Lúc trước Lão phật gia mới thưởng điểm tâm, lúc này thực sự không có khẩu vị.”
Tam Khánh cười nói: “Chủ tử không nói phải ăn thế nào, dù sao cũng là tuân lệnh Lão phật gia thưởng cho cô nương một con vịt.”
Anh Minh cùng Tùng Cách liếc nhau một cái, một người cao lớn bưng con vịt nướng thật to tới, trong bụng nhét đầy bạch quả, toàn thân bôi dầu, nướng đến sáng bóng.
Ý tốt của Vạn tuế gia, ai dám từ chối cơ chứ, thế là Anh Minh tự mình xách phần thưởng được ban cho từ Dưỡng tâm điện đi về Từ Ninh cung.