Chương : 7
Solo: Quân_Mạc_Tiếu
Không lâu sau, chú Lưu chạy đến với một khuôn mặt mệt mỏi, chú ấy sống ở gần đây nên nhận được điện thoại Từ Lãng gọi liền chạy qua ngay: "Từ Lãng, có việc gì gấp à con?"
"Chú Lưu đến thật luôn hả? Cháu nghĩ hắn ta rất có thể là rảnh rỗi rồi đi gây sự. Chú mau khuyên hắn nếu thực sự không có gì để làm thì nên đi bắt thêm vài con ếch xanh, công viên giải trí của hắn coi bộ cũng sắp đóng cửa rồi." Tần Tiểu Lộc thấy chú Lưu đến thật, không thể không nói ra mấy câu này.
Từ Lãng phớt lờ lời nói của Tần Tiểu Lộc, lấy điện thoại di động và thẻ nhớ ra rồi đưa cho chú Lưu: "Sau khi tách khỏi mọi người, con trực tiếp đi tới bờ sông bắt ếch và phát hiện một chiếc điện thoại di động, cứ nghĩ rằng mình sắp kiếm được ít tiền, nhưng không ngờ bên trong có đoạn video liên quan đến một vụ án giết người."
"Tiểu Lộc, con cầm đi nghiên cứu thử xem thế nào." Cú Lưu lập tức nhận lấy điện thoại di động kèm thẻ nhớ rồi đưa cho Tần Tiểu Lộc.
Thấy Tần Lãng đang định nói gì, chú Lưu khuyên: "Đừng lo lắng, người ta là sinh viên tốt nghiệp khoa tin học, rất hiểu về mấy thứ này. Mấy ông già như chú chưa biết dùng máy tính cho lắm, giao cho Tiểu Lộc là phù hợp nhất."
Từ Lãng nhún vai, thật ra vấn đề liên quan đến đến kỹ thuật ở đây không cao, hắn cũng có thể làm được.
Tiểu Lộc đặt chồng văn kiện xuống và lắp thẻ nhớ vào máy tính, vài giây sau, sắc mặt cô biến đổi, rồi ngẩng đầu lên hô to: "Chú Lưu mau qua đây, có phát hiện lớn!"
Chú Lưu đi qua liếc nhìn, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, Toàn bộ quá trình giết người đã được ghi lại hoàn toàn, và người ghi lại nó chính là hung thủ.
"Từ Lãng, lần này bị anh mèo mù bắt được cá rán rồi." Tần Tiểu Lộc ghen tị nói một câu, sau đó đưa ra một thanh kẹo cao su, nói: "Hơn nửa đêm rồi, làm một để miếng nâng cao tinh thần."
"Xin lỗi, mèo mù không ăn kẹo cao su." Từ Lãng đứng lên duỗi thẳng lưng, chỉnh sửa quần áo một chút, hỏi: "Xin hỏi tần cảnh sát, nhà vệ sinh ở nơi nào? Con mèo mù muốn này đi tiểu tiện."
"..." Tần Tiểu Lộc bị Từ Lãng đùa đến không thể nói gì nữa, khẽ cắn môi: "Thật nhỏ mọn, phía trước quẹo trái sẽ thấy nhà vệ sinh."
Tinh tinh...
Từ Lãng đang ngồi trong toilet thì điện thoại nhận được tin nhắn từ hệ thống: "Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ ẩn của Minh Hà hành trình, bạn được thưởng bối cảnh Minh Hà hành trình, nó sẽ trở thành một phần của Thiên Đường Đêm Khuya."
Trở thành một phần của Thiên Đường Đêm Khuya?
Như đã đề cập trước đó, Minh Hà hành trình sẽ trở thành một hạng mục của Thiên Đường Đêm Khuya? Nếu đó là sự thật thì sắp có đủ doanh số bán hàng để thu hút khách du lịch rồi.
"Mặc dù mục đích chính là nhiệm vụ, nhưng có thể cung cấp bằng chứng cho cảnh sát thì điều này cũng coi như có chút thành tựu ak."
Từ Lãng chỉnh quần áo ngay ngắn lại, bước tới phía trước tấm gương: "Chậc chậc, càng nhìn càng cảm thấy mình đẹp trai chính nghĩa giống @Quân_Mạc_Tiếu ở bns:v."
Lúc này, một người mặc đồng phục nam cảnh sát bước ra từ bên cạnh. Lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, đây là khí chất chuẩn mực của cảnh sát. Người kia rửa tay, chỉnh quần áo ngay ngắn rồi đi ra ngoài.
Từ Lãng cảm thấy hơi kỳ lạ, người này có khí chất vô cùng nổi bật, cảnh sát cơ sở ở đây sẽ không có khí chất như vậy, vậy chỉ có thế là cảnh sát tinh anh ak?
Từ Lãng ra khỏi phòng vệ sinh, vừa nghĩ vừa vung vẩy cảnh tay ướt rồi gặp chú Lưu ngay trước mặt.
"Từ Lãng, đừng ở đó này lằng nhằng nữa, mau ra đây ghi chép khẩu cung. Nếu thuận lợi phá đyợc vụ án này, đến lúc đó con sẽ được trao thưởng danh hiệu công dân tốt."
Giải thưởng thì thôi, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cảm thấy rất vui vẻ nên sẵn sàng hỗ trợ. Mấy gã giết người giống như tên Lâm Nghị này thì phải bị bắt rồi xử bắn.
Ghi chép khẩu cung mất hai giờ, rất nhiều câu được hỏi đi hỏi lại. Ban đầu là chú Lưu hỏi, về sau đến Tần Tiểu Lộc và bây giờ đã xong.
"Từ Lãng, không còn sớm rồi, đi ăn điểm tâm nào, lần này chú mời khách." Chú Lưu dẫn Từ Lãng và Tần Tiểu Lộc đi ăn Bánh Quẩy bún xào ở một quán nhỏ gần đó, *rất tiếp địa khí
( *: Tiếp địa khí là tiếp xúc thường xuyên với cuộc sống thường nhật của dân chúng, hòa mình vào đông đảo quần chúng nhân dân.)
Chú Lưu vừa ngồi xuống thì nhận được một cuộc gọi nên phải đi về, chỉ còn 2 người Từ Lãng và Tần Tiểu Lộc.
Tần Tiểu Lộc là nữ, nhưng tướng ăn chẳng đoan trang chút nào, giống như một nữ hán tử.
"Tần cảnh sát, cho tôi hỏi một cái, cô đã được giết người chưa?" Từ Lãng tùy tiện hỏi.
Tần Tiểu Lộc trợn mắt nhìn Tần Lãng: "Anh nghĩ làm cảnh sát thì phải giết người hả? Quốc gia chúng ta bây giờ rất an toàn, nhiều cảnh sát đi làm cả một đời mà vẫn không có cơ hội nổ súng đấy!"
Điện thoại của Tần Tiểu Lộc bỗng reo lên hai tiếng, có tin nhắn gửi tới, ảnh nền màn hình là một anh chàng rất đẹp trai mặc đồng phục cảnh sát.
Từ Lãng sững sờ, đây không phải là người hắn thấy trong phòng vệ sinh ư?
Từ Lãng chỉ vào điện thoại, hỏi: "Đây là bạn trai của cô?"
Khuôn mặt Tần Tiểu Lộc hơi thay đổi, lắc đầu nói: "Người này là đàn anh trường cảnh sát chúng tôi, vì công việc nên đã hi sinh một năm trước."
Hi sinh vì công việc?
Từ Lãng tê hết cả đầu, da gà nổi lên, hắn vậy mà gặp phải một linh hồn người chết trong nhà vệ sinh cảnh sát?"
"Cô nói cho tôi nghe một chút về anh ta có được không?"
Từ Lãng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đối phương dường như đã ở đồn cảnh sát được một thời gian, nhưng chỉ có hắn phát hiện, còn lại thì không.
"Việc này chẳng có gì đáng nói, tôi đã ăn xong, anh tự về đi. Nhớ giữ liên lạc, chúng tôi sẽ hỏi anh về vụ án này bất kỳ lúc nào." Tần Tiểu Lộc đội mũ lên và rời đi ngay.
Từ Lãng bĩu môi, nữ cảnh sát này thật cá tính. Từ Lãng liếc qua đồn cảnh sát bỗng thấy nam cảnh sát kia, cơ thể thẳng tắp chính nghĩa, nhưng trên đầu anh ta có một đám sương mù màu đen. Hắn vừa định đi qua thì điện thoại đổ chuông.
Là Khâu Bồi Nhân gọi đến! Rơi vào đường cùng, Từ Lãng bất đắc dĩ nhận điện thoại.
"Từ Lãng, mau mở cửa, mày nghĩ rằng trốn đi tao sẽ không tìm được à? Nói cho chú mày biết, nếu không mau ra đây thì tao sẽ tìm người tháo cổng!" Khâu Bồi Nhân quát lớn.
Từ Lãng cau mày, gã Khâu Bồi Nhân này chẳng phải đã nói buổi trưa hôm nay mới đến sao bây giờ mới bình minh mà đã không nhịn được: "Tôi không ở nhà, chẳng phải chú muốn tiền ư? Tôi đi vay rồi, bây giờ đang trên đường trở về."
Hắn đi tới ngân hàng rút hết tiền ra, rồi lái chiếc xe tải nhỏ trở về Thiên Đường Đêm Khuya. Bây giờ là ban ngày nên mọi thứ đã trở lại bình thường, Chỉ có xấp tiền mặt thật dày này nói cho hắn biết những gì xảy ra vào đêm qua đều là sự thật.
......
Từ Lãng, chú mày thật kiếm được một vạn tệ à? Chậc chậc chậc, đừng nói với tao là mày đi cướp về nhá?"
Khâu Bồi Nhân chặn xe Từ Lãng trước cổng công viên giải trí, mấy tên khốn côn đồ ở đằng sau cũng xông tới.
Khuôn mặt Từ Lãng trầm xuống, nói: "Chuyện này không cần chú quản, mà cũng chả quản được. Không chừng vài ngày nữa tôi sẽ kiếm được mười vạn. Khâu Bồi Nhân theo tôi lên lầu lấy tiền, những người còn lại thì phải đợi ở đây."
"Mới một ngày không gặp mà ghê gớm quá nhỉ?" Khâu Bồi Nhân cười lạnh: "Ok, chỉ tao với mày đi lên. Các anh em ở đây ngồi chơi nhá, nếu nghe thấy tao hô lớn thì cứ xông vào."
Từ Lãng trực tiếp dẫn Khâu Bồi Nhân lên lầu hai, đốt một nén nhang và cắm vào lư hương.
"Hừ, dù sao mày cũng là sinh viên đại học, sao bây giờ bắt đầu thắp nhang bái phật rồi? Cho dù mày mỗi ngày ba quỳ chín lạy thì vẫn vô dụng. Được rồi, lấy tiều ra mau lên, đừng lãng phí thời gian của lão tử."
"Khâu Bồi Nhân à, đừng có gấp."
Từ Lãng ngồi trên ghế văn phòng và thoải mái ngả người ra sau, nói: "Hân Hân, Ra chào hỏi chú Khâu nào."
Khâu Bồi Nhân đang nghi hoặc, bỗng nhiên cánh cửa trước mặt mở ra.
Hoàng Hân Hân bước ra từ trong phòng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng nõn, mặc váy bó sát người, đôi chân dài thon thả. Mỗi một bước đi đều khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Ực ực...
Khâu Bồi Nhân nuốt nước miếng, gã chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, gã cảm giác được sự nam tính bị ép lâu của mình, giống như một ngọn núi lửa yên tĩnh suốt cả năm chuẩn bị nổ tung.
"Chú Khâu à..."
Hoàng Hân Hân bước từng bước đến bên cạnh Khâu Bồi Nhân rồi đẩy gã vào tường, ngước mặt lên, mùi thơm nhạt phụ nữ trên người cô làm Khâu Bồi Nhân mê đắm mê đuối.
"Người đẹp, tên em là gì?"
Khâu Bồi Nhân vươn tay ra, tính chạm vào người Hoàng Hân Hân nhưng không thành công, ngược lại bị Hoàng Hân Hân nắm lấy cổ tay và nhẹ nhàng ấn vào tường.
"Tên tuổi không quan trọng, chỉ là người ta rất thích sự nam tính trên người của chú." Hoàng Hân Hân hít một hơi thật sâu: "Chú có thích người ta hôm?"
"Thích, rất thích. Từ lãng, đây là bạn gái của chú mày à? Tuyệt lắm, để cho tao nhá, còn chuyện tiền bạc thì tao sẽ cho chú mày thêm thời gian." Trong lòng Khâu Bồi Nhân rất hâm mộ Từ Lãng, chẳng biết hăn kiếm đâu ra một em gái, khuôn mặt này, tư thái này đều là cực phẩm ak, quan trọng là đôi mắt to tròn long lanh kia cứ chớp chớp liên tục, làm mọi người nổi lên những suy nghĩ kỳ quái.
Từ Lãng mỉm cười, nói: "Tôi thì không sao, nhưng cô ấy có chịu hay không mới là vấn đề."
"Chắc chắn là chịu ak, để anh nói cho em nghe nè, đừng nghĩ Tần Lãng có công viên này là giỏi, thực tế hắn chả có một đồng nào. Nhưng anh thì có rất nhiều tiền, đảm bảo em được ăn ngon mặc đẹp, dùng nước hoa hàng hiệu, mặc quần áo hàng hiệu, lái xe thể thao...." Khâu Bồi Nhân tấn công dồn dập, trước kia gã cũng dùng chiêu này cua gái, tỉ lệ thành công rất cao."
"Chú đừng nói mấy thứ này, người ta không cần, cần chú cơ." Khuôn mặt của Hoàng Hân Hân và Khâu Bồi Nhân càng lúc càng gần, chóp mũi đều sắp chạm vào nhau.
Khâu Bồi Nhân biết mình đã thành công, quyết định giải quyết đối phương ngay trước mặt Từ Lãng, càng nghĩ gã càng hưng phấn: "người đẹp, cho anh hôn một cái nào."
Khâu Bồi Nhân ừa dứt lời, bỗng nhiên thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia biến thành xương trắng, có vô số bò sát từ trong đó chui ra.
"Aaa, maaa..."
Khâu Bồi Nhân bị cảnh tượng bất ngờ này dọa phát khiếp, cơ thể gã cứng nhắc lại, hai mắt tối đen, đứng ngây ra như một khúc gỗ giống @Thông Thiên Mộc ở bns, rồi ngã thẳng xuống đất.
Không lâu sau, chú Lưu chạy đến với một khuôn mặt mệt mỏi, chú ấy sống ở gần đây nên nhận được điện thoại Từ Lãng gọi liền chạy qua ngay: "Từ Lãng, có việc gì gấp à con?"
"Chú Lưu đến thật luôn hả? Cháu nghĩ hắn ta rất có thể là rảnh rỗi rồi đi gây sự. Chú mau khuyên hắn nếu thực sự không có gì để làm thì nên đi bắt thêm vài con ếch xanh, công viên giải trí của hắn coi bộ cũng sắp đóng cửa rồi." Tần Tiểu Lộc thấy chú Lưu đến thật, không thể không nói ra mấy câu này.
Từ Lãng phớt lờ lời nói của Tần Tiểu Lộc, lấy điện thoại di động và thẻ nhớ ra rồi đưa cho chú Lưu: "Sau khi tách khỏi mọi người, con trực tiếp đi tới bờ sông bắt ếch và phát hiện một chiếc điện thoại di động, cứ nghĩ rằng mình sắp kiếm được ít tiền, nhưng không ngờ bên trong có đoạn video liên quan đến một vụ án giết người."
"Tiểu Lộc, con cầm đi nghiên cứu thử xem thế nào." Cú Lưu lập tức nhận lấy điện thoại di động kèm thẻ nhớ rồi đưa cho Tần Tiểu Lộc.
Thấy Tần Lãng đang định nói gì, chú Lưu khuyên: "Đừng lo lắng, người ta là sinh viên tốt nghiệp khoa tin học, rất hiểu về mấy thứ này. Mấy ông già như chú chưa biết dùng máy tính cho lắm, giao cho Tiểu Lộc là phù hợp nhất."
Từ Lãng nhún vai, thật ra vấn đề liên quan đến đến kỹ thuật ở đây không cao, hắn cũng có thể làm được.
Tiểu Lộc đặt chồng văn kiện xuống và lắp thẻ nhớ vào máy tính, vài giây sau, sắc mặt cô biến đổi, rồi ngẩng đầu lên hô to: "Chú Lưu mau qua đây, có phát hiện lớn!"
Chú Lưu đi qua liếc nhìn, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, Toàn bộ quá trình giết người đã được ghi lại hoàn toàn, và người ghi lại nó chính là hung thủ.
"Từ Lãng, lần này bị anh mèo mù bắt được cá rán rồi." Tần Tiểu Lộc ghen tị nói một câu, sau đó đưa ra một thanh kẹo cao su, nói: "Hơn nửa đêm rồi, làm một để miếng nâng cao tinh thần."
"Xin lỗi, mèo mù không ăn kẹo cao su." Từ Lãng đứng lên duỗi thẳng lưng, chỉnh sửa quần áo một chút, hỏi: "Xin hỏi tần cảnh sát, nhà vệ sinh ở nơi nào? Con mèo mù muốn này đi tiểu tiện."
"..." Tần Tiểu Lộc bị Từ Lãng đùa đến không thể nói gì nữa, khẽ cắn môi: "Thật nhỏ mọn, phía trước quẹo trái sẽ thấy nhà vệ sinh."
Tinh tinh...
Từ Lãng đang ngồi trong toilet thì điện thoại nhận được tin nhắn từ hệ thống: "Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ ẩn của Minh Hà hành trình, bạn được thưởng bối cảnh Minh Hà hành trình, nó sẽ trở thành một phần của Thiên Đường Đêm Khuya."
Trở thành một phần của Thiên Đường Đêm Khuya?
Như đã đề cập trước đó, Minh Hà hành trình sẽ trở thành một hạng mục của Thiên Đường Đêm Khuya? Nếu đó là sự thật thì sắp có đủ doanh số bán hàng để thu hút khách du lịch rồi.
"Mặc dù mục đích chính là nhiệm vụ, nhưng có thể cung cấp bằng chứng cho cảnh sát thì điều này cũng coi như có chút thành tựu ak."
Từ Lãng chỉnh quần áo ngay ngắn lại, bước tới phía trước tấm gương: "Chậc chậc, càng nhìn càng cảm thấy mình đẹp trai chính nghĩa giống @Quân_Mạc_Tiếu ở bns:v."
Lúc này, một người mặc đồng phục nam cảnh sát bước ra từ bên cạnh. Lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, đây là khí chất chuẩn mực của cảnh sát. Người kia rửa tay, chỉnh quần áo ngay ngắn rồi đi ra ngoài.
Từ Lãng cảm thấy hơi kỳ lạ, người này có khí chất vô cùng nổi bật, cảnh sát cơ sở ở đây sẽ không có khí chất như vậy, vậy chỉ có thế là cảnh sát tinh anh ak?
Từ Lãng ra khỏi phòng vệ sinh, vừa nghĩ vừa vung vẩy cảnh tay ướt rồi gặp chú Lưu ngay trước mặt.
"Từ Lãng, đừng ở đó này lằng nhằng nữa, mau ra đây ghi chép khẩu cung. Nếu thuận lợi phá đyợc vụ án này, đến lúc đó con sẽ được trao thưởng danh hiệu công dân tốt."
Giải thưởng thì thôi, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn cảm thấy rất vui vẻ nên sẵn sàng hỗ trợ. Mấy gã giết người giống như tên Lâm Nghị này thì phải bị bắt rồi xử bắn.
Ghi chép khẩu cung mất hai giờ, rất nhiều câu được hỏi đi hỏi lại. Ban đầu là chú Lưu hỏi, về sau đến Tần Tiểu Lộc và bây giờ đã xong.
"Từ Lãng, không còn sớm rồi, đi ăn điểm tâm nào, lần này chú mời khách." Chú Lưu dẫn Từ Lãng và Tần Tiểu Lộc đi ăn Bánh Quẩy bún xào ở một quán nhỏ gần đó, *rất tiếp địa khí
( *: Tiếp địa khí là tiếp xúc thường xuyên với cuộc sống thường nhật của dân chúng, hòa mình vào đông đảo quần chúng nhân dân.)
Chú Lưu vừa ngồi xuống thì nhận được một cuộc gọi nên phải đi về, chỉ còn 2 người Từ Lãng và Tần Tiểu Lộc.
Tần Tiểu Lộc là nữ, nhưng tướng ăn chẳng đoan trang chút nào, giống như một nữ hán tử.
"Tần cảnh sát, cho tôi hỏi một cái, cô đã được giết người chưa?" Từ Lãng tùy tiện hỏi.
Tần Tiểu Lộc trợn mắt nhìn Tần Lãng: "Anh nghĩ làm cảnh sát thì phải giết người hả? Quốc gia chúng ta bây giờ rất an toàn, nhiều cảnh sát đi làm cả một đời mà vẫn không có cơ hội nổ súng đấy!"
Điện thoại của Tần Tiểu Lộc bỗng reo lên hai tiếng, có tin nhắn gửi tới, ảnh nền màn hình là một anh chàng rất đẹp trai mặc đồng phục cảnh sát.
Từ Lãng sững sờ, đây không phải là người hắn thấy trong phòng vệ sinh ư?
Từ Lãng chỉ vào điện thoại, hỏi: "Đây là bạn trai của cô?"
Khuôn mặt Tần Tiểu Lộc hơi thay đổi, lắc đầu nói: "Người này là đàn anh trường cảnh sát chúng tôi, vì công việc nên đã hi sinh một năm trước."
Hi sinh vì công việc?
Từ Lãng tê hết cả đầu, da gà nổi lên, hắn vậy mà gặp phải một linh hồn người chết trong nhà vệ sinh cảnh sát?"
"Cô nói cho tôi nghe một chút về anh ta có được không?"
Từ Lãng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đối phương dường như đã ở đồn cảnh sát được một thời gian, nhưng chỉ có hắn phát hiện, còn lại thì không.
"Việc này chẳng có gì đáng nói, tôi đã ăn xong, anh tự về đi. Nhớ giữ liên lạc, chúng tôi sẽ hỏi anh về vụ án này bất kỳ lúc nào." Tần Tiểu Lộc đội mũ lên và rời đi ngay.
Từ Lãng bĩu môi, nữ cảnh sát này thật cá tính. Từ Lãng liếc qua đồn cảnh sát bỗng thấy nam cảnh sát kia, cơ thể thẳng tắp chính nghĩa, nhưng trên đầu anh ta có một đám sương mù màu đen. Hắn vừa định đi qua thì điện thoại đổ chuông.
Là Khâu Bồi Nhân gọi đến! Rơi vào đường cùng, Từ Lãng bất đắc dĩ nhận điện thoại.
"Từ Lãng, mau mở cửa, mày nghĩ rằng trốn đi tao sẽ không tìm được à? Nói cho chú mày biết, nếu không mau ra đây thì tao sẽ tìm người tháo cổng!" Khâu Bồi Nhân quát lớn.
Từ Lãng cau mày, gã Khâu Bồi Nhân này chẳng phải đã nói buổi trưa hôm nay mới đến sao bây giờ mới bình minh mà đã không nhịn được: "Tôi không ở nhà, chẳng phải chú muốn tiền ư? Tôi đi vay rồi, bây giờ đang trên đường trở về."
Hắn đi tới ngân hàng rút hết tiền ra, rồi lái chiếc xe tải nhỏ trở về Thiên Đường Đêm Khuya. Bây giờ là ban ngày nên mọi thứ đã trở lại bình thường, Chỉ có xấp tiền mặt thật dày này nói cho hắn biết những gì xảy ra vào đêm qua đều là sự thật.
......
Từ Lãng, chú mày thật kiếm được một vạn tệ à? Chậc chậc chậc, đừng nói với tao là mày đi cướp về nhá?"
Khâu Bồi Nhân chặn xe Từ Lãng trước cổng công viên giải trí, mấy tên khốn côn đồ ở đằng sau cũng xông tới.
Khuôn mặt Từ Lãng trầm xuống, nói: "Chuyện này không cần chú quản, mà cũng chả quản được. Không chừng vài ngày nữa tôi sẽ kiếm được mười vạn. Khâu Bồi Nhân theo tôi lên lầu lấy tiền, những người còn lại thì phải đợi ở đây."
"Mới một ngày không gặp mà ghê gớm quá nhỉ?" Khâu Bồi Nhân cười lạnh: "Ok, chỉ tao với mày đi lên. Các anh em ở đây ngồi chơi nhá, nếu nghe thấy tao hô lớn thì cứ xông vào."
Từ Lãng trực tiếp dẫn Khâu Bồi Nhân lên lầu hai, đốt một nén nhang và cắm vào lư hương.
"Hừ, dù sao mày cũng là sinh viên đại học, sao bây giờ bắt đầu thắp nhang bái phật rồi? Cho dù mày mỗi ngày ba quỳ chín lạy thì vẫn vô dụng. Được rồi, lấy tiều ra mau lên, đừng lãng phí thời gian của lão tử."
"Khâu Bồi Nhân à, đừng có gấp."
Từ Lãng ngồi trên ghế văn phòng và thoải mái ngả người ra sau, nói: "Hân Hân, Ra chào hỏi chú Khâu nào."
Khâu Bồi Nhân đang nghi hoặc, bỗng nhiên cánh cửa trước mặt mở ra.
Hoàng Hân Hân bước ra từ trong phòng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng nõn, mặc váy bó sát người, đôi chân dài thon thả. Mỗi một bước đi đều khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Ực ực...
Khâu Bồi Nhân nuốt nước miếng, gã chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, gã cảm giác được sự nam tính bị ép lâu của mình, giống như một ngọn núi lửa yên tĩnh suốt cả năm chuẩn bị nổ tung.
"Chú Khâu à..."
Hoàng Hân Hân bước từng bước đến bên cạnh Khâu Bồi Nhân rồi đẩy gã vào tường, ngước mặt lên, mùi thơm nhạt phụ nữ trên người cô làm Khâu Bồi Nhân mê đắm mê đuối.
"Người đẹp, tên em là gì?"
Khâu Bồi Nhân vươn tay ra, tính chạm vào người Hoàng Hân Hân nhưng không thành công, ngược lại bị Hoàng Hân Hân nắm lấy cổ tay và nhẹ nhàng ấn vào tường.
"Tên tuổi không quan trọng, chỉ là người ta rất thích sự nam tính trên người của chú." Hoàng Hân Hân hít một hơi thật sâu: "Chú có thích người ta hôm?"
"Thích, rất thích. Từ lãng, đây là bạn gái của chú mày à? Tuyệt lắm, để cho tao nhá, còn chuyện tiền bạc thì tao sẽ cho chú mày thêm thời gian." Trong lòng Khâu Bồi Nhân rất hâm mộ Từ Lãng, chẳng biết hăn kiếm đâu ra một em gái, khuôn mặt này, tư thái này đều là cực phẩm ak, quan trọng là đôi mắt to tròn long lanh kia cứ chớp chớp liên tục, làm mọi người nổi lên những suy nghĩ kỳ quái.
Từ Lãng mỉm cười, nói: "Tôi thì không sao, nhưng cô ấy có chịu hay không mới là vấn đề."
"Chắc chắn là chịu ak, để anh nói cho em nghe nè, đừng nghĩ Tần Lãng có công viên này là giỏi, thực tế hắn chả có một đồng nào. Nhưng anh thì có rất nhiều tiền, đảm bảo em được ăn ngon mặc đẹp, dùng nước hoa hàng hiệu, mặc quần áo hàng hiệu, lái xe thể thao...." Khâu Bồi Nhân tấn công dồn dập, trước kia gã cũng dùng chiêu này cua gái, tỉ lệ thành công rất cao."
"Chú đừng nói mấy thứ này, người ta không cần, cần chú cơ." Khuôn mặt của Hoàng Hân Hân và Khâu Bồi Nhân càng lúc càng gần, chóp mũi đều sắp chạm vào nhau.
Khâu Bồi Nhân biết mình đã thành công, quyết định giải quyết đối phương ngay trước mặt Từ Lãng, càng nghĩ gã càng hưng phấn: "người đẹp, cho anh hôn một cái nào."
Khâu Bồi Nhân ừa dứt lời, bỗng nhiên thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia biến thành xương trắng, có vô số bò sát từ trong đó chui ra.
"Aaa, maaa..."
Khâu Bồi Nhân bị cảnh tượng bất ngờ này dọa phát khiếp, cơ thể gã cứng nhắc lại, hai mắt tối đen, đứng ngây ra như một khúc gỗ giống @Thông Thiên Mộc ở bns, rồi ngã thẳng xuống đất.