Chương 9
Vừa mở cửa ra đã thấy 6 thành viên kia đứng ở trước phòng của họ sẵn rồi, chuẩn bị còn nhanh hơn cả hai người bọn họ nữa.Hoàng Thiên lẽo đẽo theo sau Lục Minh, tới khi anh khoác cổ kéo cậu lên cậu mới đi cùng chung bước chân với anh. Bước chân ra khỏi khách sạn, 8 thành viên nhìn xung quang rồi không biết nên đi hướng nào. Trọng Nhân liền lấy điện thoại ra để mở Google Map, rất may mắn là đã tìm thấy các quán ăn.Đi theo Google Map, dọc đường họ đã thấy các quán ăn mở ngoài lề đường, lựa quán một hồi thì cuối cùng họ đã quyết định chọn quán ở giữa.Vừa ngồi xuống, Hoàng Thiên đã vươn hai tay lên, miệng cùng lúc ngáp một cái. Xong rồi lại ngồi cúi gầm mặt xuống, Lục Minh ngồi bên cạnh đưa tay ra kéo khẩu trang của cậu xuống, mũ đang đội trên đầu thì kéo nhếch lên một xíu cho cậu dễ hít thở."Ngồi ngẩng mặt lên đi."Anh vừa dứt câu, cậu đã nghe theo mà điều chỉnh lại tư thế của mình. Những người ngồi xung quanh nãy giờ chỉ để ý hai con người này mà thôi, có người nhịn không nổi mà cười phá lên.Nhân viên phục vụ thấy bọn họ vào ngồi, nhanh chóng đem menu ra cho bọn họ gọi món. Mọi người đọc sơ qua rồi gọi một số món, gần như là hết menu luôn, tiếp đó ai lại gọi thêm nên có thể được coi là cả menu được họ gọi hết rồi. . Đam Mỹ HayNgồi một lát, thức ăn đã được mang ra. Trong lúc ăn, Hoàng Thiên ăn có phần hơi lem nhem ở khoé miệng, Lục Minh nhìn lướt qua đã thấy, anh theo bản năng đưa tay chùi cho cậu.Hoàng Thiên chợt khựng người lại, ngơ ngác ngước lên nhìn Lục Minh, hai mắt mở to rất bất ngờ. Lục Minh thấy Hoàng Thiên nhìn như vậy thì mới tự nhận thức được hành động vừa rồi của mình, anh mở miệng nói lời xin lỗi với cậu, nói rằng mình quen tay. Hoàng Thiên cũng không phải kiểu người khó khăn gì, cậu thoải mái mà nói không sao. Sáu con người kia nãy giờ rất chăm chú mà nhìn cả hai người họ, rồi thỉnh thoảng lại cười cười, chẳng biết là vì lý do gì.Trong cả buổi ăn, tám anh em bọn họ rất vui vẻ trò chuyện, chủ yếu là nói về quá trình quay này, về các trò chơi và về sau này sẽ diễn ra như thế nào. Họ rất tò mò muốn trải nghiệm, chơi các trò chơi thú vị mà chương trình dựng nên.Khi nói xong, đồ ăn cũng đã hết, thế là họ tính tiền rồi đi dạo xung quanh một lát mới chịu về khách sạn. Tới nơi, ai về phòng nấy, Hoàng Thiên cùng Lục Minh bước vào phòng, vì đã tắm trước khi đi, giờ trời cũng đã tối khuya nên Hoàng Thiên leo lên giường nằm bấm điện thoại luôn.Lục Minh nhìn cậu, bất chợt nhớ lại chuyện khi nãy cảm thấy ngượng ngượng, anh mở cửa đi ra ngoài ban công của phòng hưởng chút gió.Qua một lúc lâu, khi anh quay về lại bên trong phòng thì Hoàng Thiên đã nằm ngủ chình ình trên giường, điện thoại đang ở trên tay vẫn còn phát ra tiếng, có vẻ đang bấm điện thoại nhưng mà ngủ quên. Anh bước đến cầm lấy điện thoại, nhấn nút tắt màn hình rồi để lên bàn bên cạnh giường. Chỉnh lại mền và gối cho cậu xong anh mới bước lên giường, Lục Minh không bấm điện thoại, thẳng tay bỏ lên bàn kế cạnh.Đang dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy có cánh tay nào đó ôm mình nên Lục Minh mở mắt ra. Hình ảnh Hoàng Thiên khi nãy còn quay mặt qua bên kia, quay lưng về phía anh ngủ nay đã khác, Hoàng Thiên quay người lại, người dựa sát vào Lục Minh, cánh tay trái còn đang ôm người.Lục Minh đang còn không hiểu chuyện gì thì cái đầu của Hoàng Thiên không ngoan nổi mà nhích nhích, sau đó yên phận trên cánh tay của anh.Cứ tưởng cậu nằm như thế một lát sẽ đổi lại tư thế nhưng anh đã nhầm, qua hẳn một tiếng hơn nhưng Hoàng Thiên vẫn nằm rất ngoan, chẳng hề di chuyển miếng nào.Thế là Lục Minh bất lực, theo thế mà ôm cậu vào lòng chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết có phải là do được ôm Hoàng Thiên nên mới dễ ngủ hay không mà Lục Minh rất nhanh đã say giấc nồng, bình thường phải trải qua một lúc anh mới ngủ được.Tới khi mặt trời xuất hiện, tư thế hồi tối qua vẫn còn đó, hai người vẫn ôm lấy nhau mà ngủ cho đến tận sáng. Ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm rèm mỏng, len men theo tấm rèm, ánh nắng đã chiếu thẳng vào chiếc giường của họ. Hoàng Thiên là người tỉnh giấc sớm hơn, vừa mở mắt ra cậu đã thấy hơi khó chịu ở vùng eo, hình như đang có một lực nào đó ở đấy.Cậu liếc xuống nhìn thì thấy chiếc eo mỏng manh kia của mình đang được có cánh tay nào đó ôm lấy, ngước mắt nhìn lên trên, gương mặt của Lục Minh đập thẳng vào mắt cậu.Nằm suy nghĩ một lúc, cậu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra ở tối hôm qua. Ký ức dần dần len lỏi qua đầu cậu, mặt và tai bất giác đỏ lên, cậu ngượng không thể nào chịu được hơn nữa, nếu có cái lỗ ở đây Hoàng Thiên nhất định sẽ chui xuống đó.Cậu buông cánh tay đang ôm Lục Minh ra, nhẹ nhàng dùng để mở cánh tay của anh ra khỏi eo mình. Tưởng như sắp được rồi thì cánh tay ấy đột nhiên dùng thêm lực mà ôm lấy, còn kéo người cậu lại sát gần anh thêm nữa.Hoàng Thiên hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo, cậu cố gắng vươn tay với lấy điện thoại đang nằm ở trên cái bàn đầu giường. Vừa mở lên đã thấy tin nhắn từ nhóm của bọn họ gửi đến.