Chương 140
Tô Chi nhìn hết tài liệu mà anh cả gửi đến, so với tài liệu lúc trước càng đầy đủ hơn, cũng càng khẳng định chắc chắn hơn về thân phận của An Tuyết Tuyết, chính là con gái của bố mẹ nuôi đã làm lạc.
Lúc trước cô đã đoán được đáp án này, nhưng sau khi được xác nhận chính xác, trong lòng cô vẫn rất kích động.
Tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhận được một kết quả tốt, bàn tay cầm tài liệu của cô hơi run rẩy, cũng may không phụ kì vọng của bố mẹ nuôi, họ ở trên trời linh thiêng có thể nghỉ ngơi rồi.
""Tuyết Tuyết, bây giờ em phải nói cho chị một việc, là chuyện liên quan đến thân thế của chị.""
Vẻ mặt An Tuyết Tuyết kinh ngạc: ""Cái gì?""
""Chị là người em vẫn luôn tìm kiếm, là con gái của bố mẹ nuôi của em."" Tô Chi nói rõ mọi chuyện, đẩy tài liệu sang: ""Đây là kết quả điều tra, chị xem qua đi.""
An Tuyết Tuyết vừa bất ngờ vừa nghi ngờ lấy tài liệu, từ từ mở tờ thứ nhất.
Tư liệu là quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của cô ta, bao gồm cả lúc cô ta sinh ra cũng được ghi chép rất rõ ràng, Tô Tuyết, sinh năm xx, nhà họ Tô trấn Thanh Thủy, có cả bố và mẹ, trong sinh nhật ba tuổi đã bị người khác lừa bán đi, từ đó rời xa bố mẹ.
Lần đầu tiên bị người ta bán đến một thôn rất nghèo, người lừa bán tưởng cô ta là con trai nên bán cho một nhà nông, sau đó bị nhà nông này phát hiện là con gái, không đánh thì mắng, cô ta phải ở chỗ này hai năm, hai năm sau bị nhà nông này bán cho đôi vợ chồng có con trai bị ngốc từ nhỏ để cô ta làm con dâu nuôi từ bé.
Năm sáu tuổi cô ta thường xuyên bị người lớn đánh chửi, bắt cô ta nấu cơm giặt quần áo, cái gì cũng để cô ta làm, bị ốm cũng không mang cô ta đi bệnh viện, cuộc sống mỗi ngày đều như giành giật với tử thần.
Cô ta sống như vậy hai năm, sau đó cô ta lên kế hoạch chạy trốn, nhưng bị mấy người này bắt về, người nhà này càng đánh chửi cô ta nhiều hơn, có rất nhiều lần cô ta đã thiếu chút nữa chết trên tay họ.
Nhưng cô ta không hề từ bỏ chạy trốn, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, trong lần chạy trốn thứ ba, cô ta may mắn gặp được cảnh sát đến phá án, được họ cứu ra ngoài.
Vì không có tin tức gì về thân phận, chính cô ta cũng không nhớ rõ nên năm bảy tuổi đã được cảnh sát đưa vào cô nhi viện.
Năm tám tuổi cô ta quen An Nguyệt Nguyệt, vì có tranh chấp với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện nên đã bị thương ở đầu.
Năm chín tuổi được An Lan Giai nhận nuôi, ông ta yêu cầu cô ta học dương cầm, năm mười bốn tuổi bị An Lan Giai mang đi phẫu thuật thẩm mĩ để thay ông ta hoàn thành giấc mộng dương cầm của mình.
Đây là toàn bộ tư liệu của cô ta, mặc dù An Tuyết Tuyết không nhớ rõ, nhưng khi đọc những tài liệu này đôi mắt cô ta đã chua xót, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Cô ta từ từ vuốt ve tấm hình kẹp trong tài liệu, đây là ảnh chụp bố mẹ ruột cuar cô ta, rất giống tấm hình mà cô ta vẫn luôn giữ lại, đây chính là bố mẹ của cô ta sao?
""Chị... Bọn họ thật sự là bố mẹ của chị sao?""
An Tuyết Tuyết xem xong tài liệu đã tin lời Tô Chi nói, nhưng cô ta vẫn muốn xác nhận lại.
Có trời mới biết cô ta mong ước được quay lại bên cạnh bố mẹ ruột mình như thế nào, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không thành hiện thực.
Cho đến hôm nay, trong một buổi chiều ấm áp, cô ta biết bố mẹ mình là ai, cũng biết mình đã mất toàn bộ kí ức.
Nội tâm vắng vẻ bỗng nhiên được lấp đầy.
""Đúng vậy, em cũng hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, chị chính là con gái của bố mẹ nuôi em.""
Tô Chi trả lời chắc chắn.
Chuyện này đương nhiên không thể qua loa chủ quan được, cho nên cô mới tốn nhiều thời gian để xác định kết quả như vậy.
""Họ đang ở đâu? Ở đâu?"" An Tuyết Tuyết run rẩy đứng lên: ""Chị muốn gặp họ.""
Tô Chi nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới nói: ""Bọn họ đã qua đời nhiều năm rồi.""
Lời này vừa dứt, không khí trở nên yên tĩnh, sức lực của An Tuyết Tuyết như cạn kiệt, cô ta ngã xuống ghế, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
""Hu hu hu, vì sao lại bất công với chị như vậy chứ? Chị muốn gặp bố mẹ.""
Chuyện bố mẹ nuôi vì đi tìm An Tuyết Tuyết mà xảy ra sự cố ngoài ý muốn không viết trên tư liệu, cho nên cô ta không biết bố mẹ nuôi qua đời trên đường đi tìm mình.
Tô Chi cũng không có ý định nói cho cô ta biết, không cần thiết để cô ta cảm thấy áy náy.
Cô vỗ vai cô ta: ""Đừng khóc, có thời gian em sẽ mang chị về nhà, nếu bố mẹ thấy chị nhất định sẽ rất vui.""
Bố mẹ nuôi được chôn ở Nam Sơn trấn Thanh Thủy, nơi đó là quê hương của họ, năm đó sau khi họ bị tai nạn xe cộ ở bên ngoài, là cô và Du Gia Lý đưa họ về.
""Được, cuối tuần này chúng ta có thể đi được không?""
Bây giờ An Tuyết Tuyết muốn về trấn Thanh Thủy luôn, nhưng sau khi nghĩ đến những tiết học sắp tới, cô ta thì không sao, nhưng không thể cứ vậy mà kéo Tô Chi rời trường được.
Tô Chi gật đầu: ""Được, em đưa chị về.""
"Cảm ơn em, Chi Chi."" An Tuyết Tuyết vô cùng nghiêm túc cúi đầu với cô: ""Cảm ơn.""
""Khách sáo cái gì chứ, bố mẹ nuôi nuôi dưỡng em, em cũng là con gái của họ, chị là chị của em, đây là điều nên làm.""
Tô Chi đỡ cô ta lên: ""Về sau đừng thế này, người một nhà không cần nói những câu như vậy, sau này em gọi chị là chị Tô Tuyết, được không?""
An Tuyết Tuyết là tên An Lan Giai đặt, họ An kia cũng là họ của ông ta.
An Tuyết Tuyết đã sớm muốn đổi tên, bây giờ đã biết bản thân là ai, đương nhiên cô ấy cũng muốn thoát khỏi họ An.
""Ừm, chị tên là Tô Tuyết, không phải là An Tuyết Tuyết.""
""Chị Tô Tuyết.""
"Chi Chi.""
Tô Chi nhìn nụ cười của An Tuyết Tuyết, cảm thấy việc mình kiên trì như vậy là một quyết định chính xác.
*
Tô Chi và An Tuyết Tuyết không cùng một chuyên ngành, hai người cũng không cùng một khoa, nhưng hai nơi cũng không cách nhau quá xa.
Tô Chi đưa An Tuyết Tuyết qua trước rồi mới ung dung về khoa của mình.
Không hổ là trường thủ đô, khu nhà dạy học và cây xanh đều được xây dựng chăm sóc vô cùng tốt, hai bên đường trồng hàng cây xanh lớn, đường lớn sạch sẽ gọn gàng.
Từ sáng đến giờ tiếng WeChat vẫn không ngừng vang lên, cô mở ra xem, tất cả đều là tin nhắn của Lâm Mạt.
Cô ấy nói cô chụp ảnh trường thủ đô để kích thích cô ấy học tập tốt.
Cô tùy tiện chụp mấy bức ảnh, sau khi gửi lên nhóm lại gửi cho người nhà bạn bè.
Lâm Mạt: ""Trường thủ đô cũng quá đẹp rồi! Chi Chi, nếu có thời gian thì cậu quay cho tớ xem đài phun nước nhé! Chỗ đó rất đẹp!""
An Nguyệt Nguyệt: ""Trường thủ đô thật to, mục tiêu của tôi cũng là trường thủ đô, Chi Chi và chị gái chờ em.""
Chuyện đã xác định được An Tuyết Tuyết là Tô Tuyết, con gái của bố mẹ nuôi Tô Chi vẫn chưa nói cho các cô ấy biết, đúng lúc này đang rảnh, cô nói chuyện này cho họ biết.
Tô Chi: ""Tớ đã tìm được con gái của bố mẹ nuôi rồi, chính là chị Tuyết Tuyết.""
Lâm Mạt: ""?""
Lâm Mạt: ""Thật hay giả vậy? An Tuyết Tuyết là con gái của chú dì Tô? Cũng quá trùng hợp rồi đó? Quá tốt rồi!""
An Nguyệt Nguyệt: ""Thật sao? Chị gái đã tìm được bố mẹ rồi, thật tốt.""
Tô Chi: ""Thật, đã xác nhận rồi.""
Cô vừa nói xong nhóm chat càng ồn ào hơn.
Tô Chi không nói thêm được gì, cô thoát ra, bố mẹ và anh cả đều đã trả lời tin nhắn của cô.
Lục Úc cũng trả lời: ""Chụp không tệ.""
Hôm nay anh và Tô Quân Bạch có rất nhiều cảnh, không thể về để đưa Tô Chi đi học được, chỉ có thể ân cần hỏi thăm ở trên WeChat.
Tô Chi đọc được câu này, nhớ đến đoạn video ngắn trên mạng: ""Câu kế tiếp có phải là lần sau đừng chụp nữa không?""
Lục Úc nhận được tin nhắn thì buồn cười, kĩ thuật chụp của cô đúng là không quá cao siêu nhưng anh thấy mọi thứ đều đẹp.
""Tôi đang khen em.""
""Có thích trường không?""
Tô Chi: ""Rất thích, đây là hình ảnh tôi đã tưởng tượng.""
Lục Úc: ""Hôm nay có nhiều cảnh diễn nên không thể về được, lần sau em khai giảng tôi sẽ đưa em đi.""
Tô Chi: ""Được.""
Lục Úc lại cười, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà anh đã cười mấy lần.
Chu Huy nhìn nụ cười của anh, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, Lục Úc sẽ không tặng cho anh ta một bất ngờ vô cùng lớn đó chứ?
Anh ta không quá muốn nhận đâu.
""Tiểu Úc, tâm trạng cậu gần đây không tệ nha.""
""Vẫn ổn.""
Lục Úc cất điện thoại đi: ""Tôi sẽ tiếp tục duy trì.""
Chu Huy: ""...""
Cho nên cậu vì cái gì mà mới vui vẻ như vậy? Tiết lộ một chút đi?
Lúc Tô Quân Bạch đang nghỉ ngơi cũng nhận được ảnh đẹp mà em gái chụp, lúc này anh lập tức trả lời, nhưng chờ một hai phút cũng không thấy em gái trả lời.
Mãi đến khi sắp quay, em gái mới trả lời anh một câu: ""Trường học rất tốt, anh quay phim cho tốt.""
Tô Quân Bạch: ""...""
Anh luôn có cảm giác em gái không còn thương mình nữa.
Tô Chi quay về khoa, tìm được lớp của mình, trong lớp đã có không ít người, cô vừa vào cửa đã thu hút sự chú của bạn học.
Mọi người chú ý vì ngoại hình của cô, nhưng không thấy mặt cô nên cũng không biết cô nhìn thế nào.
Tô Chi không nhận ra điều này, cô chọn chỗ ngồi ở nơi vắng nhất rồi ngồi xuống, nơi này rất yên tĩnh.
Nhưng sau khi vào tiết học, khi giảng viên điểm danh đến Tô Chi lại khiến mọi người chú ý một lần nữa.
""Tô Chi sao, là Tô Chi mà tôi đang nghĩ sao?""
""Tôi cảm giác có chút giống cô ấy, rất muốn nhìn mặt cô ấy một lần.""
""Tuyệt tuyệt tuyệt, tôi cũng quá may mắn rồi, vậy mà lại cùng lớp với Tô Chi.""
Phần lớn đều nhận ra, Tô Chi tháo khẩu trang xuống, gật nhẹ đầu với các bạn học.
""Đúng là Tô Chi! Mẹ nó! Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy ngoài đời đấy, còn đẹp trai hơn trên TV nữa!""
""Tôi thích khuôn mặt của cô ấy, dáng người cô ấy, tất cả của cô ấy, em gái quá xinh rồi!""
Có rất nhiều nữ sinh đều say mê nhan sắc của Tô Chi mà nhìn không chớp mắt, mãi đến khi giảng viên yêu cầu trật tự họ mới bình tĩnh lại.
Mặc dù không cho các cô nói chuyện nhưng lại không quản được việc các cô đăng tin tức lên mạng, không ít nữ sinh khoe khoang trên mạng rằng mình cùng lớp với Tô Chi, hơn nữa còn đăng ảnh làm bằng chứng.
Độ hot của chủ đề này ở trên mạng không nhỏ, ngay cả trong trường cũng vậy, mọi người thảo luận về Tô Chi ở diễn đàn trường, nhan sắc, dáng người, học tập, mỗi một phương diện đều cảm thấy cô có thể trở thành hoa khôi mới.
Vì tốc độ lan truyền của các cô rất rộng nên chỉ trong thời gian ngắn tin tức Tô Chi ở trường thủ đô đã lan rộng, cô nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng, lúc nào đi học cũng có thể bị người khác nhìn.
Còn có một chuyện rất phiền phức nữa, khai giảng chưa được bao lâu cô đã bị phú nhị đại, nam khôi học khoa tài chính theo đuổi.
Sau khi tan học, anh ta ôm một bó hoa hồng đứng giữa đường chặn Tô Chi lại: ""Tô Chi, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé?""
Hình ảnh khoa trương như vậy đương nhiên bị bạn học vây lại xem, có người thấy náo nhiệt còn quay video đăng lên mạng.
Tô Chi bị anh ta quấn lấy đã hai ngày, thật sự là phiền chết đi được.
""Lời tôi nói anh nghe không hiểu sao? Vậy tôi sẽ từ chối anh thêm một lần nữa.""
Nam khôi cũng không phải người bình thường, anh ta cười nói: ""Không sao, anh rất kiên nhẫn, anh có thể đợi em.""
Tô Chi: ""...""
Cô không quan tâm đến anh ta mà đi đến trước mặt bạn học đang xem kịch hay: ""Xóa ảnh chụp đi.""
Mặc dù chặn được mấy bức ảnh chụp nhưng còn có cả những bức được chụp trộm, sau khi đăng lên diễn đàn trường thủ đô cũng được rất nhiều người quan tâm, chưa đến nửa ngày, toàn trường đã biết nam khôi khoa tài chính theo đuổi Tô Chi.
Vị nam khôi này cũng là một nhân vật nổi tiếng, đẹp trai, học giỏi, nhà có tiền, tính tình thoải mái hoạt bát, khuyết điểm duy nhất chính là thay bạn gái rất nhanh, tất cả bạn gái của anh ta đều là mỹ nữ.
Mọi người còn cá cược xem nam khôi có theo đuổi được Tô Chi không, thậm chí còn mở cả topic ở diễn đàn, nhưng chưa được bao lâu đã bị quản lí xóa.
Đây là lần đầu tiên Tô Chi gặp trường hợp này, lời nên nói cũng đã nói rồi nhưng vẫn không dứt điểm được, cô thậm chí còn không biết người kia sao lại thích cô nữa?
""Chi Chi, nếu như em thấy phiền thì cố gắng tránh mặt anh ta đi.""
Náo loạn lớn như vậy nên Tô Tuyết cũng biết, sau khi cô ấy nhập học cũng có người theo đuổi, nhưng không có ai ồn ào theo đuổi như Tô Chi.
Tô Chi: ""Em thấy anh ta rất phiền phức nhưng em sẽ không tránh mặt anh ta, người nên tránh là anh ta.""
Cô không muốn vì anh ta mà phá hỏng nhịp độ cuộc sống của mình, lần sau gặp lại cố gắng không nhìn là được.
"Nhưng anh ta vẫn bám lấy em, làm sao bây giờ?"" Tô Tuyết cảm thấy việc này thật phiền lòng.
Tô Chi xua tay: ""Không biết, hoặc là lại từ chối thôi, anh ta không sợ mất mặt thì em càng không sợ.""
Đề tài này bị Tô Chi bỏ ra phía sau, ngày mai cô chuẩn bị về trấn Thanh Thủy thăm bố mẹ nuôi, sau khi chốt thời gian với Tô Tuyết xong, cô về nhà.
Bố mẹ và anh cả vẫn chưa biết chuyện này, cô cũng không nhắc đến với họ, chỉ nói ngày mai muốn về trấn Thanh Thủy với Tô Tuyết.
Hàn Huyên gật đầu: ""Đây là chuyện nên làm, về nhà sớm chút cũng hoàn thành tâm nguyện của họ.""
Tô Đông Lễ cũng nói: ""Thay bố mẹ thắp cho họ nén hương.""
Tô Cảnh Chu nói: ""Đúng lúc ngày mai anh qua đó công tác, anh đưa hai người đi.""
Thuận đường thì Tô Chi sẽ không từ chối: ""Cảm ơn anh cả.""
Lục Úc cũng biết chuyện Tô Chi bị người khác theo đuổi một cách khoa trương ở trường thủ đô, trạng thái của anh từ lúc đó đến trưa không tốt chút nào, NG rất nhiều lần mới qua.
Trong lòng Tô Quân Bạch mắng anh rất nhiều lần, làm cái cọng lông gì vậy, trời đã nóng còn phải ở lại quay cùng với người này.
""Lục Úc cậu có chuyện gì vậy? Có quay được nữa không?""
Lục Úc không phản ứng lại anh, sau khi quay đi quay lại hai cảnh, anh đến chỗ đạo diễn Lâm xin nghỉ nửa ngày.
""Đạo diễn Lâm, thật xin lỗi, trạng thái của tôi không tốt lắm, muốn nghỉ nửa ngày để điều chỉnh lại.""
Lâm Gia Hữu cũng nhận thấy trạng thái của anh không ổn, quay như vậy cũng không xong được: ""Có phải gần đây bị áp lực quá không, biểu hiện của cậu rất tốt, không cần cảm thấy áp lực.""
Lục Úc: ""Ừm, tôi sẽ điều chỉnh tốt.""
""Vậy cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi."" Lâm Gia Hữu vỗ vai anh: ""Không cần cảm thấy áp lực.""
Lục Úc lại gật đầu lần nữa, sau khi rời khỏi studio, quay về khách sạn, anh lập tức gửi tin nhắn cho Tô Chi.
""Đang làm gì vậy?""
Khi Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, cô đã ngồi lên xe của anh cả về trấn Thanh Thủy.
""Tôi đã tìm được con gái của bố mẹ nuôi rồi, hôm nay sẽ mang cô ấy về đó.""
""Anh thì sao? Quay phim ổn chứ?""
Gần đây quay phim rất bận, ai bảo trạng thái của Lục Úc không ổn, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện Tô Chi bị người khác theo đuổi, anh còn chưa tỏ tình đâu đấy? Lỡ như bị người khác hớt tay trên thì sao bây giờ?
""Buổi chiều tôi không có cảnh quay.""
""Nghe nói... Em ở trường được người khác theo đuổi?""
Tô Chi: ""Tin tức truyền nhanh vậy sao? Anh cũng biết.""
Lục Úc: ""...Ừ, em nghĩ thế nào?""
Tô Chi: ""Tôi không thích anh ta, trực tiếp từ chối rồi.""
Cô lại nhắn thêm một câu nữa: ""Nhưng người này quá phiền phức, vẫn luôn bám theo, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì để làm anh ta từ bỏ.""
Cô còn muốn dùng vũ lực để giải quyết, nhưng anh ta không giống những người khác, càng đối xử với anh ta như vậy thì anh ta càng bám dai hơn.
Tâm trạng bất ổn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khóe môi Lục Úc hơi nâng lên.
""Tôi có cách.""
""Cách gì?""
Lục Úc từ từ đánh ra một hàng chữ.
""Tìm một người giả làm bạn trai của em.""
Lúc trước cô đã đoán được đáp án này, nhưng sau khi được xác nhận chính xác, trong lòng cô vẫn rất kích động.
Tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhận được một kết quả tốt, bàn tay cầm tài liệu của cô hơi run rẩy, cũng may không phụ kì vọng của bố mẹ nuôi, họ ở trên trời linh thiêng có thể nghỉ ngơi rồi.
""Tuyết Tuyết, bây giờ em phải nói cho chị một việc, là chuyện liên quan đến thân thế của chị.""
Vẻ mặt An Tuyết Tuyết kinh ngạc: ""Cái gì?""
""Chị là người em vẫn luôn tìm kiếm, là con gái của bố mẹ nuôi của em."" Tô Chi nói rõ mọi chuyện, đẩy tài liệu sang: ""Đây là kết quả điều tra, chị xem qua đi.""
An Tuyết Tuyết vừa bất ngờ vừa nghi ngờ lấy tài liệu, từ từ mở tờ thứ nhất.
Tư liệu là quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của cô ta, bao gồm cả lúc cô ta sinh ra cũng được ghi chép rất rõ ràng, Tô Tuyết, sinh năm xx, nhà họ Tô trấn Thanh Thủy, có cả bố và mẹ, trong sinh nhật ba tuổi đã bị người khác lừa bán đi, từ đó rời xa bố mẹ.
Lần đầu tiên bị người ta bán đến một thôn rất nghèo, người lừa bán tưởng cô ta là con trai nên bán cho một nhà nông, sau đó bị nhà nông này phát hiện là con gái, không đánh thì mắng, cô ta phải ở chỗ này hai năm, hai năm sau bị nhà nông này bán cho đôi vợ chồng có con trai bị ngốc từ nhỏ để cô ta làm con dâu nuôi từ bé.
Năm sáu tuổi cô ta thường xuyên bị người lớn đánh chửi, bắt cô ta nấu cơm giặt quần áo, cái gì cũng để cô ta làm, bị ốm cũng không mang cô ta đi bệnh viện, cuộc sống mỗi ngày đều như giành giật với tử thần.
Cô ta sống như vậy hai năm, sau đó cô ta lên kế hoạch chạy trốn, nhưng bị mấy người này bắt về, người nhà này càng đánh chửi cô ta nhiều hơn, có rất nhiều lần cô ta đã thiếu chút nữa chết trên tay họ.
Nhưng cô ta không hề từ bỏ chạy trốn, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, trong lần chạy trốn thứ ba, cô ta may mắn gặp được cảnh sát đến phá án, được họ cứu ra ngoài.
Vì không có tin tức gì về thân phận, chính cô ta cũng không nhớ rõ nên năm bảy tuổi đã được cảnh sát đưa vào cô nhi viện.
Năm tám tuổi cô ta quen An Nguyệt Nguyệt, vì có tranh chấp với mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện nên đã bị thương ở đầu.
Năm chín tuổi được An Lan Giai nhận nuôi, ông ta yêu cầu cô ta học dương cầm, năm mười bốn tuổi bị An Lan Giai mang đi phẫu thuật thẩm mĩ để thay ông ta hoàn thành giấc mộng dương cầm của mình.
Đây là toàn bộ tư liệu của cô ta, mặc dù An Tuyết Tuyết không nhớ rõ, nhưng khi đọc những tài liệu này đôi mắt cô ta đã chua xót, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Cô ta từ từ vuốt ve tấm hình kẹp trong tài liệu, đây là ảnh chụp bố mẹ ruột cuar cô ta, rất giống tấm hình mà cô ta vẫn luôn giữ lại, đây chính là bố mẹ của cô ta sao?
""Chị... Bọn họ thật sự là bố mẹ của chị sao?""
An Tuyết Tuyết xem xong tài liệu đã tin lời Tô Chi nói, nhưng cô ta vẫn muốn xác nhận lại.
Có trời mới biết cô ta mong ước được quay lại bên cạnh bố mẹ ruột mình như thế nào, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không thành hiện thực.
Cho đến hôm nay, trong một buổi chiều ấm áp, cô ta biết bố mẹ mình là ai, cũng biết mình đã mất toàn bộ kí ức.
Nội tâm vắng vẻ bỗng nhiên được lấp đầy.
""Đúng vậy, em cũng hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, chị chính là con gái của bố mẹ nuôi em.""
Tô Chi trả lời chắc chắn.
Chuyện này đương nhiên không thể qua loa chủ quan được, cho nên cô mới tốn nhiều thời gian để xác định kết quả như vậy.
""Họ đang ở đâu? Ở đâu?"" An Tuyết Tuyết run rẩy đứng lên: ""Chị muốn gặp họ.""
Tô Chi nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới nói: ""Bọn họ đã qua đời nhiều năm rồi.""
Lời này vừa dứt, không khí trở nên yên tĩnh, sức lực của An Tuyết Tuyết như cạn kiệt, cô ta ngã xuống ghế, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
""Hu hu hu, vì sao lại bất công với chị như vậy chứ? Chị muốn gặp bố mẹ.""
Chuyện bố mẹ nuôi vì đi tìm An Tuyết Tuyết mà xảy ra sự cố ngoài ý muốn không viết trên tư liệu, cho nên cô ta không biết bố mẹ nuôi qua đời trên đường đi tìm mình.
Tô Chi cũng không có ý định nói cho cô ta biết, không cần thiết để cô ta cảm thấy áy náy.
Cô vỗ vai cô ta: ""Đừng khóc, có thời gian em sẽ mang chị về nhà, nếu bố mẹ thấy chị nhất định sẽ rất vui.""
Bố mẹ nuôi được chôn ở Nam Sơn trấn Thanh Thủy, nơi đó là quê hương của họ, năm đó sau khi họ bị tai nạn xe cộ ở bên ngoài, là cô và Du Gia Lý đưa họ về.
""Được, cuối tuần này chúng ta có thể đi được không?""
Bây giờ An Tuyết Tuyết muốn về trấn Thanh Thủy luôn, nhưng sau khi nghĩ đến những tiết học sắp tới, cô ta thì không sao, nhưng không thể cứ vậy mà kéo Tô Chi rời trường được.
Tô Chi gật đầu: ""Được, em đưa chị về.""
"Cảm ơn em, Chi Chi."" An Tuyết Tuyết vô cùng nghiêm túc cúi đầu với cô: ""Cảm ơn.""
""Khách sáo cái gì chứ, bố mẹ nuôi nuôi dưỡng em, em cũng là con gái của họ, chị là chị của em, đây là điều nên làm.""
Tô Chi đỡ cô ta lên: ""Về sau đừng thế này, người một nhà không cần nói những câu như vậy, sau này em gọi chị là chị Tô Tuyết, được không?""
An Tuyết Tuyết là tên An Lan Giai đặt, họ An kia cũng là họ của ông ta.
An Tuyết Tuyết đã sớm muốn đổi tên, bây giờ đã biết bản thân là ai, đương nhiên cô ấy cũng muốn thoát khỏi họ An.
""Ừm, chị tên là Tô Tuyết, không phải là An Tuyết Tuyết.""
""Chị Tô Tuyết.""
"Chi Chi.""
Tô Chi nhìn nụ cười của An Tuyết Tuyết, cảm thấy việc mình kiên trì như vậy là một quyết định chính xác.
*
Tô Chi và An Tuyết Tuyết không cùng một chuyên ngành, hai người cũng không cùng một khoa, nhưng hai nơi cũng không cách nhau quá xa.
Tô Chi đưa An Tuyết Tuyết qua trước rồi mới ung dung về khoa của mình.
Không hổ là trường thủ đô, khu nhà dạy học và cây xanh đều được xây dựng chăm sóc vô cùng tốt, hai bên đường trồng hàng cây xanh lớn, đường lớn sạch sẽ gọn gàng.
Từ sáng đến giờ tiếng WeChat vẫn không ngừng vang lên, cô mở ra xem, tất cả đều là tin nhắn của Lâm Mạt.
Cô ấy nói cô chụp ảnh trường thủ đô để kích thích cô ấy học tập tốt.
Cô tùy tiện chụp mấy bức ảnh, sau khi gửi lên nhóm lại gửi cho người nhà bạn bè.
Lâm Mạt: ""Trường thủ đô cũng quá đẹp rồi! Chi Chi, nếu có thời gian thì cậu quay cho tớ xem đài phun nước nhé! Chỗ đó rất đẹp!""
An Nguyệt Nguyệt: ""Trường thủ đô thật to, mục tiêu của tôi cũng là trường thủ đô, Chi Chi và chị gái chờ em.""
Chuyện đã xác định được An Tuyết Tuyết là Tô Tuyết, con gái của bố mẹ nuôi Tô Chi vẫn chưa nói cho các cô ấy biết, đúng lúc này đang rảnh, cô nói chuyện này cho họ biết.
Tô Chi: ""Tớ đã tìm được con gái của bố mẹ nuôi rồi, chính là chị Tuyết Tuyết.""
Lâm Mạt: ""?""
Lâm Mạt: ""Thật hay giả vậy? An Tuyết Tuyết là con gái của chú dì Tô? Cũng quá trùng hợp rồi đó? Quá tốt rồi!""
An Nguyệt Nguyệt: ""Thật sao? Chị gái đã tìm được bố mẹ rồi, thật tốt.""
Tô Chi: ""Thật, đã xác nhận rồi.""
Cô vừa nói xong nhóm chat càng ồn ào hơn.
Tô Chi không nói thêm được gì, cô thoát ra, bố mẹ và anh cả đều đã trả lời tin nhắn của cô.
Lục Úc cũng trả lời: ""Chụp không tệ.""
Hôm nay anh và Tô Quân Bạch có rất nhiều cảnh, không thể về để đưa Tô Chi đi học được, chỉ có thể ân cần hỏi thăm ở trên WeChat.
Tô Chi đọc được câu này, nhớ đến đoạn video ngắn trên mạng: ""Câu kế tiếp có phải là lần sau đừng chụp nữa không?""
Lục Úc nhận được tin nhắn thì buồn cười, kĩ thuật chụp của cô đúng là không quá cao siêu nhưng anh thấy mọi thứ đều đẹp.
""Tôi đang khen em.""
""Có thích trường không?""
Tô Chi: ""Rất thích, đây là hình ảnh tôi đã tưởng tượng.""
Lục Úc: ""Hôm nay có nhiều cảnh diễn nên không thể về được, lần sau em khai giảng tôi sẽ đưa em đi.""
Tô Chi: ""Được.""
Lục Úc lại cười, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà anh đã cười mấy lần.
Chu Huy nhìn nụ cười của anh, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, Lục Úc sẽ không tặng cho anh ta một bất ngờ vô cùng lớn đó chứ?
Anh ta không quá muốn nhận đâu.
""Tiểu Úc, tâm trạng cậu gần đây không tệ nha.""
""Vẫn ổn.""
Lục Úc cất điện thoại đi: ""Tôi sẽ tiếp tục duy trì.""
Chu Huy: ""...""
Cho nên cậu vì cái gì mà mới vui vẻ như vậy? Tiết lộ một chút đi?
Lúc Tô Quân Bạch đang nghỉ ngơi cũng nhận được ảnh đẹp mà em gái chụp, lúc này anh lập tức trả lời, nhưng chờ một hai phút cũng không thấy em gái trả lời.
Mãi đến khi sắp quay, em gái mới trả lời anh một câu: ""Trường học rất tốt, anh quay phim cho tốt.""
Tô Quân Bạch: ""...""
Anh luôn có cảm giác em gái không còn thương mình nữa.
Tô Chi quay về khoa, tìm được lớp của mình, trong lớp đã có không ít người, cô vừa vào cửa đã thu hút sự chú của bạn học.
Mọi người chú ý vì ngoại hình của cô, nhưng không thấy mặt cô nên cũng không biết cô nhìn thế nào.
Tô Chi không nhận ra điều này, cô chọn chỗ ngồi ở nơi vắng nhất rồi ngồi xuống, nơi này rất yên tĩnh.
Nhưng sau khi vào tiết học, khi giảng viên điểm danh đến Tô Chi lại khiến mọi người chú ý một lần nữa.
""Tô Chi sao, là Tô Chi mà tôi đang nghĩ sao?""
""Tôi cảm giác có chút giống cô ấy, rất muốn nhìn mặt cô ấy một lần.""
""Tuyệt tuyệt tuyệt, tôi cũng quá may mắn rồi, vậy mà lại cùng lớp với Tô Chi.""
Phần lớn đều nhận ra, Tô Chi tháo khẩu trang xuống, gật nhẹ đầu với các bạn học.
""Đúng là Tô Chi! Mẹ nó! Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy ngoài đời đấy, còn đẹp trai hơn trên TV nữa!""
""Tôi thích khuôn mặt của cô ấy, dáng người cô ấy, tất cả của cô ấy, em gái quá xinh rồi!""
Có rất nhiều nữ sinh đều say mê nhan sắc của Tô Chi mà nhìn không chớp mắt, mãi đến khi giảng viên yêu cầu trật tự họ mới bình tĩnh lại.
Mặc dù không cho các cô nói chuyện nhưng lại không quản được việc các cô đăng tin tức lên mạng, không ít nữ sinh khoe khoang trên mạng rằng mình cùng lớp với Tô Chi, hơn nữa còn đăng ảnh làm bằng chứng.
Độ hot của chủ đề này ở trên mạng không nhỏ, ngay cả trong trường cũng vậy, mọi người thảo luận về Tô Chi ở diễn đàn trường, nhan sắc, dáng người, học tập, mỗi một phương diện đều cảm thấy cô có thể trở thành hoa khôi mới.
Vì tốc độ lan truyền của các cô rất rộng nên chỉ trong thời gian ngắn tin tức Tô Chi ở trường thủ đô đã lan rộng, cô nhanh chóng trở thành một người nổi tiếng, lúc nào đi học cũng có thể bị người khác nhìn.
Còn có một chuyện rất phiền phức nữa, khai giảng chưa được bao lâu cô đã bị phú nhị đại, nam khôi học khoa tài chính theo đuổi.
Sau khi tan học, anh ta ôm một bó hoa hồng đứng giữa đường chặn Tô Chi lại: ""Tô Chi, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé?""
Hình ảnh khoa trương như vậy đương nhiên bị bạn học vây lại xem, có người thấy náo nhiệt còn quay video đăng lên mạng.
Tô Chi bị anh ta quấn lấy đã hai ngày, thật sự là phiền chết đi được.
""Lời tôi nói anh nghe không hiểu sao? Vậy tôi sẽ từ chối anh thêm một lần nữa.""
Nam khôi cũng không phải người bình thường, anh ta cười nói: ""Không sao, anh rất kiên nhẫn, anh có thể đợi em.""
Tô Chi: ""...""
Cô không quan tâm đến anh ta mà đi đến trước mặt bạn học đang xem kịch hay: ""Xóa ảnh chụp đi.""
Mặc dù chặn được mấy bức ảnh chụp nhưng còn có cả những bức được chụp trộm, sau khi đăng lên diễn đàn trường thủ đô cũng được rất nhiều người quan tâm, chưa đến nửa ngày, toàn trường đã biết nam khôi khoa tài chính theo đuổi Tô Chi.
Vị nam khôi này cũng là một nhân vật nổi tiếng, đẹp trai, học giỏi, nhà có tiền, tính tình thoải mái hoạt bát, khuyết điểm duy nhất chính là thay bạn gái rất nhanh, tất cả bạn gái của anh ta đều là mỹ nữ.
Mọi người còn cá cược xem nam khôi có theo đuổi được Tô Chi không, thậm chí còn mở cả topic ở diễn đàn, nhưng chưa được bao lâu đã bị quản lí xóa.
Đây là lần đầu tiên Tô Chi gặp trường hợp này, lời nên nói cũng đã nói rồi nhưng vẫn không dứt điểm được, cô thậm chí còn không biết người kia sao lại thích cô nữa?
""Chi Chi, nếu như em thấy phiền thì cố gắng tránh mặt anh ta đi.""
Náo loạn lớn như vậy nên Tô Tuyết cũng biết, sau khi cô ấy nhập học cũng có người theo đuổi, nhưng không có ai ồn ào theo đuổi như Tô Chi.
Tô Chi: ""Em thấy anh ta rất phiền phức nhưng em sẽ không tránh mặt anh ta, người nên tránh là anh ta.""
Cô không muốn vì anh ta mà phá hỏng nhịp độ cuộc sống của mình, lần sau gặp lại cố gắng không nhìn là được.
"Nhưng anh ta vẫn bám lấy em, làm sao bây giờ?"" Tô Tuyết cảm thấy việc này thật phiền lòng.
Tô Chi xua tay: ""Không biết, hoặc là lại từ chối thôi, anh ta không sợ mất mặt thì em càng không sợ.""
Đề tài này bị Tô Chi bỏ ra phía sau, ngày mai cô chuẩn bị về trấn Thanh Thủy thăm bố mẹ nuôi, sau khi chốt thời gian với Tô Tuyết xong, cô về nhà.
Bố mẹ và anh cả vẫn chưa biết chuyện này, cô cũng không nhắc đến với họ, chỉ nói ngày mai muốn về trấn Thanh Thủy với Tô Tuyết.
Hàn Huyên gật đầu: ""Đây là chuyện nên làm, về nhà sớm chút cũng hoàn thành tâm nguyện của họ.""
Tô Đông Lễ cũng nói: ""Thay bố mẹ thắp cho họ nén hương.""
Tô Cảnh Chu nói: ""Đúng lúc ngày mai anh qua đó công tác, anh đưa hai người đi.""
Thuận đường thì Tô Chi sẽ không từ chối: ""Cảm ơn anh cả.""
Lục Úc cũng biết chuyện Tô Chi bị người khác theo đuổi một cách khoa trương ở trường thủ đô, trạng thái của anh từ lúc đó đến trưa không tốt chút nào, NG rất nhiều lần mới qua.
Trong lòng Tô Quân Bạch mắng anh rất nhiều lần, làm cái cọng lông gì vậy, trời đã nóng còn phải ở lại quay cùng với người này.
""Lục Úc cậu có chuyện gì vậy? Có quay được nữa không?""
Lục Úc không phản ứng lại anh, sau khi quay đi quay lại hai cảnh, anh đến chỗ đạo diễn Lâm xin nghỉ nửa ngày.
""Đạo diễn Lâm, thật xin lỗi, trạng thái của tôi không tốt lắm, muốn nghỉ nửa ngày để điều chỉnh lại.""
Lâm Gia Hữu cũng nhận thấy trạng thái của anh không ổn, quay như vậy cũng không xong được: ""Có phải gần đây bị áp lực quá không, biểu hiện của cậu rất tốt, không cần cảm thấy áp lực.""
Lục Úc: ""Ừm, tôi sẽ điều chỉnh tốt.""
""Vậy cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi."" Lâm Gia Hữu vỗ vai anh: ""Không cần cảm thấy áp lực.""
Lục Úc lại gật đầu lần nữa, sau khi rời khỏi studio, quay về khách sạn, anh lập tức gửi tin nhắn cho Tô Chi.
""Đang làm gì vậy?""
Khi Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, cô đã ngồi lên xe của anh cả về trấn Thanh Thủy.
""Tôi đã tìm được con gái của bố mẹ nuôi rồi, hôm nay sẽ mang cô ấy về đó.""
""Anh thì sao? Quay phim ổn chứ?""
Gần đây quay phim rất bận, ai bảo trạng thái của Lục Úc không ổn, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện Tô Chi bị người khác theo đuổi, anh còn chưa tỏ tình đâu đấy? Lỡ như bị người khác hớt tay trên thì sao bây giờ?
""Buổi chiều tôi không có cảnh quay.""
""Nghe nói... Em ở trường được người khác theo đuổi?""
Tô Chi: ""Tin tức truyền nhanh vậy sao? Anh cũng biết.""
Lục Úc: ""...Ừ, em nghĩ thế nào?""
Tô Chi: ""Tôi không thích anh ta, trực tiếp từ chối rồi.""
Cô lại nhắn thêm một câu nữa: ""Nhưng người này quá phiền phức, vẫn luôn bám theo, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì để làm anh ta từ bỏ.""
Cô còn muốn dùng vũ lực để giải quyết, nhưng anh ta không giống những người khác, càng đối xử với anh ta như vậy thì anh ta càng bám dai hơn.
Tâm trạng bất ổn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khóe môi Lục Úc hơi nâng lên.
""Tôi có cách.""
""Cách gì?""
Lục Úc từ từ đánh ra một hàng chữ.
""Tìm một người giả làm bạn trai của em.""