Chương 179
Trước kỳ thi đại học một tuần, tất cả học sinh cấp ba được nghỉ và về nhà, chuẩn bị nghênh đón kỳ thi đầu tiên quan trọng nhất trong đời người.
Đối với kỳ thi đại học, trạng thái tâm lí của Tô Cảnh Chu vẫn luôn ổn định. Anh không cầm sách học cả ngày như mọi khi mà cho đại não và cơ thể của mình được thả lỏng.
Lo lắng Tử Nhan sẽ có áp lực, mỗi ngày anh đều trò chuyện với cô. Tình cảm giữa hai người cũng ngày càng thăng hoa.
Hẹn nhau sau khi kỳ thi đại học kết thúc, họ sẽ đến thành phố khác du lịch.
Hai ngày thi đại học kết thúc, tất cả học sinh cấp ba đều được giải thoát, mặc sức buông thả bản thân.
Tô Cảnh Chu về nhà ngủ cả một ngày, tỉnh dậy đã hơn 9 giờ tối, gia đình đang đợi anh ăn cơm ở phòng khách.
“Anh cả tỉnh rồi. Đói chưa? Mau đến ăn cơm.”
Tô Chi đứng dậy chào đón anh cả. Hàn Huyên bảo dì giúp việc bưng đồ ăn ra, cả gia đình ăn cơm cùng anh.
Tô Cảnh Chu cảm thấy rất hạnh phúc khi có gia đình như thế.
Hàn Huyên dịu dàng nói, “Tiểu Chu, được nghỉ thì thư giãn cho tốt, đừng ở trong phòng cả ngày.”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Con biết rồi. Mẹ ơi, con đã hẹn ra ngoài đi du lịch với bạn học rồi.”
“Bạn học nào? Là bạn gái chứ gì?” Tô Quân Bạch trêu ghẹo nhìn qua.
Tô Cảnh Chu cũng không phủ nhận, “Ừ, là bạn gái.”
Anh không hề che giấu khi nói về bạn gái, gia đình cũng biết nhưng chưa từng nói thẳng trước mặt.
Hàn Huyên ủng hộ việc con trai đương. Thời học sinh có được một mối tình cũng rất hay ho.
“Các con muốn đi đâu? Để mẹ đặt vé máy cho các con.”
“Mẹ, không cần đâu ạ, con đã mua rồi.”
Lộ trình của Tô Cảnh Chu và Tử Nhan được định vào ba ngày sau, vé máy bay đã mua rồi.
Tô Chi cười nói, “Anh cả, tốc độ của anh nhanh đấy! Chúc anh và chị Tử Nhan có một chuyến đi tốt đẹp.”
“Cảm ơn em gái.” Tô Cảnh Chu cũng cười đáp.
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ đều đưa cho anh một cái thẻ, bảo anh chơi vui vẻ, không cần lo lắng trong nhà.
Tô Cảnh Chu nhận.
Ba ngày sau, anh hẹn gặp Tử Nhan ở sân bay. Mấy ngày nay cả hai đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch, bắt đầu đến thành phố B dạo chơi trước, từ từ đến các thành phố khác, cuối cùng lại đến thành phố Valley đẹp nhất.
Chuyến đi này, Tử Nhan không quên cầm bản vẽ của cô, có cảm hứng sẽ dừng lại để vẽ vật thực.
Chàng đẹp trai Tô Cảnh Chu cũng đã làm người mẫu mấy lần.
Trên đường đi chơi, Tử Nhan vẽ hai quyển, một chồng rất dày, một nửa là tranh phong cảnh, một nửa là chân dung của Tô Cảnh Chu.
Tô Cảnh Chu mua một cái máy chụp ảnh, hơn phân nửa ảnh bên trong là Tử Nhan, những cái khác là ảnh phong cảnh, còn có ảnh chụp chung của hai người.
Sau mỗi lần kết thúc điểm dừng chân, Tô Cảnh Chu đều sẽ gửi ảnh về nhà cho gia đình xem.
Tô Chi vừa lật xem ảnh của anh cả, vừa khen, “Ảnh chụp chung của anh cả và chị Tử Nhan thật đẹp. Anh Úc, sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học cũng đi du lịch khắp nơi trên đất nước đi?”
Lục Úc cười nói, “Được đấy, em muốn đi đâu anh cũng sẽ theo em.”
Tô Chi cười híp mắt rồi hôn anh một cái, “Anh Úc thật tốt.”
“Khụ, ở trong nhà các em chú ý chút có được không?” Tô Quân Bạch bưng sữa bò đến trước mặt bọn họ, “Này, sữa bò.”
“Cảm ơn anh hai.” Tô Chi bưng lên hỏi anh, “Anh hai, anh và Sát Lệ Na thế nào rồi?”
Đã một năm rồi, anh hai và đối phương vẫn duy trì quan hệ tình bạn, cũng không biết đang sợ điều gì, vẫn chưa tỏ tình.
Tô Quân Bạch, “Cứ như vậy thôi.”
Tô Quân Bạch từng thăm dò mẫu người mà Sát Lệ Na thích, kết quả nhận được khác biệt xa với anh.
Cái này cũng không sao.
Điều quan trọng nhất là Sát Lệ Na đã có người mình thích, tâm tư vốn muốn thổ lộ của anh cũng lùi bước.
“Cứ như vậy là thế nào?” Tô Chi hỏi, “Vẫn phải có cái gì chứ?”
Cô và Sát Lệ Na kết bạn WeChat, thường ngày cũng hay trò chuyện, ngoại trừ chuyện học hành còn có vấn đề tình cảm.
Cảm giác của Sát Lệ Na dành cho anh hai cũng tốt. Cô cảm thấy hai người có hy vọng.
Tô Quân Bạch không nói nhiều, “Trẻ con đừng hỏi nhiều như thế!”
Tô Chi nói, “Trẻ con cái gì, ở trường anh còn phải gọi bọn em là đàn anh, đàn chị đấy!”
Tô Quân Bạch vỗ vào cổ của cô, “Con bé này, dù thế nào anh cũng là anh của em.”
“Không được ức hiếp bạn gái của em.” Lục Úc ngay lập tức tới giúp.
Thế là hai người giữ Tô Quân Bạch lại đánh, anh gào khóc mãi.
“Các em quá ức hiếp người khác. Anh đi tìm người giúp!”
Tìm người giúp đâu có dễ như thế, từ khi Tô Quân Bạch biết Sát Lệ Na dường như có người thích thì dần dần kéo ra khoảng cách với cô.
Nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi theo đối phương, chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Anh Bạch, sao anh nhát gan thế, thích thì trực tiếp tiến lên chứ. Sợ cái gì?” Sau khi Phương Nại biết anh thích Sát Lệ Na, luôn luôn động viên và gợi ý cho anh.
“Lên cái gì mà lên.” Tô Quân Bạch cầm quả bóng rổ, đập một lúc, “Cậu ấy có người thích rồi.”
Phương Nại nói, “Vấn đề tầm thường. Có người thích thì thế nào? Cô ấy chưa tỏ tình, cô ấy cũng không ở bên người kia. Anh vẫn còn có cơ hội.”
Cậu ta đập vai anh, “Chờ cô ấy và người đó ở bên nhau, anh Bạch, lúc đó anh tiến lên thì đã muộn rồi.”
Về phương diện tình cảm, da mặt Tô Quân Bạch rất mỏng, cũng rất trong sáng, không muốn gây thêm phiền phức cho đối phương.
“Anh Bạch, cô ấy qua đây kìa.” Phương Nại buông Tô Quân Bạch ra, nói với cô, “Sát Lệ Na, anh Bạch có chuyện muốn nói với cô.”
Cậu ta nói xong thì chạy đi, Tô Quân Bạch liếc cậu ta một cái, ném quả bóng cho cậu ta.
Đang định rời đi, Sát Lệ Na dừng lại trước mặt anh.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Cậu ta nói lung tung, không có gì.” Tô Quân Bạch ho một cái, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Sát Lệ Na ôm cánh tay đứng trước mặt anh, “Gần đây có phải cậu làm chuyện gì đáng xấu hổ không? Luôn tránh tôi làm gì?”
Học kỳ mới này bắt đầu, cô đã có cảm giác như vậy.
Lúc nghỉ hè, cô hẹn anh ra ngoài chơi, làm bài tập, không có mấy lần thành công.
“Không có, tôi không sợ cậu, tôi tránh cậu làm gì?” Tô Quân Bạch hai tay đút túi, ngoài mặt bình thản, trong lòng hoảng loạn.
“Thật không?” Sát Lệ Na cẩn thận nhìn anh, không thấy gì khác thường, “Nếu đã như thế, vậy học kỳ này chúng ta vẫn làm công sự học tập. Đi thôi, học bài.”
“Như vậy không ổn đâu, lỡ như bị người cậu thích nhìn thấy hiểu lầm thì phải làm sao?”
Mặc dù Tô Quân Bạch nói như vậy, nhưng bước chân đi theo sau cô.
Sát Lệ Na nghe lời này, bước chân chợt dừng lại, Tô Quân Bạch không chú ý đâm thẳng vào cô.
“Cậu đột nhiên dừng lại làm gì?”
Sát Lệ Na quay lại, nhìn anh rất lâu, bỗng nhiên bật cười, “Hoá ra cậu là vì cái này mới tránh tôi.”
“Cái này cái kia gì chứ?”
“Ai bảo cậu nghe lời nói mà chỉ nghe được một nửa.”
“Lời gì?” Tô Quân Bạch cuối cùng cũng theo kịp mạch não của cô.
Sát Lệ Na nhún vai, “Cậu nghĩ sao?”
Anh chàng này lần trước hẹn cô ra ngoài, vòng vo tam quốc thăm dò cô có người thích hay không, người thích là người thế nào.
Cô nói thẳng là có rồi, cũng nói ra tiêu chuẩn thần tượng mà mình sùng bái.
Thực ra cô vẫn còn nửa sau chưa nói nhưng Tô Quân Bạch đã cắt ngang vấn đề này, cô liền không nhắc đến nữa.
Thật không ngờ những lời này làm anh hiểu lầm.
Lúc đầu cô vẫn không biết, còn nghĩ rằng làm mất lòng anh ở chỗ nào.
Giờ bị anh nhắc đến, cô mới biết anh chàng này đang nghĩ cái gì.
Tô Quân Bạch dò hỏi, “Là về cái người mà cậu thích?”
“Đúng vậy, người tôi thích vừa ngốc nghếch, vừa ngớ ngẩn lại vừa kém, sắp làm tôi tức chết rồi.” Sát Lệ Na gật đầu, “Cậu nói xem tôi phải làm sao?”
Tô Quân Bạch, “???”
Điều này với điều cô nói lần trước không giống nhau? Có vẻ người mà cô thích không xứng, anh ra tay cũng không tính đào góc tường người ta nhỉ?
“Có rấ nhiều chàng trai tốt, cậu không thể cố chấp được.”
Sát Lệ Na suy ngẫm gật đầu, “Cậu nói đúng.”
“Đương nhiên đúng rồi, ánh mắt của con gái phải phóng ra dài lâu một chút, đừng mãi nghĩ đến chuyện yêu đương, đi nào đi nào, học đi.”
Tô Quân Bạch vì lời nói của cô lại hồi phục vẻ mặt trước đây. Miễn là trọng điểm của cô nằm ở việc học, từ từ kéo ra khoảng cách với tên ngốc đó, chắc chắn sẽ có một ngày cô không thích đối phương nữa.
Đợi đến sau này biết tên ngốc mà Sát Lệ Na nói là mình, anh thật sự muốn xuyên về trước kia đánh mình một trận.
Nhưng bây giờ anh không biết, còn cảm thấy chiêu này của mình rất tốt.
Hiểu lầm vướng mắc trước đây cũng giải quyết rồi, quan hệ của anh và Sát Lệ Na lại trở về như trước, có lẽ là tốt hơn trước.
Vốn dĩ hai người đánh cược ai thua mang đồ ăn sáng trong một học kỳ cho đối phương.
Một năm đã trôi qua, Tô Quân Bạch mang bữa sáng cho Sát Lệ Na đã trở thành thói quen. Cho nên sau khi lên lớp 12, anh vẫn mang bữa sáng cho cô.
Anh biết khẩu vị và thói quen ăn uống của cô, còn luôn thêm đồ ăn cho cô.
Sát Lệ Na nhận lòng tốt của anh, cũng sẽ thường xuyên trả quà lại cho anh.
Mời anh ăn cơm, đưa anh đi trượt ván, đưa anh đi gặp con mèo hoàng mà mình nhận nuôi.
“Con mèo nhỏ này đáng yêu quá. Tôi có thể thường xuyên đến thăm không?”
Tô Quân Bạch ôm chú mèo trắng trong lòng. Mèo nhỏ vừa sinh ra chưa được bao lâu, dáng vẻ mềm mại, vô cùng dễ thương.
“Được chứ.” Sát Lệ Na gật đầu, “Cậu muốn đến khi nào thì đến.”
Lời của cô làm cho Tô Quân Bạch lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Được, tôi nuôi những mèo con đáng yêu này cùng với cậu.”
“Ừm.”
Sự thiên vị của Sát Lệ Na dành cho Tô Quân Bạch đã rất rõ ràng, chỉ là bản thân anh không phát hiện, còn là trai thẳng ngốc nghếch theo đuổi vợ.
Bệnh thì đưa thuốc rót nước, nhìn thấy có con trai nói chuyện với cô thì cố ý chen qua đứng ở giữa, giúp cô dọn dẹp vệ sinh, theo bóng dáng cô đưa cô về nhà.
Sát Lệ Na thích nhìn anh xấu hổ đỏ mặt, ý đồ xấu không nói với anh, nhìn anh vụng về bày tỏ tâm ý của mình.
Cô rất “xấu xa”, nhưng luôn vừa “xấu xa” vừa vui vẻ.
“Sát Lệ Na, không phải cậu thích Tưởng Văn Thầm sao? Tháng này ông ấy có một buổi diễn thuyết, cậu có muốn đi xem không?”
“Vé của ông ấy không dễ tranh đâu.” Sát Lệ Na nói trước đây cô đều nhờ bố mẹ dựa vào mối quan hệ lấy được vé.
Tô Quân Bạch đưa mèo con cho cô ôm, móc từ trong túi ra hai tấm vé.
“Tàm tạm thôi, cũng chỉ canh mấy buổi tối.”
“Có muốn đi không đây?”
Sát Lệ Na lấy vé qua, “Nể tình cậu canh mấy buổi tối, tôi không đồng ý cũng không thể nào nói nổi.”
“Thế cậu đồng ý rồi.” Tô Quân Bạch tiếp lời rất nhanh, “Đã hẹn rồi, không được hối hận.”
Cuối tuần trước bọn họ đã hẹn học bài cùng nhau, lần này anh muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu.
Tưởng Văn Thầm là một nhà triết học rất nổi tiếng. Ông ấy không thường mở diễn thuyết, cho nên mỗi lần người đến nghe ông ấy diễn thuyết rất nhiều, một vé khó cầu.
Sát Lệ Na thích nghe ông diễn thuyết, có thể hiểu được rất nhiều việc mà bản thân không thể lĩnh hội.
Tô Quân Bạch đi cùng với cô, cũng từ từ say mê với loại cảm giác được khai sáng này.
Trên thực tế, ở cùng với một người xuất sắt cũng sẽ trở nên xuất sắc, điểm này thể hiện rất rõ ràng trên người Tô Quân Bạch.
Sau khi Tô Quân Bạch và Sát Lệ Na cộng tác học tập, thành tích học tập được nâng cao, mỗi lần thi đều nằm trong top 5 khối.
Không chỉ Hàn Huyên vui vẻ yên tâm, ngay cả thầy cô cũng thường khen ngợi anh, loại cảm giác này thực sự không tệ lắm.
Chẳng trách Đại Chu và em gái đều thích học, đây cũng là cảm giác thành tựu mà việc học mang lại.
Vì Sát Lệ Na, anh còn được bầu vào hội học sinh, làm phó chủ tịch, thường xuyên cùng cô tuần tra kỷ luật vệ sinh của từng lớp.
Còn chu đáo mang hai quả trứng gà cho Sát Lệ Na.
Sát Lệ Na đã quen với việc đút ăn của anh, không hề khách sáo.
“Cậu đã ăn sáng chưa?”
Tô Quân Bạch lắc đầu, “Đã uống một hộp sữa rồi. Tôi phải dành bụng để ăn bánh quế hoa mà thím làm.”
“Cậu thích ăn bánh quế hoa?” Sát Lệ Na nói, “Tôi còn nghĩ rằng cậu chỉ thích ăn đùi gà chứ?”
Tô Quân Bạch thực sự thích ăn đùi gà, nhưng mà thôi.
“Cái đó không giống nhau, bánh quế hoa mà thím tôi làm tuyệt nhất thế giới, đến lúc đó cậu nếm thử thì biết.”
Sát Lệ Na gật đầu, “Ồ, được thôi, tôi rất mong chờ.”
Cô đưa cho anh một quả trứng, “Mỗi người một quả, lấp bụng trước.”
Tô Quân Bạch nhận lấy vô cùng vui vẻ, “Tôi bóc vỏ giúp cậu.”
Hai người đang trò chuyện, một nam sinh khác của hội học sinh đi đến.
“Đại ca, bên đó có người trèo tường.”
“Trèo tường? Tên xui xẻo nào? Qua đó xem thử.”
*
Tối qua Lâm Mạt chơi trò chơi cả đêm. Bố mẹ cô đều đi công tác, dì giúp việc cũng xin nghỉ, không có ai quản cô, càng chơi hào hứng hơn.
Hậu quả của việc hào hứng quá chính là cô chợp mắt một lúc, tỉnh dậy thấy mình sắp đi học muộn. Mặt cô vẫn chưa rửa đã trực tiếp xông ra khỏi nhà, vội vàng đến trường.
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn của Diệt Tuyệt Sư Thái, cô không thể chịu nổi hậu quả của việc đến trễ.
Không ngờ đẩy nhanh tốc độ rồi mà vẫn đến trễ, cổng trường đã đóng một cánh rồi. Mấy người của hội học sinh cầm vở trên tay trông coi ở cổng trường, bị bọn họ bắt được sẽ bị trừ điểm học sinh.
Khai giảng còn chưa đầy một tháng, cô đã bị trừ mấy điểm vì đến trễ, còn bị thầy cô không thương tiếc phạt quét dọn.
Hôm nay cô tuyệt đối không thể bị bắt được.
Nhớ bạn học mới của cô nói một mặt bức tường góc đông nam của trường đổ rồi, vẫn chưa sửa chữa xong, bên đó lại là góc chết, rất nhiều bạn học ra vào trường qua chỗ đó.
Nếu đủ may mắn sẽ không bị người khác bắt được.
Lâm Mạt hạ quyết tâm chạy đến góc đông nam ngoài trường học, nhìn thấy hàng rào cao thấp không bằng phẳng, không nói nên lời.
“Bức tường cao thế này, vậy mà bọn họ lại nói thấp?”
Có điều, cũng không phải là không thể trèo lên.
Cô ném cặp sách vào trước, ngón tay bám vào vết nứt trên tường trèo lên, kết quả thất bại rồi.
Đúng lúc này có một nam sinh đi qua, mặc đồng phục giống với cô, mang cặp sách, đeo tai nghe, đi về phía cô.
Cô hết sức vui mừng, hoá ra không chỉ một mình cô đến trễ, người này cũng đến trèo tường nhỉ?
“Bạn học bạn học, cậu cũng đến trèo tường à? Vừa hay, chúng ta hợp tác một chút, nhất định có thể lên.”
Nam sinh bị cô kéo lại quay đầu nhìn cô, một bên tai nghe cũng bị tháo ra, anh ấy cau mày một cái, “Buông tay, cậu muốn làm gì?”
Sau khi Lâm Mạt nhìn rõ mặt của anh ấy, có một cảm giác chớp mắt đã vạn năm.
Chết tiệt!
Nam sinh này trông đứng đắn như vậy, đẹp trai quá, là kiểu mà cô thích!
“Buông ra.”
Lời nói của nam sinh kéo suy nghĩ vẩn vơ của Lâm Mạt về.
Cảm thấy anh ấy không nghe được lời cô nói, cô đành phải lặp lại một lần nữa.
Ai ngờ nam sinh nhướng mày, dứt khoát từ chối, “Không muốn.”
Anh ấy nói muốn đi, Lâm Mạt vội vàng kéo anh ấy, “Đã vào học rồi, cậu đừng đi về phía bên đó. Cán sự đều chưa đi, cậu sẽ bị bọn họ trừ điểm đấy.”
“Đến trễ bị trừ điểm là điều đương nhiên.” Nam sinh nói với cô, “Trèo tường là hành vi không tốt.”
“Không tốt chỗ nào, tôi cảm thấy rất tốt nha.” Lâm Mạt liếc nhìn thời gian, lại lãng phí 3 phút, “Được được, cậu không trèo thì không trèo, vậy cậu đưa tôi lên được chứ?”
“Mọi người đều là bạn học, cậu giúp đỡ đi mà. Tôi lại không để cậu giúp không công, tôi đưa cho cậu 100 tệ.”
“Chúng ta thêm WeChat, tôi lập tức chuyển cho cậu.”
Lâm Mạt rất nóng vội, không thể bị trừ điểm nữa, trừ điểm hơn nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường. Cô mới đến được một tháng thôi.
“Trèo tường không tốt.” Nam sinh cau mày nói, “Cậu đi vào cổng cùng tôi.”
Lâm Mạt lập tức nắm lấy anh ấy, “Không được, không được. Anh đẹp trai à, việc lớn cứu mạng đấy, điểm số của tôi gần như bị trừ hết rồi, tiếp tục trừ nữa sẽ bị đuổi học, cậu làm ơn làm phước, giúp đỡ đi.”
Bước chân của nam sinh dừng lại, đang cân nhắc lời cô nói, nghiêm túc hỏi cô, “Thật sao?”
Lâm Mạt gật đầu, “Ừm, hôm nay tôi làm một chuyện lớn, lần sau nhất định sẽ không đến trễ nữa.”
Rất lâu sau, nam sinh gật đầu, “Nể tình cậu sửa lỗi, tôi giúp cậu một lần, lần sau đừng đến trễ nữa.”
“Ừm ừm, anh đẹp trai, người tốt.” Lâm Mạt cởi giày ném vào trước, định đạp lên vai của anh ấy, “Bạn học à, cậu tên gì thế? Lớp nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp cậu?”
“Làm việc nghiêm túc chút.”
Nam sinh không trả lời, Lâm Mạt cũng không thể hỏi nữa. Hiện giờ điều quan trọng nhất là trèo tường vào sân trường, vừa giẫm lên vai anh để trèo lên tường, đã bị tiếng gọi đằng xa làm cho giật mình.
“Hai bạn học, trèo tường vui lắm sao?”
Lâm Mạt quay người lại, nhìn thấy ba người của hội học sinh đi đến. Cô giật mình, vốn đã không đứng vững, lúc này bị bọn họ doạ sợ, lập tức té xuống, làm nam sinh bên dưới cũng ngã theo.
“Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Sau khi Lâm Mạt đứng dậy thì nhanh chóng đỡ anh ấy dậy, phát hiện tai nghe của anh ấy trong lúc lôi kéo vừa nãy bị hư hỏng rồi.
Nam sinh nhíu mày kéo ra khoảng cách với cô, “Không sao.”
Trèo tường bị bắt được còn nghiêm trọng hơn việc quang minh chính đại đi trễ vào trường.
Tô Quân Bạch lấy cuốn vở, “Lại là em, Lâm Mạt. Tháng này em đến trễn 18 lần rồi, lần này lại là lý do gì?”
Học sinh mới Lâm Mạt này đúng là dữ dội, đi học được bao nhiêu ngày, cô đến trễ bấy nhiêu ngày.
Mấy người phụ trách kỷ luật của hội học sinh đều biết cô.
“Em…” Lâm Mạt có thể có lý do gì, tất nhiên là ngủ nướng đến trễ rồi.
Tô Quân Bạch không hỏi cô nữa, ánh mắt chuyển về phía nam sinh, “Tên, lớp, giáo viên chủ nhiệm, nói đi.”
“Nghiêm Quý Thâm, lớp 10/1, Lý Phó.”
Vẻ mặt của Nghiêm Quý thâm vô cùng bình thản, không hoảng loạn giống như Lâm Mạt. .
“Sao cái tên này quen thuộc vậy?”
Tô Quân Bạch vừa ghi lại vừa nói.
Sát Lệ Na lên tiếng nhắc nhở, “Thủ khoa kỳ thi trung học năm nay. Lúc khai giảng, chúng ta từng đón tiếp cậu ấy.”
“Chẳng trách quen tai như vậy.” Tô Quân Bạch nhớ kỹ tên của bọn họ, “Thông báo với giáo viên chủ nhiệm đến đón người bên chúng ta.”
“Đàn anh đàn chị, có thể bỏ qua cho tôi không, trừ một điểm nữa thì tôi sẽ tiêu mất.”
Mỗi học sinh có 20 điểm số, Lâm Mạt đã bị trừ 19 điểm rồi.
Khi điểm số của một học sinh bị trừ hết, cho dù vì nguyên nhân gì cũng sẽ bị nhà trường cảnh cáo thôi học.
Sau 3 lần, sẽ bị thôi học.
“Em nói xem?” Tô Quân Bạch, “Còn có 1 điểm, hy vọng khích lệ em đến trường sớm chút.”
Kết quả cuối cùng chính là Lâm Mạt vẫn bị giáo viên chủ nhiệm dẫn về. Về việc cô ngày ngày đi trễ, giáo viên chủ nhiệm không còn cách nào khác đối phó với cô.
Hình phạt cho cô là quét dọn cộng với bản kiểm điểm một nghìn chữ.
Lâm Mạt sâu sắc chịu đựng, đã quen rồi.
Điều duy nhất khiến cô áy náy chính là nam sinh bị cô liên lụy.
Cô đã biết tên của anh ấy, còn có lớp. Sau khi quét dọn xong, cô mua một túi đồ ăn vặt lớn đi tìm anh ấy.
Thấy anh đang quét sân trường, còn có một cô gái đứng bên cạnh, có vẻ như muốn giúp đỡ.
Cô cầm đồ ăn vặt đi qua cực nhanh. Chàng trai mà cô nhìn trúng, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất.
“Nghiêm Quý Thâm, không phải cậu nói để tôi giúp anh sao? Cô ta là ai thế?”
“Nặng quá, cầm giúp tôi.”
Cô đi qua trực tiếp chen vào trước cô gái kia, đứng giữa hai người. Cô đưa đồ ăn vặt cho Nghiêm Quý Thâm rồi cầm lấy cây chổi trong tay anh ấy.
“Tôi là bạn học của cậu ấy, cậu là ai?”
Cô gái rất khó chịu vì bị cô chen vào.
“Tôi á?” Lâm Mạt nói không chớp mắt, “Tôi là bạn của cậu ấy, kiểu quan hệ rất tốt.”
Cô gái rõ ràng không tin, “Quan hệ tốt như thế mà chưa từng thấy các cậu từng nói chuyện với nhau.”
Lâm Mạt đứng yên không động đậy, “Ai nói quan hệ tốt thì phải nói chuyện mỗi ngày, chỉ có cậu nói chuyện với bạn trai cậu mỗi ngày.”
Cô gái xấu hổ đỏ mặt, “Cậu đừng nói bậy, tôi không có bạn trai.”
“Tôi lấy ví dụ, cậu hoảng cái gì?” Lâm Mạt lại nói, “Tôi không cùng lớp với cậu ấy, chúng tôi trò chuyện trên WeChat không được sao?”
“Cậu…” Cô gái bị cô nói móc không còn gì để nói, thấy Nghiêm Quý Thâm ở bên cạnh không nói một lời, giống như ngầm đồng ý với cách làm của Lâm Mạt, cô ta buồn bã bỏ đi.
“Sao cậu đến đây?” Nghiêm Quý Thâm hỏi, “Đưa cây chổi cho tôi.”
“Xin lỗi chuyện buổi sáng, tôi không ngờ sẽ làm liên luỵ đến cậu.” Lâm Mạt không đưa cho anh ấy, “Nếu tôi đã liên lụy đến cậu, vậy thì để tôi quét dọn đi.”
“Không cần.” Nghiêm Quý Thâm nói, “Cậu không liên luỵ đến tôi, vốn dĩ tôi cũng đến trễ, thêm một tội trèo tường cũng không sao.”
Lâm Mạt vì lời nói của anh mà sững sờ một lúc, khi trở lại bình thường, cây chổi trong tay đã bị anh lấy đi rồi.
Ôi mẹ ơi.
Phải nói lần đầu gặp, cô thích khuôn mặt của Nghiêm Quý Thâm, bây giờ có chút muốn hiểu rõ con người này của anh ấy.
Nghiêm Quý Thâm, người này rất cố chấp. Anh ấy nói không cần là không cần, không được là không được.
Thế nên túi đồ ăn vặt lớn mà Lâm Mạt mua không đưa đi được, bèn đem về lớp phân chia cho các bạn học.
Đồng thời, cô hỏi thăm rất nhiều chuyện về Nghiêm Quý Thâm từ các bạn cùng lớp, lại hiểu rõ về anh hơn mấy phần.
“Nghiêm Quý Thâm hả, bạn học cấp hai của tôi, học hành rất giỏi, chỉ là tính cách quá cứng nhắc, làm cho rất nhiều cô gái tỏ tình với cậu ấy tức phát khóc.”
“Cậu ấy thích đọc sách lịch sử, thích đến bờ hồ, thích ăn cà tím, thích…”
“Con người này của cậu ấy không dễ theo đuổi nha.”
Khó theo đuổi, nhưng kiểu người này một khi yêu người khác chính là cả đời.
Lâm Mạt quyết định phải theo đuổi anh ấy.
Tuổi trẻ dùng để làm gì? Đương nhiên là lãng mạn đi đầu.
*
Tô An Thanh cầm bánh quế hoa mà mẹ làm đến lớp 11. Anh họ Tô Quân Bạch không ở đây, cậu ấy đặt đồ trên bàn của anh, đi vòng đến tòa nhà giảng đường lớp 12.
Tô Chi nhìn thấy cậu ấy lập tức đặt bút xuống đi ra ngoài.
“Anh họ, sao anh lại đến đây?”
“Đưa bánh quế hoa cho em.” Tô An Thanh đưa hộp bánh cho cô, “Vẫn còn rất nóng.”
“Cảm ơn, thơm quá.” Tô Chi ngửi thử, “Tay nghề của thím chắc chắn lại tiến bộ rồi.”
Tô An Thanh trả lời, “Em thích là được, không có chuyện gì thì anh đi trước đây.”
“Đợi một chút, em cũng có đồ cho anh.” Tô Chi vào lớp cầm một cuốn truyện tranh đưa cho cậu ấy, “Nghe nói anh thích đọc cái này, em vừa khéo giành được, cho anh.”
Tô An Thanh thực sự thích. Truyện tranh của bộ này, quyển nào cậu ấy cũng mua. Quyển phát hành mới nhất, hôm đó cậu ấy có việc để lỡ không giành được.
“Cảm ơn.”
Tô Chi cười nói, “Khách sáo cái gì, ở trường có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”
“Ừ, anh đi trước.”
Tô An Thanh cũng là học sinh mới, đến trường được một tháng, gần như mơ hồ quen thuộc với ngôi trường.
Cậu ấy cầm cuốn truyện tranh quay về lớp của mình.
Mặc dù cậu ấy và Tô Chi là họ hàng, từ nhỏ cũng thương xuyên chơi cùng nhau nhưng sau khi lớn lên, cậu ấy thường nằm mơ một vài giấc mơ kỳ lạ, dần dần xa cách với mối quan hệ của bọn họ.
Cậu ấy mơ thấy bố tử vong trong vụ tai nạn xe vì cứu Tô Chi và thím, không bao lâu sau mẹ cậu ấy chịu không nổi đả kích cũng mất.
Cậu ấy được bà nội nuôi nấng trưởng thành. Bà nội thường nói chính là Tô Chi và thím đã hại bố mẹ của cậu ấy.
Cậu ấy ở trong mơ không hề oán hận gia đình của Tô Chi và thím, nhưng không thích mấy.
Người duy nhất mà cậu ấy hận chính là người lái xe đâm vào xe của bố cậu ấy và trốn thoát. Cậu ấy muốn tìm ông ta báo thù, sau này cũng như cậu ấy mong muốn, con rắn của cậu làm người lái xe bị thương, nhưng không hại ông ta chết. Cậu ấy lại dùng một cách khác để tống ông ta vào nhà tù.
Giấc mơ này lặp đi lặp lại rất lâu, giống như từng xảy ra ở kiếp trước vậy.
Vậy nên cậu ấy chung sống với gia đình Tô Chi vẫn luôn rất chú ý, bảo vệ bố mẹ rất cẩn thận.
Cậu ấy không muốn làm một đứa trẻ không có bố mẹ. Cậu ấy hy vọng sống một đời bình thường như thế này.
Mười mấy năm trước cũng qua như vậy, ngày tháng say này cũng ước như thế.
“Ui da.”
Lúc Tô An Thanh đi qua chỗ rẽ không cẩn thận đụng phải một cô gái. Trong tay cô gái còn ôm rất nhiều vở bài tập, trong nháy mắt liền rơi xuống đất.
“Xin lỗi.”
“Không cần không cần, cũng trách tôi nhìn đường không rõ.”
Cô gái vội xua tay, cô ôm quá nhiều bài tập nên bị che khuất tầm nhìn.
Tô An Thanh ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lên. Vở bài tập quả thực rất nhiều, cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô ấy thì lấy một nửa từ trong tay cô ấy.
“Đi đâu?”
“Văn phòng… không đúng, là 10/5.”
Cô gái thấy cậu ấy xoay người bước đi, cũng lập tức đi theo. Sau khi đến lớp, Tô An Thanh bỏ vở bài tập xuống liền rời đi.
“Cảm ơn cậu nhé! Tôi tên Trình Tình Tình, học sinh lớp 10/5, sau này cậu có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Không cần.”
Tô An Thanh không ở lại lâu, quay về lớp 10/1.
Cậu ấy và Nghiêm Quý Thâm là bạn cùng bàn, cấp hai cũng là bạn học, thuộc kiểu có thể nói chuyện.
“Nghe nói hôm nay cậu đến trễ trèo tường?”
Nghiêm Quý Thâm rất được chào đón ở trong lớp. Một chút chuyện nhỏ thôi bạn cùng lớp đều sẽ biết, càng huống chi hôm nay anh ấy còn bị giáo viên phạt quét dọn.
“Chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.”
Con đường đó là con đường duy nhất mà Nghiêm Quý Thâm đi học. Đâu nghĩ sẽ gặp phải Lâm Mạt. Lúc giúp cô còn bị người của hội học sinh bắt được ngay tại chỗ.
“Có lần sau cũng không sao, cuộc đời muôn vàn điều bất ngờ.”
Tô An Thanh cười nhạt, “Đây là lần đầu tiên cậu bị phạt quét dọn, tôi phải ghi nhớ lại.”
“Thằng nhóc cậu có thể đừng cười tôi nữa không?” Nghiêm Quý Thâm ở trước mặt cậu ấy hoàn toàn là người mất hết mặt mũi.
“Cũng được, chưa biết chừng còn có lần sau.”
“Đừng nguyền rủa tôi như vậy.”
Nghiêm Quý Thâm tuyệt đối sẽ không để mình có bất ngờ nào thêm, sớm đến trường, tan học muộn, tuân thủ kỷ cương pháp luật.
Lâm Mạt cũng thành thật hơn nhiều. Cô không thể bị trừ điểm thêm nữa. Người cô thích học ở ngôi trường này, cô không thể tùy ý chây ỳ nữa.
Mọi người đều cùng trường, lớp học còn chung một tầng, thường xuyên gặp mặt.
Mỗi ngày Lâm Mạt đều sẽ nghĩ ra mọi cách để có cơ hội gặp Nghiêm Quý Thâm. Lần gặp ngẫu nhiên gần đây nhất, cô thành công xin được WeChat của Nghiêm Quý Thâm nhờ vào kỹ năng thích kết bạn với người khác.
Đối với kỳ thi đại học, trạng thái tâm lí của Tô Cảnh Chu vẫn luôn ổn định. Anh không cầm sách học cả ngày như mọi khi mà cho đại não và cơ thể của mình được thả lỏng.
Lo lắng Tử Nhan sẽ có áp lực, mỗi ngày anh đều trò chuyện với cô. Tình cảm giữa hai người cũng ngày càng thăng hoa.
Hẹn nhau sau khi kỳ thi đại học kết thúc, họ sẽ đến thành phố khác du lịch.
Hai ngày thi đại học kết thúc, tất cả học sinh cấp ba đều được giải thoát, mặc sức buông thả bản thân.
Tô Cảnh Chu về nhà ngủ cả một ngày, tỉnh dậy đã hơn 9 giờ tối, gia đình đang đợi anh ăn cơm ở phòng khách.
“Anh cả tỉnh rồi. Đói chưa? Mau đến ăn cơm.”
Tô Chi đứng dậy chào đón anh cả. Hàn Huyên bảo dì giúp việc bưng đồ ăn ra, cả gia đình ăn cơm cùng anh.
Tô Cảnh Chu cảm thấy rất hạnh phúc khi có gia đình như thế.
Hàn Huyên dịu dàng nói, “Tiểu Chu, được nghỉ thì thư giãn cho tốt, đừng ở trong phòng cả ngày.”
Tô Cảnh Chu gật đầu, “Con biết rồi. Mẹ ơi, con đã hẹn ra ngoài đi du lịch với bạn học rồi.”
“Bạn học nào? Là bạn gái chứ gì?” Tô Quân Bạch trêu ghẹo nhìn qua.
Tô Cảnh Chu cũng không phủ nhận, “Ừ, là bạn gái.”
Anh không hề che giấu khi nói về bạn gái, gia đình cũng biết nhưng chưa từng nói thẳng trước mặt.
Hàn Huyên ủng hộ việc con trai đương. Thời học sinh có được một mối tình cũng rất hay ho.
“Các con muốn đi đâu? Để mẹ đặt vé máy cho các con.”
“Mẹ, không cần đâu ạ, con đã mua rồi.”
Lộ trình của Tô Cảnh Chu và Tử Nhan được định vào ba ngày sau, vé máy bay đã mua rồi.
Tô Chi cười nói, “Anh cả, tốc độ của anh nhanh đấy! Chúc anh và chị Tử Nhan có một chuyến đi tốt đẹp.”
“Cảm ơn em gái.” Tô Cảnh Chu cũng cười đáp.
Hàn Huyên và Tô Đông Lễ đều đưa cho anh một cái thẻ, bảo anh chơi vui vẻ, không cần lo lắng trong nhà.
Tô Cảnh Chu nhận.
Ba ngày sau, anh hẹn gặp Tử Nhan ở sân bay. Mấy ngày nay cả hai đã lên kế hoạch cho chuyến du lịch, bắt đầu đến thành phố B dạo chơi trước, từ từ đến các thành phố khác, cuối cùng lại đến thành phố Valley đẹp nhất.
Chuyến đi này, Tử Nhan không quên cầm bản vẽ của cô, có cảm hứng sẽ dừng lại để vẽ vật thực.
Chàng đẹp trai Tô Cảnh Chu cũng đã làm người mẫu mấy lần.
Trên đường đi chơi, Tử Nhan vẽ hai quyển, một chồng rất dày, một nửa là tranh phong cảnh, một nửa là chân dung của Tô Cảnh Chu.
Tô Cảnh Chu mua một cái máy chụp ảnh, hơn phân nửa ảnh bên trong là Tử Nhan, những cái khác là ảnh phong cảnh, còn có ảnh chụp chung của hai người.
Sau mỗi lần kết thúc điểm dừng chân, Tô Cảnh Chu đều sẽ gửi ảnh về nhà cho gia đình xem.
Tô Chi vừa lật xem ảnh của anh cả, vừa khen, “Ảnh chụp chung của anh cả và chị Tử Nhan thật đẹp. Anh Úc, sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học cũng đi du lịch khắp nơi trên đất nước đi?”
Lục Úc cười nói, “Được đấy, em muốn đi đâu anh cũng sẽ theo em.”
Tô Chi cười híp mắt rồi hôn anh một cái, “Anh Úc thật tốt.”
“Khụ, ở trong nhà các em chú ý chút có được không?” Tô Quân Bạch bưng sữa bò đến trước mặt bọn họ, “Này, sữa bò.”
“Cảm ơn anh hai.” Tô Chi bưng lên hỏi anh, “Anh hai, anh và Sát Lệ Na thế nào rồi?”
Đã một năm rồi, anh hai và đối phương vẫn duy trì quan hệ tình bạn, cũng không biết đang sợ điều gì, vẫn chưa tỏ tình.
Tô Quân Bạch, “Cứ như vậy thôi.”
Tô Quân Bạch từng thăm dò mẫu người mà Sát Lệ Na thích, kết quả nhận được khác biệt xa với anh.
Cái này cũng không sao.
Điều quan trọng nhất là Sát Lệ Na đã có người mình thích, tâm tư vốn muốn thổ lộ của anh cũng lùi bước.
“Cứ như vậy là thế nào?” Tô Chi hỏi, “Vẫn phải có cái gì chứ?”
Cô và Sát Lệ Na kết bạn WeChat, thường ngày cũng hay trò chuyện, ngoại trừ chuyện học hành còn có vấn đề tình cảm.
Cảm giác của Sát Lệ Na dành cho anh hai cũng tốt. Cô cảm thấy hai người có hy vọng.
Tô Quân Bạch không nói nhiều, “Trẻ con đừng hỏi nhiều như thế!”
Tô Chi nói, “Trẻ con cái gì, ở trường anh còn phải gọi bọn em là đàn anh, đàn chị đấy!”
Tô Quân Bạch vỗ vào cổ của cô, “Con bé này, dù thế nào anh cũng là anh của em.”
“Không được ức hiếp bạn gái của em.” Lục Úc ngay lập tức tới giúp.
Thế là hai người giữ Tô Quân Bạch lại đánh, anh gào khóc mãi.
“Các em quá ức hiếp người khác. Anh đi tìm người giúp!”
Tìm người giúp đâu có dễ như thế, từ khi Tô Quân Bạch biết Sát Lệ Na dường như có người thích thì dần dần kéo ra khoảng cách với cô.
Nhưng ánh mắt vẫn vô thức dõi theo đối phương, chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Anh Bạch, sao anh nhát gan thế, thích thì trực tiếp tiến lên chứ. Sợ cái gì?” Sau khi Phương Nại biết anh thích Sát Lệ Na, luôn luôn động viên và gợi ý cho anh.
“Lên cái gì mà lên.” Tô Quân Bạch cầm quả bóng rổ, đập một lúc, “Cậu ấy có người thích rồi.”
Phương Nại nói, “Vấn đề tầm thường. Có người thích thì thế nào? Cô ấy chưa tỏ tình, cô ấy cũng không ở bên người kia. Anh vẫn còn có cơ hội.”
Cậu ta đập vai anh, “Chờ cô ấy và người đó ở bên nhau, anh Bạch, lúc đó anh tiến lên thì đã muộn rồi.”
Về phương diện tình cảm, da mặt Tô Quân Bạch rất mỏng, cũng rất trong sáng, không muốn gây thêm phiền phức cho đối phương.
“Anh Bạch, cô ấy qua đây kìa.” Phương Nại buông Tô Quân Bạch ra, nói với cô, “Sát Lệ Na, anh Bạch có chuyện muốn nói với cô.”
Cậu ta nói xong thì chạy đi, Tô Quân Bạch liếc cậu ta một cái, ném quả bóng cho cậu ta.
Đang định rời đi, Sát Lệ Na dừng lại trước mặt anh.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Cậu ta nói lung tung, không có gì.” Tô Quân Bạch ho một cái, “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Sát Lệ Na ôm cánh tay đứng trước mặt anh, “Gần đây có phải cậu làm chuyện gì đáng xấu hổ không? Luôn tránh tôi làm gì?”
Học kỳ mới này bắt đầu, cô đã có cảm giác như vậy.
Lúc nghỉ hè, cô hẹn anh ra ngoài chơi, làm bài tập, không có mấy lần thành công.
“Không có, tôi không sợ cậu, tôi tránh cậu làm gì?” Tô Quân Bạch hai tay đút túi, ngoài mặt bình thản, trong lòng hoảng loạn.
“Thật không?” Sát Lệ Na cẩn thận nhìn anh, không thấy gì khác thường, “Nếu đã như thế, vậy học kỳ này chúng ta vẫn làm công sự học tập. Đi thôi, học bài.”
“Như vậy không ổn đâu, lỡ như bị người cậu thích nhìn thấy hiểu lầm thì phải làm sao?”
Mặc dù Tô Quân Bạch nói như vậy, nhưng bước chân đi theo sau cô.
Sát Lệ Na nghe lời này, bước chân chợt dừng lại, Tô Quân Bạch không chú ý đâm thẳng vào cô.
“Cậu đột nhiên dừng lại làm gì?”
Sát Lệ Na quay lại, nhìn anh rất lâu, bỗng nhiên bật cười, “Hoá ra cậu là vì cái này mới tránh tôi.”
“Cái này cái kia gì chứ?”
“Ai bảo cậu nghe lời nói mà chỉ nghe được một nửa.”
“Lời gì?” Tô Quân Bạch cuối cùng cũng theo kịp mạch não của cô.
Sát Lệ Na nhún vai, “Cậu nghĩ sao?”
Anh chàng này lần trước hẹn cô ra ngoài, vòng vo tam quốc thăm dò cô có người thích hay không, người thích là người thế nào.
Cô nói thẳng là có rồi, cũng nói ra tiêu chuẩn thần tượng mà mình sùng bái.
Thực ra cô vẫn còn nửa sau chưa nói nhưng Tô Quân Bạch đã cắt ngang vấn đề này, cô liền không nhắc đến nữa.
Thật không ngờ những lời này làm anh hiểu lầm.
Lúc đầu cô vẫn không biết, còn nghĩ rằng làm mất lòng anh ở chỗ nào.
Giờ bị anh nhắc đến, cô mới biết anh chàng này đang nghĩ cái gì.
Tô Quân Bạch dò hỏi, “Là về cái người mà cậu thích?”
“Đúng vậy, người tôi thích vừa ngốc nghếch, vừa ngớ ngẩn lại vừa kém, sắp làm tôi tức chết rồi.” Sát Lệ Na gật đầu, “Cậu nói xem tôi phải làm sao?”
Tô Quân Bạch, “???”
Điều này với điều cô nói lần trước không giống nhau? Có vẻ người mà cô thích không xứng, anh ra tay cũng không tính đào góc tường người ta nhỉ?
“Có rấ nhiều chàng trai tốt, cậu không thể cố chấp được.”
Sát Lệ Na suy ngẫm gật đầu, “Cậu nói đúng.”
“Đương nhiên đúng rồi, ánh mắt của con gái phải phóng ra dài lâu một chút, đừng mãi nghĩ đến chuyện yêu đương, đi nào đi nào, học đi.”
Tô Quân Bạch vì lời nói của cô lại hồi phục vẻ mặt trước đây. Miễn là trọng điểm của cô nằm ở việc học, từ từ kéo ra khoảng cách với tên ngốc đó, chắc chắn sẽ có một ngày cô không thích đối phương nữa.
Đợi đến sau này biết tên ngốc mà Sát Lệ Na nói là mình, anh thật sự muốn xuyên về trước kia đánh mình một trận.
Nhưng bây giờ anh không biết, còn cảm thấy chiêu này của mình rất tốt.
Hiểu lầm vướng mắc trước đây cũng giải quyết rồi, quan hệ của anh và Sát Lệ Na lại trở về như trước, có lẽ là tốt hơn trước.
Vốn dĩ hai người đánh cược ai thua mang đồ ăn sáng trong một học kỳ cho đối phương.
Một năm đã trôi qua, Tô Quân Bạch mang bữa sáng cho Sát Lệ Na đã trở thành thói quen. Cho nên sau khi lên lớp 12, anh vẫn mang bữa sáng cho cô.
Anh biết khẩu vị và thói quen ăn uống của cô, còn luôn thêm đồ ăn cho cô.
Sát Lệ Na nhận lòng tốt của anh, cũng sẽ thường xuyên trả quà lại cho anh.
Mời anh ăn cơm, đưa anh đi trượt ván, đưa anh đi gặp con mèo hoàng mà mình nhận nuôi.
“Con mèo nhỏ này đáng yêu quá. Tôi có thể thường xuyên đến thăm không?”
Tô Quân Bạch ôm chú mèo trắng trong lòng. Mèo nhỏ vừa sinh ra chưa được bao lâu, dáng vẻ mềm mại, vô cùng dễ thương.
“Được chứ.” Sát Lệ Na gật đầu, “Cậu muốn đến khi nào thì đến.”
Lời của cô làm cho Tô Quân Bạch lộ ra nụ cười rạng rỡ, “Được, tôi nuôi những mèo con đáng yêu này cùng với cậu.”
“Ừm.”
Sự thiên vị của Sát Lệ Na dành cho Tô Quân Bạch đã rất rõ ràng, chỉ là bản thân anh không phát hiện, còn là trai thẳng ngốc nghếch theo đuổi vợ.
Bệnh thì đưa thuốc rót nước, nhìn thấy có con trai nói chuyện với cô thì cố ý chen qua đứng ở giữa, giúp cô dọn dẹp vệ sinh, theo bóng dáng cô đưa cô về nhà.
Sát Lệ Na thích nhìn anh xấu hổ đỏ mặt, ý đồ xấu không nói với anh, nhìn anh vụng về bày tỏ tâm ý của mình.
Cô rất “xấu xa”, nhưng luôn vừa “xấu xa” vừa vui vẻ.
“Sát Lệ Na, không phải cậu thích Tưởng Văn Thầm sao? Tháng này ông ấy có một buổi diễn thuyết, cậu có muốn đi xem không?”
“Vé của ông ấy không dễ tranh đâu.” Sát Lệ Na nói trước đây cô đều nhờ bố mẹ dựa vào mối quan hệ lấy được vé.
Tô Quân Bạch đưa mèo con cho cô ôm, móc từ trong túi ra hai tấm vé.
“Tàm tạm thôi, cũng chỉ canh mấy buổi tối.”
“Có muốn đi không đây?”
Sát Lệ Na lấy vé qua, “Nể tình cậu canh mấy buổi tối, tôi không đồng ý cũng không thể nào nói nổi.”
“Thế cậu đồng ý rồi.” Tô Quân Bạch tiếp lời rất nhanh, “Đã hẹn rồi, không được hối hận.”
Cuối tuần trước bọn họ đã hẹn học bài cùng nhau, lần này anh muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu.
Tưởng Văn Thầm là một nhà triết học rất nổi tiếng. Ông ấy không thường mở diễn thuyết, cho nên mỗi lần người đến nghe ông ấy diễn thuyết rất nhiều, một vé khó cầu.
Sát Lệ Na thích nghe ông diễn thuyết, có thể hiểu được rất nhiều việc mà bản thân không thể lĩnh hội.
Tô Quân Bạch đi cùng với cô, cũng từ từ say mê với loại cảm giác được khai sáng này.
Trên thực tế, ở cùng với một người xuất sắt cũng sẽ trở nên xuất sắc, điểm này thể hiện rất rõ ràng trên người Tô Quân Bạch.
Sau khi Tô Quân Bạch và Sát Lệ Na cộng tác học tập, thành tích học tập được nâng cao, mỗi lần thi đều nằm trong top 5 khối.
Không chỉ Hàn Huyên vui vẻ yên tâm, ngay cả thầy cô cũng thường khen ngợi anh, loại cảm giác này thực sự không tệ lắm.
Chẳng trách Đại Chu và em gái đều thích học, đây cũng là cảm giác thành tựu mà việc học mang lại.
Vì Sát Lệ Na, anh còn được bầu vào hội học sinh, làm phó chủ tịch, thường xuyên cùng cô tuần tra kỷ luật vệ sinh của từng lớp.
Còn chu đáo mang hai quả trứng gà cho Sát Lệ Na.
Sát Lệ Na đã quen với việc đút ăn của anh, không hề khách sáo.
“Cậu đã ăn sáng chưa?”
Tô Quân Bạch lắc đầu, “Đã uống một hộp sữa rồi. Tôi phải dành bụng để ăn bánh quế hoa mà thím làm.”
“Cậu thích ăn bánh quế hoa?” Sát Lệ Na nói, “Tôi còn nghĩ rằng cậu chỉ thích ăn đùi gà chứ?”
Tô Quân Bạch thực sự thích ăn đùi gà, nhưng mà thôi.
“Cái đó không giống nhau, bánh quế hoa mà thím tôi làm tuyệt nhất thế giới, đến lúc đó cậu nếm thử thì biết.”
Sát Lệ Na gật đầu, “Ồ, được thôi, tôi rất mong chờ.”
Cô đưa cho anh một quả trứng, “Mỗi người một quả, lấp bụng trước.”
Tô Quân Bạch nhận lấy vô cùng vui vẻ, “Tôi bóc vỏ giúp cậu.”
Hai người đang trò chuyện, một nam sinh khác của hội học sinh đi đến.
“Đại ca, bên đó có người trèo tường.”
“Trèo tường? Tên xui xẻo nào? Qua đó xem thử.”
*
Tối qua Lâm Mạt chơi trò chơi cả đêm. Bố mẹ cô đều đi công tác, dì giúp việc cũng xin nghỉ, không có ai quản cô, càng chơi hào hứng hơn.
Hậu quả của việc hào hứng quá chính là cô chợp mắt một lúc, tỉnh dậy thấy mình sắp đi học muộn. Mặt cô vẫn chưa rửa đã trực tiếp xông ra khỏi nhà, vội vàng đến trường.
Tiết học đầu tiên hôm nay là môn của Diệt Tuyệt Sư Thái, cô không thể chịu nổi hậu quả của việc đến trễ.
Không ngờ đẩy nhanh tốc độ rồi mà vẫn đến trễ, cổng trường đã đóng một cánh rồi. Mấy người của hội học sinh cầm vở trên tay trông coi ở cổng trường, bị bọn họ bắt được sẽ bị trừ điểm học sinh.
Khai giảng còn chưa đầy một tháng, cô đã bị trừ mấy điểm vì đến trễ, còn bị thầy cô không thương tiếc phạt quét dọn.
Hôm nay cô tuyệt đối không thể bị bắt được.
Nhớ bạn học mới của cô nói một mặt bức tường góc đông nam của trường đổ rồi, vẫn chưa sửa chữa xong, bên đó lại là góc chết, rất nhiều bạn học ra vào trường qua chỗ đó.
Nếu đủ may mắn sẽ không bị người khác bắt được.
Lâm Mạt hạ quyết tâm chạy đến góc đông nam ngoài trường học, nhìn thấy hàng rào cao thấp không bằng phẳng, không nói nên lời.
“Bức tường cao thế này, vậy mà bọn họ lại nói thấp?”
Có điều, cũng không phải là không thể trèo lên.
Cô ném cặp sách vào trước, ngón tay bám vào vết nứt trên tường trèo lên, kết quả thất bại rồi.
Đúng lúc này có một nam sinh đi qua, mặc đồng phục giống với cô, mang cặp sách, đeo tai nghe, đi về phía cô.
Cô hết sức vui mừng, hoá ra không chỉ một mình cô đến trễ, người này cũng đến trèo tường nhỉ?
“Bạn học bạn học, cậu cũng đến trèo tường à? Vừa hay, chúng ta hợp tác một chút, nhất định có thể lên.”
Nam sinh bị cô kéo lại quay đầu nhìn cô, một bên tai nghe cũng bị tháo ra, anh ấy cau mày một cái, “Buông tay, cậu muốn làm gì?”
Sau khi Lâm Mạt nhìn rõ mặt của anh ấy, có một cảm giác chớp mắt đã vạn năm.
Chết tiệt!
Nam sinh này trông đứng đắn như vậy, đẹp trai quá, là kiểu mà cô thích!
“Buông ra.”
Lời nói của nam sinh kéo suy nghĩ vẩn vơ của Lâm Mạt về.
Cảm thấy anh ấy không nghe được lời cô nói, cô đành phải lặp lại một lần nữa.
Ai ngờ nam sinh nhướng mày, dứt khoát từ chối, “Không muốn.”
Anh ấy nói muốn đi, Lâm Mạt vội vàng kéo anh ấy, “Đã vào học rồi, cậu đừng đi về phía bên đó. Cán sự đều chưa đi, cậu sẽ bị bọn họ trừ điểm đấy.”
“Đến trễ bị trừ điểm là điều đương nhiên.” Nam sinh nói với cô, “Trèo tường là hành vi không tốt.”
“Không tốt chỗ nào, tôi cảm thấy rất tốt nha.” Lâm Mạt liếc nhìn thời gian, lại lãng phí 3 phút, “Được được, cậu không trèo thì không trèo, vậy cậu đưa tôi lên được chứ?”
“Mọi người đều là bạn học, cậu giúp đỡ đi mà. Tôi lại không để cậu giúp không công, tôi đưa cho cậu 100 tệ.”
“Chúng ta thêm WeChat, tôi lập tức chuyển cho cậu.”
Lâm Mạt rất nóng vội, không thể bị trừ điểm nữa, trừ điểm hơn nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường. Cô mới đến được một tháng thôi.
“Trèo tường không tốt.” Nam sinh cau mày nói, “Cậu đi vào cổng cùng tôi.”
Lâm Mạt lập tức nắm lấy anh ấy, “Không được, không được. Anh đẹp trai à, việc lớn cứu mạng đấy, điểm số của tôi gần như bị trừ hết rồi, tiếp tục trừ nữa sẽ bị đuổi học, cậu làm ơn làm phước, giúp đỡ đi.”
Bước chân của nam sinh dừng lại, đang cân nhắc lời cô nói, nghiêm túc hỏi cô, “Thật sao?”
Lâm Mạt gật đầu, “Ừm, hôm nay tôi làm một chuyện lớn, lần sau nhất định sẽ không đến trễ nữa.”
Rất lâu sau, nam sinh gật đầu, “Nể tình cậu sửa lỗi, tôi giúp cậu một lần, lần sau đừng đến trễ nữa.”
“Ừm ừm, anh đẹp trai, người tốt.” Lâm Mạt cởi giày ném vào trước, định đạp lên vai của anh ấy, “Bạn học à, cậu tên gì thế? Lớp nào vậy? Sao tôi chưa từng gặp cậu?”
“Làm việc nghiêm túc chút.”
Nam sinh không trả lời, Lâm Mạt cũng không thể hỏi nữa. Hiện giờ điều quan trọng nhất là trèo tường vào sân trường, vừa giẫm lên vai anh để trèo lên tường, đã bị tiếng gọi đằng xa làm cho giật mình.
“Hai bạn học, trèo tường vui lắm sao?”
Lâm Mạt quay người lại, nhìn thấy ba người của hội học sinh đi đến. Cô giật mình, vốn đã không đứng vững, lúc này bị bọn họ doạ sợ, lập tức té xuống, làm nam sinh bên dưới cũng ngã theo.
“Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Sau khi Lâm Mạt đứng dậy thì nhanh chóng đỡ anh ấy dậy, phát hiện tai nghe của anh ấy trong lúc lôi kéo vừa nãy bị hư hỏng rồi.
Nam sinh nhíu mày kéo ra khoảng cách với cô, “Không sao.”
Trèo tường bị bắt được còn nghiêm trọng hơn việc quang minh chính đại đi trễ vào trường.
Tô Quân Bạch lấy cuốn vở, “Lại là em, Lâm Mạt. Tháng này em đến trễn 18 lần rồi, lần này lại là lý do gì?”
Học sinh mới Lâm Mạt này đúng là dữ dội, đi học được bao nhiêu ngày, cô đến trễ bấy nhiêu ngày.
Mấy người phụ trách kỷ luật của hội học sinh đều biết cô.
“Em…” Lâm Mạt có thể có lý do gì, tất nhiên là ngủ nướng đến trễ rồi.
Tô Quân Bạch không hỏi cô nữa, ánh mắt chuyển về phía nam sinh, “Tên, lớp, giáo viên chủ nhiệm, nói đi.”
“Nghiêm Quý Thâm, lớp 10/1, Lý Phó.”
Vẻ mặt của Nghiêm Quý thâm vô cùng bình thản, không hoảng loạn giống như Lâm Mạt. .
“Sao cái tên này quen thuộc vậy?”
Tô Quân Bạch vừa ghi lại vừa nói.
Sát Lệ Na lên tiếng nhắc nhở, “Thủ khoa kỳ thi trung học năm nay. Lúc khai giảng, chúng ta từng đón tiếp cậu ấy.”
“Chẳng trách quen tai như vậy.” Tô Quân Bạch nhớ kỹ tên của bọn họ, “Thông báo với giáo viên chủ nhiệm đến đón người bên chúng ta.”
“Đàn anh đàn chị, có thể bỏ qua cho tôi không, trừ một điểm nữa thì tôi sẽ tiêu mất.”
Mỗi học sinh có 20 điểm số, Lâm Mạt đã bị trừ 19 điểm rồi.
Khi điểm số của một học sinh bị trừ hết, cho dù vì nguyên nhân gì cũng sẽ bị nhà trường cảnh cáo thôi học.
Sau 3 lần, sẽ bị thôi học.
“Em nói xem?” Tô Quân Bạch, “Còn có 1 điểm, hy vọng khích lệ em đến trường sớm chút.”
Kết quả cuối cùng chính là Lâm Mạt vẫn bị giáo viên chủ nhiệm dẫn về. Về việc cô ngày ngày đi trễ, giáo viên chủ nhiệm không còn cách nào khác đối phó với cô.
Hình phạt cho cô là quét dọn cộng với bản kiểm điểm một nghìn chữ.
Lâm Mạt sâu sắc chịu đựng, đã quen rồi.
Điều duy nhất khiến cô áy náy chính là nam sinh bị cô liên lụy.
Cô đã biết tên của anh ấy, còn có lớp. Sau khi quét dọn xong, cô mua một túi đồ ăn vặt lớn đi tìm anh ấy.
Thấy anh đang quét sân trường, còn có một cô gái đứng bên cạnh, có vẻ như muốn giúp đỡ.
Cô cầm đồ ăn vặt đi qua cực nhanh. Chàng trai mà cô nhìn trúng, tuyệt đối không thể để người khác cướp mất.
“Nghiêm Quý Thâm, không phải cậu nói để tôi giúp anh sao? Cô ta là ai thế?”
“Nặng quá, cầm giúp tôi.”
Cô đi qua trực tiếp chen vào trước cô gái kia, đứng giữa hai người. Cô đưa đồ ăn vặt cho Nghiêm Quý Thâm rồi cầm lấy cây chổi trong tay anh ấy.
“Tôi là bạn học của cậu ấy, cậu là ai?”
Cô gái rất khó chịu vì bị cô chen vào.
“Tôi á?” Lâm Mạt nói không chớp mắt, “Tôi là bạn của cậu ấy, kiểu quan hệ rất tốt.”
Cô gái rõ ràng không tin, “Quan hệ tốt như thế mà chưa từng thấy các cậu từng nói chuyện với nhau.”
Lâm Mạt đứng yên không động đậy, “Ai nói quan hệ tốt thì phải nói chuyện mỗi ngày, chỉ có cậu nói chuyện với bạn trai cậu mỗi ngày.”
Cô gái xấu hổ đỏ mặt, “Cậu đừng nói bậy, tôi không có bạn trai.”
“Tôi lấy ví dụ, cậu hoảng cái gì?” Lâm Mạt lại nói, “Tôi không cùng lớp với cậu ấy, chúng tôi trò chuyện trên WeChat không được sao?”
“Cậu…” Cô gái bị cô nói móc không còn gì để nói, thấy Nghiêm Quý Thâm ở bên cạnh không nói một lời, giống như ngầm đồng ý với cách làm của Lâm Mạt, cô ta buồn bã bỏ đi.
“Sao cậu đến đây?” Nghiêm Quý Thâm hỏi, “Đưa cây chổi cho tôi.”
“Xin lỗi chuyện buổi sáng, tôi không ngờ sẽ làm liên luỵ đến cậu.” Lâm Mạt không đưa cho anh ấy, “Nếu tôi đã liên lụy đến cậu, vậy thì để tôi quét dọn đi.”
“Không cần.” Nghiêm Quý Thâm nói, “Cậu không liên luỵ đến tôi, vốn dĩ tôi cũng đến trễ, thêm một tội trèo tường cũng không sao.”
Lâm Mạt vì lời nói của anh mà sững sờ một lúc, khi trở lại bình thường, cây chổi trong tay đã bị anh lấy đi rồi.
Ôi mẹ ơi.
Phải nói lần đầu gặp, cô thích khuôn mặt của Nghiêm Quý Thâm, bây giờ có chút muốn hiểu rõ con người này của anh ấy.
Nghiêm Quý Thâm, người này rất cố chấp. Anh ấy nói không cần là không cần, không được là không được.
Thế nên túi đồ ăn vặt lớn mà Lâm Mạt mua không đưa đi được, bèn đem về lớp phân chia cho các bạn học.
Đồng thời, cô hỏi thăm rất nhiều chuyện về Nghiêm Quý Thâm từ các bạn cùng lớp, lại hiểu rõ về anh hơn mấy phần.
“Nghiêm Quý Thâm hả, bạn học cấp hai của tôi, học hành rất giỏi, chỉ là tính cách quá cứng nhắc, làm cho rất nhiều cô gái tỏ tình với cậu ấy tức phát khóc.”
“Cậu ấy thích đọc sách lịch sử, thích đến bờ hồ, thích ăn cà tím, thích…”
“Con người này của cậu ấy không dễ theo đuổi nha.”
Khó theo đuổi, nhưng kiểu người này một khi yêu người khác chính là cả đời.
Lâm Mạt quyết định phải theo đuổi anh ấy.
Tuổi trẻ dùng để làm gì? Đương nhiên là lãng mạn đi đầu.
*
Tô An Thanh cầm bánh quế hoa mà mẹ làm đến lớp 11. Anh họ Tô Quân Bạch không ở đây, cậu ấy đặt đồ trên bàn của anh, đi vòng đến tòa nhà giảng đường lớp 12.
Tô Chi nhìn thấy cậu ấy lập tức đặt bút xuống đi ra ngoài.
“Anh họ, sao anh lại đến đây?”
“Đưa bánh quế hoa cho em.” Tô An Thanh đưa hộp bánh cho cô, “Vẫn còn rất nóng.”
“Cảm ơn, thơm quá.” Tô Chi ngửi thử, “Tay nghề của thím chắc chắn lại tiến bộ rồi.”
Tô An Thanh trả lời, “Em thích là được, không có chuyện gì thì anh đi trước đây.”
“Đợi một chút, em cũng có đồ cho anh.” Tô Chi vào lớp cầm một cuốn truyện tranh đưa cho cậu ấy, “Nghe nói anh thích đọc cái này, em vừa khéo giành được, cho anh.”
Tô An Thanh thực sự thích. Truyện tranh của bộ này, quyển nào cậu ấy cũng mua. Quyển phát hành mới nhất, hôm đó cậu ấy có việc để lỡ không giành được.
“Cảm ơn.”
Tô Chi cười nói, “Khách sáo cái gì, ở trường có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói.”
“Ừ, anh đi trước.”
Tô An Thanh cũng là học sinh mới, đến trường được một tháng, gần như mơ hồ quen thuộc với ngôi trường.
Cậu ấy cầm cuốn truyện tranh quay về lớp của mình.
Mặc dù cậu ấy và Tô Chi là họ hàng, từ nhỏ cũng thương xuyên chơi cùng nhau nhưng sau khi lớn lên, cậu ấy thường nằm mơ một vài giấc mơ kỳ lạ, dần dần xa cách với mối quan hệ của bọn họ.
Cậu ấy mơ thấy bố tử vong trong vụ tai nạn xe vì cứu Tô Chi và thím, không bao lâu sau mẹ cậu ấy chịu không nổi đả kích cũng mất.
Cậu ấy được bà nội nuôi nấng trưởng thành. Bà nội thường nói chính là Tô Chi và thím đã hại bố mẹ của cậu ấy.
Cậu ấy ở trong mơ không hề oán hận gia đình của Tô Chi và thím, nhưng không thích mấy.
Người duy nhất mà cậu ấy hận chính là người lái xe đâm vào xe của bố cậu ấy và trốn thoát. Cậu ấy muốn tìm ông ta báo thù, sau này cũng như cậu ấy mong muốn, con rắn của cậu làm người lái xe bị thương, nhưng không hại ông ta chết. Cậu ấy lại dùng một cách khác để tống ông ta vào nhà tù.
Giấc mơ này lặp đi lặp lại rất lâu, giống như từng xảy ra ở kiếp trước vậy.
Vậy nên cậu ấy chung sống với gia đình Tô Chi vẫn luôn rất chú ý, bảo vệ bố mẹ rất cẩn thận.
Cậu ấy không muốn làm một đứa trẻ không có bố mẹ. Cậu ấy hy vọng sống một đời bình thường như thế này.
Mười mấy năm trước cũng qua như vậy, ngày tháng say này cũng ước như thế.
“Ui da.”
Lúc Tô An Thanh đi qua chỗ rẽ không cẩn thận đụng phải một cô gái. Trong tay cô gái còn ôm rất nhiều vở bài tập, trong nháy mắt liền rơi xuống đất.
“Xin lỗi.”
“Không cần không cần, cũng trách tôi nhìn đường không rõ.”
Cô gái vội xua tay, cô ôm quá nhiều bài tập nên bị che khuất tầm nhìn.
Tô An Thanh ngồi xổm xuống giúp cô nhặt lên. Vở bài tập quả thực rất nhiều, cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô ấy thì lấy một nửa từ trong tay cô ấy.
“Đi đâu?”
“Văn phòng… không đúng, là 10/5.”
Cô gái thấy cậu ấy xoay người bước đi, cũng lập tức đi theo. Sau khi đến lớp, Tô An Thanh bỏ vở bài tập xuống liền rời đi.
“Cảm ơn cậu nhé! Tôi tên Trình Tình Tình, học sinh lớp 10/5, sau này cậu có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu.”
“Không cần.”
Tô An Thanh không ở lại lâu, quay về lớp 10/1.
Cậu ấy và Nghiêm Quý Thâm là bạn cùng bàn, cấp hai cũng là bạn học, thuộc kiểu có thể nói chuyện.
“Nghe nói hôm nay cậu đến trễ trèo tường?”
Nghiêm Quý Thâm rất được chào đón ở trong lớp. Một chút chuyện nhỏ thôi bạn cùng lớp đều sẽ biết, càng huống chi hôm nay anh ấy còn bị giáo viên phạt quét dọn.
“Chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.”
Con đường đó là con đường duy nhất mà Nghiêm Quý Thâm đi học. Đâu nghĩ sẽ gặp phải Lâm Mạt. Lúc giúp cô còn bị người của hội học sinh bắt được ngay tại chỗ.
“Có lần sau cũng không sao, cuộc đời muôn vàn điều bất ngờ.”
Tô An Thanh cười nhạt, “Đây là lần đầu tiên cậu bị phạt quét dọn, tôi phải ghi nhớ lại.”
“Thằng nhóc cậu có thể đừng cười tôi nữa không?” Nghiêm Quý Thâm ở trước mặt cậu ấy hoàn toàn là người mất hết mặt mũi.
“Cũng được, chưa biết chừng còn có lần sau.”
“Đừng nguyền rủa tôi như vậy.”
Nghiêm Quý Thâm tuyệt đối sẽ không để mình có bất ngờ nào thêm, sớm đến trường, tan học muộn, tuân thủ kỷ cương pháp luật.
Lâm Mạt cũng thành thật hơn nhiều. Cô không thể bị trừ điểm thêm nữa. Người cô thích học ở ngôi trường này, cô không thể tùy ý chây ỳ nữa.
Mọi người đều cùng trường, lớp học còn chung một tầng, thường xuyên gặp mặt.
Mỗi ngày Lâm Mạt đều sẽ nghĩ ra mọi cách để có cơ hội gặp Nghiêm Quý Thâm. Lần gặp ngẫu nhiên gần đây nhất, cô thành công xin được WeChat của Nghiêm Quý Thâm nhờ vào kỹ năng thích kết bạn với người khác.