Chương 4
Đêm hoàng hôn buông xuống, cuối cùng Tô Chi cũng gặp được Hàn Huyên từ bên kia đại dương đi công tác về, người thật còn đẹp hơn trong ảnh, cũng dịu dàng hơn.
Bà mặc một thân sườn xám màu xanh lơ, giày cao gót mũi nhọn màu trắng, tôn lên đường cong lả lướt, mái tóc hơi uốn cùng với áo choàng, trên đỉnh đầu đội mũ sa trắng, lộ ra khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ.
Đây là mẹ cô, cô chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ của bà, Tô Chi mới gặp đã rất thích bà, chỉ là thấy ảnh chụp không giống với người thật, mười mấy năm không gặp cô có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngược lại Tô Quân Bạch bên cạnh cô lại rất tích cực đi lên đón lấy vali trong tay Hàn Huyên, giới thiệu cho bà: “Mẹ, đây là Chi Chi.”
Hàn Huyên gật đầu, bà tiến lên mấy bước kéo tay Tô Chi, hốc mắt đỏ ửng.
“Chi Chi, trở về là tốt rồi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi con”
Đôi tay Tô Chi được bàn tay trắng nõn của Hàn Huyên bao lấy, mu bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp tinh tế, mang theo một chút thật e dè cùng với háo hức yêu thương.
Loại cảm giác vi diệu này không giống với mẹ nuôi Uông Tư mang đến cho cô.
Lúc đầu chưa gặp mặt, trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói khi gặp nhau, nhưng lúc này thấy người rồi, ngược lại cô cảm thấy mất tự nhiên không biết nói gì.
Mẹ Hàn Huyên nhìn quá mảnh mai, giống như đóa hoa bách hợp tinh khiết, đồng thời lại mang theo sự diễm lệ của hoa hồng. Cô rất ít khi tiếp xúc với kiểu phụ nữ như thế này, huống chi lúc này mẹ còn khóc.
Cô nghĩ nên gọi mẹ trước, hay là ôm bà một cái trước, hay là lau nước mắt cho bà.
Ngược lại người khóc là Hàn Huyên lại cười chọc ghẹo: “Để Chi Chi chê cười rồi, bình thường mẹ rất ít khóc.”
Hôm nay nhìn thấy con gái quá hạnh phúc nên không thể kiềm chế được.
Con gái lớn lên giống A Lễ, đôi mắt thì giống bà, chỗ nào cũng đẹp, chỉ là cô quá gầy, nhất định là chịu không ít khổ cực.
Bà chua xót ôm ôm con gái, sau này phải tốt với con bé gấp bội.
Tô Chi lại lần nữa cảm nhận được vòng tay đã lâu không gặp của mẹ, rất ấm áp, rất thơm, cũng rất hạnh phúc.
“Đâu có, dáng vẻ mẹ khóc cũng rất đẹp mà.”
Đây là cô nói thật, người đẹp thì làm gì cũng đẹp, khóc thút thít cũng có có một loại vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
“Chẳng qua mẹ đừng khóc nhiều, không tốt cho mắt.”
“Đẹp chỗ nào hả? Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, bố nhìn thấy lại mắng con.” Tô Quân Bạch cất hành lý xong quay lại, hai người vẫn đang sướt mướt.
Anh sợ nhất là con gái khóc, đặc biệt là anh mẹ khóc, dù sao mỗi lần tâm trạng mẹ anh không tốt thì tâm trạng ba anh cũng không tốt. Mà tâm trạng không tốt thì nhìn cái gì cũng không vừa mắt, anh cũng là một trong số đó, dù sao mỗi lần đều tóm được anh mà dạy dỗ.
Thật là không hiểu nổi Tô Chi lấy tâm lý gì nói ra câu “khóc cũng đẹp”, rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Tô Chi không thấy được ánh mắt nghi hoặc liếc qua của anh, tay trong tay cùng mẹ mình đi lên tầng.
Sự mất tự nhiên và không biết nói gì lúc mới gặp đã biến mất, lúc này cô với mẹ ruột ở chung vui vẻ cực kỳ.
Tô Quân Bạch ngẩng đầu nhìn bóng dáng rời đi của các cô, bất mãn nói: “Có phải hai người đã quên còn một người không, này!”
*
Tối nay trước 7 giờ Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu đã từ công ty về, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên sau mười ba năm xa cách.
Không khí trên bàn ăn vô cùng hòa hợp, bố mẹ và anh trai hiển nhiên coi Tô Chi thành bé đáng thương, không ngừng gắp thức ăn vào trong bát cô, đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Thế nhưng Hàn Huyên còn cảm thấy rất ít, bà cực kỳ muốn nuôi con gái thành dáng vẻ mập mạp, bù đắp nhiều năm thiếu vắng bầu bạn.
“Chi Chi ăn nhiều một chút, con gái phải bụ bẫm đáng yêu, con gầy quá.”
Tô Đông Lễ cũng nói: “Mẹ con nói đúng lắm, ăn nhiều một chút.”
Tô Cảnh Chu đánh bay bàn tay ăn vụng của Tô Quân Bạch, đẩy đến trước mặt cô, cũng nói: “Chi Chi thích ăn sườn kho tàu, chỗ này đều là của em.”
“……” Tô Quân Bạch ngồi ở trong xó, trước mặt chỉ có một chút cỏ (không phải), salad.
Anh sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tô Chi ăn thịt cá vô cùng thơm, salad chẳng còn ngon tí nào nữa.
Chao ôi, rốt cuộc anh phải chịu tội gì.
Chân bị người ta đá một phát, anh nghiêng đầu, bất mãn nói: “Làm gì?”
Tô Cảnh Chu đưa mắt ra hiệu với anh: “Em không ăn thì xới thêm cơm cho Chi Chi đi.”
“Cơm ở ngay cạnh anh, sao anh không xới? Không cho em ăn, còn sai sử em.” Tô Quân Bạch càng thêm sống không còn gì luyến tiếc.
Bên ngoài ăn cỏ, ở nhà cũng ăn cỏ.
Ăn cỏ thì thôi đi, trước mặt bày đầy thịt cá, nhưng đều không phải cho mình.
Tô Cảnh Chu: “Em còn muốn anh cùng em lên chương trình đấy.”
Đây là chỗ bảy tấc* của Tô Quân Bạch, nắm một phát bảo đảm nghe lời răm rắp.
*"7 tấc" hay "3 tấc" chính là vị trí 1/7 và 1/3 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Quả nhiên, Tô Quân Bạch đứng lên nói: “Làm làm làm, anh là anh cả, loại chuyện chạy vặt này rõ ràng phải là em làm.”
Anh vòng qua xới thêm cơm cho Tô Chi, khi chuẩn bị bới đầy thêm nữa, Tô Chi ngăn cản anh: “Đủ rồi, em ăn no rồi.”
Cô đã ăn hai bát cơm, cũng ăn không ít thức ăn trên bàn, cái bụng gần như no lắm rồi.
Trước đây cô rất gầy bởi vì tần suất vận động nhiều, hằng ngày ngoài việc học còn phải làm công kiếm tiền, một ngày 24 tiếng đồng hồ, ngoại trừ năm sáu tiếng đồng hồ ngủ thì không có một chút thời gian nhàn rỗi nào.
Nhưng bây giờ thì khác, về nhà mấy ngày, cô đã sớm sinh hoạt như dưỡng lão, mỗi ngày ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, trừ một số hoạt động cần thiết thì cô chính là một con cá muối nhàn rỗi.
Nếu cứ thế này, khó mà đảm bảo sẽ không béo.
Nhưng cuộc sống thế này là điều trước đây cô tha thiết mong muốn có được, cô rất trân trọng.
Trước kia cô muốn nỗ lực kiếm tiền, giúp bố mẹ nuôi tìm kiếm đứa con gái bị mất của bọn họ, một năm tìm không thấy, lại hai năm, hai năm tìm không thấy, lại ba năm, bọn họ vẫn tận lực tìm kiếm.
Nhưng đến khi cô 14 tuổi, bố mẹ nuôi nghe tin tức về con gái, trên đường ra khỏi thị trấn đã bị tai nạn xe hơi rồi qua đời.
Di ngôn của bố mẹ nuôi trước khi qua đời là hy vọng cô có thể tiếp tục tìm kiếm con gái của bọn họ, cô đáp ứng rồi, cô sẽ luôn tiếp tục tìm kiếm, cho đến tận khi cô chết.
Mười bốn tuổi cô được bố mẹ nuôi gửi gắm cho người bạn đã xuất ngũ là Du Gia Lí chăm sóc.
Du Gia Lí cũng là lính xuất ngũ, ông từng gặp chuyện ngoài ý muốn, bị tổn thương đầu óc, mất đi ký ức, hơn nữa còn để lại cho má trái của ông một vết sẹo rất sâu.
Ông mở một cửa hàng truyện tranh, miễn cưỡng duy trì cuộc sống, còn phải dựa vào mặt Tô Chi để thu hút khách hàng.
Cô không muốn kiếm cơm bằng mặt, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Du Gia Lí, vì thế tiếp tục ra ngoài tìm việc làm thêm.
Lúc cô mười hai tuổi đã cao 1m7, hơn nữa làm một cái chứng minh thư giả, ăn mặc cũng giống như con trai, cuối cùng thuận lợi tìm được một công việc làm thêm tạm thời là nhân viên phục vụ nhà hàng.
Sau đó lại quen biết cô bạn Lâm Mạt ở nhà hàng, dưới sự giới thiệu của cô ấy, cô lại tìm được một công việc làm gia sư cho học sinh tiểu học.
Ban đầu Du Gia Lí không cho cô làm, sau đó lại nhìn ví tiền xẹp lép của mình, cũng ngầm đồng ý với hành vi của cô.
Những lúc ông không bận thì đóng cửa hàng đi tìm việc làm, chẳng qua vẻ mặt ông hung thần ác sát, rất nhiều nơi không tiếp nhận ông, chỉ có gia đình ông cụ già cách vách thấy bọn họ khó khăn đã tìm cho ông một công việc dắt chó đi dạo.
Ông ghét bỏ việc dắt chó đi dạo còn phải dùng tay nhặt phân chó, sau đó việc này lại rơi vào người Tô Chi.
Cô đi theo Tô Cảnh Chu trở lại nhà họ Tô, vốn định bảo Du Gia Lí cũng tới đây, nhưng ông nói đã quen cuộc sống trong trấn nhỏ, không muốn đến Kinh Thị vồn vã, cô đành đi một mình.
Vốn tưởng rằng trở về nhà bố mẹ ruột là có thể sống tốt, nhưng bởi vì giấc mộng kia, cô phát hiện đây không phải là khởi đầu của một cuộc sống tốt đẹp, mà là khởi đầu của cơn ác mộng.
Cô nhìn mọi người trong nhà trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn, quyết định bảo vệ bọn họ, không bị làm bia đỡ đạn.
Nguồn cơn cả nhà bị làm bia đỡ đạn là ở chỗ anh hai muốn tham gia chương trình giải trí Cực Hạn, xong rồi cô lại nghĩ, cho dù lần này ngăn cản, thì lần sau bọn họ vẫn gặp mặt.
Nữ chính Điền An An là diễn viên trong giới giải trí, nếu anh hai không rút khỏi giới thì kiểu gì cũng gặp phải Điền An An. Có được hào quang nữ chính, cô ta nhất định sẽ được anh hai thích, khi đó không biết cốt truyện sẽ xảy ra thay đổi gì, thay vì lo lắng đề phòng thì trực tiếp cắt đứt ngọn nguồn vẫn hơn.
Nếu cô thay anh cả tham gia chương trình, trông chừng anh hai, cắt đứt liên kết giữa anh ấy với nữ chính, đốc thúc anh ấy nỗ lực làm việc, chắc là sẽ có sự thay đổi.
Sau khi ăn xong, cô tìm anh hai nói chuyện này.
Không ngờ vẻ mặt Tô Quân Bạch càng ngạc nhiên mừng rỡ: “Chi Chi, em nói thật hả? Muốn tham gia chương trình với anh?”
Từ nhỏ anh đã thích khoe ra em gái đáng yêu với người ngoài, bây giờ cũng vậy, chị sợ em gái không cho anh khoe ra.
“Vâng, chỉ là em có một điều kiện.” Tô Chi nhìn anh chậm rãi nói: “Anh phải nghe lời em nói.”
Chăm chỉ làm việc, không được biến thành kẻ si tình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tô Chi: Không thể làm kẻ si tình, chỉ có thể chăm chỉ làm việc để ngăn chặn.
Anh hai: Lại có thể khoe em gái rồi.
Bố: Đầu tư một trăm triệu vào chương trình, phải cho con gái chơi thật vui vẻ.
Mẹ: Còn có đồ ngon, không được để con gái bị đói.
Anh cả: Anh đi làm.
Bà mặc một thân sườn xám màu xanh lơ, giày cao gót mũi nhọn màu trắng, tôn lên đường cong lả lướt, mái tóc hơi uốn cùng với áo choàng, trên đỉnh đầu đội mũ sa trắng, lộ ra khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ.
Đây là mẹ cô, cô chưa từng tưởng tượng ra dáng vẻ của bà, Tô Chi mới gặp đã rất thích bà, chỉ là thấy ảnh chụp không giống với người thật, mười mấy năm không gặp cô có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ngược lại Tô Quân Bạch bên cạnh cô lại rất tích cực đi lên đón lấy vali trong tay Hàn Huyên, giới thiệu cho bà: “Mẹ, đây là Chi Chi.”
Hàn Huyên gật đầu, bà tiến lên mấy bước kéo tay Tô Chi, hốc mắt đỏ ửng.
“Chi Chi, trở về là tốt rồi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi con”
Đôi tay Tô Chi được bàn tay trắng nõn của Hàn Huyên bao lấy, mu bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp tinh tế, mang theo một chút thật e dè cùng với háo hức yêu thương.
Loại cảm giác vi diệu này không giống với mẹ nuôi Uông Tư mang đến cho cô.
Lúc đầu chưa gặp mặt, trong đầu cô đã nghĩ ra rất nhiều lời muốn nói khi gặp nhau, nhưng lúc này thấy người rồi, ngược lại cô cảm thấy mất tự nhiên không biết nói gì.
Mẹ Hàn Huyên nhìn quá mảnh mai, giống như đóa hoa bách hợp tinh khiết, đồng thời lại mang theo sự diễm lệ của hoa hồng. Cô rất ít khi tiếp xúc với kiểu phụ nữ như thế này, huống chi lúc này mẹ còn khóc.
Cô nghĩ nên gọi mẹ trước, hay là ôm bà một cái trước, hay là lau nước mắt cho bà.
Ngược lại người khóc là Hàn Huyên lại cười chọc ghẹo: “Để Chi Chi chê cười rồi, bình thường mẹ rất ít khóc.”
Hôm nay nhìn thấy con gái quá hạnh phúc nên không thể kiềm chế được.
Con gái lớn lên giống A Lễ, đôi mắt thì giống bà, chỗ nào cũng đẹp, chỉ là cô quá gầy, nhất định là chịu không ít khổ cực.
Bà chua xót ôm ôm con gái, sau này phải tốt với con bé gấp bội.
Tô Chi lại lần nữa cảm nhận được vòng tay đã lâu không gặp của mẹ, rất ấm áp, rất thơm, cũng rất hạnh phúc.
“Đâu có, dáng vẻ mẹ khóc cũng rất đẹp mà.”
Đây là cô nói thật, người đẹp thì làm gì cũng đẹp, khóc thút thít cũng có có một loại vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
“Chẳng qua mẹ đừng khóc nhiều, không tốt cho mắt.”
“Đẹp chỗ nào hả? Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, bố nhìn thấy lại mắng con.” Tô Quân Bạch cất hành lý xong quay lại, hai người vẫn đang sướt mướt.
Anh sợ nhất là con gái khóc, đặc biệt là anh mẹ khóc, dù sao mỗi lần tâm trạng mẹ anh không tốt thì tâm trạng ba anh cũng không tốt. Mà tâm trạng không tốt thì nhìn cái gì cũng không vừa mắt, anh cũng là một trong số đó, dù sao mỗi lần đều tóm được anh mà dạy dỗ.
Thật là không hiểu nổi Tô Chi lấy tâm lý gì nói ra câu “khóc cũng đẹp”, rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Tô Chi không thấy được ánh mắt nghi hoặc liếc qua của anh, tay trong tay cùng mẹ mình đi lên tầng.
Sự mất tự nhiên và không biết nói gì lúc mới gặp đã biến mất, lúc này cô với mẹ ruột ở chung vui vẻ cực kỳ.
Tô Quân Bạch ngẩng đầu nhìn bóng dáng rời đi của các cô, bất mãn nói: “Có phải hai người đã quên còn một người không, này!”
*
Tối nay trước 7 giờ Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu đã từ công ty về, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên sau mười ba năm xa cách.
Không khí trên bàn ăn vô cùng hòa hợp, bố mẹ và anh trai hiển nhiên coi Tô Chi thành bé đáng thương, không ngừng gắp thức ăn vào trong bát cô, đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Thế nhưng Hàn Huyên còn cảm thấy rất ít, bà cực kỳ muốn nuôi con gái thành dáng vẻ mập mạp, bù đắp nhiều năm thiếu vắng bầu bạn.
“Chi Chi ăn nhiều một chút, con gái phải bụ bẫm đáng yêu, con gầy quá.”
Tô Đông Lễ cũng nói: “Mẹ con nói đúng lắm, ăn nhiều một chút.”
Tô Cảnh Chu đánh bay bàn tay ăn vụng của Tô Quân Bạch, đẩy đến trước mặt cô, cũng nói: “Chi Chi thích ăn sườn kho tàu, chỗ này đều là của em.”
“……” Tô Quân Bạch ngồi ở trong xó, trước mặt chỉ có một chút cỏ (không phải), salad.
Anh sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tô Chi ăn thịt cá vô cùng thơm, salad chẳng còn ngon tí nào nữa.
Chao ôi, rốt cuộc anh phải chịu tội gì.
Chân bị người ta đá một phát, anh nghiêng đầu, bất mãn nói: “Làm gì?”
Tô Cảnh Chu đưa mắt ra hiệu với anh: “Em không ăn thì xới thêm cơm cho Chi Chi đi.”
“Cơm ở ngay cạnh anh, sao anh không xới? Không cho em ăn, còn sai sử em.” Tô Quân Bạch càng thêm sống không còn gì luyến tiếc.
Bên ngoài ăn cỏ, ở nhà cũng ăn cỏ.
Ăn cỏ thì thôi đi, trước mặt bày đầy thịt cá, nhưng đều không phải cho mình.
Tô Cảnh Chu: “Em còn muốn anh cùng em lên chương trình đấy.”
Đây là chỗ bảy tấc* của Tô Quân Bạch, nắm một phát bảo đảm nghe lời răm rắp.
*"7 tấc" hay "3 tấc" chính là vị trí 1/7 và 1/3 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Quả nhiên, Tô Quân Bạch đứng lên nói: “Làm làm làm, anh là anh cả, loại chuyện chạy vặt này rõ ràng phải là em làm.”
Anh vòng qua xới thêm cơm cho Tô Chi, khi chuẩn bị bới đầy thêm nữa, Tô Chi ngăn cản anh: “Đủ rồi, em ăn no rồi.”
Cô đã ăn hai bát cơm, cũng ăn không ít thức ăn trên bàn, cái bụng gần như no lắm rồi.
Trước đây cô rất gầy bởi vì tần suất vận động nhiều, hằng ngày ngoài việc học còn phải làm công kiếm tiền, một ngày 24 tiếng đồng hồ, ngoại trừ năm sáu tiếng đồng hồ ngủ thì không có một chút thời gian nhàn rỗi nào.
Nhưng bây giờ thì khác, về nhà mấy ngày, cô đã sớm sinh hoạt như dưỡng lão, mỗi ngày ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, trừ một số hoạt động cần thiết thì cô chính là một con cá muối nhàn rỗi.
Nếu cứ thế này, khó mà đảm bảo sẽ không béo.
Nhưng cuộc sống thế này là điều trước đây cô tha thiết mong muốn có được, cô rất trân trọng.
Trước kia cô muốn nỗ lực kiếm tiền, giúp bố mẹ nuôi tìm kiếm đứa con gái bị mất của bọn họ, một năm tìm không thấy, lại hai năm, hai năm tìm không thấy, lại ba năm, bọn họ vẫn tận lực tìm kiếm.
Nhưng đến khi cô 14 tuổi, bố mẹ nuôi nghe tin tức về con gái, trên đường ra khỏi thị trấn đã bị tai nạn xe hơi rồi qua đời.
Di ngôn của bố mẹ nuôi trước khi qua đời là hy vọng cô có thể tiếp tục tìm kiếm con gái của bọn họ, cô đáp ứng rồi, cô sẽ luôn tiếp tục tìm kiếm, cho đến tận khi cô chết.
Mười bốn tuổi cô được bố mẹ nuôi gửi gắm cho người bạn đã xuất ngũ là Du Gia Lí chăm sóc.
Du Gia Lí cũng là lính xuất ngũ, ông từng gặp chuyện ngoài ý muốn, bị tổn thương đầu óc, mất đi ký ức, hơn nữa còn để lại cho má trái của ông một vết sẹo rất sâu.
Ông mở một cửa hàng truyện tranh, miễn cưỡng duy trì cuộc sống, còn phải dựa vào mặt Tô Chi để thu hút khách hàng.
Cô không muốn kiếm cơm bằng mặt, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Du Gia Lí, vì thế tiếp tục ra ngoài tìm việc làm thêm.
Lúc cô mười hai tuổi đã cao 1m7, hơn nữa làm một cái chứng minh thư giả, ăn mặc cũng giống như con trai, cuối cùng thuận lợi tìm được một công việc làm thêm tạm thời là nhân viên phục vụ nhà hàng.
Sau đó lại quen biết cô bạn Lâm Mạt ở nhà hàng, dưới sự giới thiệu của cô ấy, cô lại tìm được một công việc làm gia sư cho học sinh tiểu học.
Ban đầu Du Gia Lí không cho cô làm, sau đó lại nhìn ví tiền xẹp lép của mình, cũng ngầm đồng ý với hành vi của cô.
Những lúc ông không bận thì đóng cửa hàng đi tìm việc làm, chẳng qua vẻ mặt ông hung thần ác sát, rất nhiều nơi không tiếp nhận ông, chỉ có gia đình ông cụ già cách vách thấy bọn họ khó khăn đã tìm cho ông một công việc dắt chó đi dạo.
Ông ghét bỏ việc dắt chó đi dạo còn phải dùng tay nhặt phân chó, sau đó việc này lại rơi vào người Tô Chi.
Cô đi theo Tô Cảnh Chu trở lại nhà họ Tô, vốn định bảo Du Gia Lí cũng tới đây, nhưng ông nói đã quen cuộc sống trong trấn nhỏ, không muốn đến Kinh Thị vồn vã, cô đành đi một mình.
Vốn tưởng rằng trở về nhà bố mẹ ruột là có thể sống tốt, nhưng bởi vì giấc mộng kia, cô phát hiện đây không phải là khởi đầu của một cuộc sống tốt đẹp, mà là khởi đầu của cơn ác mộng.
Cô nhìn mọi người trong nhà trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn, quyết định bảo vệ bọn họ, không bị làm bia đỡ đạn.
Nguồn cơn cả nhà bị làm bia đỡ đạn là ở chỗ anh hai muốn tham gia chương trình giải trí Cực Hạn, xong rồi cô lại nghĩ, cho dù lần này ngăn cản, thì lần sau bọn họ vẫn gặp mặt.
Nữ chính Điền An An là diễn viên trong giới giải trí, nếu anh hai không rút khỏi giới thì kiểu gì cũng gặp phải Điền An An. Có được hào quang nữ chính, cô ta nhất định sẽ được anh hai thích, khi đó không biết cốt truyện sẽ xảy ra thay đổi gì, thay vì lo lắng đề phòng thì trực tiếp cắt đứt ngọn nguồn vẫn hơn.
Nếu cô thay anh cả tham gia chương trình, trông chừng anh hai, cắt đứt liên kết giữa anh ấy với nữ chính, đốc thúc anh ấy nỗ lực làm việc, chắc là sẽ có sự thay đổi.
Sau khi ăn xong, cô tìm anh hai nói chuyện này.
Không ngờ vẻ mặt Tô Quân Bạch càng ngạc nhiên mừng rỡ: “Chi Chi, em nói thật hả? Muốn tham gia chương trình với anh?”
Từ nhỏ anh đã thích khoe ra em gái đáng yêu với người ngoài, bây giờ cũng vậy, chị sợ em gái không cho anh khoe ra.
“Vâng, chỉ là em có một điều kiện.” Tô Chi nhìn anh chậm rãi nói: “Anh phải nghe lời em nói.”
Chăm chỉ làm việc, không được biến thành kẻ si tình.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tô Chi: Không thể làm kẻ si tình, chỉ có thể chăm chỉ làm việc để ngăn chặn.
Anh hai: Lại có thể khoe em gái rồi.
Bố: Đầu tư một trăm triệu vào chương trình, phải cho con gái chơi thật vui vẻ.
Mẹ: Còn có đồ ngon, không được để con gái bị đói.
Anh cả: Anh đi làm.