Chương 4
Sắp 9h tối, Hứa Ngôn thu dọn đồ đạc để tan làm, công việc mấy ngày trước cũng sắp hoàn thành rồi, mai là có thể hoàn toàn từ chức, thả lỏng cơ thể, cậu định mua chút đồ ăn đêm, rồi sau đó về nhà nấu canh giải rượu. Đi cạnh những dòng xe cộ chạy qua, một tay Hứa Ngôn đút túi, một tay thì cầm cốc cà phê nóng, rồi thuận tiện sờ túi đồ ăn đêm của mình, nói không chừng Thẩm Thực cũng sẽ ăn... Đi qua một nhà hàng đồ Pháp, cậu quay đầu liếc nhìn những khúc ngoặt rộng rãi đến cửa của nhà hàng. Hứa Ngôn nhớ rằng trứng cá muối trắng vô cùng ngon, cậu đã nhắc qua một lần với Thẩm Thực, nói rằng nếu rảnh sẽ đến đây ăn một lần – Thẩm Thực chỉ lạnh lùng mà đáp một tiếng, nhưng thực ra cũng chẳng để tâm đến.
Hứa Ngôn nhìn một lúc, vừa định quay đầu đi thì nhìn có người đang đi đi lại lại ở trước cửa. Đèn bên trong nhà hàng sáng trưng, dưới gốc cây mà Hứa Ngôn đứng có một ngọn đèn đường với ánh sáng màu vàng u ám soi sáng những đường nét của bóng cây. Cậu nhìn thấy phục vụ đẩy cửa ra, mấy bác trung niên cười haha bước ra ngoài, sau đó là Thẩm Thực cùng với một cô gái sóng vai đi đằng sau.
Bố mẹ của Thẩm Thức thì Hứa Ngôn biết, còn 2 người còn lại chắc là bố mẹ của cô gái kia. Một nhóm người đứng ở của nhà hàng đợi tài xế đánh xe tới đón. Hứa Ngôn có chút hận đôi mắt của bản thân tại sao lại tốt đến thế, nhìn rõ ý cười ở trên mặt của từng người, bao gồm cả Thẩm Thực – người mà thường luôn có bộ mặt lạnh lùng không nhẫn nại trước mặt mình, khi ở trước mặt người khác lại không hề keo kiệt nụ cười.
Tạch một tiếng, đèn đường ở trên đầu đột nhiên cháy bóng, giống như ánh sáng sân khấu duy nhất chiếu trên thân thể của Hứa Ngôn đã vụt tắt. Sự việc xảy ra trùng hợp như quỷ làm vậy, Hứa Ngôn lặng im đứng dưới bóng râm tán cây, nhìn từng người lên xe – Thẩm Thực và cô gái kia ngồi cùng một xe. Hứa Ngôn hơi cử động đôi chân có chút tê có mình, hoảng hồn lại phân biệt phương hướng, rồi mới lê bước tiến về phía trước, thuận tiện vất luôn cốc cà phê đã nguội ngắt trên tay vào thùng rác.
Đèn tắt rồi, không sao, không sao, dù sao cả sân khấu này cũng chỉ có mình cậu diễn kịch, cũng chẳng có khán giả, tắt thì tắt, coi như là để lại cho cậu chút thể diện, vẫn còn tốt chán – nhưng sự may mắn của Hứa Ngôn cũng đã đến quá sớm rồi. Cậu mới vừa đi qua đường, đèn xe sau lưng sáng lên, Hứa Ngôn vừa quay đầu, nhìn thấy đèn chiếc xe Bentley đang chiếu thẳng vào mặt cậu, chầm chậm dừng ở bên đường. Cửa vừa mở ra, là mẹ của Thẩm Thực - Mạch Du Uyển đang nhấc chân xuống xe.
Thẩm Minh – ba của Thẩm Thực cũng ở trên xe, nhưng vì không muốn nói chuyện cùng với Hứa Ngôn nên cũng lười xuống xe. Mạnh Du Uyển khoác lại khăn choàng, người phụ nữ cao quý đến từng cộng tóc, Hứa Ngôn nhìn bà, trong lòng nghĩ, nhìn đi, đấy chính là mẹ của người mày thích, xinh đẹp và cao quý biết bao, vậy nên đã sinh ra đứa con tốt như Thẩm Thực, người mà có trái tim còn cứng hơn cả kim cương.
"Cô" Hứa Ngôn gọi bà.
Đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn nói chuyện với Mạnh Du Uyển, lúc thường ngày, hai bên chỉ biết đên sự tồn tại của đối phương, chỉ có quan hệ đến thế thôi.
Ngoài trừ Thẩm Thực, Hứa Ngôn chưa từng làm những việc không có lợi ích cho người khác, cậu đã từng nghe được câu nói của Mạnh Uyển Du trong cuộc điện thoại của bà với Thẩm Thực "Mẹ không ngờ con lại tìm một thằng đàn ông như vậy." là đã hiểu được thái độ của bà, cũng chẳng có ý muốn thay đổi, mà cũng chẳng có tác dụng.
"Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi." Mạnh Du Uyển vào thẳng vấn đề, "Thẩm Thực tốt xấu cũng đã làm ở công ty được 2 năm, công việc cũng đang chầm chậm chuyển cho nó rồi, về sau nó phải gánh phần trách nghiệm này, chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ."
"Con hiểu." Hứa Ngôn nói.
"Vậy thì tốt." Mạnh Uyển Du cười, "Vốn dĩ không định nói thẳng thế này, nhưng quan hệ của 2 gia đình đã đi đến bước này, đối phương cũng biết chuyện của cậu và Thẩm Thực, bọn họ không để ý quá khứ của nó, chỉ hy vọng sau này Thẩm Thực có thể giữ mình trong sạch, không giữ những người vớ vẩn, dù sao thì mọi người vẫn cần thể diện."
Không sai, hiện thực là vậy đấy, hợp tác giúp đỡ trong công việc, dựa vào hôn nhân để xây dựng lợi ích kinh tế. Hơn nữa nam tài nữ tú môn đăng hộ đối, đã quá phù hợp rồi, cái thứ gọi là tình cảm này đương nhiên sẽ để ra đằng sau cùng, thậm chí quên đi cũng chẳng sao, đây là ý thức tự giác của người trưởng thành và doanh nhân.
Hứa Ngôn gật đầu: "Cô nói rất đúng."
Mạnh Uyển Du rất hài lòng về sự ý thức bản thân của Hứa Ngôn, vậy nên vẻ mặt cũng hoà hoãn đôi chút nói: "Tuy rằng tôi chưa từng nghĩ đến Thẩm Thực sẽ tìm một thằng đàn ông làm bạn tình, nhưng dù sao 2 người cũng đã sống cũng nhau lâu như vậy rồi, tôi cũng lười so đo. Trước khi Thẩm Thực đính hôn, mong cậu nhanh chóng rời đi, có thể ra điều kiện, tôi sẽ cố gắng thoả mãn cậu."
Bạn tình, một danh hiệu mới, như một nhát dao đâm nặng nề sau câu "người vớ vẩn"
Nhưng mà nói đến, quả thực Thẩm Thực chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ của 2 người ở bất kì nơi đâu. Hứa Ngôn bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ rằng mọi việc đã sai từ khi bắt đầu rồi, thật ra Thẩm Thực không yêu đương với cậu, chỉ là tìm một thằng ngốc làm bảo mẫu đầu bếp kiêm bạn tình thôi, không chút tình cảm mà sống chung 4 năm.
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên nhìn mấy giây, trời hôm nay không có sao.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sợ Mạnh Uyển Du sẽ nói ra câu nói nổi tiếng: "Tôi cho cậu 500 vạn, rời xa con trai tôi đi."
Cậu cúi đầu, nhìn Mạnh Uyển Du nói: "Thưa cô. Thứ nhất, cháu cùng Thẩm Thực không phải là mối quan hệ bạn tình, cụ thể là gì thì cháu cũng không rõ, nhưng cháu cho rằng, không có người bạn tình nào sẽ nấu cơm giặt quần áo dọn vệ sinh cho đối phương, trừ khi cậu ta là một thằng ngốc, mà nói không chừng thì cháu là thằng ngốc đấy."
"Thứ 2, cháu không biết là cô muốn truy cứu cái gì, nhưng cháu thật sự không ép Thẩm Thực sống chung với mình. Tình cảm cháu dành cho Thẩm Thực không thẹn với lòng, chưa từng để anh ấy phải làm gì, chưa từng làm anh ấy phải lo lắng bất cứ điều gì ngoài công việc, nếu nói điều mà cháu chưa tốt thì chắc là cháu quá phiền, Thẩm Thực cũng nói như vậy."
"Thứ 3, cô bảo cháu ra điều kiện, vậy cũng khách sáo quá rồi, cháu cho rằng bản thân tuy không bằng Thẩm Thực, nhưng cổ phần công ty trong nhà cũng đủ để sống thoải mái, nếu cô đã điều tra cháu thì chắc hẳn cũng đã biết rõ."
"Thứ 4" Hứa Ngôn liếc nhìn điện thoại, "Cảm ơn cô vì đã nhẫn nại nghe cháu nói mấy lời dư thừa này, nhưng mai cháu còn phải đi làm, bây giờ đã khá muộn rồi, cháu xin phép về trước."
Nói xong liền lịch sự gật đầu với Mạnh Uyển Du một cái, xoay người rời đi.
"Cậu..."
Cậu nghe thấy âm thanh có phần tức giận của Mạnh Uyển Du, nhưng cũng lười để ý đến. Cậu yêu Thẩm Thực, cho nên có thể hạ thấp danh dự để làm vừa lòng anh, nhưng cậu không yêu mẹ của Thẩm Thực, sao có thể để bản thân chịu uất ức, cũng không phải là phim truyền hình mẹ chồng ác độc, không có đạo lý như vậy.
Về đến nhà, Hứa Ngôn tắm rửa rồi nằm lên giường lướt điện thoại, không cần nấu canh giải rượu, vừa nhìn là biết Thẩm Thực không uống rượu. Mà người cần tỉnh táo là bản thân cậu, vẫn luôn là như vậy.
Không lâu sau, Thẩm Thực trở về, chắc là đã chở cô gái về rồi. Anh đi vào phòng, nhìn thấy Hứa Ngôn nhắm mắt dựa vào giường, vậy nên đi gần đến, chắc là muốn xem xem có phải cậu vừa ngồi vừa ngủ không, đột nhiên Hứa Ngôn mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh, mở miệng nói: "Trước cửa nhà hàng, em đều nhìn thấy hết rồi."
Cậu không phải là người thích giấu diếm, cũng không thích để hiểu nhầm trở nên rối rắm, tuy rằng khả năng hiểu nhầm vô cùng thấp, nhưng cậu cũng muốn nói rõ ràng với Thẩm Thực, tránh sau này có bất cứ hối hận nào. Cậu vô cùng kiên trì, kiên trì đến tận lúc này, dù sao cũng muốn cho bản thân một kết quả, một câu trả lời.
Thẩm Thực dừng chân một chút rồi nói: "Cậu có ý gì."
Con người này thật kỳ lạ, mỗi lần đều đem vấn đề hỏi ngược lại, giống như Hứa Ngôn đang cố tình gây sự vậy.
Hứa Ngôn nhìn một lúc, vừa định quay đầu đi thì nhìn có người đang đi đi lại lại ở trước cửa. Đèn bên trong nhà hàng sáng trưng, dưới gốc cây mà Hứa Ngôn đứng có một ngọn đèn đường với ánh sáng màu vàng u ám soi sáng những đường nét của bóng cây. Cậu nhìn thấy phục vụ đẩy cửa ra, mấy bác trung niên cười haha bước ra ngoài, sau đó là Thẩm Thực cùng với một cô gái sóng vai đi đằng sau.
Bố mẹ của Thẩm Thức thì Hứa Ngôn biết, còn 2 người còn lại chắc là bố mẹ của cô gái kia. Một nhóm người đứng ở của nhà hàng đợi tài xế đánh xe tới đón. Hứa Ngôn có chút hận đôi mắt của bản thân tại sao lại tốt đến thế, nhìn rõ ý cười ở trên mặt của từng người, bao gồm cả Thẩm Thực – người mà thường luôn có bộ mặt lạnh lùng không nhẫn nại trước mặt mình, khi ở trước mặt người khác lại không hề keo kiệt nụ cười.
Tạch một tiếng, đèn đường ở trên đầu đột nhiên cháy bóng, giống như ánh sáng sân khấu duy nhất chiếu trên thân thể của Hứa Ngôn đã vụt tắt. Sự việc xảy ra trùng hợp như quỷ làm vậy, Hứa Ngôn lặng im đứng dưới bóng râm tán cây, nhìn từng người lên xe – Thẩm Thực và cô gái kia ngồi cùng một xe. Hứa Ngôn hơi cử động đôi chân có chút tê có mình, hoảng hồn lại phân biệt phương hướng, rồi mới lê bước tiến về phía trước, thuận tiện vất luôn cốc cà phê đã nguội ngắt trên tay vào thùng rác.
Đèn tắt rồi, không sao, không sao, dù sao cả sân khấu này cũng chỉ có mình cậu diễn kịch, cũng chẳng có khán giả, tắt thì tắt, coi như là để lại cho cậu chút thể diện, vẫn còn tốt chán – nhưng sự may mắn của Hứa Ngôn cũng đã đến quá sớm rồi. Cậu mới vừa đi qua đường, đèn xe sau lưng sáng lên, Hứa Ngôn vừa quay đầu, nhìn thấy đèn chiếc xe Bentley đang chiếu thẳng vào mặt cậu, chầm chậm dừng ở bên đường. Cửa vừa mở ra, là mẹ của Thẩm Thực - Mạch Du Uyển đang nhấc chân xuống xe.
Thẩm Minh – ba của Thẩm Thực cũng ở trên xe, nhưng vì không muốn nói chuyện cùng với Hứa Ngôn nên cũng lười xuống xe. Mạnh Du Uyển khoác lại khăn choàng, người phụ nữ cao quý đến từng cộng tóc, Hứa Ngôn nhìn bà, trong lòng nghĩ, nhìn đi, đấy chính là mẹ của người mày thích, xinh đẹp và cao quý biết bao, vậy nên đã sinh ra đứa con tốt như Thẩm Thực, người mà có trái tim còn cứng hơn cả kim cương.
"Cô" Hứa Ngôn gọi bà.
Đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn nói chuyện với Mạnh Du Uyển, lúc thường ngày, hai bên chỉ biết đên sự tồn tại của đối phương, chỉ có quan hệ đến thế thôi.
Ngoài trừ Thẩm Thực, Hứa Ngôn chưa từng làm những việc không có lợi ích cho người khác, cậu đã từng nghe được câu nói của Mạnh Uyển Du trong cuộc điện thoại của bà với Thẩm Thực "Mẹ không ngờ con lại tìm một thằng đàn ông như vậy." là đã hiểu được thái độ của bà, cũng chẳng có ý muốn thay đổi, mà cũng chẳng có tác dụng.
"Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi." Mạnh Du Uyển vào thẳng vấn đề, "Thẩm Thực tốt xấu cũng đã làm ở công ty được 2 năm, công việc cũng đang chầm chậm chuyển cho nó rồi, về sau nó phải gánh phần trách nghiệm này, chắc hẳn cậu cũng hiểu rõ."
"Con hiểu." Hứa Ngôn nói.
"Vậy thì tốt." Mạnh Uyển Du cười, "Vốn dĩ không định nói thẳng thế này, nhưng quan hệ của 2 gia đình đã đi đến bước này, đối phương cũng biết chuyện của cậu và Thẩm Thực, bọn họ không để ý quá khứ của nó, chỉ hy vọng sau này Thẩm Thực có thể giữ mình trong sạch, không giữ những người vớ vẩn, dù sao thì mọi người vẫn cần thể diện."
Không sai, hiện thực là vậy đấy, hợp tác giúp đỡ trong công việc, dựa vào hôn nhân để xây dựng lợi ích kinh tế. Hơn nữa nam tài nữ tú môn đăng hộ đối, đã quá phù hợp rồi, cái thứ gọi là tình cảm này đương nhiên sẽ để ra đằng sau cùng, thậm chí quên đi cũng chẳng sao, đây là ý thức tự giác của người trưởng thành và doanh nhân.
Hứa Ngôn gật đầu: "Cô nói rất đúng."
Mạnh Uyển Du rất hài lòng về sự ý thức bản thân của Hứa Ngôn, vậy nên vẻ mặt cũng hoà hoãn đôi chút nói: "Tuy rằng tôi chưa từng nghĩ đến Thẩm Thực sẽ tìm một thằng đàn ông làm bạn tình, nhưng dù sao 2 người cũng đã sống cũng nhau lâu như vậy rồi, tôi cũng lười so đo. Trước khi Thẩm Thực đính hôn, mong cậu nhanh chóng rời đi, có thể ra điều kiện, tôi sẽ cố gắng thoả mãn cậu."
Bạn tình, một danh hiệu mới, như một nhát dao đâm nặng nề sau câu "người vớ vẩn"
Nhưng mà nói đến, quả thực Thẩm Thực chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ của 2 người ở bất kì nơi đâu. Hứa Ngôn bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ rằng mọi việc đã sai từ khi bắt đầu rồi, thật ra Thẩm Thực không yêu đương với cậu, chỉ là tìm một thằng ngốc làm bảo mẫu đầu bếp kiêm bạn tình thôi, không chút tình cảm mà sống chung 4 năm.
Hứa Ngôn ngẩng đầu lên nhìn mấy giây, trời hôm nay không có sao.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu sợ Mạnh Uyển Du sẽ nói ra câu nói nổi tiếng: "Tôi cho cậu 500 vạn, rời xa con trai tôi đi."
Cậu cúi đầu, nhìn Mạnh Uyển Du nói: "Thưa cô. Thứ nhất, cháu cùng Thẩm Thực không phải là mối quan hệ bạn tình, cụ thể là gì thì cháu cũng không rõ, nhưng cháu cho rằng, không có người bạn tình nào sẽ nấu cơm giặt quần áo dọn vệ sinh cho đối phương, trừ khi cậu ta là một thằng ngốc, mà nói không chừng thì cháu là thằng ngốc đấy."
"Thứ 2, cháu không biết là cô muốn truy cứu cái gì, nhưng cháu thật sự không ép Thẩm Thực sống chung với mình. Tình cảm cháu dành cho Thẩm Thực không thẹn với lòng, chưa từng để anh ấy phải làm gì, chưa từng làm anh ấy phải lo lắng bất cứ điều gì ngoài công việc, nếu nói điều mà cháu chưa tốt thì chắc là cháu quá phiền, Thẩm Thực cũng nói như vậy."
"Thứ 3, cô bảo cháu ra điều kiện, vậy cũng khách sáo quá rồi, cháu cho rằng bản thân tuy không bằng Thẩm Thực, nhưng cổ phần công ty trong nhà cũng đủ để sống thoải mái, nếu cô đã điều tra cháu thì chắc hẳn cũng đã biết rõ."
"Thứ 4" Hứa Ngôn liếc nhìn điện thoại, "Cảm ơn cô vì đã nhẫn nại nghe cháu nói mấy lời dư thừa này, nhưng mai cháu còn phải đi làm, bây giờ đã khá muộn rồi, cháu xin phép về trước."
Nói xong liền lịch sự gật đầu với Mạnh Uyển Du một cái, xoay người rời đi.
"Cậu..."
Cậu nghe thấy âm thanh có phần tức giận của Mạnh Uyển Du, nhưng cũng lười để ý đến. Cậu yêu Thẩm Thực, cho nên có thể hạ thấp danh dự để làm vừa lòng anh, nhưng cậu không yêu mẹ của Thẩm Thực, sao có thể để bản thân chịu uất ức, cũng không phải là phim truyền hình mẹ chồng ác độc, không có đạo lý như vậy.
Về đến nhà, Hứa Ngôn tắm rửa rồi nằm lên giường lướt điện thoại, không cần nấu canh giải rượu, vừa nhìn là biết Thẩm Thực không uống rượu. Mà người cần tỉnh táo là bản thân cậu, vẫn luôn là như vậy.
Không lâu sau, Thẩm Thực trở về, chắc là đã chở cô gái về rồi. Anh đi vào phòng, nhìn thấy Hứa Ngôn nhắm mắt dựa vào giường, vậy nên đi gần đến, chắc là muốn xem xem có phải cậu vừa ngồi vừa ngủ không, đột nhiên Hứa Ngôn mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh, mở miệng nói: "Trước cửa nhà hàng, em đều nhìn thấy hết rồi."
Cậu không phải là người thích giấu diếm, cũng không thích để hiểu nhầm trở nên rối rắm, tuy rằng khả năng hiểu nhầm vô cùng thấp, nhưng cậu cũng muốn nói rõ ràng với Thẩm Thực, tránh sau này có bất cứ hối hận nào. Cậu vô cùng kiên trì, kiên trì đến tận lúc này, dù sao cũng muốn cho bản thân một kết quả, một câu trả lời.
Thẩm Thực dừng chân một chút rồi nói: "Cậu có ý gì."
Con người này thật kỳ lạ, mỗi lần đều đem vấn đề hỏi ngược lại, giống như Hứa Ngôn đang cố tình gây sự vậy.