Chương 18: Khổ nhục kế!
Cuộc sống của cô đã trãi qua rất nhiều thứ không mong muốn, đã có lần cô muốn kết thúc cuộc sống này nhưng nghĩ đến mẹ - đến Nhật Hạ cô lại mỉm cười trong nước mắt mà bước tiếp, đã rất nhiều lần cô cho rằng cuộc sống này đã chối bỏ cô nhưng đâu đó vẫn có những lời động viên - an ủi và yêu thương của mẹ và Nhật Hạ nó như một ngọn đuốc nhỏ lập loè cố soi sáng con đường đi cho cô trong màn đêm u tối vậy!
Ngày mẹ cô tắt thở trên đường được đưa đến bệnh viện, là lúc cô muốn buông bỏ mọi thứ để đi theo bà ấy, nhưng số trời vốn đã không cho phép cô thôi chịu đựng những đớn đau này. Cô nhìn vết hằn trên cổ tay vào 9 năm về trước cô chỉ khẽ mỉm cười, đó không đơn giản chỉ là vết sẹo hằn trên da mà còn là nỗi đau khắc trên da thịt nhắc cô nhớ đến ngày mẹ cô mất và lời dặn cuối cùng của mẹ mình, khi đã cố ghì chặt tay cô đến hơi thở cuối cùng!
Ngày đó nước mắt liên tục rơi, giọng cô nghẹn đi khi tiếng máy đo nhịp tim tút tút một âm thanh dài man mác, từ những hình ảnh lên xuống không rõ hình hài cho đến khi trở thành một đường thẳng tấp trong vòng chưa tới 10 phút, nó nhanh đến mức cô còn chưa kịp nói những lời yêu thương cuối cùng thì thân ảnh mẹ cô đã trở nên lạnh giá!
Cô ôm lấy rồi gào lên khóc thét giữa vạn lần nỗi đau mất mát, người bên cạnh cô lúc này vốn chỉ là một gã đàn ông xa lạ đang cố sống lại những khoảnh khắc cùng con gái đã khuất?! Cô có phải chung quy lại chỉ là một sự xuất hiện sai lầm bị chối bỏ của tạo hoá không?!
Giây phút sau khi cô an táng mẹ mình trở về, giọt nước mắt cũng chẳng thể tìm thấy trên đôi mi cô, vì nó vốn dĩ đã chảy ngược vào bên trong lòng ngực - nỗi đau thấu tận trời xanh này mấy ai hiểu được chứ?! Cô trở về phòng mọi thứ ngỡ đã qua đi nhưng 10 phút - 20 phút - 30 phút thậm chí vẫn chưa thấy cô bước khỏi phòng tắm, ông lo lắng bước vào liền sống lại cảnh tượng năm xưa của cô con gái nhỏ, cô cắt mạch máu bên trong đó, máu đỏ thắm nhuộm kín một nền gạch, ông bế cô vừa lo lắng vừa hét gọi cấp cứu trong hoảng loạn - kể từ đó mọi thứ cô làm đều được giám sát, mọi ngóc ngách đều được lấp camera, cô sẽ mãi mãi trong tầm mắt ông có như thế với ông mới thật sự an tâm!
......................
Lúc này cô mỉm cười, rời khỏi bồn tắm, thân ảnh mĩ miều với body cực kì cuốn hút, bao năm nay ông vốn không đụng vào cô bởi vì ông luôn coi cô là đứa con gái nhỏ của mình, ông vốn mang cô về đây không phải chỉ vì chiếm hữu, nhưng nếu cô chọn cách phản bội ông kết cục cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì, nhưng cô vốn chưa từng muốn rời khỏi ông, vì trong mắt cô ông ngoài là ân nhân ra còn là một người đàn ông tốt.
Cô mặc lớp nội y vào rồi khoác hờ một chiếc đầm ngủ vải voan vào, những giọt nước lăn dài từ mái tóc xuống những chiếc xương quai xanh, thấm vào lớp đầm vải voan loang lổ, cô ngồi đó chậm rãi sấy khô tóc, khi nãy cô đã tắm rất sạch rồi - thật sự là sạch đến mức khiến da dẻ cô nhăn nhẹ lại, cô ngồi trước gương nhìn bản thân của mình, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào má của chính mình
:"An Khuê! Mày thật sự ổn chứ?!"
Câu hỏi này không dưới 1 lần cô đã tự hỏi bản thân mình, dĩ nhiên chỉ đáp lại bằng một nụ cười chấp nhận - chấp nhận với việc số phận xô đẩy mà thôi. Cô cầm chiếc son môi màu mà Nhật Hạ thích nhất, tha lên đôi môi đã từng thuộc về Nhật Hạ, rồi lại khẽ mỉm cười tươi tắn
:"Chị xem, em có đẹp không?! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em nghĩ cho dù có gặp lại thì đã sao?! Em cũng chẳng còn một lòng một dạ với chị nửa, em không xứng đáng với thứ gọi là hạnh phúc, kiếp sau em mong rằng chị đừng bao giờ gặp lại em nửa"
Bên ngoài lúc này có tiếng gõ cửa - "Bà chủ tới giờ cơm tối rồi ạ" - cô đặt mọi thứ xuống, nhẹ bước ra cửa, cầm vào tay nắm cửa xoay nhẹ, cánh cửa liền mở ra, nhưng ngoài chị người hầu ra còn có cả Hồ Phong, chị người hầu tiến vào trong đặt nửa tối xuống bàn chưa kịp nói câu nào anh liền hạ lệnh
"Chị lui ra được rồi, tôi có vài chuyện cần nói với mẹ"
"Dạ cậu chủ" - anh chẳng để cô trả lời, người hầu vừa bước ra anh liền bước vào trong, khoá trái cửa, giọng điệu liền thay đổi đến không ngờ
"Chào mẹ kế! Còn sớm thế này mẹ lại ăn mặc thoải mái thế kia là muốn giở trò dụ dỗ sao?!"
Cô nuốt nước bọt cố gắng nhẹ giọng - "Giữa chúng ta không có gì để nói, con vào phòng riêng của ta làm gì?! Con nên ra khỏi đây thì hơn"
Cô tiến đến gần cửa muốn đuổi anh ta đi, liền bị anh ta giữ chặt từ phía sau, dễ dàng bế bổng cô lên trước sự kinh ngạc
"Bỏ ta ra! Con mau thả tay ra"
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn thì liền bị hắn siết chặt hơn, không nói không rằng đi thẳng về hướng giường rồi thô bỉ quăng cô xuống, vừa cởi cúc áo vừa nói những lời nham nhở
"Chỉ có hai chúng ta, em nên lộ rõ bản chất của mình đi, bố anh vốn đã già rồi sao có thể đáp ứng một cô gái trẻ đẹp có nhu cầu sinh lý mơn mởn như em được?! Hay là chúng ta hợp tác đi, tiễn bố anh đi thật xa, rồi thoải mái tiêu pha tài sản này?! Thế nào?!"
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ và chán ghét, cánh tay khi nãy bị siết chặt khiến cô đau đớn nhăn nhó, nhưng anh lại không biết được rằng căn phòng này có máy ghi âm.
"Hỗn láo! Con biết mình đang nói gì không?! Chúng ta vốn là không thể" - cô lớn giọng quát - "Ra ngoài"
Cô né tránh muốn rời khỏi, liền bị anh ta giữ lại tát một cái rõ đau, gương mặt cô bỗng ửng đỏ - "Làm gái lại còn cố gắng thanh cao, cô tưởng tôi không biết cô vào nhà này là vì cái gì sao?! Mau phục vụ thằng bé của tôi đàng hoàng, sau này lão già đó chết tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện có nên chia tài sản cho cô không?!"
Anh đè cô xuống giường, muốn cưỡng hôn cô, cô liền la hét né tránh - "Bỏ tay ra, đồ khốn, đồ trời đánh"
Cô càng vùng vẫy hắn càng thú tính hơn - "Nào kháng cự đi, càng kháng cự tôi càng thích, chúng ta hôm nay thử cảm giác bạo lực một chút cũng tốt, hàng ngày phục vụ lão già quá date ấy nhẹ nhàng quá chắc em chẳng sung sướng gì có đúng không?!"
"Aaaaa bỏ tay ra đồ cầm thú"
Anh vồ dập muốn chiếm lấy cô, cô kịch liệt phản kháng, bàn tay quơ quào chạm được chiếc gạt tàn thuốc cạnh bên liền đập mạnh vào đầu anh ta đến bật máu nhỏ giọt lên ga giường trắng tinh, anh ta đau đớn buông tay, cô gắng bật dậy chạy khỏi giường, anh ta liền túm lấy tóc cô đẩy mạnh xuống nền gạch mà chửi mắng
"Má, con khốn, nhẹ nhàng mày không muốn, có phải muốn tao giết rồi hiếp mày không?!"
"Có gan thì giết ta đi, đừng hòng động vào ta theo cách này, đồ chó má" - anh ta kéo sợi dây nịt ở thắt lưng, nhìn cô bằng ánh mắt thú tính, cứ thế vun chan chát xuống mặt sàn, ánh nhìn nhìn thẳng về hướng cô đe doạ
"Cá tính mạnh đó, để coi còn mạnh mồm được bao lâu? Muốn đợi lão già đó cứu sao?! Lão ta không thể về đây lúc này đâu, đúng là ngây thơ, để hôm nay thử cảm giác được làm tình với mẹ kế xem có hứng phấn hơn không?"
Hắn phá lên cười to, đúng là thú tính trong hắn đã trỗi dậy, phần con lấn át phần người khiến hắn chỉ muốn xâm hại cô mà thôi! Hắn mạnh bạo vun dây nịt về hướng cô, cô co người né tránh nhưng nó vốn là vô ích, từng đường dây nịt hằn lên da thịt đỏ ao rướm máu, cô không la, cũng không phản kháng - những hình ảnh trước đây khi bị bố cô bạo hành lại sống dậy rõ rệt, cô chỉ cam chịu, một sự cam chịu vốn đã trãi qua rất rất nhiều lần.
Anh tiến đến giữ chặt cánh tay cô, cột nó lại bằng chính chiếc dây nịt ấy, rồi cứ thế kéo cô xềnh xệch dưới nền nhà, một phát quăng mạnh lên giường, cô không còn sức phản kháng, cô chỉ mỉm cười - "Bây giờ ta thấy ngươi thật đáng thương vì ngươi biết ngươi giống gì không?!"
Anh vừa cởi khoá quần vừa đáp - "Lại muốn mắng sao?! Mắng thì để sau đi, thoả mãn tao đây trước đã"
"Nhìn ngươi giống những loài thú hoang đến kì động dục, nó chẳng còn biết dùng não nửa, mà nó chỉ dùng tứ chi mà thôi"
Anh tiến lại gần cô bóp lấy càm cô quát lớn - "Má con khốn này thật không biết tốt xấu mà"
Một tiếng "Rầm" lớn phía sau anh, bốn tên vệ sĩ cao to nắm lấy anh lôi ra trước sự ngơ ngác, một cú đấm mạnh được tạo ra từ ông - "Mày đúng là thứ cặn bã sao tao lại có đứa con như mày chứ?! Lôi nó đi"
"Bố! Bố... nghe con giải thích, ả ta quyến rũ con mà bố?!"
tiếng anh ta cứ xa dần xa dần!
Ông tiến đến gần, cởi trói cho cô, rồi khẽ ôm cô vào lòng
"Không sao rồi, đừng sợ"
Cô không phản ứng càng không khóc, cứ thế để ông ôm trong chính sự hối hận của ông, cô biết có lẽ đây sẽ là cơ hội tốt để ông từ bỏ ý định đụng chạm vào cô, điều cô muốn thật ra chính là nó.
Những vết thương này chính là do cô cố tình để Hồ Phong tạo ra nó, mọi thứ hoàn hảo đến mức một người vừa đa nghi - vừa độc tài như ông cũng không cách nào phát hiện ra nó. Chỉ có điều khổ nhục kế này e rằng đã quá sức cô một chút, có lẽ cần thời gian tĩnh dưỡng lại hơi lâu, nhưng đổi lại điều cô muốn đã thành toàn.
Ngày mẹ cô tắt thở trên đường được đưa đến bệnh viện, là lúc cô muốn buông bỏ mọi thứ để đi theo bà ấy, nhưng số trời vốn đã không cho phép cô thôi chịu đựng những đớn đau này. Cô nhìn vết hằn trên cổ tay vào 9 năm về trước cô chỉ khẽ mỉm cười, đó không đơn giản chỉ là vết sẹo hằn trên da mà còn là nỗi đau khắc trên da thịt nhắc cô nhớ đến ngày mẹ cô mất và lời dặn cuối cùng của mẹ mình, khi đã cố ghì chặt tay cô đến hơi thở cuối cùng!
Ngày đó nước mắt liên tục rơi, giọng cô nghẹn đi khi tiếng máy đo nhịp tim tút tút một âm thanh dài man mác, từ những hình ảnh lên xuống không rõ hình hài cho đến khi trở thành một đường thẳng tấp trong vòng chưa tới 10 phút, nó nhanh đến mức cô còn chưa kịp nói những lời yêu thương cuối cùng thì thân ảnh mẹ cô đã trở nên lạnh giá!
Cô ôm lấy rồi gào lên khóc thét giữa vạn lần nỗi đau mất mát, người bên cạnh cô lúc này vốn chỉ là một gã đàn ông xa lạ đang cố sống lại những khoảnh khắc cùng con gái đã khuất?! Cô có phải chung quy lại chỉ là một sự xuất hiện sai lầm bị chối bỏ của tạo hoá không?!
Giây phút sau khi cô an táng mẹ mình trở về, giọt nước mắt cũng chẳng thể tìm thấy trên đôi mi cô, vì nó vốn dĩ đã chảy ngược vào bên trong lòng ngực - nỗi đau thấu tận trời xanh này mấy ai hiểu được chứ?! Cô trở về phòng mọi thứ ngỡ đã qua đi nhưng 10 phút - 20 phút - 30 phút thậm chí vẫn chưa thấy cô bước khỏi phòng tắm, ông lo lắng bước vào liền sống lại cảnh tượng năm xưa của cô con gái nhỏ, cô cắt mạch máu bên trong đó, máu đỏ thắm nhuộm kín một nền gạch, ông bế cô vừa lo lắng vừa hét gọi cấp cứu trong hoảng loạn - kể từ đó mọi thứ cô làm đều được giám sát, mọi ngóc ngách đều được lấp camera, cô sẽ mãi mãi trong tầm mắt ông có như thế với ông mới thật sự an tâm!
......................
Lúc này cô mỉm cười, rời khỏi bồn tắm, thân ảnh mĩ miều với body cực kì cuốn hút, bao năm nay ông vốn không đụng vào cô bởi vì ông luôn coi cô là đứa con gái nhỏ của mình, ông vốn mang cô về đây không phải chỉ vì chiếm hữu, nhưng nếu cô chọn cách phản bội ông kết cục cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì, nhưng cô vốn chưa từng muốn rời khỏi ông, vì trong mắt cô ông ngoài là ân nhân ra còn là một người đàn ông tốt.
Cô mặc lớp nội y vào rồi khoác hờ một chiếc đầm ngủ vải voan vào, những giọt nước lăn dài từ mái tóc xuống những chiếc xương quai xanh, thấm vào lớp đầm vải voan loang lổ, cô ngồi đó chậm rãi sấy khô tóc, khi nãy cô đã tắm rất sạch rồi - thật sự là sạch đến mức khiến da dẻ cô nhăn nhẹ lại, cô ngồi trước gương nhìn bản thân của mình, bàn tay nhẹ nhàng sờ vào má của chính mình
:"An Khuê! Mày thật sự ổn chứ?!"
Câu hỏi này không dưới 1 lần cô đã tự hỏi bản thân mình, dĩ nhiên chỉ đáp lại bằng một nụ cười chấp nhận - chấp nhận với việc số phận xô đẩy mà thôi. Cô cầm chiếc son môi màu mà Nhật Hạ thích nhất, tha lên đôi môi đã từng thuộc về Nhật Hạ, rồi lại khẽ mỉm cười tươi tắn
:"Chị xem, em có đẹp không?! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em nghĩ cho dù có gặp lại thì đã sao?! Em cũng chẳng còn một lòng một dạ với chị nửa, em không xứng đáng với thứ gọi là hạnh phúc, kiếp sau em mong rằng chị đừng bao giờ gặp lại em nửa"
Bên ngoài lúc này có tiếng gõ cửa - "Bà chủ tới giờ cơm tối rồi ạ" - cô đặt mọi thứ xuống, nhẹ bước ra cửa, cầm vào tay nắm cửa xoay nhẹ, cánh cửa liền mở ra, nhưng ngoài chị người hầu ra còn có cả Hồ Phong, chị người hầu tiến vào trong đặt nửa tối xuống bàn chưa kịp nói câu nào anh liền hạ lệnh
"Chị lui ra được rồi, tôi có vài chuyện cần nói với mẹ"
"Dạ cậu chủ" - anh chẳng để cô trả lời, người hầu vừa bước ra anh liền bước vào trong, khoá trái cửa, giọng điệu liền thay đổi đến không ngờ
"Chào mẹ kế! Còn sớm thế này mẹ lại ăn mặc thoải mái thế kia là muốn giở trò dụ dỗ sao?!"
Cô nuốt nước bọt cố gắng nhẹ giọng - "Giữa chúng ta không có gì để nói, con vào phòng riêng của ta làm gì?! Con nên ra khỏi đây thì hơn"
Cô tiến đến gần cửa muốn đuổi anh ta đi, liền bị anh ta giữ chặt từ phía sau, dễ dàng bế bổng cô lên trước sự kinh ngạc
"Bỏ ta ra! Con mau thả tay ra"
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn thì liền bị hắn siết chặt hơn, không nói không rằng đi thẳng về hướng giường rồi thô bỉ quăng cô xuống, vừa cởi cúc áo vừa nói những lời nham nhở
"Chỉ có hai chúng ta, em nên lộ rõ bản chất của mình đi, bố anh vốn đã già rồi sao có thể đáp ứng một cô gái trẻ đẹp có nhu cầu sinh lý mơn mởn như em được?! Hay là chúng ta hợp tác đi, tiễn bố anh đi thật xa, rồi thoải mái tiêu pha tài sản này?! Thế nào?!"
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy khinh bỉ và chán ghét, cánh tay khi nãy bị siết chặt khiến cô đau đớn nhăn nhó, nhưng anh lại không biết được rằng căn phòng này có máy ghi âm.
"Hỗn láo! Con biết mình đang nói gì không?! Chúng ta vốn là không thể" - cô lớn giọng quát - "Ra ngoài"
Cô né tránh muốn rời khỏi, liền bị anh ta giữ lại tát một cái rõ đau, gương mặt cô bỗng ửng đỏ - "Làm gái lại còn cố gắng thanh cao, cô tưởng tôi không biết cô vào nhà này là vì cái gì sao?! Mau phục vụ thằng bé của tôi đàng hoàng, sau này lão già đó chết tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện có nên chia tài sản cho cô không?!"
Anh đè cô xuống giường, muốn cưỡng hôn cô, cô liền la hét né tránh - "Bỏ tay ra, đồ khốn, đồ trời đánh"
Cô càng vùng vẫy hắn càng thú tính hơn - "Nào kháng cự đi, càng kháng cự tôi càng thích, chúng ta hôm nay thử cảm giác bạo lực một chút cũng tốt, hàng ngày phục vụ lão già quá date ấy nhẹ nhàng quá chắc em chẳng sung sướng gì có đúng không?!"
"Aaaaa bỏ tay ra đồ cầm thú"
Anh vồ dập muốn chiếm lấy cô, cô kịch liệt phản kháng, bàn tay quơ quào chạm được chiếc gạt tàn thuốc cạnh bên liền đập mạnh vào đầu anh ta đến bật máu nhỏ giọt lên ga giường trắng tinh, anh ta đau đớn buông tay, cô gắng bật dậy chạy khỏi giường, anh ta liền túm lấy tóc cô đẩy mạnh xuống nền gạch mà chửi mắng
"Má, con khốn, nhẹ nhàng mày không muốn, có phải muốn tao giết rồi hiếp mày không?!"
"Có gan thì giết ta đi, đừng hòng động vào ta theo cách này, đồ chó má" - anh ta kéo sợi dây nịt ở thắt lưng, nhìn cô bằng ánh mắt thú tính, cứ thế vun chan chát xuống mặt sàn, ánh nhìn nhìn thẳng về hướng cô đe doạ
"Cá tính mạnh đó, để coi còn mạnh mồm được bao lâu? Muốn đợi lão già đó cứu sao?! Lão ta không thể về đây lúc này đâu, đúng là ngây thơ, để hôm nay thử cảm giác được làm tình với mẹ kế xem có hứng phấn hơn không?"
Hắn phá lên cười to, đúng là thú tính trong hắn đã trỗi dậy, phần con lấn át phần người khiến hắn chỉ muốn xâm hại cô mà thôi! Hắn mạnh bạo vun dây nịt về hướng cô, cô co người né tránh nhưng nó vốn là vô ích, từng đường dây nịt hằn lên da thịt đỏ ao rướm máu, cô không la, cũng không phản kháng - những hình ảnh trước đây khi bị bố cô bạo hành lại sống dậy rõ rệt, cô chỉ cam chịu, một sự cam chịu vốn đã trãi qua rất rất nhiều lần.
Anh tiến đến giữ chặt cánh tay cô, cột nó lại bằng chính chiếc dây nịt ấy, rồi cứ thế kéo cô xềnh xệch dưới nền nhà, một phát quăng mạnh lên giường, cô không còn sức phản kháng, cô chỉ mỉm cười - "Bây giờ ta thấy ngươi thật đáng thương vì ngươi biết ngươi giống gì không?!"
Anh vừa cởi khoá quần vừa đáp - "Lại muốn mắng sao?! Mắng thì để sau đi, thoả mãn tao đây trước đã"
"Nhìn ngươi giống những loài thú hoang đến kì động dục, nó chẳng còn biết dùng não nửa, mà nó chỉ dùng tứ chi mà thôi"
Anh tiến lại gần cô bóp lấy càm cô quát lớn - "Má con khốn này thật không biết tốt xấu mà"
Một tiếng "Rầm" lớn phía sau anh, bốn tên vệ sĩ cao to nắm lấy anh lôi ra trước sự ngơ ngác, một cú đấm mạnh được tạo ra từ ông - "Mày đúng là thứ cặn bã sao tao lại có đứa con như mày chứ?! Lôi nó đi"
"Bố! Bố... nghe con giải thích, ả ta quyến rũ con mà bố?!"
tiếng anh ta cứ xa dần xa dần!
Ông tiến đến gần, cởi trói cho cô, rồi khẽ ôm cô vào lòng
"Không sao rồi, đừng sợ"
Cô không phản ứng càng không khóc, cứ thế để ông ôm trong chính sự hối hận của ông, cô biết có lẽ đây sẽ là cơ hội tốt để ông từ bỏ ý định đụng chạm vào cô, điều cô muốn thật ra chính là nó.
Những vết thương này chính là do cô cố tình để Hồ Phong tạo ra nó, mọi thứ hoàn hảo đến mức một người vừa đa nghi - vừa độc tài như ông cũng không cách nào phát hiện ra nó. Chỉ có điều khổ nhục kế này e rằng đã quá sức cô một chút, có lẽ cần thời gian tĩnh dưỡng lại hơi lâu, nhưng đổi lại điều cô muốn đã thành toàn.