Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Thân Chủ Tôi Là Người Tình

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Thân Chủ Tôi Là Người Tình
  3. Chương 53: Lưới - Tình

Chương 53: Lưới - Tình

Trong vô số những lý do tại sao không phải là một lý do nào đó dễ chấp nhận hơn chứ?!

Trãi qua muôn vạn khổ đau - nhịn nhục - quỳ luỵ để chờ đợi một ngày nào đó có thể được kề cạnh bên nhau, cùng vui vẻ một chút nhưng mọi thứ đã không xảy ra, sau bao nhiêu giông bão con số 0 vẫn mãi là con số 0 - không hơn không kém.

Màn đêm bắt đầu bao phủ cả thành phố B, nếu lần này Sương Sương không cẩn trọng hơn tìm một bệnh viên lớn hơn để theo dõi tình trạng bệnh lý của Nhật Hạ thì liệu sự thật về An Khuê đến bao giờ thì cô sẽ biết nó chứ?!

Vì tình trạng của Nhật Hạ không ổn định, hôm nay tạm thời không thể quay về thành phố A, Sương Sương đành phải mướn một phòng khách sạn dành cho Tổng thống để có thể để cô nghĩ dưỡng lại một đêm trước khi lên máy bay bay về thành phố A - đêm nay có lẽ sẽ rất dài.

Từ tấm kính lớn ở giường ngủ, cô co ro một góc, chơi vơi như một con thú nhỏ lạc bầy, ánh đèn bên dưới rõ ràng vừa lộng lẫy vừa tráng lệ và cũng vừa khiến thành phố B về đêm tuyệt đẹp nhưng chỉ tiếc là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ - nụ cười mất hẳn trên đôi môi nhỏ nhắn ấy, gương mặt trầm lắng suy tư kèm một chút hỗn tạp trong tâm hồn, mọi thứ với cô ví như ngày tận thế vậy…

Chẳng biết từ ở đâu cô lại có rượu ngoại, thay vì uống bằng ly và nhấm nháp từ tốn thì cô lại tu cả chai và rất nhiều chai khác, bạn thắc mắc vì sao Sương Sương lại không quản đúng không?! Vì Sương Sương đang bận đi gặp một người quan trọng, vì cô chẳng thích vệ sĩ nên cũng tuyệt nhiên không có vệ sĩ đi cùng nên việc cô nhờ tiếp tân ở khách sạn lấy giúp cô chai rượu cũng không phải không thể xảy ra.

Cứ mỗi ngụm trôi từ cổ họng xuống đều mang theo cảm giác mặn đắng chua xót, cô chẳng biết vì sao lại ra nông nỗi này nửa, tiếng nước bị xáo trộn trong lòng chai giống như tâm tư cô hiện tại vậy, mọi thứ đều đảo lộn xoay tròn.

Cô nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ rồi bỗng dưng nhớ đến gương mặt hồn nhiên đáng yêu của An Khuê - cô bỗng dưng bật cười - một nụ cười thật hiếm khi thấy nó vui vẻ đến vậy.

***:“An Khuê. Chị rất nhớ em, thật sự rất nhớ em” ***

Cô lại tiếp tục uống, từng ngụm từng ngụm sao lại cay đắng thế này chứ, cô vừa khóc lại vừa cười mọi cảm xúc dường như vỡ vụn chẳng còn một chút gì nửa, ánh mắt cô trở nên mờ ảo giữa không gian tối om của căn phòng, chỉ có một loại ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng mà thôi, nhưng thật tiếc là hôm nay ánh trăng cũng chỉ là một vầng trăng khuyết.

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

***[Lúc này ở Hồ gia] ***

Đúng như lời Hồ Phong đã nói, hôm nay ông thật sự không có ở dinh thự, dùng bửa tối xong, cô liền lên phòng tắm rửa thay quần áo, trong chiếc váy ngủ mỏng manh ấy còn được cô mang kèm một con dao - dĩ nhiên là để kết liễu Hồ Phong hoặc sẽ dùng chính con dao đấy tự sát.

Mọi hệ thống camera đều được anh ta tắt hết, mọi vệ sĩ đều được cho lui xuống sảnh, trên tầng của anh chỉ còn mỗi anh và cô mà thôi.

Tiếng cửa đột nhiên mở ra, trong căn phòng chỉ có vọn vẻn một ánh đèn vàng ngay góc giường, một đóm đỏ loé sáng ở giữa giường nhìn như một con mắt của quỷ vậy, những làn khói thuốc xám xịt vây quanh mù mịt, một gã đàn ông chỉ choàng mỗi chiếc áo choàng tắm trên người, chỉ cần kéo nhẹ dây thắt lưng lập tức liền có thể thực hiện hành vi đê tiện của mình.

Cô khựng lại, ánh mắt vạn lần sắc bén.

Anh liền cất giọng

**“Còn đứng đấy?! Mau đến đây bảo bối” **

Cô thở dài một hơi rồi tiến từng bước đến chỗ anh ta - điếu thuốc trên tay lập tức được dập tắt - nhìn cô trong bộ váy ngủ đúng là chỉ khiến một tên cuồng sắc như hắn trở nên háo thắng hơn mà thôi.

Anh ta quét lưỡi một lượt lên cánh môi - tạch lưỡi đầy phấn khích **- “Xem em kìa, chả trách lão già đó lại say mê đến bảo vệ kĩ đến vậy, anh rất muốn nếm thử mùi vị trên thân thể em xem, rốt cuộc đê mê đến mức nào chứ?!” **

**“Hồ Phong, đây thật sự là điều anh muốn sao?!” **

Anh bật cười khanh khách, giọng trở nên đầy nham nhở - **“Em nghĩ anh còn muốn gì ở em?! Thay vì nghe lời kẻ khác giết chết em thì anh lại muốn giữ cái gai nhọn bên mình dù biết thế nào cũng sẽ đứt tay, em biết vì sao không?!” **

Cô lắc đầu. Anh ta liền lao nhanh đến ôm chằm lấy cô từ phía sau, một tay nắm chặt cả cánh tay cô ra sau lưng, đắc ý lấy ra con dao được dấu bên trong váy ra ngoài, kề sát tai cô giọng điệu đầy sự trêu đùa

**“Vì em rất tâm cơ, nói xem em định dùng nó để đâm vào tim anh sao?! Đúng là đồ ngốc” **

"Thả tay ra"

"Được, anh sẽ thả nhưng mà là thả thằng nhóc của anh chơi đùa với em" - anh ném con dao ra cửa sổ, trực tiếp quăng mạnh cô lên giường, một cảm giác đau liền ập đến - **“Áaaaaa” **

Cô cố gắng bỏ chạy nhưng cổ chân vốn đã bị ghìm chặt - **“Chạy?! Để xem đêm nay em chạy thế nào?! Đừng nghĩ sẽ có lịch sự lặp lại, Hồ Phong anh đã khác xưa rồi” **

Anh trực tiếp vén chiếc váy kia lên dưới sự phản kháng dữ dội của cô - nhưng rất nhanh rất nhanh một con mồi nhỏ bé đã nằm gọn trong nanh vuốt của một con thú ăn thịt rồi.

Cô lại lần nửa sống lại cảm giác đêm đó với Hồ Nam, cô thật sự bất lực - "Đừng mà…"

**“Em nên để dành hơi mà renri trong sung sướng đi thì tốt hơn - anh đến đây” **

**“Hồ Phong đừng cuongbuc tôi - tôi xin anh đó” **

Anh bỗng chốc dừng lại, nhìn cô khóc lóc thật đáng thương nhưng dĩ nhiên cơn khát tình vẫn dâng trào -** “Được! Ai lại nỡ thô bạo với mỹ nhân chứ. Vậy thì phải thật ngoan vào - khiến nó thoải mái đi” **

**“Ưh~…” **

Dơ bẩn?! Một con điếm?! Là tất cả những gì cô đã nghĩ về bản thân mình!

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

***[Lúc này ở Khách sạn] ***

Sương Sương lúc này cũng đã trở về, mở cửa ra chỉ thấy căn phòng tối om, từ xa nhìn về hướng cửa sổ nhìn thấy thân ảnh cô yêu thương đang cầm lấy chai rượu, mùi rượu nực nồng đến không thể nào không nhận ra.

Chẳng phải cô không được đụng đến rượu sao?! Sương Sương lập tức bỏ lơi mọi thứ xuống đất, chạy thật nhanh đến giật lấy chai rượu trên tay cô

**“Hạ Hạ, đừng uống nửa” **

Cô giọng điệu nhựa nhựa, lắc lư ánh nhìn mờ ảo

** “Ò trả đây” **

Cô muốn đứng lên liền lập tức ngã xuống nền gạch, Sương Sương vội đỡ lấy cô, liền bị cô đẩy ra, ngã quỵ thêm lần nửa mà hét lớn

**- “Thả tay ra, cô là ai?!” **

**“Hạ Hạ chị là Sương Sương đây?! Rốt cuộc sao lại uống nhiều như vậy chứ?!” **

Cô bỗng dưng bật cười, tựa lưng vào thành cửa kính **- “Có hiểu gì không?! À mà sao cô hiểu được?! Tôi nè…” **- cô vỗ vào ngực mình **- “Là tôi đã chính tay hại người tôi yêu bị kẻ khác bạo dam^, là tôi đã hại người chồng của mình bị kẻ khác giết, cũng là tôi đã đỡ rung động với chị ấy - ân nhân giúp tôi thoát khỏi cảnh bị bạo hành, có phải rất nực cười không?!” **

Nghe đến rung động bản thân Sương Sương biết chính là mình, nhưng thay vì là vui vẻ bản thân Sương Sương lại cảm thấy rất nhói

**“Đủ rồi Hạ Hạ, mau chị dìu em đi ngủ” **

Cô quơ loạn xạ né tránh - “Đừng, đừng động vào tôi, người tôi dơ bẩn lắm, tôi cũng bị cưỡng gian, tôi cũng bị anh ta hamhiep, đừng… đừng động vào tôi” - cô như mất kiểm soát vậy, Sương Sương phải ôm chặt cô giữ cô trong lòng mình mặc cho cô vùng vẫy khiến bản thân Sương Sương cũng đau đớn

**“Chị xin em đó Hạ Hạ, đừng nói nửa” **

**“Thả ra, cô là ai thả tay ra, tôi không thể quên đi em ấy nhưng tôi lại phải lòng người khác cô nói đi, tôi phải làm sao chứ?!” **

Sương Sương siết chặt tay hơn **- “Vậy thì em hãy buông bỏ quá khứ kia đi, chị sẽ chấp nhận tha thứ cho em, thật đó” **

Cô vẫn vùng vẫy không ngừng liên tục đánh vào ngực Sương Sương **- “Cô im đi, cô không phải chị ấy, chị ấy sẽ không đâu, chị ấy sẽ kinh tởm cơ thể tôi, hơn nửa chị ấy sẽ làm hại em ấy - không! Tôi không muốn ai tổn thương em ấy” **

Sương Sương nói bên tai cô đầy yêu chiều **- “Chị chấp nhận, chỉ cần là em chị chấp nhận mọi thứ, chị hứa với em sẽ không động vào cô ta, một đời khiến cô ta sống trong an nhàn được không?!” **

Cô bỗng dưng im lặng, không quấy nửa, miệng liên tục lẩm nhẩm điều gì đó không rõ - Sương Sương cảm nhận được cô đã bình tâm liền thả lỏng đôi tay giữ chặt lấy má cô - nước mắt của Sương Sương trong màn đên lặng lẽ mà rơi xuống - **“Đúng rồi, đừng kích động nửa, có chị đây Hạ Hạ à - là chị đây” **

Trong màn đêm, ánh nhìn của một kẻ say cũng tuyệt nhiên không rõ nửa, cô chẳng biết người đối diện là ai nhưng cô cảm nhận được con tim mình ấm áp, cô nhẹ nhàng kề sát môi mình chạm vào môi của Sương Sương, nụ hôn nồng nàn dịu êm liền được tạo ra - một người rõ ràng là yêu thương - một người rõ ràng là rung động, liệu kết quả này có thật sự thoả đáng?!

Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng hơn rồi cũng chợt vụt tắt, Sương Sương bế cô đặt nhẹ lên giường thỏ thẻ -** “Hạ Hạ mau ngủ đi” **

Một tiếng nói dịu ngọt lại phát ra từ đôi môi nhỏ của cô đầy lưu luyến, đôi mắt liền tục nhìn về hướng Sương Sương trong màn đêm đầy sự âu yếm **- “Đừng đi mà” **

Cô thậm chí còn chủ động cởi cúc áo của mình, Sương Sương liền ngăn lại

"Hạ Hạ chị là Sương Sương không phải An Khuê - dừng lại đi"

"Em biết - em biết chị là Sương Sương, em dĩ nhiên là biết" - cô lại chủ động câu vào cổ của Sương Sương tiếp tục nụ hôn lúc nãy, năm lần bảy lượt Sương Sương muốn khước từ nhưng là vì cô không muốn dừng lại nên không thể trách Sương Sương - giới hạn và sự ngoại lệ dành cho cô đúng là đã vượt xa một người bình thường.

Hơi thở cả hai rơi vào gấp gáp - Sương Sương thật sự không thể kìm nén được nửa mà từ tốn nếm trọn mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, mọi thứ mà trước nay bản thân Sương Sương đều muốn có được, hôm hay thật sự đã có thể rồi

"Hạ Hạ, em có chắc là… muốn cùng chị chứ?!"

Trong sự hô hấp khó khăn, cô chỉ khẽ gật đầu, Sương Sương dĩ nhiên không thể bỏ qua mà trân trọng nếm qua mọi hương vị từ cô rồi, thân thể cô đúng là thoả hiệp đến hưởng ứng, mọi cử chỉ lẫn hành động của Sương Sương đều khiến cô như bay bỏng trên chín tầng mây vậy, sau khi tỉnh lại cô sẽ cho rằng đây là loại cảm xúc gì đây?! Là do rượu?! Hay là do bản thân cô thật sự đã yêu Sương Sương nên mới sản sinh ra loại cảm giác ham muốn này?!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5704 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5239 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4481 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4398 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter