Chương 4: Hôn thư nhầm lẫn
Edit: OnlyU
Vì tiết kiệm 100 tệ mà Giang Thiếu Bạch ngồi xe lửa tám tiếng đồng hồ, cuối cùng đến được thủ đô. Lúc hắn đến nơi thì trời đã chạng vạng tối.
Giang Thiếu Bạch rút bức hôn thư lão sư phụ đưa cho hắn, quyết định dựa theo địa chỉ này đi tìm đến đó xem một chút. Vì để phòng ngừa lỡ như, hắn còn cải trang một chút, hắn thầm nghĩ nếu sư phụ tìm cho hắn một người xấu xí thì hắn sẽ giả vờ là tìm nhầm người, còn nếu đây là một cô gái xinh đẹp thì hắn sẽ cố tiếp cận một chút, suy nghĩ xem có nên ăn cơm mềm hay không.
Giang Thiếu Bạch dựa theo địa chỉ đi tới trước một tòa nhà cổ, hắn bị căn nhà trước mặt làm hoảng sợ. Hắn nói không nên lời đứng đằng xa nhìn chằm chằm căn nhà mà quan sát một lúc.
Nhìn tòa nhà cổ trước mặt, trái tim Giang Thiếu Bạch đập thình thịch, sư phụ bán tiên đưa cho hắn địa chỉ này lại là vị trí một tòa nhà cổ ở thủ đô. Thủ đô tấc đất tấc vàng, có được một tòa cổ trạch thì đương nhiên tài lực không tầm thường rồi.
Giang Thiếu Bạch bỗng nhìn sư phụ bán tiên của hắn với cặp mắt khác xưa, không ngờ ông lại quen biết người giàu có như vậy nha! Đương nhiên cũng có thể là địa chỉ này viết sai.
Thế nhưng trên bức hôn thư có viết một cái tên, là Diệp Khôn, tên nhà này cũng là Diệp phủ, hẳn là không sai.
“Anh bạn, đến đây làm gì?” Từ bên trong tòa nhà cổ vọng ra một giọng nói, có hai người canh gác, một người toàn cơ bắp, mang theo sát khí nhàn nhạt, nhìn như là binh lính xuất ngũ đã trải qua huấn luyện.
Giang Thiếu Bạch nói: “Tôi tới tìm Diệp nhị tiểu thư.”
“Nhị tiểu thư?” Người bảo vệ gác cửa hơi hoài nghi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, nhị tiểu thư, con gái thứ hai của Diệp tiên sinh Diệp Cẩn Chi.”
Người kiacó vẻ tức giận nói: “Đi đi, Cẩn Chi tiên sinh chỉ có ba người con trai, không có con gái, cậu đến gây chuyện hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không có con gái, chỉ có con trai? Quả nhiên bán tiên thối kia không đáng tin chút nào, hắn không nên ôm hy vọng quá lớn đối với kẻ lừa đảo.
Có được tin tức mong muốn, Giang Thiếu Bạch cũng không hỏi thêm nữa mà dứt khoát rời đi. Hắn lật bức hôn thư bốc mùi dưa muối trong tay, do dự một chút nhưng vẫn không vứt đi.
Có lẽ còn chút tác dụng? Ôm suy nghĩ như vậy, Giang Thiếu Bạch tiện tay nhét bức thư vào hành lý, định tìm một nhà trọ nhỏ ở một đêm, chuẩn bị ngày mai khai giảng.
Giang Thiếu Bạch vừa rời đi không lâu thì một chiếc chiếc Mercedes chạy tới.
Diệp Diểu mở cửa xe bước xuống: “Vừa mới có khách đến thăm à?”
“Tam thiếu gia, đúng là có người đến nhưng không có nói tên, chỉ nói là đến thăm nhị tiểu thư. Chỗ chúng ta làm gì có nhị tiểu thư?”
Diệp Diểu gật đầu nói: “Đúng là chẳng hiểu ra sao, loại người gì cũng có.”
Hắn vừa đi vào nhà hai bước bỗng quay người vọt ra cửa: “Người kia đâu rồi?”
“Tam thiếu gia, sao vậy?” Người gác cửa nhìn Diệp Diểu thở hổn hển mà không hiểu ra sao.
“Cái tên hỏi nhị tiểu thư ở chỗ nào? Nhanh đi tìm cho tôi.” Diệp Diểu lên tiếng.
Vài bảo vệ gác cửa nhìn thấy Diệp Diểu cuống cuồng như vậy vội chạy ra ngoài tìm, thế nhưng không thu hoạch được gì.
“Đi rồi?” Diệp Diểu cực kỳ tức giận hỏi.
“Vâng ạ! Công phu chợt lóe, không thấy bóng dáng đâu.” Bảo vệ gác cửa nói tiếp: “Tam thiếu gia, có phải người nọ có vấn đề gì không?”
Diệp Diểu thì thào: “Có lẽ liên quan đến lão thần côn trước kia, lão bán tiên chết tiệt lừa người còn dám xuất hiện.” Hắn ngẫm lại một chút, lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ chỉ trùng hợp mà thôi. “Không liên quan đến mấy người, đi lấy video an ninh cho tôi.”
Bảo vệ gác cửa hơi kinh ngạc: “Video an ninh?” Cần thiết đến vậy sao?
Diệp Diểu bực bội nói: “Bảo mấy người làm thì cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
…
Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không biết chuyện hắn bị Diệp Diểu để ý đến. Nhưng vì trước đó hắn đã cải trang nên dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm để ý, có lẽ chỉ cảm thán hắn đã dự kiến trước mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thiếu Bạch phấn chấn tinh thần kéo va li đến học viện. (trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt)
Trong học viện toàn là tân sinh viên, đa số đều được cả nhà cùng đi tổng động viên, một mình như Giang Thiếu Bạch có vẻ đặc biệt cô đơn, còn có chút đáng thương.
“Bạn học, cậu đến báo danh hả?” Một nữ sinh phụ trách đón người mới nhiệt tình tiến lên bắt chuyện.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Vâng!”
“Người lớn trong nhà không đưa cậu đi sao?” Hoàng Lăng Duyệt hỏi.
Hắn cười cười đáp: “Bọn họ đều có công việc, chỉ một mình tôi đến thôi.”
Hoàng Lăng Duyệt hơi đồng tình nhìn Giang Thiếu Bạch một cái: “Đàn em, cậu thật tự lập.”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi thầm nghĩ: Hắn đi một mình có vẻ khiến người ta chú ý, nhưng nếu để sư phụ luôn ăn mặc bẩn thỉu, tự xưng là thế ngoại cao nhân đưa hắn đến đây thì còn càng làm người ta chú ý hơn. Huống chi lộ phí rất đắt. Bán tiên thối kiếm được ít tiền không dễ dàng gì, vẫn nên tiết kiệm cho thỏa đáng.
Hoàng Lăng Duyệt nhiệt tình dẫn Giang Thiếu Bạch đến dưới lầu ký túc xá nam sinh, hắn nhìn số điện thoại trên tay, lại nhìn theo bóng dáng của cô mà mãn nguyện siết chặt tay.
Quả nhiên nữ sinh học viện này nhiệt tình như lửa nha! Hắn vẫn được hoan nghênh nha! Mới vừa đến học viện đã được đàn chị quyến rũ, đúng là đẹp trai là nhiều việc mà! Thế mà lão sư phụ lại cho rằng hắn sẽ không được chào đón, đúng là chày gỗ mà, phải biết hiện tại phái nữ đều tự lập tự cường vươn lên, ngày nay cũng thường thấy rất nhiều phụ nữ bao nuôi tiểu bạch kiểm đó.
“Chị Lăng Duyệt, tư chất tân sinh viên khóa này không tồi nha! Dường như phát hiện đến mấy trai đẹp.”
Hoàng Lăng Duyệt gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Chị vừa đón một người khá đẹp trai, ngoại hình không tệ!”
Viên Giai Giai cau mày nói: “Chị nói người kia hả, hình như em có thấy, nhưng có phải hắn khá nhà quê không, bộ đồ trên người giống như mua bộ rẻ nhất ở chợ đồ cũ vậy.”
Hoàng Lăng Duyệt cười cười nói: “Vậy là em không hiểu rồi, quê mùa mà đã đẹp trai như vậy, nếu ăn mặc hợp mode thì còn đẹp trai đến cỡ nào chứ.”
Viên Giai Giai nghiêng đầu: “Đàn chị nói có lý! Nhưng hắn nghèo như vậy thì chỉ thích hợp hẹn hò yêu đương chứ không thích hợp kết hôn đâu.”
Hết chương 4
Vì tiết kiệm 100 tệ mà Giang Thiếu Bạch ngồi xe lửa tám tiếng đồng hồ, cuối cùng đến được thủ đô. Lúc hắn đến nơi thì trời đã chạng vạng tối.
Giang Thiếu Bạch rút bức hôn thư lão sư phụ đưa cho hắn, quyết định dựa theo địa chỉ này đi tìm đến đó xem một chút. Vì để phòng ngừa lỡ như, hắn còn cải trang một chút, hắn thầm nghĩ nếu sư phụ tìm cho hắn một người xấu xí thì hắn sẽ giả vờ là tìm nhầm người, còn nếu đây là một cô gái xinh đẹp thì hắn sẽ cố tiếp cận một chút, suy nghĩ xem có nên ăn cơm mềm hay không.
Giang Thiếu Bạch dựa theo địa chỉ đi tới trước một tòa nhà cổ, hắn bị căn nhà trước mặt làm hoảng sợ. Hắn nói không nên lời đứng đằng xa nhìn chằm chằm căn nhà mà quan sát một lúc.
Nhìn tòa nhà cổ trước mặt, trái tim Giang Thiếu Bạch đập thình thịch, sư phụ bán tiên đưa cho hắn địa chỉ này lại là vị trí một tòa nhà cổ ở thủ đô. Thủ đô tấc đất tấc vàng, có được một tòa cổ trạch thì đương nhiên tài lực không tầm thường rồi.
Giang Thiếu Bạch bỗng nhìn sư phụ bán tiên của hắn với cặp mắt khác xưa, không ngờ ông lại quen biết người giàu có như vậy nha! Đương nhiên cũng có thể là địa chỉ này viết sai.
Thế nhưng trên bức hôn thư có viết một cái tên, là Diệp Khôn, tên nhà này cũng là Diệp phủ, hẳn là không sai.
“Anh bạn, đến đây làm gì?” Từ bên trong tòa nhà cổ vọng ra một giọng nói, có hai người canh gác, một người toàn cơ bắp, mang theo sát khí nhàn nhạt, nhìn như là binh lính xuất ngũ đã trải qua huấn luyện.
Giang Thiếu Bạch nói: “Tôi tới tìm Diệp nhị tiểu thư.”
“Nhị tiểu thư?” Người bảo vệ gác cửa hơi hoài nghi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy, nhị tiểu thư, con gái thứ hai của Diệp tiên sinh Diệp Cẩn Chi.”
Người kiacó vẻ tức giận nói: “Đi đi, Cẩn Chi tiên sinh chỉ có ba người con trai, không có con gái, cậu đến gây chuyện hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Không có con gái, chỉ có con trai? Quả nhiên bán tiên thối kia không đáng tin chút nào, hắn không nên ôm hy vọng quá lớn đối với kẻ lừa đảo.
Có được tin tức mong muốn, Giang Thiếu Bạch cũng không hỏi thêm nữa mà dứt khoát rời đi. Hắn lật bức hôn thư bốc mùi dưa muối trong tay, do dự một chút nhưng vẫn không vứt đi.
Có lẽ còn chút tác dụng? Ôm suy nghĩ như vậy, Giang Thiếu Bạch tiện tay nhét bức thư vào hành lý, định tìm một nhà trọ nhỏ ở một đêm, chuẩn bị ngày mai khai giảng.
Giang Thiếu Bạch vừa rời đi không lâu thì một chiếc chiếc Mercedes chạy tới.
Diệp Diểu mở cửa xe bước xuống: “Vừa mới có khách đến thăm à?”
“Tam thiếu gia, đúng là có người đến nhưng không có nói tên, chỉ nói là đến thăm nhị tiểu thư. Chỗ chúng ta làm gì có nhị tiểu thư?”
Diệp Diểu gật đầu nói: “Đúng là chẳng hiểu ra sao, loại người gì cũng có.”
Hắn vừa đi vào nhà hai bước bỗng quay người vọt ra cửa: “Người kia đâu rồi?”
“Tam thiếu gia, sao vậy?” Người gác cửa nhìn Diệp Diểu thở hổn hển mà không hiểu ra sao.
“Cái tên hỏi nhị tiểu thư ở chỗ nào? Nhanh đi tìm cho tôi.” Diệp Diểu lên tiếng.
Vài bảo vệ gác cửa nhìn thấy Diệp Diểu cuống cuồng như vậy vội chạy ra ngoài tìm, thế nhưng không thu hoạch được gì.
“Đi rồi?” Diệp Diểu cực kỳ tức giận hỏi.
“Vâng ạ! Công phu chợt lóe, không thấy bóng dáng đâu.” Bảo vệ gác cửa nói tiếp: “Tam thiếu gia, có phải người nọ có vấn đề gì không?”
Diệp Diểu thì thào: “Có lẽ liên quan đến lão thần côn trước kia, lão bán tiên chết tiệt lừa người còn dám xuất hiện.” Hắn ngẫm lại một chút, lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ chỉ trùng hợp mà thôi. “Không liên quan đến mấy người, đi lấy video an ninh cho tôi.”
Bảo vệ gác cửa hơi kinh ngạc: “Video an ninh?” Cần thiết đến vậy sao?
Diệp Diểu bực bội nói: “Bảo mấy người làm thì cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
…
Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không biết chuyện hắn bị Diệp Diểu để ý đến. Nhưng vì trước đó hắn đã cải trang nên dù có biết thì hắn cũng chẳng thèm để ý, có lẽ chỉ cảm thán hắn đã dự kiến trước mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thiếu Bạch phấn chấn tinh thần kéo va li đến học viện. (trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt)
Trong học viện toàn là tân sinh viên, đa số đều được cả nhà cùng đi tổng động viên, một mình như Giang Thiếu Bạch có vẻ đặc biệt cô đơn, còn có chút đáng thương.
“Bạn học, cậu đến báo danh hả?” Một nữ sinh phụ trách đón người mới nhiệt tình tiến lên bắt chuyện.
Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Vâng!”
“Người lớn trong nhà không đưa cậu đi sao?” Hoàng Lăng Duyệt hỏi.
Hắn cười cười đáp: “Bọn họ đều có công việc, chỉ một mình tôi đến thôi.”
Hoàng Lăng Duyệt hơi đồng tình nhìn Giang Thiếu Bạch một cái: “Đàn em, cậu thật tự lập.”
Giang Thiếu Bạch bĩu môi thầm nghĩ: Hắn đi một mình có vẻ khiến người ta chú ý, nhưng nếu để sư phụ luôn ăn mặc bẩn thỉu, tự xưng là thế ngoại cao nhân đưa hắn đến đây thì còn càng làm người ta chú ý hơn. Huống chi lộ phí rất đắt. Bán tiên thối kiếm được ít tiền không dễ dàng gì, vẫn nên tiết kiệm cho thỏa đáng.
Hoàng Lăng Duyệt nhiệt tình dẫn Giang Thiếu Bạch đến dưới lầu ký túc xá nam sinh, hắn nhìn số điện thoại trên tay, lại nhìn theo bóng dáng của cô mà mãn nguyện siết chặt tay.
Quả nhiên nữ sinh học viện này nhiệt tình như lửa nha! Hắn vẫn được hoan nghênh nha! Mới vừa đến học viện đã được đàn chị quyến rũ, đúng là đẹp trai là nhiều việc mà! Thế mà lão sư phụ lại cho rằng hắn sẽ không được chào đón, đúng là chày gỗ mà, phải biết hiện tại phái nữ đều tự lập tự cường vươn lên, ngày nay cũng thường thấy rất nhiều phụ nữ bao nuôi tiểu bạch kiểm đó.
“Chị Lăng Duyệt, tư chất tân sinh viên khóa này không tồi nha! Dường như phát hiện đến mấy trai đẹp.”
Hoàng Lăng Duyệt gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Chị vừa đón một người khá đẹp trai, ngoại hình không tệ!”
Viên Giai Giai cau mày nói: “Chị nói người kia hả, hình như em có thấy, nhưng có phải hắn khá nhà quê không, bộ đồ trên người giống như mua bộ rẻ nhất ở chợ đồ cũ vậy.”
Hoàng Lăng Duyệt cười cười nói: “Vậy là em không hiểu rồi, quê mùa mà đã đẹp trai như vậy, nếu ăn mặc hợp mode thì còn đẹp trai đến cỡ nào chứ.”
Viên Giai Giai nghiêng đầu: “Đàn chị nói có lý! Nhưng hắn nghèo như vậy thì chỉ thích hợp hẹn hò yêu đương chứ không thích hợp kết hôn đâu.”
Hết chương 4