Chương : 3
"Ta chỉ đùa thôi, không cần khẩn trương." Địch Áo ngẩng đầu cười ha hả.
La Y có một cảm giác nói không ra lời chỉ biết nhếch miệng cười theo Địch Áo. Hắn không biết nên tin tưởng lời Địch Áo nói, câu lúc nãy là để cảnh cáo hay chỉ đơn giản là nói đùa thôi?
"La Y, mang vợ và con của ngươi qua đây đi, phòng ốc bên cạnh còn trống không ít, làm nhanh đi kẻo ngươi cứ nhớ thương bọn họ mãi." Địch Áo nói.
"Vâng, tạ ơn thiếu gia." La Y vội vàng nói.
Địch Áo chậm rãi nhắm mắt lại phất phất tay, La Y cúi người thi lễ rồi lui ra sau.
Mau đi tới cửa, La Y trong lòng chợt có điều ngộ ra, len lén xoay người, nhìn về phía Địch Áo.
Khi Địch Áo đánh chết Thang Bố Nhĩ, thần sắc của hắn rất thong dong tựa như không màng danh lợi. Khi Địch Áo đánh giá Bích Cơ thì mang theo vài phần chán ghét, tựa hồ lười để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Khi Địch Áo nói có một ngày muốn giết hắn, giọng nói lạnh lẽo khiến cho hắn không rét mà run. Khi Địch Áo đùa giỡn một câu, nụ cười thật sự vui vẻ thích ý. Lúc cuối cùng Địch Áo nhắm mắt dưỡng thần, trên người hắn tỏa ra khí thế trầm ổn. Trong thời gian ngắn, Địch Áo thiếu gia biến ảo thần thái quá nhanh, quá nhiều, để cho hắn không rõ rốt cuộc người nào mới thật sự là Địch Áo?
………
Một đêm này La Y thức trắng đêm không ngủ, mặc dù đã làm ra quyết định nhưng hắn không có cách nào phán đoán được tiếp cận Địch Áo thiếu gia là đúng hay sai?
La Y có một loại cảm giác mơ hồ, Bích Cơ chắc chắn đấu không lại Địch Áo thiếu gia. Nói thật là hắn sợ Bích Cơ, thế nhưng chỉ là sợ địa vị của Bích Cơ. Nếu như hai người chạm mặt tại một địa phương vắng vẻ, Bích Cơ mà dám bạt tai hắn như lúc nãy thì hắn đã sớm rút kiếm chém chết Bích Cơ rồi.
Còn đối với Địch Áo thiếu gia, hắn sợ hãi phát ra từ trong nội tâm. Chính là vì điều này hắn không biết mình lựa chọn là phúc hay họa. Câu nói ngày hôm qua lại càng khiến cho người ta khó mà quên nổi, có lẽ trong tương lai nào đó hắn vô tình chọc giận thiếu gia. Đoán chừng hắn cũng không biết mình là chết như thế nào. Nhưng thiếu gia cũng nói là đùa giỡn mà thôi, đây thật sự là cười giỡn sao?
La Y nằm trên giường trằn trọc đến nửa đêm, làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn liền ngồi dậy định đánh thức lão bà, hai người cùng nhau thu dọn đồ đạc chuẩn bị sáng sớm ngày mai chuyển sang viện nhỏ của Địch Áo.
Ngày còn chưa sáng, La Y đã thu thập đồ ném lên trên xe ngựa, lão bà của hắn ôm đứa con đang ngủ chui vào buồng xe. La Y là võ sĩ cấp thấp nên không có tài sản gì nhiều, chỉ cần dọn một lát là đồ đạc sạch sẽ.
Đến viện nhỏ, La Y không dám quấy rầy Địch Áo. Hắn trực tiếp khuân đồ đi vào trong gian phòng gần đó, đợi đến khi mặt trời mọc rồi tính tiếp, hiện tại sửa sang lại nhà mới trước đã. Từ vấn đề lễ phép, hắn quyết định mang theo vợ và con đi gặp Địch Áo thiếu gia.
La Y chẳng quan tâm ăn điểm tâm, chỉ rửa mặt qua loa dặn dò lão bà thay quần áo mới lúc bình thường không nỡ mặc. Sau đó một nhà ba người mới đi đến trước cửa phòng Địch Áo.
"Cộc cộc...!" La Y gõ cửa phòng theo tiết tấu đều nhịp, sau đó một mực cung kính đợi bên trong phòng đáp lại.
Đợi hồi lâu vẫn không có thanh âm nào vang lên, La Y lại gia tăng lực đạo gõ thêm mấy cái.
Lại đợi một hồi vẫn không có thanh âm, La Y cúi đầu suy nghĩ chốc lát. Sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, Địch Áo thiếu gia một mực giả bộ ngu ngốc, cuộc sống lâu nay ở trong trang viên người khác không có thói quen gõ cửa, có thể Địch Áo thiếu gia nghĩ La Y là người khác.
Có điều hiện tại La Y đã biết Địch Áo chỉ giả ngu, dĩ nhiên hắn khó mà đoán được thiếu gia đang nghĩ gì.
La Y cẩn thận đẩy cửa ra rón rén đi vào. Hắn liền thấy Địch Áo đang ngồi trên ghế với tư thế giống y ngày hôm qua. Tựa hồ cả một đêm chưa từng nhúc nhích lần nào vậy.
"Thiếu gia, ngài... vẫn không ngủ?" La Y cười cười nói.
Khuôn mặt cứng ngắc của Địch Áo chợt động, nhìn về phía La Y nói: "Sớm nhỉ, La Y."
"Thỉnh an thiếu gia." La Y khom lưng nói: "Đức Cát, qua chào thiếu gia đi."
Đức Cát ôm hài tử lại gần rồi khom lưng thi lễ với Địch Áo. Trên thực tế Đức Cát chỉ hơn ba mươi tuổi, nhìn qua vẫn còn nét thùy mị nhưng mỗi khi cười lên khuôn mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn. So sánh với mấy nữ tử ngày hôm qua nàng có vẻ già nua hơn nhiều, đây là dấu vết cuộc sống khó khăn lưu lại cho nàng.
Địch Áo gật đầu: "Dọn qua hết rồi? Bận rộn cả đêm hả?"
"Vâng, thiếu gia, dọn xong toàn bộ luôn rồi." La Y ngại ngùng gãi đầu nói: "Không tính là bận, chúng ta cũng không có nhiều đồ lắm."
"Ờ, gian phòng đó vẫn chưa có ai ở qua, ống khói lò sưởi trong tường hình như đóng lại rồi. Một mình ngươi làm lấy đi, đừng để đứa nhỏ bị lạnh." Địch Áo nhẹ giọng nói.
La Y ngơ ngác nhìn Địch Áo, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình. Địch Áo thiếu gia đang quan tâm người khác? Chừng mười mấy giây sau hắn mới kịp phản ứng: "Tạ ơn tạ ơn thiếu gia quan tâm, ta... đúng rồi, thiếu gia, nơi này vẫn không có người hầu, để cho Đức Cát chiếu cố ngài nhé? Ngài đừng ghét bỏ nàng tay chân vụng về là tốt rồi, nếu như Đức Cát làm gì khiến ngài tức giận, đáng thì đánh, cần mắng cứ mắng, ha hả..."
Đức Cát là nữ nhân chất phác không giỏi che dấu bản thân, thấy trượng phu nháy mắt ra hiệu cho mình không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc và bối rối.
"Ta có thể tự chiếu cố mình." Địch Áo cười cười, thấy La Y còn định tiếp tục nói chuyện, hắn khoát tay áo nói: "Hơn nữa, ta thích an tĩnh."
Lý do này làm cho La Y không còn lời nào để nói rồi. Viện nhỏ của Địch Áo vẫn là địa phương an tĩnh nhất trang viên, đến thời gian dùng cơm mới có người hầu tới đây đưa cơm canh cho Địch Áo. Thời gian bình thường nơi này cực kỳ yên lặng.
Ngay lúc này, đứa con nằm trước ngực Đức Cát tỉnh lại, nó vừa đưa tay dụi mắt vừa tò mò đánh giá chung quanh. Khi thấy Địch Áo nó liền ngẩn người ra, đột nhiên đập tay một cái dùng thanh âm ngái ngủ kêu lên: "Mụ mụ, hắn chính là thúc thúc ngu ngốc hả?"
Đầu óc La Y bất chợt nổ ầm một tiếng, trời đất điên cuồng xoay chuyển thiếu chút té ngã xuống đất. Bởi vì chuyện này rõ ràng là đứa con từng hỏi qua mẹ nó là chuyển nhà sang nơi nào? Còn Đức Cát trả lời là sẽ tới ở cạnh thúc thúc ngu ngốc.
Mặc dù La Y thiên phú không cao nhưng đầu óc vẫn có thể dùng tốt. Hắn có một ưu điểm xuất sắc, đó là biết mình nên làm cái gì. Trong nhận thức của hắn, Địch Áo thiếu gia cố ý giả ngu nhất định là có dụng ý riêng. Vì vậy hắn phải bảo thủ điều bí mật này cho Địch Áo, và hắn thật sự không nói gì cho Đức Cát nghe hết. Nếu như Địch Áo thiếu gia vẫn giả ngu như trước kia, hắn chỉ tùy tiện hỏi thăm vài câu rồi trực tiếp dẫn Đức Cát rời đi. Hắn làm thế là để bảo đảm Đức Cát Vĩnh không thể biết bộ mặt thực sự của Địch Áo thiếu gia, nhưng không nghĩ tới Đức Cát vì không hiểu gì mới gây ra đại họa.
"Nói nhăng gì đó?." La Y nổi giận gầm lên một tiếng, trở tay bắt lấy đứa bé ở trong tay lão bà.
Đứa nhỏ vốn mới vừa tỉnh ngủ đã bị tiếng quát dọa sợ hết hồn. Cũng may Đức Cát kịp thời phản ứng, thấy La Y đột nhiên nổi điên nàng vội vàng ôm đứa con lui về phía sau.
Chẳng qua là Đức Cát không thể nào mạnh bằng La Y, lại sợ hai người giằng co qua lại làm thương tổn con mình, kết quả là bị La Y đoạt mất đứa con.
La Y còn chưa hết giận xoay người đá một cước vào ngực Đức Cát, Đức Cát la thảm một tiếng lui về phía sau mấy bước, lưng nàng đụng mạnh vào vách tường.
Thật ra La Y không có dùng lực, thay vì nói một cước kia là đá, không bằng nói đẩy thì đúng hơn. Hắn là Thiên Phú võ sĩ, kỹ xảo khống chế như thế không tính là vấn đề. Hơn nữa tức thì tức, nhưng hắn không đành lòng thương tổn thê tử của mình, đã hơn mười năm rồi, bởi vì hắn thực lực thấp kém luôn luôn bị người ta xem thường. Hắn trước sau đầu phục bốn quý tộc, Đức Cát vẫn không oán không hối phụng bồi hắn nếm trải cuộc sống lang bạc kỳ hồ, hắn thật sự không đành lòng.
Tiếp theo, La Y giơ tay lên chuẩn bị giáo huấn đứa con một chút, đứa nhỏ còn chưa có tỉnh táo lại chỉ biết trợn mắt thật lớn ngơ ngác nhìn La Y, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
La Y giơ tay hồi lâu vẫn không thể đánh xuống, hắn tự nhủ trong lòng: "Trước kia bán ruộng vườn đất đai cha ông để lại đầu nhập vào quý tộc để làm cái gì? Còn không phải là vì kéo gần khoảng cách với các nhân vật thượng lưu hay sao? Làm thế mới có thể kiếm tiền nhiều hơn một chút, đồng thời để cho đứa con có kiến thức rộng hơn cha nó. Một tát này đánh xuống, chưa đề cập tới bị thương hay không, lỡ may hù dọa nó ngã bệnh hay tâm thần thì hối hận không kịp.
"Không được..." Đức Cát điên lên nhào tới muốn cướp lại đứa con.
Động tác của Đức Cát lại tạo ra hiệu quả trái ngược, La Y nghĩ mình phải cho thiếu gia một công đạo, hắn cắn răng giáng mạnh bàn tay xuống. Nhưng hắn không đánh đứa con, mà lại đánh Đức Cát đang nhào đầu về phía trước.
"La Y, làm gì đó?" Thanh âm Địch Áo truyền đến rất đúng lúc.
"Thiếu gia..." Trên thực tế La Y cũng không muốn đánh, nghe Địch Áo hỏi hắn vội vàng quay đầu lại.
Lúc này đứa nhỏ rốt cuộc phản ứng, nó rống mồm khóc lớn lên, hai chân ở giữa không trung liều mạng đá lung tung, đôi tay thì đấm La Y không ngừng.
Đức Cát xông tới giành lấy đứa con, một tay dùng sức đẩy La Y ra, hồi lâu thấy giành không được nàng liền há miệng cắn xuống.
La Y bị đau mất tự chủ buông lỏng tay ra, sau đó xoay người lại cả giận nói: "Ngươi, cái con điên này..."