Chương : 9
"Thiếu gia, ngài... ngài đã chọc giận Bích Cơ tiểu thư, lỡ may Bích Cơ tiểu thư sai người làm gian lận trong thức ăn, vậy... vậy thì chúng ta..." Trên mặt La Y tràn đầy bất an.
Địch Áo trầm mặc làm cho La Y lo lắng. Có đôi khi hảo tâm chỉ có thể mang đến chuyện xấu, giống La Y bây giờ vậy.
"Quên đi, là phúc thì không phải là họa, là họa cũng tránh không khỏi." Địch Áo lộ vẻ uể oải, hắn phất phất tay bảo La Y rời đi.
La Y ngẩn người khó hiểu, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hắn không hiểu tại sao Địch Áo lưu Ngõa Tây Lý lại, nhưng Địch Áo đã ra lệnh thì hắn phải phục tùng.
"Hình như ngươi rất sợ ta?" Lão nhân được gọi là Ngõa Tây Lý mỉm cười nói, chậm rãi đi tới bên cạnh Địch Áo bên này đi tới. Hắn không đợi Địch Áo nói chuyện đã trực tiếp ngồi lên trên ghế.
Địch Áo tiếp tục trầm mặc, hắn không biết nên nói gì vào lúc này.
"Ngươi có thể thấy nguyên lực ba động của ta? Ha hả, chuyện này cũng không kỳ quái, bởi vì ta không có ẩn giấu lực lượng." Ngõa Tây Lý nói: "Nhưng ngươi chỉ là một Giác Tỉnh Giả, năng lực này làm cho ta phải kinh ngạc đó."
Địch Áo nghiêng đầu nhìn về phía Ngõa Tây Lý, hắn cảm giác hình như đối phương không có địch ý.
"Ngươi không có điều gì muốn nói với ta ?" Ngõa Tây Lý vừa nói vừa nhìn về phía cái bàn. Vào sáng sớm La Y đưa tới khay thức ăn điểm tâm Địch Áo đã ăn xong rồi, chỉ còn lại cái chén sữa tươi đêm qua. Ngõa Tây Lý thuận tay cầm cái chén sữa tươi kia, có lẽ là quá khát, có lẽ là tùy ý vô tình mà thôi. Hắn cầm cái chén gỗ lên uống một hớp.
Địch Áo không có ý ngăn trở, trong lòng đang tưởng tượng tình cảnh thú vị sắp xảy ra. Không biết lão già này định lực như thế nào, nếu quả thật khống chế không nổi dược hiệu, đám thị nữ trong trang viên có thể gặp phải tai ương không nhỏ rồi, ở đây làm gì có ai đủ khả năng chế phục lão già này chứ?
Hai mắt Ngõa Tây Lý bỗng nhiên trợn to, chòm râu hoa râm không gió tung bay, cơ hồ dựng thẳng đứng lên Sau đó một ngụm thủy tiễn màu trắng từ trong miệng hắn phun ra, hồi lâu sau Ngõa Tây Lý mới thở gấp vài hơi, kinh ngạc hỏi: "Chén sữa tươi này bỏ thứ gì?"
"Xuân dược !" Địch Áo rốt cục mở miệng.
"Xuân dược?" Vẻ mặt Ngõa Tây Lý trở nên quái dị, tầm mắt của hắn dao động quanh thân thể Địch Áo, lẩm bẩm: "Còn trẻ như vậy đã phải dùng đến nó... Thật đáng buồn, thật đáng thương ..."
Địch Áo nhếch miệng cười một tiếng, hắn chẳng cần phải giải thích.
"Đổi thành thanh niên khác nhất định sẽ có cảm giác lúng túng, mà ngươi... hình như chuyện gì cũng không để ý." Ngõa Tây Lý cười nói.
"Chuyện cần quan tâm, ta tự nhiên sẽ quan tâm." Địch Áo trả lời.
"Nói một chút về cách nhìn của ngươi đi, rốt cuộc ngươi quan tâm chuyện gì?" Ngõa Tây Lý hỏi tới.
Địch Áo nhất thời im lặng, hắn phát hiện lão già trước mắt có một loại năng lực từ trước đến nay rất quen thuộc, lão làm như cả hai là bằng hữu từng quen biết nhiều năm vậy. Đổi thành người khác đứng ở chỗ này khẳng định sẽ không tin nếu Địch Áo nói không hề quen biết đối phương.
"Không muốn nói cho ta biết? Vậy ta tùy tiện nói trước nhé!" Ngõa Tây Lý trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu như bí mật ẩn giấu bị người khác khám phá, ngươi sẽ quan tâm không?"
"Bí mật? Ta không có bí mật gì hết." Địch Áo lắc đầu.
"Nói láo không phải là đứa trẻ ngoan nha!" Ngõa Tây Lý cười hắc hắc nói.
"Ha hả..." Địch Áo cũng cười theo, hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, qua chốc lát lại dời tầm mắt sang Ngõa Tây Lý.
Khi Ngõa Tây Lý lần đầu tiên bước vào phạm vi quan sát, hắn cảm thấy khẩn trương dị thường. Nếu như không phải là thực lực cách nhau quá xa, hành động phản kháng hoàn toàn không có ý nghĩa thì hắn đã sớm phát động công kích kịch liệt rồi. Nhưng nói chuyện với nhau mấy câu, hắn mơ hồ cảm giác được đối phương không có địch ý, hiện tại cảm giác đó càng thêm rõ ràng. Hình tượng của đối phương từ một cường giả mạnh mẽ ép hắn thở không nổi biến thành một lão nhân khôi hài.
Từ lúc vừa mới bước vào trong phòng, lão già này lần lượt biến chuyển các loại tâm thái khiến cho tâm thái Địch Áo cũng phát sinh biến hóa tương ứng.
"Ngày hôm trước, ta ở trong rừng cây nhỏ phía tây trang viên thấy được một màn làm cho ta rất là giật mình." Ngõa Tây Lý cười ha hả nhìn Địch Áo, tùy thời chờ đợi Địch Áo thay đổi sắc mặt.
Kết quả là Ngõa Tây Lý thất vọng, thần sắc Địch Áo vẫn bình thản như thường, chỉ có đầu ngón tay hơi cứng lại một chút, nhưng bởi vì thân thể che chắn nên Ngõa Tây Lý không nhìn thấy.
"Ngài... lúc ấy cũng ở nơi đó?" Địch Áo nhẹ giọng nói.
"Ừ."
"Chuyện như vậy không đáng giá để ngài kinh ngạc mà?" Địch Áo suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hắn muốn giết ta cho nên ta giết hắn, có chỗ nào không đúng sao?"
"Đây không phải là trọng điểm." Ngõa Tây Lý lắc đầu nói: "Trọng điểm chính là lúc ấy ngươi làm cho ta có cảm giác bất ngờ, còn có động tác đánh nát lỗ mũi kia nữa. Địch Áo thiếu gia, trước kia ngươi là đã từng giết người rồi hả? Giết qua rất nhiều rất nhiều người?"
Địch Áo giơ tay che miệng khẽ ho khan một tiếng.
"Ta nhìn ra được ngươi bây giờ chỉ là một Giác Tỉnh Giả." Ngõa Tây Lý nói tiếp: "Nhưng trong nháy mắt đó ngươi cho ta cảm giác rằng… không biết phải nói như thế nào nữa, ha hả..."
"Bất kể ta từng giết người hay chưa cũng không có quan hệ gì với ngài, đúng không?" Thần sắc Địch Áo lộ vẻ lãnh đạm.
"Xin lỗi, xem ra vấn đề của ta khiến cho ngươi khẩn trương." Ngõa Tây Lý phẩy phẩy hai ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta không có ác ý, chỉ là hơi tò mò thôi."
"Ta cũng rất thắc mắc." Địch Áo nhẹ giọng nói: "Lấy lực lượng ngài đang nắm giữ, vì sao lại đến loại địa phương vắng vẻ này?"
"Ta đây phải tới nơi nào mới đúng?" Ngõa Tây Lý cười nói.
"Ngài nên sống ở trong đại thành thị vàng son rực rỡ, hưởng thụ cuộc sống quý tộc mới đúng."
"Ta không..." Ngõa Tây Lý trầm mặc chốc lát: "Ta đã từng hưởng thụ qua cuộc sống đó, nhưng bây giờ ta chỉ là một kẻ đào vong."
"Nói cách khác, ngài bại dưới tay người khác, cho nên nổi giận rồi?"
"Hài tử, ngươi còn nhỏ nên không biết trên thế giới này tồn tại bao nhiêu lực lượng không thể chống nổi." Ngõa Tây Lý khẽ thở dài nói: "Hơn nữa nổi giận không phải là ta, mà là mái tóc hoa râm trên đầu, còn có hai bàn tay già nua này nữa."
"Tuổi tác cũng không thể đại biểu hết thảy." Địch Áo nói.
"Ít nhất nó đại biểu lực lượng của ta bắt đầu biến mất." Ngõa Tây Lý cười ha hả nói: "Lấy một thí dụ cụ thể, Quân Đồ Minh đại đế thống trị Nguyệt Ảnh đế quốc đã hơn tám trăm năm. Bề ngoài của hắn vẫn trẻ tuổi như cũ, đây chứng minh rằng lực lượng của hắn luôn giữ vững ở trình độ đỉnh phong, còn ta… chỉ là một người bị đào thải."
Nói xong, Ngõa Tây Lý phát hiện thần sắc Địch Áo có chút quái dị, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi đã được nghe nói về Quân Đồ Minh đại đế?"
"Làm sao mà chưa nghe được." Địch Áo chậm rãi trả lời.
"Tốt lắm, Địch Áo thiếu gia, ta đây không rõ ràng vài chuyện, hiện tại ngươi có thể hồi báo với ta hay không?" Ngõa Tây Lý nói: "Yên tâm, ta sẽ không hỏi ngươi vấn đề không muốn nói. Ừ... thật ra ta tò mò nhất chính là tại sao ngươi không muốn trở thành Thiên Phú võ sĩ đây? Hai ngày này ta một mực quan sát ngươi, ngươi giống ta ở chỗ giác tỉnh là nguyên lực Phong hệ. Năng lực và kỹ xảo khống chế nguyên lực của ngươi đã vượt xa Thiên Phú võ sĩ, số lượng nguyên lực trong người lại càng kinh người, cho nên ta không hiểu nổi chuyện này là tại sao?"
"Đêm qua hẳn là ngài không ở chỗ này." Địch Áo trả lời.
"Làm sao ngươi biết?" Ngõa Tây Lý sửng sốt.
"Nếu như đêm qua ngài có ở đây tuyệt đối sẽ không đụng đến chén sữa tươi kia." Trong mắt Địch Áo hiện lên ý cười.
Ngõa Tây Lý nhìn qua chén sữa tươi, lại nhìn về phía Địch Áo, tiếp theo mới bừng tỉnh đại ngộ: "Địch Áo thiếu gia, ta phát hiện là ngươi rất giỏi về khả năng di chuyển lực chú ý của người khác. Bây giờ không phải là lúc bàn cái chén sữa tươi chết tiệt kia. Nói cho ta biết tại sao ngươi không muốn trở thành một võ sĩ chân chính?"
Địch Áo trầm mặc thật lâu mới nói: "Ta không biết."
"Cái gì?" Có lẽ là nghe không rõ, hoặc có lẽ là nghe rõ nhưng không xác định, Ngõa Tây Lý hỏi lại lần nữa.
"Ta không biết, chưa từng có ai dạy ta."
"Ha hả..." Ngõa Tây Lý giống nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian vậy, hắn cười thành tiếng, cười đã một hồi mới nhìn Địch Áo, sau đó lại bắt đầu nở nụ cười.
"Ta thật sự không biết."
"Ta tiếp nhận lời giải thích này của ngươi." Ngõa Tây Lý gật đầu nói: "Được rồi, bây giờ ta nên đi chuẩn bị cơm trưa cho Địch Áo thiếu gia, ngươi muốn ăn gì?"
Địch Áo lần đầu tiên lộ ra thần sắc ngạc nhiên, có ý gì đây? Chẳng lẽ đối phương thật sự muốn làm đầu bếp ở trong trang viên?
"Đã lâu rồi không tán gẫu với ai nhiều như vậy, ta nghĩ sau này chúng ta sẽ có rất nhiều vấn đề cần phải bàn đó." Ngõa Tây Lý đứng lên quan sát sắc mặt Địch Áo, cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, qua không bao lâu ta sẽ rời khỏi nơi này. Dù sao ta vẫn là một kẻ đào vong, không thể liên lụy đến các ngươi."
Khi La Y đi vào phòng Địch Áo nhìn thấy đủ loại thức ăn đặt trên bàn, hắn vừa mừng vừa sợ nói với Ngõa Tây Lý: "Ngõa Tây Lý, những món này là do ngươi làm? Ha ha, ngươi cũng lợi hại quá đi."
"Ngươi cho rằng có thể làm được sao? Trong viện ngay cả phòng bếp cũng không có, ngươi bảo ta dùng cái gì để nấu?" Ngõa Tây Lý vừa nói vừa thoải mái gác chân ngồi trên ghế.
La Y sửng sốt vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Ngõa Tây Lý, ý bảo: "Hành vi này quá thất lễ, thiếu gia đã cho ngươi ngồi chưa?"