Chương 195 : Thu phục ngũ đại môn phái: Phản Đạn Công Kích
"Đại Hắc Ám Chi Quang!" Lúc này Dạ Chi Hoàng động, hắc sắc quang cầu xuất hiện trước người Trương Hiểu Vũ hơn mười mét, tự động nổ tung,, làm phạm vi hơn một ngàn mét lâm vào hắc ám tuyệt đối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Thân như quỷ mỵ xuyên qua khu vực hắc ám, Trương Hiểu Vũ ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy hai đạo bóng đen đã ở bên ngoài vài dặm, không phải Dạ Chi Hoàng và Đầu Đà Lão Tổ là ai.
Dạ Chi Hoàng không chọn liên thủ với Đầu Đà Lão Tổ đối kháng Trương Hiểu Vũ, đó là bởi vì hắn đã nhìn ra Trương Hiểu Vũ đã đạt đến mức độ bọn họ không cách nào giải thích được. Dùng lực công kích của hắn cũng vô pháp phá vỡ, trừ phi Hổ Sát Chân Thân của Đầu Đà Lão Tổ đột phá đến đệ nhị trọng mới có hi vọng chiến thắng, nếu không thì chỉ có thể bị đánh bại từng người, bỏ mạng lại nơi này.
Kình đạo của Hùng Vương Quyền trước mắt còn chưa đạt tới mức độ thu phát tùy ý,Trương Hiểu Vũ không có chỗ phát tiết, một bước vọt tới ngọn núi bên cạnh, một quyền đảo qua.
Vết nứt dày đặc lấy nắm tay Trương Hiểu Vũ làm trung tâm khuếch tán trên vách núi đá như tia chớp, ầm vang một tiếng, cả ngọn núi chịu không nổi áp lực lớn như thế, nứt toác ra.
Nhìn qua núi đá đã tan nát, đây tất cả mọi người ở nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt hoảng sợ dần dần chết lặng.
Người Hắc Thiên Tông và Bạch Đà Sơn xem thời cơ không đúng, lập tức nhanh chóng triệt thoái phía sau, đồng thời trong lòng mỗi người đều nghĩ đến một chuyện, đó chính là thời đại thuộc về Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng từ hôm nay trở đi đã không tồn tại, hôm nay Nam Vực thuộc về Trương Hiểu Vũ, thần thoại của một mình hắn.
Không có giết chóc người Bạch Đà sơn và Hắc Thiên Tông, sáu bảy ngàn cá nhân muốn giết hết, bằng thực lực Trương Hiểu Vũ trước mắt còn không thể làm được trong thời gian ngắn. Trừ phi có thể một chiêu bao phủ phạm vi hơn mười dặm, hoặc là đối phương đứng nguyên tại chỗ không chạy. Nếu đã không thể giết toàn bộ, thì cũng không cần động thủ, về sau có cơ hội sẽ đi Hắc Thiên Tông và Bạch Đà sơn lĩnh giáo.
Ánh mắt chuyển về năm môn phái còn lại, những môn phái này đều là thế lực tương đối lớn của Thương Dương Quận Thành, chiếm khoảng bốn thành thực lực của cả Thương Dương Quận Thành.
"Ta mặc kệ các ngươi đang làm chuyện gì, nhưng hiện tại ta hỏi các ngươi một câu, có nguyện ý gia nhập Huyền Âm Môn hay không, nếu không trong vòng ba tháng chắc chắn bị diệt trừ." Con mắt Trương Hiểu Vũ chăm chú tập trung vào Tôn Tùng, chỉ cần đối phương một lời không hợp, liền lập tức giết đi.
"Thanh Hoa Phái nguyện ý chúng ta gia nhập Huyền Âm Môn." Hoặc là bị diệt trừ, hoặc là gia nhập, có những lúc lựa chọn rất đơn giản.
"Phi Đao Môn cũng nguyện ý gia nhập."
"Tụ Tinh Đường gia nhập."
"Thiết Huyết Phủ gia nhập."
"Vậy Tôn Tùng ngươi thì sao?" Trương Hiểu Vũ lộ ra hàm răng trắng noãn, mỉm cười nói.
Trên mặt Tôn Tùng hiện lên thần sắc phức tạp, nhìn Tôn Nguyệt Hương cùng với Tôn Phóng bên cạnh, cúi đầu xuống nói: "Lão phu nguyện ý gia nhập."
Trương Hiểu Vũ nói: "Rất tốt, như vậy ta cũng không truy cứu tội mật báo của ngươi, toàn bộ các chưởng môn môn phái tiến Huyền Âm Môn vào ta sẽ có chức vị trưởng lão, những thứ còn lại sẽ quyết định sau."
Chưởng môn bốn phái khác lộ vẻ vui mừng, vốn cho rằng bị thôn tính chỉ nhận được một chức vụ tép riu nào đó. Không ngờ lại là một trưởng lão, một môn phái ngoại trừ chưởng môn ra, còn lại chính là do trưởng lão và đường chủ chèo chống, đó là chức vị nắm giữ thực quyền, chứ không phải một chức vị hữu danh vô thực.
"Trong một tuần lễ, đem chỗ những tư liệu có liên quan tới môn phái và những thứ giá trị chuyển tới phó môn chủ Lạc Hành Không Huyền Âm Môn, sau đó ở lại phụ cận Đồ Vân Sơn, không mệnh lệnh của ta, ai cũng không được rời đi." Trương Hiểu Vũ mở miệng ra lệnh.
"Vâng, môn chủ." Đã quy thuận Huyền Âm Môn, xưng hô đối với Trương Hiểu Vũ cũng lập tức đổi thành môn chủ.
Tiếng vang như sấm cực lớn phương xa cuồn cuộn không dứt, một thời gian thật dài mới yên tĩnh trở lại, làm tâm tình bọn người Lạc Thi Thi vô cùng trầm trọng bất an.
"Môn chủ đã trở lại." Có đệ tử tinh mắt đã thấy được cầu vồng màu xanh da trời trên cao.
Nhãn tình Lạc Thi Thi sáng lên, lớn tiếng nói: "Hiểu Vũ!"
Cầu vồng màu xanh da trời rơi trên mặt đất, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Mọi chuyện đều được giải quyết rồi."
"Ngươi đánh lui bọn họ."Lạc Thi Thi tâm tình thật tốt.
"Không sai, Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng đều đã bại lui, hôm nay ở Nam Vực, Trương Hiểu Vũ ta chính là trời." Trương Hiểu Vũ khí phách nói.
Đệ tử Huyền Âm Môn và cao tầng toàn bộ quì xuống, "Chúc mừng môn chủ chiến thắng trở về, xưng bá Nam Vực."
Phất tay để cho mọi người, Trương Hiểu Vũ ném ra một quả bom tấn nữa, nói: "Ngoại trừ chuyện này, Tử Hà Kiếm Phái, Thanh Hoa phái, Phi Đao Môn, Tụ Tinh Đường còn có Thiết Huyết Phủ toàn bộ đã quy thuận Huyền Âm Môn ta."
"Cái gì!" Mọi người không thể tin được lỗ tai của mình.
Trương Hiểu Vũ nói: "Không cần phải hoài nghi, Huyền Âm Môn lớn mạnh chỉ là vấn đề thời gian, chuyện kế tiếp chúng ta muốn làm là hoàn toàn thống nhất Thương Dương Quận Thành, sau đó tích súc thực lực, trở thành đại phái đệ nhất Thiên La Quốc."
"Môn chủ vạn tuế! Môn chủ vạn tuế!" Có thể là hạnh phúc tới quá nhanh, mọi người tâm thần hoảng hốt, kìm lòng không được hô to vạn tuế.
"Tốt rồi, đều trở lại cương vị của mình, hãy mau đem nguyên thạch mạch khoáng khai thác cho xong." Nguyên thạch mạch khoáng cỡ lớn quá mức quan trọng, nếu không Trương Hiểu Vũ sẽ lập tức trở về Huyền Âm Môn.
"Tuân lệnh!"
Huyền Âm Môn đệ tử trở lại vị trí, tâm tình vẫn không cách nào bình phục, sôi nổi bàn luận với nhau về tương lai chói lọi của Huyền Âm Môn.
"Huyền Âm Môn thành đại phái đệ nhất Thiên La Quốc, chúng ta đi ra ngoài cũng là cảnh tượng phong quang vô hạn!"
"Đúng vậy, đến lúc đó cả vương công quý tộc nhìn thấy chúng ta cũng phải tới nịnh bợ." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Hắc hắc, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện một chút, tích cực cống hiến, cho dù được làm một tiểu đội trưởng cũng đã là vinh quang lớn lao."
Nghe tiếng nghị luận của đệ tử trong môn, Lạc Thi Thi tự hào nới với Trương Hiểu Vũ tự: "Hiểu Vũ, chàng đã là thần thoại trong suy nghĩ của bọn họ, cũng là thần thoại trong nội tâm của ta."
Trương Hiểu Vũ nhìn lên không trung phía xa: "Con đường chúng ta phải đi còn rất lâu rất lâu, ngươi nghĩ tương lai mười năm tới Huyền Âm Môn sẽ phát triển đến mức nào?"
Lạc Thi Thi nghĩ nghĩ, nói: "Trở thành một trong những đại môn phái của Đằng Vân Đại Lục."
"Mục tiêu quá nhỏ, ta muốn trong mười năm chinh phục Lục Đại Võ Tông và Thất Vũ Hải, trở thành đệ nhất thế lực của Đằng Vân Đại Lục và biển rộng nghìn dặm xung quanh " Trương Hiểu Vũ gằn từng chữ.
Theo Trương Hiểu Vũ nhổ ra từng chữ từng chữ, Lạc Thi Thi chợt thấy có chút choáng váng, phảng phất như Trương Hiểu Vũ đã trở thành mặt trời chói chang, khí phách kinh thiên, hùng tài vĩ lược.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m