Chương 240 : Khẩu khí thật lớn: Lôi Thuộc Tính
Trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, tin tức Trương Hiểu Vũ một quyền đánh chết sáu gã cao thủ Đại Tự Tại Cung đã nhanh chóng truyền đi khắp Nam vực. Hiện tại ngoại trừ Kỳ Lân Phủ và Đại Tự Tại Cung, hai người Thượng cổ môn phái cường đại này đã phái ra cao thủ dưới Võ tôn đến Nam vực ra, Đấu tộc cũng đã phái ra đỉnh cấp cao thủ của mình.
Còn có một số tiền bối các môn phái mấy nghìn năm trước đột phá đến Võ tôn rồi bị cấm chế khu trừ ra ngoài, bây giờ tựa hồ thấy cấm chế mở ra thì phái một ít thủ hạ đắc lực trở về mà ủng hộ môn phái mình. Trong đó Hắc Thiên Tông vài ngày trước có một vị Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ trở về, Thiên la quốc, Kim Quang Quận Thành có một tam lưu môn phái là Hồng Hoa Phái cũng từng có tiền bối tiến giai lên Võ tôn. Bây giờ vị tiền bối Võ tôn này phái một vị Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ và một vị Khuy đạo hậu kỳ cao thủ trở về, Hồng Hoa Phái đang từ tam lưu môn phái nhất cử trở thành nhất lưu môn phái tại Nam vực.
Đương nhiên không chỉ có Thiên la quốc mà ba nước kia tại Nam vực cũng có tình huống này, tính toán như vậy thì trong toàn bộ Nam vực lúc này, nhân vật cỡ Tô Mạc có thêm sáu bảy người. Bây giờ những người này nghe nói Trương Hiểu Vũ một quyền đánh chết đệ thập trưởng lão Đại Tự Tại Cung là Tô Mạc thì thất kinh, liệu có phải hắn đã tiến giai lên Võ tôn không, nhưng nếu đã tiến giai lên Võ tôn thì hẳn là sẽ bị cấm chế khu trừ ra, không có khả năng còn lưu lại. Điều duy nhất có thể giải thích là người này khẳng định đã đem thân thể tu luyện đến cảnh giới bất phôi trung kỳ rồi, nếu như vậy thì thật sự có khả năng một quyền đánh chết Tô Mạc là Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ.
Trên Bạch Đà Sơn, Đái Mặc cau mày, hắn vốn cho rằng sau khi tới Nam vực thì trên cơ bản là muốn làm gì thì làm, không ngờ nhanh như vậy đã có kẻ đem chày gỗ đánh hắn thanh tỉnh lại.
Tô Mạc đã là Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ và tu luyện đến cảnh giới bất phôi sơ kỳ, hai người có thể nói là tám lạng nửa cân, muốn đánh bại đối phương là rất khó mà chưởng môn Huyền Âm Môn có thể một quyền đánh chết Tô Mạc, cái này nói rõ hắn ít nhất đã đạt được bất phôi thân trung kỳ cảnh giới rồi, cái này tương đương với Võ tôn cao thủ yếu nhất rồi, loại thiên phú tu luyện đáng sợ này thực sự làm cho người ta nghĩ đến mà kinh khủng.
Đã là người có bất phôi thân nên Đái Mặc phi thường rõ ràng về sự đáng sợ của bất phôi thân. Bất phôi thân sơ kỳ không chỉ có lực phòng ngự và lực đạo đạt tới tình trạng kinh khủng, hơn nữa khi cùng người đánh nhau thì nội ngoại thương đều có thể trong khoảng thời gian ngắn khỏi hẳn, căn bản là không cần dùng đan dược hay điều dưỡng thân thể. Bất phôi thân trung kỳ so với bất phôi thân sơ kỳ mạnh hơn gấp mười, không chỉ khiến nội ngoại thương trong nháy mắt khỏi hẳn mà tay đứt chân gãy cũng có thể phục hồi như cũ, dù cho bị người ta đâm một đao vào trái tim thì vẫn vô sự. Về phần bất phôi thân hậu kỳ thì càng đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần trong thân thể còn lại một điểm Hồn hải chưa bị hủy diệt thì cho dù là toàn bộ thân thể bị đánh nát bấy thì cũng có thể phục hồi như cũ.
Vì thế nói, trong thời gian cấm chế còn chưa tiêu thất thì Trương Hiểu Vũ chính là vua, đáng tiếc là trong Kỳ Lân phủ tuy cũng có cường giả bất phôi thân trung kỳ cảnh giới thế nhưng cũng không biết lúc nào thì đến đây được. Phải biết rằng từ ngoài cấm chế đến Nam vực quãng đường dài hàng ngàn vạn dặm, không có một năm thời gian là không đến được, huống chi trong mấy người đã đạt được bất phôi thân trung kỳ thì có mấy người đã lĩnh ngộ đạo mà thành Võ tôn cao thủ nên vào không được. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Xem ra trong một hai năm tới vẫn nên thành thật một chút, nếu làm cho hắn khó chịu thì trốn cũng khó thoát". Đái Mặc cười khổ một tiếng lẩm bẩm nói.
Tại Chu Tước Quốc bây giờ, thế lực lớn nhất không phải là Hoa Gian Phái mà là một nhị lưu môn phái trước đây là Hải Thiên Môn. Bây giờ Hải Thiên Môn này có tới ba vị cao thủ, kẻ yếu nhất cũng Võ tông cấp bậc, người cực mạnh kia tự nhiên là cùng cấp bậc với Tô Mạc, có kém thì cũng không kém hơn bao nhiêu.
Nói lại, Hải Thiên Môn tại sáu nghìn năm trước cũng là nhất lưu môn phái tại Nam vực, tuy nhiên sau đó Môn chủ đời thứ nhất của Hải Thiên Môn là Thích Vô Hải tiến giai Võ tôn mà bị cấm chế khu trừ ra ngoài. Sau khi mất đi sự lãnh đạo của Thích Vô Hải, Hải Thiên Môn không có người nối nghiệp mà thế lực từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng thành một cái nhị lưu môn phái.
Trong đại sảnh Hải Thiên Môn, ngồi ở ghế chủ tọa không phải là Môn chủ Hải Thiên Môn mà là một vị trung niên xấu xí thoạt nhìn mới năm mươi tuổi, trên người ngập tràn khí tức cực kỳ âm trầm, phảng phất như nơi đó không phải là một con người mà là một đầu mãng xà thật lớn đang lè lưỡi.
"Lý Thiên Tín, ngươi thật đúng là đã đánh mất thể diện của sư tôn, Hải Thiên Môn ở trên tay ngươi lại trở thành một nhị lưu môn phái". Lão giả ngồi bên trái trung niên nhân xấu xí kia nhìn Môn chủ Hải Thiên Môn quát to nói.
Hải Thiên Môn Môn chủ Lý Thiên Tín kêu oan nói: "Ba vị sư tổ, ta là môn chủ Hải Thiên Môn đời thứ năm mươi hai rồi, muốn nói Hải Thiên Môn biến thành nhị lưu thế lực thì phải nói từ môn chủ đời thứ hai mươi ba chứ".
Lão giả bên phải trách mắng: "Tuổi ngươi và ta không sai biệt lắm, ta thì đã đạt tới Khuy đạo hậu kỳ, ngươi thì mới là nhị cấp Võ hùng, còn nói là không mất mặt".
Lý Thiên Tín không nói gì mà nghĩ thầm: Ba vị có sư tôn cấp bậc Võ tôn dạy dỗ, mà ta thì chỉ có thể dựa vào công pháp do tiền nhân lưu lại mà chậm rãi tu luyện, sao có thể so sánh chứ.
"Được rồi, chuyện Hải Thiên Môn trước đây là quá khứ rồi, có chúng ta ở đây, Hải Thiên Môn sẽ là nhất lưu môn phái tại Nam vực, cũng có vài người có thể chống lại". Vi trung niên xấu xí nói.
Lý Thiên Tín mỉm cười nói: "Ngô sư tổ nói đúng". Trung niên xấu xí là đệ tử do Thích Vô Hải thu được ở ngoài cấm chế tên là Ngô Hạc.
"Được rồi, Bây giờ tại Chu Tước Quốc ai là đệ nhất mỹ nữ". Ngô Hạc bỗng nhiên nói.
Lý Thiên Tín sửng sốt, không biết Ngô sư tổ hỏi cái này để làm chi, hắn nói: "Là Yêu Dạ, chưởng môn Hoa Gian Phái, đó cũng là đệ nhất thế lực tại Chu Tước Quốc ".
"Ngươi đi nói với nàng, có nguyện ý làm tiểu thiếp của ta hay không, nếu không muốn thì ta giết cả nhà nàng". Ngô Hạc sử dụng ngữ khí không cho chống cự thản nhiên nói.
Lý Thiên Tín dại ra nhìn thoáng qua Ngô Hạc nói: "Dạ!" nghĩ không ra Ngô sư tổ ngưu như vậy, bất quá Yêu Dạ kia ngay cả ta cũng động tâm, hận không thể bắt lấy nàng cởi y phục ném lên giường mà tùy ý chà đạp.
Hoa Gian Phái tọa lạc tại Đào Hoa sơn, trên núi nơi nơi đều là đào hoa lâm, mà ở trên ngọn núi ngoại trừ đào hoa lâm ra còn có hoa hồng, hoa cúc, thược dược, mẫu đơn và hàng trăm nghìn loại danh hoa dị thảo khác. Có thể coi Hoa Gian Phái như chốn thế ngoại đào nguyên vậy.
Trong đại sảnh ngập tràn hương hoa của Hoa Gian Phái, Lý Thiên Tín nói: "Không biết nàng nghĩ kỹ chưa, Ngô sư tổ của ta không phải là người bình thường mà là đệ tử tổ sư gia đời thứ nhất Hải Thiên Môn ta, thực lực đã là Khuy đạo đỉnh kỳ, tại Nam vực cũng không ai dám nói xấu".
Khẽ cau mày, trong mắt Yêu Dạ đầy phẫn nộ nhưng ẩn dấu rất sâu, nàng thản nhiên nói: "Có thể cho ta vài ngày được không?".
Lý Thiên Tín gật đầu nói: "Cho ngươi ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ phái người tới đón ngươi đi Hải Thiên Môn". Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng khách, bay lên không ra khỏi Đào Hoa sơn.
"Hanh, hắn còn không biết Trương chưởng môn Huyền Âm Môn là bằng hữu của chưởng môn, nếu biết thì cho hắn thêm hai lá gan cũng không dám nói nhiều". Hai nữ tử xinh đẹp hai bên Yêu Dạ nói.
Yêu Dạ nói: "Bọn họ còn không biết là hai ngày trước Trương Hiểu Vũ đã đáp ứng tới thăm Hoa Gian Phái, lần này ta cho bọn hắn một sự kinh hỉ!". Nguyên nhân nàng mời Trương Hiểu Vũ là để cho đám cao thủ đứng đầu Chu Tước Quốc biết được phía sau Hoa Gian Phái có ai, thứ hai là Yêu Dạ đối với Trương Hiểu Vũ xác thực cảm thấy hứng thú, từ khi gặp nhau tại Ngọc Đỉnh sơn đã cảm thấy vậy.
Ngày thứ hai, dưới chân núi Đào Hoa sơn xuất hiện người nam tử mặc áo lam, tuổi khoảng chừng hai mươi lăm, thân hình cao gầy, hắn từ dưới chân núi đi lên, tuy bước chân rất chậm nhưng mỗi bước đi đều ra xa vài trăm thước, thật giống như thuấn di vậy, điều này làm cho đám đệ tử thủ sơn của Hoa Gian Phái cả đám trợn mắt há mồm.
"Ngươi đã đến rồi!" Yêu Dạ Bây giờ mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi bất quá sau khi tiến giai lên Võ tông thì có thọ mệnh hai trăm năm nên thoạt nhìn cũng bất quá ba mươi tuổi gì đó thôi. Lúc này nàng đang đứng ở vườn hoa ngoài phòng khách, bộ dáng trông có vẻ thần bí.
Trương Hiểu Vũ mỉm cười nói: "Lần này không lỡ hẹn rồi". Sau lần thứ hai đối phương mời mình tới làm khách đã qua bốn năm năm thời gian rồi, nếu không tới thì Trương Hiểu Vũ cũng thấy băn khoăn nên lần này đối phương mời hắn lập tức tới đây.
Hai người ngồi ở trên ghế đá trong vườn hoa, ngồi rất gần nhau, gần như là vai kề vai vậy, hai bên đều có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.
Trương Hiểu Vũ sửng sốt, hắn không phải là kẻ ngu si nên tự nhiên biết đối phương có ý với mình, khi còn ở trên Ngọc đỉnh sơn hắn đã có cảm giác này rồi, tuy nhiên khi đó hắn bất quá chỉ là một cao thủ mới vừa tiến giai lên Võ hùng mà thôi.
Hắn cũng không lảng tránh đối phương, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, Trương Hiểu Vũ nói: "Chu Tước Quốc có vẻ có thêm mấy cao thủ mới, nghe nói là nguyên bản là nhị lưu thế lực Hải Thiên Môn".
Nghe thấy nhịp hô hấp hữu lực của đối phương, nhịp tim Yêu Dạ có chút nhanh hơn nói: "Không sai, người nọ kêu là Ngô Hạc, là đồ đệ mà Môn chủ đời thứ nhất của Hải Thiên Môn - Thích Vô Hải - đã thu được ở ngoài cấm chế, thực lực là Khuy đạo đỉnh kỳ cảnh giới, đi theo hắn còn có hai Khuy đạo hậu kỳ cao thủ nữa".
"Thực lực cũng không kém". Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói.
Yêu Dạ khóe miệng hàm chứa tiếu ý nói: "Ngày hôm qua Môn chủ Hải Thiên Môn Lý Thiên Tín tới Hoa Gian Phái nói là Ngô Hạc kia muốn nạp ta làm tiểu thiếp, bằng không sẽ diệt cả nhà ta".
Trong mắt lãnh mang chợt lóe, Trương Hiểu Vũ nói: "Khẩu khí thật lớn, hắn thật sự cho rằng Khuy đạo đỉnh kỳ là có thể muốn làm gì cũng được tại Nam vực này ư, sao còn chưa hỏi qua ta".
Trong nháy mắt, thấy Trương Hiểu Vũ vô ý thả ra khí phách vương giả khiến kẻ khác chấn động, Yêu Dạ hỏi: "Hiểu Vũ, thực lực ngươi hiện tại đã đạt đến cảnh giới gì rồi?".
"Ta cũng không rõ lắm, thế nhưng nếu Cự nhân hoàng ở chỗ này thì cũng không đỡ nổi một quyền của ta". Thần ma cửu biến đệ nhất biến mạnh như thế nào thì chính Trương Hiểu Vũ cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể sơ bộ phỏng chừng một chút.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m