Chương 4 : A Nhật Na
Thiếu nữ thanh lệ vội la lên: "Thế lực lớn nhất Sa mạc Đôn Hoàng là Thần Sa Phủ, trong Thần Sa Phủ có lục đại gia tộc, gia tộc Hách Liên chính là một trong số đó, bọn họ thống trị tuyệt đại bộ phận ốc đảo và hơn mười vạn Võ giả, trong sa mạc căn bản không có người nào có thể chống lại bọn họ."
Trong sa mạc cũng có thế lực bang phái? Ở trong nhận thức của Trương Hiểu Vũ, sa mạc hẳn là nơi ít người đến, hoang vu không có một bóng cây ngọn cỏ, hiện tại chẳng những có thôn trấn mà còn có bang phái, không chừng ngay cả thành thị cũng có luôn.
Trương Hiểu Vũ cũng biết thiếu nữ có lòng tốt, lộ ra nụ cười như ánh mặt trời, nói: "Yên tâm, sa mạc lớn như vậy, chắc sẽ không trùng hợp đụng phải bọn họ."
Thiếu nữ bị nét tươi cười sáng ngời của Trương Hiểu Vũ làm cho ngây người một chút, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, xoay người chậm rãi chạy về, trong miệng thấp giọng nói: "Tùy ngươi, cẩn thận một chút là được."
Dưới cây Tiên Nhân Chưởng cực lớn, cát đất có chút hạ xuống, hai cái móng vuốt nhỏ màu vàng thò ra, chủ nhân của móng vuốt dè dặt chui lên.
Đây là một con hơi giống sóc, nhưng cái đuôi không xoã ra như sóc, da lông của nó dài chừng ba thước, kề sát ở trên da thịt. Đây đúng là hoang thú cấp một, Sa Mạc Thử.
Rốt cục đợi được ngươi, thân hình Trương Hiểu Vũ thấp xuống, cả người xông tới, bàn chân và hạt cát ma sát với nhau tạo ra tiếng xột xoạt nhẹ.
Sa Mạc Thử kinh hoảng phát ra thanh âm chít chít, chân trước mãnh liệt đào bới trên mặt đất, nó muốn chui xuống lại.
Hắc hắc, giờ phút này Trương Hiểu Vũ cách Sa Mạc Thử chỉ vẹn vẹn có vài thước, tay phải hóa thành chưởng vỗ mạnh xuống dưới. Một tiếng "Phanh" vang lên, Sa Mạc Thử vừa đào ra được một cái động nhỏ liền bị chưởng kình chấn sập, một luồng khí nhấc thân thể của Sa Mạc Thử lên.
Tay trái nhẹ nhàng chụp tới, Sa Mạc Thử bị Trương Hiểu Vũ bắt vào tay, nó vẫn đang kịch liệt giãy dụa.
Thợ săn cách đó không xa đều hâm mộ nhìn qua Trương Hiểu Vũ, một con Sa Mạc Thử giá hơn hai lượng, đã đủ để sống trong một tuần lễ.
Dùng dây thừng trói bàn chân và miệng Sa Mạc Thử lại, Trương Hiểu Vũ lau mồ hôi, ngồi trên đám cỏ ở bên cạnh.
Chờ gom góp đủ chi phí đi đường để xuyên qua sa mạc, Trương Hiểu Vũ sẽ rời khỏi Hoàng Thạch trấn, ra bên ngoài du ngoạn một chút, dù sao cũng không có khả năng cả đời đều ở cái địa phương này, nơi này vẫn còn quá nhỏ đối với hắn.
Con mắt liếc về phía tiểu đội săn thú của thiếu nữ thanh lệ, hiện tại vận khí của bọn họ cũng rất không tồi, lại tìm được một con Nham Thạch Tích, dù mới sống một thời gian ngắn trong này, nhưng Trương Hiểu Vũ cũng biết được không ít kiến thức cơ bản, tỷ như giá cả và tác dụng của hoang thú trong sa mạc.
Nham Thạch Tích toàn thân dài hơn một thước, có vảy giáp cứng rắn màu nâu xám nhô lên, cái miệng lớn mở ra tràn ngập mùi tanh hôi. Móng vuốt trên bàn chân vô cùng sắc bén, khẽ vuốt một cái đã tạo ra dấu vết thật sâu trên mặt đất. Nếu móng vuốt này cào lên người thì nhất định sẽ da tróc thịt bong.
Một con Nham Thạch Tích giá khoảng năm sáu lượng bạc, nó có thể chế thành mấy loại thuốc chữa thương trong sa mạc, thịt của nó cũng có thể ăn được.
Thiếu nữ thanh lệ hưng phấn toát ra mồ hôi tinh tế trên đầu mũi, những ngày này tiểu đội mới chỉ bắt được hai con Sa Mạc Thử, nếu không cố gắng thì cả tiền ăn cơm cũng không có, không ngờ hôm nay vận khí lại tốt như vậy.
Từ trên cái đùi mượt mà rút ra một cây chủy thủ, thiếu nữ thanh lệ quát một tiếng, chủy mang theo tiếng xé gió đâm vào phần gáy của Nham Thạch Tích.
"Keng" một tiếng giòn vang, chủy thủ vốn có thể phá vỡ phòng thủ của Nham Thạch Tích lại bị bắn ra, chấn cho cổ tay của thiếu nữ tê dại.
"Không đúng, đây không phải Nham Thạch Tích, là Thiết Giáp Tích." Mấy người phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nói.
Thanh lệ thiếu nữ cắn môi, nói: "Mọi người chạy mau, Thiết Giáp Tích sắp cuồng bạo."
Thiết Giáp Tích kỳ thật cũng có thể coi là Nham Thạch Tích, trong sa mạc có một câu, mười năm nham thạch, ba mươi năm thiết giáp, ý nói tuổi từ mười năm đến ba mươi năm là Nham Thạch Tích. còn Nham Thạch Tích hơn ba mươi năm là Thiết Giáp Tích, sức chiến đấu của hai bên không thể nào so sánh nổi.
Nham Thạch Tích bình thường chỉ cần ba bốn Võ giả cấp hai là có thể thu phục, mà Thiết Giáp Tích thấp nhất cũng phải có một Võ giả cấp bốn mới có thể đánh thắng. Võ giả cấp hai ba bình thường ngay cả phòng ngự của nó cũng phá không ra. Đương nhiên nguy hiểm cao thì thu hoạch cũng cao, giá một con Thiết Giáp Tích thấp nhất là mười lượng bạc, có thể đủ cho thợ săn bình thường sống được hơn nửa tháng .
Thiết Giáp Tích phẫn nộ quét cái đuôi mạnh mẽ ra, một thành viên của tiểu đội bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi lớn, thần sắc vô cùng uể oải. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau đó bốn chân của Thiết Giáp Tích phát lực, đánh rất mạnh về phía thiếu nữ, cái miệng tanh hôi cắn tới cổ thiếu nữ, nếu là bị cắn trúng thì cả nham thạch cũng bị đứt đoạn, chứ đừng nói tới cái cổ yếu ớt của thiếu nữ.
Những thợ săn khác đều kinh hoảng thối lui, tuy Thiết Giáp Tích đáng giá, nhưng phải có mệnh mới hưởng thụ được, mỗi ngày không biết có bao nhiêu thợ săn chết ở trong miệng của nó.
Ngay khi thiếu nữ nhắm mắt chờ chết trong nháy mắt, một đạo nhân ảnh giẫm cát vàng vọt lên, bàn tay thon dài mang theo thế sét đánh lôi đình hung hăng đánh vào yết hầu của Thiết Giáp Tích.
Đông!
Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, Thiết Giáp Tích bay ngược ra, hung hăng đâm vào một gốc Tiên Nhân Cầu cực lớn, trong chốc lát Tiên Nhân Cầu vỡ ra, nước văng khắp nơi.
"Ngươi không sao chứ!" Trương Hiểu Vũ đỡ lấy bả vai thiếu nữ, mỉm cười nói.
Trong hốc mắt nàng đã ẩn ẩn dấu vết của nước mắt, nửa ngày sau nàng mới phục hồi lại tinh thầ: "Cám ơn ngươi, ta tưởng rằng ta đã chết rồi."
Cách mấy lớp quần áo, Trương Hiểu Vũ có thể cảm nhận được thân hình nở nang của thiếu nữ, không hổ là thợ săn sinh tồn trong sa mạc quanh năm, đổi lại thế giới kiếp trước của Trương Hiểu Vũ, rất ít nữ nhân có khí lực cường đại như vậy.
"Ta gọi là A Nhật Na, năm nay mười tám tuổi, tên ngươi là gì?" A Nhật Na âm thầm bảo trì khoảng cách nhất định với Trương Hiểu Vũ, trên mặt lại hiện lên nét đỏ ửng, đối mặt với thần bí thiếu niên này, nàng thủy chung không cách nào lạnh nhạt hào sảng như trước kia.
Trương Hiểu Vũ hơi chậm lại, "Ta gọi là Trương Hiểu Vũ, năm nay mười... mười bảy!" Trương Hiểu Vũ cũng không biết tuổi cụ thể của Tiểu Mã là bao nhiêu, nhưng từ bên ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ không qua mười bảy tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn một chút.
"Ngươi là Võ giả cấp bốn à? Mười bảy tuổi đã là Võ giả cấp bốn, ở trong trấn chúng ta chính là thiên tài ít có, thật nhìn không ra." A Nhật Na hiếu kỳ nhìn Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ ha ha cười nói: "Không phải, ta là Võ giả cấp ba." Có Cương Lôi Kính hỗ trợ, sức chiến đấu của bản thân Trương Hiểu Vũ tuyệt đối không dưới Võ giả cấp bốn bình thường.
A Nhật Na liếc Trương Hiểu Vũ một cái, chợt nói: "Vậy vũ kỹ ngươi tu luyện nhất định rất lợi hại." Có thể làm cho lực công kích của Võ giả cấp ba không kém Võ giả cấp bốn, tối thiểu cũng là vũ kỹ sơ cấp thượng thừa.
Không muốn dây dưa ở trên vấn đề này, Trương Hiểu Vũ chỉ vào Thiết Giáp Tích miệng phun bọt máu, hỏi: "Đây là Thiết Giáp Tích theo như lời các ngươi nói."
A Nhật Na hâm mộ nhìn Trương Hiểu Vũ: "Thiết Giáp Tích trị giá hơn mười lượng bạc, bắt được một con thì vài ngày thoải mái, vận khí của ngươi thật tốt."
Trương Hiểu Vũ ngạc nhiên nói: "Nó không phải do các ngươi phát hiện à?"
"Nó là do ngươi đánh chết, vốn nên thuộc về ngươi, đây là nguyên tắc cơ bản của thợ săn."
"Ta thấy đồng bọn ngươi bị thương không nhẹ, khẳng định là cần trị liệu thương thế, Thiết Giáp Tích chúng ta mỗi người một nửa là tốt rồi, dù sao không có các ngươi, ta cũng không gặp được nó." Trương Hiểu Vũ cũng không để năm lượng bạc vào mắt, hắn ẩn ẩn cảm giác được nguyên lực sắp đột phá, chờ đến cảnh giới Võ giả cấp bốn, muốn kiếm tiền cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m