Chương 45: Ánh sáng và vực thẳm
Đứng trước bóng tối đang không ngừng lan rộng, Hoa Tử Ngọc chỉ cười một tiếng rồi lặng lẽ lấy ra một con thoi dệt vải được làm bằng kim loại.
Con thoi kia dĩ nhiên không phải phàm vật, chỉ cần nhìn hoạ tiết được khắc trên nó thôi liền đã biết rồi. Chỉ có điều nó dùng để làm gì, sức mạnh như thế nào, cách sử dụng ra sao thì chẳng ai có thể biết được ngoài chính cô ấy.
Đoạn, cô ấy bất chợt đem con thoi ném lên trên đỉnh đầu rồi khiến nó xoay tít với tốc độ tăng dần, kích thước cũng lớn dần, thật chậm rãi trở thành một mặt trời nhỏ ngự trị trên bầu trời.
Tuy nhiên, không giống với hoả cầu sở hữu sức nóng như thể muốn thiêu đốt tất cả, sức mạnh của con thoi này lại không hề mãnh liệt, không hề dữ dội, không hề thiếu cháy da thịt mà chỉ vẻn vẹn ấm áp và nhu hoà tựa như vòng tay của mẹ.
Sau khi mặt trời nhỏ hình thành, nó đã ngay lập tức hấp thụ gần như toàn bộ tia sáng xung quanh nó, khiến cho không gian của cả khán đài như đang dần tối lại... Hoặc nói đúng hơn là mặt trời nhỏ kia đã trở nên sáng rực rỡ, đủ để áp đảo toàn bộ các tia sáng khác, trở thành thứ ánh sáng duy nhất soi rọi màn đêm đang không ngừng lan rộng.
"A... Cuối cùng thì... Mình cũng đã nhìn thấy được nó"
Cô bé tóc xám ngẩng đầu nhìn mặt trời nhỏ với hai hàng lệ rơi lã chã, vẻ mặt trông tựa như đang chứng kiến thứ gì đó đẹp đẽ nhất thế gian này.
Lúc này thì thầy Phong đã quay trở về, kịp thời chứng kiến cảnh tượng quá sức phi thường này. Toàn trường bây giờ dường như đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng, không một ai dám mở miệng nói bất kì điều gì hay chớp mắt lấy một cái... Tất cả họ đều đang nín thở theo dõi trận đấu này đến giây phút cuối cùng.
"Chà, tình trạng của cô bé dị giới kia thật sự có chút... Thê thảm đấy" Vũ Trường Phong khẽ xoa cằm: "Mà thôi, hi vọng con nhóc Hoa Tử Ngọc đó sẽ không làm quá tay. Sau ngày hôm nay, mình sẽ có rất nhiều vấn đề để thẩm vấn con bé đó đấy"
Dưới sự điều khiển của Hoa Tử Ngọc, mặt trời nhỏ kia hiện giờ đã sáng đến cực hạn. Cô ấy vốn không muốn nói gì nhiều... Chẳng là trước khi kết thúc trận đấu, cô ấy chỉ muốn hỏi một câu thôi: "Cô là ai? Là Triaina hay là một người khác?"
"Tôi là... Lily"
"Được, ta sẽ nhớ tên cô"
Vừa dứt lời, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Hoa Tử Ngọc liền bắn ra một tia sáng thần thánh và thuần khiết, xuyên qua thân thể của Lily rồi hoàn toàn nhấn chìm cô bé vào bên trong luồng ánh sáng ấm áp. Bóng đêm vẫn luôn bao quanh cô bé cũng được ánh sáng xua tan, tựa như vực thẳm sâu hun hút đang cố đón lấy ánh ban mai.
Chỉ thấy trước khi hoàn toàn biến mất, cô bé đã nở một nụ cười rất tươi, hai mắt khép lại, tựa hồ đã có được sự giải thoát mà cô ấy hằng mong mỏi.
Đợi đợt ánh sáng qua đi, bóng tối đã bị thổi bay, và mặt trời nhỏ nay cũng hoàn toàn biến mất. Con thoi của Hoa Tử Ngọc mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống lòng bàn tay cô ấy trong trạng thái ảm đạm vô quang... Cơ mà chắc là sẽ không có chuyện gì nguy hiểm bởi vì nó vẫn còn nguyên vẹn và không bị sứt mẻ gì cả.
Lần này thì Triaina đã quay trở lại. Cô ta ngắm nhìn sợi dây chuyền của mình một lúc rồi nói: "Tôi thua rồi... Và cũng cảm ơn cô vì đã giải thoát cho em ấy"
"Đừng nói vậy, tôi cũng đâu có làm thế thật" Hoa Tử Ngọc nhún vai.
Triaina chống gậy đứng lên, phủi phủi lớp bụi bặm cùng chút tàn dư bóng tối còn sót lại trên người rồi nói tiếp: "Về mặt ý nghĩa thì nói như thế cũng không sai đâu, con bé đó khổ lắm rồi. Cái chết ngược lại là một giải pháp để con bé có được sự thanh thản... Cơ mà có vẻ như con bé cũng không có ý định thật sự tan biến... Aiz"
Vũ Trường Phong từ trên khán đài nhảy xuống sàn đấu, làm thay công việc của giáo viên trọng tài lúc này vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại: "Làm tốt lắm. 10 điểm nhé. Còn em đằng kia thì... Tôi không biết. Cứ để mấy vị chuyên gia đằng kia đánh giá đi"
"Thầy!" Hoa Tử Ngọc vui sướng nhảy cẫng lên, một bộ muốn ôm ôm vài cái nhưng lại bị Vũ Trường Phong đẩy bật ra không chút thương tiếc.
Triaina: "..."
"Trước đó thì tôi muốn mượn sợi dây chuyền của em một lát... Tôi sẽ thử cứu sống con bé đó một lần xem sao. Nó là một cá thể cực kỳ đặc biệt với tôi, tôi không thể bỏ mặc nó được"
Người đàn ông lù lù xuất hiện này là thầy của cô ta? Sao mà bất lịch sự thế? Trông chả đáng tin cậy chút nào cả!
Triaina cảnh giác lùi lại vài bước, đồng thời nhìn Vũ Trường Phong với ánh mắt lạnh nhạt: "Em lấy gì để tin thầy?"
"Tin thầy ấy đi. Mặc dù thầy ấy là một kẻ vừa cộc cằn vừa khó ưa, hoàn toàn không ra dáng của một người làm nghề nhà giáo... Nhưng suy cho cùng thì thầy ấy cũng không phải người xấu. Cô hoàn toàn có thể tin tưởng thầy ấy đấy"
Vũ Trường Phong: "..."
Em đang khen hay đang mỉa mai tôi vậy?
Triaina trầm mặc, nhìn Hoa Tử Ngọc một lúc lâu rồi lắc đầu: "Chuyện này không phải tôi nói là được. Tôi phải về hỏi thăm ý kiến thầy của tôi đã... Sau đó tôi mới có thể đưa ra quyết định"
"Bruh, đã nói nhỏ nhẹ không nghe thì tôi sẽ ăn cướp nhé. Đằng nào thì tôi cũng quen thầy của em, có bất mãn gì thì cứ đến tìm ông ta mắng vốn đi"
Vừa dứt lời, thầy Phong đã thuần thục thực hiện chuỗi combo: Tốc biến - cướp của - dịch chuyển - mất tiêu.
Thao tác thanh thoát, tư thái nhẹ nhàng, hoàn mỹ đến không một vết xước. Có thể nói trình độ ăn cướp của thầy ta sớm đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh!
Hoa Tử Ngọc: "..."
Triaina: "..."
Đúng là quân ăn cướp!
...
...
Trên một bãi biển phía Tây đầy nắng, gió, cát vàng và hương vị của muối, một người đàn ông tóc vàng trạc tuổi trung niên với ánh mắt sáng ngời đột nhiên xuất hiện với một con cá lớn trong tay.
Con cá kia hãy còn sống nhăn, chiều dài tầm ba mét, thân hình vảy rồng vây phượng nhưng vẫn bị người đàn ông tàn nhẫn xiên một cái, bật bếp lên rồi ngồi đó nướng với muối trong khi con cá vẫn đang cố giãy đành đạch trước cái chết.
Bất thình lình một cánh cổng không gian hiện ra ngay bên cạnh người đàn ông tóc vàng. Tuy nhiên ông ta dường như lại không có vẻ gì là bất ngờ, ngược lại còn bình thản tiếp tục nướng cá cho đến khi chủ nhân của cánh cổng xuất hiện.
Người đó dĩ nhiên là Vũ Trường Phong.
"Tôi liền biết cậu sẽ đến gặp tôi ngay sau khi nhìn thấy cái con bé vừa kiêu ngạo vừa tự đại ấy mà!" Người đàn ông cười ha ha ngẩng đầu nhìn đối phương, tỏ ra mình đã sớm biết mọi thứ từ trước.
Vũ Trường Phong lâm vào trầm mặc nhìn người đàn ông tóc vàng một lát, mí mắt có hơi co giật: "Bộ dạng này... Cậu lại bị bà vợ đuổi ra khỏi nhà rồi đấy à? Lần này cụ thể là bao nhiêu năm thế?"
"Ấy... Tôi cũng không biết" Người đàn ông vẫn cười một cách cực kì sảng khoái: "Nhanh thì năm mười năm, chậm thì vài trăm năm. Ai mà biết được phụ nữ khi nào mới chịu nguôi giận đâu? Cơ mà..."
Nói đến đây, người đàn ông tóc vàng bỗng nhiên ngưng cười rồi nhìn Vũ Trường Phong với ánh mắt thâm ý: "Cũng nhờ bị đuổi ra khỏi nhà nên cậu mới nợ tôi một ân tình... Có đúng không?"
Vũ Trường Phong thở dài: "Vậy là cậu biết về chuyện đó... Về lai lịch, cũng như quan hệ phức tạp của con bé đó với tôi"
"Nhỉ?"
Người đàn ông lại cười lên ha ha rồi tiếp tục nướng cá: "Thế, cậu đến đây là có chuyện gì? Nói trước nhé, tôi không biết cách chữa trị cho con bé ấy đâu. Chuyện đó nằm ngoài khả năng của tôi rồi"
"Tôi đến để nói lời cảm ơn. Ngoài ra, nếu được thì tôi muốn nghe thêm về câu chuyện của con bé kể từ khi nó đặt chân đến thế giới này"
"Cậu hiếm khi lộ ra bộ mặt này nhỉ? Nhưng mà... Coi bộ tôi lại để cậu phải thất vọng rồi" Người đàn ông khẽ nhún vai: "Lúc đó cơ thể của con bé đã không còn cứu nổi, thành ra tôi chỉ có thể tách linh hồn của con bé ra rồi giam vào bên trong món tín vật đó mà thôi. Từ đó về sau, tôi cũng không biết con bé đó có tỉnh lại hay không nữa... Bởi vì tôi đã nhờ con nhóc cuồng chiến đấu đó lo liệu mọi thứ rồi"
Vũ Trường Phong: "..."
Cái thằng cha vô trách nhiệm này...
"Nói trở lại, thì ra cậu vẫn ghi nhớ lời hứa với cô gái đó nhỉ? Dẫu sao thì việc thế giới kia bị hủy diệt cũng có một phần trách nhiệm của cậu trong đó"
Người đàn ông tóc vàng lại bỗng nhiên vỗ vai Vũ Trường Phong, đồng thời còn nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Nghĩ thoáng lên một chút. Trong chuyện đó vốn không có người đúng, cũng chẳng có người sai. Nếu như cậu vẫn cảm thấy tội lỗi thì hãy toàn tâm toàn ý chăm sóc con nhóc đó đi... Nó không có lỗi"
"Tôi biết"
Ngắm nhìn món tín vật đang chứa đựng linh hồn của ai đó trong tay mình, Vũ Trường Phong lại thầm thở dài, trong đầu không khỏi nhớ lại đống kí ức mơ hồ của rất nhiều năm về trước...
Thời điểm đó, hắn vẫn còn là một tên đồ tể với đôi tay dính đầy máu và chết chóc. Một ngày nọ, một cô gái được bao phủ trong ánh sáng đã tìm đến thế giới này... Và với nghĩa vụ của một gã đồ tể, hắn đã phải ra tay sát hại cô gái đó.
Với thân phận của một kẻ xâm lược, cô gái kia hoàn toàn không có ý định phản kháng khi phải chết dưới lưỡi đao đầy máu của Vũ Trường Phong. Chỉ có điều trước khi lâm chung, cô ấy đã từng cầu xin hắn ta một điều gì đó... Hắn không nhớ rõ lắm. Nhưng hắn nhớ mang máng là cô gái đó có một người con ở thế giới cũ, và cô ấy muốn hắn ta thay cô ấy bảo vệ đứa bé đó bằng bất kì giá nào.
Vì thế, khi cô ấy tiết lộ về sự sắp đặt của mình trước khi đến thế giới này, Vũ Trường Phong đã toàn lực hợp tác chuẩn bị hòng chờ đợi một ngày nào đó đứa bé sẽ tìm đến đây. Và ngày hôm nay, điều đó đã thật sự trở thành sự thật, đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho lời hứa của mình.
"Mệt rồi đây... Giờ mà lù lù dẫn con bé về thì biết ăn nói sao với cô ấy đây? Còn cả nhóc La nữa. Đùng một cái xuất hiện thêm một người chị liệu có khiến cho con bé cảm thấy khó chịu không nhỉ? Ôi..."
"Trước tiên cậu vẫn nên phục sinh cho con bé đi đã... Nó đã được học sinh của cậu thanh tẩy rồi có đúng không?" Người đàn ông tóc vàng xoa cằm: "Kể cũng lạ, ngay cả tôi cũng không thể loại bỏ thứ ô uế đó một cách hoàn toàn, ấy thế mà..."
"Ờ... Con bé học sinh của tôi cũng có gì đó rất kì lạ... Ngay cả tôi nhiều lúc cũng chẳng thể nhìn thấu được nó. Cơ mà... Vì nó chẳng liên quan đến tôi là mấy nên tôi cũng thường xuyên mặc kệ"
Nói đến đây, Vũ Trường Phong liền quay sang nhìn con cá nướng thơm lừng: "Nấu chậm lại một chút, tôi đi tí rồi về. Không mấy khi được ăn cá nướng của cậu, phải chuẩn bị chút đồ nhắm đã"
Người đàn ông: "... Bộ cậu chưa nghe qua câu "mạng người quan trọng nhất" hả?"
"Chuyện vặt thôi, phủi tay cái là xong việc. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?"
Người đàn ông: "..."
Dám cá con nhóc đó sẽ rất tủi thân khi biết được mạng sống của mình bị cái thằng ất ơ này coi rẻ đến vậy.
Con thoi kia dĩ nhiên không phải phàm vật, chỉ cần nhìn hoạ tiết được khắc trên nó thôi liền đã biết rồi. Chỉ có điều nó dùng để làm gì, sức mạnh như thế nào, cách sử dụng ra sao thì chẳng ai có thể biết được ngoài chính cô ấy.
Đoạn, cô ấy bất chợt đem con thoi ném lên trên đỉnh đầu rồi khiến nó xoay tít với tốc độ tăng dần, kích thước cũng lớn dần, thật chậm rãi trở thành một mặt trời nhỏ ngự trị trên bầu trời.
Tuy nhiên, không giống với hoả cầu sở hữu sức nóng như thể muốn thiêu đốt tất cả, sức mạnh của con thoi này lại không hề mãnh liệt, không hề dữ dội, không hề thiếu cháy da thịt mà chỉ vẻn vẹn ấm áp và nhu hoà tựa như vòng tay của mẹ.
Sau khi mặt trời nhỏ hình thành, nó đã ngay lập tức hấp thụ gần như toàn bộ tia sáng xung quanh nó, khiến cho không gian của cả khán đài như đang dần tối lại... Hoặc nói đúng hơn là mặt trời nhỏ kia đã trở nên sáng rực rỡ, đủ để áp đảo toàn bộ các tia sáng khác, trở thành thứ ánh sáng duy nhất soi rọi màn đêm đang không ngừng lan rộng.
"A... Cuối cùng thì... Mình cũng đã nhìn thấy được nó"
Cô bé tóc xám ngẩng đầu nhìn mặt trời nhỏ với hai hàng lệ rơi lã chã, vẻ mặt trông tựa như đang chứng kiến thứ gì đó đẹp đẽ nhất thế gian này.
Lúc này thì thầy Phong đã quay trở về, kịp thời chứng kiến cảnh tượng quá sức phi thường này. Toàn trường bây giờ dường như đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết lặng, không một ai dám mở miệng nói bất kì điều gì hay chớp mắt lấy một cái... Tất cả họ đều đang nín thở theo dõi trận đấu này đến giây phút cuối cùng.
"Chà, tình trạng của cô bé dị giới kia thật sự có chút... Thê thảm đấy" Vũ Trường Phong khẽ xoa cằm: "Mà thôi, hi vọng con nhóc Hoa Tử Ngọc đó sẽ không làm quá tay. Sau ngày hôm nay, mình sẽ có rất nhiều vấn đề để thẩm vấn con bé đó đấy"
Dưới sự điều khiển của Hoa Tử Ngọc, mặt trời nhỏ kia hiện giờ đã sáng đến cực hạn. Cô ấy vốn không muốn nói gì nhiều... Chẳng là trước khi kết thúc trận đấu, cô ấy chỉ muốn hỏi một câu thôi: "Cô là ai? Là Triaina hay là một người khác?"
"Tôi là... Lily"
"Được, ta sẽ nhớ tên cô"
Vừa dứt lời, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Hoa Tử Ngọc liền bắn ra một tia sáng thần thánh và thuần khiết, xuyên qua thân thể của Lily rồi hoàn toàn nhấn chìm cô bé vào bên trong luồng ánh sáng ấm áp. Bóng đêm vẫn luôn bao quanh cô bé cũng được ánh sáng xua tan, tựa như vực thẳm sâu hun hút đang cố đón lấy ánh ban mai.
Chỉ thấy trước khi hoàn toàn biến mất, cô bé đã nở một nụ cười rất tươi, hai mắt khép lại, tựa hồ đã có được sự giải thoát mà cô ấy hằng mong mỏi.
Đợi đợt ánh sáng qua đi, bóng tối đã bị thổi bay, và mặt trời nhỏ nay cũng hoàn toàn biến mất. Con thoi của Hoa Tử Ngọc mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống lòng bàn tay cô ấy trong trạng thái ảm đạm vô quang... Cơ mà chắc là sẽ không có chuyện gì nguy hiểm bởi vì nó vẫn còn nguyên vẹn và không bị sứt mẻ gì cả.
Lần này thì Triaina đã quay trở lại. Cô ta ngắm nhìn sợi dây chuyền của mình một lúc rồi nói: "Tôi thua rồi... Và cũng cảm ơn cô vì đã giải thoát cho em ấy"
"Đừng nói vậy, tôi cũng đâu có làm thế thật" Hoa Tử Ngọc nhún vai.
Triaina chống gậy đứng lên, phủi phủi lớp bụi bặm cùng chút tàn dư bóng tối còn sót lại trên người rồi nói tiếp: "Về mặt ý nghĩa thì nói như thế cũng không sai đâu, con bé đó khổ lắm rồi. Cái chết ngược lại là một giải pháp để con bé có được sự thanh thản... Cơ mà có vẻ như con bé cũng không có ý định thật sự tan biến... Aiz"
Vũ Trường Phong từ trên khán đài nhảy xuống sàn đấu, làm thay công việc của giáo viên trọng tài lúc này vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại: "Làm tốt lắm. 10 điểm nhé. Còn em đằng kia thì... Tôi không biết. Cứ để mấy vị chuyên gia đằng kia đánh giá đi"
"Thầy!" Hoa Tử Ngọc vui sướng nhảy cẫng lên, một bộ muốn ôm ôm vài cái nhưng lại bị Vũ Trường Phong đẩy bật ra không chút thương tiếc.
Triaina: "..."
"Trước đó thì tôi muốn mượn sợi dây chuyền của em một lát... Tôi sẽ thử cứu sống con bé đó một lần xem sao. Nó là một cá thể cực kỳ đặc biệt với tôi, tôi không thể bỏ mặc nó được"
Người đàn ông lù lù xuất hiện này là thầy của cô ta? Sao mà bất lịch sự thế? Trông chả đáng tin cậy chút nào cả!
Triaina cảnh giác lùi lại vài bước, đồng thời nhìn Vũ Trường Phong với ánh mắt lạnh nhạt: "Em lấy gì để tin thầy?"
"Tin thầy ấy đi. Mặc dù thầy ấy là một kẻ vừa cộc cằn vừa khó ưa, hoàn toàn không ra dáng của một người làm nghề nhà giáo... Nhưng suy cho cùng thì thầy ấy cũng không phải người xấu. Cô hoàn toàn có thể tin tưởng thầy ấy đấy"
Vũ Trường Phong: "..."
Em đang khen hay đang mỉa mai tôi vậy?
Triaina trầm mặc, nhìn Hoa Tử Ngọc một lúc lâu rồi lắc đầu: "Chuyện này không phải tôi nói là được. Tôi phải về hỏi thăm ý kiến thầy của tôi đã... Sau đó tôi mới có thể đưa ra quyết định"
"Bruh, đã nói nhỏ nhẹ không nghe thì tôi sẽ ăn cướp nhé. Đằng nào thì tôi cũng quen thầy của em, có bất mãn gì thì cứ đến tìm ông ta mắng vốn đi"
Vừa dứt lời, thầy Phong đã thuần thục thực hiện chuỗi combo: Tốc biến - cướp của - dịch chuyển - mất tiêu.
Thao tác thanh thoát, tư thái nhẹ nhàng, hoàn mỹ đến không một vết xước. Có thể nói trình độ ăn cướp của thầy ta sớm đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh!
Hoa Tử Ngọc: "..."
Triaina: "..."
Đúng là quân ăn cướp!
...
...
Trên một bãi biển phía Tây đầy nắng, gió, cát vàng và hương vị của muối, một người đàn ông tóc vàng trạc tuổi trung niên với ánh mắt sáng ngời đột nhiên xuất hiện với một con cá lớn trong tay.
Con cá kia hãy còn sống nhăn, chiều dài tầm ba mét, thân hình vảy rồng vây phượng nhưng vẫn bị người đàn ông tàn nhẫn xiên một cái, bật bếp lên rồi ngồi đó nướng với muối trong khi con cá vẫn đang cố giãy đành đạch trước cái chết.
Bất thình lình một cánh cổng không gian hiện ra ngay bên cạnh người đàn ông tóc vàng. Tuy nhiên ông ta dường như lại không có vẻ gì là bất ngờ, ngược lại còn bình thản tiếp tục nướng cá cho đến khi chủ nhân của cánh cổng xuất hiện.
Người đó dĩ nhiên là Vũ Trường Phong.
"Tôi liền biết cậu sẽ đến gặp tôi ngay sau khi nhìn thấy cái con bé vừa kiêu ngạo vừa tự đại ấy mà!" Người đàn ông cười ha ha ngẩng đầu nhìn đối phương, tỏ ra mình đã sớm biết mọi thứ từ trước.
Vũ Trường Phong lâm vào trầm mặc nhìn người đàn ông tóc vàng một lát, mí mắt có hơi co giật: "Bộ dạng này... Cậu lại bị bà vợ đuổi ra khỏi nhà rồi đấy à? Lần này cụ thể là bao nhiêu năm thế?"
"Ấy... Tôi cũng không biết" Người đàn ông vẫn cười một cách cực kì sảng khoái: "Nhanh thì năm mười năm, chậm thì vài trăm năm. Ai mà biết được phụ nữ khi nào mới chịu nguôi giận đâu? Cơ mà..."
Nói đến đây, người đàn ông tóc vàng bỗng nhiên ngưng cười rồi nhìn Vũ Trường Phong với ánh mắt thâm ý: "Cũng nhờ bị đuổi ra khỏi nhà nên cậu mới nợ tôi một ân tình... Có đúng không?"
Vũ Trường Phong thở dài: "Vậy là cậu biết về chuyện đó... Về lai lịch, cũng như quan hệ phức tạp của con bé đó với tôi"
"Nhỉ?"
Người đàn ông lại cười lên ha ha rồi tiếp tục nướng cá: "Thế, cậu đến đây là có chuyện gì? Nói trước nhé, tôi không biết cách chữa trị cho con bé ấy đâu. Chuyện đó nằm ngoài khả năng của tôi rồi"
"Tôi đến để nói lời cảm ơn. Ngoài ra, nếu được thì tôi muốn nghe thêm về câu chuyện của con bé kể từ khi nó đặt chân đến thế giới này"
"Cậu hiếm khi lộ ra bộ mặt này nhỉ? Nhưng mà... Coi bộ tôi lại để cậu phải thất vọng rồi" Người đàn ông khẽ nhún vai: "Lúc đó cơ thể của con bé đã không còn cứu nổi, thành ra tôi chỉ có thể tách linh hồn của con bé ra rồi giam vào bên trong món tín vật đó mà thôi. Từ đó về sau, tôi cũng không biết con bé đó có tỉnh lại hay không nữa... Bởi vì tôi đã nhờ con nhóc cuồng chiến đấu đó lo liệu mọi thứ rồi"
Vũ Trường Phong: "..."
Cái thằng cha vô trách nhiệm này...
"Nói trở lại, thì ra cậu vẫn ghi nhớ lời hứa với cô gái đó nhỉ? Dẫu sao thì việc thế giới kia bị hủy diệt cũng có một phần trách nhiệm của cậu trong đó"
Người đàn ông tóc vàng lại bỗng nhiên vỗ vai Vũ Trường Phong, đồng thời còn nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Nghĩ thoáng lên một chút. Trong chuyện đó vốn không có người đúng, cũng chẳng có người sai. Nếu như cậu vẫn cảm thấy tội lỗi thì hãy toàn tâm toàn ý chăm sóc con nhóc đó đi... Nó không có lỗi"
"Tôi biết"
Ngắm nhìn món tín vật đang chứa đựng linh hồn của ai đó trong tay mình, Vũ Trường Phong lại thầm thở dài, trong đầu không khỏi nhớ lại đống kí ức mơ hồ của rất nhiều năm về trước...
Thời điểm đó, hắn vẫn còn là một tên đồ tể với đôi tay dính đầy máu và chết chóc. Một ngày nọ, một cô gái được bao phủ trong ánh sáng đã tìm đến thế giới này... Và với nghĩa vụ của một gã đồ tể, hắn đã phải ra tay sát hại cô gái đó.
Với thân phận của một kẻ xâm lược, cô gái kia hoàn toàn không có ý định phản kháng khi phải chết dưới lưỡi đao đầy máu của Vũ Trường Phong. Chỉ có điều trước khi lâm chung, cô ấy đã từng cầu xin hắn ta một điều gì đó... Hắn không nhớ rõ lắm. Nhưng hắn nhớ mang máng là cô gái đó có một người con ở thế giới cũ, và cô ấy muốn hắn ta thay cô ấy bảo vệ đứa bé đó bằng bất kì giá nào.
Vì thế, khi cô ấy tiết lộ về sự sắp đặt của mình trước khi đến thế giới này, Vũ Trường Phong đã toàn lực hợp tác chuẩn bị hòng chờ đợi một ngày nào đó đứa bé sẽ tìm đến đây. Và ngày hôm nay, điều đó đã thật sự trở thành sự thật, đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải chịu trách nhiệm cho lời hứa của mình.
"Mệt rồi đây... Giờ mà lù lù dẫn con bé về thì biết ăn nói sao với cô ấy đây? Còn cả nhóc La nữa. Đùng một cái xuất hiện thêm một người chị liệu có khiến cho con bé cảm thấy khó chịu không nhỉ? Ôi..."
"Trước tiên cậu vẫn nên phục sinh cho con bé đi đã... Nó đã được học sinh của cậu thanh tẩy rồi có đúng không?" Người đàn ông tóc vàng xoa cằm: "Kể cũng lạ, ngay cả tôi cũng không thể loại bỏ thứ ô uế đó một cách hoàn toàn, ấy thế mà..."
"Ờ... Con bé học sinh của tôi cũng có gì đó rất kì lạ... Ngay cả tôi nhiều lúc cũng chẳng thể nhìn thấu được nó. Cơ mà... Vì nó chẳng liên quan đến tôi là mấy nên tôi cũng thường xuyên mặc kệ"
Nói đến đây, Vũ Trường Phong liền quay sang nhìn con cá nướng thơm lừng: "Nấu chậm lại một chút, tôi đi tí rồi về. Không mấy khi được ăn cá nướng của cậu, phải chuẩn bị chút đồ nhắm đã"
Người đàn ông: "... Bộ cậu chưa nghe qua câu "mạng người quan trọng nhất" hả?"
"Chuyện vặt thôi, phủi tay cái là xong việc. Cậu nghĩ tôi là ai chứ?"
Người đàn ông: "..."
Dám cá con nhóc đó sẽ rất tủi thân khi biết được mạng sống của mình bị cái thằng ất ơ này coi rẻ đến vậy.