Chương 48: Kẻ cùng tần số
Tối hôm đó, do không chịu được cảm giác cô đơn nên Lily đã vòi vĩnh đòi ngủ chung với Trần Hoài Nam. Và lẽ dĩ nhiên, cậu ta đã nhã nhặn từ chối với mọi lí do mà cậu ta có thể nghĩ ra... Rồi đến cuối cùng, Lily cũng phải chấp nhận bỏ cuộc, bất đắc dĩ phải đi ngủ chung với Himiko.
Sáng hôm sau, Trần Hoài Nam đã dậy sớm để chuẩn bị thức ăn cho cả nhà. Hôm nay cậu đã quyết tâm sẽ hoàn thành phần công việc vẫn còn dang dở hôm qua, đó chính là đi chợ mua sắm.
Khi dọn đến ở căn nhà mới này, mọi đồ dùng thiết yếu đều đã có đầy đủ từ trước kể cả thức ăn, nước uống và rất rất nhiều thứ khác. Với điều kiện đó, lẽ ra cậu đã không phải vác mặt đi chợ nữa... Tuy nhiên bây giờ cậu lại nghĩ mình nên làm gì đó cho bé Lily, nhất là về vấn đề đồ lót.
Biết là chiếc váy kia cũng khá kín đáo rồi, thế nhưng khi nghĩ tới việc con bé đang không mặc đồ lót, cậu thật sự không thể nào ứng xử một cách tự nhiên cho nổi!
Mặc dù đã tự nhận là anh trai nhưng Trần Hoài Nam vẫn chưa thể xem con bé như em gái ngay được. Chính vì con bé quá mức trong sáng, quá mức đơn thuần, tạo ra cho cậu chút chút cảm giác "tôn sùng" nên cậu mới không thể xem Lily như một đứa em gái đúng nghĩa.
Chuẩn bị thức ăn được một lúc thì Lily đã tỉnh dậy đẩy cửa phòng ra ngoài, váy dài xộc xệch, tóc tai rối mù, tay dụi dụi mắt, thoạt nhìn có vẻ lôi thôi nhưng vẫn vô cùng đáng yêu theo một cách nào đó.
Nhìn thấy Trần Hoài Nam đang bận bịu làm bếp, cô bé khẽ nấp qua một bên rồi chăm chú ngắm nhìn cậu ta một hồi lâu. Cuối cùng, cậu ta mới không nhịn được nói: "Đừng nhìn chằm chằm anh như thế chứ em, khó làm việc lắm đấy"
"Hì"
Lily cười một tiếng, long lanh tinh khiết tựa như hạt sương ban mai.
"Không định ngủ thêm một chút nữa sao? Dậy sớm như thế làm gì?"
"Ngủ với chị ấy ngộp thở quá, em có muốn cũng không thể ngủ ngon được" Lily hơi nhăn mũi, trông có vẻ khá bất mãn về quãng thời gian ngủ chung với Himiko.
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu có thể hiểu cô bé đang ám chỉ điều gì, và cậu cũng ước gì là mình không hiểu.
"Không biết đến khi nào thì em mới có thể "lớn" được như chị ấy nhỉ? Đã khá lâu rồi em không cao thêm được chút nào cả, chẳng biết là em có còn phát triển được hay không nữa..."
Trần Hoài Nam vừa làm vừa cười nói: "Anh thấy em vẫn còn nhỏ mà, tạm thời đừng vội quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì. À phải rồi, năm nay em mấy tuổi rồi?"
"Gần một nghìn tuổi ạ"
"Ha ha, đã một nghìn tuổi rồi à?"
"..."
Mất vài giây hoàn thành chu kỳ phản xạ, Trần Hoài Nam đột nhiên dừng lại, mặt mũi đều tràn đầy vẻ khó tin nhìn Lily: "Cái gì? Em vừa bảo em bao nhiêu cơ?"
"Gần một nghìn ạ, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì em cũng chẳng nhớ rõ nữa. Bất quá phần lớn quãng thời gian đó em đều luôn ở trong trạng thái ngủ say cả... Đâm ra lượng thời gian em thức tỉnh để chứng kiến thế giới cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn mười năm mà thôi"
Trần Hoài Nam: "..."
Thì ra lúc trước cậu đã xem một người con gái đủ tuổi để làm tổ tiên cậu như một đứa em gái mỏng manh cần được cậu che chở đó ư? Ôi... Thần linh ơi...
"Tuổi thật một nghìn, tuổi cơ thể tầm mười hai mười ba, tuổi tâm lí thì..."
Trần Hoài Nam cứ đứng chết trân lẩm bẩm cái gì đó trong vô thức làm cho Lily bắt đầu có chút nghi hoặc. Mãi đến khi đống đồ ăn đã sắp sửa cháy khét, cậu ta mới hoảng hồn tỉnh lại khắc phục trước khi mọi công sức hoá thành công cốc.
Đợi Trần Hoài Nam xoay sở xong, Lily mới tiến tới kéo kéo áo cậu ta với vẻ tò mò: "Anh này, hôm nay anh định ra ngoài mua sắm có đúng không? Em nghe chị Himiko nói là anh sẽ mua đồ lót cho em... Thế nó là cái gì vậy anh? Từ vẻ mặt của chị ấy, em có cảm giác nó là một thứ rất quan trọng"
"Ừ, cực kì cực kì quan trọng là đằng khác" Trần Hoài Nam có chút không dám nhìn "cô bé" mà trả lời: "Em có biết là mình không nên cho người khác giới nhìn thấy cơ thể của mình hay không?"
"Dĩ nhiên là em biết. Rồi sao nữa anh?"
"Đồ lót ấy à..."
Đợi đến khi đống thức ăn trong nồi đã đi vào ổn định, Trần Hoài Nam mới hạ lửa xuống, quay sang giải thích một mạch cho Lily nghe. Mất khoảng gần mười phút phổ cập kiến thức cơ bản, Lily mới gật đầu, tỏ ra đã hiểu với đôi má ửng hồng.
"Giờ thì em hiểu rồi đấy, nó chính là thứ mà anh bắt buộc phải mua cho em" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Thật ra thì trước đó anh có đề nghị Himiko cho em mượn dùng một hôm rồi... Cơ mà hình như kích cỡ lại không vừa cho lắm. Cơ thể cô ấy rõ ràng là "đồ sộ" hơn em rất nhiều"
Lily như thoáng nhớ lại buổi tối hôm qua, cả người bất giác run lên.
Lúc này, Himiko cũng từ trong phòng bước ra với dáng vẻ lôi thôi y chang Lily vừa mới nãy, thậm chí là còn kinh khủng hơn. Quan trọng là dường như lắng nghe được những gì Trần Hoài Nam vừa nói, cô ấy liền nở một nụ cười quyến rũ: "Vậy ra là cậu có "tia" cơ thể của tôi nhỉ? Đồ~ biến~ thái~"
"Chứ sáng nào cậu cũng trưng ra bộ dạng như thế thì tôi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi mù hả má?"
"Hì... Coi như là đang trả tiền thuê nhà cho cậu đó~" Himiko mỉm cười, chủ động đá lông mi với Trần Hoài Nam một cái: "Nếu như cậu muốn, tôi còn có thể cho cậu xem nhiều hơn thế này nữa... Tất nhiên là chỉ mình cậu có quyền này thôi nha"
"Méo, đồ lẳng lơ"
"Làm gì có đâu, cậu thật sự không có một chút tế bào hài hước nào cả. Thật không đáng yêu chút nào"
Lily nhìn qua nhìn lại giữa hai người, sau đó chắp hai tay lại với vẻ mặt tươi cười: "Anh chị thật sự rất thân thiết nhỉ?"
"Chuyện đó hả... Có lẽ em nói đúng. Anh chị đã từng vào sinh ra tử mấy lần rồi, từ góc độ nào nói mà nói thì cũng có thể xem như sinh tử chi giao. Em biết đấy, con gái tuyệt đối sẽ không tự tiện bước vào nhà một người đàn ông mà họ không tin tưởng chứ đừng nói gì đến chuyện sống chung"
Himiko vươn vai, ngáp một cái nhưng những gì cô ấy đang nói ra lại không giống như những lời vu vơ nói đùa: "Chị tin tưởng anh của em, thậm chí còn tin tưởng đến mức có thể để lộ da thịt ra trước mặt mà không sợ cậu ta có ý đồ xấu với mình. Nói sao thì nói, cậu ta cũng là một thằng đầu đất cứng nhắc chính hiệu mà"
Trần Hoài Nam mài răng: "Nói đến cùng thì cô là đang khen ngợi hay đang ngầm mỉa mai tôi vậy?"
"Em nghĩ là cả hai đó" Lily thay mặt Himiko đưa ra câu trả lời, đồng thời còn nở một nụ cười vui vẻ: "Vả lại chị ấy không nói dối đâu. Trực giác của em đang mách bảo rằng anh đúng là kiểu người như vậy"
"Kể cả vậy thì cô cũng nên giữ giá một chút, đừng có hở tí ra là dirty talk chứ?"
Himiko đưa tay ôm lấy Lily, cười cười: "Nhìn thấy không? Chị chỉ cần tỏ ra thoáng đạt một chút thôi là cậu ta sẽ nhắc nhở ngay. Thật là... Cậu ta lẽ ra không nên sống ở thời đại này nhỉ? Con gái bây giờ thường thì không có thùy mị nết na như trong tưởng tượng của cậu ta đâu"
"Chỉ có cô như thế thôi!"
Lily hơi đỏ mặt, ấp úng nói: "Chị này, em lại nghĩ anh ấy nói đúng đó... Mặc dù em không hiểu "dirty talk" nghĩa là gì nhưng em cứ có cảm giác chuyện đó không được đứng đắn cho lắm. Vả lại, những gì chị nói vừa rồi làm em xấu hổ quá..."
"Vậy là em bắt cùng tần số với cậu ta rồi"
Himiko thở dài, nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi lẽo đẽo tiến vào phòng tắm để thay một bộ đồ khác kín đáo hơn.
...
...
Sau một bữa ăn sáng lành mạnh, Trần Hoài Nam đã quyết định sẽ dẫn Lily ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Bên cạnh đó, gần đây Himiko đang khá rỗi việc nên cũng tỏ ý muốn đi theo chơi cùng, và dĩ nhiên là hai người kia đã không từ chối.
Nhất là với Trần Hoài Nam. Việc có Himiko đi theo ngược lại là một sự trợ giúp lớn.
"Mà này, cậu nghĩ nền kinh tế của chúng ta sẽ ổn sau vụ này chứ? Tôi không nghĩ là chúng ta đã tiết kiệm được nhiều đến mức đủ kham cho một buổi đi chơi đâu" Himiko thật thận trọng hỏi.
Trần Hoài Nam vừa dắt tay Lily, vừa thử suy tính một chút: "Lão thầy giáo đó có để lại cho tôi không ít tiền phòng thân. Có vẻ như lão cũng dự liệu được ta sẽ phải mua sắm rất nhiều thứ cho Lily. Thành ra ít nhất là thời điểm hiện tại, cậu không cần phải lo về mấy chuyện này"
"Lão ta đôi khi cũng tử tế phết nhỉ?"
"Ờ, ước gì lão ta cũng đối xử với chúng ta dịu dàng như vậy"
Nói đến đây, cả hai người không hẹn mà đồng loạt thở dài.
Riêng Lily thì đang mải mê quan sát mọi thứ xung quanh mình nên cũng không để ý lắm đến cuộc trò chuyện giữa hai người. Đối với cô ấy, mọi sự vật trên thế giới này đều kì lạ, đều mới mẻ, hoàn toàn dư sức để đánh thức trí tò mò mãnh liệt bên trong cô ấy vốn đã ngủ say từ lâu.
Giống như những ông bố bình thường trên thế giới này, Trần Hoài Nam đã phải chống đỡ hàng tỉ câu hỏi đến từ phía Lily một cách dồn dập, đều đặn và liên tục. Lí do cũng dễ hiểu thôi, chỉ bởi vì Lily không biết một chút gì về thế giới này cả, thành ra việc cô ấy có thể đặt ra một tỉ câu hỏi cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Chẳng là... Việc đó làm cho Trần Hoài Nam mệt muốn chết, phải giải thích nhiều đến nỗi muốn khát khô cả cổ họng. Cũng may là Himiko đã đủ tinh tế để tiếp tế cho cậu một chai nước lọc, bằng không thì...
Ra đến khu mua sắm, Himiko đã ra hiệu cho cả nhóm dừng lại để ưu tiên mục tiêu hàng đầu: "Nam, cậu đi mua những gì cậu cần đi, còn tôi cùng Lily sẽ đi mua sắm quần áo một lát. Cậu biết đấy, đây là chuyện tối quan trọng mà"
Trần Hoài Nam gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Cứ như thế, nhóm người liền phân chia ra mỗi người mỗi hướng đi, đợi khi nào xong việc Trần Hoài Nam sẽ quay trở lại cửa tiệm quần áo để đón hai nữ.
Sau khi Trần Hoài Nam rời đi, Lily trong vô thức nắm lấy góc áo của Himiko, vẻ mặt tỏ ra lưu luyến không rời nói: "Chị, bộ anh ấy thật sự không đi với chúng ta được sao?"
"Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua là do cậu ta ngại việc nhìn thấy da thịt của em mà thôi" Himiko lây nhiễm thói xoa đầu của Trần Hoài Nam, cười nói: "Các ông bố, bà mẹ cùng con cái, thậm chí là các cặp đôi vẫn thường xuyên đi vào những nơi như thế này mà, có chết ai đâu?"
Lily hơi cúi đầu, tâm tình dường như có đôi chút sa sút.
"Không sao đâu, lát nữa xong việc cậu ta sẽ quay lại ngay thôi. Mau theo chị đi, chị đang nóng lòng muốn xem thử em sẽ trông dễ thương như thế nào với các mặt hàng thời trang của thế giới này đấy"
"A? Chị..."
Chưa kịp nói gì thêm thì Lily đã bị Himiko kéo thẳng vào khu trung tâm mua sắm. Suốt một quãng đường, Lily chỉ có thể răm rắp nghe theo sự hướng dẫn của Himiko, cho đến khi tìm đến quầy hàng đồ lót, cô ấy mới nói: "Em tự chọn đi, cái nào cũng được, sau đó qua căn buồng kia mặc vào cho chị xem thử"
"Ngay tại đây luôn ạ?"
"Không có ai dám nhìn đâu, sợ gì?"
"... Vâng"
Lily tỏ ra khá ngượng ngùng về việc phải thay đồ ở đây. Tuy nhiên khi nhìn lại thì xung quanh đây cũng đang không có nam giới nào khác, lại còn có chị Himiko ở đây canh giữ nên cô ấy cũng khá là yên tâm.
"Dễ thương... Dễ thương...".
Lily nhắm mắt chọn đại lấy một bộ rồi bước vào phòng thay đồ với vẻ mặt có phần nghi hoặc: "Cái này... Phải sử dụng như thế nào đây ta?"
Một lúc sau đó, do cảm thấy khá lo lắng nên Himiko cũng tìm đến trước phòng Lily, lên tiếng hỏi: "Ổn không em? Có gì nhớ hỏi chị một tiếng"
"Chị ơi... Thứ này ấm áp quá, nhưng em cứ có cảm giác thật kì lạ..."
"Đâu? Cho chị xem"
Himiko đột nhiên mở xoạch tấm rèm ra làm cho Lily sợ hết hồn, bản năng che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình. Cơ mà Himiko cũng không quá để tâm đến biểu cảm chín mặt của Lily, chỉ liếc ngang liếc dọc vài lần rồi khẽ cười: "Cậu ta nói không sai, em có mặc cái gì cũng dễ thương cả... Hừm, người ta thường gọi kiểu người như em là thiên sứ nhỉ?"
"Thiên sứ... Anh ấy nói thế sao chị?"
"Không có, nhưng chị khá chắc là cậu ta đang có suy nghĩ tương tự như vậy đấy" Himiko kéo rèm lại, dịu dàng nói ra: "Giờ thì mau mặc đồ lại cho chỉnh tề đi, chị sẽ chọn cho em thêm vài bộ đồ lót rồi ta liền chuyển sang mua quần áo chính"
"Dạ... Vâng"
Sáng hôm sau, Trần Hoài Nam đã dậy sớm để chuẩn bị thức ăn cho cả nhà. Hôm nay cậu đã quyết tâm sẽ hoàn thành phần công việc vẫn còn dang dở hôm qua, đó chính là đi chợ mua sắm.
Khi dọn đến ở căn nhà mới này, mọi đồ dùng thiết yếu đều đã có đầy đủ từ trước kể cả thức ăn, nước uống và rất rất nhiều thứ khác. Với điều kiện đó, lẽ ra cậu đã không phải vác mặt đi chợ nữa... Tuy nhiên bây giờ cậu lại nghĩ mình nên làm gì đó cho bé Lily, nhất là về vấn đề đồ lót.
Biết là chiếc váy kia cũng khá kín đáo rồi, thế nhưng khi nghĩ tới việc con bé đang không mặc đồ lót, cậu thật sự không thể nào ứng xử một cách tự nhiên cho nổi!
Mặc dù đã tự nhận là anh trai nhưng Trần Hoài Nam vẫn chưa thể xem con bé như em gái ngay được. Chính vì con bé quá mức trong sáng, quá mức đơn thuần, tạo ra cho cậu chút chút cảm giác "tôn sùng" nên cậu mới không thể xem Lily như một đứa em gái đúng nghĩa.
Chuẩn bị thức ăn được một lúc thì Lily đã tỉnh dậy đẩy cửa phòng ra ngoài, váy dài xộc xệch, tóc tai rối mù, tay dụi dụi mắt, thoạt nhìn có vẻ lôi thôi nhưng vẫn vô cùng đáng yêu theo một cách nào đó.
Nhìn thấy Trần Hoài Nam đang bận bịu làm bếp, cô bé khẽ nấp qua một bên rồi chăm chú ngắm nhìn cậu ta một hồi lâu. Cuối cùng, cậu ta mới không nhịn được nói: "Đừng nhìn chằm chằm anh như thế chứ em, khó làm việc lắm đấy"
"Hì"
Lily cười một tiếng, long lanh tinh khiết tựa như hạt sương ban mai.
"Không định ngủ thêm một chút nữa sao? Dậy sớm như thế làm gì?"
"Ngủ với chị ấy ngộp thở quá, em có muốn cũng không thể ngủ ngon được" Lily hơi nhăn mũi, trông có vẻ khá bất mãn về quãng thời gian ngủ chung với Himiko.
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu có thể hiểu cô bé đang ám chỉ điều gì, và cậu cũng ước gì là mình không hiểu.
"Không biết đến khi nào thì em mới có thể "lớn" được như chị ấy nhỉ? Đã khá lâu rồi em không cao thêm được chút nào cả, chẳng biết là em có còn phát triển được hay không nữa..."
Trần Hoài Nam vừa làm vừa cười nói: "Anh thấy em vẫn còn nhỏ mà, tạm thời đừng vội quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì. À phải rồi, năm nay em mấy tuổi rồi?"
"Gần một nghìn tuổi ạ"
"Ha ha, đã một nghìn tuổi rồi à?"
"..."
Mất vài giây hoàn thành chu kỳ phản xạ, Trần Hoài Nam đột nhiên dừng lại, mặt mũi đều tràn đầy vẻ khó tin nhìn Lily: "Cái gì? Em vừa bảo em bao nhiêu cơ?"
"Gần một nghìn ạ, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì em cũng chẳng nhớ rõ nữa. Bất quá phần lớn quãng thời gian đó em đều luôn ở trong trạng thái ngủ say cả... Đâm ra lượng thời gian em thức tỉnh để chứng kiến thế giới cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn mười năm mà thôi"
Trần Hoài Nam: "..."
Thì ra lúc trước cậu đã xem một người con gái đủ tuổi để làm tổ tiên cậu như một đứa em gái mỏng manh cần được cậu che chở đó ư? Ôi... Thần linh ơi...
"Tuổi thật một nghìn, tuổi cơ thể tầm mười hai mười ba, tuổi tâm lí thì..."
Trần Hoài Nam cứ đứng chết trân lẩm bẩm cái gì đó trong vô thức làm cho Lily bắt đầu có chút nghi hoặc. Mãi đến khi đống đồ ăn đã sắp sửa cháy khét, cậu ta mới hoảng hồn tỉnh lại khắc phục trước khi mọi công sức hoá thành công cốc.
Đợi Trần Hoài Nam xoay sở xong, Lily mới tiến tới kéo kéo áo cậu ta với vẻ tò mò: "Anh này, hôm nay anh định ra ngoài mua sắm có đúng không? Em nghe chị Himiko nói là anh sẽ mua đồ lót cho em... Thế nó là cái gì vậy anh? Từ vẻ mặt của chị ấy, em có cảm giác nó là một thứ rất quan trọng"
"Ừ, cực kì cực kì quan trọng là đằng khác" Trần Hoài Nam có chút không dám nhìn "cô bé" mà trả lời: "Em có biết là mình không nên cho người khác giới nhìn thấy cơ thể của mình hay không?"
"Dĩ nhiên là em biết. Rồi sao nữa anh?"
"Đồ lót ấy à..."
Đợi đến khi đống thức ăn trong nồi đã đi vào ổn định, Trần Hoài Nam mới hạ lửa xuống, quay sang giải thích một mạch cho Lily nghe. Mất khoảng gần mười phút phổ cập kiến thức cơ bản, Lily mới gật đầu, tỏ ra đã hiểu với đôi má ửng hồng.
"Giờ thì em hiểu rồi đấy, nó chính là thứ mà anh bắt buộc phải mua cho em" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Thật ra thì trước đó anh có đề nghị Himiko cho em mượn dùng một hôm rồi... Cơ mà hình như kích cỡ lại không vừa cho lắm. Cơ thể cô ấy rõ ràng là "đồ sộ" hơn em rất nhiều"
Lily như thoáng nhớ lại buổi tối hôm qua, cả người bất giác run lên.
Lúc này, Himiko cũng từ trong phòng bước ra với dáng vẻ lôi thôi y chang Lily vừa mới nãy, thậm chí là còn kinh khủng hơn. Quan trọng là dường như lắng nghe được những gì Trần Hoài Nam vừa nói, cô ấy liền nở một nụ cười quyến rũ: "Vậy ra là cậu có "tia" cơ thể của tôi nhỉ? Đồ~ biến~ thái~"
"Chứ sáng nào cậu cũng trưng ra bộ dạng như thế thì tôi biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi mù hả má?"
"Hì... Coi như là đang trả tiền thuê nhà cho cậu đó~" Himiko mỉm cười, chủ động đá lông mi với Trần Hoài Nam một cái: "Nếu như cậu muốn, tôi còn có thể cho cậu xem nhiều hơn thế này nữa... Tất nhiên là chỉ mình cậu có quyền này thôi nha"
"Méo, đồ lẳng lơ"
"Làm gì có đâu, cậu thật sự không có một chút tế bào hài hước nào cả. Thật không đáng yêu chút nào"
Lily nhìn qua nhìn lại giữa hai người, sau đó chắp hai tay lại với vẻ mặt tươi cười: "Anh chị thật sự rất thân thiết nhỉ?"
"Chuyện đó hả... Có lẽ em nói đúng. Anh chị đã từng vào sinh ra tử mấy lần rồi, từ góc độ nào nói mà nói thì cũng có thể xem như sinh tử chi giao. Em biết đấy, con gái tuyệt đối sẽ không tự tiện bước vào nhà một người đàn ông mà họ không tin tưởng chứ đừng nói gì đến chuyện sống chung"
Himiko vươn vai, ngáp một cái nhưng những gì cô ấy đang nói ra lại không giống như những lời vu vơ nói đùa: "Chị tin tưởng anh của em, thậm chí còn tin tưởng đến mức có thể để lộ da thịt ra trước mặt mà không sợ cậu ta có ý đồ xấu với mình. Nói sao thì nói, cậu ta cũng là một thằng đầu đất cứng nhắc chính hiệu mà"
Trần Hoài Nam mài răng: "Nói đến cùng thì cô là đang khen ngợi hay đang ngầm mỉa mai tôi vậy?"
"Em nghĩ là cả hai đó" Lily thay mặt Himiko đưa ra câu trả lời, đồng thời còn nở một nụ cười vui vẻ: "Vả lại chị ấy không nói dối đâu. Trực giác của em đang mách bảo rằng anh đúng là kiểu người như vậy"
"Kể cả vậy thì cô cũng nên giữ giá một chút, đừng có hở tí ra là dirty talk chứ?"
Himiko đưa tay ôm lấy Lily, cười cười: "Nhìn thấy không? Chị chỉ cần tỏ ra thoáng đạt một chút thôi là cậu ta sẽ nhắc nhở ngay. Thật là... Cậu ta lẽ ra không nên sống ở thời đại này nhỉ? Con gái bây giờ thường thì không có thùy mị nết na như trong tưởng tượng của cậu ta đâu"
"Chỉ có cô như thế thôi!"
Lily hơi đỏ mặt, ấp úng nói: "Chị này, em lại nghĩ anh ấy nói đúng đó... Mặc dù em không hiểu "dirty talk" nghĩa là gì nhưng em cứ có cảm giác chuyện đó không được đứng đắn cho lắm. Vả lại, những gì chị nói vừa rồi làm em xấu hổ quá..."
"Vậy là em bắt cùng tần số với cậu ta rồi"
Himiko thở dài, nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi lẽo đẽo tiến vào phòng tắm để thay một bộ đồ khác kín đáo hơn.
...
...
Sau một bữa ăn sáng lành mạnh, Trần Hoài Nam đã quyết định sẽ dẫn Lily ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Bên cạnh đó, gần đây Himiko đang khá rỗi việc nên cũng tỏ ý muốn đi theo chơi cùng, và dĩ nhiên là hai người kia đã không từ chối.
Nhất là với Trần Hoài Nam. Việc có Himiko đi theo ngược lại là một sự trợ giúp lớn.
"Mà này, cậu nghĩ nền kinh tế của chúng ta sẽ ổn sau vụ này chứ? Tôi không nghĩ là chúng ta đã tiết kiệm được nhiều đến mức đủ kham cho một buổi đi chơi đâu" Himiko thật thận trọng hỏi.
Trần Hoài Nam vừa dắt tay Lily, vừa thử suy tính một chút: "Lão thầy giáo đó có để lại cho tôi không ít tiền phòng thân. Có vẻ như lão cũng dự liệu được ta sẽ phải mua sắm rất nhiều thứ cho Lily. Thành ra ít nhất là thời điểm hiện tại, cậu không cần phải lo về mấy chuyện này"
"Lão ta đôi khi cũng tử tế phết nhỉ?"
"Ờ, ước gì lão ta cũng đối xử với chúng ta dịu dàng như vậy"
Nói đến đây, cả hai người không hẹn mà đồng loạt thở dài.
Riêng Lily thì đang mải mê quan sát mọi thứ xung quanh mình nên cũng không để ý lắm đến cuộc trò chuyện giữa hai người. Đối với cô ấy, mọi sự vật trên thế giới này đều kì lạ, đều mới mẻ, hoàn toàn dư sức để đánh thức trí tò mò mãnh liệt bên trong cô ấy vốn đã ngủ say từ lâu.
Giống như những ông bố bình thường trên thế giới này, Trần Hoài Nam đã phải chống đỡ hàng tỉ câu hỏi đến từ phía Lily một cách dồn dập, đều đặn và liên tục. Lí do cũng dễ hiểu thôi, chỉ bởi vì Lily không biết một chút gì về thế giới này cả, thành ra việc cô ấy có thể đặt ra một tỉ câu hỏi cũng không phải chuyện gì quá kì lạ.
Chẳng là... Việc đó làm cho Trần Hoài Nam mệt muốn chết, phải giải thích nhiều đến nỗi muốn khát khô cả cổ họng. Cũng may là Himiko đã đủ tinh tế để tiếp tế cho cậu một chai nước lọc, bằng không thì...
Ra đến khu mua sắm, Himiko đã ra hiệu cho cả nhóm dừng lại để ưu tiên mục tiêu hàng đầu: "Nam, cậu đi mua những gì cậu cần đi, còn tôi cùng Lily sẽ đi mua sắm quần áo một lát. Cậu biết đấy, đây là chuyện tối quan trọng mà"
Trần Hoài Nam gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Cứ như thế, nhóm người liền phân chia ra mỗi người mỗi hướng đi, đợi khi nào xong việc Trần Hoài Nam sẽ quay trở lại cửa tiệm quần áo để đón hai nữ.
Sau khi Trần Hoài Nam rời đi, Lily trong vô thức nắm lấy góc áo của Himiko, vẻ mặt tỏ ra lưu luyến không rời nói: "Chị, bộ anh ấy thật sự không đi với chúng ta được sao?"
"Cũng không hẳn là vậy, chẳng qua là do cậu ta ngại việc nhìn thấy da thịt của em mà thôi" Himiko lây nhiễm thói xoa đầu của Trần Hoài Nam, cười nói: "Các ông bố, bà mẹ cùng con cái, thậm chí là các cặp đôi vẫn thường xuyên đi vào những nơi như thế này mà, có chết ai đâu?"
Lily hơi cúi đầu, tâm tình dường như có đôi chút sa sút.
"Không sao đâu, lát nữa xong việc cậu ta sẽ quay lại ngay thôi. Mau theo chị đi, chị đang nóng lòng muốn xem thử em sẽ trông dễ thương như thế nào với các mặt hàng thời trang của thế giới này đấy"
"A? Chị..."
Chưa kịp nói gì thêm thì Lily đã bị Himiko kéo thẳng vào khu trung tâm mua sắm. Suốt một quãng đường, Lily chỉ có thể răm rắp nghe theo sự hướng dẫn của Himiko, cho đến khi tìm đến quầy hàng đồ lót, cô ấy mới nói: "Em tự chọn đi, cái nào cũng được, sau đó qua căn buồng kia mặc vào cho chị xem thử"
"Ngay tại đây luôn ạ?"
"Không có ai dám nhìn đâu, sợ gì?"
"... Vâng"
Lily tỏ ra khá ngượng ngùng về việc phải thay đồ ở đây. Tuy nhiên khi nhìn lại thì xung quanh đây cũng đang không có nam giới nào khác, lại còn có chị Himiko ở đây canh giữ nên cô ấy cũng khá là yên tâm.
"Dễ thương... Dễ thương...".
Lily nhắm mắt chọn đại lấy một bộ rồi bước vào phòng thay đồ với vẻ mặt có phần nghi hoặc: "Cái này... Phải sử dụng như thế nào đây ta?"
Một lúc sau đó, do cảm thấy khá lo lắng nên Himiko cũng tìm đến trước phòng Lily, lên tiếng hỏi: "Ổn không em? Có gì nhớ hỏi chị một tiếng"
"Chị ơi... Thứ này ấm áp quá, nhưng em cứ có cảm giác thật kì lạ..."
"Đâu? Cho chị xem"
Himiko đột nhiên mở xoạch tấm rèm ra làm cho Lily sợ hết hồn, bản năng che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình. Cơ mà Himiko cũng không quá để tâm đến biểu cảm chín mặt của Lily, chỉ liếc ngang liếc dọc vài lần rồi khẽ cười: "Cậu ta nói không sai, em có mặc cái gì cũng dễ thương cả... Hừm, người ta thường gọi kiểu người như em là thiên sứ nhỉ?"
"Thiên sứ... Anh ấy nói thế sao chị?"
"Không có, nhưng chị khá chắc là cậu ta đang có suy nghĩ tương tự như vậy đấy" Himiko kéo rèm lại, dịu dàng nói ra: "Giờ thì mau mặc đồ lại cho chỉnh tề đi, chị sẽ chọn cho em thêm vài bộ đồ lót rồi ta liền chuyển sang mua quần áo chính"
"Dạ... Vâng"