Chương 51: Một chân trời mới
Đợi đến lúc nhóm Trần Hoài Nam chơi đến mức thoả thích trong Game Center thì cũng đã quá đầu giờ chiều, cái nắng gắt bỏng cháy da thịt đã đổ xuống khiến bất kì ai đều phải sinh tâm lí ngại ra ngoài. Chỉ ngoại trừ Lily - một người đã luôn truy cầu ánh sáng và yêu ánh sáng mặt trời hơn bất kì thứ gì trên đời này.
Thấy Lily hướng mắt ra ngoài với ý muốn tắm nắng, cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko đều dốc lòng khuyên bảo nhằm tránh để cô bé làm điều dại dột.
Phải biết rằng ánh nắng đó cộng thêm sức nóng của mặt đường thì ít gì cũng khoảng gần bốn mươi độ! Thành ra nếu không cẩn thận thì con bé sẽ bị sốc nhiệt mất!
Bị cả hai "người lớn" cùng nhau ngăn cản, Lily cuối cùng cũng phải chịu thua trước lí lẽ của hai người họ. Kỳ thực, bản thân cô ấy biết rõ hai người họ làm vậy chỉ vì sự an toàn của cô ấy mà thôi... Nhưng mà họ cũng không hề biết rằng thứ nhiệt độ đó chẳng những không gây hại cho cô ấy, ngược lại còn giúp cho cô ấy mạnh hơn.
Cơ mà bây giờ chắc hai người đó sẽ không tin cô ấy đâu nhỉ? Thôi thì về sau cố tìm cách thuyết phục hai người đó vậy.
Nghĩ đến đó, Lily chỉ đành ngồi xuống với vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nhớ lại khi còn ở thế giới cũ, nơi đó rõ ràng là một nơi tràn đầy bóng tối quỷ dị và chết chóc, bất kể người dân có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể tìm ra nổi một tia sáng làm hi vọng... Thế nhưng nơi đây lại hoàn toàn trái ngược. Mặt trời ở đây sáng và nóng đến mức khiến người ta phải e ngại tiếp xúc trực tiếp với nó luôn... Thật trớ trêu làm sao.
Tự nhiên, Lily cảm thấy có chút tủi thân.
"Vốn dĩ định tạt qua công viên một chuyến nhưng coi bộ phải để hôm khác lại tính tiếp rồi. Trời hôm nay nắng to quá, không giống cảm giác Lễ Giáng Sinh đã sắp sửa đến gần chút nào"
Nắng to giữa trời đông... Thoạt nghe có vẻ hư cấu nhưng bằng cách nào đó nó đã thật sự diễn ra ngay trước mắt họ đây.
Vừa nói, Trần Hoài Nam vừa kiểm kê lại mọi thứ một chút: "Mà cũng nhờ có quả Jackpot của Lily mà chúng ta đã tiết kiệm được một mớ tiền, lại còn cả màn gắp thú thần sầu của tôi nữa... Ha ha, ngẫm lại thì thu hoạch của ngày hôm nay cũng phong phú thật, đủ để hai cô chơi mấy ngày"
"Anh định về sao?" Lily hỏi.
"Ừ, đồ đạc cho em đã mua xong rồi, chơi bời cũng chơi xong nốt, mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu còn muốn chơi thì đợi hôm khác anh sẽ dẫn em đi tiếp"
Nói gì thì nói, Trần Hoài Nam cũng phải giữ đức lại một chút. Số tiền này tuy không phải của cậu nhưng theo một góc độ nào đó mà nói thì chúng thuộc về Lily, do vậy... Cậu cũng phải tìm cách quản lí chi tiêu chúng sao cho thật hợp lí mới được.
Đã là thói quen thì khó bỏ lắm.
"Đã lỡ rồi thì hôm nay nhóm chúng ta liền ăn tối ở ngoài đi. Dù sao thì Lily cũng cần phải biết thêm về thế giới này mà, chẳng phải bây giờ vừa đúng dịp sao?" Himiko cười tủm tỉm nói.
"Ý kiến hay. Mà này, đến bao giờ thì cậu mới chịu đưa con cá heo đó cho tôi cất đi vậy? Bộ cậu không cảm thấy nó đang có hơi cồng kềnh sao?"
"Hứ" Himiko điêu ngoa một tiếng rồi quay mặt đi: "Cái đồ thiên vị loli như cậu thì hiểu cái gì chứ? Tuy trông không giống lắm nhưng tôi cũng là một thiếu nữ đó nha! Tóm lại, việc tôi thích ôm một thứ gì đó dễ thương là sai lắm hay sao?"
Trần Hoài Nam: "..."
Tôi nói thế bao giờ?
Cô vẫn còn giận chuyện hồi sáng luôn hả? Sao giận dai dữ vậy má trẻ?
Lily ngước mặt lên nhìn Himiko, trầm tư, há miệng ra như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Cứ như thế cô bé xoắn xuýt rồi lại trầm tư, chẳng biết là đang gặp vấn đề gì nữa.
"3 giờ chiều rồi sao? Vẫn chưa trễ lắm, hay là thử đi xem một bộ phim nhỉ? Coi khoảng ba tiếng đồng hồ là đến 6 giờ tối, vừa khít khung giờ đi chơi đêm luôn"
"Coi phim?" Lily lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Nam với vẻ mặt háo hức đến cực điểm: "Anh ơi, "phim" là cái gì thế? Nó có thú vị như mấy cái game mình vừa chơi không anh? Mình sẽ đi xem ngay bây giờ chứ anh? Ngay bây giờ?"
"Bình tĩnh nào, anh sẽ dẫn em đi nên đừng có dí thẳng vào mặt anh như thế chứ" Trần Hoài Nam dùng tay đẩy Lily ra, đồng thời thử lên mạng đặt vé một tí: "Chết thật, mấy rạp phim ở gần đây toàn chiếu phim kinh dị thôi, sao mà cho bé Lily đáng yêu của tôi xem được?"
Himiko: "..., Nam à, bé Lily của cậu thật ra cũng đâu có nhỏ đến thế?"
"Không cần biết, bao giờ em ấy lớn bằng tôi rồi tính tiếp" Trần Hoài Nam chém đinh chặt sắt nói tiếp: "À, hình như có bộ phim tình cảm lãng mạn này, em có muốn xem thử không Lily?"
"Lãng mạn? Là tình yêu hả anh?"
"Ờ, ở tuổi em chắc là thích thể loại này lắm, anh đoán vậy"
"Trước giờ em chỉ biết về tình yêu trong những câu chuyện mà chị Via thường kể cho em nghe trước khi đi ngủ mà thôi. Tuy rằng em không hiểu "tình yêu" cụ thể là gì nhưng em cũng muốn xem thử nó trông như thế nào lắm"
Chị Via? Ai thế? Người quen?
"Thứ đó nhiều nghĩa lắm em, từ từ rồi em sẽ hiểu thôi" Trần Hoài Nam khoé miệng co giật: "Cơ mà tại sao một thằng đụt sống độc thân mười tám năm như mình lại tỏ ta hiểu biết như thế nhỉ? Nghe sai quá sai"
"Cậu chưa có bạn gái bao giờ sao?" Himiko có chút ngạc nhiên hỏi.
Trần Hoài Nam lắc đầu với vẻ đắng chát: "Thì... Trước kia tôi thuộc kiểu người hướng nội, không mấy khi chủ động nói chuyện với người khác. Tình trạng đó chỉ mới được cải thiện khi tôi đặt chân vào cái lớp đó thôi... Cậu hiểu ý tôi đúng không?"
Himiko khẽ cười: "Tôi hiểu mà. Bất quá, tôi vẫn thật không ngờ tới một người như cậu lại không có nỗi một đời bạn gái dù đã mười tám năm trôi qua. Chậc, thật lòng mà nói thì tôi đã bắt đầu hiếu kỳ về con người trước kia của cậu rồi đó"
"Cậu đang khen hay đang chê tôi vậy?"
"Đang khen đó đồ ngốc. Tôi đã sống với cậu đủ lâu để hiểu được cậu là kiểu người như thế nào rồi" Himiko vỗ vai Trần Hoài Nam với aura của mẹ: "Vì thế, tôi tin là cậu sẽ có bạn gái sớm thôi, chắc chắn"
"... Đừng có bật cái hào quang chết khiếp đó lên giùm cái, nên nhớ rằng tôi đây mới là người đang phải còng lưng ra nuôi cậu!"
Himiko như bị chọc giận, lập tức vươn tay tới xách lỗ tai Trần Hoài Nam lên một cách vô cùng quyết liệt, khác hẳn với phong cách có phần nhẹ nhàng hồi sáng!
Đau! Đau suýt khóc! Đau đến chết đi được! Nhưng vì để giữ vững tôn nghiêm trước mặt Lily, cậu nhất định phải nhịn bằng mọi giá!
...
...
Đến rạp chiếu phim, Trần Hoài Nam lại tự mình lo liệu mọi việc. Sau khi cậu ta quay trở lại cùng một túi bỏng ngô lớn trên tay, cả nhóm đã bước vào bên trong chiếc rạp tối om om cùng với những người khác, và đặc biệt là hầu hết những người đang có mặt ở đây đều là các cặp đôi.
Tận mắt nhìn thấy những cử chỉ thân mật của các cặp đôi nọ, Trần Hoài Nam thì không có biểu cảm gì nhưng Himiko lại trông có vẻ mất tự nhiên. Đặc biệt là Lily với tâm hồn ngây thơ trong sáng, cô bé đã đỏ mặt cúi đầu từ nãy đến giờ rồi.
"Lần sau phải bao cả rạp mới được" Trần Hoài Nam vừa ngồi chờ vừa thầm nghĩ trong đầu.
Không lâu sau đó, bộ phim mà họ đang chờ đợi đã được người ta chiếu lên. Trùng hợp thay bộ phim này lại là kiểu phim tình cảm thanh xuân vườn trường, đâm ra Himiko cũng bắt đầu đỏ mặt lên rồi.
Tuy vậy, Trần Hoài Nam vẫn bình thản như trước, ngồi ăn bỏng ngô mà thưởng thức bộ phim với cái đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì nhiều giống như Himiko.
Lily thì khác với hai người họ, cô bé đang tập trung coi bộ phim này với tâm thế cực kì thưởng thức. Với cô bé, tình yêu là một khái niệm gì đó vừa mới mẻ vừa thú vị, đồng thời cũng chứa đựng một sức hút vô cùng lớn, nhất là đối với kiểu người hay mơ mộng như cô ấy.
Nói đi cũng phải nói lại, bộ phim này cũng diễn ra theo một cách rất đúng trình tự. Từ một cái va chạm ngẫu nhiên giữa hai người xa lạ rồi đi đến làm quen, trở nên thân thiết trước những bước ngoặc rồi đến nắm tay, thề non hẹn biển rồi cuối cùng là hôn nhau và đi đến tình yêu...
Một chuyện tình đẹp, không mấy kịch tính và vô cùng nhẹ nhàng, thích hợp với những người chỉ đơn thuần thích thưởng thức vẻ đẹp của tình yêu.
Bất quá, như thế cũng không có nghĩa là bộ phim này nhàm chán. Đạo diễn cùng đội ngũ biên kịch đã rất tinh tế lồng ghép những triết lí thông qua những tình huống tưởng chừng như bình thường để biến nó trở nên phi thường. Điều đó đã khiến cho bộ phim không chỉ đơn giản là bài học về tình yêu mà còn là cả về tình bạn và tình thương trong gia đình nữa.
Cơ mà đời thì không giống như phim đâu, thành ra Trần Hoài Nam cũng không học được gì mấy. Dù sao thì cậu ta cũng độc thân quá lâu rồi, đã không biết gì về tình yêu thì làm sao mà học?
Tóm lại...
Cái bọn này, hôn nhau chụt chụt trong rạp phim trông ngứa mắt thật. Bộ mấy người đó không biết xấu hổ hả trời?
Đó là suy nghĩ thực sự của cậu ta sau khi bộ phim kết thúc.
...
...
Sau khi rời khỏi rạp phim, Lily vẫn còn ngất ngây với cái thế giới mới vừa được mở ra trong tâm hồn mình. Còn Himiko thì có vẻ gì đó bồn chồn lo lắng, thi thoảng lại nhìn Trần Hoài Nam với ánh mắt rất kì lạ... Có lẽ là vì câu chuyện bên trong bộ phim ấy rất giống với câu chuyện đã diễn ra ngoài đời thực giữa cô ấy và cậu ta.
Bất quá, khi biết được cậu ta không hề nhận ra chuyện đó, Himiko mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sẽ rất khó xử nếu cậu ta nhận ra nha... Mặc dù cô ấy cũng chẳng biết tại sao mình lại thấy khó xử nữa.
Kệ đi, phim vẫn là phim, đừng đem so sánh với ngoài đời làm gì!
"Trời tối rồi nhỉ? Thôi, ta cùng đi ăn tối một lát rồi về vậy" Trần Hoài Nam mệt mỏi duỗi lưng, đồng thời còn ngáp một cái thật dài: "Ngồi yên một chỗ tận mấy tiếng liền xong cảm giác yếu đuối quá, chắc phải làm vài lon cho tỉnh táo lại rồi"
"Uống bia để tỉnh táo lại ư...?" Himiko thật sự có chút không biết phải nói gì với Trần Hoài Nam.
"Rồi, bé Lily của anh, tối nay em muốn ăn món gì đây? À, để anh nhắc trước với em là em nên hạn chế ăn đồ ngọt đi nhé. Buổi tối mà ăn nhiều đồ ngọt ấy à..." Trần Hoài Nam chọc chọc vào má Lily với điệu cười quái gở: "Em sẽ bị béo lên đấy"
Lily: "..., Anh thật là xấu tính. Mà về câu hỏi trước đó, thú thật là em cũng không biết phải ăn gì nữa. Cái gì đối với em cũng đều ngon cả, em không kén ăn đâu"
So với những gì cô ấy đã ăn ở thế giới cũ thì mọi món ăn trên thế giới này đều là những mặt hàng xa xỉ đối với cô ấy! Ngay cả mì gói cũng không ngoại lệ!
"Vậy hả? Được rồi, vậy thì chị cả của chúng ta muốn ăn gì đây?"
Chị cả?
Himiko thở dài, tùy tiện đáp lại: "Cái gì cũng được, tôi cũng không kén ăn"
Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn trời: "Hai người có biết là mình vừa tạo ra cho tôi một vấn đề nan giải hay không vậy?"
Hai nữ nghiêng đầu: "?"
"..."
"Thôi thì đi ăn lẩu đi"
Lựa chọn này là an toàn nhất rồi nhỉ? Trần Hoài Nam nghĩ vậy.
...
...
Đến khoảng chín giờ tối, cả nhóm trở về.
Tuy cả bọn đã dành cả ngày ra chỉ để đi chơi nhưng không hiểu sao khi về đến nhà họ lại cảm thấy mệt mỏi đến lạ thường. Tranh thủ lúc hai nữ còn đang bận dẹp đồ, Trần Hoài Nam đã gắng gượng đứng dậy đi tắm kẻo bản thân ngủ gật trước khi kịp làm thêm bất kì điều gì khác.
Mà thật ra khi ngâm mình thư giãn trong bồn nước nóng, cậu ta đã mấy lần suýt chút nữa ngủ gật luôn rồi. Cũng may là Himiko đã đứng ngoài kêu gọi, cậu ta mới có thể tỉnh lại để trả phòng cho hai nữ.
Một mình ngồi trên ghế sofa, Trần Hoài Nam vẫn cứ là hai mắt lim dim, trông gà hoá cuốc. Cậu ta bây giờ đã không còn lấy một chút sự tỉnh táo nào, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức nhưng lại chẳng còn sức để lê lết về phòng nữa... Cuối cùng, cậu ta ngã lăn ra ngủ gật ngay trên sofa.
Một lúc sau, Himiko cùng Lily đã ra khỏi phòng tắm, mắt thấy Trần Hoài Nam đang nằm bất động trên sofa liền không khỏi một trận giật mình. Đến khi nhận ra cậu ta chẳng qua chỉ đang ngủ gật, cả hai người mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
Lúc này, Lily như cũng đã thấm mệt, tay nhỏ dụi dụi mắt rồi ngáp một cái: "Chị Himiko, chị mau dìu anh ấy về phòng đi. Em... Sẽ ngủ chung với anh ấy"
"... Sao không qua ngủ với chị?"
"Ngủ với chị khó thở lắm, em chết mất"
Himiko nghe xong liền không khỏi tự tay nâng nâng cặp gò bồng màu mỡ của mình: "Chị cứ tưởng em sẽ thích nó lắm chứ, dù gì thì trên đời này làm gì có ai lại đi chê ngực to đâu? Kể cả cậu ta cũng vậy"
"Hả...?"
"Ít nhất là cậu ta chưa từng nói vậy bao giờ!"
May quá, cô ấy đã kịp đính chính lại trước khi cô nhóc ngây thơ này hiểu lầm.
"Mà thôi, đành vậy"
Nói đến đây, Himiko tự tiện đặt tay lên má Trần Hoài Nam, ánh mắt tựa như đang chứa đựng vạn điều phức tạp mà nói khẽ: "Coi như lời cảm ơn tôi dành cho cậu vì con cá heo đi. Còn về cái yêu cầu đó... Khi nào nghĩ ra thì tôi lại vòi vĩnh cậu vậy"
"Được ngủ với thiên sứ nha, cậu là sướng nhất rồi đấy"
Thấy Lily hướng mắt ra ngoài với ý muốn tắm nắng, cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko đều dốc lòng khuyên bảo nhằm tránh để cô bé làm điều dại dột.
Phải biết rằng ánh nắng đó cộng thêm sức nóng của mặt đường thì ít gì cũng khoảng gần bốn mươi độ! Thành ra nếu không cẩn thận thì con bé sẽ bị sốc nhiệt mất!
Bị cả hai "người lớn" cùng nhau ngăn cản, Lily cuối cùng cũng phải chịu thua trước lí lẽ của hai người họ. Kỳ thực, bản thân cô ấy biết rõ hai người họ làm vậy chỉ vì sự an toàn của cô ấy mà thôi... Nhưng mà họ cũng không hề biết rằng thứ nhiệt độ đó chẳng những không gây hại cho cô ấy, ngược lại còn giúp cho cô ấy mạnh hơn.
Cơ mà bây giờ chắc hai người đó sẽ không tin cô ấy đâu nhỉ? Thôi thì về sau cố tìm cách thuyết phục hai người đó vậy.
Nghĩ đến đó, Lily chỉ đành ngồi xuống với vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nhớ lại khi còn ở thế giới cũ, nơi đó rõ ràng là một nơi tràn đầy bóng tối quỷ dị và chết chóc, bất kể người dân có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể tìm ra nổi một tia sáng làm hi vọng... Thế nhưng nơi đây lại hoàn toàn trái ngược. Mặt trời ở đây sáng và nóng đến mức khiến người ta phải e ngại tiếp xúc trực tiếp với nó luôn... Thật trớ trêu làm sao.
Tự nhiên, Lily cảm thấy có chút tủi thân.
"Vốn dĩ định tạt qua công viên một chuyến nhưng coi bộ phải để hôm khác lại tính tiếp rồi. Trời hôm nay nắng to quá, không giống cảm giác Lễ Giáng Sinh đã sắp sửa đến gần chút nào"
Nắng to giữa trời đông... Thoạt nghe có vẻ hư cấu nhưng bằng cách nào đó nó đã thật sự diễn ra ngay trước mắt họ đây.
Vừa nói, Trần Hoài Nam vừa kiểm kê lại mọi thứ một chút: "Mà cũng nhờ có quả Jackpot của Lily mà chúng ta đã tiết kiệm được một mớ tiền, lại còn cả màn gắp thú thần sầu của tôi nữa... Ha ha, ngẫm lại thì thu hoạch của ngày hôm nay cũng phong phú thật, đủ để hai cô chơi mấy ngày"
"Anh định về sao?" Lily hỏi.
"Ừ, đồ đạc cho em đã mua xong rồi, chơi bời cũng chơi xong nốt, mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu còn muốn chơi thì đợi hôm khác anh sẽ dẫn em đi tiếp"
Nói gì thì nói, Trần Hoài Nam cũng phải giữ đức lại một chút. Số tiền này tuy không phải của cậu nhưng theo một góc độ nào đó mà nói thì chúng thuộc về Lily, do vậy... Cậu cũng phải tìm cách quản lí chi tiêu chúng sao cho thật hợp lí mới được.
Đã là thói quen thì khó bỏ lắm.
"Đã lỡ rồi thì hôm nay nhóm chúng ta liền ăn tối ở ngoài đi. Dù sao thì Lily cũng cần phải biết thêm về thế giới này mà, chẳng phải bây giờ vừa đúng dịp sao?" Himiko cười tủm tỉm nói.
"Ý kiến hay. Mà này, đến bao giờ thì cậu mới chịu đưa con cá heo đó cho tôi cất đi vậy? Bộ cậu không cảm thấy nó đang có hơi cồng kềnh sao?"
"Hứ" Himiko điêu ngoa một tiếng rồi quay mặt đi: "Cái đồ thiên vị loli như cậu thì hiểu cái gì chứ? Tuy trông không giống lắm nhưng tôi cũng là một thiếu nữ đó nha! Tóm lại, việc tôi thích ôm một thứ gì đó dễ thương là sai lắm hay sao?"
Trần Hoài Nam: "..."
Tôi nói thế bao giờ?
Cô vẫn còn giận chuyện hồi sáng luôn hả? Sao giận dai dữ vậy má trẻ?
Lily ngước mặt lên nhìn Himiko, trầm tư, há miệng ra như thể muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nên lời. Cứ như thế cô bé xoắn xuýt rồi lại trầm tư, chẳng biết là đang gặp vấn đề gì nữa.
"3 giờ chiều rồi sao? Vẫn chưa trễ lắm, hay là thử đi xem một bộ phim nhỉ? Coi khoảng ba tiếng đồng hồ là đến 6 giờ tối, vừa khít khung giờ đi chơi đêm luôn"
"Coi phim?" Lily lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Nam với vẻ mặt háo hức đến cực điểm: "Anh ơi, "phim" là cái gì thế? Nó có thú vị như mấy cái game mình vừa chơi không anh? Mình sẽ đi xem ngay bây giờ chứ anh? Ngay bây giờ?"
"Bình tĩnh nào, anh sẽ dẫn em đi nên đừng có dí thẳng vào mặt anh như thế chứ" Trần Hoài Nam dùng tay đẩy Lily ra, đồng thời thử lên mạng đặt vé một tí: "Chết thật, mấy rạp phim ở gần đây toàn chiếu phim kinh dị thôi, sao mà cho bé Lily đáng yêu của tôi xem được?"
Himiko: "..., Nam à, bé Lily của cậu thật ra cũng đâu có nhỏ đến thế?"
"Không cần biết, bao giờ em ấy lớn bằng tôi rồi tính tiếp" Trần Hoài Nam chém đinh chặt sắt nói tiếp: "À, hình như có bộ phim tình cảm lãng mạn này, em có muốn xem thử không Lily?"
"Lãng mạn? Là tình yêu hả anh?"
"Ờ, ở tuổi em chắc là thích thể loại này lắm, anh đoán vậy"
"Trước giờ em chỉ biết về tình yêu trong những câu chuyện mà chị Via thường kể cho em nghe trước khi đi ngủ mà thôi. Tuy rằng em không hiểu "tình yêu" cụ thể là gì nhưng em cũng muốn xem thử nó trông như thế nào lắm"
Chị Via? Ai thế? Người quen?
"Thứ đó nhiều nghĩa lắm em, từ từ rồi em sẽ hiểu thôi" Trần Hoài Nam khoé miệng co giật: "Cơ mà tại sao một thằng đụt sống độc thân mười tám năm như mình lại tỏ ta hiểu biết như thế nhỉ? Nghe sai quá sai"
"Cậu chưa có bạn gái bao giờ sao?" Himiko có chút ngạc nhiên hỏi.
Trần Hoài Nam lắc đầu với vẻ đắng chát: "Thì... Trước kia tôi thuộc kiểu người hướng nội, không mấy khi chủ động nói chuyện với người khác. Tình trạng đó chỉ mới được cải thiện khi tôi đặt chân vào cái lớp đó thôi... Cậu hiểu ý tôi đúng không?"
Himiko khẽ cười: "Tôi hiểu mà. Bất quá, tôi vẫn thật không ngờ tới một người như cậu lại không có nỗi một đời bạn gái dù đã mười tám năm trôi qua. Chậc, thật lòng mà nói thì tôi đã bắt đầu hiếu kỳ về con người trước kia của cậu rồi đó"
"Cậu đang khen hay đang chê tôi vậy?"
"Đang khen đó đồ ngốc. Tôi đã sống với cậu đủ lâu để hiểu được cậu là kiểu người như thế nào rồi" Himiko vỗ vai Trần Hoài Nam với aura của mẹ: "Vì thế, tôi tin là cậu sẽ có bạn gái sớm thôi, chắc chắn"
"... Đừng có bật cái hào quang chết khiếp đó lên giùm cái, nên nhớ rằng tôi đây mới là người đang phải còng lưng ra nuôi cậu!"
Himiko như bị chọc giận, lập tức vươn tay tới xách lỗ tai Trần Hoài Nam lên một cách vô cùng quyết liệt, khác hẳn với phong cách có phần nhẹ nhàng hồi sáng!
Đau! Đau suýt khóc! Đau đến chết đi được! Nhưng vì để giữ vững tôn nghiêm trước mặt Lily, cậu nhất định phải nhịn bằng mọi giá!
...
...
Đến rạp chiếu phim, Trần Hoài Nam lại tự mình lo liệu mọi việc. Sau khi cậu ta quay trở lại cùng một túi bỏng ngô lớn trên tay, cả nhóm đã bước vào bên trong chiếc rạp tối om om cùng với những người khác, và đặc biệt là hầu hết những người đang có mặt ở đây đều là các cặp đôi.
Tận mắt nhìn thấy những cử chỉ thân mật của các cặp đôi nọ, Trần Hoài Nam thì không có biểu cảm gì nhưng Himiko lại trông có vẻ mất tự nhiên. Đặc biệt là Lily với tâm hồn ngây thơ trong sáng, cô bé đã đỏ mặt cúi đầu từ nãy đến giờ rồi.
"Lần sau phải bao cả rạp mới được" Trần Hoài Nam vừa ngồi chờ vừa thầm nghĩ trong đầu.
Không lâu sau đó, bộ phim mà họ đang chờ đợi đã được người ta chiếu lên. Trùng hợp thay bộ phim này lại là kiểu phim tình cảm thanh xuân vườn trường, đâm ra Himiko cũng bắt đầu đỏ mặt lên rồi.
Tuy vậy, Trần Hoài Nam vẫn bình thản như trước, ngồi ăn bỏng ngô mà thưởng thức bộ phim với cái đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì nhiều giống như Himiko.
Lily thì khác với hai người họ, cô bé đang tập trung coi bộ phim này với tâm thế cực kì thưởng thức. Với cô bé, tình yêu là một khái niệm gì đó vừa mới mẻ vừa thú vị, đồng thời cũng chứa đựng một sức hút vô cùng lớn, nhất là đối với kiểu người hay mơ mộng như cô ấy.
Nói đi cũng phải nói lại, bộ phim này cũng diễn ra theo một cách rất đúng trình tự. Từ một cái va chạm ngẫu nhiên giữa hai người xa lạ rồi đi đến làm quen, trở nên thân thiết trước những bước ngoặc rồi đến nắm tay, thề non hẹn biển rồi cuối cùng là hôn nhau và đi đến tình yêu...
Một chuyện tình đẹp, không mấy kịch tính và vô cùng nhẹ nhàng, thích hợp với những người chỉ đơn thuần thích thưởng thức vẻ đẹp của tình yêu.
Bất quá, như thế cũng không có nghĩa là bộ phim này nhàm chán. Đạo diễn cùng đội ngũ biên kịch đã rất tinh tế lồng ghép những triết lí thông qua những tình huống tưởng chừng như bình thường để biến nó trở nên phi thường. Điều đó đã khiến cho bộ phim không chỉ đơn giản là bài học về tình yêu mà còn là cả về tình bạn và tình thương trong gia đình nữa.
Cơ mà đời thì không giống như phim đâu, thành ra Trần Hoài Nam cũng không học được gì mấy. Dù sao thì cậu ta cũng độc thân quá lâu rồi, đã không biết gì về tình yêu thì làm sao mà học?
Tóm lại...
Cái bọn này, hôn nhau chụt chụt trong rạp phim trông ngứa mắt thật. Bộ mấy người đó không biết xấu hổ hả trời?
Đó là suy nghĩ thực sự của cậu ta sau khi bộ phim kết thúc.
...
...
Sau khi rời khỏi rạp phim, Lily vẫn còn ngất ngây với cái thế giới mới vừa được mở ra trong tâm hồn mình. Còn Himiko thì có vẻ gì đó bồn chồn lo lắng, thi thoảng lại nhìn Trần Hoài Nam với ánh mắt rất kì lạ... Có lẽ là vì câu chuyện bên trong bộ phim ấy rất giống với câu chuyện đã diễn ra ngoài đời thực giữa cô ấy và cậu ta.
Bất quá, khi biết được cậu ta không hề nhận ra chuyện đó, Himiko mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sẽ rất khó xử nếu cậu ta nhận ra nha... Mặc dù cô ấy cũng chẳng biết tại sao mình lại thấy khó xử nữa.
Kệ đi, phim vẫn là phim, đừng đem so sánh với ngoài đời làm gì!
"Trời tối rồi nhỉ? Thôi, ta cùng đi ăn tối một lát rồi về vậy" Trần Hoài Nam mệt mỏi duỗi lưng, đồng thời còn ngáp một cái thật dài: "Ngồi yên một chỗ tận mấy tiếng liền xong cảm giác yếu đuối quá, chắc phải làm vài lon cho tỉnh táo lại rồi"
"Uống bia để tỉnh táo lại ư...?" Himiko thật sự có chút không biết phải nói gì với Trần Hoài Nam.
"Rồi, bé Lily của anh, tối nay em muốn ăn món gì đây? À, để anh nhắc trước với em là em nên hạn chế ăn đồ ngọt đi nhé. Buổi tối mà ăn nhiều đồ ngọt ấy à..." Trần Hoài Nam chọc chọc vào má Lily với điệu cười quái gở: "Em sẽ bị béo lên đấy"
Lily: "..., Anh thật là xấu tính. Mà về câu hỏi trước đó, thú thật là em cũng không biết phải ăn gì nữa. Cái gì đối với em cũng đều ngon cả, em không kén ăn đâu"
So với những gì cô ấy đã ăn ở thế giới cũ thì mọi món ăn trên thế giới này đều là những mặt hàng xa xỉ đối với cô ấy! Ngay cả mì gói cũng không ngoại lệ!
"Vậy hả? Được rồi, vậy thì chị cả của chúng ta muốn ăn gì đây?"
Chị cả?
Himiko thở dài, tùy tiện đáp lại: "Cái gì cũng được, tôi cũng không kén ăn"
Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn trời: "Hai người có biết là mình vừa tạo ra cho tôi một vấn đề nan giải hay không vậy?"
Hai nữ nghiêng đầu: "?"
"..."
"Thôi thì đi ăn lẩu đi"
Lựa chọn này là an toàn nhất rồi nhỉ? Trần Hoài Nam nghĩ vậy.
...
...
Đến khoảng chín giờ tối, cả nhóm trở về.
Tuy cả bọn đã dành cả ngày ra chỉ để đi chơi nhưng không hiểu sao khi về đến nhà họ lại cảm thấy mệt mỏi đến lạ thường. Tranh thủ lúc hai nữ còn đang bận dẹp đồ, Trần Hoài Nam đã gắng gượng đứng dậy đi tắm kẻo bản thân ngủ gật trước khi kịp làm thêm bất kì điều gì khác.
Mà thật ra khi ngâm mình thư giãn trong bồn nước nóng, cậu ta đã mấy lần suýt chút nữa ngủ gật luôn rồi. Cũng may là Himiko đã đứng ngoài kêu gọi, cậu ta mới có thể tỉnh lại để trả phòng cho hai nữ.
Một mình ngồi trên ghế sofa, Trần Hoài Nam vẫn cứ là hai mắt lim dim, trông gà hoá cuốc. Cậu ta bây giờ đã không còn lấy một chút sự tỉnh táo nào, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức nhưng lại chẳng còn sức để lê lết về phòng nữa... Cuối cùng, cậu ta ngã lăn ra ngủ gật ngay trên sofa.
Một lúc sau, Himiko cùng Lily đã ra khỏi phòng tắm, mắt thấy Trần Hoài Nam đang nằm bất động trên sofa liền không khỏi một trận giật mình. Đến khi nhận ra cậu ta chẳng qua chỉ đang ngủ gật, cả hai người mới có thể nhẹ nhõm thở phào.
Lúc này, Lily như cũng đã thấm mệt, tay nhỏ dụi dụi mắt rồi ngáp một cái: "Chị Himiko, chị mau dìu anh ấy về phòng đi. Em... Sẽ ngủ chung với anh ấy"
"... Sao không qua ngủ với chị?"
"Ngủ với chị khó thở lắm, em chết mất"
Himiko nghe xong liền không khỏi tự tay nâng nâng cặp gò bồng màu mỡ của mình: "Chị cứ tưởng em sẽ thích nó lắm chứ, dù gì thì trên đời này làm gì có ai lại đi chê ngực to đâu? Kể cả cậu ta cũng vậy"
"Hả...?"
"Ít nhất là cậu ta chưa từng nói vậy bao giờ!"
May quá, cô ấy đã kịp đính chính lại trước khi cô nhóc ngây thơ này hiểu lầm.
"Mà thôi, đành vậy"
Nói đến đây, Himiko tự tiện đặt tay lên má Trần Hoài Nam, ánh mắt tựa như đang chứa đựng vạn điều phức tạp mà nói khẽ: "Coi như lời cảm ơn tôi dành cho cậu vì con cá heo đi. Còn về cái yêu cầu đó... Khi nào nghĩ ra thì tôi lại vòi vĩnh cậu vậy"
"Được ngủ với thiên sứ nha, cậu là sướng nhất rồi đấy"