Chương 6: Bấm chuông từng nhà (2)
Next.
Lần này cũng là một người đến từ khu vực Trung Địa, và càng quan trọng hơn là vị học sinh này mang giới tính nữ hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải hạng dở trai dở gái như anh bạn Lưu Hiên vừa nãy.
Cơ mà lai lịch của người này... Thực sự có phần kì quái, không giống bất kì ai so với những người còn lại.
Nàng không có cha mẹ, cũng không có bạn bè hay thân thích, thậm chí ngay cả những trại trẻ mồ côi ở gần khu vực đó cũng không có lưu lại tên nàng. Vì thế, lai lịch của nàng là thứ gì đó mà ngay cả nhà trường cũng không thể điều tra ra được.
"Hoa Tử Ngọc sao... Có vẻ sẽ là một học sinh rất thú vị"
Trong lòng thầm nghĩ vậy, Vũ Trường Phong lại tiếp tục lên đường. Vì khoảng cách giữa hai điểm lần này không xa như trước đó nên chỉ trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn liền đã tìm đến nơi.
Theo đúng địa chỉ được ghi trên hồ sơ, trước mặt Vũ Trường Phong hiện giờ là một căn nhà bằng gỗ trông cực kì đạm mạc và đơn sơ. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn có thể nhìn thấy ngay trong sân vườn nhà này là một hồ cá nhỏ cùng một cây đào lớn tuổi đang kết trái. Cảnh vật nơi này thực sự giản dị mà tường hoà đến vô cùng, vô tình tạo cho người ta một cảm giác thoải mái ngay khi vừa bước vào.
"Không có chuông" Vũ Trường Phong tỏ ra hơi bối rối: "Vị học sinh này của ta là người thuộc thời đại nào vậy?"
Không đợi Vũ Trường Phong phải cất công lên tiếng, vị nữ chủ nhà trẻ tuổi liền đã đích thân bước ra mở cửa đón khách. Chủ nhà này là một thiếu nữ rất xinh đẹp, rõ ràng là một chín một mười so với Himiko. Tuy nhiên, vẻ đẹp của Himiko là phóng khoáng và hoang dã, còn người thiếu nữ này thì lại là văn tĩnh cùng dịu dàng.
"Để em đoán nhé, thầy là thầy chủ nhiệm của em đúng không?" Hoa Tử Ngọc chào đón khách bằng một nụ cười ngọt ngào, lễ phép mời Vũ Trường Phong vào trong nhà: "Em biết thầy đến đây vì chuyện gì, chúng ta mau vào trong nói chuyện thôi"
Vũ Trường Phong: "..."
Quả nhiên cô nàng trước mặt hắn không hề thuộc về thời đại này.
Sau khi mời Vũ Trường Phong ngồi vào bàn chờ đợi, Hoa Tử Ngọc đã vội vàng chạy vào bếp pha trà mời khách. Lợi dụng quãng thời gian đó, Vũ Trường Phong thử đánh giá xung quanh căn nhà một chút... Và quả nhiên, căn nhà này là thuần túy được làm bằng gỗ, hoàn toàn không có sự can thiệp của khoa học kĩ thuật.
Không có TV, không có wifi, thậm chí là không có điện... Thật đấy, cô nàng này đã sống kiểu gì vậy?
Vũ Trường Phong đột nhiên cảm thấy hoang mang cực độ.
Lúc này, Hoa Tử Ngọc đã từ trong bếp đi ra. Nàng thật nhẹ nhàng rót cho Vũ Trường Phong một cốc trà nóng rồi mỉm cười tít mắt: "Trà nấu xong rồi, mời thầy ạ. Em rất tự tin vào trà đạo của mình, vì vậy... Nếu được thì em muốn nghe nhận xét đến từ thầy"
"..."
Chúa ơi, cô ấy sáng quá!
Tại sao trên đời lại tồn tại một con người thuần khiết đến vậy chứ?
"Thầy?"
"Cảm ơn em" Vũ Trường Phong nhận lấy cốc trà rồi nhấp thử một miếng. Không lâu sau đó, hắn thật nghiêm túc hỏi: "Em này, trong trà không có pha ma túy chứ?"
Hoa Tử Ngọc hơi ngây ra rồi có chút dở khóc dở cười trả lời lại: "Thầy nói đùa rồi, dĩ nhiên là không có gì đáng ngờ bên trong cốc trà này cả. Nếu như thầy muốn, em có thể nấu cho thầy uống mỗi ngày luôn"
Vũ Trường Phong: "?"
Nói đến đây, Hoa Tử Ngọc đột nhiên đỏ bừng mặt lên, một bộ ấp a ấp úng nói tiếp: "Thật ra bản thân em cũng muốn đến trường lắm cơ chứ. Nhưng mà... Em rỗng túi rồi. Đến cả cơm ăn còn không có thì làm sao em có thể vượt qua cả một lục địa để đến trường được chứ? Hì hì~"
"..." Vũ Trường Phong vỗ trán, cảm giác giống như những chuyện hắn vừa làm trước đó chưa hề xảy ra vậy.
Nói tới nói lui, một nửa danh sách số học sinh lớp hắn vắng mặt là vì... Nghèo.
Giờ thì hắn dần hiểu ra lí do tại sao Hoa Tử Ngọc lại chủ động mở cửa đón hắn rồi. Đó là vì nàng đã ở đó chờ đợi sẵn từ trước, và có vẻ như nàng chắc chắn rằng hắn sẽ đến tìm nàng nên mới làm vậy.
Cô nàng này... Tuy có hơi "hoài cổ" nhưng thực sự rất mẫn tuệ.
"Cho nên, em muốn đi với thầy sao?" Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Vậy để thầy đoán lại nhé, em đã chuẩn bị hành lí xong xuôi hết từ trước rồi có đúng không?"
"Vâng!" Hoa Tử Ngọc một mặt hào hứng trả lời: "Chỉ cần thầy muốn đi, chúng ta có thể ngay lập tức khởi hành! Cơ mà quả nhiên em vẫn muốn ở lại đây thêm một chút, vì có vẻ như sau này em sẽ không thể trở về thường xuyên được nữa rồi"
"Được thôi, em cứ làm những gì em muốn. Nhưng hãy nhanh một chút, thầy thật ra cũng không hề dư thời gian đến vậy"
Hoa Tử Ngọc mềm mại cười một tiếng rồi chạy thẳng ra sân vườn, tự tay vớt hết đàn cá trong hồ rồi lại chạy thẳng ra con sông ở gần đó. Trong lòng nàng biết rõ sau khi mình đi rồi thì sẽ chẳng còn ai đến đây cho chúng ăn nữa, thế nên... Nàng đã quyết định phóng sinh toàn bộ lũ cá.
"Đẹp thật đấy"
Khẽ than một tiếng, Vũ Trường Phong cười nhạt rồi nốc cạn cốc trà, trên khoé miệng thấp thoáng tựa như đang nâng lên một nụ cười tự giễu.
Một lúc sau, Hoa Tử Ngọc đã trở về với bộ dạng tương đối lem luốt. Thấy thế, Vũ Trường Phong liền yêu cầu nàng mau chóng tắm rửa rồi lên đường. Cơ mà lại một lần nữa, cô nàng đỏ mặt nói nhỏ: "Nhà này trước giờ chỉ có mình em nên em mới có thể thoải mái đi tắm, nhưng mà..."
"Vậy tôi ra ngoài cửa đợi, cứ xem tôi như không khí là được"
"Ý em không phải thế"
Mặc kệ Hoa Tử Ngọc đang lộ ra biểu cảm gì, Vũ Trường Phong vẫn dứt khoát ra ngoài đứng đợi. Khoảng chừng nửa tiếng sau đó, cô nàng đã tắm xong, và cả hai từ đây liền cùng nhau lên đường.
Ban đầu hắn vốn đã định nhờ người khác hộ tống Hoa Tử Ngọc về trường tương tự như cái cách mà Raphael đã hộ tống Lưu Hiên vậy... Nhưng do nàng cứ nằng nặc đòi đi theo nên hắn cũng đành chịu thôi, chẳng muốn phật ý nàng làm chi.
...
...
Ở lục địa phía Đông.
Người cuối cùng. Đây là một cậu học sinh có hoàn cảnh vô cùng đáng thương. Thậm chí có nói là đáng thương nhất lớp cũng chẳng ai có thể phản bác được.
Cậu ta vốn là một sinh viên danh giá của Trường Đại Học Tân Sinh từ hai năm trước rồi. Tuy nhiên, sau khi bố mẹ cậu ta đồng loạt qua đời vì một tai nạn bất ngờ, dường như tinh thần của cậu ta đã chịu phải những ảnh hưởng rất nặng nề, thành tích học tập cứ không ngừng đi xuống...
Và cho đến một ngày nọ, người mà cậu yêu thương nhất - em gái cậu cũng qua đời vì bạo bệnh... Kể từ thời khắc đó trở đi, cậu ta liền đã không còn đến trường thêm một lần nào nữa.
Tính đến hiện tại thì cậu ta đã lưu ban được gần hai năm rồi. Và chỉ cần nghỉ thêm năm nay nữa, cậu liền xem như bị đuổi học, không thể đặt chân vào Trường Đại Học Tân Sinh được nữa.
"Có vẻ như tên này đã bị nỗi tuyệt vọng khuất phục rồi đi"
Giương mắt ngắm nhìn căn nhà cũ kĩ, Vũ Trường Phong có thể cảm nhận được xung quanh nơi đây là một bầu không khí rất đỗi nặng nề cùng u ám, thậm chí nếu không muốn nói là lạnh lẽo. Mà nếu phải tóm gọn toàn bộ tình hình chỉ trong một câu, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí nói rằng: Nhà này đang bị ma ám.
"Ba hồn ma, hai lớn một nhỏ... Có lẽ là chính gia đình của cậu ta rồi" Vũ Trường Phong xoa cằm suy tư: "Vấn đề này thực sự nan giải đây... Ở lại trần thế quá lâu khiến họ nhiễm phải chướng khí, sắp sửa trở nên ác hoá rồi... Giờ cần phải tìm cách tịnh hoá họ lại, sau đó mới có thể nghĩ cách lôi cậu ta ra khỏi nhà"
Với cái hoàn cảnh như vậy, coi như là một người cục súc như Vũ Trường Phong cũng không nỡ tùy tiện kéo cậu ta ra khỏi "vùng an toàn". Thay vì tiếp tục giết chết tâm hồn cậu ta, có lẽ hắn nên chọn một giải pháp khác mang tính tối ưu hơn.
"Thầy ơi, em biết thuật tịnh hoá vong hồn" Hoa Tử Ngọc xung phong nhận việc, nhưng dĩ nhiên là có ý đồ khác: "Tất nhiên, em sẽ không làm không công cho thầy đâu. Đợi khi ta về đến Nam Lục Địa, thầy nhớ tìm cho em một nơi ở nha"
"Tìm chỗ ở cho em thì không vấn đề gì... Nhưng làm thế nào mà một học sinh như em lại có thể nắm được loại pháp thuật phức tạp như tịnh hoá vong hồn cơ chứ?"
"Bí mật nha~" Hoa Tử Ngọc mỉm cười thần bí, sau đó nói tiếp: "Cho em một chút thời gian vẽ bùa đã, trong lúc đó thầy hãy thử tiếp cận bạn ấy đi"
"Được, cảm ơn em"
Không tiếp tục nhiều lời với Hoa Tử Ngọc, Vũ Trường Phong liền tiến đến trước cửa nhà đối phương rồi bấm chuông. Cơ mà, chủ nhà có vẻ như không mặn mà lắm với việc tiếp khách, phải rất lâu sau đó thì cậu ta mới chịu ra mở cửa với vẻ mặt xua đuổi: "Xin lỗi, ở đây không định mua đồ mà mấy người muốn giới thiệu đâu"
"Tôi không phải nhân viên bán hàng. Tôi là thầy chủ nhiệm của em" Vũ Trường Phong bình tĩnh nói: "Về lí do tôi tìm đến đây thì chắc là em cũng hiểu rồi ha?"
"Xin lỗi nhưng em sẽ không đến trường nữa đâu" Cậu thanh niên trả lời một cách dứt khoát rồi đóng sập cửa lại.
"Quả nhiên là vậy nhỉ?"
Từ biểu cảm cho thấy, cậu ta đã thực sự rất suy sụp. Dường như sau nhiều ngày lặn lội trong biển lớn tuyệt vọng, cậu ta gần như đã trở nên hoàn toàn vô cảm. Thậm chí ngay cả ánh mắt - cửa sổ tâm hồn của cậu ta cũng chỉ là một màu xám u ám trống rỗng, tựa như một người đã chết vậy.
Yên lặng đứng đó được một lúc, Hoa Tử Ngọc lại lên tiếng: "Thầy ơi, em chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Chúng ta có thể ngay lập tức bắt đầu tịnh hoá bọn họ luôn ạ"
"Được, nhờ em"
Tự ý bước vào trong sân nhà, Hoa Tử Ngọc tỏ ra vô cùng thuần thục dán các lá bùa thành một loại pháp trận trông khá là lạ mắt. Không nói đến những chỗ khác, Vũ Trường Phong có thể nhìn ra tại trung tâm của pháp trận này là một hình vẽ mặt trời nhỏ, và có vẻ như... Thứ này đang thực sự thu hút ánh sáng mặt trời.
"Khởi trận!"
Pháp trận kích hoạt, trên chỉ tay của Hoa Tử Ngọc lập tức xuất hiện một đốm ánh sáng màu vàng kim. Nghe theo chỉ lệnh của nàng, đốm sáng hoà tan vào mắt trận rồi điên cuồng thu hút ánh mắt trời, biến những hình vẽ nguệch ngoạc trở nên cực kì sáng chói đẹp mắt.
Cùng lúc đó, từ bên trong nhà, ba làn khói đen lạnh lẽo ma quái nay cũng đã xuất hiện, thật chậm rãi bay thẳng vào khu vực mắt trận. Dưới tác động của thứ ánh sáng tinh khiết ấm áp, màu đen quỷ dị của chúng nhanh chóng bị xua tan, để lại những làn khói trắng tinh khiết tượng trưng cho những linh hồn sắp sửa chạm tới ngưỡng cửa siêu thoát.
"Dừng lại, ta có việc cần nhờ họ một chút"
"Vâng, em biết mà" Hoa Tử Ngọc gật đầu, lập tức tạm dừng nghi thức.
Sau khi lấy lại ý thức, từ trên những làn khói trắng truyền ra tiếng thở dài của một người đàn ông: "Đứa trẻ mệnh khổ này... Có vẻ như nó không đủ dũng khí để đối mặt với số mệnh rồi ha..."
Đó là thanh âm của cha ruột cậu ta.
Cùng lúc đó, tiếng khóc của hai người phụ nữ cũng truyền ra theo tiếng thở dài của người đàn ông: "Lẽ ra chúng ta đã có thể làm gì đó cho nó... Nhưng đến cuối cùng, chúng ta lại chẳng thể làm gì được ngoài đứng nhìn cả. Thưa thầy, tôi cầu xin thầy... Cầu xin thầy hãy cứu lấy thằng bé"
"Đó là đương nhiên, vì tôi là thầy giáo mà" Vũ Trường Phong vững chãi đáp lại: "Tuy nhiên, tình trạng của em ấy hiện giờ đang rất tồi tệ. Nếu không phải một người đủ thân thiết, em ấy sẽ không chấp nhận bắt chuyện với bất kì ai đâu"
"Chúng tôi vốn là một gia tộc đã suy tàn nên cũng chẳng còn ai khác thân thiết cả... Có thể nói, chúng tôi chính là người thân duy nhất của thằng bé" Người cha lại trút một ngụm thở dài thật nặng nề: "Giờ làm sao đây... Nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé sẽ chết mất thôi... Và chúng tôi cũng chẳng thể nào siêu thoát với thứ chấp niệm nặng nề như thế này"
"Cha, con đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên con đã có sự chuẩn bị từ trước rồi!"
Lúc này, người con gái út trong nhà như có chút tự đắc, lại có phần bất lực nói ra: "Trước khi chết đi, con đã đặt hết tâm tư của mình vào một tựa game do chính tay con làm... Nhưng mà có vẻ như anh hai không muốn chơi nó, hoặc là anh hai không có đủ dũng khí để chơi nó"
"Thầy ơi... Liệu thầy có cách nào để thuyết phục anh hai chơi nó không? Em tin là sau khi chơi xong, anh hai sẽ tự mình vực dậy được mà thôi. Anh ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta đã nghĩ nhiều đó"
Người em gái tỏ ra cực kì có lòng tin với anh trai mình. Có vẻ như quan hệ giữa hai người họ trước kia là vô cùng thân thiết, gần như vượt xa những cặp anh em bình thường.
"Cũng được, chúng ta có thể thông qua phương thức báo mộng để cho cậu ta một vài gợi ý" Vũ Trường Phong gật đầu đồng ý.
Trăm sự đều nhờ cả vào em đó, em gái nhỏ.
...
...
"Anh hai, xin hãy quý trọng những kỉ niệm của chúng ta... Đừng cố gắng lãng quên chúng nữa, có được không?"
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cậu thanh niên thở dài với một vẻ mặt buồn rười rượi, thậm chí là khoé mắt còn ánh lên một chút lệ quang. Chẳng là cậu vừa mơ thấy em gái mình... Một loại giấc mơ mà cậu tưởng chừng đã không thể làm lại được nữa.
Cậu sợ phải đối diện với em gái nên mới cố gắng quên đi mọi thứ... Nhưng có vẻ như càng cố quên đi, cậu lại càng ám ảnh.
"Ý của em là vậy sao?"
Đứng dậy ngồi vào bàn máy tính, cậu thanh niên cố gắng lục tìm trong "góc tối" của các ổ đĩa, phải mân mê dữ lắm thì cậu mới tìm ra được điều "bí mật" mà em gái cậu đã cố gắng che giấu suốt bấy lâu.
Đó chính là tựa game mà em gái cậu đã tự tay tạo ra trước những giây phút cuối đời... Một "bí mật" đã được "bật mí" ngay cả khi em gái cậu chẳng hề nói ra.
Một tựa game dành cho chính cậu - anh trai của em ấy.
[Mementō - A game for my special brother]
Lần này cũng là một người đến từ khu vực Trung Địa, và càng quan trọng hơn là vị học sinh này mang giới tính nữ hàng thật giá thật, tuyệt đối không phải hạng dở trai dở gái như anh bạn Lưu Hiên vừa nãy.
Cơ mà lai lịch của người này... Thực sự có phần kì quái, không giống bất kì ai so với những người còn lại.
Nàng không có cha mẹ, cũng không có bạn bè hay thân thích, thậm chí ngay cả những trại trẻ mồ côi ở gần khu vực đó cũng không có lưu lại tên nàng. Vì thế, lai lịch của nàng là thứ gì đó mà ngay cả nhà trường cũng không thể điều tra ra được.
"Hoa Tử Ngọc sao... Có vẻ sẽ là một học sinh rất thú vị"
Trong lòng thầm nghĩ vậy, Vũ Trường Phong lại tiếp tục lên đường. Vì khoảng cách giữa hai điểm lần này không xa như trước đó nên chỉ trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn liền đã tìm đến nơi.
Theo đúng địa chỉ được ghi trên hồ sơ, trước mặt Vũ Trường Phong hiện giờ là một căn nhà bằng gỗ trông cực kì đạm mạc và đơn sơ. Từ bên ngoài nhìn vào, hắn có thể nhìn thấy ngay trong sân vườn nhà này là một hồ cá nhỏ cùng một cây đào lớn tuổi đang kết trái. Cảnh vật nơi này thực sự giản dị mà tường hoà đến vô cùng, vô tình tạo cho người ta một cảm giác thoải mái ngay khi vừa bước vào.
"Không có chuông" Vũ Trường Phong tỏ ra hơi bối rối: "Vị học sinh này của ta là người thuộc thời đại nào vậy?"
Không đợi Vũ Trường Phong phải cất công lên tiếng, vị nữ chủ nhà trẻ tuổi liền đã đích thân bước ra mở cửa đón khách. Chủ nhà này là một thiếu nữ rất xinh đẹp, rõ ràng là một chín một mười so với Himiko. Tuy nhiên, vẻ đẹp của Himiko là phóng khoáng và hoang dã, còn người thiếu nữ này thì lại là văn tĩnh cùng dịu dàng.
"Để em đoán nhé, thầy là thầy chủ nhiệm của em đúng không?" Hoa Tử Ngọc chào đón khách bằng một nụ cười ngọt ngào, lễ phép mời Vũ Trường Phong vào trong nhà: "Em biết thầy đến đây vì chuyện gì, chúng ta mau vào trong nói chuyện thôi"
Vũ Trường Phong: "..."
Quả nhiên cô nàng trước mặt hắn không hề thuộc về thời đại này.
Sau khi mời Vũ Trường Phong ngồi vào bàn chờ đợi, Hoa Tử Ngọc đã vội vàng chạy vào bếp pha trà mời khách. Lợi dụng quãng thời gian đó, Vũ Trường Phong thử đánh giá xung quanh căn nhà một chút... Và quả nhiên, căn nhà này là thuần túy được làm bằng gỗ, hoàn toàn không có sự can thiệp của khoa học kĩ thuật.
Không có TV, không có wifi, thậm chí là không có điện... Thật đấy, cô nàng này đã sống kiểu gì vậy?
Vũ Trường Phong đột nhiên cảm thấy hoang mang cực độ.
Lúc này, Hoa Tử Ngọc đã từ trong bếp đi ra. Nàng thật nhẹ nhàng rót cho Vũ Trường Phong một cốc trà nóng rồi mỉm cười tít mắt: "Trà nấu xong rồi, mời thầy ạ. Em rất tự tin vào trà đạo của mình, vì vậy... Nếu được thì em muốn nghe nhận xét đến từ thầy"
"..."
Chúa ơi, cô ấy sáng quá!
Tại sao trên đời lại tồn tại một con người thuần khiết đến vậy chứ?
"Thầy?"
"Cảm ơn em" Vũ Trường Phong nhận lấy cốc trà rồi nhấp thử một miếng. Không lâu sau đó, hắn thật nghiêm túc hỏi: "Em này, trong trà không có pha ma túy chứ?"
Hoa Tử Ngọc hơi ngây ra rồi có chút dở khóc dở cười trả lời lại: "Thầy nói đùa rồi, dĩ nhiên là không có gì đáng ngờ bên trong cốc trà này cả. Nếu như thầy muốn, em có thể nấu cho thầy uống mỗi ngày luôn"
Vũ Trường Phong: "?"
Nói đến đây, Hoa Tử Ngọc đột nhiên đỏ bừng mặt lên, một bộ ấp a ấp úng nói tiếp: "Thật ra bản thân em cũng muốn đến trường lắm cơ chứ. Nhưng mà... Em rỗng túi rồi. Đến cả cơm ăn còn không có thì làm sao em có thể vượt qua cả một lục địa để đến trường được chứ? Hì hì~"
"..." Vũ Trường Phong vỗ trán, cảm giác giống như những chuyện hắn vừa làm trước đó chưa hề xảy ra vậy.
Nói tới nói lui, một nửa danh sách số học sinh lớp hắn vắng mặt là vì... Nghèo.
Giờ thì hắn dần hiểu ra lí do tại sao Hoa Tử Ngọc lại chủ động mở cửa đón hắn rồi. Đó là vì nàng đã ở đó chờ đợi sẵn từ trước, và có vẻ như nàng chắc chắn rằng hắn sẽ đến tìm nàng nên mới làm vậy.
Cô nàng này... Tuy có hơi "hoài cổ" nhưng thực sự rất mẫn tuệ.
"Cho nên, em muốn đi với thầy sao?" Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Vậy để thầy đoán lại nhé, em đã chuẩn bị hành lí xong xuôi hết từ trước rồi có đúng không?"
"Vâng!" Hoa Tử Ngọc một mặt hào hứng trả lời: "Chỉ cần thầy muốn đi, chúng ta có thể ngay lập tức khởi hành! Cơ mà quả nhiên em vẫn muốn ở lại đây thêm một chút, vì có vẻ như sau này em sẽ không thể trở về thường xuyên được nữa rồi"
"Được thôi, em cứ làm những gì em muốn. Nhưng hãy nhanh một chút, thầy thật ra cũng không hề dư thời gian đến vậy"
Hoa Tử Ngọc mềm mại cười một tiếng rồi chạy thẳng ra sân vườn, tự tay vớt hết đàn cá trong hồ rồi lại chạy thẳng ra con sông ở gần đó. Trong lòng nàng biết rõ sau khi mình đi rồi thì sẽ chẳng còn ai đến đây cho chúng ăn nữa, thế nên... Nàng đã quyết định phóng sinh toàn bộ lũ cá.
"Đẹp thật đấy"
Khẽ than một tiếng, Vũ Trường Phong cười nhạt rồi nốc cạn cốc trà, trên khoé miệng thấp thoáng tựa như đang nâng lên một nụ cười tự giễu.
Một lúc sau, Hoa Tử Ngọc đã trở về với bộ dạng tương đối lem luốt. Thấy thế, Vũ Trường Phong liền yêu cầu nàng mau chóng tắm rửa rồi lên đường. Cơ mà lại một lần nữa, cô nàng đỏ mặt nói nhỏ: "Nhà này trước giờ chỉ có mình em nên em mới có thể thoải mái đi tắm, nhưng mà..."
"Vậy tôi ra ngoài cửa đợi, cứ xem tôi như không khí là được"
"Ý em không phải thế"
Mặc kệ Hoa Tử Ngọc đang lộ ra biểu cảm gì, Vũ Trường Phong vẫn dứt khoát ra ngoài đứng đợi. Khoảng chừng nửa tiếng sau đó, cô nàng đã tắm xong, và cả hai từ đây liền cùng nhau lên đường.
Ban đầu hắn vốn đã định nhờ người khác hộ tống Hoa Tử Ngọc về trường tương tự như cái cách mà Raphael đã hộ tống Lưu Hiên vậy... Nhưng do nàng cứ nằng nặc đòi đi theo nên hắn cũng đành chịu thôi, chẳng muốn phật ý nàng làm chi.
...
...
Ở lục địa phía Đông.
Người cuối cùng. Đây là một cậu học sinh có hoàn cảnh vô cùng đáng thương. Thậm chí có nói là đáng thương nhất lớp cũng chẳng ai có thể phản bác được.
Cậu ta vốn là một sinh viên danh giá của Trường Đại Học Tân Sinh từ hai năm trước rồi. Tuy nhiên, sau khi bố mẹ cậu ta đồng loạt qua đời vì một tai nạn bất ngờ, dường như tinh thần của cậu ta đã chịu phải những ảnh hưởng rất nặng nề, thành tích học tập cứ không ngừng đi xuống...
Và cho đến một ngày nọ, người mà cậu yêu thương nhất - em gái cậu cũng qua đời vì bạo bệnh... Kể từ thời khắc đó trở đi, cậu ta liền đã không còn đến trường thêm một lần nào nữa.
Tính đến hiện tại thì cậu ta đã lưu ban được gần hai năm rồi. Và chỉ cần nghỉ thêm năm nay nữa, cậu liền xem như bị đuổi học, không thể đặt chân vào Trường Đại Học Tân Sinh được nữa.
"Có vẻ như tên này đã bị nỗi tuyệt vọng khuất phục rồi đi"
Giương mắt ngắm nhìn căn nhà cũ kĩ, Vũ Trường Phong có thể cảm nhận được xung quanh nơi đây là một bầu không khí rất đỗi nặng nề cùng u ám, thậm chí nếu không muốn nói là lạnh lẽo. Mà nếu phải tóm gọn toàn bộ tình hình chỉ trong một câu, hắn tuyệt đối sẽ không khách khí nói rằng: Nhà này đang bị ma ám.
"Ba hồn ma, hai lớn một nhỏ... Có lẽ là chính gia đình của cậu ta rồi" Vũ Trường Phong xoa cằm suy tư: "Vấn đề này thực sự nan giải đây... Ở lại trần thế quá lâu khiến họ nhiễm phải chướng khí, sắp sửa trở nên ác hoá rồi... Giờ cần phải tìm cách tịnh hoá họ lại, sau đó mới có thể nghĩ cách lôi cậu ta ra khỏi nhà"
Với cái hoàn cảnh như vậy, coi như là một người cục súc như Vũ Trường Phong cũng không nỡ tùy tiện kéo cậu ta ra khỏi "vùng an toàn". Thay vì tiếp tục giết chết tâm hồn cậu ta, có lẽ hắn nên chọn một giải pháp khác mang tính tối ưu hơn.
"Thầy ơi, em biết thuật tịnh hoá vong hồn" Hoa Tử Ngọc xung phong nhận việc, nhưng dĩ nhiên là có ý đồ khác: "Tất nhiên, em sẽ không làm không công cho thầy đâu. Đợi khi ta về đến Nam Lục Địa, thầy nhớ tìm cho em một nơi ở nha"
"Tìm chỗ ở cho em thì không vấn đề gì... Nhưng làm thế nào mà một học sinh như em lại có thể nắm được loại pháp thuật phức tạp như tịnh hoá vong hồn cơ chứ?"
"Bí mật nha~" Hoa Tử Ngọc mỉm cười thần bí, sau đó nói tiếp: "Cho em một chút thời gian vẽ bùa đã, trong lúc đó thầy hãy thử tiếp cận bạn ấy đi"
"Được, cảm ơn em"
Không tiếp tục nhiều lời với Hoa Tử Ngọc, Vũ Trường Phong liền tiến đến trước cửa nhà đối phương rồi bấm chuông. Cơ mà, chủ nhà có vẻ như không mặn mà lắm với việc tiếp khách, phải rất lâu sau đó thì cậu ta mới chịu ra mở cửa với vẻ mặt xua đuổi: "Xin lỗi, ở đây không định mua đồ mà mấy người muốn giới thiệu đâu"
"Tôi không phải nhân viên bán hàng. Tôi là thầy chủ nhiệm của em" Vũ Trường Phong bình tĩnh nói: "Về lí do tôi tìm đến đây thì chắc là em cũng hiểu rồi ha?"
"Xin lỗi nhưng em sẽ không đến trường nữa đâu" Cậu thanh niên trả lời một cách dứt khoát rồi đóng sập cửa lại.
"Quả nhiên là vậy nhỉ?"
Từ biểu cảm cho thấy, cậu ta đã thực sự rất suy sụp. Dường như sau nhiều ngày lặn lội trong biển lớn tuyệt vọng, cậu ta gần như đã trở nên hoàn toàn vô cảm. Thậm chí ngay cả ánh mắt - cửa sổ tâm hồn của cậu ta cũng chỉ là một màu xám u ám trống rỗng, tựa như một người đã chết vậy.
Yên lặng đứng đó được một lúc, Hoa Tử Ngọc lại lên tiếng: "Thầy ơi, em chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Chúng ta có thể ngay lập tức bắt đầu tịnh hoá bọn họ luôn ạ"
"Được, nhờ em"
Tự ý bước vào trong sân nhà, Hoa Tử Ngọc tỏ ra vô cùng thuần thục dán các lá bùa thành một loại pháp trận trông khá là lạ mắt. Không nói đến những chỗ khác, Vũ Trường Phong có thể nhìn ra tại trung tâm của pháp trận này là một hình vẽ mặt trời nhỏ, và có vẻ như... Thứ này đang thực sự thu hút ánh sáng mặt trời.
"Khởi trận!"
Pháp trận kích hoạt, trên chỉ tay của Hoa Tử Ngọc lập tức xuất hiện một đốm ánh sáng màu vàng kim. Nghe theo chỉ lệnh của nàng, đốm sáng hoà tan vào mắt trận rồi điên cuồng thu hút ánh mắt trời, biến những hình vẽ nguệch ngoạc trở nên cực kì sáng chói đẹp mắt.
Cùng lúc đó, từ bên trong nhà, ba làn khói đen lạnh lẽo ma quái nay cũng đã xuất hiện, thật chậm rãi bay thẳng vào khu vực mắt trận. Dưới tác động của thứ ánh sáng tinh khiết ấm áp, màu đen quỷ dị của chúng nhanh chóng bị xua tan, để lại những làn khói trắng tinh khiết tượng trưng cho những linh hồn sắp sửa chạm tới ngưỡng cửa siêu thoát.
"Dừng lại, ta có việc cần nhờ họ một chút"
"Vâng, em biết mà" Hoa Tử Ngọc gật đầu, lập tức tạm dừng nghi thức.
Sau khi lấy lại ý thức, từ trên những làn khói trắng truyền ra tiếng thở dài của một người đàn ông: "Đứa trẻ mệnh khổ này... Có vẻ như nó không đủ dũng khí để đối mặt với số mệnh rồi ha..."
Đó là thanh âm của cha ruột cậu ta.
Cùng lúc đó, tiếng khóc của hai người phụ nữ cũng truyền ra theo tiếng thở dài của người đàn ông: "Lẽ ra chúng ta đã có thể làm gì đó cho nó... Nhưng đến cuối cùng, chúng ta lại chẳng thể làm gì được ngoài đứng nhìn cả. Thưa thầy, tôi cầu xin thầy... Cầu xin thầy hãy cứu lấy thằng bé"
"Đó là đương nhiên, vì tôi là thầy giáo mà" Vũ Trường Phong vững chãi đáp lại: "Tuy nhiên, tình trạng của em ấy hiện giờ đang rất tồi tệ. Nếu không phải một người đủ thân thiết, em ấy sẽ không chấp nhận bắt chuyện với bất kì ai đâu"
"Chúng tôi vốn là một gia tộc đã suy tàn nên cũng chẳng còn ai khác thân thiết cả... Có thể nói, chúng tôi chính là người thân duy nhất của thằng bé" Người cha lại trút một ngụm thở dài thật nặng nề: "Giờ làm sao đây... Nếu cứ tiếp tục như vậy, thằng bé sẽ chết mất thôi... Và chúng tôi cũng chẳng thể nào siêu thoát với thứ chấp niệm nặng nề như thế này"
"Cha, con đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên con đã có sự chuẩn bị từ trước rồi!"
Lúc này, người con gái út trong nhà như có chút tự đắc, lại có phần bất lực nói ra: "Trước khi chết đi, con đã đặt hết tâm tư của mình vào một tựa game do chính tay con làm... Nhưng mà có vẻ như anh hai không muốn chơi nó, hoặc là anh hai không có đủ dũng khí để chơi nó"
"Thầy ơi... Liệu thầy có cách nào để thuyết phục anh hai chơi nó không? Em tin là sau khi chơi xong, anh hai sẽ tự mình vực dậy được mà thôi. Anh ấy mạnh mẽ hơn những gì chúng ta đã nghĩ nhiều đó"
Người em gái tỏ ra cực kì có lòng tin với anh trai mình. Có vẻ như quan hệ giữa hai người họ trước kia là vô cùng thân thiết, gần như vượt xa những cặp anh em bình thường.
"Cũng được, chúng ta có thể thông qua phương thức báo mộng để cho cậu ta một vài gợi ý" Vũ Trường Phong gật đầu đồng ý.
Trăm sự đều nhờ cả vào em đó, em gái nhỏ.
...
...
"Anh hai, xin hãy quý trọng những kỉ niệm của chúng ta... Đừng cố gắng lãng quên chúng nữa, có được không?"
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cậu thanh niên thở dài với một vẻ mặt buồn rười rượi, thậm chí là khoé mắt còn ánh lên một chút lệ quang. Chẳng là cậu vừa mơ thấy em gái mình... Một loại giấc mơ mà cậu tưởng chừng đã không thể làm lại được nữa.
Cậu sợ phải đối diện với em gái nên mới cố gắng quên đi mọi thứ... Nhưng có vẻ như càng cố quên đi, cậu lại càng ám ảnh.
"Ý của em là vậy sao?"
Đứng dậy ngồi vào bàn máy tính, cậu thanh niên cố gắng lục tìm trong "góc tối" của các ổ đĩa, phải mân mê dữ lắm thì cậu mới tìm ra được điều "bí mật" mà em gái cậu đã cố gắng che giấu suốt bấy lâu.
Đó chính là tựa game mà em gái cậu đã tự tay tạo ra trước những giây phút cuối đời... Một "bí mật" đã được "bật mí" ngay cả khi em gái cậu chẳng hề nói ra.
Một tựa game dành cho chính cậu - anh trai của em ấy.
[Mementō - A game for my special brother]