Chương 3: Nghi phạm bỏ mình
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, có người nhíu mày, có người tỏ ra sửng sốt, nhất là Góa phụ đen. Nghe thấy tin này, bà ta còn chạy nhanh hơn cảnh sát, bỏ lại câu cảnh cáo “Đừng phá hỏng hiện trường” của Nam Tụng Tuyết ở sau lưng, thân thủ tốt đến mức không ai ngăn cản được.
Còn chưa kịp vào phòng đã nghe thấy giọng của Góa phụ đen vọng ra từ bên trong: “Đứng dậy, đứng dậy cho bà mau!”
Nam Tụng Tuyết sải bước thật nhanh đi đến cửa phòng, nhìn thấy Vân Mỹ Nhân gắng gượng đứng dậy, vô thức đưa tay đỡ sau gáy nhìn có vẻ rất khó chịu. Cô đặc biết chú ý, Vân Mỹ Nhân vừa mới nhìn thấy thi thể máu me đầm đìa của sĩ quan Vương lập tức vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.
“Anh ta... anh ta chết rồi ư?” Tinh thần của Vân Mỹ Nhân có vẻ hơi khác thường, “Có quái vật, là quái vật giết anh ta.”
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào!” Góa phụ đen nhìn thấy cô gái lẩm bẩm như một kẻ điên, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.
“Con át chủ bài” mà bà ta vất vả đào tạo, chỉ sợ bắt đầu từ bây giờ phải gánh trên lưng tội danh “giết người”. Dù cuối cùng chân tướng có ra sao, bất kể Vân Mỹ Nhân có quyến rũ mê người như thế nào thì những người đàn ông đến tìm vui cũng chẳng thèm đoái hoài nữa.
“Các người khoan hãy diễn kịch.” Nam Tụng Tuyết lạnh lùng nói: “Góa phụ đen, ban nãy bà đã nói dối lại còn bất chấp sự ngăn cản của chúng tôi, xông vào hiện trường vụ án, phá hỏng manh mối quan trọng, bà thuộc diện tình nghi giết người rất lớn.”
Cô quay sang phía Vân Mỹ Nhân đang đứng ngây ra, nói một cách vô tình: “Cô ở chung một phòng với người chết, cô thuộc diện tình nghi giết người lớn nhất.”
Ôn Linh Chi nhân cơ hội bồi thêm một cú nặng hơn: “Tiểu Phi Phi, dẫn hết người thuộc diện tình nghi phạm tội về Cục Cảnh sát!”
Vân Mỹ Nhân đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt chảy giàn giụa, kêu khóc: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi không quen anh ta, anh ta cũng chẳng quen tôi, tôi chỉ cầm tiền của anh ta rồi phục vụ anh ta chứ không hề giết anh ta.”
“Thế thì ai giết hắn?” Góa phụ đen nhìn thấy cô ta có vẻ đã điên thật rồi, càng cảm thấy tức giận hơn.
“Con không biết, con thật sự không biết, sau khi anh ta đến chỗ con, con nhìn thấy...”
Sự tình sau đó có thể nói vô cùng kỳ dị.
Vân Mỹ Nhân về phòng chưa được bao lâu, sĩ quan Vương lại đến tìm cô ta, muốn tiếp tục chuyện vui trước đó đồng thời nói khoác rằng lão đạo sĩ kia gan nhỏ như chuột, vốn chẳng dám giết hắn ta. Trong lúc hai người đang chim chuột, tủ quần áo liên tục phát ra tiếng động. Nhưng khi nghe kỹ lại thì lại thấy giống như ở bên ngoài cửa sổ vọng vào.
Sĩ quan Vương không bận tâm, vẫn áp người đẹp xuống dưới mình, nhưng âm thanh kỳ lạ kia vẫn không dừng lại. Âm thanh quỷ quái vang lên không dứt quanh quẩn trong căn phòng, cắt ngang cơn hứng tình của sĩ quan Vương. Hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa, đứng dậy đi kiểm tra. Song, hắn xuống giường chưa được bao lâu, ánh nến bị gió ngoài cửa sổ thổi tắt, chỉ còn lại ánh trăng tờ mờ chiếu sáng. Ngay sau đó, sự việc thê thảm đã xảy ra.
“Tôi không biết ai giết anh ta, không biết con quái vật kia từ đâu mà đến, giống như một con dơi đã nấp trong góc từ lâu, đột nhiên bay ra cắn anh ta, nó dùng tấm vải đen bao chặt lấy anh ta như một cái kén khổng lồ. Quái vật khống chế anh ta, dường như đang hút máu anh ta, tấm vải đen ướt sũng, máu chảy đầy đất mà chẳng nghe thấy một âm thanh nào. Tôi vô cùng sợ hãi, thuận tay cầm giá cắm nến đập về phía đó, sau đó con quái vật kia phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, để lộ ra nửa con mắt... tiếp đó, đã biến thành bộ dạng như bây giờ.”
Ôn Linh Chi để ý Vân Mỹ Nhân liên tục gọi hung thủ là “quái vật”, thuật lại sự việc một cách gián đoạn, ánh mắt lảng tránh.
Có thể thấy trong lòng cô ta hoặc là đang cực kỳ hoảng sợ, hoặc là đang cố tình ngụy tạo bầu không khí gây án để tìm lại sự trong sạch của mình.
Nam Tụng Tuyết chăm chú lắng nghe, tập trung kiểm tra thi thể của nạn nhân. Vết thương chí mạng của nạn nhân quả thực nằm ở cổ, tình trạng miệng vết thương còn thảm khốc hơn cả việc bị dơi hút máu. Rốt cuộc đó là tên hung thủ biến thái đến nhường nào mà độc ác như vậy? Những gì mà Vân Mỹ Nhân thuật lại có phải sự thật hay không? Hay chỉ là lời nói dối vô căn cứ của cô ta?
Ở nơi mà mãnh hổ ẩn nấp như thành phố này, ai ai cũng đều đeo mặt nạ, còn ai đáng để ta tin tưởng đây?
Ôn Linh Chi và cô nhìn nhau, lập tức biết hai người họ có chung một suy nghĩ.
“Vậy là chắc hẳn cô đã nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ, trông giống như thế nào? Là nam hay nữ? Già hay trẻ?”
Vân Mỹ Nhân lại ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Đèn tắt, tôi không nhìn rõ...”
Thông thường, vào lúc này mà người bị tình nghi hay nói mấy câu mơ hồ như “Tôi không biết, tôi không rõ, tôi không nhớ nữa” là đang che giấu bản thân. Một mánh khóe đã cũ rích mà vẫn còn dùng? Nam Tụng Tuyết lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, bàn tay đang kiểm tra thi thể chạm vào một thứ trong túi áo người chết, cô vội vàng lấy ra xem. Đó là một bức thư tuyệt mệnh dính máu, bên trên được gắn hoa và xức tinh dầu hoa hồng.
Có khi nào hung thủ là phụ nữ? Hoặc là đàn ông đã có gia đình? Khi nhìn kỹ lại nét chữ hoàn hảo và chất giấy cao cấp, tất cả đã thể hiện một điều: Rất có thể hung thủ là một nhà giáo thường xuyên viết lách hoặc nhân viên làm việc ở tòa soạn.
Nội dung bức thư rất đơn giản:
Kể từ lúc đội trưởng Trì vào tù, tôi biết mình đã tạo nên tội nghiệt, sớm muộn gì cũng phải trả giá. Vì thế, tôi đã chuẩn bị trước một bức thư, vẫn luôn mang theo nó bên mình. Cho dù thế nào, tôi vẫn mang tâm lý lấy làm may mắn. Thế gian có nhiều người đều như thế này phải không?
Nhưng sự thực lại cho tôi biết rằng, chúng ta không thể chơi lại Mạc Vấn Thiên. Lão là một con cáo già đa mưu túc trí.
Vụ án trong rừng đước, lão đã sai người gửi thư dụ Đại soái Giang đến trước, rồi lợi dụng chuyện Các chủ Vinh mất tích để dụ đội trưởng Trì đến. Sau đó lão đã giết Đại soái Giang và hơn mười quân nhân trước khi đội trưởng Trì đến nơi. Có lẽ các người sẽ thắc mắc, vì sao tôi có thể sống sót?
Bởi tôi là con cờ cuối cùng của lão, nhận trách nhiệm cung cấp khẩu cung giả để hãm hại đội trưởng Trì.
Tất cả mọi chuyện đều không phải tình cờ, mà đã được lên kế hoạch từ lâu. Đây giống như biểu diễn một vở kịch sân khấu, Mạc Vấn Thiên đã căn thời gian cực kỳ chuẩn xác. Nếu các người không xử lý lão ta sớm, Long Thành sẽ sa đọa thành tòa thành trống không; nếu các người chậm trễ thêm chút nào nữa, vào ngày thiên thời địa lợi nhân hòa, lão sẽ dùng Linh Lung Đồ...
Đọc đến đây, không còn đoạn nào nữa. Tại sao sĩ quan Vương không viết cho xong? Mạc Vấn Thiên đã có được Linh Lung Đồ rồi sao?
Thoạt đầu đọc, ta sẽ cảm thấy ngữ điệu và góc độ trần thuật này là bức thư tuyệt mệnh mà sĩ quan Vương tự viết. Nhưng nếu hung thủ thật sự là Mạc Vấn Thiên, ông ta sẽ để lại bức thư gây bất lợi cho mình ở đây sao? Kẻ đồng lõa mà bức thư nhắc đến ngoài sĩ quan Vương ra, còn có đồ đệ của Mạc Vấn Thiên - “Mặt nạ vàng” mà Trì Thu Hà nhắc đến lúc lấy khẩu cung. Còn vì sao Trấn trưởng lại xuất hiện ở đó, trong thư không nhắc đến một chữ nào.
“Nội dung của bức thư cần phải chờ nghiên cứu.” Nam Tụng Tuyết thu bức thư, định quay về Cục Cảnh sát.
“Cậu hoài nghi trong này có điều gian dối ư?” Ôn Linh Chi thấy cô gật đầu, lại hỏi: “Vậy tối nay người chết giao cho cậu, người sống giao cho mình nhé?”
“Thành giao.” Nam Tụng Tuyết vô thức nói một câu tiếng Quảng Đông, tốc độ nói rất nhanh nên chỉ có mình Ôn Linh Chi nghe rõ. Tiếng Quảng Đông kéo dài âm cuối đầy quen thuộc này khiến hai người nhớ lại quãng thời gian không đủ nhân lực ở Hồng Kông, họ đã phân công hợp tác như thế này để đạt được hiệu quả cao trong công việc.
Trời đã rạng sáng, gió rét càng lạnh lẽo hơn. Bước trên con đường lớn không một bóng người, xa xa đã nhìn thấy cửa vào An Hồn Sở, Kỷ Thời Vũ lo lắng nhìn dáo dác xung quanh. Ban đầu họ đang khám nghiệm thi thể của những người quân nhân trong An Hồn Sở, đột nhiên một chiếc phi tiêu mô phỏng phi tiêu Lôi Hỏa Môn cùng một mẩu giấy ghi “Sĩ quan Vương đang ở trong quán của Góa phụ đen, xin hãy nhanh chóng đến giải cứu” bắn vào trong, xen ngang công việc của họ.
Nam Tụng Tuyết sợ đó là kế điệu hổ ly sơn, đặc biệt để Kỷ Thời Vũ ở lại An Hồn Sở. Vì thế, khi nhìn thấy cô mang một thi thể khác về, anh ấy không quá bất ngờ, cũng không lên tiếng hỏi han, chỉ đứng bên cạnh quan sát quá trình khám nghiệm tử thi.
Ở trong phòng thẩm vấn lúc này, Ôn Linh Chi và Góa phụ đen đang ngồi đối diện nhau.
“Góa phụ đen, bà bao che sĩ quan Vương, lại phá hỏng manh mối ở hiện trường, bà đã biết tội chưa?”
“Biết hay không biết thì có quan trọng không? Người mà các người muốn bắt đã chết rồi, không thể trách tôi được.” Góa phụ đen cười khẩy, móc một điếu thuốc từ trong túi, tìm một lúc lâu vẫn không tìm được hộp diêm, bực bội trợn mắt hỏi đối phương: “Có thể mượn bật lửa không?”
“Đừng nói là mượn bật lửa, nếu đêm nay bà nói thật, tôi bảo đảm Minh Hương Lâu của bà sẽ không bị niêm phong điều tra.” Ôn Linh Chi lấy một hộp diêm ra, đích thân châm thuốc cho bà ta, sau đó cũng châm thuốc cho mình.
Góa phụ đen rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn làn khói lượn lờ, cười nói: “Chẳng qua tôi chỉ xin cô chút lửa, vậy mà cô đã lấy Minh Hương Lâu để trao đổi, tiền cược lớn thật, không hổ danh là đại tiểu thư của Ôn gia, rất có đầu óc kinh doanh.”
“Giống nhau cả thôi. Mặc dù người ta đều nói bà không rõ lai lịch nhưng bà yên tâm, tôi sẽ cho người điều tra thân phận của bà. Nếu bỗng dưng bà đột tử, trên bia mộ không có thân phận rõ ràng, như thế người trong giang hồ sẽ quên bà rất nhanh.”
Góa phụ đen vẫn chưa ý thức được đối phương đang gài mình, tiếp lời: “Quên thì sao? Trên đời này vốn dĩ chẳng có gì là lưu truyền đời đời, người duy nhất nhớ được cô đến cuối cùng cũng sẽ chết đi, hóa thành hư không.”
“Sao bà lại bi quan vậy?” Ôn Linh Chi không cho là đúng, phản bác lại: “Ít ra giang hồ sẽ không quên đại hiệp chí tình chí nghĩa, sự tích anh hùng của người ấy sẽ mãi mãi lưu truyền trong dân gian hết đời này đến đời khác.”
“Nhưng người như thế, trên đời này có mấy người?” Góa phụ đen vừa kiên định vừa bi quan, đột nhiên cười rộ lên rồi nói: “Đúng là kỳ lạ, tôi và cô nói mấy chuyện này làm gì, thật là vô vị.”
“Vậy thì nói mấy chuyện thú vị nhé.” Ôn Linh Chi diễn xong màn dạo đầu “Tìm hiểu nghi phạm”, đầu ngón tay gảy tàn thuốc, “Bà đến Long Thành, chắc không chỉ đơn giản là mở lầu xanh kiếm tiền đâu nhỉ. Để tôi nghĩ xem nào... bà đến nơi này, cũng là vì Linh Lung Đồ?”
“Vì sao không thể nói đơn giản là kiếm tiền? Nhìn tôi không giống một người tục tằng như vậy sao?” Góa phụ đen tự giễu, nói: “Ha, Linh Lung Đồ? Đến nay người trong giới võ lâm đều điên cuồng vì nó, một người đàn bà như tôi tranh giành thế nào được? Chẳng thà giữ lại cái mạng nhỏ yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.”
Trong phòng mịt mù khói thuốc, nếu không phải đang hút thuốc, Ôn Linh Chi sợ mình đã phải hắt hơi mấy cái liền. Cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ấy vậy mà sắc trời đã dần sáng từ lúc nào chẳng hay. Cô ấy dập tắt đầu thuốc, vươn vai một cái xua tan cảm giác mệt mỏi khi đọ sức với Góa phụ đen.
Cô ấy rút đôi bao tay ren màu đen từ trong túi ra, vừa đeo lên tay vừa nói: “Diễn kịch mệt thật đấy, chúng ta vốn không phải loại phụ nữ nói dông nói dài, tội gì mất thời gian nói gài nhau? Thành thật chút đi, nói đơn giản cho xong, gặp gỡ chia tay vui vẻ không phải tốt hơn sao?”
Góa phụ đen nhận ra thái độ và hành vi của đối phương đã chuyển biến, bắt đầu trở nên cảnh giác. Lúc này bà ta mới quan sát đối phương kỹ càng, cô gái trẻ này mặc bộ đồ tây kiểu nam, đeo đôi bao tay ren đen, kết hợp cùng khí chất mạnh mẽ trời sinh của cô ấy, trông còn ưa nhìn và lôi cuốn hơn cả đàn ông.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Linh Chi không được coi là anh tuấn nữa, mà tràn đầy sát khí.
Chẳng ai biết tốc độ của cô ấy lại nhanh đến vậy, một giây trước nhìn thấy cô ấy rút khẩu súng lục giắt ở thắt lưng ra, một giây sau cô ấy đã áp sát Góa phụ đen, đồng thời dí mũi súng lên đầu bà ta.
Ôn Linh Chi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Tôi đã từng gặp người dùng tính mạng để diễn kịch đổi lấy tiền, cũng đã gặp người thi thoảng gặp dịp mua vui vì tiền. Nhưng tôi biết, chắc chắn bà đều không phải hai loại người kia.”
Góa phụ đen vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười dửng dưng, nói: “Để người ta nhìn ra mình đang diễn kịch thì chứng tỏ trình độ vẫn còn non và xanh. Nếu người bình thường không giỏi diễn kịch, sẽ để lộ bộ mặt mà mình khinh thường nhất, nhưng lại là mặt chân thực nhất.”
“Hừ! Bà tiếp cận sĩ quan Vương, dẫn Mạc Vấn Thiên tới, mục đích đã rõ ràng như thế, cũng chẳng cao minh lắm nhỉ?”
“Vì thế, tôi và bọn họ mới không hợp tác được.” Góa phụ đen khẽ thở dài.
“Bà nghĩ tôi sẽ tin lời này của bà sao?” Mũi súng của Ôn Linh Chi từ huyệt thái dương dịch xuống huyệt nhân trung.
“Cô có tin hay không, chẳng hề quan trọng.” Góa phụ đen lạnh lùng nói: “Linh Lung Đồ không có ở chỗ tôi, sĩ quan Vương cũng không phải do tôi giết. Nếu cô muốn giết tôi thì cũng không nên giết vào hôm nay, vì người có thể giết tôi chỉ có một nhưng tuyệt đối không phải là cô!”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay cầm súng của Ôn Linh Chi, lực độ nhìn có vẻ rất nhẹ nhưng xuống tay không nhẹ chút nào. Nếu không phải Ôn Linh Chi kịp thời hất súng lên không trung, rồi lại đưa một tay ra đón được, chỉ sợ lúc này khẩu súng đã rơi vào trong tay Góa phụ đen.
“Nhóc con, không phải cô đã từng sống ở Hồng Kông rồi sao? Hôm nay cho cô mở mang tầm mắt, thế nào gọi là “Đông Phương chưởng”!”
Ôn Linh Chi xoa bóp cổ tay, vừa rồi đối phương ra tay rất tàn nhẫn, không có chút kiêng nể lẫn nhượng bộ nào. Bây giờ lại nói rằng cho cô ấy mở mang tầm mắt, nghĩ cũng biết sau đây nhất định là một trận đánh khó nhằn, mà mấy chiêu đấm đá phương Tây mà cô ấy từng học chỉ sợ khó địch nổi bà ta.
Huống hồ, Đông Phương chưởng là cái gì? Có liên quan đến việc sống ở Hồng Kông sao? Góa phụ đen đến từ Hồng Kông sao?
Ôn Linh Chi còn chưa kịp nghĩ thông thì Góa phụ đen đã bước chân phải lên đằng trước, hai chân tạo thành tư thế đứng tấn, hai tay tạo thành thế tay Vịnh Xuân tiêu chuẩn. Thoạt nhìn thì thấy rất tầm thường, nhưng thực tế lại rất linh hoạt, có thể gọi là “tiến có thể công, lùi có thể thủ”.
Ôn Linh Chi thấy thế thì hít sâu một hơi, cười nhạo bà ta: “Ôi chà, bà già, không nhìn ra bà còn biết Vịnh Xuân đấy nha?”
Góa phụ đen nở nụ cười u ám, đột nhiên quát lên: “Nhóc con, bớt nói lời thừa thải, xem chưởng đây!”
Vừa dứt lời, chân phải của bà ta đã giẫm lên đằng trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tay phải nắm lại bổ thẳng về phía Ôn Linh Chi như điện xẹt, hoàn toàn không e sợ khẩu súng giắt ở thắt lưng Ôn Linh Chi.
Ôn Linh Chi bị đánh không kịp trở tay, trong lúc gấp gáp cô ấy đã lộn người ra đằng sau, thành công tránh được đòn của đối phương.
Góa phụ đen tiếp tục tấn công, chân phải giẫm lên mặt đất, cả người bay vọt lên, đá thẳng về phía chân phải của Ôn Linh Chi.
Ôn Linh Chi thấy bà già này toàn dùng sát chiêu, trong lòng cực kỳ bực bội. Mặc dù cô ấy có súng, nhưng có quy định không được tùy tiện nổ súng lạm sát người vô tội. Trong lúc không biết làm thế nào, cô ấy chỉ có thể nghĩ cách phòng thủ. Lúc này, cô ấy chỉ có thể dùng cánh tay phải cản cú đá chí mạng của đối phương. Nhưng cô ấy không ngờ sức lực của bà già này lại lớn như vậy, đá một cú khiến cô ấy liên tục lùi về sau mấy bước!
Trên thực tế, Góa phụ đen cố ý đá như vậy, bà ta biết vào khoảnh khắc bị đá trúng, cánh tay của Ôn Linh Chi sẽ rơi vào trạng thái tê liệt ngắn ngủi, khẩu súng chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Quả nhiên, “cạch” một tiếng - khẩu súng rơi xuống. Góa phụ đen thuận đà thu mình thành thế thủ, thành công nhặt được khẩu súng.
Mọi biến hóa chỉ diễn ra trong chớp mắt, Ôn Linh Chi không khỏi ngạc nhiên, âm thầm khâm phục sự lợi hại của Góa phụ đen.
“Cô gái, hà cớ gì phải nỗ lực như thế? Với xuất thân của cô đã có thể giành được thứ mà bao người hằng mong muốn mà chẳng tốn chút sức lực nào. Tìm một chàng trai tốt làm chồng, hưởng phúc đến già, việc gì phải đem tính mạng ra đối đầu với chúng tôi?” Góa phụ đen chĩa súng vào cô.
“Hưởng cái đầu bà ấy! Loại người đi khắp nơi gieo rắc ngôn luận đả kích nữ giới, ưa nói mấy lời chối tai như các người, bây giờ không bắt lại, chả lẽ để lại gây họa cho xã hội sao?!” Đã lâu rồi Ôn Linh Chi không mắng người, nhưng lần nào nghe thấy mấy lời vô liêm sỉ như thế này, cô ấy nhất định phải chửi như tát nước vào mặt.
Góa phụ đen bóp hai gò má của cô ấy, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ấy bị biến dạng, hừ một tiếng rồi nói: “Con nhãi già mồm chết tiệt, bây giờ mạng của mày đang nằm trong tay tao mà còn ngông nghênh như thế, không hổ danh là đại tiểu thư Ôn gia, rất có khí phách, cũng rất có giá trị lợi dụng.”
Đúng vào lúc này, người vốn dĩ không nên tới đây, đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.
“Góa phụ đen! Mau hạ súng xuống, vụ án còn chưa có kết quả, bà lấy súng bắt giữ cảnh sát, tội trạng càng nặng hơn!”
Ôn Linh Chi không dám quay đầu lại, liếc một cái qua khóe mắt, người vừa lên tiếng lại là Cục trưởng!
Trời vừa sáng, còn chưa đến giờ làm việc, lẽ ra Cục trưởng phải nằm trên giường ôm người đẹp ngủ say sưa chứ, sao lại đến đây?
“Bớt nói nhảm, muốn cô ta sống thì lùi lại hết cho tôi!” Góa phụ đen nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Cục trưởng đến đây, trái lại bà ta càng có cơ hội tẩu thoát.
Ban đầu Cục trưởng không chịu lùi lại, nhưng mỗi khi phía cảnh sát áp sát thêm một chút, Góa phụ đen càng siết chặt cổ Ôn Linh Chi hơn, khiến cô ấy ho sặc sụa không ngừng. Cục trưởng sợ Ôn Linh Chi gặp chuyện không may, khiến cấp trên trách tội xuống dưới, lập tức ra lệnh mọi người rút khỏi phòng thẩm vấn.
Góa phụ đen khống chế Ôn Linh Chi, cũng chậm rãi lui ra ngoài theo họ, lùi đến bãi cỏ bằng phẳng ở sân sau.
Đột nhiên bà ta ra đòn phủ đầu, nổ một phát súng chỉ thiên. Nhân lúc cảnh sát đang nhốn nháo, bà ta vận lực đẩy Ôn Linh Chi ra ngoài, còn mình thi triển khinh công, nhảy qua tường ra bên ngoài. Tốc độ của bà ta cực kỳ nhanh, đợi đến khi mấy cảnh sát phản ứng lại thì bà ta đã biến mất dạng.
“Cô Ôn, cô vẫn ổn chứ?” Cục trưởng nhìn thấy cô ấy vẫn đang ho không ngừng, hạ lệnh cho cấp dưới: “Đuổi theo! Bắt tội phạm về đây!”
Ôn Linh Chi ngồi bệt xuống đất, nghỉ một lúc mới nói: “Không cần đuổi theo. Người này là người cùng hội cùng thuyền với Mạc Vấn Thiên, tôi khẩn thiết xin Cục trưởng lập tức ban bố lệnh truy nã, truy nã bọn chúng toàn thành phố. Một khi có người bắt được hoặc tố cáo, nhất định trọng thưởng!”
Còn chưa kịp vào phòng đã nghe thấy giọng của Góa phụ đen vọng ra từ bên trong: “Đứng dậy, đứng dậy cho bà mau!”
Nam Tụng Tuyết sải bước thật nhanh đi đến cửa phòng, nhìn thấy Vân Mỹ Nhân gắng gượng đứng dậy, vô thức đưa tay đỡ sau gáy nhìn có vẻ rất khó chịu. Cô đặc biết chú ý, Vân Mỹ Nhân vừa mới nhìn thấy thi thể máu me đầm đìa của sĩ quan Vương lập tức vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.
“Anh ta... anh ta chết rồi ư?” Tinh thần của Vân Mỹ Nhân có vẻ hơi khác thường, “Có quái vật, là quái vật giết anh ta.”
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào!” Góa phụ đen nhìn thấy cô gái lẩm bẩm như một kẻ điên, khuôn mặt đầy vẻ bực bội.
“Con át chủ bài” mà bà ta vất vả đào tạo, chỉ sợ bắt đầu từ bây giờ phải gánh trên lưng tội danh “giết người”. Dù cuối cùng chân tướng có ra sao, bất kể Vân Mỹ Nhân có quyến rũ mê người như thế nào thì những người đàn ông đến tìm vui cũng chẳng thèm đoái hoài nữa.
“Các người khoan hãy diễn kịch.” Nam Tụng Tuyết lạnh lùng nói: “Góa phụ đen, ban nãy bà đã nói dối lại còn bất chấp sự ngăn cản của chúng tôi, xông vào hiện trường vụ án, phá hỏng manh mối quan trọng, bà thuộc diện tình nghi giết người rất lớn.”
Cô quay sang phía Vân Mỹ Nhân đang đứng ngây ra, nói một cách vô tình: “Cô ở chung một phòng với người chết, cô thuộc diện tình nghi giết người lớn nhất.”
Ôn Linh Chi nhân cơ hội bồi thêm một cú nặng hơn: “Tiểu Phi Phi, dẫn hết người thuộc diện tình nghi phạm tội về Cục Cảnh sát!”
Vân Mỹ Nhân đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt chảy giàn giụa, kêu khóc: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi không quen anh ta, anh ta cũng chẳng quen tôi, tôi chỉ cầm tiền của anh ta rồi phục vụ anh ta chứ không hề giết anh ta.”
“Thế thì ai giết hắn?” Góa phụ đen nhìn thấy cô ta có vẻ đã điên thật rồi, càng cảm thấy tức giận hơn.
“Con không biết, con thật sự không biết, sau khi anh ta đến chỗ con, con nhìn thấy...”
Sự tình sau đó có thể nói vô cùng kỳ dị.
Vân Mỹ Nhân về phòng chưa được bao lâu, sĩ quan Vương lại đến tìm cô ta, muốn tiếp tục chuyện vui trước đó đồng thời nói khoác rằng lão đạo sĩ kia gan nhỏ như chuột, vốn chẳng dám giết hắn ta. Trong lúc hai người đang chim chuột, tủ quần áo liên tục phát ra tiếng động. Nhưng khi nghe kỹ lại thì lại thấy giống như ở bên ngoài cửa sổ vọng vào.
Sĩ quan Vương không bận tâm, vẫn áp người đẹp xuống dưới mình, nhưng âm thanh kỳ lạ kia vẫn không dừng lại. Âm thanh quỷ quái vang lên không dứt quanh quẩn trong căn phòng, cắt ngang cơn hứng tình của sĩ quan Vương. Hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa, đứng dậy đi kiểm tra. Song, hắn xuống giường chưa được bao lâu, ánh nến bị gió ngoài cửa sổ thổi tắt, chỉ còn lại ánh trăng tờ mờ chiếu sáng. Ngay sau đó, sự việc thê thảm đã xảy ra.
“Tôi không biết ai giết anh ta, không biết con quái vật kia từ đâu mà đến, giống như một con dơi đã nấp trong góc từ lâu, đột nhiên bay ra cắn anh ta, nó dùng tấm vải đen bao chặt lấy anh ta như một cái kén khổng lồ. Quái vật khống chế anh ta, dường như đang hút máu anh ta, tấm vải đen ướt sũng, máu chảy đầy đất mà chẳng nghe thấy một âm thanh nào. Tôi vô cùng sợ hãi, thuận tay cầm giá cắm nến đập về phía đó, sau đó con quái vật kia phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, để lộ ra nửa con mắt... tiếp đó, đã biến thành bộ dạng như bây giờ.”
Ôn Linh Chi để ý Vân Mỹ Nhân liên tục gọi hung thủ là “quái vật”, thuật lại sự việc một cách gián đoạn, ánh mắt lảng tránh.
Có thể thấy trong lòng cô ta hoặc là đang cực kỳ hoảng sợ, hoặc là đang cố tình ngụy tạo bầu không khí gây án để tìm lại sự trong sạch của mình.
Nam Tụng Tuyết chăm chú lắng nghe, tập trung kiểm tra thi thể của nạn nhân. Vết thương chí mạng của nạn nhân quả thực nằm ở cổ, tình trạng miệng vết thương còn thảm khốc hơn cả việc bị dơi hút máu. Rốt cuộc đó là tên hung thủ biến thái đến nhường nào mà độc ác như vậy? Những gì mà Vân Mỹ Nhân thuật lại có phải sự thật hay không? Hay chỉ là lời nói dối vô căn cứ của cô ta?
Ở nơi mà mãnh hổ ẩn nấp như thành phố này, ai ai cũng đều đeo mặt nạ, còn ai đáng để ta tin tưởng đây?
Ôn Linh Chi và cô nhìn nhau, lập tức biết hai người họ có chung một suy nghĩ.
“Vậy là chắc hẳn cô đã nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ, trông giống như thế nào? Là nam hay nữ? Già hay trẻ?”
Vân Mỹ Nhân lại ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Đèn tắt, tôi không nhìn rõ...”
Thông thường, vào lúc này mà người bị tình nghi hay nói mấy câu mơ hồ như “Tôi không biết, tôi không rõ, tôi không nhớ nữa” là đang che giấu bản thân. Một mánh khóe đã cũ rích mà vẫn còn dùng? Nam Tụng Tuyết lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, bàn tay đang kiểm tra thi thể chạm vào một thứ trong túi áo người chết, cô vội vàng lấy ra xem. Đó là một bức thư tuyệt mệnh dính máu, bên trên được gắn hoa và xức tinh dầu hoa hồng.
Có khi nào hung thủ là phụ nữ? Hoặc là đàn ông đã có gia đình? Khi nhìn kỹ lại nét chữ hoàn hảo và chất giấy cao cấp, tất cả đã thể hiện một điều: Rất có thể hung thủ là một nhà giáo thường xuyên viết lách hoặc nhân viên làm việc ở tòa soạn.
Nội dung bức thư rất đơn giản:
Kể từ lúc đội trưởng Trì vào tù, tôi biết mình đã tạo nên tội nghiệt, sớm muộn gì cũng phải trả giá. Vì thế, tôi đã chuẩn bị trước một bức thư, vẫn luôn mang theo nó bên mình. Cho dù thế nào, tôi vẫn mang tâm lý lấy làm may mắn. Thế gian có nhiều người đều như thế này phải không?
Nhưng sự thực lại cho tôi biết rằng, chúng ta không thể chơi lại Mạc Vấn Thiên. Lão là một con cáo già đa mưu túc trí.
Vụ án trong rừng đước, lão đã sai người gửi thư dụ Đại soái Giang đến trước, rồi lợi dụng chuyện Các chủ Vinh mất tích để dụ đội trưởng Trì đến. Sau đó lão đã giết Đại soái Giang và hơn mười quân nhân trước khi đội trưởng Trì đến nơi. Có lẽ các người sẽ thắc mắc, vì sao tôi có thể sống sót?
Bởi tôi là con cờ cuối cùng của lão, nhận trách nhiệm cung cấp khẩu cung giả để hãm hại đội trưởng Trì.
Tất cả mọi chuyện đều không phải tình cờ, mà đã được lên kế hoạch từ lâu. Đây giống như biểu diễn một vở kịch sân khấu, Mạc Vấn Thiên đã căn thời gian cực kỳ chuẩn xác. Nếu các người không xử lý lão ta sớm, Long Thành sẽ sa đọa thành tòa thành trống không; nếu các người chậm trễ thêm chút nào nữa, vào ngày thiên thời địa lợi nhân hòa, lão sẽ dùng Linh Lung Đồ...
Đọc đến đây, không còn đoạn nào nữa. Tại sao sĩ quan Vương không viết cho xong? Mạc Vấn Thiên đã có được Linh Lung Đồ rồi sao?
Thoạt đầu đọc, ta sẽ cảm thấy ngữ điệu và góc độ trần thuật này là bức thư tuyệt mệnh mà sĩ quan Vương tự viết. Nhưng nếu hung thủ thật sự là Mạc Vấn Thiên, ông ta sẽ để lại bức thư gây bất lợi cho mình ở đây sao? Kẻ đồng lõa mà bức thư nhắc đến ngoài sĩ quan Vương ra, còn có đồ đệ của Mạc Vấn Thiên - “Mặt nạ vàng” mà Trì Thu Hà nhắc đến lúc lấy khẩu cung. Còn vì sao Trấn trưởng lại xuất hiện ở đó, trong thư không nhắc đến một chữ nào.
“Nội dung của bức thư cần phải chờ nghiên cứu.” Nam Tụng Tuyết thu bức thư, định quay về Cục Cảnh sát.
“Cậu hoài nghi trong này có điều gian dối ư?” Ôn Linh Chi thấy cô gật đầu, lại hỏi: “Vậy tối nay người chết giao cho cậu, người sống giao cho mình nhé?”
“Thành giao.” Nam Tụng Tuyết vô thức nói một câu tiếng Quảng Đông, tốc độ nói rất nhanh nên chỉ có mình Ôn Linh Chi nghe rõ. Tiếng Quảng Đông kéo dài âm cuối đầy quen thuộc này khiến hai người nhớ lại quãng thời gian không đủ nhân lực ở Hồng Kông, họ đã phân công hợp tác như thế này để đạt được hiệu quả cao trong công việc.
Trời đã rạng sáng, gió rét càng lạnh lẽo hơn. Bước trên con đường lớn không một bóng người, xa xa đã nhìn thấy cửa vào An Hồn Sở, Kỷ Thời Vũ lo lắng nhìn dáo dác xung quanh. Ban đầu họ đang khám nghiệm thi thể của những người quân nhân trong An Hồn Sở, đột nhiên một chiếc phi tiêu mô phỏng phi tiêu Lôi Hỏa Môn cùng một mẩu giấy ghi “Sĩ quan Vương đang ở trong quán của Góa phụ đen, xin hãy nhanh chóng đến giải cứu” bắn vào trong, xen ngang công việc của họ.
Nam Tụng Tuyết sợ đó là kế điệu hổ ly sơn, đặc biệt để Kỷ Thời Vũ ở lại An Hồn Sở. Vì thế, khi nhìn thấy cô mang một thi thể khác về, anh ấy không quá bất ngờ, cũng không lên tiếng hỏi han, chỉ đứng bên cạnh quan sát quá trình khám nghiệm tử thi.
Ở trong phòng thẩm vấn lúc này, Ôn Linh Chi và Góa phụ đen đang ngồi đối diện nhau.
“Góa phụ đen, bà bao che sĩ quan Vương, lại phá hỏng manh mối ở hiện trường, bà đã biết tội chưa?”
“Biết hay không biết thì có quan trọng không? Người mà các người muốn bắt đã chết rồi, không thể trách tôi được.” Góa phụ đen cười khẩy, móc một điếu thuốc từ trong túi, tìm một lúc lâu vẫn không tìm được hộp diêm, bực bội trợn mắt hỏi đối phương: “Có thể mượn bật lửa không?”
“Đừng nói là mượn bật lửa, nếu đêm nay bà nói thật, tôi bảo đảm Minh Hương Lâu của bà sẽ không bị niêm phong điều tra.” Ôn Linh Chi lấy một hộp diêm ra, đích thân châm thuốc cho bà ta, sau đó cũng châm thuốc cho mình.
Góa phụ đen rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn làn khói lượn lờ, cười nói: “Chẳng qua tôi chỉ xin cô chút lửa, vậy mà cô đã lấy Minh Hương Lâu để trao đổi, tiền cược lớn thật, không hổ danh là đại tiểu thư của Ôn gia, rất có đầu óc kinh doanh.”
“Giống nhau cả thôi. Mặc dù người ta đều nói bà không rõ lai lịch nhưng bà yên tâm, tôi sẽ cho người điều tra thân phận của bà. Nếu bỗng dưng bà đột tử, trên bia mộ không có thân phận rõ ràng, như thế người trong giang hồ sẽ quên bà rất nhanh.”
Góa phụ đen vẫn chưa ý thức được đối phương đang gài mình, tiếp lời: “Quên thì sao? Trên đời này vốn dĩ chẳng có gì là lưu truyền đời đời, người duy nhất nhớ được cô đến cuối cùng cũng sẽ chết đi, hóa thành hư không.”
“Sao bà lại bi quan vậy?” Ôn Linh Chi không cho là đúng, phản bác lại: “Ít ra giang hồ sẽ không quên đại hiệp chí tình chí nghĩa, sự tích anh hùng của người ấy sẽ mãi mãi lưu truyền trong dân gian hết đời này đến đời khác.”
“Nhưng người như thế, trên đời này có mấy người?” Góa phụ đen vừa kiên định vừa bi quan, đột nhiên cười rộ lên rồi nói: “Đúng là kỳ lạ, tôi và cô nói mấy chuyện này làm gì, thật là vô vị.”
“Vậy thì nói mấy chuyện thú vị nhé.” Ôn Linh Chi diễn xong màn dạo đầu “Tìm hiểu nghi phạm”, đầu ngón tay gảy tàn thuốc, “Bà đến Long Thành, chắc không chỉ đơn giản là mở lầu xanh kiếm tiền đâu nhỉ. Để tôi nghĩ xem nào... bà đến nơi này, cũng là vì Linh Lung Đồ?”
“Vì sao không thể nói đơn giản là kiếm tiền? Nhìn tôi không giống một người tục tằng như vậy sao?” Góa phụ đen tự giễu, nói: “Ha, Linh Lung Đồ? Đến nay người trong giới võ lâm đều điên cuồng vì nó, một người đàn bà như tôi tranh giành thế nào được? Chẳng thà giữ lại cái mạng nhỏ yên ổn sống nốt quãng đời còn lại.”
Trong phòng mịt mù khói thuốc, nếu không phải đang hút thuốc, Ôn Linh Chi sợ mình đã phải hắt hơi mấy cái liền. Cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ấy vậy mà sắc trời đã dần sáng từ lúc nào chẳng hay. Cô ấy dập tắt đầu thuốc, vươn vai một cái xua tan cảm giác mệt mỏi khi đọ sức với Góa phụ đen.
Cô ấy rút đôi bao tay ren màu đen từ trong túi ra, vừa đeo lên tay vừa nói: “Diễn kịch mệt thật đấy, chúng ta vốn không phải loại phụ nữ nói dông nói dài, tội gì mất thời gian nói gài nhau? Thành thật chút đi, nói đơn giản cho xong, gặp gỡ chia tay vui vẻ không phải tốt hơn sao?”
Góa phụ đen nhận ra thái độ và hành vi của đối phương đã chuyển biến, bắt đầu trở nên cảnh giác. Lúc này bà ta mới quan sát đối phương kỹ càng, cô gái trẻ này mặc bộ đồ tây kiểu nam, đeo đôi bao tay ren đen, kết hợp cùng khí chất mạnh mẽ trời sinh của cô ấy, trông còn ưa nhìn và lôi cuốn hơn cả đàn ông.
Nhưng hành động tiếp theo của Ôn Linh Chi không được coi là anh tuấn nữa, mà tràn đầy sát khí.
Chẳng ai biết tốc độ của cô ấy lại nhanh đến vậy, một giây trước nhìn thấy cô ấy rút khẩu súng lục giắt ở thắt lưng ra, một giây sau cô ấy đã áp sát Góa phụ đen, đồng thời dí mũi súng lên đầu bà ta.
Ôn Linh Chi nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Tôi đã từng gặp người dùng tính mạng để diễn kịch đổi lấy tiền, cũng đã gặp người thi thoảng gặp dịp mua vui vì tiền. Nhưng tôi biết, chắc chắn bà đều không phải hai loại người kia.”
Góa phụ đen vẫn tỏ ra bình tĩnh, cười dửng dưng, nói: “Để người ta nhìn ra mình đang diễn kịch thì chứng tỏ trình độ vẫn còn non và xanh. Nếu người bình thường không giỏi diễn kịch, sẽ để lộ bộ mặt mà mình khinh thường nhất, nhưng lại là mặt chân thực nhất.”
“Hừ! Bà tiếp cận sĩ quan Vương, dẫn Mạc Vấn Thiên tới, mục đích đã rõ ràng như thế, cũng chẳng cao minh lắm nhỉ?”
“Vì thế, tôi và bọn họ mới không hợp tác được.” Góa phụ đen khẽ thở dài.
“Bà nghĩ tôi sẽ tin lời này của bà sao?” Mũi súng của Ôn Linh Chi từ huyệt thái dương dịch xuống huyệt nhân trung.
“Cô có tin hay không, chẳng hề quan trọng.” Góa phụ đen lạnh lùng nói: “Linh Lung Đồ không có ở chỗ tôi, sĩ quan Vương cũng không phải do tôi giết. Nếu cô muốn giết tôi thì cũng không nên giết vào hôm nay, vì người có thể giết tôi chỉ có một nhưng tuyệt đối không phải là cô!”
Nói xong, bà ta nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay cầm súng của Ôn Linh Chi, lực độ nhìn có vẻ rất nhẹ nhưng xuống tay không nhẹ chút nào. Nếu không phải Ôn Linh Chi kịp thời hất súng lên không trung, rồi lại đưa một tay ra đón được, chỉ sợ lúc này khẩu súng đã rơi vào trong tay Góa phụ đen.
“Nhóc con, không phải cô đã từng sống ở Hồng Kông rồi sao? Hôm nay cho cô mở mang tầm mắt, thế nào gọi là “Đông Phương chưởng”!”
Ôn Linh Chi xoa bóp cổ tay, vừa rồi đối phương ra tay rất tàn nhẫn, không có chút kiêng nể lẫn nhượng bộ nào. Bây giờ lại nói rằng cho cô ấy mở mang tầm mắt, nghĩ cũng biết sau đây nhất định là một trận đánh khó nhằn, mà mấy chiêu đấm đá phương Tây mà cô ấy từng học chỉ sợ khó địch nổi bà ta.
Huống hồ, Đông Phương chưởng là cái gì? Có liên quan đến việc sống ở Hồng Kông sao? Góa phụ đen đến từ Hồng Kông sao?
Ôn Linh Chi còn chưa kịp nghĩ thông thì Góa phụ đen đã bước chân phải lên đằng trước, hai chân tạo thành tư thế đứng tấn, hai tay tạo thành thế tay Vịnh Xuân tiêu chuẩn. Thoạt nhìn thì thấy rất tầm thường, nhưng thực tế lại rất linh hoạt, có thể gọi là “tiến có thể công, lùi có thể thủ”.
Ôn Linh Chi thấy thế thì hít sâu một hơi, cười nhạo bà ta: “Ôi chà, bà già, không nhìn ra bà còn biết Vịnh Xuân đấy nha?”
Góa phụ đen nở nụ cười u ám, đột nhiên quát lên: “Nhóc con, bớt nói lời thừa thải, xem chưởng đây!”
Vừa dứt lời, chân phải của bà ta đã giẫm lên đằng trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, tay phải nắm lại bổ thẳng về phía Ôn Linh Chi như điện xẹt, hoàn toàn không e sợ khẩu súng giắt ở thắt lưng Ôn Linh Chi.
Ôn Linh Chi bị đánh không kịp trở tay, trong lúc gấp gáp cô ấy đã lộn người ra đằng sau, thành công tránh được đòn của đối phương.
Góa phụ đen tiếp tục tấn công, chân phải giẫm lên mặt đất, cả người bay vọt lên, đá thẳng về phía chân phải của Ôn Linh Chi.
Ôn Linh Chi thấy bà già này toàn dùng sát chiêu, trong lòng cực kỳ bực bội. Mặc dù cô ấy có súng, nhưng có quy định không được tùy tiện nổ súng lạm sát người vô tội. Trong lúc không biết làm thế nào, cô ấy chỉ có thể nghĩ cách phòng thủ. Lúc này, cô ấy chỉ có thể dùng cánh tay phải cản cú đá chí mạng của đối phương. Nhưng cô ấy không ngờ sức lực của bà già này lại lớn như vậy, đá một cú khiến cô ấy liên tục lùi về sau mấy bước!
Trên thực tế, Góa phụ đen cố ý đá như vậy, bà ta biết vào khoảnh khắc bị đá trúng, cánh tay của Ôn Linh Chi sẽ rơi vào trạng thái tê liệt ngắn ngủi, khẩu súng chắc chắn sẽ rơi xuống đất.
Quả nhiên, “cạch” một tiếng - khẩu súng rơi xuống. Góa phụ đen thuận đà thu mình thành thế thủ, thành công nhặt được khẩu súng.
Mọi biến hóa chỉ diễn ra trong chớp mắt, Ôn Linh Chi không khỏi ngạc nhiên, âm thầm khâm phục sự lợi hại của Góa phụ đen.
“Cô gái, hà cớ gì phải nỗ lực như thế? Với xuất thân của cô đã có thể giành được thứ mà bao người hằng mong muốn mà chẳng tốn chút sức lực nào. Tìm một chàng trai tốt làm chồng, hưởng phúc đến già, việc gì phải đem tính mạng ra đối đầu với chúng tôi?” Góa phụ đen chĩa súng vào cô.
“Hưởng cái đầu bà ấy! Loại người đi khắp nơi gieo rắc ngôn luận đả kích nữ giới, ưa nói mấy lời chối tai như các người, bây giờ không bắt lại, chả lẽ để lại gây họa cho xã hội sao?!” Đã lâu rồi Ôn Linh Chi không mắng người, nhưng lần nào nghe thấy mấy lời vô liêm sỉ như thế này, cô ấy nhất định phải chửi như tát nước vào mặt.
Góa phụ đen bóp hai gò má của cô ấy, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ấy bị biến dạng, hừ một tiếng rồi nói: “Con nhãi già mồm chết tiệt, bây giờ mạng của mày đang nằm trong tay tao mà còn ngông nghênh như thế, không hổ danh là đại tiểu thư Ôn gia, rất có khí phách, cũng rất có giá trị lợi dụng.”
Đúng vào lúc này, người vốn dĩ không nên tới đây, đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng thẩm vấn.
“Góa phụ đen! Mau hạ súng xuống, vụ án còn chưa có kết quả, bà lấy súng bắt giữ cảnh sát, tội trạng càng nặng hơn!”
Ôn Linh Chi không dám quay đầu lại, liếc một cái qua khóe mắt, người vừa lên tiếng lại là Cục trưởng!
Trời vừa sáng, còn chưa đến giờ làm việc, lẽ ra Cục trưởng phải nằm trên giường ôm người đẹp ngủ say sưa chứ, sao lại đến đây?
“Bớt nói nhảm, muốn cô ta sống thì lùi lại hết cho tôi!” Góa phụ đen nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại mừng thầm. Cục trưởng đến đây, trái lại bà ta càng có cơ hội tẩu thoát.
Ban đầu Cục trưởng không chịu lùi lại, nhưng mỗi khi phía cảnh sát áp sát thêm một chút, Góa phụ đen càng siết chặt cổ Ôn Linh Chi hơn, khiến cô ấy ho sặc sụa không ngừng. Cục trưởng sợ Ôn Linh Chi gặp chuyện không may, khiến cấp trên trách tội xuống dưới, lập tức ra lệnh mọi người rút khỏi phòng thẩm vấn.
Góa phụ đen khống chế Ôn Linh Chi, cũng chậm rãi lui ra ngoài theo họ, lùi đến bãi cỏ bằng phẳng ở sân sau.
Đột nhiên bà ta ra đòn phủ đầu, nổ một phát súng chỉ thiên. Nhân lúc cảnh sát đang nhốn nháo, bà ta vận lực đẩy Ôn Linh Chi ra ngoài, còn mình thi triển khinh công, nhảy qua tường ra bên ngoài. Tốc độ của bà ta cực kỳ nhanh, đợi đến khi mấy cảnh sát phản ứng lại thì bà ta đã biến mất dạng.
“Cô Ôn, cô vẫn ổn chứ?” Cục trưởng nhìn thấy cô ấy vẫn đang ho không ngừng, hạ lệnh cho cấp dưới: “Đuổi theo! Bắt tội phạm về đây!”
Ôn Linh Chi ngồi bệt xuống đất, nghỉ một lúc mới nói: “Không cần đuổi theo. Người này là người cùng hội cùng thuyền với Mạc Vấn Thiên, tôi khẩn thiết xin Cục trưởng lập tức ban bố lệnh truy nã, truy nã bọn chúng toàn thành phố. Một khi có người bắt được hoặc tố cáo, nhất định trọng thưởng!”