Chương 5: Cục trưởng bị sát hại
Vụ án thứ hai: Cục trưởng bị sát hại, truy nã Mạc Vấn Thiên toàn thành phố.
Ngày ba mươi Tết, dưới mái hiên của tất cả mọi nhà đều treo đèn lồng đỏ mới tinh. Những bông tuyết to như lông ngỗng rơi xuống một cách đột ngột, từng hàng cây tùng trong võ quán đọng đầy tuyết. Nam Tụng Tuyết treo một chiếc đèn dầu lên cành cây, để chỉ đường cho người lang thang và thú hoang nhỏ ở trên núi.
Hôm nay vừa hay là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Trì Chấn Thiên, từ trên xuống dưới võ quán đều chuẩn bị bữa tiệc gia đình.
Hai thầy trò Lôi Hỏa Môn nhận lời mời đến đây, còn chưa bước vào đại sảnh thì đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa cúc.
Nam Dương Phong không hiểu về hoa nhưng ông ấy cực kỳ nhạy cảm với thức ăn, chỉ cần ngửi thôi ông ấy đã biết được đó chắc chắn là món lẩu gà hoa cúc chỉ có ở vùng Giang Nam. Ông ấy mừng rơn, nôn nóng sải bước đi thật nhanh vào trong đại sảnh.
Cách một đoạn xa đã nhìn thấy trên bàn bày biện toàn là lát cá mỏng, tôm tươi và đầu cá mới vớt lên từ trong sông băng. Những món hải sản tươi ngon này có thể sánh bằng đồ hải sản vớt ngay tại biển, sau đó trực tiếp cho vào nồi nấu, chấm thêm nước tương thì càng ngon hơn. Còn có đĩa gà rừng và thịt lợn rừng, thịt mềm mà dai. Nếu chế biến theo kiểu dân dã, có thể trộn tai heo cùng cá ngừ bào khô, đó chính là món đặc sản kiểu Hồ Nam.
Nam Dương Phong nói liến thoắng không ngừng, khuôn mặt tràn ngập sự thích thú, không kìm được khen ngợi: “Lão Trì cuối cùng cũng biết đãi khách rồi, chuẩn bị món lẩu tôi thích nhất, được lắm, được lắm!”
Nam Tụng Tuyết vạch trần ông ấy một cách vô tình: “Sư phụ, có cái gì mà sư phụ không thích ăn đâu? Chim bay trên trời, động vật chạy dưới đất, cá bơi trong nước, sư phụ đều ăn một lần rồi, thậm chí ngay cả bọ sư phụ cũng không bỏ qua... chắc hẳn kiếp trước sư phụ là người Quảng Đông nhỉ.”
“Ha ha... vừa nghe con nói như vậy, sư phụ bỗng cảm thấy đời này mình sống không uổng phí rồi.”
Nam Tụng Tuyết cũng cười theo, điều khiến cô cảm thấy tự hào về sư phụ chính là điều này. Ông ấy cực kỳ dễ thỏa mãn, luôn luôn sống cho hiện tại, tựa như thần tiên sung sướng tận hưởng niềm vui trước mắt. Trời sinh ông ấy thích ăn uống, lại thích ngao du sơn thủy, thường xuyên kể cho cô nghe những câu chuyện trong quãng thời gian đó.
Rất lâu trước kia ông ấy đã đến Tây Tạng, nhân lúc diễn ra cuộc thi đua ngựa, mọi người đều tập trung trên bãi cỏ diễn ra cuộc đua, ông ấy lén lút lẻn vào trong nhà của dân du mục mặc trường bào bằng lông cừu, đeo chuỗi tràng hạt ngọc lam, uống trà bơ, rượu lúa mì, ăn bánh Tsampa, bánh chuối nướng. Sau đó ông ấy đi một mạch lên phía Bắc, xuyên qua khu vực không người, đến vùng biên giới, lại có đĩa thịt gà cỡ lớn, bánh canh, xiên thịt dê vào bụng. Ông ấy đã đi vào con đường tơ lụa để tìm đồ đệ, kết quả đồ đệ còn chưa thấy đâu, ông ấy đã biết được mùi vị của món mì vàng trộn thịt lừa, mì xoắn hình cá, thịt gà cuộn, còn xem được mấy buổi kịch.
Lúc bấy giờ ông ấy mới biết rằng trên đời này lại có nhiều mỹ vị như thế, hoàn toàn không giống với món ăn ở Giang Nam.
Điều khiến ông ấy khó quên là, món ăn của vùng Lĩnh Nam nằm trong vùng á nhiệt đới chiếm ưu thế tuyệt đối không nơi nào sánh bằng. Nơi đó có bánh ngọt hữu cơ tinh xảo bắt mắt và nước đường thanh nhiệt giải độc vào mùa hè; mùa thu có các món xào kim sa và món tôm tích rang muối tiêu làm ngay ăn ngay kiểu Hồng Kông; vào mùa đông có món súp bổ dưỡng được hầm từ các vị thuốc bắc cùng đủ loài động vật, đặc biệt là những món có thể gọi là độc nhất vô nhị như cháo rắn và canh vịt quay... Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến Nam Dương Phong tỏ vẻ thèm thuồng.
“Sư phụ, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!” Nam Tụng Tuyết buồn cười nhắc nhở ông.
Nam Dương Phong cũng cười ồ lên, “Thật sự muốn đi Lĩnh Nam một lần nữa. Lần trước có vị huynh đài mời ta ăn bánh bột lọc hạt sen, ta cứ tưởng đó là món bún, ai ngờ không phải ý trên mặt chữ, gắp lên mới biết đó là món bánh vừa đen vừa trơn. Nghe nói đó là món ăn mà hoàng đế triều Thanh ăn, được chế biến bằng các vị thuốc như rùa đầu to, thổ phục linh, hoa kim ngân, bột tiên thảo...”
“Thân làm một người trong giới võ lâm mà lại ham mê mỹ vị nhân gian như vậy, nhỡ gặp phải kẻ địch lấy đồ ăn ra dụ dỗ thì phải làm sao?”
Mọi người nghe tiếng nhìn về phía đó, thấy Trì Chấn Thiên đi xuống dưới trong vòng vây của đám đệ tử, trông cực kỳ khí thế. Nhìn lại Lôi Hỏa Môn của mình, trước giờ đều lẻ loi một mình nhưng chưa từng sợ ai bao giờ. Dù hôm nay có mặt ở địa bàn của Trì Chấn Thiên, Nam Dương Phong cũng sẽ không chịu im hơi lặng tiếng.
“Trì huynh suốt ngày ru rú ở sau núi luyện công, chưa nếm thử đồ ngon vật lạ như vậy bao giờ, cho nên không thể hiểu được rồi.”
“Phải, phải, dù sao thì không phải ai cũng có phúc như Nam huynh.”
Nam Tụng Tuyết và Trì Thu Hà thở phào cùng một lúc, họ những tưởng hai ông già này sắp sửa đánh nhau tới nơi, không ngờ hôm nay tính tình của Trì Chấn Thiên cực kỳ tốt, một mực cười nói ôn hòa, không hề có ý chọc tức đối phương.
“Hai vị mời ngồi, hôm nay đáng lẽ còn có bạn bè, nhưng Đào huynh lại ra ngoài rồi, Yến huynh cũng chẳng biết đang ở nơi nào, chỉ còn lại hai nhà chúng ta và cậu Kỷ trẻ tuổi này. Cảm ơn các vị đã tới đây, cứ thưởng thức tự nhiên nhé.” Trì Chấn Thiên tỏ vẻ trang nghiêm của người chủ nhà.
“Đây mới là tiếng người này.” Nam Dương Phong nhét đầy thịt tôm trong miệng nên nói lúng búng không rõ.
Trì Thu Hà và Nam Tụng Tuyết ngồi cùng nhau bên cạnh Nam Dương Phong, chốc chốc lại gắp đồ ăn cho người kia, cử chỉ thân mật, ánh mắt cưng chiều.
Trì Ngộ hoàn toàn không thể nhìn nổi, lườm hai người rất nhiều lần nhưng trong lòng bực tức mà không giải tỏa thì không phải là tác phong của cô ấy. Thế là cô ấy đưa tay huých người bên cạnh, “Anh Kỷ, anh nhìn Nam Tụng Tuyết của anh đang gắp đồ ăn cho người đàn ông khác kìa, còn nhặt hành lá giúp anh ấy nữa.”
“Đúng vậy, Trì huynh của cô cũng chẳng rảnh tay, bóc cho cô ấy nhiều tôm quá.” Kỷ Thời Vũ vốn không để tâm, vừa ngồi xuống là uống rượu một mình. Sau khi được Trì Ngộ nhắc, trong lòng anh ấy có chút không vui.
Trì Ngộ hừ một tiếng lạnh lùng, “Chẳng phải anh nói bọn họ sẽ nhanh chóng chia tay sao? Vậy tại sao trải qua tai vạ ngồi tù, tình cảm của họ lại tốt lên như vậy? Đừng nói với tôi là vì tình cảm của họ đã trải qua thử thách của ông trời nhé!”
“Có lẽ đó là chuyện chắc chắn phải xảy ra trong cuộc đời.” Kỷ Thời Vũ nhấp một ngụm rượu mạnh, nói bóng nói gió: “Nhưng chưa đến cuối đời, chẳng ai biết được sự tình sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, cuộc đời biến chuyển ra sao.”
“Nói như vậy, tôi vẫn có hi vọng rồi.” Ánh mắt của Trì Ngộ lại lóe sáng, cô ấy cầm chén rượu rời khỏi chỗ, không nghe thấy câu nói tiếp theo của Kỷ Thời Vũ: “Cũng có thể tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn.”
Ngày thường, Trì Chấn Thiên không cho phép đám đồ đệ uống rượu, chỉ có trong buổi tiệc mừng thọ của ông thì họ mới được uống vài chén. Vì thế, khi nhìn thấy Trì Ngộ nâng chén hướng về phía ông, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, không ngừng gật đầu.
Có điều cô nhóc Trì Ngộ này, uống rượu vào là vô cùng to gan. Bất kể ở buổi tiệc có người lạ hay không, cô ấy đều đứng lên khơi dậy bầu không khí, “Trong một ngày vui như thế này, được tề tựu cùng mọi người ở nơi đây, lại gặp ngày tuyết rơi nên tôi vô cùng vui vẻ, đặc biệt muốn kính mọi người một ly.”
Cô ấy uống cạn chén rượu, không chừa lại một giọt nào, dáng vẻ cực kỳ hào sảng. Mọi người không ngừng vỗ tay khen ngợi.
Bắt đầu từ cô ấy, ai nấy cũng phải lần lượt đi chúc rượu, uống đến khi người nóng mặt đỏ. Cũng vì thế mà Nam Tụng Tuyết cảm thấy đầu mình có vẻ phình to ra, cô định lén chuồn khỏi đó sang bên cạnh ăn chút cơm. Nhưng vào đúng lúc này, Trì Ngộ lại xách bình rượu đến, đè vai ấn cô ngồi xuống rồi rót rượu cho cô.
“Chị Nam, chúng ta uống một chén nhé? Coi như chúc mừng chị và sư huynh đoàn tụ, chúc hai người sau này không chia ly lần nào nữa, sớm ngày thành thân. Thành thân, tức là trở thành người thân. Uống một ly vì sau này chúng ta sẽ trở thành người thân yêu thương lẫn nhau nhé?”
Tuy Nam Tụng Tuyết đã ngà ngà say nhưng ý thức hãy còn tỉnh táo. Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, Trì Ngộ là một người rất ranh ma, uống chén rượu này xong mình sẽ không trốn đi được nữa. Nhưng nếu không uống chén rượu chứa đầy lời chúc này, không tránh khỏi việc cô sẽ làm mọi người mất hứng.
“Em gái đã nói chân thành như thế, chị mà không uống, thế chẳng phải phụ lòng tốt của em sao?” Cô uống cạn chén rượu vào bụng.
“Được! Chị đúng là nữ hiệp, khí khái hào sảng!” Trì Ngộ đã say đến mức mắt híp thành đường chỉ, nhưng vẫn còn cười khúc khích, “Tục ngữ có câu hai chuyện vui đến cùng một lúc, chúng ta uống thêm chén nữa nhé, em xin cạn chén trước.”
Nam Tụng Tuyết khẽ cười, thừa biết đối phương đang giở trò mèo gì, cười nói: “Không thành vấn đề, chúng ta uống cả đêm cũng được. Nhưng chị thấy Kỷ Thời Vũ rất lo lắng cho em, chỉ sợ cậu ta không để chúng ta uống tiếp nữa đâu.”
Kỷ Thời Vũ điếng người, lập tức vặc lại: “Cậu đừng nói bừa, tôi không có ý kiến gì, đừng kéo tôi xuống nước.”
Chỉ cần nhìn một cái là anh ấy thấy ngay ý định hại người của cô -- Muốn say thì ai cũng phải say, tốt nhất là có thể ghép anh ấy và Trì Ngộ thành đôi, bớt đi một tình địch, thêm một chuyện vui. Có điều, đây rõ ràng là đang làm mối lung tung.
“Chị nghĩ nhiều rồi, anh ta vốn chẳng lo lắng cho em, người anh ta lo lắng chỉ có mình anh ta thôi.” Trì Ngộ cười một cách say sưa.
Kỷ Thời Vũ vốn định vào hùa nói với cô ấy tiếp, chẳng hiểu sao đột nhiên lại im bặt như bị ai điểm huyệt, sau đó bất chợt choàng tay qua vai Trì Thu Hà, cười đểu giả, “Đội trưởng, tối nay anh uống cùng tôi nhé.”
Trì Thu Hà thấy khuôn mặt anh ấy cách mặt mình gần như thế, không kìm được “ợ” một tiếng, “Tôi, không bồi rượu.”
“Đội trưởng, ngay cả anh cũng muốn làm tôi đau lòng sao?” Kỷ Thời Vũ càng diễn càng hăng, ánh mắt toát ra vẻ u sầu, “Ài, anh có biết, thánh ế cảm thấy cô độc nhất vào lúc nào không?”
“...” Trì Thu Hà chỉ lẳng lặng nhìn anh ấy, còn chưa lên tiếng thì Kỷ Thời Vũ đã tự trả lời trước.
“Anh không cần trả lời, tôi biết anh không hiểu. Hội ế bọn tôi không phải muốn yêu đương mà là không có đối tượng yêu đương nào, hơn nữa... lúc nào muốn tìm say, ngay cả anh em bạn nhậu cũng chẳng tìm được! Đừng nói mấy câu “Uống rượu hại sức khỏe”, tôi chỉ tin vào câu “Nâng chén cùng ánh trăng”!”
“Được rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa, tôi uống cùng anh.” Trì Thu Hà vừa nhận lời, đã nghe thấy Kỷ Thời Vũ cười như một kẻ tâm thần.
Ngoài cửa tuyết rơi khắp trời, đâu đâu cũng một màu trắng xóa. Trong phòng rộn rã tiếng nói cười, không một ai còn nhớ, lẽ ra tối nay họ phải cùng Cục trưởng tham gia bữa tiệc chúc mừng vụ án được phá giải.
Trong phòng bao của nhà hàng Ý Đức đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng, người ngồi trong đó đều là các quan chức số một số hai Long Thành.
Cục trưởng đã phá được mấy vụ án lớn, cấp trên vô cùng tán thưởng, câu nào cũng có ba chữ “coi trọng anh”. Sắc mặt Trấn trưởng ngượng nghịu, sầu não buồn bực, một mực giữ im lặng. Dĩ nhiên Cục trưởng biết nguyên nhân trong đó, vì thế ông ta uống hăng say vui vẻ, khuôn mặt vui phơi phới. Sau ba tuần rượu, Cục trưởng đã uống say đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn kiên trì đứng ngoài cửa nhà hàng tiễn lãnh đạo ra về, sau đó mới ngồi lên xe của mình
Tài xế đeo găng tay, nhìn thoáng qua khuôn mặt đã say bí tỉ ở trong gương chiếu hậu, hỏi: “Cục trưởng, ngài về nhà lớn sao ạ?”
Cục trưởng lắc đầu, cởi cúc ở cổ áo ra, “Không, tối nay vẫn đến khu chung cư Tự Do đi, mấy lão già kia uống ác quá, bây giờ trong ngực tôi rất bức bối, chỉ muốn đi uống một bát canh giải rượu do cô ấy nấu.”
Tài xế gật đầu, lại nhìn Cục trưởng qua gương chiếu hậu một lần nữa, ông ta đã nhắm nghiền mắt, có vẻ đã ngủ.
“Bao nhiêu năm qua, chỉ có tối nay tôi mới cảm thấy sung sướng trong lòng đến vậy.” Cục trưởng bất chợt lên tiếng, dù mắt vẫn nhắm nhưng trên mặt lại toát lên ý cười, “May là ông đây đã báo cáo lên cấp trên sớm hơn một bước, không bị lão ta cướp mất công lao.”
Tài xế nói hùa theo: “Chẳng trách mặt của Trấn trưởng tối nay lại thối như cá mắm vậy.”
“Tôi rất thích nhìn bộ dạng như ăn phải ruồi của lão ta.” Cục trưởng cười mấy tiếng liền, sau đó mở mắt ra, nói: “Bây giờ tôi chỉ lo Mạc Vấn Thiên giở trò quỷ, Cục Cảnh sát khó mà giam lão ta được.”
Tài xế nói một cách chắc nịch: “Ngài cứ yên tâm, đội trưởng Trì đã cử người đã bố trí các cửa chốt “Ra ngoài phải xác thực thân phận” ở các cửa ra vào. Nghe nói nếu xác thực không đúng còn cố tình xông vào thì sẽ bị điện giật, uy lực vô cùng mạnh.”
Cục trưởng ngáp một cái, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, khẽ “ừ” một tiếng.
“Khoảng bao lâu nữa là đến nơi? Tôi hơi buồn ngủ, chốc nữa gọi tôi dậy nhé.”
“Vâng, ngài cứ ngủ đi ạ.”
Tài xế nhìn gương chiếu hậu thấy vẻ mặt Cục trưởng đã giãn ra, nhanh chóng ngáy khò khò, có vẻ đã thật sự ngủ thiếp đi. Anh ta vừa lái xe, vừa lấy chiếc túi gai dưới ghế ngồi ném lên trên ghế phụ, “keng” một tiếng, miệng túi lỏng lẻo loáng thoáng lộ ra hung khí sắc bén.
Nghe thấy tiếng động “leng keng”, Cục trưởng sắp sửa ngủ thiếp đi đột nhiên choàng tỉnh, ngước mắt lên một cách mệt mỏi.
Trong khoang xe tối tăm, phía trước có mấy chiếc xe chạy tới, đèn xe chói mắt khiến tài xế không kịp thích ứng, hoàn toàn không chú ý đến Cục trưởng ngồi phía sau đang quan sát mình. Dưới bộ đồng phục đen lại thấp thoáng cây phất trần màu trắng, mái tóc dưới chiếc mũ cũng lộ ra màu trắng. Trong ấn tượng của ông ta, tài xế chỉ là một thanh niên trẻ tuổi gia cảnh tầm thường, sao lại có cây phất trần và tóc trắng?
Điều kỳ lạ là, khuôn mặt kia vẫn là khuôn mặt trẻ trung mà ông ta nhìn thấy trước khi đến buổi tiệc vào tối nay.
Chẳng lẽ Ngô Phí biết thuật dịch dung ở trong tù đã trốn ra ngoài rồi sao? Không, không thể nào. Trước khi đến buổi tiệc tối nay, Khúc Ngôn Mông đã đặc biệt đi tuần quanh nhà giam, không có bất cứ tên tội phạm nào đào thoát. Ông ta rùng mình, định mở cửa xe theo bản năng nhưng chẳng tài nào mở được.
Đúng vào lúc này, người ngồi phía trước quay đầu lại.
Trong đêm đông tĩnh mịch, trong căn phòng nằm chính giữa tầng bảy của tòa chung cư có thiết kế hành lang ngoài này, có một người phụ nữ trẻ mặc bộ sườn xám ôm sát cơ thể, mái tóc xoăn sóng buông hờ trên bả vai, cô ta đang ngân nga khúc nhạc, nấu canh giải rượu trong bếp.
Trên bức tường trong nhà cô ta treo một tấm áp phích tuyên truyền bộ phim mà cô ta đóng vào lúc còn làm diễn viên thuở trước và một bức ảnh chân dung. Khuôn mặt trong bức ảnh đó tràn trề nhựa sống, ánh mắt trong sáng ấy đã một đi không trở lại.
Cô ta tên là Mỹ Hề, vì vụ án diễn viên Trang Nhã bị sát hại mà cô ta phải chịu đựng sự công kích của làn sóng dư luận. Trang đầu của các tuần san đều là dòng tít có nội dung dẫn dắt dư luận như “Nữ diễn viên Mỹ Hề đố kỵ diễn viên nổi tiếng Trang Nhã, đã qua lại với người bạn trai xã hội đen của cô ấy là Đinh Diệu Quang, tình nghĩa trong giới của hai chị em cuối cùng đã rạn nứt”, đẩy động cơ gây án vụ án này sang hướng giết người vì tình. Mặc dù cuối cùng cảnh sát đã bắt được hung thủ thật sự, công bố đầu đuôi ngọn ngành sự việc phía sau, nhưng công chúng đã không còn để tâm đến chân tướng nữa, họ chỉ tin vào sự thật mà họ đã nhận định.
Chẳng bao lâu sau, Mỹ Hề bị công ty giải trừ hợp đồng trước thời hạn, sau đó không còn phim để đóng nữa.
Ban đầu cô ta không mua nổi món trang sức châu báu mà mình muốn có, không thể ăn nổi thịt đắt cá ngon, thậm chí còn bị chủ nhà đuổi đi giữa đêm tuyết. Cô ta đến sàn nhảy nhờ vả người khác, nhưng lúc nào ông chủ ở đó cũng lấy cái chết của Trang Nhã ra nói. Thế giới rộng lớn nhường ấy, vậy mà chẳng có nơi nào bằng lòng giữ cô ta lại. Cực chẳng đã, cô ta quyết định cầm cố trang sức để lấy tiền. Giữa chừng đi ngang qua cơ sở làm ăn của Góa phụ đen, bà ta khuyên cô ta bỏ cái tôi của mình xuống, tùy tiện vào thanh lâu lập tức có má mì nâng cô ta lên làm hoa khôi, từ đó không phải lo cơm ăn áo mặc. Nhưng cô ta không thèm nghe, cũng chẳng thèm đoái hoài.
Vào đêm nọ, cô ta đã dùng hết lộ phí, một lần nữa lưu lạc đầu đường, chứng đau dạ dày lại tái phát trong tình cảnh đói rét khổ cực, không thể không tranh chỗ cơm thừa với chó dữ. Cô ta vừa ăn chỗ cơm thừa mà nhà hàng vứt bỏ vừa khóc lóc thảm thiết, nhận ra mình đã sai, đáng lẽ khi ấy phải quý trọng bất cứ cơ hội mưu sinh nào mới phải. Vì thế, khi bắt gặp Cục trưởng vừa rời khỏi buổi tiệc chiêu đãi, vươn tay về phía cô ta, cô ta đã ngồi lên xe của ông ta.
Kể từ gây phút ấy, cô ta đã vứt bỏ tự tôn -- Điều đó khiến cô ta cảm thấy mình là một thứ bẩn thỉu và chẳng đáng một đồng.
Sau đó Đinh Diệu Minh đến tìm cô ta, nhưng cô ta tránh mặt không gặp. Người không thể yêu, thà chẳng gặp lại thì hơn.
Lúc này, cô ta đang tựa lưng vào tủ gỗ, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chăm cô thiếu nữ trên trang áp phích, nhớ lại thời gian đẹp nhất của mình. Tiếng nước canh tràn ra khỏi vung trong phòng bếp kéo cô ta quay về hiện thực, cô ta vội dập tắt điếu thuốc rồi chạy vào tắt bếp, múc một bát canh mang ra ngoài.
Đồng hồ trên tường đã chỉ vào mười một giờ, đã một tiếng trôi qua kể từ khi Cục trưởng gọi điện thông báo. Theo lý mà nói ông ta đã phải đến đây từ lâu rồi, sao bây giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng xe?
Cô ta đi ra ban công ngó xuống bên dưới, bên dưới tòa nhà tường đỏ cũ kỹ, xe của Cục trưởng đã đậu ở đó. Đèn xe vẫn đang bật sáng nhưng không ai xuống xe, cũng chẳng rời đi. Lạ thật, nếu là bình thường, Cục trưởng đã lên nhà từ lâu rồi.
Cô ta bèn khoác áo khoác, vội vội vàng vàng chạy xuống dưới nhà, khi cách chiếc xe một đoạn không xa thì cô ta nhìn thấy đèn xe phụt tắt.
Đi đến gần, vệt máu bắn tung tóe trên cửa kính hàng ghế sau dần trở nên rõ ràng, cô ta lập tức đâm ra nghi hoặc, bước nhanh đến mở cửa xe. Nhưng cửa xe đã bị khóa trái, dù cô ta có nhiều sức hơn nữa cũng chẳng mở nổi. Cô ta cố gắng nhìn vào bên trong mặt kính phản quang, chỉ thấy Cục trưởng nằm nghiêng ngả ở hàng ghế sau, máu tươi đã thấm đẫm áo sơ mi trắng của ông ta, còn tài xế không rõ tung tích.
“Cục trưởng! Cục trưởng!” Cô ta ra sức gõ “rầm rầm” vào cửa xe, trời đông giá rét, tay cô ta đã đỏ bừng lên vì đập cửa.
Trong lúc không chú ý, dường như trên cửa xe phản chiếu một bóng đen mơ hồ, như thể đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta sợ hãi rợn tóc gáy, vô thức ngoảnh lại nhưng sau lưng không một bóng người.
“Ảo giác! Nhất định là do mình quá căng thẳng, quá sợ hãi nên mới xuất hiện ảo giác thôi!”
Cô ta tự trấn an mình, sau đó tìm dáo dác xung quanh, tìm được một viên gạch đập vỡ cửa kính, thò tay vào trong mở chốt cửa xe.
Nương theo ánh đèn tờ mờ, cô ta chỉ thấy Cục trưởng nằm bất động, hai con mắt như muốn lồi ra ngoài, tràn ngập vẻ kinh hoàng và bất cam. Máu trên lồng ngực ông ta đã nhuộm đỏ áo, dưới ghế ngồi có khẩu súng rơi ra từ tay ông ta.
Vừa thò bàn tay run rẩy kiểm tra hơi thở của ông ta, mặt mũi của Mỹ Hề lập tức tái mét, bám vào cửa xe, hai chân mềm nhũn.
Người đã chết, còn chết bên dưới căn hộ của cô ta. Mà ban nãy trên cửa xe, cửa kính và trong xe đều lưu lại “dấu vết” mà cô ta từng chạm tay vào. Nếu bị cảnh sát phát hiện, cô ta phải giải thích như thế nào? Rồi phải giải thích mối quan hệ của mình và Cục trưởng ra sao?
Lòng cô ta chết lặng, những tưởng bám vào Cục trưởng là cô ta có thể quay lại đóng phim đóng quảng cáo, làm minh tinh vạn người mê, mượn chức vụ của ông ta để vực dậy sự nghiệp. Vì thế cô ta vẫn luôn bấm bụng chịu đựng, nghe theo ông ta. Nhưng bây giờ, mọi ảo tưởng đều tan vỡ cả rồi.
“Làm thế nào đây?” Cô ta bế tắc túm tóc mình, hi vọng bản thân có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nhưng không có tác dụng, cô ta không thể nào bình tĩnh trở lại.
Nếu không phải không khí lạnh lẽo khiến cả người cô ta run rẩy, nước mũi chảy ròng ròng, cô ta vẫn không dám tin tình tiết trong phim mà cô ta đóng trước đây, lại xảy đến với chính bản thân mình. Từng hình ảnh hiện lên trước mắt, ngỡ như mới xảy ra vào hôm qua.
Cô ta còn nhớ, cảnh tiếp theo trong phim chính là nhân chứng báo án. Đến giờ, bất luận cô ta có báo án hay không thì ngày hôm sau trên trang nhất của các tờ báo đều có tiêu đề là: Diễn viên Mỹ Hề thời trước phim giả thành thật, giết hại Cục trưởng nhằm chiếm đoạn tài sản.
Nhưng cô ta không biết rằng, sau khi thông qua báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y và phán đoán hung thủ dựa theo manh mối, trên mặt báo cũng có thể sẽ đưa tin: Hung thủ lại chính là y? Chân tướng thật sự của kẻ giả nhân giả nghĩa sắp sửa được công bố!
Đã đến giờ Tý, cô ta không kịp nghĩ nhiều, chạy về căn hộ gọi điện báo án.
Ngày ba mươi Tết, dưới mái hiên của tất cả mọi nhà đều treo đèn lồng đỏ mới tinh. Những bông tuyết to như lông ngỗng rơi xuống một cách đột ngột, từng hàng cây tùng trong võ quán đọng đầy tuyết. Nam Tụng Tuyết treo một chiếc đèn dầu lên cành cây, để chỉ đường cho người lang thang và thú hoang nhỏ ở trên núi.
Hôm nay vừa hay là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Trì Chấn Thiên, từ trên xuống dưới võ quán đều chuẩn bị bữa tiệc gia đình.
Hai thầy trò Lôi Hỏa Môn nhận lời mời đến đây, còn chưa bước vào đại sảnh thì đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa cúc.
Nam Dương Phong không hiểu về hoa nhưng ông ấy cực kỳ nhạy cảm với thức ăn, chỉ cần ngửi thôi ông ấy đã biết được đó chắc chắn là món lẩu gà hoa cúc chỉ có ở vùng Giang Nam. Ông ấy mừng rơn, nôn nóng sải bước đi thật nhanh vào trong đại sảnh.
Cách một đoạn xa đã nhìn thấy trên bàn bày biện toàn là lát cá mỏng, tôm tươi và đầu cá mới vớt lên từ trong sông băng. Những món hải sản tươi ngon này có thể sánh bằng đồ hải sản vớt ngay tại biển, sau đó trực tiếp cho vào nồi nấu, chấm thêm nước tương thì càng ngon hơn. Còn có đĩa gà rừng và thịt lợn rừng, thịt mềm mà dai. Nếu chế biến theo kiểu dân dã, có thể trộn tai heo cùng cá ngừ bào khô, đó chính là món đặc sản kiểu Hồ Nam.
Nam Dương Phong nói liến thoắng không ngừng, khuôn mặt tràn ngập sự thích thú, không kìm được khen ngợi: “Lão Trì cuối cùng cũng biết đãi khách rồi, chuẩn bị món lẩu tôi thích nhất, được lắm, được lắm!”
Nam Tụng Tuyết vạch trần ông ấy một cách vô tình: “Sư phụ, có cái gì mà sư phụ không thích ăn đâu? Chim bay trên trời, động vật chạy dưới đất, cá bơi trong nước, sư phụ đều ăn một lần rồi, thậm chí ngay cả bọ sư phụ cũng không bỏ qua... chắc hẳn kiếp trước sư phụ là người Quảng Đông nhỉ.”
“Ha ha... vừa nghe con nói như vậy, sư phụ bỗng cảm thấy đời này mình sống không uổng phí rồi.”
Nam Tụng Tuyết cũng cười theo, điều khiến cô cảm thấy tự hào về sư phụ chính là điều này. Ông ấy cực kỳ dễ thỏa mãn, luôn luôn sống cho hiện tại, tựa như thần tiên sung sướng tận hưởng niềm vui trước mắt. Trời sinh ông ấy thích ăn uống, lại thích ngao du sơn thủy, thường xuyên kể cho cô nghe những câu chuyện trong quãng thời gian đó.
Rất lâu trước kia ông ấy đã đến Tây Tạng, nhân lúc diễn ra cuộc thi đua ngựa, mọi người đều tập trung trên bãi cỏ diễn ra cuộc đua, ông ấy lén lút lẻn vào trong nhà của dân du mục mặc trường bào bằng lông cừu, đeo chuỗi tràng hạt ngọc lam, uống trà bơ, rượu lúa mì, ăn bánh Tsampa, bánh chuối nướng. Sau đó ông ấy đi một mạch lên phía Bắc, xuyên qua khu vực không người, đến vùng biên giới, lại có đĩa thịt gà cỡ lớn, bánh canh, xiên thịt dê vào bụng. Ông ấy đã đi vào con đường tơ lụa để tìm đồ đệ, kết quả đồ đệ còn chưa thấy đâu, ông ấy đã biết được mùi vị của món mì vàng trộn thịt lừa, mì xoắn hình cá, thịt gà cuộn, còn xem được mấy buổi kịch.
Lúc bấy giờ ông ấy mới biết rằng trên đời này lại có nhiều mỹ vị như thế, hoàn toàn không giống với món ăn ở Giang Nam.
Điều khiến ông ấy khó quên là, món ăn của vùng Lĩnh Nam nằm trong vùng á nhiệt đới chiếm ưu thế tuyệt đối không nơi nào sánh bằng. Nơi đó có bánh ngọt hữu cơ tinh xảo bắt mắt và nước đường thanh nhiệt giải độc vào mùa hè; mùa thu có các món xào kim sa và món tôm tích rang muối tiêu làm ngay ăn ngay kiểu Hồng Kông; vào mùa đông có món súp bổ dưỡng được hầm từ các vị thuốc bắc cùng đủ loài động vật, đặc biệt là những món có thể gọi là độc nhất vô nhị như cháo rắn và canh vịt quay... Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến Nam Dương Phong tỏ vẻ thèm thuồng.
“Sư phụ, nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!” Nam Tụng Tuyết buồn cười nhắc nhở ông.
Nam Dương Phong cũng cười ồ lên, “Thật sự muốn đi Lĩnh Nam một lần nữa. Lần trước có vị huynh đài mời ta ăn bánh bột lọc hạt sen, ta cứ tưởng đó là món bún, ai ngờ không phải ý trên mặt chữ, gắp lên mới biết đó là món bánh vừa đen vừa trơn. Nghe nói đó là món ăn mà hoàng đế triều Thanh ăn, được chế biến bằng các vị thuốc như rùa đầu to, thổ phục linh, hoa kim ngân, bột tiên thảo...”
“Thân làm một người trong giới võ lâm mà lại ham mê mỹ vị nhân gian như vậy, nhỡ gặp phải kẻ địch lấy đồ ăn ra dụ dỗ thì phải làm sao?”
Mọi người nghe tiếng nhìn về phía đó, thấy Trì Chấn Thiên đi xuống dưới trong vòng vây của đám đệ tử, trông cực kỳ khí thế. Nhìn lại Lôi Hỏa Môn của mình, trước giờ đều lẻ loi một mình nhưng chưa từng sợ ai bao giờ. Dù hôm nay có mặt ở địa bàn của Trì Chấn Thiên, Nam Dương Phong cũng sẽ không chịu im hơi lặng tiếng.
“Trì huynh suốt ngày ru rú ở sau núi luyện công, chưa nếm thử đồ ngon vật lạ như vậy bao giờ, cho nên không thể hiểu được rồi.”
“Phải, phải, dù sao thì không phải ai cũng có phúc như Nam huynh.”
Nam Tụng Tuyết và Trì Thu Hà thở phào cùng một lúc, họ những tưởng hai ông già này sắp sửa đánh nhau tới nơi, không ngờ hôm nay tính tình của Trì Chấn Thiên cực kỳ tốt, một mực cười nói ôn hòa, không hề có ý chọc tức đối phương.
“Hai vị mời ngồi, hôm nay đáng lẽ còn có bạn bè, nhưng Đào huynh lại ra ngoài rồi, Yến huynh cũng chẳng biết đang ở nơi nào, chỉ còn lại hai nhà chúng ta và cậu Kỷ trẻ tuổi này. Cảm ơn các vị đã tới đây, cứ thưởng thức tự nhiên nhé.” Trì Chấn Thiên tỏ vẻ trang nghiêm của người chủ nhà.
“Đây mới là tiếng người này.” Nam Dương Phong nhét đầy thịt tôm trong miệng nên nói lúng búng không rõ.
Trì Thu Hà và Nam Tụng Tuyết ngồi cùng nhau bên cạnh Nam Dương Phong, chốc chốc lại gắp đồ ăn cho người kia, cử chỉ thân mật, ánh mắt cưng chiều.
Trì Ngộ hoàn toàn không thể nhìn nổi, lườm hai người rất nhiều lần nhưng trong lòng bực tức mà không giải tỏa thì không phải là tác phong của cô ấy. Thế là cô ấy đưa tay huých người bên cạnh, “Anh Kỷ, anh nhìn Nam Tụng Tuyết của anh đang gắp đồ ăn cho người đàn ông khác kìa, còn nhặt hành lá giúp anh ấy nữa.”
“Đúng vậy, Trì huynh của cô cũng chẳng rảnh tay, bóc cho cô ấy nhiều tôm quá.” Kỷ Thời Vũ vốn không để tâm, vừa ngồi xuống là uống rượu một mình. Sau khi được Trì Ngộ nhắc, trong lòng anh ấy có chút không vui.
Trì Ngộ hừ một tiếng lạnh lùng, “Chẳng phải anh nói bọn họ sẽ nhanh chóng chia tay sao? Vậy tại sao trải qua tai vạ ngồi tù, tình cảm của họ lại tốt lên như vậy? Đừng nói với tôi là vì tình cảm của họ đã trải qua thử thách của ông trời nhé!”
“Có lẽ đó là chuyện chắc chắn phải xảy ra trong cuộc đời.” Kỷ Thời Vũ nhấp một ngụm rượu mạnh, nói bóng nói gió: “Nhưng chưa đến cuối đời, chẳng ai biết được sự tình sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, cuộc đời biến chuyển ra sao.”
“Nói như vậy, tôi vẫn có hi vọng rồi.” Ánh mắt của Trì Ngộ lại lóe sáng, cô ấy cầm chén rượu rời khỏi chỗ, không nghe thấy câu nói tiếp theo của Kỷ Thời Vũ: “Cũng có thể tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn.”
Ngày thường, Trì Chấn Thiên không cho phép đám đồ đệ uống rượu, chỉ có trong buổi tiệc mừng thọ của ông thì họ mới được uống vài chén. Vì thế, khi nhìn thấy Trì Ngộ nâng chén hướng về phía ông, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, không ngừng gật đầu.
Có điều cô nhóc Trì Ngộ này, uống rượu vào là vô cùng to gan. Bất kể ở buổi tiệc có người lạ hay không, cô ấy đều đứng lên khơi dậy bầu không khí, “Trong một ngày vui như thế này, được tề tựu cùng mọi người ở nơi đây, lại gặp ngày tuyết rơi nên tôi vô cùng vui vẻ, đặc biệt muốn kính mọi người một ly.”
Cô ấy uống cạn chén rượu, không chừa lại một giọt nào, dáng vẻ cực kỳ hào sảng. Mọi người không ngừng vỗ tay khen ngợi.
Bắt đầu từ cô ấy, ai nấy cũng phải lần lượt đi chúc rượu, uống đến khi người nóng mặt đỏ. Cũng vì thế mà Nam Tụng Tuyết cảm thấy đầu mình có vẻ phình to ra, cô định lén chuồn khỏi đó sang bên cạnh ăn chút cơm. Nhưng vào đúng lúc này, Trì Ngộ lại xách bình rượu đến, đè vai ấn cô ngồi xuống rồi rót rượu cho cô.
“Chị Nam, chúng ta uống một chén nhé? Coi như chúc mừng chị và sư huynh đoàn tụ, chúc hai người sau này không chia ly lần nào nữa, sớm ngày thành thân. Thành thân, tức là trở thành người thân. Uống một ly vì sau này chúng ta sẽ trở thành người thân yêu thương lẫn nhau nhé?”
Tuy Nam Tụng Tuyết đã ngà ngà say nhưng ý thức hãy còn tỉnh táo. Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, Trì Ngộ là một người rất ranh ma, uống chén rượu này xong mình sẽ không trốn đi được nữa. Nhưng nếu không uống chén rượu chứa đầy lời chúc này, không tránh khỏi việc cô sẽ làm mọi người mất hứng.
“Em gái đã nói chân thành như thế, chị mà không uống, thế chẳng phải phụ lòng tốt của em sao?” Cô uống cạn chén rượu vào bụng.
“Được! Chị đúng là nữ hiệp, khí khái hào sảng!” Trì Ngộ đã say đến mức mắt híp thành đường chỉ, nhưng vẫn còn cười khúc khích, “Tục ngữ có câu hai chuyện vui đến cùng một lúc, chúng ta uống thêm chén nữa nhé, em xin cạn chén trước.”
Nam Tụng Tuyết khẽ cười, thừa biết đối phương đang giở trò mèo gì, cười nói: “Không thành vấn đề, chúng ta uống cả đêm cũng được. Nhưng chị thấy Kỷ Thời Vũ rất lo lắng cho em, chỉ sợ cậu ta không để chúng ta uống tiếp nữa đâu.”
Kỷ Thời Vũ điếng người, lập tức vặc lại: “Cậu đừng nói bừa, tôi không có ý kiến gì, đừng kéo tôi xuống nước.”
Chỉ cần nhìn một cái là anh ấy thấy ngay ý định hại người của cô -- Muốn say thì ai cũng phải say, tốt nhất là có thể ghép anh ấy và Trì Ngộ thành đôi, bớt đi một tình địch, thêm một chuyện vui. Có điều, đây rõ ràng là đang làm mối lung tung.
“Chị nghĩ nhiều rồi, anh ta vốn chẳng lo lắng cho em, người anh ta lo lắng chỉ có mình anh ta thôi.” Trì Ngộ cười một cách say sưa.
Kỷ Thời Vũ vốn định vào hùa nói với cô ấy tiếp, chẳng hiểu sao đột nhiên lại im bặt như bị ai điểm huyệt, sau đó bất chợt choàng tay qua vai Trì Thu Hà, cười đểu giả, “Đội trưởng, tối nay anh uống cùng tôi nhé.”
Trì Thu Hà thấy khuôn mặt anh ấy cách mặt mình gần như thế, không kìm được “ợ” một tiếng, “Tôi, không bồi rượu.”
“Đội trưởng, ngay cả anh cũng muốn làm tôi đau lòng sao?” Kỷ Thời Vũ càng diễn càng hăng, ánh mắt toát ra vẻ u sầu, “Ài, anh có biết, thánh ế cảm thấy cô độc nhất vào lúc nào không?”
“...” Trì Thu Hà chỉ lẳng lặng nhìn anh ấy, còn chưa lên tiếng thì Kỷ Thời Vũ đã tự trả lời trước.
“Anh không cần trả lời, tôi biết anh không hiểu. Hội ế bọn tôi không phải muốn yêu đương mà là không có đối tượng yêu đương nào, hơn nữa... lúc nào muốn tìm say, ngay cả anh em bạn nhậu cũng chẳng tìm được! Đừng nói mấy câu “Uống rượu hại sức khỏe”, tôi chỉ tin vào câu “Nâng chén cùng ánh trăng”!”
“Được rồi, đừng tỏ vẻ đáng thương nữa, tôi uống cùng anh.” Trì Thu Hà vừa nhận lời, đã nghe thấy Kỷ Thời Vũ cười như một kẻ tâm thần.
Ngoài cửa tuyết rơi khắp trời, đâu đâu cũng một màu trắng xóa. Trong phòng rộn rã tiếng nói cười, không một ai còn nhớ, lẽ ra tối nay họ phải cùng Cục trưởng tham gia bữa tiệc chúc mừng vụ án được phá giải.
Trong phòng bao của nhà hàng Ý Đức đang tổ chức bữa tiệc chúc mừng, người ngồi trong đó đều là các quan chức số một số hai Long Thành.
Cục trưởng đã phá được mấy vụ án lớn, cấp trên vô cùng tán thưởng, câu nào cũng có ba chữ “coi trọng anh”. Sắc mặt Trấn trưởng ngượng nghịu, sầu não buồn bực, một mực giữ im lặng. Dĩ nhiên Cục trưởng biết nguyên nhân trong đó, vì thế ông ta uống hăng say vui vẻ, khuôn mặt vui phơi phới. Sau ba tuần rượu, Cục trưởng đã uống say đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn kiên trì đứng ngoài cửa nhà hàng tiễn lãnh đạo ra về, sau đó mới ngồi lên xe của mình
Tài xế đeo găng tay, nhìn thoáng qua khuôn mặt đã say bí tỉ ở trong gương chiếu hậu, hỏi: “Cục trưởng, ngài về nhà lớn sao ạ?”
Cục trưởng lắc đầu, cởi cúc ở cổ áo ra, “Không, tối nay vẫn đến khu chung cư Tự Do đi, mấy lão già kia uống ác quá, bây giờ trong ngực tôi rất bức bối, chỉ muốn đi uống một bát canh giải rượu do cô ấy nấu.”
Tài xế gật đầu, lại nhìn Cục trưởng qua gương chiếu hậu một lần nữa, ông ta đã nhắm nghiền mắt, có vẻ đã ngủ.
“Bao nhiêu năm qua, chỉ có tối nay tôi mới cảm thấy sung sướng trong lòng đến vậy.” Cục trưởng bất chợt lên tiếng, dù mắt vẫn nhắm nhưng trên mặt lại toát lên ý cười, “May là ông đây đã báo cáo lên cấp trên sớm hơn một bước, không bị lão ta cướp mất công lao.”
Tài xế nói hùa theo: “Chẳng trách mặt của Trấn trưởng tối nay lại thối như cá mắm vậy.”
“Tôi rất thích nhìn bộ dạng như ăn phải ruồi của lão ta.” Cục trưởng cười mấy tiếng liền, sau đó mở mắt ra, nói: “Bây giờ tôi chỉ lo Mạc Vấn Thiên giở trò quỷ, Cục Cảnh sát khó mà giam lão ta được.”
Tài xế nói một cách chắc nịch: “Ngài cứ yên tâm, đội trưởng Trì đã cử người đã bố trí các cửa chốt “Ra ngoài phải xác thực thân phận” ở các cửa ra vào. Nghe nói nếu xác thực không đúng còn cố tình xông vào thì sẽ bị điện giật, uy lực vô cùng mạnh.”
Cục trưởng ngáp một cái, khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, khẽ “ừ” một tiếng.
“Khoảng bao lâu nữa là đến nơi? Tôi hơi buồn ngủ, chốc nữa gọi tôi dậy nhé.”
“Vâng, ngài cứ ngủ đi ạ.”
Tài xế nhìn gương chiếu hậu thấy vẻ mặt Cục trưởng đã giãn ra, nhanh chóng ngáy khò khò, có vẻ đã thật sự ngủ thiếp đi. Anh ta vừa lái xe, vừa lấy chiếc túi gai dưới ghế ngồi ném lên trên ghế phụ, “keng” một tiếng, miệng túi lỏng lẻo loáng thoáng lộ ra hung khí sắc bén.
Nghe thấy tiếng động “leng keng”, Cục trưởng sắp sửa ngủ thiếp đi đột nhiên choàng tỉnh, ngước mắt lên một cách mệt mỏi.
Trong khoang xe tối tăm, phía trước có mấy chiếc xe chạy tới, đèn xe chói mắt khiến tài xế không kịp thích ứng, hoàn toàn không chú ý đến Cục trưởng ngồi phía sau đang quan sát mình. Dưới bộ đồng phục đen lại thấp thoáng cây phất trần màu trắng, mái tóc dưới chiếc mũ cũng lộ ra màu trắng. Trong ấn tượng của ông ta, tài xế chỉ là một thanh niên trẻ tuổi gia cảnh tầm thường, sao lại có cây phất trần và tóc trắng?
Điều kỳ lạ là, khuôn mặt kia vẫn là khuôn mặt trẻ trung mà ông ta nhìn thấy trước khi đến buổi tiệc vào tối nay.
Chẳng lẽ Ngô Phí biết thuật dịch dung ở trong tù đã trốn ra ngoài rồi sao? Không, không thể nào. Trước khi đến buổi tiệc tối nay, Khúc Ngôn Mông đã đặc biệt đi tuần quanh nhà giam, không có bất cứ tên tội phạm nào đào thoát. Ông ta rùng mình, định mở cửa xe theo bản năng nhưng chẳng tài nào mở được.
Đúng vào lúc này, người ngồi phía trước quay đầu lại.
Trong đêm đông tĩnh mịch, trong căn phòng nằm chính giữa tầng bảy của tòa chung cư có thiết kế hành lang ngoài này, có một người phụ nữ trẻ mặc bộ sườn xám ôm sát cơ thể, mái tóc xoăn sóng buông hờ trên bả vai, cô ta đang ngân nga khúc nhạc, nấu canh giải rượu trong bếp.
Trên bức tường trong nhà cô ta treo một tấm áp phích tuyên truyền bộ phim mà cô ta đóng vào lúc còn làm diễn viên thuở trước và một bức ảnh chân dung. Khuôn mặt trong bức ảnh đó tràn trề nhựa sống, ánh mắt trong sáng ấy đã một đi không trở lại.
Cô ta tên là Mỹ Hề, vì vụ án diễn viên Trang Nhã bị sát hại mà cô ta phải chịu đựng sự công kích của làn sóng dư luận. Trang đầu của các tuần san đều là dòng tít có nội dung dẫn dắt dư luận như “Nữ diễn viên Mỹ Hề đố kỵ diễn viên nổi tiếng Trang Nhã, đã qua lại với người bạn trai xã hội đen của cô ấy là Đinh Diệu Quang, tình nghĩa trong giới của hai chị em cuối cùng đã rạn nứt”, đẩy động cơ gây án vụ án này sang hướng giết người vì tình. Mặc dù cuối cùng cảnh sát đã bắt được hung thủ thật sự, công bố đầu đuôi ngọn ngành sự việc phía sau, nhưng công chúng đã không còn để tâm đến chân tướng nữa, họ chỉ tin vào sự thật mà họ đã nhận định.
Chẳng bao lâu sau, Mỹ Hề bị công ty giải trừ hợp đồng trước thời hạn, sau đó không còn phim để đóng nữa.
Ban đầu cô ta không mua nổi món trang sức châu báu mà mình muốn có, không thể ăn nổi thịt đắt cá ngon, thậm chí còn bị chủ nhà đuổi đi giữa đêm tuyết. Cô ta đến sàn nhảy nhờ vả người khác, nhưng lúc nào ông chủ ở đó cũng lấy cái chết của Trang Nhã ra nói. Thế giới rộng lớn nhường ấy, vậy mà chẳng có nơi nào bằng lòng giữ cô ta lại. Cực chẳng đã, cô ta quyết định cầm cố trang sức để lấy tiền. Giữa chừng đi ngang qua cơ sở làm ăn của Góa phụ đen, bà ta khuyên cô ta bỏ cái tôi của mình xuống, tùy tiện vào thanh lâu lập tức có má mì nâng cô ta lên làm hoa khôi, từ đó không phải lo cơm ăn áo mặc. Nhưng cô ta không thèm nghe, cũng chẳng thèm đoái hoài.
Vào đêm nọ, cô ta đã dùng hết lộ phí, một lần nữa lưu lạc đầu đường, chứng đau dạ dày lại tái phát trong tình cảnh đói rét khổ cực, không thể không tranh chỗ cơm thừa với chó dữ. Cô ta vừa ăn chỗ cơm thừa mà nhà hàng vứt bỏ vừa khóc lóc thảm thiết, nhận ra mình đã sai, đáng lẽ khi ấy phải quý trọng bất cứ cơ hội mưu sinh nào mới phải. Vì thế, khi bắt gặp Cục trưởng vừa rời khỏi buổi tiệc chiêu đãi, vươn tay về phía cô ta, cô ta đã ngồi lên xe của ông ta.
Kể từ gây phút ấy, cô ta đã vứt bỏ tự tôn -- Điều đó khiến cô ta cảm thấy mình là một thứ bẩn thỉu và chẳng đáng một đồng.
Sau đó Đinh Diệu Minh đến tìm cô ta, nhưng cô ta tránh mặt không gặp. Người không thể yêu, thà chẳng gặp lại thì hơn.
Lúc này, cô ta đang tựa lưng vào tủ gỗ, châm một điếu thuốc, nhìn chằm chăm cô thiếu nữ trên trang áp phích, nhớ lại thời gian đẹp nhất của mình. Tiếng nước canh tràn ra khỏi vung trong phòng bếp kéo cô ta quay về hiện thực, cô ta vội dập tắt điếu thuốc rồi chạy vào tắt bếp, múc một bát canh mang ra ngoài.
Đồng hồ trên tường đã chỉ vào mười một giờ, đã một tiếng trôi qua kể từ khi Cục trưởng gọi điện thông báo. Theo lý mà nói ông ta đã phải đến đây từ lâu rồi, sao bây giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng xe?
Cô ta đi ra ban công ngó xuống bên dưới, bên dưới tòa nhà tường đỏ cũ kỹ, xe của Cục trưởng đã đậu ở đó. Đèn xe vẫn đang bật sáng nhưng không ai xuống xe, cũng chẳng rời đi. Lạ thật, nếu là bình thường, Cục trưởng đã lên nhà từ lâu rồi.
Cô ta bèn khoác áo khoác, vội vội vàng vàng chạy xuống dưới nhà, khi cách chiếc xe một đoạn không xa thì cô ta nhìn thấy đèn xe phụt tắt.
Đi đến gần, vệt máu bắn tung tóe trên cửa kính hàng ghế sau dần trở nên rõ ràng, cô ta lập tức đâm ra nghi hoặc, bước nhanh đến mở cửa xe. Nhưng cửa xe đã bị khóa trái, dù cô ta có nhiều sức hơn nữa cũng chẳng mở nổi. Cô ta cố gắng nhìn vào bên trong mặt kính phản quang, chỉ thấy Cục trưởng nằm nghiêng ngả ở hàng ghế sau, máu tươi đã thấm đẫm áo sơ mi trắng của ông ta, còn tài xế không rõ tung tích.
“Cục trưởng! Cục trưởng!” Cô ta ra sức gõ “rầm rầm” vào cửa xe, trời đông giá rét, tay cô ta đã đỏ bừng lên vì đập cửa.
Trong lúc không chú ý, dường như trên cửa xe phản chiếu một bóng đen mơ hồ, như thể đang đứng phía sau nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta sợ hãi rợn tóc gáy, vô thức ngoảnh lại nhưng sau lưng không một bóng người.
“Ảo giác! Nhất định là do mình quá căng thẳng, quá sợ hãi nên mới xuất hiện ảo giác thôi!”
Cô ta tự trấn an mình, sau đó tìm dáo dác xung quanh, tìm được một viên gạch đập vỡ cửa kính, thò tay vào trong mở chốt cửa xe.
Nương theo ánh đèn tờ mờ, cô ta chỉ thấy Cục trưởng nằm bất động, hai con mắt như muốn lồi ra ngoài, tràn ngập vẻ kinh hoàng và bất cam. Máu trên lồng ngực ông ta đã nhuộm đỏ áo, dưới ghế ngồi có khẩu súng rơi ra từ tay ông ta.
Vừa thò bàn tay run rẩy kiểm tra hơi thở của ông ta, mặt mũi của Mỹ Hề lập tức tái mét, bám vào cửa xe, hai chân mềm nhũn.
Người đã chết, còn chết bên dưới căn hộ của cô ta. Mà ban nãy trên cửa xe, cửa kính và trong xe đều lưu lại “dấu vết” mà cô ta từng chạm tay vào. Nếu bị cảnh sát phát hiện, cô ta phải giải thích như thế nào? Rồi phải giải thích mối quan hệ của mình và Cục trưởng ra sao?
Lòng cô ta chết lặng, những tưởng bám vào Cục trưởng là cô ta có thể quay lại đóng phim đóng quảng cáo, làm minh tinh vạn người mê, mượn chức vụ của ông ta để vực dậy sự nghiệp. Vì thế cô ta vẫn luôn bấm bụng chịu đựng, nghe theo ông ta. Nhưng bây giờ, mọi ảo tưởng đều tan vỡ cả rồi.
“Làm thế nào đây?” Cô ta bế tắc túm tóc mình, hi vọng bản thân có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nhưng không có tác dụng, cô ta không thể nào bình tĩnh trở lại.
Nếu không phải không khí lạnh lẽo khiến cả người cô ta run rẩy, nước mũi chảy ròng ròng, cô ta vẫn không dám tin tình tiết trong phim mà cô ta đóng trước đây, lại xảy đến với chính bản thân mình. Từng hình ảnh hiện lên trước mắt, ngỡ như mới xảy ra vào hôm qua.
Cô ta còn nhớ, cảnh tiếp theo trong phim chính là nhân chứng báo án. Đến giờ, bất luận cô ta có báo án hay không thì ngày hôm sau trên trang nhất của các tờ báo đều có tiêu đề là: Diễn viên Mỹ Hề thời trước phim giả thành thật, giết hại Cục trưởng nhằm chiếm đoạn tài sản.
Nhưng cô ta không biết rằng, sau khi thông qua báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y và phán đoán hung thủ dựa theo manh mối, trên mặt báo cũng có thể sẽ đưa tin: Hung thủ lại chính là y? Chân tướng thật sự của kẻ giả nhân giả nghĩa sắp sửa được công bố!
Đã đến giờ Tý, cô ta không kịp nghĩ nhiều, chạy về căn hộ gọi điện báo án.