Chương 3
11.
Đáng tiếc, bỗng một cô gái lao ra khỏi đám đông ôm chặt lấy gã.
Nàng kia vỗ về Huyền Dương, đau xót khuyên gã đừng tức giận, sau đó quỳ xuống đất:
- Nương nương, tiểu tiên biết người giận bệ hạ bỏ đi lịch kiếp cùng tiểu tiên. Nhưng người cũng không thể lấy công báo tư thù, làm loạn thiên điều, gia hại trượng phu. Tất cả những chuyện này đều do tiểu tiên sai, người muốn đánh muốn phạt, Mạn Đà cam lòng chịu.
Ta còn tưởng ai, lời nói sặc mùi trà.
Hóa ra là trà tổ.
Tình đầu của Huyền Dương, Trà Hoa tiên tử Mạn Đà.
Lần này họ hạ phàm, vì Trà Hoa tiên tử phải chịu tình kiếp mới được phi thăng thành hoa thần, thống lĩnh trăm hoa.
Huyền Dương không biết xấu hổ, chỉ biết làm lợi cho người, nhất định phải lấy công làm tư, chạy theo nói chuyện yêu đương.
Không ngờ ả cũng về sớm. Vừa về đã đội thẳng cái nồi lấy việc công trả thù riêng lên đầu ta.
Ta mà nhịn nhục cho qua thì không phải Thiên Hậu.
Ta vẫy tay gọi Ty Mệnh:
- Kiếp số của Trà Hoa tiên tử đã tận chưa?
Ty mệnh lắc đầu:
- Kiếp thứ sáu còn ba mươi năm dương thọ, tiên tử tự ý kết thúc, làm trái thiên quy, đã không thể phi thăng nữa.
Gương mặt trắng hồng của Trà Hoa tiên tử lập tức tái nhợt, hai mắt rưng rưng thấy mà xót.
Hừ, còn lâu ta mới mềm lòng.
- Thần tư pháp, tiên gia hạ phàm mà không hoàn thành độ kiếp phải xử trí thế nào?
Vân Khởi nói mạch lạc:
- Giáng ba cấp, chịu lôi hình.
Huyền Dương đỡ Trà Hoa tiên tử dậy, khẽ vuốt lưng ả, trìu mến nói:
- Không sao, ta sẽ đỡ lôi kiếp thay nàng.
Huyền Dương dù sao cũng là thiên tử, tu vi hơn người, vài đợt sét đánh đương nhiên không làm gì được hắn.
Trà Hoa tiên tử nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa xấu hổ vừa cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, xung quanh im lặng.
Nhưng lúc quay sang nhìn ta, ánh mắt con ả này lại đầy khiêu khích, nhưng thể đang nói “Nhìn đi, người đàn ông của ngươi chỉ là chó liếm của ta.”
Vân Khởi hắng giọng, nói tiếp:
- Tuy nhiên, do Trà Hoa tiên tử tự ý kết thúc, bỏ dở lịch kiếp. Đó là coi rẻ Thiên quy, đi ngược Thiên đạo, phạt đánh tan thân xác, vĩnh viễn nhốt vào Phong Đô.
Từng lời của Thần tư pháp uy nghiêm vang vọng, rõ ràng từng chữ.
Thần thú Giải Trĩ ngẩng đầu đứng bên cạnh y, uy phong lẫm liệt.
Một tiên một thú, chỉ cần đứng đó đã đại biểu cho Thiên quy, uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Trà Hoa tiên tử chưa nghe hết đã nhũn người, ngất xỉu trong lòng Huyền Dương.
Khi xưa, thần tiên muốn phi thăng chỉ có qua đường chịu lôi kiếp.
Không biết tên lãnh đạo não yêu đương nào nghĩ ra trò gian lận, chỉ cần hạ phàm vượt qua tình kiếp, bi tình ngược luyến, sống chết vài lần là có thể phi thăng làm thượng thần.
Thật sự nực cười! Quá mức hoang đường!
Những tên thượng thần như vậy phi thăng xong ngoài yêu đương ra thì làm ăn gì được nữa?
Bây giờ, hai người này cả gian lận cũng không làm đến nơi đến chốn, chưa lịch kiếp xong đã tự ý chạy về đây ra vẻ chính nghĩa, còn dám ăn nói lung tung.
Bị phạt giam cầm vĩnh viễn ở Phong Đô cũng còn nhẹ chán đấy!
Từ nay về sau, chuyện hạ phàm lịch tình kiếp xong là có thể phi thăng làm thượng thần sẽ bị xóa bỏ mãi mãi.
Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Huyền Dương, ta ân cần nói:
- Ngươi không nằm trong danh sách lịch kiếp, nhưng nếu ngươi không nỡ bỏ mặc nàng ta, ta cũng có thể cho phép ngươi theo nàng ta đến Phong Đô mà đồng cam cộng khổ.
Đáng tiếc, thâm tình của gã cũng chỉ có vậy.
- Độc phụ, ta giết ngươi!
Huyền Dương làm như không nghe thấy đề nghị của ta, đằng đằng sát khí rút Phục Hi kiếm ra.
Phục Hi kiếm là thần binh thượng cổ, chỉ dành cho Thiên đế.
Thần tiên bị nó chém sẽ bị phá hủy thần cách, tan thành tro bụi.
Chúng tiên nhất thời náo động.
Trượng phu của ta hằm hè nhìn ta như thể nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Vung kiếm, nhắm thẳng cổ họng.
Bây giờ gã đã nổi cơn thịnh nộ, chỉ giết ta sẽ không thể bình tĩnh lại, nhất định sẽ đại khai sát giới.
Máu chảy thành sông.
12.
- Đài Đài, những năm này khổ cho mi quá.
Ta rót một chén rượu an ủi Tru Tiên đài.
Tru Tiên đài nhấp ngụm rượu thở dài:
- Những năm này, một đám người cứ dùng ta làm lửa thử tình, mắt ta sắp bị chọc mù rồi.
Ta khẽ cười nhìn gợn sát khí lăn tăn sau khi Trà Hoa tiên tử nhảy xuống.
Tru Tiên đài mặt đẫm nước mắt.
Huyền Dương bị thiên tướng áp chế, hai mắt trợn trừng rít lên với ta:
- Mụ độc phụ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
- Được, ta chờ xem. Còn bây giờ ấy, ngươi phải đến Ngự mã giám chăm sóc ngựa, thần chức tuy thấp nhưng không gian phát triển rộng, ngươi vẫn có cơ hội dùng nỗ lực để về lại vị trí Thiên đế đấy. Cố lên! Chúc ngươi quý sau thăng chức Bật Mã Ôn.
Ta mỉm cười rạng rỡ.
Sau đó xoay người bỏ đi trước sự bất lực và giận dữ của gã.
Ngẩng cao đầu mà đi, không hề ngoái lại.
Mãi đến khi về đến cung Tử Vân, đóng chặt cửa, thay bộ quần áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt ra, ngâm mình vào suối nước nóng ấm áp, ta mới cho phép bản thân run lên vì sợ.
Chiêu kiếm đó của Huyền Dương mà trúng, ta nhất định sẽ tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
Gã quyết tâm muốn giết ta.
Phục Hi kiếm vừa ra khỏi vỏ, chúng tiên chạy còn không kịp.
Vào lúc đó, ta cũng tưởng mình chết chắc rồi.
Ta sợ chết, càng sợ gã đại khai sát giới trong cơn thịnh nộ, làm hại đến sinh linh vô tội.
Không ngờ Lý Ngô quét thương chém thẳng vào Phục Hi kiếm, Vân Khởi tung người khống chế Huyền Dương.
Còn Đỗ Hành, cô ấy còn thấp hơn ta nửa cái đầu, vậy mà không do dự lấy thân mình chắn trước mặt ta.
Sao họ lại không biết chỉ cần hơi sơ sót là cả bốn đều phải chết chứ? Nhưng họ vẫn khẳng khái làm vậy.
May, quá là may, ta đã sớm thêm một chú thích trong pháp chỉ của Thiên đạo.
Thần lực của chúng tiên Thiên giới phải ngang với chức vị.
Gã từ Thiên đế giáng thành giám thừa Ngự Mã giám, tu vi cũng bị Thiên đạo rút đi vừa bằng một giám thừa.
Uy lực của Phục Hi kiếm đương nhiên giảm sút theo.
Lúc trước thêm luật này vào là để phòng ngừa thần tiên bị đào thải không cam lòng, dùng vũ lực chống đối. Cũng để khuyến khích tiên chúng cố gắng cầu tiến đạt thành tích cao.
Không ngờ đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc lại hữu dụng.
Ta hỏi ba người họ:
- Các khanh không sợ à?
Họ đáp:
- Ai dám lui bước trước trách nhiệm? Người có ơn dẫn dắt, phải báo đáp.
Thấy chưa thấy chưa? Đường đường là Thiên đế lại coi rẻ Thiên quy, không biết chúng sinh chỉ si mê hồng nhan.
Lúc nộ khí xung thiên thì thần hay ma khác gì nhau?
Khi xưa, Hầu ca bị đè dưới Ngũ Hành sơn năm trăm năm vẫn giữ được trái tim chân thành, sau khi thoát ra còn nhớ ơn tặng đào của đứa trẻ người phàm.
Cái đám thượng tiên thần quân hở tí là hắc hóa vì tình, không biết thị phi đúng sai đòi đại khai sát giới làm khổ chúng sinh còn không bằng một con khỉ.
Nếu thâm tình đến vậy sao không chết quách theo người yêu đi, cớ sao lại gieo vạ cho người khác để chứng tỏ bản thân thâm tình?
Hắc hóa vì yêu, hắc hóa vì yêu. Chẳng qua là lấy lý do thất tình để thỏa mãn cái ác bành trướng trong lòng mà thôi, lại cứ phải thanh cao nói rằng điên dại vì tình.
Hựu đương hựu lập (*), gọi cái đám này là chó còn sỉ nhục chó.
(*) Nó tương đương với câu làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ ấy, nhưng nữ chính hiện là Thiên hậu, nói như vậy nghe bỗ bã quá nên mình để nguyên.
Cái chuyện dơ dáy như vậy đến chó còn chê.
Cũng may, cũng may.
May sao hậu sinh khả úy.
Ta hổ thẹn thay lớp tiền bối, cũng mừng thay lứa hậu sinh.
Thiên giới có hi vọng, thương sinh cũng hi vọng rồi.
13.
Thái tử Thiên giới và công chúa Phượng Tộc.
Ta và Huyền Dương vốn là tiên duyên.
Ta ghét cái thói màu mè phô trương của gã, gã cũng chê ta không giống phụ nữ.
Nhưng cuối cùng bọn ta vẫn kết hôn, dù không có tình cảm nhưng cũng coi như tương kính như tân, hòa thuận mấy trăm năm.
Mãi đến lúc gã gặp Trà Hoa tiên tử trong một buổi Bách Hoa yến rồi mắc cái bệnh yêu mất não kia.
Từ đó gã với ả mới bắt đầu đắm chìm trong trò chơi tình ái, ả chạy gã đuổi, ả trốn gã tìm.
Những năm gần đây, ta phải theo sau giúp gã giải quyết hậu quả, gã mới ngồi vững được ghế Thiên đế.
Ấy vậy mà gã lại muốn chém chết ta.
Ta không quá đau buồn, chỉ thấy hơi chạnh lòng vậy thôi.
- Từ đó có thể thấy, yêu đương mù quáng có hại thế nào!
- Nó ăn mòn thần trí, phá hủy tam quan, băng hoại tiên đức.
Ta vỗ về Phục Hi thần kiếm mới về tay, ngồi trên đài cao giảng giải cho các tiểu tiên đồng trên Thiên giới.
Mà Huyền Dương từng là Thiên đế bây giờ phải làm chức Giám thừa Ngự Mã giám là ví dụ tiêu biểu nhất.
Thậm chí, ta khuyến khích họ lúc rảnh rỗi hắn đến Ngự Mã giám tham quan, tiếp thu bài học của tiền nhân.
Các tiểu tiên đồng tự nhủ:
- Chăm chỉ tu luyện, cầu tiến mỗi ngày.
- Tu luyện vì phát triển của Thiên giới, nhiệt huyết vì phúc lợi của thương sinh.
- Yêu đương mù quáng chỉ tổ hại thân…
Khà khà, giáo dục ấy mà, phải dạy từ lớp trẻ dạy lên.
14.
Ta đang mở chuỗi tọa đàm(*), không chỉ ở Cửu Trùng Thiên mà ở tất cả các nơi do Thiên giới quản lý đều có bóng dáng giảng bài nhiệt huyết của ta.
(*) Nguyên gốc là 巡回讲座, tọa đàm lưu động. Đây là lần đầu tiên mình nghe đến cái term này, search gg cũng có nhưng không được giải thích kỹ. Bạn nào có biết thì giải thích giúp mình để mình sửa nhé.
Hết cách rồi, giáo dục cơ sở phải vững mới được.
Để cho tự học tự ngộ khéo lại thêm mấy ông thần não rỗng tự tung tự tác nữa.
Với lại, một Thiên hậu không muốn làm Thiên đế là một Thiên hậu tồi.
Càng lên cao càng khó thăng.
Ta cũng muốn tranh thủ thi đua thăng chức Thiên đế.
Cho nên lúc Vân Khởi đến tìm ta, ta đang ở Bồng Lai châu, khoe dung mạo và thành quả công tác của các nhân tài mới trên Thiên giới với các tiên đồng Điểu tộc. Khích lệ họ coi đây là tấm gương.
Lũ trẻ đứa nào cũng rất phấn khích, hua mấy nắm tay nhỏ cùng nói:
- Về sau con muốn làm chiến thần.
- Con muốn thành Thần tư pháp.
Có đứa trẻ tuyên bố cực kỳ khí phách:
- Con muốn làm Thiên đế!
Khiến các bạn nhỏ cùng nhau cười vang.
Ta vỗ bàn:
- Đừng cười đừng cười, theo chế độ quản lý sát hạch và tích điểm hiện tại, chỉ cần các con tu luyện chăm chỉ, tạo phúc thương sinh thì có thể làm cả Thiên đế!
Chỉ khi Thiên đế đi đầu làm gương, chúng tiên Thiên giới mới nhất mực noi theo.
Vân Khởi ngồi ở phía sau nghe đến mê mẩn.
Sau khi tan tọa đàm, ta hỏi y có phải cũng muốn làm Thiên đế không?
Y thản nhiên cười khẽ, không chần chừ mà đáp:
- Người có chí ai lại không muốn?
Tốt lắm!
Nguyện cho những người có chí khí sẽ phủ kín Cửu Trùng Thiên.
Giữ chức nào thì làm tròn chức đó.
Tận trách, tận tâm, hết mình.
Chỉ như vậy, chúng thần tiên mới thực sự đặt chúng sinh trong lòng chứ không phải đạp dưới chân.
Ta nhận lấy tấu chương của y, đọc thật cẩn thận.
Nội dung trên tấu chương là kết quả điều tra nghi án.
Vân Khởi hỏi ta:
- Đã thu lưới chưa ạ?
Ta nghĩ rất lâu rồi lắc đầu.
Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Nếu muốn lục giới được ổn định, hòa bình lâu dài, nhất định phải loại bỏ khối u ác tính này.
Dù phải lấy thân dẫn hổ, ta nào có nề hà?
15.
Lý Ngô dẫn 800 ngàn thiên binh thiên tướng vượt qua núi Thần Ma, đang ác chiến với liên quân của Yêu giới và Ma giới.
Có khả năng trước khi kết toán quý này, kéo hai tộc Yêu, Ma vào hệ thống sát hạch. Thêm nữa với chiến công lừng lẫy đó, người đứng đầu bảng Minh Tinh quý này chỉ có thể là Lý Ngô.
Ta đã bắt tay chuẩn bị phần thưởng lên bảng Minh Tinh cho hắn rồi.
Không ngờ bỗng có tin dữ từ tiền tuyến truyền về.
Một đội quân hung tàn, quỷ quyệt không rõ lai lịch đột nhiên gia nhập chiến cuộc.
Đại quân bị gọng kìm từ hai phía.
Chiến thần Lý Ngô lần đầu thua trận, còn bị trọng thương, không còn cách nào khác ngoài rút lui khỏi núi Thần Ma để nghỉ ngơi. Nhưng liên quân Yêu Ma không cho hắn cơ hội thở lấy hơi, nhất định thừa thắng xông lên.
Núi Thần Ma hỗn tạp, là nơi tụ tập của hai giới, nhất định phải do Thiên giới quản chế, tuyệt đối không được sơ sót.
Ta quyết định tự mình lĩnh binh tiếp viện.
Trên điện Lăng Tiêu, chúng tiên đồng loại chờ lệnh, nguyện ý tháp tùng.
Đến cả Nguyệt Lão lo chuyện nhân duyên cũng xung phong lên chiến trường lập công.
Quả thật rất nhiệt huyết.
Có lão tiên lên tiếng rằng nếu đi hết e rằng phòng thủ của Cửu Trùng Thiên sẽ quá mỏng.
Nguyệt Lão vung tay:
- Sợ gì, chẳng lẽ đám yêu ma kia dám đánh lên Cửu Trùng Thiên?
Phải, phải. Ta cực kỳ tán dương thái độ lạc quan tích cực này của Nguyệt Lão.
Lần này dẫn ba mươi vạn thiên binh thiên tướng, lấy thêm hai mươi vạn ngựa tốt ở chỗ Ngự Mã giám, cùng đến núi Thần Ma.
Trước khi kết thúc quý này, nhất định phải khiến Yêu vương và Ma tôn có bảng sát hạch.
Mọi người cùng nhau xông lên
Đáng tiếc, bỗng một cô gái lao ra khỏi đám đông ôm chặt lấy gã.
Nàng kia vỗ về Huyền Dương, đau xót khuyên gã đừng tức giận, sau đó quỳ xuống đất:
- Nương nương, tiểu tiên biết người giận bệ hạ bỏ đi lịch kiếp cùng tiểu tiên. Nhưng người cũng không thể lấy công báo tư thù, làm loạn thiên điều, gia hại trượng phu. Tất cả những chuyện này đều do tiểu tiên sai, người muốn đánh muốn phạt, Mạn Đà cam lòng chịu.
Ta còn tưởng ai, lời nói sặc mùi trà.
Hóa ra là trà tổ.
Tình đầu của Huyền Dương, Trà Hoa tiên tử Mạn Đà.
Lần này họ hạ phàm, vì Trà Hoa tiên tử phải chịu tình kiếp mới được phi thăng thành hoa thần, thống lĩnh trăm hoa.
Huyền Dương không biết xấu hổ, chỉ biết làm lợi cho người, nhất định phải lấy công làm tư, chạy theo nói chuyện yêu đương.
Không ngờ ả cũng về sớm. Vừa về đã đội thẳng cái nồi lấy việc công trả thù riêng lên đầu ta.
Ta mà nhịn nhục cho qua thì không phải Thiên Hậu.
Ta vẫy tay gọi Ty Mệnh:
- Kiếp số của Trà Hoa tiên tử đã tận chưa?
Ty mệnh lắc đầu:
- Kiếp thứ sáu còn ba mươi năm dương thọ, tiên tử tự ý kết thúc, làm trái thiên quy, đã không thể phi thăng nữa.
Gương mặt trắng hồng của Trà Hoa tiên tử lập tức tái nhợt, hai mắt rưng rưng thấy mà xót.
Hừ, còn lâu ta mới mềm lòng.
- Thần tư pháp, tiên gia hạ phàm mà không hoàn thành độ kiếp phải xử trí thế nào?
Vân Khởi nói mạch lạc:
- Giáng ba cấp, chịu lôi hình.
Huyền Dương đỡ Trà Hoa tiên tử dậy, khẽ vuốt lưng ả, trìu mến nói:
- Không sao, ta sẽ đỡ lôi kiếp thay nàng.
Huyền Dương dù sao cũng là thiên tử, tu vi hơn người, vài đợt sét đánh đương nhiên không làm gì được hắn.
Trà Hoa tiên tử nghe xong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa xấu hổ vừa cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau, xung quanh im lặng.
Nhưng lúc quay sang nhìn ta, ánh mắt con ả này lại đầy khiêu khích, nhưng thể đang nói “Nhìn đi, người đàn ông của ngươi chỉ là chó liếm của ta.”
Vân Khởi hắng giọng, nói tiếp:
- Tuy nhiên, do Trà Hoa tiên tử tự ý kết thúc, bỏ dở lịch kiếp. Đó là coi rẻ Thiên quy, đi ngược Thiên đạo, phạt đánh tan thân xác, vĩnh viễn nhốt vào Phong Đô.
Từng lời của Thần tư pháp uy nghiêm vang vọng, rõ ràng từng chữ.
Thần thú Giải Trĩ ngẩng đầu đứng bên cạnh y, uy phong lẫm liệt.
Một tiên một thú, chỉ cần đứng đó đã đại biểu cho Thiên quy, uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Trà Hoa tiên tử chưa nghe hết đã nhũn người, ngất xỉu trong lòng Huyền Dương.
Khi xưa, thần tiên muốn phi thăng chỉ có qua đường chịu lôi kiếp.
Không biết tên lãnh đạo não yêu đương nào nghĩ ra trò gian lận, chỉ cần hạ phàm vượt qua tình kiếp, bi tình ngược luyến, sống chết vài lần là có thể phi thăng làm thượng thần.
Thật sự nực cười! Quá mức hoang đường!
Những tên thượng thần như vậy phi thăng xong ngoài yêu đương ra thì làm ăn gì được nữa?
Bây giờ, hai người này cả gian lận cũng không làm đến nơi đến chốn, chưa lịch kiếp xong đã tự ý chạy về đây ra vẻ chính nghĩa, còn dám ăn nói lung tung.
Bị phạt giam cầm vĩnh viễn ở Phong Đô cũng còn nhẹ chán đấy!
Từ nay về sau, chuyện hạ phàm lịch tình kiếp xong là có thể phi thăng làm thượng thần sẽ bị xóa bỏ mãi mãi.
Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Huyền Dương, ta ân cần nói:
- Ngươi không nằm trong danh sách lịch kiếp, nhưng nếu ngươi không nỡ bỏ mặc nàng ta, ta cũng có thể cho phép ngươi theo nàng ta đến Phong Đô mà đồng cam cộng khổ.
Đáng tiếc, thâm tình của gã cũng chỉ có vậy.
- Độc phụ, ta giết ngươi!
Huyền Dương làm như không nghe thấy đề nghị của ta, đằng đằng sát khí rút Phục Hi kiếm ra.
Phục Hi kiếm là thần binh thượng cổ, chỉ dành cho Thiên đế.
Thần tiên bị nó chém sẽ bị phá hủy thần cách, tan thành tro bụi.
Chúng tiên nhất thời náo động.
Trượng phu của ta hằm hè nhìn ta như thể nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Vung kiếm, nhắm thẳng cổ họng.
Bây giờ gã đã nổi cơn thịnh nộ, chỉ giết ta sẽ không thể bình tĩnh lại, nhất định sẽ đại khai sát giới.
Máu chảy thành sông.
12.
- Đài Đài, những năm này khổ cho mi quá.
Ta rót một chén rượu an ủi Tru Tiên đài.
Tru Tiên đài nhấp ngụm rượu thở dài:
- Những năm này, một đám người cứ dùng ta làm lửa thử tình, mắt ta sắp bị chọc mù rồi.
Ta khẽ cười nhìn gợn sát khí lăn tăn sau khi Trà Hoa tiên tử nhảy xuống.
Tru Tiên đài mặt đẫm nước mắt.
Huyền Dương bị thiên tướng áp chế, hai mắt trợn trừng rít lên với ta:
- Mụ độc phụ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
- Được, ta chờ xem. Còn bây giờ ấy, ngươi phải đến Ngự mã giám chăm sóc ngựa, thần chức tuy thấp nhưng không gian phát triển rộng, ngươi vẫn có cơ hội dùng nỗ lực để về lại vị trí Thiên đế đấy. Cố lên! Chúc ngươi quý sau thăng chức Bật Mã Ôn.
Ta mỉm cười rạng rỡ.
Sau đó xoay người bỏ đi trước sự bất lực và giận dữ của gã.
Ngẩng cao đầu mà đi, không hề ngoái lại.
Mãi đến khi về đến cung Tử Vân, đóng chặt cửa, thay bộ quần áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt ra, ngâm mình vào suối nước nóng ấm áp, ta mới cho phép bản thân run lên vì sợ.
Chiêu kiếm đó của Huyền Dương mà trúng, ta nhất định sẽ tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
Gã quyết tâm muốn giết ta.
Phục Hi kiếm vừa ra khỏi vỏ, chúng tiên chạy còn không kịp.
Vào lúc đó, ta cũng tưởng mình chết chắc rồi.
Ta sợ chết, càng sợ gã đại khai sát giới trong cơn thịnh nộ, làm hại đến sinh linh vô tội.
Không ngờ Lý Ngô quét thương chém thẳng vào Phục Hi kiếm, Vân Khởi tung người khống chế Huyền Dương.
Còn Đỗ Hành, cô ấy còn thấp hơn ta nửa cái đầu, vậy mà không do dự lấy thân mình chắn trước mặt ta.
Sao họ lại không biết chỉ cần hơi sơ sót là cả bốn đều phải chết chứ? Nhưng họ vẫn khẳng khái làm vậy.
May, quá là may, ta đã sớm thêm một chú thích trong pháp chỉ của Thiên đạo.
Thần lực của chúng tiên Thiên giới phải ngang với chức vị.
Gã từ Thiên đế giáng thành giám thừa Ngự Mã giám, tu vi cũng bị Thiên đạo rút đi vừa bằng một giám thừa.
Uy lực của Phục Hi kiếm đương nhiên giảm sút theo.
Lúc trước thêm luật này vào là để phòng ngừa thần tiên bị đào thải không cam lòng, dùng vũ lực chống đối. Cũng để khuyến khích tiên chúng cố gắng cầu tiến đạt thành tích cao.
Không ngờ đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc lại hữu dụng.
Ta hỏi ba người họ:
- Các khanh không sợ à?
Họ đáp:
- Ai dám lui bước trước trách nhiệm? Người có ơn dẫn dắt, phải báo đáp.
Thấy chưa thấy chưa? Đường đường là Thiên đế lại coi rẻ Thiên quy, không biết chúng sinh chỉ si mê hồng nhan.
Lúc nộ khí xung thiên thì thần hay ma khác gì nhau?
Khi xưa, Hầu ca bị đè dưới Ngũ Hành sơn năm trăm năm vẫn giữ được trái tim chân thành, sau khi thoát ra còn nhớ ơn tặng đào của đứa trẻ người phàm.
Cái đám thượng tiên thần quân hở tí là hắc hóa vì tình, không biết thị phi đúng sai đòi đại khai sát giới làm khổ chúng sinh còn không bằng một con khỉ.
Nếu thâm tình đến vậy sao không chết quách theo người yêu đi, cớ sao lại gieo vạ cho người khác để chứng tỏ bản thân thâm tình?
Hắc hóa vì yêu, hắc hóa vì yêu. Chẳng qua là lấy lý do thất tình để thỏa mãn cái ác bành trướng trong lòng mà thôi, lại cứ phải thanh cao nói rằng điên dại vì tình.
Hựu đương hựu lập (*), gọi cái đám này là chó còn sỉ nhục chó.
(*) Nó tương đương với câu làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ ấy, nhưng nữ chính hiện là Thiên hậu, nói như vậy nghe bỗ bã quá nên mình để nguyên.
Cái chuyện dơ dáy như vậy đến chó còn chê.
Cũng may, cũng may.
May sao hậu sinh khả úy.
Ta hổ thẹn thay lớp tiền bối, cũng mừng thay lứa hậu sinh.
Thiên giới có hi vọng, thương sinh cũng hi vọng rồi.
13.
Thái tử Thiên giới và công chúa Phượng Tộc.
Ta và Huyền Dương vốn là tiên duyên.
Ta ghét cái thói màu mè phô trương của gã, gã cũng chê ta không giống phụ nữ.
Nhưng cuối cùng bọn ta vẫn kết hôn, dù không có tình cảm nhưng cũng coi như tương kính như tân, hòa thuận mấy trăm năm.
Mãi đến lúc gã gặp Trà Hoa tiên tử trong một buổi Bách Hoa yến rồi mắc cái bệnh yêu mất não kia.
Từ đó gã với ả mới bắt đầu đắm chìm trong trò chơi tình ái, ả chạy gã đuổi, ả trốn gã tìm.
Những năm gần đây, ta phải theo sau giúp gã giải quyết hậu quả, gã mới ngồi vững được ghế Thiên đế.
Ấy vậy mà gã lại muốn chém chết ta.
Ta không quá đau buồn, chỉ thấy hơi chạnh lòng vậy thôi.
- Từ đó có thể thấy, yêu đương mù quáng có hại thế nào!
- Nó ăn mòn thần trí, phá hủy tam quan, băng hoại tiên đức.
Ta vỗ về Phục Hi thần kiếm mới về tay, ngồi trên đài cao giảng giải cho các tiểu tiên đồng trên Thiên giới.
Mà Huyền Dương từng là Thiên đế bây giờ phải làm chức Giám thừa Ngự Mã giám là ví dụ tiêu biểu nhất.
Thậm chí, ta khuyến khích họ lúc rảnh rỗi hắn đến Ngự Mã giám tham quan, tiếp thu bài học của tiền nhân.
Các tiểu tiên đồng tự nhủ:
- Chăm chỉ tu luyện, cầu tiến mỗi ngày.
- Tu luyện vì phát triển của Thiên giới, nhiệt huyết vì phúc lợi của thương sinh.
- Yêu đương mù quáng chỉ tổ hại thân…
Khà khà, giáo dục ấy mà, phải dạy từ lớp trẻ dạy lên.
14.
Ta đang mở chuỗi tọa đàm(*), không chỉ ở Cửu Trùng Thiên mà ở tất cả các nơi do Thiên giới quản lý đều có bóng dáng giảng bài nhiệt huyết của ta.
(*) Nguyên gốc là 巡回讲座, tọa đàm lưu động. Đây là lần đầu tiên mình nghe đến cái term này, search gg cũng có nhưng không được giải thích kỹ. Bạn nào có biết thì giải thích giúp mình để mình sửa nhé.
Hết cách rồi, giáo dục cơ sở phải vững mới được.
Để cho tự học tự ngộ khéo lại thêm mấy ông thần não rỗng tự tung tự tác nữa.
Với lại, một Thiên hậu không muốn làm Thiên đế là một Thiên hậu tồi.
Càng lên cao càng khó thăng.
Ta cũng muốn tranh thủ thi đua thăng chức Thiên đế.
Cho nên lúc Vân Khởi đến tìm ta, ta đang ở Bồng Lai châu, khoe dung mạo và thành quả công tác của các nhân tài mới trên Thiên giới với các tiên đồng Điểu tộc. Khích lệ họ coi đây là tấm gương.
Lũ trẻ đứa nào cũng rất phấn khích, hua mấy nắm tay nhỏ cùng nói:
- Về sau con muốn làm chiến thần.
- Con muốn thành Thần tư pháp.
Có đứa trẻ tuyên bố cực kỳ khí phách:
- Con muốn làm Thiên đế!
Khiến các bạn nhỏ cùng nhau cười vang.
Ta vỗ bàn:
- Đừng cười đừng cười, theo chế độ quản lý sát hạch và tích điểm hiện tại, chỉ cần các con tu luyện chăm chỉ, tạo phúc thương sinh thì có thể làm cả Thiên đế!
Chỉ khi Thiên đế đi đầu làm gương, chúng tiên Thiên giới mới nhất mực noi theo.
Vân Khởi ngồi ở phía sau nghe đến mê mẩn.
Sau khi tan tọa đàm, ta hỏi y có phải cũng muốn làm Thiên đế không?
Y thản nhiên cười khẽ, không chần chừ mà đáp:
- Người có chí ai lại không muốn?
Tốt lắm!
Nguyện cho những người có chí khí sẽ phủ kín Cửu Trùng Thiên.
Giữ chức nào thì làm tròn chức đó.
Tận trách, tận tâm, hết mình.
Chỉ như vậy, chúng thần tiên mới thực sự đặt chúng sinh trong lòng chứ không phải đạp dưới chân.
Ta nhận lấy tấu chương của y, đọc thật cẩn thận.
Nội dung trên tấu chương là kết quả điều tra nghi án.
Vân Khởi hỏi ta:
- Đã thu lưới chưa ạ?
Ta nghĩ rất lâu rồi lắc đầu.
Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Nếu muốn lục giới được ổn định, hòa bình lâu dài, nhất định phải loại bỏ khối u ác tính này.
Dù phải lấy thân dẫn hổ, ta nào có nề hà?
15.
Lý Ngô dẫn 800 ngàn thiên binh thiên tướng vượt qua núi Thần Ma, đang ác chiến với liên quân của Yêu giới và Ma giới.
Có khả năng trước khi kết toán quý này, kéo hai tộc Yêu, Ma vào hệ thống sát hạch. Thêm nữa với chiến công lừng lẫy đó, người đứng đầu bảng Minh Tinh quý này chỉ có thể là Lý Ngô.
Ta đã bắt tay chuẩn bị phần thưởng lên bảng Minh Tinh cho hắn rồi.
Không ngờ bỗng có tin dữ từ tiền tuyến truyền về.
Một đội quân hung tàn, quỷ quyệt không rõ lai lịch đột nhiên gia nhập chiến cuộc.
Đại quân bị gọng kìm từ hai phía.
Chiến thần Lý Ngô lần đầu thua trận, còn bị trọng thương, không còn cách nào khác ngoài rút lui khỏi núi Thần Ma để nghỉ ngơi. Nhưng liên quân Yêu Ma không cho hắn cơ hội thở lấy hơi, nhất định thừa thắng xông lên.
Núi Thần Ma hỗn tạp, là nơi tụ tập của hai giới, nhất định phải do Thiên giới quản chế, tuyệt đối không được sơ sót.
Ta quyết định tự mình lĩnh binh tiếp viện.
Trên điện Lăng Tiêu, chúng tiên đồng loại chờ lệnh, nguyện ý tháp tùng.
Đến cả Nguyệt Lão lo chuyện nhân duyên cũng xung phong lên chiến trường lập công.
Quả thật rất nhiệt huyết.
Có lão tiên lên tiếng rằng nếu đi hết e rằng phòng thủ của Cửu Trùng Thiên sẽ quá mỏng.
Nguyệt Lão vung tay:
- Sợ gì, chẳng lẽ đám yêu ma kia dám đánh lên Cửu Trùng Thiên?
Phải, phải. Ta cực kỳ tán dương thái độ lạc quan tích cực này của Nguyệt Lão.
Lần này dẫn ba mươi vạn thiên binh thiên tướng, lấy thêm hai mươi vạn ngựa tốt ở chỗ Ngự Mã giám, cùng đến núi Thần Ma.
Trước khi kết thúc quý này, nhất định phải khiến Yêu vương và Ma tôn có bảng sát hạch.
Mọi người cùng nhau xông lên