Chương : 30
Nhạc Quần nhướng mày lắc mạnh đầu :
- Quả nhiên nàng ta đã nói không sai, võ công của Thủy Thiên Ngao cao minh hơn Thạch Lỗi nhiều!
Tư Mã Trường Hồng ngạc nhiên :
- Ai đã nói như vậy?
Nhạc Quần hậm hực :
- Thủy Linh Phụng!
Tư Mã Trường Hồng vỗ nhẹ lên vai chàng, giọng ôn tồn :
- Vậy thì đúng rồi! Đó cũng đủ chứng tỏ Thủy Linh Phụng không hề phụ con. Điều bí mật trọng yếu nhất mà nàng ta còn tiết lộ với con, làm sao lại bội bạc con được? Chẳng qua vì lòng có thừa mà sức không đủ, có nỗi khổ bất đắc dĩ đó thôi!
Nhạc Quần nôn nóng :
- Sư phụ biết điều gì xin hãy nói rõ luôn đi, hà tất cứ làm cho đồ nhi nóng ruột. Huống hồ Thủy Linh Phụng với gã tân Phò mã kia...
Tư Mã Trường Hồng xua tay :
- Khỏi phải nói tiếp, sư phụ đã hiểu cả rồi, và sắp tới đây con cũng sẽ rõ. Bây giờ sư phụ còn phải truyền võ công của bổn môn cho con!
Nhạc Quần ngớ người :
- Võ công của bổn môn? Sư phụ chẳng đã truyền cho đồ nhi rồi ư? Và ngay cả tuyệt chiêu kia...
Tư Mã Trường Hồng mỉm cười :
- Đó là võ học của người bạn thân Lâu Tử Vân. Chỉ có chiêu “Thần Trượng Lượng Thiên” mới là thế thứ nhất trong võ học của bổn môn thôi.
Nhạc Quần lòng thầm reo lên :
- Trời hỡi! Mới thế thứ nhất mà đã lợi hại đến vậy, kỳ dư chỉ cần suy ra thì cũng đủ rõ!
Chàng ôm lấy cổ sư phụ, vùng vằng :
- Sư phụ lại lừa gạt đồ nhi một lần nữa, chẳng hay võ học của sư phụ có danh xưng là gì vậy?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Phích Lịch thần trượng!
Nhạc Quần sửng sốt lẫn vui mừng, buông Tư Mã Trường Hồng, nâng Quỷ Đầu trượng lên, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trang, nhấn mạnh từng tiếng nói :
- Xin thề với sư phụ, Quần nhi sẽ dùng ngọn thần trượng này quét sạch lũ hung tàn!
Tư Mã Trường Hồng cười phá lên :
- Hay cho tên tiểu tử ngươi, rõ là không biết xấu hổ, đã quên vừa rồi mới toan tự tuyệt đó ư?
- Sư phụ...
Nhạc Quần lại nhào vào lòng Tư Mã Trường Hồng. Phương đông đã hửng sáng, chẳng bao lâu nữa sẽ rực rỡ cả bầu trời, tựa như tiền đồ của Nhạc Quần vậy. Tuy nhiên, trước khi trời sáng hẳn hãy còn có một khoảng thời gian bị bóng tối ngự trị.
Trong một tháng qua, dưới thung lũng hoang vắng này thường văng vẳng có tiếng sấm rền, thoạt đầu không to lắm, nhưng sau mười hôm thì đã truyền ra xa hằng mấy dặm.
Đó chính là Tư Mã Trường Hồng đang truyền thụ Phích Lịch thần trượng cho Nhạc Quần, đến ngày thứ ba mươi mới kết thúc, ngọn thần trượng của Nhạc Quần khi vung lên, lập tức phát ra tiếng sấm nổ vang rền.
Sáng sớm hôm thứ ba mươi mốt, hai sư đồ cùng ôm chặt lấy nhau, rồi sau đó mắt ngập lệ quyến luyến vẫy tay từ biệt. Với tâm trang hưng phấn lẫn ly sầu, Nhạc Quần lại bước chân vào chốn giang hồ đầy sóng gió hiểm nguy.
Nhạc Quần thờ thẫn trông theo bóng dáng sư phụ cho đến khi khuất hẳn tầm mắt. Tay mân mê gói châu báu kim ngân do sư phụ trao cho, đủ tiêu dùng trong vài năm, song lòng chàng lại mải mê suy tư về lời nói của sư phụ... Nàng là người con gái tốt!
Vết thương lòng của chàng còn chưa lành, chàng không muốn nghĩ tới nàng nữa, song lại chẳng thể không tin lời nói của sư phụ. Ôi! Chàng buông tiếng thở dài, phi thân ra ngoài sơn cốc.
Gió núi từ trước mặt thổi tới, đưa mùi hôi hám trên mình chàng lên mũi. Suốt trong một tháng qua chàng đã không hề tắm rửa và thay quần áo, đồng thời vì chuyên cần tập luyện võ công nên y phục cũng đã rách toạc nhiều chỗ.
Khi chàng đặt chân đến đại trấn Giang Lăng thì trời đã tối. Nhạc Quần vốn định trước tiên mua lấy mấy bộ quần áo thay đổi, song vì đã lặn lội suốt một ngày đường, quá đói khát, bèn tìm nơi ăn uống no nê rồi hẵng hay.
Tửu lầu lớn nhất trên phố này là Thái Bạch Cư, trước cửa ngựa xe tấp nập, thực khách rất đông. Nhạc Quần phủi bụi bặm bám trên quần áo và đi lên lầu.
Chà! Trên lầu cơ hồ cũng chật cứng, chỉ còn mỗi một chiếc bàn trống.
Nhạc Quần cởi gói vàng bạc xuống, gác lên thanh cây ngang dưới bàn, gọi lấy rượu thịt và cắm cúi ăn uống. Lúc sau chàng mới phát hiện Thiết Biển Bức Vương Cửu và Huyết Thủ Thành Hoàng Công Tôn Ngọc cũng ngồi cách đó không xa.
Đột nhiên, một làn gió thơm từ sau lưng thoảng đến, tiếp theo một giọng thiếu nữ nói :
- Phò mã, chúng ta đành tạm ngồi chung bàn này vậy!
Vừa nói, một nam một nữ đã ngồi xuống trước mặt chàng.
Nhạc Quần ngẩng lên nhìn, bất giác cười khẩy nhủ thầm: “Rõ là oan gia lộ hẹp!”
Thì ra gã thanh niên chính là tên Phò mã đã thân mật với Thủy Linh Phụng, mặt mày rạng rỡ, y phục sang trọng, còn thiếu nữ thì trái ngược hẳn, xấu xí đến gớm ghiếc, song cũng còn rất trẻ, chính là thiếu nữ đã mở nước trong huyệt đá hôm trước.
Gã Phò mã liếc nhìn Nhạc Quần, đôi mày thoáng chau lại, đoạn đưa tay áo lên che mũi, ra chiều ghê tởm.
Nhạc Quần tức giận thầm nhủ: “Đâu có ai mời các ngươi ngồi đây kia chứ?”
Song nghĩ lại, bèn bỏ qua. Hà tất để ý đến hạng tiểu nhân hống hách đó làm gì!
Thế là chàng cắm cúi ăn vội vã, không thèm đếm xỉa đến họ nữa.
Đột nhiên, thiếu nữ xấu xí lên tiếng :
- Phò mã có ngửi thấy mùi tanh hôi chăng?
Gã Phò mã bụm mũi :
- Dường như là mùi hôi tanh của cá chết, thật muốn nôn mửa ra được!
Nhạc Quần vụt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói :
- Đâu có ai bóp cổ không cho nôn mửa?
Gã Phò mã bụm mũi cười khanh khách, thiếu nữ xấu xí cũng cười theo sặc sụa. Nhạc Quần thấy đã ăn hết ngon, thầm nghĩ để tránh sinh sự lôi thôi, nên sớm rời khỏi đây thì hơn.
Bỗng gã Phò mã liếc nhanh về phía Thiết Biển Bức, lớn tiếng nói :
- Hồng cô nương, tại hạ trông thấy một người liền sực nhớ đến một mẩu chuyện nhỏ, cô nương có muốn nghe không?
Thiếu nữ xấu xí vỗ tay :
- Phò mã hãy nói mau đi, đằng nào thì cũng đang nhàn rỗi, tất nhiên là tôi muốn nghe rồi!
Nhạc Quần cười nhạt thầm nhủ: “Xú nữ này lại gọi là Hồng cô nương, thật mỉa mai chết đi được!”
Gã Phò mã mỉm cười :
- Phụng Hoàng tổ chức lễ mừng thọ, tất cả các loài chim đều đến tham dự, duy chỉ có dơi (biển bức) không đến. Phụng Hoàng trách: “Mi thấp kém hơn ta, sao không đến chúc mừng?” Dơi đáp: “Ta có chân, thuộc loài thú, việc gì phải đến chúc mừng mi?” Một lần khác, Kỳ Lân mừng thọ, dơi cũng chẳng đến, Kỳ Lân lại quở trách, dơi bảo: “Ta có cánh, thuộc loài phi cầm, việc gì phải đi chúc mừng?” Sau đó Lân, Phụng gặp nhau, nhắc đến việc của dơi cùng than rằng: “Thời này thế thái bạc ác, nên mới có hạng bất cầm bất thú như vậy, thật là vô phương!”
Nhạc Quần biết là y chửi xéo Thiết Biển Bức, thật không ngờ kẻ tiểu nhân hống hách lại có trò như vậy.
Thiết Biển Bức tức tối toan đứng lên, Huyết Thủ Thành Hoàng vội nắm giữ y lại, khẽ nói vài câu gì đó, Thiết Biển Bức lập tức ra chiều kinh dị, ngượng ngùng ngồi trở xuống.
Lúc bấy giờ thức ăn của gã Phò mã gọi đã được mang đến, hai người tuy là chủ tớ song chẳng chút khách sáo, mạnh ai nấy tự ý ăn uống.
Thiếu nữ xấu xí uống một hớp nước, lại nói :
- Phò mã, tiểu nữ cũng có một mẩu chuyện nhỏ, Phò mã có muốn nghe không?
Gã Phò mã mỉm cười :
- Dù mẩu chuyện của cô nương có dở thì cũng còn hơn cái mùi hôi tanh kia, cô nương hãy kể đi!
Nhạc Quần cố nén giận nhủ thầm: “Thật hệt như một con chó điên, bạ đâu cắn đấy!”
Thiếu nữ xấu xí chậm rãi nói :
- Địa phương nọ có một hung nhân chuyên làm điều gian ác, cả đời đã gây ra không biết bao tội lỗi, ngài Thành Hoàng cả giận, ra lệnh cho tiểu quỷ đi bắt. Tiểu quỷ phụng mệnh đi đến nhà hung nhân nọ, rón rén nấp ngoài cửa sổ rình rập, thấy hung nhân nọ đang cầm đao toan giết vợ, vợ y gào lên: “Một ngày nào đó tiểu quỷ sẽ bắt ngươi!” Hung nhân vung đao bổ xuống, chém vợ y làm hai, đoạn gằn giọng nói: “Dẫu là đích thân Thành Hoàng đến đây thì ta cũng cho phơi xác tại chỗ”. Tiểu quỷ kinh hoàng bỏ chạy về báo, Thành Hoàng cả giận, nhưng sau khi nghe xong lời kể của tiểu quỷ, ngài Thanh Hoàng liền run lẩy bẩy nói: “Y... y có đề cập đến ta....”
Thiếu nữ xấu xí cười vang, những thực khách cũng bật cười. Huyết Thủ Thành Hoàng thoáng biến sắc mặt, song không dám phát tác.
Nhạc Quần thầm nghĩ, câu chuyện này chả có gì đáng cười cả.
Gã Phò mã thấy Nhạc Quần có vẻ khinh khỉnh, bèn cao giọng nói :
- Mẩu chuyện này không hay, để bổn nhân kể chuyện khác thú vị hơn!
Y liếc nhìn Nhạc Quần, đoạn tủm tỉm cười nói tiếp :
- Có một tên nha dịch ngốc nghếch áp giải một tăng nhân phạm tội lên phủ. Trước khi lên đường, sợ mình đãng trí quên mất thứ nào đó, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bèn đặt thành một câu là “hành lý, dù, gông, văn thư, hòa thượng, ta” nhớ kỹ trong lòng, suốt dọc đường cứ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, chỉ sợ quên mất. Tội tăng biết gã ngốc nghếch, bèn phục rượu cho gã say khướt, cạo tóc gã và mang gông vào, rồi sau đó bỏ trốn. Gã nha dịch tỉnh rượu, liền kiểm tra lại, “hành lý, dù còn”, sờ lên cổ “gông còn”, lại sờ vào lòng “văn thư cũng còn”, bèn vỗ tay cả cười, bỗng sửng sốt kêu lên: “Ôi chà! Hòa thượng mất rồi”, liền sờ lên đầu, “may quá, hòa thượng hãy còn đây, mà ta lại biến mất!”
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười vang lên rầm rĩ. Nhạc Quần vốn cũng thấy buồn cười, song vì căm ghét gã Phò mã nên cố dằn nén, đưa tay xuống dưới bàn mò tìm gói vàng bạc, định thanh toán tiền ăn rời khỏi.
Ngờ đâu bàn tay chàng chỉ sờ vào khoảng không, hoảng hốt cúi xuống nhìn, gói vàng bạc đã biến mất tự bao giờ, bất giác lặng người. Không kể trong gói vàng bạc châu báu chẳng phải là ít, đó là do ân sư đã tặng cho, tệ hơn nữa, trong người chàng chẳng còn có lấy một phân bạc.
Chàng thò đầu xuống gầm bàn, chẳng tài nào cất lên được nữa, chỉ nghe thiếu nữ xấu xí cười khẩy nói :
- Phò mã, rõ ràng đây là một tên hiếu sắc, hắn đang nhìn bàn chân của tiểu nữ đấy!
- Bậy nào!
Nhạc Quần ngồi ngay lại, cổ và trán nổi cả gân xanh, gằn giọng :
- Gói bạc của tôi bị mất rồi!
Phò mã cười khanh khách :
- Gói bạc? Cái ngữ như ngươi mà cũng có gói bạc ư? Rõ rằng là định ăn quịt thì có!
Nhạc Quần tức giận vỗ bàn, ly đũa bật tung lên, lớn tiếng :
- Quả thực là tôi có gói bạc để dưới bàn này đây!
Gã Phò mã cười phá lên :
- Các vị, có ai thấy y có gói bạc chăng?
Tất cả thực khách thảy đều không ai trông thấy gói bạc của chàng, mọi người cùng lắc đầu và ra chiều khinh miệt, bởi y phục của Nhạc Quần quá ư dơ bẩn và rách rưới, mặc dù tướng mạo đứng đắn vẫn không sao thay đổi được sự đánh giá của họ.
Nghe tiếng ồn ào, điếm tiểu nhị đi lên, vừa nghe nói không có tiền bạc, liền biến đổi sắc mặt, lạnh đanh giọng nói :
- Vừa thấy ngươi là ta đã biết chẳng tốt lành rồi, có điều là quán tiệm không thể từ chối khách, nên đành để cho ngươi lên. Hắc hắc, không mang theo tiền bạc mà lại gọi nhiều thức ăn thế này, rõ rằng là muốn lừa đảo! Hắc hắc, tổng cộng là năm lạng ba tiền bạc!
Nhạc Quần cả đời chưa từng gặp phải nỗi nhục thế này bao giờ, giơ tay toan đánh điếm tiểu nhị, song lại thầm thở dài buông tay xuống. Chàng thầm nhủ: “Cũng chẳng thể trách y được, thế thái nhân tình là vậy, biết làm thế nào bây giờ?”
Nhạc Quần đỏ mặt nói :
- Tiểu nhị, thật tình tôi đã bị mất gói bạc, hãy cho tôi ghi nợ, lần sau sẽ trả gấp bội, thế nào?
Điếm tiểu nhị bĩu môi :
- Ghi nợ ư? Đừng nói bổn điếm chưa bao giờ cho thiếu nợ, mà dù có thì cũng không cho một tên vô lại thiếu!
Nhạc Quần sầm mặt, sát cơ bừng dậy, điếm tiểu nhị sợ hãi thoát lui lia lịa và la lên :
- Mọi người thấy chưa, đã ăn quỵt mà còn định giết người, thật là quá quắt!
Thiếu nữ xấu xí nheo mắt với gã Phò mã, gã Phò mã liền đứng lên nói :
- Thôi, thôi! Chuyện nhỏ mọn, để bổn nhân giải quyết cho!
Y móc ra một nén bạc ném lên bàn, nhếch môi cười nói tiếp :
- Tiểu nhị, bấy nhiêu đủ chưa?
Tiểu nhị vội khom mình khúm núm :
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Vừa nói vừa bước tới định đưa tay ra lấy.
- Hãy khoan!
Gã Phò mã liếc nhìn Nhạc Quần, mỉm cười nói :
- Đây chỉ là một chút tình nghĩa, cũng chẳng có gì đáng kể. Vả lại suýt nữa chúng ta đã trở thành liên khâm! (Anh em bạn rể). Tuy nhiên, tiểu đệ hiểu rất rõ người trong chốn võ lâm chúng ta vô công bất thụ lộc, nếu tiểu đệ không nhận chịu một chút báo đền của huynh đài, hẳn huynh đài sẽ cho là tiểu đệ thi ân để lấy lòng.
Nhạc Quần mặt đỏ tía tai, toàn thân nhột nhạt như có muôn vàn con sâu đang bò, chàng vốn là kẻ hết sức ương ngạnh, không dễ nhận chịu ân huệ của kẻ khác, huống hồ gã Phò mã này lại là tình địch của chàng, Thế nhưng, một đồng tiền đôi khi cũng có thể gây khó khăn cho bậc anh hùng hảo hớn, không có tiền thì chẳng thể nào rời khỏi được tửu lầu này, chỉ có trách mình xui rủi, chứ đâu thể trách ai được!
Đấy là vấn đề nan giải kể từ khi chàng xuất đạo đến nay, đã không thể động võ thì chỉ còn mỗi con đường để đi, đó là chấp nhận sự trợ giúp của gã Phò mã.
Thế nhưng, khi chàng trông thấy thái độ kiêu ngạo của gã Phò mã, lại đâm ra không muốn nhận chịu sự trợ giúp ấy.
Lúc bấy giờ mọi ánh mắt đều tập trung vào chàng với vẻ đầy khinh miệt và bất mãn, như thể chàng quả thật sự là tên vô lại ăn quỵt vậy.
Chàng vô cùng căm hận kẻ đã đánh cắp gói bạc của chàng, nếu bắt được phải xé xác y ra thành từng mảnh vụn. Song hiện giờ nghĩ đến việc ấy thì phỏng có ích gì? Vẫn đề tiền ăn nếu không giải quyết thì chẳng thể rời khỏi đây được. Người mệnh danh là trang hiệp nghĩa thì không thể nào cậy vào vũ lực để giải quyết vấn đề này.
Chàng nghĩ, vô công bất thọ lộc, đó cũng là thực tình, giờ thì đành cam chịu thôi, bèn nghiêm mặt nói :
- Tôn giá đã có ý thành toàn, tất nhiên là tại hạ sẽ báo đền, chỉ cần tại hạ đủ khả năng, xin hãy nói rõ cho!
Gã Phò mã mỉm cười đắc ý :
- Huynh đài đã không thích vô công bất thọ lộc, đủ thể hiện tấm lòng hết sức thoáng đãng, tiểu đệ vô cùng bội phục. Thế này...
Y đưa tay chỉ một cỗ xe song mã rất lộng lẫy dưới phố nói tiếp :
- Đó là cỗ xe của tiểu đệ, vốn là do Đào cô nương điều khiển, nhưng một nữ lưu mà đánh xe qua phố chợ thì rất là bất tiện, nên tiểu đệ thiết nghĩ, nếu mà huynh đài có ý...
- Ý tôn giá là bảo tại hạ đánh xe chứ gì?
Nhạc Quần lại nghe lửa giận bừng lên, bao uất ức và nhục nhã đã khiến giọng nói chàng cũng hơi run rẩy.
Gã Phò mã thản nhiên mỉm cười :
- Nếu như huynh đài chấp nhận, chỉ cần đưa tiểu đệ về đến nhà là xong! Tiểu đệ cũng hiểu là huynh đài phải chịu khuất tất, nhưng nếu không vậy thì tiểu đệ lại chẳng thể giúp huynh đài được, thật là khó xử!
Nhạc Quần nghe máu nóng sôi sục, thầm buông tiếng thở dài nghĩ: “Khi xưa Hàn Tín còn phải chấp nhận nỗi nhục luồn trôn giữa chợ, và Trương Lương cũng từng phải nhặt giày cho Hoàng Thạch Công. Nhạc Quần ta đến nông nỗi này cũng đành phải...”
Chàng trầm giọng nói :
- Phủ thượng của huynh đài ở đâu? Tại hạ xin tuân mệnh!
Gã Phò mã vỗ tay cười vang, đặt tay lên vai Nhạc Quần và nói :
- Đấng đại trượng phu là phải biết co biết duỗi, tiểu đệ thật vô cùng bội phục! Ha ha...
Nhạc Quần cố chịu đựng nỗi đau bởi lòng tự ái bị thương tổn, lẳng lặng nhìn kẻ tình địch trước mặt, cảm thấy lồng ngực nhức nhối.
Gã Phò mã cao giọng :
- Hàn xá ở cách đây chừng vài mươi dặm, nếu đi nhanh chỉ độ chừng hai giờ là đến nơi, ta đi thôi!
Đoạn dẫn trước xuống lầu, chẳng cần nhận lại tiền thừa.
Gã Phò mã đến bên cỗ xe, đứng yên, Nhạc Quần vừa định nhảy lên tay lái, bỗng nghe thiếu nữ xấu xí trầm giọng nói :
- Vén rèm!
Nhạc Quần nghe như sấm nổ ngang đầu, choáng váng, trong lòng thầm gào lên :
- Thật không ngờ Nhạc Quần này ngày hôm nay lại gặp phải nỗi nhục nhã đến thế!
Song nghĩ lại, đại trượng phu hành sự là phải có thủy có chung, đánh xe và vén rèm thì có chi là khác biệt? Vả lại nếu không tranh thủ rời khỏi đây, những ánh mắt khinh khi và tiếng cười chế nhạo trên lầu chẳng khác nào muôn vàn lợi khí đâm vào con tim chàng.
Chàng đưa tay vén rèm lên, gã Phò mã và thiếu nữ xấu xí bước vào trong lòng xe, Nhạc Quần bất giác hết sức hoài nghi, thiếu nữ xấu xí này là gì của gã Phò mã?
Chàng không muốn làm mất thời gian nữa, lập tức nhảy lên tay xe, rút lấy ngọn roi da, “chót chót” hai tiếng, cỗ xe lăn bánh lao nhanh về hướng Tây nam.
Trời tối dần, chàng thẫn thờ giật dây cương và vung roi, như thể mình đã không còn hiện hữu trên thế gian này nữa!
Mãi đến khi trong xe vọng ra tiếng cười khúc khích, chàng mới bừng tỉnh. Nhạc Quần thoáng nhận thấy gã Phò mã mặc dù tuấn tú, song hơi có vẻ yểu điệu như phụ nữ.
Nhạc Quần hậm hực vung roi, hai con tuấn mã tung vó phóng như bay. Chợt nghe thiếu nữ xấu xí cười khẩy nói :
- Các hạ thật là vô lương tâm, Phò mã đã giải nguy cho các hạ mà các hạ lại đi trút cơn giận lên đầu ngựa. Hứ! Hãy đánh xe cho cẩn thận, lỡ mà xe lật làm Phò mã thọ thương, các hạ sẽ phải hối hận đấy!
Bỗng nghe gã Phò mã lên tiếng :
- Bỏ qua đi thôi! Y đang bực tức, đừng trêu ghẹo y nữa! Chúng ta phải về đến nơi càng nhanh càng tốt!
Nhạc Quần thầm nhủ: “Đó là ngươi nói càng nhanh càng tốt đấy nhé! Vậy thì chớ có trách ta!”
Chàng vung mạnh mấy roi, cỗ xe lướt đi như đằng vân giá vũ, cây cối hai bên đường lùi nhanh ra sau như gió cuốn.
Có lúc đường gập ghềnh, cỗ xe như bay bổng trên không. Cứ thế lao nhanh đi hơn hai giờ, ước chừng đã là canh ba mà vẫn chưa đến địa điểm. Nhạc Quần trong lòng máu nóng sục sôi, cũng chẳng cần gấp đến, chỉ gắng sức cho xe chạy hết tốc độ, hầu giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Lại chạy được chừng một giờ nữa, đã trông thấy nước sông cuồn cuộn ở phía trước, bỗng gã Phò mã quát lớn :
- Dừng lại!
Nhạc Quần ngỡ đã đến nơi, lập tức ghìm cương dừng xe lại, nhảy xuống đất. Chỉ thấy thiếu nữ xấu xí chui ra nói :
- Chưa đến nơi đâu! Phò mã bội phục các hạ có thủy có chung, và biết các hạ đã mệt nhọc, nên đã bảo tôi ra đánh xe, thay cho các hạ vào trong xe nghỉ một hồi!
Nhạc Quần cười khẩy :
- Hảo ý xin tâm lĩnh, Nhạc mỗ thà ngồi ngoài này còn hơn!
Nhưng gã Phò mã đã dịu giọng nói :
- Hãy mau vào đây đi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nữa!
Nhạc Quần xẵng giọng :
- Kẻ này không muốn nghỉ ngơi hẳn là được chứ?
Gã Phò mã trầm giọng :
- Bậc đại trượng phu nói là phải giữ lời, huynh đài đã chấp nhận điều kiện thì phải tuân theo sự điều phối của tại hạ, trước khi nhiệm vụ đạt thành, không được trái lệnh!
Nhạc Quần thầm nghiến răng, cười khẩy nói :
- Nhạc mỗ tin chắc gói bạc bị biến mất là do các người đã giở trò quái quỷ, bởi kẻ khác không thể nào có được thân thủ ấy. Đến nơi rồi Nhạc mỗ sẽ cho các người biết sự lợi hại.
Đoạn hậm hực chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh gã Phò mã, xe lại tiếp tục lăn bánh, hương thơm từ trong người gã Phò mã tỏa ra ngập cả thùng xe.
Nhạc Quần thầm mắng :
- Rõ là thứ mặt hoa da phấn!
Gã Phò mã dựa người vào thành xe, thản nhiên nói :
- Khi đến nơi, huynh đài nên giữ lại chút sức lực để cứu người thì hơn!
Nhạc Quần thờ ơ nghĩ thầm: “Cứu ai thế nhỉ?”
Xe bon nhanh, lắc lư chao đảo, đôi lúc thân thể hai người va chạm vào nhau. Nhạc Quần bất giác chau mày, bởi da thịt gã Phò mã mềm mại như thể không xương, cảm giác ấy đã khiến con tim chàng đập rộn ràng, nhớ lại lúc ở trong quan tài, cơ thể của Thủy Linh Phụng cũng giống như vậy.
Tốc độ xe giảm dần, bỗng nghe một tiếng quát vang :
- Dừng xe lại!
Liền nghe thiếu nữ xấu xí nói :
- Công chúa ở trong xe!
Nhạc Quần sửng sốt, nghĩ: “Họ làm trò gì thế này?”
Lập tức nghiêng mặt nhìn gã Phò mã, song gã ta vẫn bình thản nhắm mắt dưỡng thần.
Suốt dọc đường lúc lúc lại nghe có tiếng quát hỏi, và thiếu nữ xấu xí cũng vẫn trả lời như nhau, dường như đã vượt qua hàng mấy mươi trạm canh.
Sau cùng, cỗ xe chậm dần rồi dừng hẳn. Nhạc Quần trầm giọng hỏi :
- Đã đến rồi phải không?
Gã Phò mã gật đầu :
- Đến rồi...
Nhạc Quần nhảy xuống xe, bất giác giật nảy mình, thì ra nơi đây là Hổ Nha sơn, trước kia chàng đã từng giả mạo cẩm y vệ đến đây một lần rồi.
Chỉ thấy đông đảo cao thủ đang vây quanh, ít ra cũng hơn một trăm người, trong số đó có cả quái khách bao mặt, hai cha con Thạch Lỗi và bọn Hoạt Chung Húc...
Nhạc Quần đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã to tát nhất đời trong mấy giờ qua, giờ lại thấy gã Phò mã đã giăng bẫy dẫn dụ chàng đến đây, lại càng tin chắc chính y là thủ phạm đã đánh cắp gói bạc của chàng.
Chàng rút Quỷ Đầu trượng xuống, quắc mắt nhìn quanh một vòng, đoạn ngửa mặt cất tiếng hú dài cuồng dại, như để phát tiết hết bầu uất khí trong lòng. Lúc này gã Phò mã cũng đã bước ra.
Nhạc Quần buông tiếng cười đầy căm hận, quay sang gã Phò mã nói :
- Chính ngươi đã lấy cắp gói bạc phải không?
Gã Phò mã chợt sầm mặt, ảo não nói :
- Vâng, đó cũng là vì huynh đài...
Lửa giận ngay lập tức bừng lên dữ dội, khiến Nhạc Quần như biến thành con mãnh thú điên cuồng, chớp nhoáng ngọn Quỷ Đầu trượng đã điểm tới trước ngực gã Phò mã với tiếng sấm rầm rì.
“Soạt” một tiếng, chiếc áo dài của gã Phò mã đã rách làm đôi một đường từ trên xuống dưới, cả áo lót cũng mở phanh ra.
- Ớ...
Nhạc Quần sửng sốt kêu lên, kinh hãi lùi sau ba bước, lắp bắp nói :
- Nàng... nàng... thật ra là ai?
- Quả nhiên nàng ta đã nói không sai, võ công của Thủy Thiên Ngao cao minh hơn Thạch Lỗi nhiều!
Tư Mã Trường Hồng ngạc nhiên :
- Ai đã nói như vậy?
Nhạc Quần hậm hực :
- Thủy Linh Phụng!
Tư Mã Trường Hồng vỗ nhẹ lên vai chàng, giọng ôn tồn :
- Vậy thì đúng rồi! Đó cũng đủ chứng tỏ Thủy Linh Phụng không hề phụ con. Điều bí mật trọng yếu nhất mà nàng ta còn tiết lộ với con, làm sao lại bội bạc con được? Chẳng qua vì lòng có thừa mà sức không đủ, có nỗi khổ bất đắc dĩ đó thôi!
Nhạc Quần nôn nóng :
- Sư phụ biết điều gì xin hãy nói rõ luôn đi, hà tất cứ làm cho đồ nhi nóng ruột. Huống hồ Thủy Linh Phụng với gã tân Phò mã kia...
Tư Mã Trường Hồng xua tay :
- Khỏi phải nói tiếp, sư phụ đã hiểu cả rồi, và sắp tới đây con cũng sẽ rõ. Bây giờ sư phụ còn phải truyền võ công của bổn môn cho con!
Nhạc Quần ngớ người :
- Võ công của bổn môn? Sư phụ chẳng đã truyền cho đồ nhi rồi ư? Và ngay cả tuyệt chiêu kia...
Tư Mã Trường Hồng mỉm cười :
- Đó là võ học của người bạn thân Lâu Tử Vân. Chỉ có chiêu “Thần Trượng Lượng Thiên” mới là thế thứ nhất trong võ học của bổn môn thôi.
Nhạc Quần lòng thầm reo lên :
- Trời hỡi! Mới thế thứ nhất mà đã lợi hại đến vậy, kỳ dư chỉ cần suy ra thì cũng đủ rõ!
Chàng ôm lấy cổ sư phụ, vùng vằng :
- Sư phụ lại lừa gạt đồ nhi một lần nữa, chẳng hay võ học của sư phụ có danh xưng là gì vậy?
Tư Mã Trường Hồng nghiêm giọng :
- Phích Lịch thần trượng!
Nhạc Quần sửng sốt lẫn vui mừng, buông Tư Mã Trường Hồng, nâng Quỷ Đầu trượng lên, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trang, nhấn mạnh từng tiếng nói :
- Xin thề với sư phụ, Quần nhi sẽ dùng ngọn thần trượng này quét sạch lũ hung tàn!
Tư Mã Trường Hồng cười phá lên :
- Hay cho tên tiểu tử ngươi, rõ là không biết xấu hổ, đã quên vừa rồi mới toan tự tuyệt đó ư?
- Sư phụ...
Nhạc Quần lại nhào vào lòng Tư Mã Trường Hồng. Phương đông đã hửng sáng, chẳng bao lâu nữa sẽ rực rỡ cả bầu trời, tựa như tiền đồ của Nhạc Quần vậy. Tuy nhiên, trước khi trời sáng hẳn hãy còn có một khoảng thời gian bị bóng tối ngự trị.
Trong một tháng qua, dưới thung lũng hoang vắng này thường văng vẳng có tiếng sấm rền, thoạt đầu không to lắm, nhưng sau mười hôm thì đã truyền ra xa hằng mấy dặm.
Đó chính là Tư Mã Trường Hồng đang truyền thụ Phích Lịch thần trượng cho Nhạc Quần, đến ngày thứ ba mươi mới kết thúc, ngọn thần trượng của Nhạc Quần khi vung lên, lập tức phát ra tiếng sấm nổ vang rền.
Sáng sớm hôm thứ ba mươi mốt, hai sư đồ cùng ôm chặt lấy nhau, rồi sau đó mắt ngập lệ quyến luyến vẫy tay từ biệt. Với tâm trang hưng phấn lẫn ly sầu, Nhạc Quần lại bước chân vào chốn giang hồ đầy sóng gió hiểm nguy.
Nhạc Quần thờ thẫn trông theo bóng dáng sư phụ cho đến khi khuất hẳn tầm mắt. Tay mân mê gói châu báu kim ngân do sư phụ trao cho, đủ tiêu dùng trong vài năm, song lòng chàng lại mải mê suy tư về lời nói của sư phụ... Nàng là người con gái tốt!
Vết thương lòng của chàng còn chưa lành, chàng không muốn nghĩ tới nàng nữa, song lại chẳng thể không tin lời nói của sư phụ. Ôi! Chàng buông tiếng thở dài, phi thân ra ngoài sơn cốc.
Gió núi từ trước mặt thổi tới, đưa mùi hôi hám trên mình chàng lên mũi. Suốt trong một tháng qua chàng đã không hề tắm rửa và thay quần áo, đồng thời vì chuyên cần tập luyện võ công nên y phục cũng đã rách toạc nhiều chỗ.
Khi chàng đặt chân đến đại trấn Giang Lăng thì trời đã tối. Nhạc Quần vốn định trước tiên mua lấy mấy bộ quần áo thay đổi, song vì đã lặn lội suốt một ngày đường, quá đói khát, bèn tìm nơi ăn uống no nê rồi hẵng hay.
Tửu lầu lớn nhất trên phố này là Thái Bạch Cư, trước cửa ngựa xe tấp nập, thực khách rất đông. Nhạc Quần phủi bụi bặm bám trên quần áo và đi lên lầu.
Chà! Trên lầu cơ hồ cũng chật cứng, chỉ còn mỗi một chiếc bàn trống.
Nhạc Quần cởi gói vàng bạc xuống, gác lên thanh cây ngang dưới bàn, gọi lấy rượu thịt và cắm cúi ăn uống. Lúc sau chàng mới phát hiện Thiết Biển Bức Vương Cửu và Huyết Thủ Thành Hoàng Công Tôn Ngọc cũng ngồi cách đó không xa.
Đột nhiên, một làn gió thơm từ sau lưng thoảng đến, tiếp theo một giọng thiếu nữ nói :
- Phò mã, chúng ta đành tạm ngồi chung bàn này vậy!
Vừa nói, một nam một nữ đã ngồi xuống trước mặt chàng.
Nhạc Quần ngẩng lên nhìn, bất giác cười khẩy nhủ thầm: “Rõ là oan gia lộ hẹp!”
Thì ra gã thanh niên chính là tên Phò mã đã thân mật với Thủy Linh Phụng, mặt mày rạng rỡ, y phục sang trọng, còn thiếu nữ thì trái ngược hẳn, xấu xí đến gớm ghiếc, song cũng còn rất trẻ, chính là thiếu nữ đã mở nước trong huyệt đá hôm trước.
Gã Phò mã liếc nhìn Nhạc Quần, đôi mày thoáng chau lại, đoạn đưa tay áo lên che mũi, ra chiều ghê tởm.
Nhạc Quần tức giận thầm nhủ: “Đâu có ai mời các ngươi ngồi đây kia chứ?”
Song nghĩ lại, bèn bỏ qua. Hà tất để ý đến hạng tiểu nhân hống hách đó làm gì!
Thế là chàng cắm cúi ăn vội vã, không thèm đếm xỉa đến họ nữa.
Đột nhiên, thiếu nữ xấu xí lên tiếng :
- Phò mã có ngửi thấy mùi tanh hôi chăng?
Gã Phò mã bụm mũi :
- Dường như là mùi hôi tanh của cá chết, thật muốn nôn mửa ra được!
Nhạc Quần vụt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói :
- Đâu có ai bóp cổ không cho nôn mửa?
Gã Phò mã bụm mũi cười khanh khách, thiếu nữ xấu xí cũng cười theo sặc sụa. Nhạc Quần thấy đã ăn hết ngon, thầm nghĩ để tránh sinh sự lôi thôi, nên sớm rời khỏi đây thì hơn.
Bỗng gã Phò mã liếc nhanh về phía Thiết Biển Bức, lớn tiếng nói :
- Hồng cô nương, tại hạ trông thấy một người liền sực nhớ đến một mẩu chuyện nhỏ, cô nương có muốn nghe không?
Thiếu nữ xấu xí vỗ tay :
- Phò mã hãy nói mau đi, đằng nào thì cũng đang nhàn rỗi, tất nhiên là tôi muốn nghe rồi!
Nhạc Quần cười nhạt thầm nhủ: “Xú nữ này lại gọi là Hồng cô nương, thật mỉa mai chết đi được!”
Gã Phò mã mỉm cười :
- Phụng Hoàng tổ chức lễ mừng thọ, tất cả các loài chim đều đến tham dự, duy chỉ có dơi (biển bức) không đến. Phụng Hoàng trách: “Mi thấp kém hơn ta, sao không đến chúc mừng?” Dơi đáp: “Ta có chân, thuộc loài thú, việc gì phải đến chúc mừng mi?” Một lần khác, Kỳ Lân mừng thọ, dơi cũng chẳng đến, Kỳ Lân lại quở trách, dơi bảo: “Ta có cánh, thuộc loài phi cầm, việc gì phải đi chúc mừng?” Sau đó Lân, Phụng gặp nhau, nhắc đến việc của dơi cùng than rằng: “Thời này thế thái bạc ác, nên mới có hạng bất cầm bất thú như vậy, thật là vô phương!”
Nhạc Quần biết là y chửi xéo Thiết Biển Bức, thật không ngờ kẻ tiểu nhân hống hách lại có trò như vậy.
Thiết Biển Bức tức tối toan đứng lên, Huyết Thủ Thành Hoàng vội nắm giữ y lại, khẽ nói vài câu gì đó, Thiết Biển Bức lập tức ra chiều kinh dị, ngượng ngùng ngồi trở xuống.
Lúc bấy giờ thức ăn của gã Phò mã gọi đã được mang đến, hai người tuy là chủ tớ song chẳng chút khách sáo, mạnh ai nấy tự ý ăn uống.
Thiếu nữ xấu xí uống một hớp nước, lại nói :
- Phò mã, tiểu nữ cũng có một mẩu chuyện nhỏ, Phò mã có muốn nghe không?
Gã Phò mã mỉm cười :
- Dù mẩu chuyện của cô nương có dở thì cũng còn hơn cái mùi hôi tanh kia, cô nương hãy kể đi!
Nhạc Quần cố nén giận nhủ thầm: “Thật hệt như một con chó điên, bạ đâu cắn đấy!”
Thiếu nữ xấu xí chậm rãi nói :
- Địa phương nọ có một hung nhân chuyên làm điều gian ác, cả đời đã gây ra không biết bao tội lỗi, ngài Thành Hoàng cả giận, ra lệnh cho tiểu quỷ đi bắt. Tiểu quỷ phụng mệnh đi đến nhà hung nhân nọ, rón rén nấp ngoài cửa sổ rình rập, thấy hung nhân nọ đang cầm đao toan giết vợ, vợ y gào lên: “Một ngày nào đó tiểu quỷ sẽ bắt ngươi!” Hung nhân vung đao bổ xuống, chém vợ y làm hai, đoạn gằn giọng nói: “Dẫu là đích thân Thành Hoàng đến đây thì ta cũng cho phơi xác tại chỗ”. Tiểu quỷ kinh hoàng bỏ chạy về báo, Thành Hoàng cả giận, nhưng sau khi nghe xong lời kể của tiểu quỷ, ngài Thanh Hoàng liền run lẩy bẩy nói: “Y... y có đề cập đến ta....”
Thiếu nữ xấu xí cười vang, những thực khách cũng bật cười. Huyết Thủ Thành Hoàng thoáng biến sắc mặt, song không dám phát tác.
Nhạc Quần thầm nghĩ, câu chuyện này chả có gì đáng cười cả.
Gã Phò mã thấy Nhạc Quần có vẻ khinh khỉnh, bèn cao giọng nói :
- Mẩu chuyện này không hay, để bổn nhân kể chuyện khác thú vị hơn!
Y liếc nhìn Nhạc Quần, đoạn tủm tỉm cười nói tiếp :
- Có một tên nha dịch ngốc nghếch áp giải một tăng nhân phạm tội lên phủ. Trước khi lên đường, sợ mình đãng trí quên mất thứ nào đó, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bèn đặt thành một câu là “hành lý, dù, gông, văn thư, hòa thượng, ta” nhớ kỹ trong lòng, suốt dọc đường cứ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, chỉ sợ quên mất. Tội tăng biết gã ngốc nghếch, bèn phục rượu cho gã say khướt, cạo tóc gã và mang gông vào, rồi sau đó bỏ trốn. Gã nha dịch tỉnh rượu, liền kiểm tra lại, “hành lý, dù còn”, sờ lên cổ “gông còn”, lại sờ vào lòng “văn thư cũng còn”, bèn vỗ tay cả cười, bỗng sửng sốt kêu lên: “Ôi chà! Hòa thượng mất rồi”, liền sờ lên đầu, “may quá, hòa thượng hãy còn đây, mà ta lại biến mất!”
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười vang lên rầm rĩ. Nhạc Quần vốn cũng thấy buồn cười, song vì căm ghét gã Phò mã nên cố dằn nén, đưa tay xuống dưới bàn mò tìm gói vàng bạc, định thanh toán tiền ăn rời khỏi.
Ngờ đâu bàn tay chàng chỉ sờ vào khoảng không, hoảng hốt cúi xuống nhìn, gói vàng bạc đã biến mất tự bao giờ, bất giác lặng người. Không kể trong gói vàng bạc châu báu chẳng phải là ít, đó là do ân sư đã tặng cho, tệ hơn nữa, trong người chàng chẳng còn có lấy một phân bạc.
Chàng thò đầu xuống gầm bàn, chẳng tài nào cất lên được nữa, chỉ nghe thiếu nữ xấu xí cười khẩy nói :
- Phò mã, rõ ràng đây là một tên hiếu sắc, hắn đang nhìn bàn chân của tiểu nữ đấy!
- Bậy nào!
Nhạc Quần ngồi ngay lại, cổ và trán nổi cả gân xanh, gằn giọng :
- Gói bạc của tôi bị mất rồi!
Phò mã cười khanh khách :
- Gói bạc? Cái ngữ như ngươi mà cũng có gói bạc ư? Rõ rằng là định ăn quịt thì có!
Nhạc Quần tức giận vỗ bàn, ly đũa bật tung lên, lớn tiếng :
- Quả thực là tôi có gói bạc để dưới bàn này đây!
Gã Phò mã cười phá lên :
- Các vị, có ai thấy y có gói bạc chăng?
Tất cả thực khách thảy đều không ai trông thấy gói bạc của chàng, mọi người cùng lắc đầu và ra chiều khinh miệt, bởi y phục của Nhạc Quần quá ư dơ bẩn và rách rưới, mặc dù tướng mạo đứng đắn vẫn không sao thay đổi được sự đánh giá của họ.
Nghe tiếng ồn ào, điếm tiểu nhị đi lên, vừa nghe nói không có tiền bạc, liền biến đổi sắc mặt, lạnh đanh giọng nói :
- Vừa thấy ngươi là ta đã biết chẳng tốt lành rồi, có điều là quán tiệm không thể từ chối khách, nên đành để cho ngươi lên. Hắc hắc, không mang theo tiền bạc mà lại gọi nhiều thức ăn thế này, rõ rằng là muốn lừa đảo! Hắc hắc, tổng cộng là năm lạng ba tiền bạc!
Nhạc Quần cả đời chưa từng gặp phải nỗi nhục thế này bao giờ, giơ tay toan đánh điếm tiểu nhị, song lại thầm thở dài buông tay xuống. Chàng thầm nhủ: “Cũng chẳng thể trách y được, thế thái nhân tình là vậy, biết làm thế nào bây giờ?”
Nhạc Quần đỏ mặt nói :
- Tiểu nhị, thật tình tôi đã bị mất gói bạc, hãy cho tôi ghi nợ, lần sau sẽ trả gấp bội, thế nào?
Điếm tiểu nhị bĩu môi :
- Ghi nợ ư? Đừng nói bổn điếm chưa bao giờ cho thiếu nợ, mà dù có thì cũng không cho một tên vô lại thiếu!
Nhạc Quần sầm mặt, sát cơ bừng dậy, điếm tiểu nhị sợ hãi thoát lui lia lịa và la lên :
- Mọi người thấy chưa, đã ăn quỵt mà còn định giết người, thật là quá quắt!
Thiếu nữ xấu xí nheo mắt với gã Phò mã, gã Phò mã liền đứng lên nói :
- Thôi, thôi! Chuyện nhỏ mọn, để bổn nhân giải quyết cho!
Y móc ra một nén bạc ném lên bàn, nhếch môi cười nói tiếp :
- Tiểu nhị, bấy nhiêu đủ chưa?
Tiểu nhị vội khom mình khúm núm :
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Vừa nói vừa bước tới định đưa tay ra lấy.
- Hãy khoan!
Gã Phò mã liếc nhìn Nhạc Quần, mỉm cười nói :
- Đây chỉ là một chút tình nghĩa, cũng chẳng có gì đáng kể. Vả lại suýt nữa chúng ta đã trở thành liên khâm! (Anh em bạn rể). Tuy nhiên, tiểu đệ hiểu rất rõ người trong chốn võ lâm chúng ta vô công bất thụ lộc, nếu tiểu đệ không nhận chịu một chút báo đền của huynh đài, hẳn huynh đài sẽ cho là tiểu đệ thi ân để lấy lòng.
Nhạc Quần mặt đỏ tía tai, toàn thân nhột nhạt như có muôn vàn con sâu đang bò, chàng vốn là kẻ hết sức ương ngạnh, không dễ nhận chịu ân huệ của kẻ khác, huống hồ gã Phò mã này lại là tình địch của chàng, Thế nhưng, một đồng tiền đôi khi cũng có thể gây khó khăn cho bậc anh hùng hảo hớn, không có tiền thì chẳng thể nào rời khỏi được tửu lầu này, chỉ có trách mình xui rủi, chứ đâu thể trách ai được!
Đấy là vấn đề nan giải kể từ khi chàng xuất đạo đến nay, đã không thể động võ thì chỉ còn mỗi con đường để đi, đó là chấp nhận sự trợ giúp của gã Phò mã.
Thế nhưng, khi chàng trông thấy thái độ kiêu ngạo của gã Phò mã, lại đâm ra không muốn nhận chịu sự trợ giúp ấy.
Lúc bấy giờ mọi ánh mắt đều tập trung vào chàng với vẻ đầy khinh miệt và bất mãn, như thể chàng quả thật sự là tên vô lại ăn quỵt vậy.
Chàng vô cùng căm hận kẻ đã đánh cắp gói bạc của chàng, nếu bắt được phải xé xác y ra thành từng mảnh vụn. Song hiện giờ nghĩ đến việc ấy thì phỏng có ích gì? Vẫn đề tiền ăn nếu không giải quyết thì chẳng thể rời khỏi đây được. Người mệnh danh là trang hiệp nghĩa thì không thể nào cậy vào vũ lực để giải quyết vấn đề này.
Chàng nghĩ, vô công bất thọ lộc, đó cũng là thực tình, giờ thì đành cam chịu thôi, bèn nghiêm mặt nói :
- Tôn giá đã có ý thành toàn, tất nhiên là tại hạ sẽ báo đền, chỉ cần tại hạ đủ khả năng, xin hãy nói rõ cho!
Gã Phò mã mỉm cười đắc ý :
- Huynh đài đã không thích vô công bất thọ lộc, đủ thể hiện tấm lòng hết sức thoáng đãng, tiểu đệ vô cùng bội phục. Thế này...
Y đưa tay chỉ một cỗ xe song mã rất lộng lẫy dưới phố nói tiếp :
- Đó là cỗ xe của tiểu đệ, vốn là do Đào cô nương điều khiển, nhưng một nữ lưu mà đánh xe qua phố chợ thì rất là bất tiện, nên tiểu đệ thiết nghĩ, nếu mà huynh đài có ý...
- Ý tôn giá là bảo tại hạ đánh xe chứ gì?
Nhạc Quần lại nghe lửa giận bừng lên, bao uất ức và nhục nhã đã khiến giọng nói chàng cũng hơi run rẩy.
Gã Phò mã thản nhiên mỉm cười :
- Nếu như huynh đài chấp nhận, chỉ cần đưa tiểu đệ về đến nhà là xong! Tiểu đệ cũng hiểu là huynh đài phải chịu khuất tất, nhưng nếu không vậy thì tiểu đệ lại chẳng thể giúp huynh đài được, thật là khó xử!
Nhạc Quần nghe máu nóng sôi sục, thầm buông tiếng thở dài nghĩ: “Khi xưa Hàn Tín còn phải chấp nhận nỗi nhục luồn trôn giữa chợ, và Trương Lương cũng từng phải nhặt giày cho Hoàng Thạch Công. Nhạc Quần ta đến nông nỗi này cũng đành phải...”
Chàng trầm giọng nói :
- Phủ thượng của huynh đài ở đâu? Tại hạ xin tuân mệnh!
Gã Phò mã vỗ tay cười vang, đặt tay lên vai Nhạc Quần và nói :
- Đấng đại trượng phu là phải biết co biết duỗi, tiểu đệ thật vô cùng bội phục! Ha ha...
Nhạc Quần cố chịu đựng nỗi đau bởi lòng tự ái bị thương tổn, lẳng lặng nhìn kẻ tình địch trước mặt, cảm thấy lồng ngực nhức nhối.
Gã Phò mã cao giọng :
- Hàn xá ở cách đây chừng vài mươi dặm, nếu đi nhanh chỉ độ chừng hai giờ là đến nơi, ta đi thôi!
Đoạn dẫn trước xuống lầu, chẳng cần nhận lại tiền thừa.
Gã Phò mã đến bên cỗ xe, đứng yên, Nhạc Quần vừa định nhảy lên tay lái, bỗng nghe thiếu nữ xấu xí trầm giọng nói :
- Vén rèm!
Nhạc Quần nghe như sấm nổ ngang đầu, choáng váng, trong lòng thầm gào lên :
- Thật không ngờ Nhạc Quần này ngày hôm nay lại gặp phải nỗi nhục nhã đến thế!
Song nghĩ lại, đại trượng phu hành sự là phải có thủy có chung, đánh xe và vén rèm thì có chi là khác biệt? Vả lại nếu không tranh thủ rời khỏi đây, những ánh mắt khinh khi và tiếng cười chế nhạo trên lầu chẳng khác nào muôn vàn lợi khí đâm vào con tim chàng.
Chàng đưa tay vén rèm lên, gã Phò mã và thiếu nữ xấu xí bước vào trong lòng xe, Nhạc Quần bất giác hết sức hoài nghi, thiếu nữ xấu xí này là gì của gã Phò mã?
Chàng không muốn làm mất thời gian nữa, lập tức nhảy lên tay xe, rút lấy ngọn roi da, “chót chót” hai tiếng, cỗ xe lăn bánh lao nhanh về hướng Tây nam.
Trời tối dần, chàng thẫn thờ giật dây cương và vung roi, như thể mình đã không còn hiện hữu trên thế gian này nữa!
Mãi đến khi trong xe vọng ra tiếng cười khúc khích, chàng mới bừng tỉnh. Nhạc Quần thoáng nhận thấy gã Phò mã mặc dù tuấn tú, song hơi có vẻ yểu điệu như phụ nữ.
Nhạc Quần hậm hực vung roi, hai con tuấn mã tung vó phóng như bay. Chợt nghe thiếu nữ xấu xí cười khẩy nói :
- Các hạ thật là vô lương tâm, Phò mã đã giải nguy cho các hạ mà các hạ lại đi trút cơn giận lên đầu ngựa. Hứ! Hãy đánh xe cho cẩn thận, lỡ mà xe lật làm Phò mã thọ thương, các hạ sẽ phải hối hận đấy!
Bỗng nghe gã Phò mã lên tiếng :
- Bỏ qua đi thôi! Y đang bực tức, đừng trêu ghẹo y nữa! Chúng ta phải về đến nơi càng nhanh càng tốt!
Nhạc Quần thầm nhủ: “Đó là ngươi nói càng nhanh càng tốt đấy nhé! Vậy thì chớ có trách ta!”
Chàng vung mạnh mấy roi, cỗ xe lướt đi như đằng vân giá vũ, cây cối hai bên đường lùi nhanh ra sau như gió cuốn.
Có lúc đường gập ghềnh, cỗ xe như bay bổng trên không. Cứ thế lao nhanh đi hơn hai giờ, ước chừng đã là canh ba mà vẫn chưa đến địa điểm. Nhạc Quần trong lòng máu nóng sục sôi, cũng chẳng cần gấp đến, chỉ gắng sức cho xe chạy hết tốc độ, hầu giảm bớt nỗi đau trong lòng.
Lại chạy được chừng một giờ nữa, đã trông thấy nước sông cuồn cuộn ở phía trước, bỗng gã Phò mã quát lớn :
- Dừng lại!
Nhạc Quần ngỡ đã đến nơi, lập tức ghìm cương dừng xe lại, nhảy xuống đất. Chỉ thấy thiếu nữ xấu xí chui ra nói :
- Chưa đến nơi đâu! Phò mã bội phục các hạ có thủy có chung, và biết các hạ đã mệt nhọc, nên đã bảo tôi ra đánh xe, thay cho các hạ vào trong xe nghỉ một hồi!
Nhạc Quần cười khẩy :
- Hảo ý xin tâm lĩnh, Nhạc mỗ thà ngồi ngoài này còn hơn!
Nhưng gã Phò mã đã dịu giọng nói :
- Hãy mau vào đây đi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nữa!
Nhạc Quần xẵng giọng :
- Kẻ này không muốn nghỉ ngơi hẳn là được chứ?
Gã Phò mã trầm giọng :
- Bậc đại trượng phu nói là phải giữ lời, huynh đài đã chấp nhận điều kiện thì phải tuân theo sự điều phối của tại hạ, trước khi nhiệm vụ đạt thành, không được trái lệnh!
Nhạc Quần thầm nghiến răng, cười khẩy nói :
- Nhạc mỗ tin chắc gói bạc bị biến mất là do các người đã giở trò quái quỷ, bởi kẻ khác không thể nào có được thân thủ ấy. Đến nơi rồi Nhạc mỗ sẽ cho các người biết sự lợi hại.
Đoạn hậm hực chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh gã Phò mã, xe lại tiếp tục lăn bánh, hương thơm từ trong người gã Phò mã tỏa ra ngập cả thùng xe.
Nhạc Quần thầm mắng :
- Rõ là thứ mặt hoa da phấn!
Gã Phò mã dựa người vào thành xe, thản nhiên nói :
- Khi đến nơi, huynh đài nên giữ lại chút sức lực để cứu người thì hơn!
Nhạc Quần thờ ơ nghĩ thầm: “Cứu ai thế nhỉ?”
Xe bon nhanh, lắc lư chao đảo, đôi lúc thân thể hai người va chạm vào nhau. Nhạc Quần bất giác chau mày, bởi da thịt gã Phò mã mềm mại như thể không xương, cảm giác ấy đã khiến con tim chàng đập rộn ràng, nhớ lại lúc ở trong quan tài, cơ thể của Thủy Linh Phụng cũng giống như vậy.
Tốc độ xe giảm dần, bỗng nghe một tiếng quát vang :
- Dừng xe lại!
Liền nghe thiếu nữ xấu xí nói :
- Công chúa ở trong xe!
Nhạc Quần sửng sốt, nghĩ: “Họ làm trò gì thế này?”
Lập tức nghiêng mặt nhìn gã Phò mã, song gã ta vẫn bình thản nhắm mắt dưỡng thần.
Suốt dọc đường lúc lúc lại nghe có tiếng quát hỏi, và thiếu nữ xấu xí cũng vẫn trả lời như nhau, dường như đã vượt qua hàng mấy mươi trạm canh.
Sau cùng, cỗ xe chậm dần rồi dừng hẳn. Nhạc Quần trầm giọng hỏi :
- Đã đến rồi phải không?
Gã Phò mã gật đầu :
- Đến rồi...
Nhạc Quần nhảy xuống xe, bất giác giật nảy mình, thì ra nơi đây là Hổ Nha sơn, trước kia chàng đã từng giả mạo cẩm y vệ đến đây một lần rồi.
Chỉ thấy đông đảo cao thủ đang vây quanh, ít ra cũng hơn một trăm người, trong số đó có cả quái khách bao mặt, hai cha con Thạch Lỗi và bọn Hoạt Chung Húc...
Nhạc Quần đã phải chịu đựng nỗi nhục nhã to tát nhất đời trong mấy giờ qua, giờ lại thấy gã Phò mã đã giăng bẫy dẫn dụ chàng đến đây, lại càng tin chắc chính y là thủ phạm đã đánh cắp gói bạc của chàng.
Chàng rút Quỷ Đầu trượng xuống, quắc mắt nhìn quanh một vòng, đoạn ngửa mặt cất tiếng hú dài cuồng dại, như để phát tiết hết bầu uất khí trong lòng. Lúc này gã Phò mã cũng đã bước ra.
Nhạc Quần buông tiếng cười đầy căm hận, quay sang gã Phò mã nói :
- Chính ngươi đã lấy cắp gói bạc phải không?
Gã Phò mã chợt sầm mặt, ảo não nói :
- Vâng, đó cũng là vì huynh đài...
Lửa giận ngay lập tức bừng lên dữ dội, khiến Nhạc Quần như biến thành con mãnh thú điên cuồng, chớp nhoáng ngọn Quỷ Đầu trượng đã điểm tới trước ngực gã Phò mã với tiếng sấm rầm rì.
“Soạt” một tiếng, chiếc áo dài của gã Phò mã đã rách làm đôi một đường từ trên xuống dưới, cả áo lót cũng mở phanh ra.
- Ớ...
Nhạc Quần sửng sốt kêu lên, kinh hãi lùi sau ba bước, lắp bắp nói :
- Nàng... nàng... thật ra là ai?