Chương 51: Kịch Bản Kinh Điển, Một Con Gà Nướng Làm Rung Động Phương Tâm, Diệt Trừ Tất Cả Kẻ Địch Vì Tiêu Trần (1)
Tiêu Trần thi triển Thanh Long Biến, ngoài thân lan tràn ra long lân màu xanh lá, sau lưng có cánh Thanh Long kéo dài, hắn ta tung một quyền đấm tới. Trên cả trăm quang văn Thanh Long khuếch tán ra theo quyền quang của hắn ta. Tên đầu lĩnh đạo phỉ Ma Lang Đạo kia trực tiếp bị một quyền này đánh nổ thành vệt máu. “Đáng chết, dám động thủ với lão đại chúng ta!” “Tên ngu xuẩn này từ đâu tới vậy, nhận lấy cái chết đi!” Kế tiếp là một trận chém giết. Khí thế của Tiêu Trần như Thanh Long ra biển, chiêu thức tung hoành ngang dọc, nữ tử dùng lụa trắng che mặt kia nhìn mà hơi kinh ngạc. Nàng từng gặp qua vô số những tuấn kiệt trẻ tuổi, truyền nhân đại giáo, thiên chi kiêu tử, hoàn toàn đếm không hết. Nhưng thanh niên có thực lực xuất chúng như Tiêu Trần vẫn là rất ít thấy. Hơn nữa trên người Tiêu Trần cũng không có ngạo khí và cảm giác không coi ai ra gì như những kiêu tử đạo thống đỉnh cấp đó. Không hiểu sao, điều này làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm một chút hảo cảm dành cho Tiêu Trần. Rất nhanh, Tiêu Trần đã kết thúc chiến đấu. Mà lúc này, trong đầu hắn ta vang lên giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, sợ là nữ tử kia có lai lịch bất phàm, trên người nàng có cái gì đó, thậm chí có thể che đậy thăm dò của ta, tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ của đạo thống bất hủ nào đó, nếu ngươi thiết lập quan hệ tốt với nàng thì rất có lợi cho chuyện đối phó với Thần Tử Quân gia trong tương lai.” Lời Thanh Long Thượng Nhân nói làm tâm thần Tiêu Trần khẽ động. Hắn ta cảm thấy mình không phải loại tiểu nhân đê tiện lợi dụng người khác. Nhưng vì đối phó Quân Tiêu Dao, vì rửa sạch sỉ nhục của ba năm trước thì chuyện gì hắn cũng làm được. “Cô nương này, không có việc gì chứ.” Tiêu Trần tiến lên, lộ ra nụ cười. Nụ cười thanh tú mà sạch sẽ, càng làm trong lòng nữ tử che mặt có thêm chút an tâm. Mà Tiêu Trần cũng đang đánh giá nữ tử này. Tuy rằng nữ tử dùng lụa trắng che mặt, nhưng đôi mắt như hồ thu, nhìn thật rực rỡ, lông mi mảnh dài, vừa thấy đã biết là một mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc. Điều này càng làm Tiêu Trần hạ quyết tâm, nhất định phải lấy được hảo cảm của nữ tử này. Mà kế tiếp, tất nhiên là một hồi kịch bản. Nữ tử che giấu thân phận, chỉ nói mình ra ngoài rèn luyện. Mà Tiêu Trần cũng trực tiếp thuật lại tình huống của mình. “Thì ra là Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc.” Nữ tử che mặt lẩm bẩm trong lòng. Nàng cũng biết Thanh Long Cổ Quốc là một trong Tứ tượng Cổ Quốc, xem như một thế lực nhất lưu. Nhưng so sánh với thế lực sau lưng nàng thì cũng không tính là gì. Bởi vì thế lực sau lưng nàng chính là bất hủ thần triều! Kế tiếp, Tiêu Trần và nữ tử che mặt vẫn luôn làm bạn rèn luyện ở Côn Châu. Quan hệ cũng càng ngày càng quen thuộc. Tuy bởi vì nam nữ có khác biệt, nữ tử che mặt chưa từng có hành động thân mật nào với Tiêu Trần. Nhưng trong lời nói đã xem như bằng hữu rất tốt. Cho dù là Thanh Long Thượng Nhân cũng không thể không cảm thán. Tiêu Trần không hổ là khí vận chi tử, vai chính thiên mệnh, có cơ duyên như vậy cả ở phương diện nữ nhân. Trong một đêm khuya, Tiêu Trần ngồi bên đống lửa, nướng gà cho nữ tử che mặt ăn. Hắn ta đã biết tên của nữ tử này, nàng tên là Võ Minh Nguyệt. “Này, Minh Nguyệt, cho ngươi!” Tiêu Trần đưa một cái đùi gà nướng chảy mỡ xèo xèo cho Võ Minh Nguyệt. Võ Minh Nguyệt vươn tay ngọc ra nhận lấy, sau đó bóc lụa trắng che mặt ra. Thoáng chốc, một dung nhan tuyệt lệ tựa như ảo mộng ánh vào đôi mắt của Tiêu Trần. Mắt như thu thủy, liếc nhìn sinh tư, da tuyết dung nhan xinh đẹp, lệ chất xuất trần. Cho dù là Tiêu Trần cũng hơi nhìn ngây người. Cuộc đời hắn ta chưa thấy qua nữ tử mỹ lệ như thế. “Nhìn cái gì vậy?”Ngọc nhan của Võ Minh Nguyệt hơi phiếm hồng, ngón tay ngọc xé thịt trên đùi gà, phương tâm lại không ngừng nhảy loạn. Nói thật, nếu so sánh Tiêu Trần với những tuấn kiệt tuổi trẻ dĩ vãng nàng gặp qua thì bối cảnh, tướng mạo của hắn ta đều không chiếm ưu thế. Nhưng không biết vì sao, nàng lại thích tính cách ngay thẳng chất phác của Tiêu Trần. Mà lúc này, trái tim Tiêu Trần cũng hơi nhảy dựng lên. “Tuy tiện nhân Bái Ngọc Nhi kia vứt bỏ ta, nhưng lại để ta gặp được người càng tốt, hay đây là vận mệnh an bày?” Tiêu Trần thầm nghĩ trong lòng, càng kiên định tâm tư công lược Võ Minh Nguyệt. Hắn ta cố ý thở dài khe khẽ, vẻ mặt sa sút một cách hiếm thấy. “Tiêu Trần, ngươi làm sao vậy?” Võ Minh Nguyệt chú ý tới, lập tức lộ ra nghi vấn. “Không có gì, chỉ nghĩ tới vị hôn thê phụ lòng kia của ta.” Tiêu Trần thở dài. Cứ như một người thâm tình bị phản bội. “Thì ra hắn cũng là một người có chuyện xưa.” Võ Minh Nguyệt lẩm bẩm trong lòng. Kế tiếp Tiêu Trần lại thêm mắm thêm muối, bắt đầu kể lại sự tích của mình. Hắn ta thâm tình với Bái Ngọc Nhi, kết quả Bái Ngọc Nhi lại phản bội hắn, đầu nhập vào vòng tay kẻ địch. Hắn tới cửa muốn một lời giải thích, kết quả bị kẻ địch kia lấy thế áp người, thậm chí cuối cùng còn bị phế bỏ kinh mạch toàn thân. Sau đó là lẻ loi một mình, cắn răng tu luyện, tìm kiếm thời cơ báo thù. Cái này quả thực là chuyện xưa của vai chính thiên mệnh trong thoại bản tiểu thuyết. “Tiêu Trần, không ngờ ngươi lại có quá khứ như vậy.” Nghe Tiêu Trần kể lại, trong lòng Võ Minh Nguyệt không khỏi dâng lên một tia đau lòng. Đồng thời cũng cực kỳ chán ghét kẻ thù ỷ thế hiếp người mà hắn ta nhắc tới. “Kẻ thù của ngươi thật khiến người ta chán ghét, rốt cục hắn là người của thế lực nào, có cần Minh Nguyệt trợ giúp không?” Võ Minh Nguyệt nói. Trong lòng Tiêu Trần thầm mừng rỡ, đây chẳng phải là hiệu quả hắn ta muốn sao? Thanh Long Thượng Nhân nói sau lưng Võ Minh Nguyệt có đạo thống bất hủ nào đó. Vậy thì tuyệt đối có thể chống lại Quân gia. Nhưng Tiêu Trần cũng không nói thẳng, mà là đầy mặt kiên nghị đáp lại: “Không cần, thù của ta phải tự ta báo, sao có thể dựa vào người khác?” Lời Tiêu Trần nói càng làm Võ Minh Nguyệt khâm phục trong lòng. Cũng khiến tâm tư muốn trợ giúp Tiêu Trần của Võ Minh Nguyệt càng kiên định. “Tiêu Trần, không cần nhiều lời, mặc kệ kẻ thù của ngươi có thân phận bối cảnh gì, Minh Nguyệt cũng không sợ hắn, nếu hắn dám lấy thế áp người, Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ làm hắn biết cái gì gọi là hối hận!” Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt khó được mà toát ra sự cao quý và bá đạo. Nàng có thân phận thế nào? Trưởng công chúa của bất hủ thần triều, thân phận lai lịch lớn đến kinh người! Nàng có tin tưởng, cho dù kẻ địch của Tiêu Trần là thiên chi kiêu tử của một đạo thống bất hủ, nhưng đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể cúi đầu. Ở Hoang Thiên Tiên Vực, không có bao nhiêu thiên kiêu có thân phận càng cao hơn nàng. “Minh Nguyệt, thật sự đa tạ ngươi.” Tiêu Trần lộ ra một tia cảm động. Võ Minh Nguyệt khẽ gật đầu. Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm.