Chương 72
Chương 72 Tiêu Trần thật sự tức giận đến gan đau. Quân Tiêu Dao như cơn ác mộng bao phủ trên đỉnh đầu hắn ta. Nhưng cơ duyên lần này thật sự quá trọng yếu đối với Tiêu Trần, liên quan đến tiền đồ ngày sau của hắn ta. Bốn bộ viễn cổ long cốt còn chưa tính, nhưng Tiêu Trần nhất định phải có được Chí Tôn Tổ Long Cốt. Mà lấy thực lực bản thân hắn ta, muốn mang long cốt đi từ mí mắt Quân Vạn Kiếp gần như là không có khả năng. Bởi vậy, cho dù Tiêu Trần không muốn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin Võ Minh Nguyệt giúp đỡ. Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi cắn môi. Cho dù là đối mặt với Long Bích Trì của Tổ Long Sào, nàng cũng không sợ chút nào. Nhưng khi đối đầu với Quân Vạn Kiếp thì nàng lại hơi chần chờ. Không vì điều gì khác, chỉ vì uy thế của Quân gia quá mạnh. Thân là một trong Ngự Tam Gia, thậm chí Quân gia càng có lực chấn nhiếp trên Hoang Thiên Tiên Vực hơn cả Tổ Long Sào. Võ Minh Nguyệt cũng không để ý an nguy của mình, nhưng nếu liên lụy tới Bàn Võ Thần Triều sau lưng nàng thì hậu quả khó có thể tưởng tượng. “Minh Nguyệt...” Thấy Võ Minh Nguyệt có vẻ hơi chần chờ, vẻ mặt Tiêu Trần hơi sửng sốt. Chẳng lẽ đường đường là Trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều mà cũng kiêng kỵ Quân gia như vậy? Quân Tiêu Dao đáng sợ như vậy sao? Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú cứng cỏi mà ẩn nhẫn của Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt không đành lòng, bàn tay ngọc hơi nắm chặt, nàng hạ quyết tâm. “Được, Tiêu Trần, Minh Nguyệt sẽ trợ giúp chàng.” Nghe Võ Minh Nguyệt hồi đáp, Tiêu Trần lộ ra vẻ mừng rỡ. Quả nhiên, Võ Minh Nguyệt vẫn rất để ý hắn ta. “Hừm? Ngươi là...” Quân Vạn Kiếp nhìn về phía Võ Minh Nguyệt dùng lụa trắng che mặt, hơi nhăn đôi mày kiếm lại. Tất nhiên hắn có thể cảm nhận được Võ Minh Nguyệt không phải phàm nhân, khí chất cao quý toát ra trong vô hình kia không phải nữ tu sĩ thế lực bình thường có được. Có Võ Minh Nguyệt trợ giúp, tâm thần Tiêu Trần ổn định lại, khóe mắt liếc nhìn Long Bích Trì, lại mở miệng nói: “Long Nữ, tuy trước đó chúng ta có xung đột, nhưng hiện giờ có nên liên thủ để trấn áp Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước rồi nói sau hay không.” “Còn về chuyện phân chia năm bộ long cốt này thế nào, đến lúc đó bàn tiếp cũng không muộn.” Tiêu Trần cũng có đầu óc tính kế, hắn ta vẫn có thể nghĩ ra biện pháp hợp tung liên hoành(1). (1) Hợp các phe yếu để tấn công một phe mạnh “Liên thủ với ngươi?” Long Bích Trì nhướng mày. “A, không sai, không phải Tổ Long Sào các ngươi cũng có thù oán với Quân gia sao, chẳng lẽ nguyện ý trai cò đánh nhau, để Quân gia được lợi?” Tiêu Trần hướng dẫn từng bước. Long Bích Trì thầm cân nhắc trong lòng, sau đó khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, tạm thời giải quyết Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia trước lại nói.” Sau khi thống nhất trận tuyến, ba người gồm Tiêu Trần, Võ Minh Nguyệt, Long Bích Trì đều không chút do dự mà ra chiêu với Quân Vạn Kiếp. “Hừ, ta sợ các ngươi chắc!” Quân Vạn Kiếp thân là Đệ Ngũ Tự Liệt bò lên từ tầng chót của Quân gia, tất nhiên trong lòng cũng có ngạo khí. Trừ Quân Tiêu Dao ra thì hắn không phục ai cả. “Bát Lôi Cấm Tiệt, Thiên Lôi Cức!” Quân Vạn Kiếp tuôn ra khí tức, pháp lực cuồn cuộn như lôi đình mãnh liệt. Vừa ra tay thì đã là cực chiêu. Nhưng ba người Tiêu Trần cũng không phải hạng người tầm thường. “Thanh Long Phệ!” Tiêu Trần đưa đôi tay ra, hàng trăm quang văn Thanh Long phát ra, dung hợp thành một cái đầu Thanh Long thật lớn, há mồm lao đến cắn xé. Võ Minh Nguyệt phất ngọc chưởng ra, pháp lực tuôn trào hóa thành ngàn vạn thất luyện pháp lực rồi khuếch tán ra. Long Bích Trì thì lật tay rút ra một cây roi dài vảy rồng, quất một roi ra đã đánh tả tơi cả hư không. Nhìn ba người đồng thời tung chiêu thức, dù là Quân Vạn Kiếp cũng phải nhíu mày. Dù thực lực của hắn rất mạnh, nhưng ba người trước mặt cũng không đơn giản. Tiêu Trần là thiên kiêu vai chính có được đại khí vận. Võ Minh Nguyệt là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều. Long Bích Trì lại là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào. Ba người này đều có thể được coi là tuyệt đại thiên kiêu, người bình thường ứng phó một trong số họ cũng khó khăn, càng đừng nói hiện giờ ba người đều xuất thủ. Ầm ầm ầm! Đại chiến bùng nổ, gợn sóng pháp lực khuếch tán, toàn bộ hang động đá vôi đều phát ra tiếng run ầm ầm. Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi. Trước đó hắn có giao thủ với Quân Tiêu Dao ở Nam Thiên Thành, thương thế còn chưa hoàn toàn khôi phục. Giờ phút này lại đối đầu cùng lúc với ba vị thiên kiêu, khó tránh khỏi cũng có áp lực. “A, ngươi bị thương, xem ra Tự Liệt của Quân gia cũng không phải tồn tại không thể chiến thắng!” Tiêu Trần thấy thế thì đôi mắt sáng ngời. Tuy tạm thời không trả thù được Quân Tiêu Dao, nhưng có thể trả đũa người bên cạnh hắn cũng coi như không tồi. “Làm càn, Tự Liệt Quân gia ta há để bọn đạo chích các ngươi phê bình!” Quân Vạn Kiếp rống to một tiếng, hai mắt phụt ra lôi quang, thật sự thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể của mình. Ầm vang! Quanh thân hắn quấn quanh lôi quang vô tận, uy năng của Độ Kiếp Thiên Công cũng hiện ra. “Hắn thúc giục Lôi Kiếp Chiến Thể, đều đừng nương tay nữa!” Long Bích Trì thấy thế thì khẽ kêu một tiếng, tụ hết sức mạnh long nguyên trong cơ thể để quất ra một roi, phát ra tiếng rồng ngâm, một hư ảnh Thương Long lao vút ra. “Thanh Long Tê Thiên Thủ!” Tiêu Trần cũng tung ra đại thần thông của mình. Còn về Võ Minh Nguyệt, nàng hơi chần chờ. Bởi vì nếu nàng thi triển võ học của Bàn Võ Thần Triều thì khó tránh khỏi bị hộ đạo nhân phát hiện, đến lúc đó lại mang nàng trở về Bàn Võ Thần Triều. Nhưng nàng nghĩ lại, long cốt này cực kỳ quan trọng đối với Tiêu Trần. Vì giúp Tiêu Trần cướp lấy long cốt, Võ Minh Nguyệt cũng không lo được nhiều như vậy. Bàn tay ngọc của nàng phất ra, trong nháy mắt như đánh ra ngàn vạn chưởng, khiến hư không chấn động, một đại uy thế mạnh mẽ tuyệt đối phát ra. “Hừm? Đó là... Thần thông của Bàn Võ Thần Triều, Hỗn Nguyên Tán Thủ?” Thấy Võ Minh Nguyệt tung ra thần thông tuyệt học này, Quân Vạn Kiếp hơi kinh ngạc. Hắn từng giao thủ với thiên kiêu yêu nghiệt của Bàn Võ Thần Triều, Quan Quân Hầu. Vị Quan Quân Hầu kia đã từng thi triển thức Hỗn Nguyên Tán Thủ này. Ba người Tiêu Trần cùng thi triển đại thần thông, liên hợp lại, cho dù là tuyệt đại thiên kiêu cũng khó có thể ngăn trở. Đổi là Cơ Huyền tới đây cũng sẽ bị áp chế. Đi kèm với một tiếng nổ vang va chạm thật lớn, Quân Vạn Kiếp liên tục lùi lại mấy chục bước. Vết thương cũ của hắn chưa lành, lại cộng thêm vết thương mới, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.