Chương 74: Túc Địch Của Tiêu Trần Là Thần Tử Quân Gia? Võ Minh Nguyệt Khiếp Sợ (2)
Đôi tay Tiêu Trần kết ấn rồi đẩy ngang ra, một hư ảnh Thanh Long xuất hiện, đầu đuôi nối liền, quay quanh với nhau, tựa như một ngọn núi Thanh Long lớn hoàn toàn đè thẳng xuống Quân Tiêu Dao! Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, vô cùng đơn giản mà giơ tay tung ra một quyền! Quyền ấn kim sắc trực tiếp đánh vào ngọn núi Thanh Long, sau đó dùng một kích đánh vỡ vụn nó. Tiêu Trần thấy thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không thể tin được. Đây là tuyệt học thần thông trong Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn ta, nhưng nó lại bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh nổ nát!? “Tiêu Trần, đừng lừa mình dối người nữa, ngươi biết rõ mình chỉ có thể nhìn lên bóng dáng của bản Thần Tử cả đời.” Quân Tiêu Dao vừa nói, vừa giơ tay trấn áp về hướng Tiêu Trần. “Bất Động Thanh Long Chung!” Tiêu Trần thấy Quân Tiêu Dao ra tay, lông tơ cả người đều dựng ngược, vội vàng thi triển ra tuyệt học phòng ngự. Chỉ thoáng chốc, một cái chuông lớn hư ảo lạc ấn long văn màu xanh lá bao phủ lên thân thể hắn. “Buồn cười...” Quân Tiêu Dao thêm vào sức mạnh của bảy vạn cự tượng vi lạp, bảy trăm triệu cân thần lực giáng xuống mãnh liệt! Oanh! Bụi mù bay khắp nơi, trong đó truyền đến tiếng hộc máu. “Tiêu Trần!” Võ Minh Nguyệt thấy thế thì sắc mặt đột nhiên biến đổi. Sau khi bụi mù tan đi, thân thể Tiêu Trần hiển lộ ra. Bất Động Thanh Long Chung mà hắn ta thi triển ra căn bản không thể ngăn cản một chưởng của Quân Tiêu Dao. Giờ phút này, Tiêu Trần ngã bệch xuống cái hố đất, vảy xanh cả người đều tan vỡ, máu tươi giàn giụa, không biết đã gãy bao nhiêu xương cốt. Cũng may Thanh Thiên Hóa Long Quyết có gia trì cực lớn đối với thân thể, vì thế Tiêu Trần mới không bị một tát chụp chết. Nhưng mặc dù không chết, hắn ta cũng vứt bỏ nửa cái mạng. Long Bích Trì thấy thế thì sắc mặt càng trầm trọng tới cực điểm. Quân Tiêu Dao đi đến trước người Quân Vạn Kiếp, tiện tay tung ra thần lực để kéo Khổn Kim Thằng ra. “Cũng là một bảo bối không tồi.” Quân Tiêu Dao cầm Khổn Kim Thằng, đưa mắt nhìn lại. Võ Minh Nguyệt đáp xuống bên cạnh Tiêu Trần, nâng hắn ta dậy, trên mặt mang theo chút nôn nóng đau lòng. Quân Tiêu Dao rất có hứng thú mà nhìn tình cảnh này. “Công tử, vị nữ tử kia đã thi triển thần thông võ học của Bàn Võ Thần Triều.” Quân Vạn Kiếp bên cạnh nói. “Ồ, Bàn Võ Thần Triều?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng lên, chợt lộ ra ý nghiền ngẫm. Hắn không quên mình còn có nhiệm vụ đánh dấu ở Bàn Võ Lăng của Bàn Võ Thần Triều. Mà hắn muốn nhanh chóng thức tỉnh thánh thể dị tượng thứ hai, cũng cần đến Bàn Võ Lăng một chuyến. Nhưng trước khi đối phó Tiêu Trần và nữ nhân này, Quân Tiêu Dao còn phải giải quyết một phiền phức nhỏ. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Long Bích Trì đang mang vẻ mặt âm tình bất định bên cạnh. “Long Bích Trì, ngươi còn ngây ngốc ở đây là không muốn sống nữa sao? … Nghe lời Quân Tiêu Dao nói, Long Bích Trì xanh cả mặt, tức đến lạnh run. Tốt xấu gì nàng cũng là Long Nữ nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, thân phận địa vị cực cao, có ai từng dám lấy loại thái độ này nói chuyện với nàng. Đổi là người khác, Long Bích Trì đã sớm quất một roi qua. Nhưng hiện tại, nhìn bóng dáng tuyệt thế được bao phủ giữa tiên quang kia, trong lòng Long Bích Trì dâng lên kiêng kỵ nồng đậm, thậm chí còn có một tia... Sợ hãi! Không sai, Long Bích Trì cũng không thể tin mình lại chưa chiến đã sợ. “Hừm?” Nhìn thấy Long Bích Trì không có phản ứng, Quân Tiêu Dao hơi cau mày lại. Hắn bảo Long Bích Trì cút không phải là vì nhân từ, mà bây giờ còn có chuyện càng quan trọng phải làm nên lười đối phó nàng mà thôi. Nhưng nếu Long Bích Trì không đi, vậy Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể phiền hà một chút. Tay hắn tung ra Nhân Vương Ấn Quyết, trực tiếp giáng ra một kích. Trong phút chốc, dao động pháp lực mênh mông, một ấn tung ra làm chấn động cả càn khôn, mặt đất rạn nứt. Sắc mặt Long Bích Trì đột biến, vội vàng ra chiêu ngăn cản. Oanh! Phụt! Sắc mặt Long Bích Trì trắng nhợt, phun ra một mồm máu tươi, cả thân thể trực tiếp bị đánh bay, ầm ầm nện vào vách núi một bên, chung quanh lan tràn khe nứt. “Không biết tốt xấu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. Long Bích Trì không ngừng ho ra máu, mắt lộ kinh hoàng. Chỉ một chiêu của Quân Tiêu Dao thôi mà nàng cũng khó có thể chặn lại! “Đi!” Thân thể mềm mại của Long Bích Trì run rẩy phát lạnh, lại không dám trì hoãn nữa. Nàng rất xác định, nếu mình lại kéo dài thì tuyệt đối không đi ra được bí cảnh Nguyên Thiên. Tuy trên người nàng cũng có một ít vật hộ thân, bên ngoài còn có trưởng lão hộ đạo. Nhưng trong lòng Long Bích Trì vẫn không có cảm giác an toàn. Chỉ cần đứng ở mặt đối lập với Quân Tiêu Dao thì không ai có cảm giác an toàn cả! Long Bích Trì không chút do dự mà giơ chân bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm hai cái đùi cho mình. Đường đường là Long Nữ của Tổ Long Sào mà lại bị dọa thành như vậy, nếu truyền ra không biết sẽ làm bao nhiêu người ngạc nhiên. Nhìn thấy Long Bích Trì rời đi, trái tim Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần đều trầm xuống. Bọn họ biết Quân Tiêu Dao không để bụng Long Bích Trì, là vì đang theo dõi bọn họ. “Thần Tử Quân gia, ngươi muốn làm gì?” Võ Minh Nguyệt động thân lao ra, chắn ở trước người Tiêu Trần, giọng điệu mang theo chút khẩn trương. Nàng là trưởng công chúa của bất hủ thần triều, mặc dù mặt che lụa trắng, che giấu thân phận, nhưng vẫn không thể hủy diệt cảm giác cao quý tỏa ra từ xương cốt này. Nhưng hiện tại, ở trước mặt Quân Tiêu Dao, Võ Minh Nguyệt căn bản không sinh nổi một tia cao ngạo. Cảm giác giống như là tục nữ phàm trần thấy được một chân tiên. “Làm cái gì?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, rất hứng thú mà đánh giá Võ Minh Nguyệt. Cái nhìn này không phải đang xem một nữ nhân. Mà càng như đang nhìn một... Người công cụ? Bị ánh mắt thâm thúy của Quân Tiêu Dao nhìn chằm chằm, Võ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người giống như bị nhìn thấu. “Thần Tử Quân gia thật đáng sợ...” Trong lòng Võ Minh Nguyệt hơi phát lạnh. “Mở khăn che mặt ra, bản Thần Tử không thích có người che che giấu giấu trước mặt ta.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. Hoàn toàn là một giọng điệu ra lệnh. “Ngươi...” Dù sao Võ Minh Nguyệt cũng là trưởng công chúa của thần triều, điểm mấu chốt nên có vẫn phải có.