CHƯƠNG 5: BÉ THỎ TRẮNG RƠI VÀO HANG SÓI
CHƯƠNG 5: BÉ THỎ TRẮNG RƠI VÀO HANG SÓI
Tiếng đàn ghita vẫn tiếp tục vang lên cách một bức tường.
Hứa Thiên Hạo ôm cây đàn ghita, lười biếng dựa vào tấm áp phích trên tường, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng thuần thục gảy lên dây đàn.
Tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt anh, ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hoà mờ ảo.
Nghe thấy tiếng khóc khe khẽ ở phòng bên cạnh, anh không nhịn được chớp mắt rồi ngẩng đầu, iết hầu gợi cảm nhô lên.
Cô ngốc kia lại vùi vào chăn len lén khóc rồi…
“Cô ấy đúng là quỷ thích khóc.”
Lục Mẫn Huyên khóc rồi lại khóc, mệt rồi thì ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ dường như cô được trở về ngày tháng một nhà ba người đoàn tụ, trong mơ cô vui cười nhảy nhót.
Nhưng khi tỉnh lại, chỉ có một mảnh tối đen.
Lục Mẫn Huyên kéo rèm cửa ra, phát hiện trời đã sáng.
Cô lại cứ như vậy hoà theo tiếng đàn ghita mà ngủ thiếp đi tới tận sáng.
Cô soi gương.
Thấy đôi mắt khóc sưng đỏ, quần áo cũng bẩn thỉu chưa thay.
Cầm bộ quần áo sạch sẽ người làm đặt trên giường, cô định đi tắm trước.
“Giờ này chắc mọi người vẫn chưa dậy đâu.”
Đi cà nhắc ra mở cửa, Lục Mẫn Huyên tìm được phòng tắm, cô đi vào, tiếng nước rất nhanh liền vang lên.
Người làm vừa sáng sớm đã bận rộn.
Chú Hứa cũng đến công ty từ sớm.
Cả toà biệt thự chỉ còn lại hai người họ.
Tắm xong, Lục Mẫn Huyên rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm tay hướng vào gương rồi nói với mình.
“Cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn tiếp tục! Gogo cố lên, Lục Mẫn Huyên !”
Nói xong cô vén tóc đã sấy khô ra sau tai.
Khi đi về phòng, vì bệnh “mù đường” nên cô không cẩn thận đi nhầm vào phòng Hứa Thiên Hạo .
Mở cửa đi vào thấy rèm cửa sổ kéo kín mít, không một tia sáng lọt vào.
Cô sửng sốt một chút.
Lúc này mới phát hiện mình đi nhầm.
“Cô làm gì đấy?” Bỗng sau lưng xuất hiện một người, người đó chùm trăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.
Máy điều hoà trong phòng đang mở rất lạnh, Lục Mẫn Huyên cảm thấy không khí lạnh khiến người ta sợ hãi, lúc này suýt chút nữa đã bị anh doạ nhảy dựng lên.
“Sao anh lại đứng sau lưng tôi?”
“Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng!”
Hứa Thiên Hạo cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt yêu nghiệt viết hai chữ lạnh lùng to đùng.
Mới sáng sớm không biết đã làm những gì.
Tắm xong lại còn sấy tóc, ồn chết đi được!
Bây giờ lại còn dám mặc váy có thắt lưng lộ liễu đi vào phòng mình.
Hứa Thiên Hạo hơi hất cằm, nguy hiểm nheo mắt lại, không khỏi có chút hoài nghi động cơ cô vào phòng mình.
“Tôi, tôi chỉ vì đi nhầm đường ngoài ý muốn thôi.” Lục Mẫn Huyên không khỏi trở nên căng thẳng.
“Cái lý do này nghe chả thuyết phục tí nào.”
Hứa Thiên Hạo đưa tay từ trong chăn ra, “ầm” một tiếng chống lên cánh cửa sau lưng cô.
Nhốt cô trong phòng, đồng thời cũng vây cô trong khuỷu tay mình.
Vì anh đột nhiên đưa tay ra nên chăn trên người cũng vì thế mà rơi xuống, lộ ra cơ thể với đường cong hoàn mỹ.
Mấu chốt nhất là.
Anh, anh lại không mặc quần áo!
Lục Mẫn Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng lại dừng ở nơi nào đó.
“A…” Cô che mặt hét lên một tiếng.
“Sao anh không mặc quần áo?”
Tim cô đã sắp từ trong lồng ngực vọt ra ngoài rồi.
“Quần đùi không phải quần áo sao?” Hứa Thiên Hạo lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Hơn nữa, tôi ngủ trần trong phòng mình cũng không làm trở ngại tới chuyện của cô.”
Tiếng đàn ghita vẫn tiếp tục vang lên cách một bức tường.
Hứa Thiên Hạo ôm cây đàn ghita, lười biếng dựa vào tấm áp phích trên tường, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng thuần thục gảy lên dây đàn.
Tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt anh, ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào hắt lên đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hoà mờ ảo.
Nghe thấy tiếng khóc khe khẽ ở phòng bên cạnh, anh không nhịn được chớp mắt rồi ngẩng đầu, iết hầu gợi cảm nhô lên.
Cô ngốc kia lại vùi vào chăn len lén khóc rồi…
“Cô ấy đúng là quỷ thích khóc.”
Lục Mẫn Huyên khóc rồi lại khóc, mệt rồi thì ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ dường như cô được trở về ngày tháng một nhà ba người đoàn tụ, trong mơ cô vui cười nhảy nhót.
Nhưng khi tỉnh lại, chỉ có một mảnh tối đen.
Lục Mẫn Huyên kéo rèm cửa ra, phát hiện trời đã sáng.
Cô lại cứ như vậy hoà theo tiếng đàn ghita mà ngủ thiếp đi tới tận sáng.
Cô soi gương.
Thấy đôi mắt khóc sưng đỏ, quần áo cũng bẩn thỉu chưa thay.
Cầm bộ quần áo sạch sẽ người làm đặt trên giường, cô định đi tắm trước.
“Giờ này chắc mọi người vẫn chưa dậy đâu.”
Đi cà nhắc ra mở cửa, Lục Mẫn Huyên tìm được phòng tắm, cô đi vào, tiếng nước rất nhanh liền vang lên.
Người làm vừa sáng sớm đã bận rộn.
Chú Hứa cũng đến công ty từ sớm.
Cả toà biệt thự chỉ còn lại hai người họ.
Tắm xong, Lục Mẫn Huyên rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nắm chặt nắm tay hướng vào gương rồi nói với mình.
“Cho dù thế nào thì cuộc sống vẫn tiếp tục! Gogo cố lên, Lục Mẫn Huyên !”
Nói xong cô vén tóc đã sấy khô ra sau tai.
Khi đi về phòng, vì bệnh “mù đường” nên cô không cẩn thận đi nhầm vào phòng Hứa Thiên Hạo .
Mở cửa đi vào thấy rèm cửa sổ kéo kín mít, không một tia sáng lọt vào.
Cô sửng sốt một chút.
Lúc này mới phát hiện mình đi nhầm.
“Cô làm gì đấy?” Bỗng sau lưng xuất hiện một người, người đó chùm trăn kín mít, chỉ lộ ra cái đầu.
Máy điều hoà trong phòng đang mở rất lạnh, Lục Mẫn Huyên cảm thấy không khí lạnh khiến người ta sợ hãi, lúc này suýt chút nữa đã bị anh doạ nhảy dựng lên.
“Sao anh lại đứng sau lưng tôi?”
“Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng!”
Hứa Thiên Hạo cúi đầu lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt yêu nghiệt viết hai chữ lạnh lùng to đùng.
Mới sáng sớm không biết đã làm những gì.
Tắm xong lại còn sấy tóc, ồn chết đi được!
Bây giờ lại còn dám mặc váy có thắt lưng lộ liễu đi vào phòng mình.
Hứa Thiên Hạo hơi hất cằm, nguy hiểm nheo mắt lại, không khỏi có chút hoài nghi động cơ cô vào phòng mình.
“Tôi, tôi chỉ vì đi nhầm đường ngoài ý muốn thôi.” Lục Mẫn Huyên không khỏi trở nên căng thẳng.
“Cái lý do này nghe chả thuyết phục tí nào.”
Hứa Thiên Hạo đưa tay từ trong chăn ra, “ầm” một tiếng chống lên cánh cửa sau lưng cô.
Nhốt cô trong phòng, đồng thời cũng vây cô trong khuỷu tay mình.
Vì anh đột nhiên đưa tay ra nên chăn trên người cũng vì thế mà rơi xuống, lộ ra cơ thể với đường cong hoàn mỹ.
Mấu chốt nhất là.
Anh, anh lại không mặc quần áo!
Lục Mẫn Huyên kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng lại dừng ở nơi nào đó.
“A…” Cô che mặt hét lên một tiếng.
“Sao anh không mặc quần áo?”
Tim cô đã sắp từ trong lồng ngực vọt ra ngoài rồi.
“Quần đùi không phải quần áo sao?” Hứa Thiên Hạo lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Hơn nữa, tôi ngủ trần trong phòng mình cũng không làm trở ngại tới chuyện của cô.”