Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, khoảng không trở nên im bặt.
Tịch Bất Bạch và Tiểu Trần đều cho rằng cậu ấy sẽ từ chối thẳng thừng, kết quả vẫn là một khoảng im lặng.
Trước đó nêu nhiều vị trí hợp lý như vậy, Giang Đồng đều thẳng tay loại bỏ, bây giờ nhắc đến vị trí quỷ quái nhất thì lại chẳng thấy lên tiếng.
Tịch Bất Bạch trong lúc nhất thời còn cho rằng nước trong bình của mình tràn vào đầu Giang Đồng, “…Sao lại im như tờ rồi?”
Giang Đồng đưa tay chống cằm, “Em đang suy xét tính hợp lý của chuyện này.”
Tịch Bất Bạch chớp chớp mắt, “Vậy em thấy hợp lý không?”
“Thì hợp lý hơn việc anh leo lên đầu người chủ trì đứng rồi còn gì?”
“…” Hóa ra cậu ấy thật sự đã suy nghĩ về tính hợp lý của quan điểm trước đó của cậu.
Nhưng dù nghĩ nát óc thế nào cũng không được, bài viết về Tịch Bất Bạch vẫn luôn là đề tài quốc dân trên mạng, ngặt nỗi đêm nay tụ họp rất nhiều minh tinh, bao gồm cả minh tinh quốc tế và người mới, nếu đổi lại ba năm trước, độ nổi tiếng của Tịch Bất Bạch ở thời kỳ hoàng kim, dù có đứng một mình cũng chẳng sao, khi đó cậu vừa có địa vị trong ngành vừa có nguồn lực thời trang quốc tế.
Sở dĩ Giang Đồng chần chừ là bởi vì danh tiếng, dù sao Tịch Bất Bạch đứng ở đâu cũng sẽ bị chửi, vậy chi bằng đánh liều đứng luôn vị trí trung tâm để cọ nhiệt thì hơn, danh tiếng trong giới đại biểu cho tiền tài, không vớt được cảm thông của người khác nhưng có thể vớt được tiền.
Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, Giang Đồng vẫn đành gạt bỏ ý định, dù sao trên mạng chửi bới Tịch Bất Bạch đã đủ khó nghe rồi, lần này tuy rằng khá khẩm được chút, nhưng đối với Tịch Bất Bạch mà nói chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Thuận theo tự nhiên.”
Bốn chữ này thường xuyên văng vẳng bên tai Tịch Bất Bạch, và đây cũng là kế hoạch mà công ty lập ra đối với tuyến hoạt động của cậu.
Tịch Bất Bạch nuốt nước trong miệng, dự định tí nữa lên sân khấu, cậu sẽ tìm một vị trí không người rồi cắm rễ xuống, hóa thân làm một mầm cây nhỏ bé xinh xinh.
Sau một đợt lên xuống sân khấu, diễn viên hài kiêm MC khuấy động chương trình, đêm từ thiện sắp sửa đến hồi kết, tất cả minh tinh sẽ cùng chụp một bức ảnh tập thể.
Chạy qua chạy lại phiền phức, nhóm Tịch Bất Bạch không quay về phòng thay đồ mà nép tạm ở một góc nhỏ bên cánh hậu trường.
Ngay sau đó, diễn viên hài kiêm MC cảm ơn tất cả các vị khách đến dự buổi tối ngày hôm nay bằng giọng điệu gây cười, buổi từ thiện cũng sắp sửa kết thúc, “Bây giờ xin mời tất cả các khách mời minh tinh lên chụp một bức ảnh tập thể để đêm từ thiện kết thúc tốt đẹp.”
Ngồi ở khu vực nghệ sĩ, các minh tinh lộ vẻ khiêm nhường đồng loạt đứng dậy, vừa nói chuyện vừa cười đùa trước ống kính sóng vai bước lên sân khấu. Chẳng mấy chốc, sân khấu bị lấp đầy, Tịch Bất Bạch theo đoàn nghệ sĩ ở hậu trường bước lên.
Vì vấn đề vị trí nên sân khấu trực tiếp biến thành một nồi cháo, một nắm kẹo cầu vồng rơi vãi trên mặt bàn, lộn xộn một cách bất quy tắc, khiến người khác cảm thấy bức bối.
Giới giải trí đa số là tiền bối dày kinh nghiệm, ai đứng ở trung tâm đều bị chửi cho té tát, bọn họ đều biết mức độ nguy hiểm của vị trí trên, trước ống kính đều tỏ thái độ khiêm nhường, chẳng ai dám ngó ngàng bén mảng đến đó. Vài nghệ sĩ đụng mặt đối thủ một mất một còn, không còn đường lui đành quay mòng tại chỗ, có minh tinh còn lễ phép nhường lại vị trí trung tâm, bật chế độ giả mù chuyên nghiệp.
Bạn không đứng, vậy tôi cũng không đứng.
Chủ yếu gói gọn trong một việc: quay, nhảy, đanh mắt làm ngơ.
Thành ra hàng ghế hai bên ngày càng đông, người chủ trì nhìn mà bất lực, đành phải cầm mic thúc giục, “Phiền các nghệ sĩ di chuyển đến vị trí trung tâm.”
Nhưng lời này lại bị quần chúng minh tinh tự động gạt đi.
Ai đang nói? Sao tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Tịch Bất Bạch chăm chỉ làm một cây con nhỏ trong góc, nhìn dòng người chen chúc trước mặt, cảm thấy được mở mang.
Mấy cái góc bé như cái lỗ mũi này được ưa chuộng vậy sao?
“Hậu bối thì nên đứng trước chứ nhỉ.”
Câu nói đột nhiên vang vọng bên tai, giọng nói mang theo âm điệu già dặn, Tịch Bất Bạch cảm giác sau eo mình bị đẩy, cả người chúi thẳng về trước sân khấu.
Trên sân khấu người này chắn người kia, Tịch Bất Bạch bị đẩy cũng chẳng rõ hung thủ đẩy mình là ai, nếu nhìn từ góc khác sẽ giống như cậu chủ động bước ra.
Tịch Bất Bạch quay đầu, vị trí cắm rễ vàng ban đầu của cậu đã vụt vào tay một nghệ sĩ già đức nghệ song hành (vừa có đức vừa có tài) trong giới.
Tịch Bất Bạch: “…”
Ủa rồi đức nghệ song hành của ngài đâu!
Ông lão đã 50 tuổi nhưng lực tay vẫn khá khỏe.
Người trong giới giải trí giống như những lời thề thốt phát ra từ miệng đàn ông, ứ đáng tin tẹo nào.
Tịch Bất Bạch chưa kịp đứng vững đã tiếp tục bị đẩy về phía trước.
“Ô hô, chẳng phải người anh em của tôi đây sao?”
Để tránh đối mặt với người yêu cũ đứng trước phía bên trái, minh tinh nam chọn ngẫu nhiên một vị khách may mắn để che chắn cho anh ta khỏi con dao sau bất hòa với tình cũ, anh ta cười tủm tỉm xưng em gọi anh, chưa kịp nhìn mặt đã kéo người ta ra giữa, chắn được bạn gái cũ rồi mới thở phào nhẹ nhõm, định nhìn lại xem mình đã tông phải anh chàng xui xẻo nào, nào ngờ vừa vặn người đã mặt đối mặt với Tịch Bất Bạch.
Minh tinh nam:...
Gương mặt tai tiếng nhất giới, đối phương có cả tá tin đồn tiêu cực, không tính đến việc những tin đồn đó là thật hay chỉ do người khác bịa đặt, miễn là có quan hệ với người này thì sẽ dễ bị cư dân mạng gán ghép.
Rước họa vào thân, khiến người khác có cái nhìn không tốt về Tịch Bất Bạch và anh ta.
Anh ta lập tức buông cổ tay Tịch Bất Bạch, thậm chí còn lùi về sau một bước.
Kẻ xui xẻo hóa ra lại là mình.
“Tôi sai rồi.”
Vì không muốn dính líu đến Tịch Bất Bạch nên đành phải giữ khoảng cách, Tịch Bất Bạch bị ép vào khu vực giữa sân, xung quanh không chỉ có một người, sân khấu hỗn loạn, chừa ra cho cậu không gian lớn, có thể thấy ngọn lửa chiến đấu hừng hực hướng về phía đối thủ chẳng thể khinh thường.
Các phóng viên giải trí vốn đang ngồi sô pha nhìn quần chúng minh tinh trên sân khấu giả mù, chỗ đứng hot trống trơn, giống như những nhân vật trong bức tranh khôi hài, tinh thần héo queo, mãi đến khi Tịch Bất Bạch bị đẩy lên trong trạng thái lúng túng, bọn họ trong nháy mắt như đồng loạt được tiêm máu gà, nắm tay nhau đứng bật dậy, giơ máy ảnh thật cao.
“Ú hú Tịch Bất Bạchhhhh!”
“Bố nhỏ ơi! Cùng con tạo tin hót hòn họt thôi nàoooo.”
“Phát biểu đi, phát biểu đi, đúng là bố yêu của con oaaa oaaa.”
“Anh Tịch đứng ở đấy thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi, để em chống mắt lên xem bữa nay ai dám chiếm spotlight của anh!”
Tịch Bất Bạch bị đẩy vào giữa sân, vị trí trung tâm đã được giải quyết, các nghệ sĩ khác lần lượt đứng vào hàng mình, không tránh khỏi vài ánh nhìn bất mãn.
Không dám đứng ở trung tâm, nhưng lại đi ghen ghét người được đứng ở trung tâm.
Vòng tròn quan hệ của Tịch Bất Bạch trong giới vốn đã nát bét, hiện giờ cậu đứng ở nơi bắt mắt nhất cũng chẳng ai thèm ngó ngàng, vị trí hai bên bị bỏ trống, khoảng cách từ đây đến người gần nhất cũng phải nửa người. Không ai muốn đến gần, trong lòng mỗi người ấn định rõ ràng, tuy rằng không nói ra nhưng hành động thì ngược lại, ý tứ xa lánh rõ mồn một.
Trải qua trăm ngàn cay đắng với vị trí trung tâm, người chủ trì nắm bắt thời gian, “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau hướng mắt về phía ống kính nhé.”
Đối với việc bị mọi người xa lánh như né bệnh dịch, Tịch Bất Bạch cam chịu, nhưng vẫn giữ được biểu cảm tinh tế và hoàn hảo nhất trước ống kính. Mặc cho thế giới bên ngoài có dè bỉu chê bai cậu thậm tệ đến mức nào, hoàn toàn không ảnh hưởng đến màn biểu diễn của cậu trên sân khấu.
Thế giới hôn tôi đau thiệt đau, tôi đáp lại thế giới bằng một đôi mắt sáng, một hàm răng trắng, một tinh thần tràn đầy, một tư thế chẳng có chỗ chê.
Lúc này, dòng người ở một bên dạt ra, ở giữa xuất hiện một thân ảnh, tiếng bước chân bên tai lắng lại, ngoại vi tầm nhìn hiện ra một bóng người đồ đen. Tịch Bất Bạch chớp mắt, nghiêng đầu, lọt vào tầm mắt cậu chính là góc mặt lai tây hung tợn, đẹp đến mức gào thét.
Anh khoác lên mình chiếc áo khoác da màu đen, khí tức nồng đặc, đôi găng tay da càng làm tôn thêm uy lực của tay, vẻ mặt lạnh lùng bất cần đời, khí thế khiến người khác phải biến xa ngàn dặm. Nhưng lúc này đây, anh đứng bên Tịch Bất Bạch, khe hở bên phải bị lấp đầy, trông chả khác nào kem tràn lan cả hộp bánh.
Gương mặt kia ít khi nói cười, nhìn kiêu căng vô cùng, tay áo khoác đen dính sát rạt với bộ vest trắng tinh mà Tịch Bất Bạch diện đêm nay, thân mật mà khăng khít.
“Đừng nhìn nữa.” Giọng nói anh lạnh lẽo như băng, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng không có, ấy vậy lại biết người khác đang nhìn mình.
Bị nhắc nhở, mặt Tịch Bất Bạch đỏ lên, nhận ra mình vừa ngẩn ngơ liền thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào người khác như vậy quả đúng là chẳng lịch sự tí nào, Tịch Bất Bạch đấu tranh tư tưởng một giây để suy ra lý do vì sao Kim Sư lại đứng ở đây.
Vị trí khác không còn chỗ, xung quanh chỉ có ghế trống, phải đứng cạnh anh hoàn toàn là oan gia ngõ hẹp bất đắc dĩ, huống chi đối phương còn chán ghét cậu.
Tịch Bất Bạch vẫn nhớ như in khoảng thời gian ở phòng thay đồ, đối phương từng siết tay cậu hệt như siết miếng nhựa dẻo.
Ánh đèn flash trước sân khấu không ngừng chớp tắt, nguồn sáng chập chờn kích thích nhãn cầu, trước mắt hiển hiện nhiều tia sáng bập bùng, rất lâu sau mới biến hẳn. Chụp ảnh tập thể xong, các minh tinh nối đuôi nhau rời đi.
Nhân viên công tác và trợ lý vây thành vòng quanh Kim Sư, giống như lúc bọn họ đến. Mặc cho minh tinh nào đến chào, anh cũng chẳng cần nể mặt, cứ thẳng thừng rời đi, mọi hậu quả sẽ do người đại diện giải quyết.
Bước ra khỏi Water Cube [1], bên ngoài sớm đã bị lấp đầy bởi các bạn fans đáng yêu nhiệt tình, Kim Sư thường không để tâm đến hoạt động offline, ấy vậy hôm nay lại khiến bao người phải kinh ngạc mừng rơn.
Dòng người như nước sôi ùng ục, nháy mắt trào dâng.
“Kim Sư! Kim Sư! Kim Sư! Kim Sư…”
Các bạn fans đồng loạt hô tên hưởng ứng.
Kim Sư lên xe với sự hỗ trợ của vệ sĩ và an ninh, người đại diện theo sát phía sau, đóng cửa xe, choán hết tiếng ồn ở bên ngoài, thế giới bên trong xe yên tĩnh như khung cảnh khu rừng không người lui tới.
Người đại diện đóng cửa xe xong trực tiếp hỏi tội: “Ban nãy sao cậu không quản lý biểu cảm?”
Trong mắt những người khác trên sân khấu, biểu cảm của Kim Sư vẫn lãnh đạm u buồn như mọi khi, người khác nhìn không ra, người đại diện sao có thể chứ?
Vừa rồi đứng trên sân khấu, khóe miệng Kim Sư thiếu chút thì mất kiểm soát.
“Có mà.” Trả lời cho có lệ.
Kim Sư lấy điện thoại từ túi áo khoác bắt đầu lướt mạng, anh là con nghiện mạng xã hội chính hiệu, hồi đầu về trước, chưa kịp học tiếng nên giao tiếp với mọi người rất khó khăn, việc tiêu khiển hàng ngày của anh đều là lướt mạng.
Ấn mở màn hình, màn hình chờ bị bao bởi sắc đen, chỉ hiển thị thời gian màu trắng bên trên, đây là người đại diện bắt anh phải đổi, sợ rằng ngày thường nếu sơ suất, phóng viên truyền thông sẽ chụp trúng thứ không nên chụp.
Cởi găng tay bên phải để mở khóa vân tay, trình bảo vệ màn hình biến mất, thứ không nên chụp kia xuất hiện, bối cảnh Tịch Bất Bạch và khuôn viên trường thuần khiết trở nên sống động ngay trước mắt.
Cậu mặc một bộ thể thao trắng xanh, trên tay cầm một chai nước khoáng nguyên, nở nụ cười nhìn vào ống kính, đẹp đến muốn rửa mắt.
Tiệc tối buổi từ thiện kết thúc, fan club Kim Sư đã tung ảnh chụp lên mạng.
Người đại diện sờ qua sờ lại mấy tấm ảnh, “Bên trái cậu minh tinh nhỏ gần trung tâm hơn, sao cậu không đứng hẳn sang bên trái đi?”
Xưng hô “minh tinh nhỏ” rõ ràng làm anh không hài lòng, khuôn mặt tái đi, đôi mắt đen trắng ánh lên giữa khoảng xe tối đen, “Bé béo [2] cậu ấy có tên riêng.”
[2] Ý bảo “dưỡng thê” đóooo ٩ ˊᗜˋ ٩
Gần đây, BGM (nhạc nền) của bé béo, bé mập Hakimi [3] nổi như cồn khắp các trang mạng, nội dung video đa phần để khoe những món đồ hay thú cưng mà chủ sở hữu hết mực yêu thích.
Kim Sư rất sìn mạng xã hội, học được cái nào liền áp dụng ngay cái đó.
Người đại diện nhức nhức cái đầu đầu, bảo anh đừng cho mình xem những thứ linh tinh ấy nữa.
“Được, vậy sao không đứng bên trái cậu ấy đi?”
Nét mặt hòa hoãn đôi chút.
Kim Sư mở app quay video, điềm nhiên nói: “Góc nghiêng bên phải của tôi ngon hơn.”
Tiếp đó là mấy câu cảm thán, nối tiếp vang lên.
“Bố à, bố không hiểu được đâu! Thật tiếc quá đi mất!”
Người đại diện:...
***
[1] Water Cube (Trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh, Trung Quốc)
[3] BGM bé béo, bé mập Hakimi
Nói xong, khoảng không trở nên im bặt.
Tịch Bất Bạch và Tiểu Trần đều cho rằng cậu ấy sẽ từ chối thẳng thừng, kết quả vẫn là một khoảng im lặng.
Trước đó nêu nhiều vị trí hợp lý như vậy, Giang Đồng đều thẳng tay loại bỏ, bây giờ nhắc đến vị trí quỷ quái nhất thì lại chẳng thấy lên tiếng.
Tịch Bất Bạch trong lúc nhất thời còn cho rằng nước trong bình của mình tràn vào đầu Giang Đồng, “…Sao lại im như tờ rồi?”
Giang Đồng đưa tay chống cằm, “Em đang suy xét tính hợp lý của chuyện này.”
Tịch Bất Bạch chớp chớp mắt, “Vậy em thấy hợp lý không?”
“Thì hợp lý hơn việc anh leo lên đầu người chủ trì đứng rồi còn gì?”
“…” Hóa ra cậu ấy thật sự đã suy nghĩ về tính hợp lý của quan điểm trước đó của cậu.
Nhưng dù nghĩ nát óc thế nào cũng không được, bài viết về Tịch Bất Bạch vẫn luôn là đề tài quốc dân trên mạng, ngặt nỗi đêm nay tụ họp rất nhiều minh tinh, bao gồm cả minh tinh quốc tế và người mới, nếu đổi lại ba năm trước, độ nổi tiếng của Tịch Bất Bạch ở thời kỳ hoàng kim, dù có đứng một mình cũng chẳng sao, khi đó cậu vừa có địa vị trong ngành vừa có nguồn lực thời trang quốc tế.
Sở dĩ Giang Đồng chần chừ là bởi vì danh tiếng, dù sao Tịch Bất Bạch đứng ở đâu cũng sẽ bị chửi, vậy chi bằng đánh liều đứng luôn vị trí trung tâm để cọ nhiệt thì hơn, danh tiếng trong giới đại biểu cho tiền tài, không vớt được cảm thông của người khác nhưng có thể vớt được tiền.
Sau nhiều lần đấu tranh tâm lý, Giang Đồng vẫn đành gạt bỏ ý định, dù sao trên mạng chửi bới Tịch Bất Bạch đã đủ khó nghe rồi, lần này tuy rằng khá khẩm được chút, nhưng đối với Tịch Bất Bạch mà nói chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Thuận theo tự nhiên.”
Bốn chữ này thường xuyên văng vẳng bên tai Tịch Bất Bạch, và đây cũng là kế hoạch mà công ty lập ra đối với tuyến hoạt động của cậu.
Tịch Bất Bạch nuốt nước trong miệng, dự định tí nữa lên sân khấu, cậu sẽ tìm một vị trí không người rồi cắm rễ xuống, hóa thân làm một mầm cây nhỏ bé xinh xinh.
Sau một đợt lên xuống sân khấu, diễn viên hài kiêm MC khuấy động chương trình, đêm từ thiện sắp sửa đến hồi kết, tất cả minh tinh sẽ cùng chụp một bức ảnh tập thể.
Chạy qua chạy lại phiền phức, nhóm Tịch Bất Bạch không quay về phòng thay đồ mà nép tạm ở một góc nhỏ bên cánh hậu trường.
Ngay sau đó, diễn viên hài kiêm MC cảm ơn tất cả các vị khách đến dự buổi tối ngày hôm nay bằng giọng điệu gây cười, buổi từ thiện cũng sắp sửa kết thúc, “Bây giờ xin mời tất cả các khách mời minh tinh lên chụp một bức ảnh tập thể để đêm từ thiện kết thúc tốt đẹp.”
Ngồi ở khu vực nghệ sĩ, các minh tinh lộ vẻ khiêm nhường đồng loạt đứng dậy, vừa nói chuyện vừa cười đùa trước ống kính sóng vai bước lên sân khấu. Chẳng mấy chốc, sân khấu bị lấp đầy, Tịch Bất Bạch theo đoàn nghệ sĩ ở hậu trường bước lên.
Vì vấn đề vị trí nên sân khấu trực tiếp biến thành một nồi cháo, một nắm kẹo cầu vồng rơi vãi trên mặt bàn, lộn xộn một cách bất quy tắc, khiến người khác cảm thấy bức bối.
Giới giải trí đa số là tiền bối dày kinh nghiệm, ai đứng ở trung tâm đều bị chửi cho té tát, bọn họ đều biết mức độ nguy hiểm của vị trí trên, trước ống kính đều tỏ thái độ khiêm nhường, chẳng ai dám ngó ngàng bén mảng đến đó. Vài nghệ sĩ đụng mặt đối thủ một mất một còn, không còn đường lui đành quay mòng tại chỗ, có minh tinh còn lễ phép nhường lại vị trí trung tâm, bật chế độ giả mù chuyên nghiệp.
Bạn không đứng, vậy tôi cũng không đứng.
Chủ yếu gói gọn trong một việc: quay, nhảy, đanh mắt làm ngơ.
Thành ra hàng ghế hai bên ngày càng đông, người chủ trì nhìn mà bất lực, đành phải cầm mic thúc giục, “Phiền các nghệ sĩ di chuyển đến vị trí trung tâm.”
Nhưng lời này lại bị quần chúng minh tinh tự động gạt đi.
Ai đang nói? Sao tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Tịch Bất Bạch chăm chỉ làm một cây con nhỏ trong góc, nhìn dòng người chen chúc trước mặt, cảm thấy được mở mang.
Mấy cái góc bé như cái lỗ mũi này được ưa chuộng vậy sao?
“Hậu bối thì nên đứng trước chứ nhỉ.”
Câu nói đột nhiên vang vọng bên tai, giọng nói mang theo âm điệu già dặn, Tịch Bất Bạch cảm giác sau eo mình bị đẩy, cả người chúi thẳng về trước sân khấu.
Trên sân khấu người này chắn người kia, Tịch Bất Bạch bị đẩy cũng chẳng rõ hung thủ đẩy mình là ai, nếu nhìn từ góc khác sẽ giống như cậu chủ động bước ra.
Tịch Bất Bạch quay đầu, vị trí cắm rễ vàng ban đầu của cậu đã vụt vào tay một nghệ sĩ già đức nghệ song hành (vừa có đức vừa có tài) trong giới.
Tịch Bất Bạch: “…”
Ủa rồi đức nghệ song hành của ngài đâu!
Ông lão đã 50 tuổi nhưng lực tay vẫn khá khỏe.
Người trong giới giải trí giống như những lời thề thốt phát ra từ miệng đàn ông, ứ đáng tin tẹo nào.
Tịch Bất Bạch chưa kịp đứng vững đã tiếp tục bị đẩy về phía trước.
“Ô hô, chẳng phải người anh em của tôi đây sao?”
Để tránh đối mặt với người yêu cũ đứng trước phía bên trái, minh tinh nam chọn ngẫu nhiên một vị khách may mắn để che chắn cho anh ta khỏi con dao sau bất hòa với tình cũ, anh ta cười tủm tỉm xưng em gọi anh, chưa kịp nhìn mặt đã kéo người ta ra giữa, chắn được bạn gái cũ rồi mới thở phào nhẹ nhõm, định nhìn lại xem mình đã tông phải anh chàng xui xẻo nào, nào ngờ vừa vặn người đã mặt đối mặt với Tịch Bất Bạch.
Minh tinh nam:...
Gương mặt tai tiếng nhất giới, đối phương có cả tá tin đồn tiêu cực, không tính đến việc những tin đồn đó là thật hay chỉ do người khác bịa đặt, miễn là có quan hệ với người này thì sẽ dễ bị cư dân mạng gán ghép.
Rước họa vào thân, khiến người khác có cái nhìn không tốt về Tịch Bất Bạch và anh ta.
Anh ta lập tức buông cổ tay Tịch Bất Bạch, thậm chí còn lùi về sau một bước.
Kẻ xui xẻo hóa ra lại là mình.
“Tôi sai rồi.”
Vì không muốn dính líu đến Tịch Bất Bạch nên đành phải giữ khoảng cách, Tịch Bất Bạch bị ép vào khu vực giữa sân, xung quanh không chỉ có một người, sân khấu hỗn loạn, chừa ra cho cậu không gian lớn, có thể thấy ngọn lửa chiến đấu hừng hực hướng về phía đối thủ chẳng thể khinh thường.
Các phóng viên giải trí vốn đang ngồi sô pha nhìn quần chúng minh tinh trên sân khấu giả mù, chỗ đứng hot trống trơn, giống như những nhân vật trong bức tranh khôi hài, tinh thần héo queo, mãi đến khi Tịch Bất Bạch bị đẩy lên trong trạng thái lúng túng, bọn họ trong nháy mắt như đồng loạt được tiêm máu gà, nắm tay nhau đứng bật dậy, giơ máy ảnh thật cao.
“Ú hú Tịch Bất Bạchhhhh!”
“Bố nhỏ ơi! Cùng con tạo tin hót hòn họt thôi nàoooo.”
“Phát biểu đi, phát biểu đi, đúng là bố yêu của con oaaa oaaa.”
“Anh Tịch đứng ở đấy thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi, để em chống mắt lên xem bữa nay ai dám chiếm spotlight của anh!”
Tịch Bất Bạch bị đẩy vào giữa sân, vị trí trung tâm đã được giải quyết, các nghệ sĩ khác lần lượt đứng vào hàng mình, không tránh khỏi vài ánh nhìn bất mãn.
Không dám đứng ở trung tâm, nhưng lại đi ghen ghét người được đứng ở trung tâm.
Vòng tròn quan hệ của Tịch Bất Bạch trong giới vốn đã nát bét, hiện giờ cậu đứng ở nơi bắt mắt nhất cũng chẳng ai thèm ngó ngàng, vị trí hai bên bị bỏ trống, khoảng cách từ đây đến người gần nhất cũng phải nửa người. Không ai muốn đến gần, trong lòng mỗi người ấn định rõ ràng, tuy rằng không nói ra nhưng hành động thì ngược lại, ý tứ xa lánh rõ mồn một.
Trải qua trăm ngàn cay đắng với vị trí trung tâm, người chủ trì nắm bắt thời gian, “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau hướng mắt về phía ống kính nhé.”
Đối với việc bị mọi người xa lánh như né bệnh dịch, Tịch Bất Bạch cam chịu, nhưng vẫn giữ được biểu cảm tinh tế và hoàn hảo nhất trước ống kính. Mặc cho thế giới bên ngoài có dè bỉu chê bai cậu thậm tệ đến mức nào, hoàn toàn không ảnh hưởng đến màn biểu diễn của cậu trên sân khấu.
Thế giới hôn tôi đau thiệt đau, tôi đáp lại thế giới bằng một đôi mắt sáng, một hàm răng trắng, một tinh thần tràn đầy, một tư thế chẳng có chỗ chê.
Lúc này, dòng người ở một bên dạt ra, ở giữa xuất hiện một thân ảnh, tiếng bước chân bên tai lắng lại, ngoại vi tầm nhìn hiện ra một bóng người đồ đen. Tịch Bất Bạch chớp mắt, nghiêng đầu, lọt vào tầm mắt cậu chính là góc mặt lai tây hung tợn, đẹp đến mức gào thét.
Anh khoác lên mình chiếc áo khoác da màu đen, khí tức nồng đặc, đôi găng tay da càng làm tôn thêm uy lực của tay, vẻ mặt lạnh lùng bất cần đời, khí thế khiến người khác phải biến xa ngàn dặm. Nhưng lúc này đây, anh đứng bên Tịch Bất Bạch, khe hở bên phải bị lấp đầy, trông chả khác nào kem tràn lan cả hộp bánh.
Gương mặt kia ít khi nói cười, nhìn kiêu căng vô cùng, tay áo khoác đen dính sát rạt với bộ vest trắng tinh mà Tịch Bất Bạch diện đêm nay, thân mật mà khăng khít.
“Đừng nhìn nữa.” Giọng nói anh lạnh lẽo như băng, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng không có, ấy vậy lại biết người khác đang nhìn mình.
Bị nhắc nhở, mặt Tịch Bất Bạch đỏ lên, nhận ra mình vừa ngẩn ngơ liền thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào người khác như vậy quả đúng là chẳng lịch sự tí nào, Tịch Bất Bạch đấu tranh tư tưởng một giây để suy ra lý do vì sao Kim Sư lại đứng ở đây.
Vị trí khác không còn chỗ, xung quanh chỉ có ghế trống, phải đứng cạnh anh hoàn toàn là oan gia ngõ hẹp bất đắc dĩ, huống chi đối phương còn chán ghét cậu.
Tịch Bất Bạch vẫn nhớ như in khoảng thời gian ở phòng thay đồ, đối phương từng siết tay cậu hệt như siết miếng nhựa dẻo.
Ánh đèn flash trước sân khấu không ngừng chớp tắt, nguồn sáng chập chờn kích thích nhãn cầu, trước mắt hiển hiện nhiều tia sáng bập bùng, rất lâu sau mới biến hẳn. Chụp ảnh tập thể xong, các minh tinh nối đuôi nhau rời đi.
Nhân viên công tác và trợ lý vây thành vòng quanh Kim Sư, giống như lúc bọn họ đến. Mặc cho minh tinh nào đến chào, anh cũng chẳng cần nể mặt, cứ thẳng thừng rời đi, mọi hậu quả sẽ do người đại diện giải quyết.
Bước ra khỏi Water Cube [1], bên ngoài sớm đã bị lấp đầy bởi các bạn fans đáng yêu nhiệt tình, Kim Sư thường không để tâm đến hoạt động offline, ấy vậy hôm nay lại khiến bao người phải kinh ngạc mừng rơn.
Dòng người như nước sôi ùng ục, nháy mắt trào dâng.
“Kim Sư! Kim Sư! Kim Sư! Kim Sư…”
Các bạn fans đồng loạt hô tên hưởng ứng.
Kim Sư lên xe với sự hỗ trợ của vệ sĩ và an ninh, người đại diện theo sát phía sau, đóng cửa xe, choán hết tiếng ồn ở bên ngoài, thế giới bên trong xe yên tĩnh như khung cảnh khu rừng không người lui tới.
Người đại diện đóng cửa xe xong trực tiếp hỏi tội: “Ban nãy sao cậu không quản lý biểu cảm?”
Trong mắt những người khác trên sân khấu, biểu cảm của Kim Sư vẫn lãnh đạm u buồn như mọi khi, người khác nhìn không ra, người đại diện sao có thể chứ?
Vừa rồi đứng trên sân khấu, khóe miệng Kim Sư thiếu chút thì mất kiểm soát.
“Có mà.” Trả lời cho có lệ.
Kim Sư lấy điện thoại từ túi áo khoác bắt đầu lướt mạng, anh là con nghiện mạng xã hội chính hiệu, hồi đầu về trước, chưa kịp học tiếng nên giao tiếp với mọi người rất khó khăn, việc tiêu khiển hàng ngày của anh đều là lướt mạng.
Ấn mở màn hình, màn hình chờ bị bao bởi sắc đen, chỉ hiển thị thời gian màu trắng bên trên, đây là người đại diện bắt anh phải đổi, sợ rằng ngày thường nếu sơ suất, phóng viên truyền thông sẽ chụp trúng thứ không nên chụp.
Cởi găng tay bên phải để mở khóa vân tay, trình bảo vệ màn hình biến mất, thứ không nên chụp kia xuất hiện, bối cảnh Tịch Bất Bạch và khuôn viên trường thuần khiết trở nên sống động ngay trước mắt.
Cậu mặc một bộ thể thao trắng xanh, trên tay cầm một chai nước khoáng nguyên, nở nụ cười nhìn vào ống kính, đẹp đến muốn rửa mắt.
Tiệc tối buổi từ thiện kết thúc, fan club Kim Sư đã tung ảnh chụp lên mạng.
Người đại diện sờ qua sờ lại mấy tấm ảnh, “Bên trái cậu minh tinh nhỏ gần trung tâm hơn, sao cậu không đứng hẳn sang bên trái đi?”
Xưng hô “minh tinh nhỏ” rõ ràng làm anh không hài lòng, khuôn mặt tái đi, đôi mắt đen trắng ánh lên giữa khoảng xe tối đen, “Bé béo [2] cậu ấy có tên riêng.”
[2] Ý bảo “dưỡng thê” đóooo ٩ ˊᗜˋ ٩
Gần đây, BGM (nhạc nền) của bé béo, bé mập Hakimi [3] nổi như cồn khắp các trang mạng, nội dung video đa phần để khoe những món đồ hay thú cưng mà chủ sở hữu hết mực yêu thích.
Kim Sư rất sìn mạng xã hội, học được cái nào liền áp dụng ngay cái đó.
Người đại diện nhức nhức cái đầu đầu, bảo anh đừng cho mình xem những thứ linh tinh ấy nữa.
“Được, vậy sao không đứng bên trái cậu ấy đi?”
Nét mặt hòa hoãn đôi chút.
Kim Sư mở app quay video, điềm nhiên nói: “Góc nghiêng bên phải của tôi ngon hơn.”
Tiếp đó là mấy câu cảm thán, nối tiếp vang lên.
“Bố à, bố không hiểu được đâu! Thật tiếc quá đi mất!”
Người đại diện:...
***
[1] Water Cube (Trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh, Trung Quốc)
[3] BGM bé béo, bé mập Hakimi