Chương 6
Tịch Bất Bạch tay cầm hồ sơ bước ra khỏi tiệm lẩu, màu đỏ tươi của đèn lồng chiếu sáng một bên mặt, màu đỏ rực chiếu sáng tuyết tươi, tạo nên cảnh tuyệt hút mắt.
Thượng Hải nằm ở vĩ độ thấp, thuộc khu vực nhiệt đới, quanh năm bốn mùa nóng bức như một, vừa bước ra ngoài đã có tiếng muỗi vo ve bên tai, tiệm lẩu mang hương thơm cay nồng, cả đám bọn họ chỉ ăn đồ chay, trên người chẳng bám chút vị lẩu nào.
Phương Thiên Kỳ rất hài lòng vì trên người mình không vương mùi khó chịu, anh ấy không thích mùi tanh của thức ăn, còn cảm thấy mình bây giờ trông hệt như khối xà phòng thơm bóng loáng, bèn đắc chí nói: “Cơ bản là đến thơm, mà về vẫn hoàn thơm.”
Mọi người: …
Trong miệng Tịch Bất Bạch lạt nhách, nhưng cậu thật sự khâm phục ý chí nghị lực của Phương Thiên Kỳ. Nếu về sau mời lẩu mà Phương Thiên Kỳ chỉ có thể ăn chay…
Tịch Bất Bạch nghếch khuôn mặt u buồn thành một góc 45 độ thơ thẫn nhìn trời.
…thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai bên từ biệt nhau. Phương Thiên Kỳ không lộ ra khí chất của ông chủ lớn, anh ấy đưa Tịch Bất Bạch lên xe, hạ cửa kính, rồi lại vỗ trán, “Bối Bối năm nay gần ba tuổi rồi, hồi Tết anh cũng chưa kịp gửi lì xì cho con bé.”
Năm mới nên bận bịu nhiều việc, chưa được gặp lại bé con. Anh ấy móc ví, lấy ra một xấp tiền mặt đỏ rực đưa qua cửa kính xe.
Tịch Bất Bạch từ chối không nhận: “Anh Phương, sao vậy?”
Phương Thiên Kỳ nói: “Cho bé con chứ còn sao.”
“Thật sự không cần...”
“Không cần cái gì?”
Tịch Bất Bạch đáp ngay thẳng: “Không cần tiền mặt.”
Phương Thiên Kỳ: …
Mấy đứa nhỏ thời nay toàn dùng điện thoại với đồng hồ quét mã thanh toán, nhìn tin nhắn WeChat từ nụ cười gian thành nụ cười hiền từ của Phương Thiên Kỳ, Tịch Bất Bạch lễ phép cười nói: “Ngài Phương, thời thế đã thay đổi rồi.”
Quản gia khởi động xe, bóng dáng Phương Thiên Kỳ bị ném lại phía sau, Tịch Bất Bạch chuyển tiền qua WeChat cho bé con.
“Chú Phương cho con.”
Giọng nói bên kia gần như đáp lại ngay tắp lự, âm điệu nhỏ mềm mại ngọt ngào, “Con cảm ơn chú Phương.”
Câu sau theo sát câu trước.
“Bố… khi nào mới về ạ? Bối Bối nhớ bố lắm.”
Bé con lúc nói những câu dài vẫn hơi vấp một xíu.
Tịch Bất Bạch nhìn hồ sơ của mình trên tay, thành phố có quy mô phim ảnh lớn nhất cả nước là Thượng Hải, cũng chính là nơi có đoàn làm phim cậu sắp sửa phỏng vấn. Bé con ở thành phố gần đây là Xuyên Giang, nếu công việc không nhiều sẽ có thời gian đến thăm.
“Sớm thôi, để bố tranh thủ sắp xếp thời gian về thăm con.”
Giang Đồng nhìn Tịch Bất Bạch qua gương chiếu hậu với ánh mắt đong đầy tình thương. Hai mươi ba tuổi, còn trẻ như vậy, mà con nhỏ đã sắp sửa lên ba.
Nghĩa là bé con này Tịch Bất Bạch có năm hai mươi, bên mẹ mang thai được mười tháng… Nói trắng ra, Tịch Bất Bạch dạo đó chỉ là một đứa trẻ, sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao. Nhưng ngay khi tin đồn có con nổ ra thì trực tiếp trượt thẳng xuống thung lũng, công ty vốn muốn làm rõ để cứu vãn, Tịch Bất Bạch lại nói cậu không còn lời gì để nói nữa.
Tịch Bất Bạch không nói, bọn họ cũng tự biết cho qua. Đã ba năm, chuyện này coi như đã xong.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Bất Bạch đáp chuyến bay đến Thượng Hải, xuống máy bay thì lên xe chạy đến đoàn phim.
Tịch Bất Bạch phỏng vấn vai phụ trong bộ phim chính trị cổ trang. Một tướng quân cô nhi, cũng là vật hi sinh cho chính trị triều đình, phần đầu phim rất nhiều thoại, có điểm cần nhớ và điểm gây ấn tượng nhỏ.
Bởi danh tiếng tụt dốc không phanh của Tịch Bất Bạch nên nhiều thành viên trong đoàn không phân cho cậu vai chính, cũng không dám trọng dụng cậu, Tịch Bất Bạch hiểu hết. Tuy là vai phụ nhưng mỗi kịch bản cậu đều lựa chọn kỹ càng, phần là để trau dồi kỹ năng diễn xuất.
Tịch Bất Bạch nộp hồ sơ rồi tự giác lui về cuối hàng. Phim này có không ít vai phụ, phần lớn đều là người mới và một số diễn viên lưu lượng.
Dù gì nhân vật tốt, cốt truyện lại chặt chẽ, diễn xuất tốt không chừng còn trở thành ánh trăng sáng, đến lúc đó video được cắt nối trên mạng càng nhiều, không khó một bước thành tiên.
Có người nhìn thấy cậu thì liên tục ngoái đầu lại.
“Cậu ta là Tịch Bất Bạch đúng không?”
Lý Niệm không đáp lời nam diễn viên người mới phía sau. Cậu ta giáp mặt Tịch Bất Bạch hôm qua, hai người đứng cùng một sân khấu, vì tính nhây nhớt của MC mà tên của cả hai đều nhảy thẳng lên hot search.
# Sự đối lập giữa fan Tịch Bất Bạch và Lý Niệm
Cả đêm qua cậu ta thức trắng, không ngừng làm mới mục này. Bọn họ hết khen cậu ta lại quay qua chê Tịch Bất Bạch, từ ngoại hình đến kỹ năng diễn xuất. Lý Niệm về căn bản không thoát ra được, cứ say sưa hóng hớt, còn cảm thấy mình thật mẹ nó ưu việt.
Hot search bị đẩy lên hạng một vào lúc 4 giờ sáng.
Danh tiếng hiện giờ của cậu ta ngang bằng Tịch Bất Bạch, thậm chí còn nhỉnh hơn, dù sao chẳng còn phốt cũng chẳng có con.
Đối mặt với tâm trạng kích động của diễn viên phía sau, cậu ta chỉ bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Diễn viên người mới: …
Cậu vờ vịt cái gì?
“Lý Niệm.”
Phó đạo diễn đứng ở cửa gọi tên.
“Đến lượt cậu rồi.”
Lý Niệm bước đến nhận kịch bản ngẫu nhiên rồi đi vào.
Thường thường một lần phỏng vấn sẽ kéo dài năm đến mười phút, Lý Niệm đã vào hết hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Đám đông xếp hàng chờ phỏng vấn bên ngoài bắt đầu khe khẽ.
“Có khi nào cậu ấy được nhận rồi không?”
“Thôi đừng, cho tôi một cơ hội đi mà.”
“Đoán chắc là qua rồi, Lý Niệm vào lâu vậy giờ vẫn chưa ra.”
Lý Niệm là người có ưu thế lớn nhất trong số những diễn viên mới, có nhan sắc, có kỹ năng, còn được công ty sẵn lòng chi nguồn lực.
Trong hàng đợi còn có một số diễn viên lưu lượng đến đây với tâm lý kiếm may. Đạo diễn phim này nổi tiếng là người bảo thủ, không thông tình đạt lý, coi thường những tiểu thịt tươi chỉ biết đọc lời thoại nhưng không có lưu lượng. Tuy nhiên vì kịch bản quá hay, bọn họ mới kéo nhau đến xem có thể tạo ra ngoại lệ hay không. Nhưng nhìn bộ dáng bước vào của Lý Niệm, đoán rằng vai phụ đã được án định rồi.
Trong phòng phỏng vấn, Lý Niệm đứng trên sân khấu, nhìn đạo diễn và nhà sản xuất sau bàn cầu thang. Cậu ta biết mình đã an toàn, nhưng đạo diễn cau mày, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
“Ngoài cửa còn những ai, mang hồ sơ lý lịch qua cho tôi.”
Nhà sản xuất gọi trợ lý lấy toàn bộ hồ sơ của những người được chọn. Đạo diễn lật từng trang một, trước tiên xem ánh mắt, nếu như đủ tiêu chuẩn mới nhìn đến người khác.
Đặt từng quyển hồ sơ sang một bên, đạo diễn mở bìa đựng nhựa, xem ảnh trên chứng minh nhân dân của Tịch Bất Bạch, “Cậu này, Tịch Bất Bạch, cho cậu ấy vào thử.”
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Lý Niệm, “Cậu cứ ở lại đã.”
Lý Niệm siết ngực thở phào, trợ lý dời ghế để cậu ta ngồi dưới sân khấu.
Rất nhanh, Tịch Bất Bạch đã được phó đạo diễn dẫn vào.
Đạo diễn rà quét qua người cậu. Tư thế đủ tiêu chuẩn, cổ thon dài, đây là dáng người mặc đồ cổ trang thích hợp và đẹp nhất. Tuy không có yêu cầu diễn nào, nhưng từ lúc bước vào Tịch Bất Bạch chưa từng một lần rời khỏi vai diễn. Diễn cảnh khóc, cậu tràn đầy cảm xúc, nước mắt như kiểu muốn là trào ra, không muốn thì thu về.
Phỏng vấn kết thúc, đạo diễn lên tiếng: “Cảm xúc bộc phát rất tốt.”
Tịch Bất Bạch nhận khăn giấy từ trợ lý, nhẹ giọng nói cảm ơn.
“Cậu diễn cảnh khóc rất tốt.”
Tịch Bất Bạch khiêm tốn, vâng vâng không gì, tại cứ nghĩ đến bữa cơm chay không thể chay hơn ngày hôm qua là tôi lại muốn khóc cả đời luôn.
Lý Niệm cũng được gọi lên sân khấu, đạo diễn suy ngẫm một lúc.
“Cậu Tịch Bất Bạch biết cưỡi ngựa không?”
Tịch Bất Bạch ngớ người đáp: “Tôi biết.”
“Vậy còn Lý Niệm?”
Lý Niệm tràn mùi thuốc súng, không chịu thua kém: “Tôi cũng biết thưa đạo diễn!”
Đến cùng, đạo diễn vẫn chưa quyết định được, dường như đang xảy ra tranh chấp với nhà sản xuất.
Thời điểm hai người bước ra, hàng dài chờ phỏng vấn đã biến mất, phó đạo diễn cười nói: “Hai cậu đừng lo về vấn đề vai diễn, phó đạo diễn có ý định sẽ cho cả, tuy nhiên về phần ai diễn Tiêu Lang thì bên phía đạo diễn vẫn đang thảo luận. Tôi muốn xác nhận lại một chút, kỹ thuật cưỡi ngựa của hai cậu thật sự không có vấn đề gì đúng không?”
Tịch Bất Bạch đinh ninh đáp: “Đúng vậy.”
Lý Niệm theo sát phía sau: “Đương nhiên.”
Hôm sau, cả hai không hẹn cùng đứng trước cổng trường đua ngựa cao cấp của thành phố Từ Châu, mặt đối mặt.
Tịch Bất Bạch: “…”
Lý Niệm: “…”
Hai người rất giỏi cưỡi ngựa hôm qua bị đánh cắp toàn bộ chỉ sau một đêm, kỹ năng cưỡi ngựa về con số không.
Số lần gặp mặt của cả hai tù tì mấy ngày nay không ít, Tịch Bất Bạch lên tiếng chào hỏi, thân thiện vẫy tay, “Hi~”
Lý Niệm liếc cậu, không phản ứng, đi thẳng theo huấn luyện viên vào trường đua ngựa.
Trợ lý Tiểu Trần thấy vậy thì trợn ngoác cả mắt, “Thích tự mãn lắm hay gì?”
Tịch Bất Bạch không để bụng thái độ của Lý Niệm. Huấn luyện viên đua ngựa khoan thai tới muộn, dẫn Tịch Bất Bạch vào chuồng ngựa của trường đua chọn ngựa.
Huấn luyện viên mồm mảy bép xép dọc đường, giới thiệu cho bọn họ những ưu điểm, đặc điểm và quy mô trường đua ngựa của mình. Đây là trường đua ngựa rất nổi tiếng ở địa phương. Địa điểm được trang trí đẹp mắt, giống ngựa cực kỳ xuất sắc, nhận được sự ưa chuộng của những người đua ngựa thông thường trong các cuộc thi.
Huấn luyện viên có lối nói dí dỏm và hùng hồn, nhiệt tình hào hởi nói về dự án của mình cho bọn họ.
Tịch Bất Bạch: “Huấn luyện viên, chuyện làm ăn của anh tốt lắm đúng không?”
“Hầy, cũng không phải tốt.” Huấn luyện viên sờ đầu, khiêm tốn nói: “Chỉ là hết hàng rồi.”
“…” Đúng là rất khiêm tốn.
Tịch Bất Bạch bước vào chuồng ngựa. Chỗ này tuy sạch sẽ nhưng vẫn còn chút mùi, lúc vào đã thấy Lý Niệm đang chọn ngựa.
Bên trong có rất nhiều ngựa, huấn luyện viên đi trước giới thiệu từng con một.
Lý Niệm nhìn trúng con ngựa độc lập ở cuối hàng, chỉ vào.
Con ngựa toàn thân đen bóng, nhưng bờm lại là màu trắng bạc hiếm có, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế oai hùng, trên trán còn khắc ấn bạc rộng chừng hai ngón tay, cao quý, tao nhã không gì sánh bằng.
Tịch Bất Bạch ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng bị con ngựa kia hấp dẫn, cảm thấy xinh đẹp cực kỳ. Chú kỵ binh màu đen được bọc trong bạc, nhìn rất uy nghiêm.
Tịch Bất Bạch không nhịn được, hỏi: “Con đó tên gì ạ?”
Huấn luyện viên đua ngựa: “Nó tên Lily, là con ngựa đẹp nhất ở đây.”
Huấn luyện viên vừa dứt lời, huấn luyện viên đua ngựa của Lý Niệm đi trước khó xử nói.
“Ngại quá, con ngựa đó là do thành viên của trường đua nuôi dưỡng, không có trong danh sách chọn ngựa.”
Hai người nghe xong đều không khỏi có phần tiếc nuối. Huấn luyện viên với tư cách nhân viên bán hàng, không chiếm được liền tự hủy, “Không thành vấn đề, dù sao tính tình Lily rất xấu, khó thuần phục, vả lại người mới cũng không thích hợp với mấy con như Lily.”
Ý ngoài mặt chữ, Lily không phải con ngựa tốt tính.
“Hơn nữa nó thích quay đầu ăn lại cỏ cũ [1].”
[1] Cổ nhân có câu “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”:
Theo nghĩa rộng, câu nói này cho chúng ta biết về một đạo lý trong cuộc sống: Dù làm bất cứ công việc gì thì chúng ta cũng nên làm đến nơi đến chốn, học cách nhìn về phía trước.
Tịch Bất Bạch: “…”
Bên kia, phòng vip ngoài trời của trường đua ngựa.
Người phục vụ mở cửa phòng, Hạ Ứng Chu nghe tiếng động thì dựa vào lưng ghế ngửa đầu, “Đến rồi à?”
Kim Sư đạp trời đạp đất bước vào, vai rộng chân dài 1m9, ngồi xuống kế ghế dựa của Hạ Ứng Chu.
Hắn trực tiếp bẻ thẳng vào vấn đề: “Điện thoại.”
“Mượn điện thoại của tao làm gì, bộ mày không có hả?”
Vẻ mặt Kim Sư đờ đẫn: “Bị thu rồi.”
Hôm qua lúc chuyển tài khoản thì bị người đại diện cưỡng chế tịch thu, không còn điện thoại, anh chỉ có thể trải qua cuộc sống ban đêm nhàm chán dài đẵng. Hạ Ứng Chu nghe vậy cười há há vào mặt hắn một chập rồi mới chịu đưa điện thoại sang.
Nhân viên phục vụ bước đến rót nước cho cả hai.
Kim Sư giơ tay: “Không cần.”
Hạ Ứng Chu nhìn nhân viên phục vụ kia: “Người mới hả?”
Người phục vụ lo lắng không dám gật đầu.
“Cậu ta kén chọn, chỉ uống nước từ nguồn suối chất lượng cao thôi.”
Nhân viên phục vụ vắt óc suy nghĩ, hẳn phải là loại nước suối cao cấp lắm.
Hạ Ứng Chu: “Cậu ra khỏi trường đua ngựa rồi rẽ phải, trong siêu thị có cái loại giá 2 tệ một chai ấy.”
Nhân viên phục vụ: …
Thượng Hải nằm ở vĩ độ thấp, thuộc khu vực nhiệt đới, quanh năm bốn mùa nóng bức như một, vừa bước ra ngoài đã có tiếng muỗi vo ve bên tai, tiệm lẩu mang hương thơm cay nồng, cả đám bọn họ chỉ ăn đồ chay, trên người chẳng bám chút vị lẩu nào.
Phương Thiên Kỳ rất hài lòng vì trên người mình không vương mùi khó chịu, anh ấy không thích mùi tanh của thức ăn, còn cảm thấy mình bây giờ trông hệt như khối xà phòng thơm bóng loáng, bèn đắc chí nói: “Cơ bản là đến thơm, mà về vẫn hoàn thơm.”
Mọi người: …
Trong miệng Tịch Bất Bạch lạt nhách, nhưng cậu thật sự khâm phục ý chí nghị lực của Phương Thiên Kỳ. Nếu về sau mời lẩu mà Phương Thiên Kỳ chỉ có thể ăn chay…
Tịch Bất Bạch nghếch khuôn mặt u buồn thành một góc 45 độ thơ thẫn nhìn trời.
…thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai bên từ biệt nhau. Phương Thiên Kỳ không lộ ra khí chất của ông chủ lớn, anh ấy đưa Tịch Bất Bạch lên xe, hạ cửa kính, rồi lại vỗ trán, “Bối Bối năm nay gần ba tuổi rồi, hồi Tết anh cũng chưa kịp gửi lì xì cho con bé.”
Năm mới nên bận bịu nhiều việc, chưa được gặp lại bé con. Anh ấy móc ví, lấy ra một xấp tiền mặt đỏ rực đưa qua cửa kính xe.
Tịch Bất Bạch từ chối không nhận: “Anh Phương, sao vậy?”
Phương Thiên Kỳ nói: “Cho bé con chứ còn sao.”
“Thật sự không cần...”
“Không cần cái gì?”
Tịch Bất Bạch đáp ngay thẳng: “Không cần tiền mặt.”
Phương Thiên Kỳ: …
Mấy đứa nhỏ thời nay toàn dùng điện thoại với đồng hồ quét mã thanh toán, nhìn tin nhắn WeChat từ nụ cười gian thành nụ cười hiền từ của Phương Thiên Kỳ, Tịch Bất Bạch lễ phép cười nói: “Ngài Phương, thời thế đã thay đổi rồi.”
Quản gia khởi động xe, bóng dáng Phương Thiên Kỳ bị ném lại phía sau, Tịch Bất Bạch chuyển tiền qua WeChat cho bé con.
“Chú Phương cho con.”
Giọng nói bên kia gần như đáp lại ngay tắp lự, âm điệu nhỏ mềm mại ngọt ngào, “Con cảm ơn chú Phương.”
Câu sau theo sát câu trước.
“Bố… khi nào mới về ạ? Bối Bối nhớ bố lắm.”
Bé con lúc nói những câu dài vẫn hơi vấp một xíu.
Tịch Bất Bạch nhìn hồ sơ của mình trên tay, thành phố có quy mô phim ảnh lớn nhất cả nước là Thượng Hải, cũng chính là nơi có đoàn làm phim cậu sắp sửa phỏng vấn. Bé con ở thành phố gần đây là Xuyên Giang, nếu công việc không nhiều sẽ có thời gian đến thăm.
“Sớm thôi, để bố tranh thủ sắp xếp thời gian về thăm con.”
Giang Đồng nhìn Tịch Bất Bạch qua gương chiếu hậu với ánh mắt đong đầy tình thương. Hai mươi ba tuổi, còn trẻ như vậy, mà con nhỏ đã sắp sửa lên ba.
Nghĩa là bé con này Tịch Bất Bạch có năm hai mươi, bên mẹ mang thai được mười tháng… Nói trắng ra, Tịch Bất Bạch dạo đó chỉ là một đứa trẻ, sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao. Nhưng ngay khi tin đồn có con nổ ra thì trực tiếp trượt thẳng xuống thung lũng, công ty vốn muốn làm rõ để cứu vãn, Tịch Bất Bạch lại nói cậu không còn lời gì để nói nữa.
Tịch Bất Bạch không nói, bọn họ cũng tự biết cho qua. Đã ba năm, chuyện này coi như đã xong.
Sáng sớm hôm sau, Tịch Bất Bạch đáp chuyến bay đến Thượng Hải, xuống máy bay thì lên xe chạy đến đoàn phim.
Tịch Bất Bạch phỏng vấn vai phụ trong bộ phim chính trị cổ trang. Một tướng quân cô nhi, cũng là vật hi sinh cho chính trị triều đình, phần đầu phim rất nhiều thoại, có điểm cần nhớ và điểm gây ấn tượng nhỏ.
Bởi danh tiếng tụt dốc không phanh của Tịch Bất Bạch nên nhiều thành viên trong đoàn không phân cho cậu vai chính, cũng không dám trọng dụng cậu, Tịch Bất Bạch hiểu hết. Tuy là vai phụ nhưng mỗi kịch bản cậu đều lựa chọn kỹ càng, phần là để trau dồi kỹ năng diễn xuất.
Tịch Bất Bạch nộp hồ sơ rồi tự giác lui về cuối hàng. Phim này có không ít vai phụ, phần lớn đều là người mới và một số diễn viên lưu lượng.
Dù gì nhân vật tốt, cốt truyện lại chặt chẽ, diễn xuất tốt không chừng còn trở thành ánh trăng sáng, đến lúc đó video được cắt nối trên mạng càng nhiều, không khó một bước thành tiên.
Có người nhìn thấy cậu thì liên tục ngoái đầu lại.
“Cậu ta là Tịch Bất Bạch đúng không?”
Lý Niệm không đáp lời nam diễn viên người mới phía sau. Cậu ta giáp mặt Tịch Bất Bạch hôm qua, hai người đứng cùng một sân khấu, vì tính nhây nhớt của MC mà tên của cả hai đều nhảy thẳng lên hot search.
# Sự đối lập giữa fan Tịch Bất Bạch và Lý Niệm
Cả đêm qua cậu ta thức trắng, không ngừng làm mới mục này. Bọn họ hết khen cậu ta lại quay qua chê Tịch Bất Bạch, từ ngoại hình đến kỹ năng diễn xuất. Lý Niệm về căn bản không thoát ra được, cứ say sưa hóng hớt, còn cảm thấy mình thật mẹ nó ưu việt.
Hot search bị đẩy lên hạng một vào lúc 4 giờ sáng.
Danh tiếng hiện giờ của cậu ta ngang bằng Tịch Bất Bạch, thậm chí còn nhỉnh hơn, dù sao chẳng còn phốt cũng chẳng có con.
Đối mặt với tâm trạng kích động của diễn viên phía sau, cậu ta chỉ bình tĩnh đáp: “Ừ.”
Diễn viên người mới: …
Cậu vờ vịt cái gì?
“Lý Niệm.”
Phó đạo diễn đứng ở cửa gọi tên.
“Đến lượt cậu rồi.”
Lý Niệm bước đến nhận kịch bản ngẫu nhiên rồi đi vào.
Thường thường một lần phỏng vấn sẽ kéo dài năm đến mười phút, Lý Niệm đã vào hết hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thấy người đâu.
Đám đông xếp hàng chờ phỏng vấn bên ngoài bắt đầu khe khẽ.
“Có khi nào cậu ấy được nhận rồi không?”
“Thôi đừng, cho tôi một cơ hội đi mà.”
“Đoán chắc là qua rồi, Lý Niệm vào lâu vậy giờ vẫn chưa ra.”
Lý Niệm là người có ưu thế lớn nhất trong số những diễn viên mới, có nhan sắc, có kỹ năng, còn được công ty sẵn lòng chi nguồn lực.
Trong hàng đợi còn có một số diễn viên lưu lượng đến đây với tâm lý kiếm may. Đạo diễn phim này nổi tiếng là người bảo thủ, không thông tình đạt lý, coi thường những tiểu thịt tươi chỉ biết đọc lời thoại nhưng không có lưu lượng. Tuy nhiên vì kịch bản quá hay, bọn họ mới kéo nhau đến xem có thể tạo ra ngoại lệ hay không. Nhưng nhìn bộ dáng bước vào của Lý Niệm, đoán rằng vai phụ đã được án định rồi.
Trong phòng phỏng vấn, Lý Niệm đứng trên sân khấu, nhìn đạo diễn và nhà sản xuất sau bàn cầu thang. Cậu ta biết mình đã an toàn, nhưng đạo diễn cau mày, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
“Ngoài cửa còn những ai, mang hồ sơ lý lịch qua cho tôi.”
Nhà sản xuất gọi trợ lý lấy toàn bộ hồ sơ của những người được chọn. Đạo diễn lật từng trang một, trước tiên xem ánh mắt, nếu như đủ tiêu chuẩn mới nhìn đến người khác.
Đặt từng quyển hồ sơ sang một bên, đạo diễn mở bìa đựng nhựa, xem ảnh trên chứng minh nhân dân của Tịch Bất Bạch, “Cậu này, Tịch Bất Bạch, cho cậu ấy vào thử.”
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Lý Niệm, “Cậu cứ ở lại đã.”
Lý Niệm siết ngực thở phào, trợ lý dời ghế để cậu ta ngồi dưới sân khấu.
Rất nhanh, Tịch Bất Bạch đã được phó đạo diễn dẫn vào.
Đạo diễn rà quét qua người cậu. Tư thế đủ tiêu chuẩn, cổ thon dài, đây là dáng người mặc đồ cổ trang thích hợp và đẹp nhất. Tuy không có yêu cầu diễn nào, nhưng từ lúc bước vào Tịch Bất Bạch chưa từng một lần rời khỏi vai diễn. Diễn cảnh khóc, cậu tràn đầy cảm xúc, nước mắt như kiểu muốn là trào ra, không muốn thì thu về.
Phỏng vấn kết thúc, đạo diễn lên tiếng: “Cảm xúc bộc phát rất tốt.”
Tịch Bất Bạch nhận khăn giấy từ trợ lý, nhẹ giọng nói cảm ơn.
“Cậu diễn cảnh khóc rất tốt.”
Tịch Bất Bạch khiêm tốn, vâng vâng không gì, tại cứ nghĩ đến bữa cơm chay không thể chay hơn ngày hôm qua là tôi lại muốn khóc cả đời luôn.
Lý Niệm cũng được gọi lên sân khấu, đạo diễn suy ngẫm một lúc.
“Cậu Tịch Bất Bạch biết cưỡi ngựa không?”
Tịch Bất Bạch ngớ người đáp: “Tôi biết.”
“Vậy còn Lý Niệm?”
Lý Niệm tràn mùi thuốc súng, không chịu thua kém: “Tôi cũng biết thưa đạo diễn!”
Đến cùng, đạo diễn vẫn chưa quyết định được, dường như đang xảy ra tranh chấp với nhà sản xuất.
Thời điểm hai người bước ra, hàng dài chờ phỏng vấn đã biến mất, phó đạo diễn cười nói: “Hai cậu đừng lo về vấn đề vai diễn, phó đạo diễn có ý định sẽ cho cả, tuy nhiên về phần ai diễn Tiêu Lang thì bên phía đạo diễn vẫn đang thảo luận. Tôi muốn xác nhận lại một chút, kỹ thuật cưỡi ngựa của hai cậu thật sự không có vấn đề gì đúng không?”
Tịch Bất Bạch đinh ninh đáp: “Đúng vậy.”
Lý Niệm theo sát phía sau: “Đương nhiên.”
Hôm sau, cả hai không hẹn cùng đứng trước cổng trường đua ngựa cao cấp của thành phố Từ Châu, mặt đối mặt.
Tịch Bất Bạch: “…”
Lý Niệm: “…”
Hai người rất giỏi cưỡi ngựa hôm qua bị đánh cắp toàn bộ chỉ sau một đêm, kỹ năng cưỡi ngựa về con số không.
Số lần gặp mặt của cả hai tù tì mấy ngày nay không ít, Tịch Bất Bạch lên tiếng chào hỏi, thân thiện vẫy tay, “Hi~”
Lý Niệm liếc cậu, không phản ứng, đi thẳng theo huấn luyện viên vào trường đua ngựa.
Trợ lý Tiểu Trần thấy vậy thì trợn ngoác cả mắt, “Thích tự mãn lắm hay gì?”
Tịch Bất Bạch không để bụng thái độ của Lý Niệm. Huấn luyện viên đua ngựa khoan thai tới muộn, dẫn Tịch Bất Bạch vào chuồng ngựa của trường đua chọn ngựa.
Huấn luyện viên mồm mảy bép xép dọc đường, giới thiệu cho bọn họ những ưu điểm, đặc điểm và quy mô trường đua ngựa của mình. Đây là trường đua ngựa rất nổi tiếng ở địa phương. Địa điểm được trang trí đẹp mắt, giống ngựa cực kỳ xuất sắc, nhận được sự ưa chuộng của những người đua ngựa thông thường trong các cuộc thi.
Huấn luyện viên có lối nói dí dỏm và hùng hồn, nhiệt tình hào hởi nói về dự án của mình cho bọn họ.
Tịch Bất Bạch: “Huấn luyện viên, chuyện làm ăn của anh tốt lắm đúng không?”
“Hầy, cũng không phải tốt.” Huấn luyện viên sờ đầu, khiêm tốn nói: “Chỉ là hết hàng rồi.”
“…” Đúng là rất khiêm tốn.
Tịch Bất Bạch bước vào chuồng ngựa. Chỗ này tuy sạch sẽ nhưng vẫn còn chút mùi, lúc vào đã thấy Lý Niệm đang chọn ngựa.
Bên trong có rất nhiều ngựa, huấn luyện viên đi trước giới thiệu từng con một.
Lý Niệm nhìn trúng con ngựa độc lập ở cuối hàng, chỉ vào.
Con ngựa toàn thân đen bóng, nhưng bờm lại là màu trắng bạc hiếm có, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế oai hùng, trên trán còn khắc ấn bạc rộng chừng hai ngón tay, cao quý, tao nhã không gì sánh bằng.
Tịch Bất Bạch ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng bị con ngựa kia hấp dẫn, cảm thấy xinh đẹp cực kỳ. Chú kỵ binh màu đen được bọc trong bạc, nhìn rất uy nghiêm.
Tịch Bất Bạch không nhịn được, hỏi: “Con đó tên gì ạ?”
Huấn luyện viên đua ngựa: “Nó tên Lily, là con ngựa đẹp nhất ở đây.”
Huấn luyện viên vừa dứt lời, huấn luyện viên đua ngựa của Lý Niệm đi trước khó xử nói.
“Ngại quá, con ngựa đó là do thành viên của trường đua nuôi dưỡng, không có trong danh sách chọn ngựa.”
Hai người nghe xong đều không khỏi có phần tiếc nuối. Huấn luyện viên với tư cách nhân viên bán hàng, không chiếm được liền tự hủy, “Không thành vấn đề, dù sao tính tình Lily rất xấu, khó thuần phục, vả lại người mới cũng không thích hợp với mấy con như Lily.”
Ý ngoài mặt chữ, Lily không phải con ngựa tốt tính.
“Hơn nữa nó thích quay đầu ăn lại cỏ cũ [1].”
[1] Cổ nhân có câu “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”:
Theo nghĩa rộng, câu nói này cho chúng ta biết về một đạo lý trong cuộc sống: Dù làm bất cứ công việc gì thì chúng ta cũng nên làm đến nơi đến chốn, học cách nhìn về phía trước.
Tịch Bất Bạch: “…”
Bên kia, phòng vip ngoài trời của trường đua ngựa.
Người phục vụ mở cửa phòng, Hạ Ứng Chu nghe tiếng động thì dựa vào lưng ghế ngửa đầu, “Đến rồi à?”
Kim Sư đạp trời đạp đất bước vào, vai rộng chân dài 1m9, ngồi xuống kế ghế dựa của Hạ Ứng Chu.
Hắn trực tiếp bẻ thẳng vào vấn đề: “Điện thoại.”
“Mượn điện thoại của tao làm gì, bộ mày không có hả?”
Vẻ mặt Kim Sư đờ đẫn: “Bị thu rồi.”
Hôm qua lúc chuyển tài khoản thì bị người đại diện cưỡng chế tịch thu, không còn điện thoại, anh chỉ có thể trải qua cuộc sống ban đêm nhàm chán dài đẵng. Hạ Ứng Chu nghe vậy cười há há vào mặt hắn một chập rồi mới chịu đưa điện thoại sang.
Nhân viên phục vụ bước đến rót nước cho cả hai.
Kim Sư giơ tay: “Không cần.”
Hạ Ứng Chu nhìn nhân viên phục vụ kia: “Người mới hả?”
Người phục vụ lo lắng không dám gật đầu.
“Cậu ta kén chọn, chỉ uống nước từ nguồn suối chất lượng cao thôi.”
Nhân viên phục vụ vắt óc suy nghĩ, hẳn phải là loại nước suối cao cấp lắm.
Hạ Ứng Chu: “Cậu ra khỏi trường đua ngựa rồi rẽ phải, trong siêu thị có cái loại giá 2 tệ một chai ấy.”
Nhân viên phục vụ: …