Chương 11: Kiểm tra dược đồng (1)
Thôn Tiêu Diệp là một thôn nhỏ ở ngoại ô, Pháp Miếu trong thôn xuất hiện một Đại Ma Đạo đã truyền khắp thôn mấy ngày trước.
Hầu hết người dân trong thôn đều làm nghề bốc thuốc, đối với họ thì Pháp Miếu là một tồn tại không thể nào với tới được.
Thôn Tiêu Diệp quá nhỏ, những dược sư có thể kê đơn trị bệnh cũng không muốn ở lại, vì thế các pháp sư của Pháp Miếu đều phải làm nhiệm vụ chữa bệnh cơ bản.
Ma đạo sĩ ở tại Pháp Miếu Tiêu Diệp đã già về nghỉ, Đại Ma Đạo mới tiếp quản Pháp Miếu Tiêu Diệp.
Đại Ma Đạo đến mấy ngày đã tuyên bố với mọi người rằng ông sẽ tuyển chọn một dược đồng.
Dược đồng của Pháp Miếu là một công việc béo bở, không những có thể tiếp xúc với các loại thảo được, mà còn phải có kiến thức về luyện dược, lại còn có thể được phục vụ Đại Ma Đạo mới, và được nhận hai mươi đồng một tháng, bằng thù lao hai đồng bạc.
Trong mắt những người dân trong thôn chất phác nếu con mình có thể được chọn thì đó là chuyện thực sự may mắn nhờ phù hộ của tổ tiên.
Ông nội trưởng thôn tuy tiến cử Vân Sanh nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của dân làng, ai cũng muốn gửi con vào Pháp Miếu để rèn rũa.
Cuối cùng ông trưởng thôn phải bàn với Pháp Miếu, dán một thông báo tuyển chọn dược đồng ở bảng thông báo trước cổng thôn.
Nội dung bảng thông báo như sau: Hiện nay Pháp Miếu Tiêu Diệp đang cần tuyển một học sinh thu thập thảo dược, độ tuổi từ sáu đến mười ba tuổi, không phân biệt giới tính, yêu cầu có khả năng nhận biết thảo được và kinh nghiệm thu thập thảo được. Tất cả những đứa trẻ nào có ý định tham gia tuyển chọn đều sẽ được kiểm tra. Hôm đó chúng ta sẽ tập trung bên ngoài Pháp Miếu Tiêu Diệp và Đại Pháp Miếu mới sẽ tự mình kiểm tra.
Đến ngày kiểm tra, Vân Sanh dạy từ sớm, nấu xong bữa sáng, nàng bước tới bên giường Vân Thương Hải.
“Cha à, hôm nay con tới Pháp Miếu để tham gia tuyển chọn dược đồng ạ” Vân Sanh nói đầy hy vọng, kiểm tra dược đồng lần này nàng có cảm giác là mình như đi thi tuyển sinh đại học vậy, hồi đó có ý nghĩa rất to lớn.
Vân Thương Hải làm như không nghe thấy tự ngủ thiếp đi.
Dù biết trước kết quả sẽ thế, nhưng trong mắt Vân Sanh vẫn lộ ra tia thất vọng, “Vậy Vân Sanh đi trước ạ, con nhất định sẽ trở thành dược đồng ạ”
Nghe thấy tiếng chân Vân Sanh bước ra ngoài, trong nhà trở lại yên tĩnh. Vân thương Hải đột nhiên ngồi dậy trầm tư.
Vân Sanh đến trước mặt Pháp Miếu Tiêu Diệp, lúc này Pháp Miếu vô cùng náo nhiệt, quang cảnh không thua gì kỳ ngộ hàng năm.
Thôn Tiêu Diệp là một thôn có quy mô trung bình, có hơn 300 hộ dân và hiện giờ ít nhất cũng có hơn 100 hộ đổ về Pháp Miếu.
Có một số ít người trong đó đến để xem cuộc vui còn h ầu hết họ đều mang theo con cái của mình để tham gia việc kiểm tra lựa chọn dược đồng.
Sở dĩ có cảnh thế này cũng phải nói đến Đại Ma Đạo mới ở Pháp Miếu.
Trong mắt những người dân trong thôn chưa từng rời thôn bao giờ, thôn trưởng cấp Ma pháp sư và Pháp Sĩ lão yêu của Pháp Miếu vốn có ấn tượng nhưng không nhiều lắm.
NHưng điều khiến Vân Sanh thấy ngạc nhiên là trong đám người nàng nhìn thấy vẫn có những gương mặt xa lạ, rõ ràng là những người thôn bên.
Pháp Miếu Tiêu Diệp chọn dược đồng, sao có thể có những người ở thôn khác chứ? Những hàng xóm đó thật ra đều đến từ thôn Hỏa Nham.
Ông Trưởng thôn cũng thấy có những người từ khác thôn khác cũng đến tham gia tuyển chọn.
Khi đăng thông báo, ông vô tình quên ghi rõ là phải là người thôn mình mới được tuyển chọn làm dược đồng.
Nước trong không chảy ra ruộng ngoài, chuyện tuyển chọn dược đồng của Pháp Miếu Tiêu Diệp đương nhiên là được tuyển chọn từ trong làng.
Huống chi thôn Hỏa Nham là còn kẻ thù của thôn Tiêu Diệp nữa.
Thôn Hỏa Nham cạnh thôn Tiêu Diệp, cả hai thôn đều mưu sinh bằng nghề trồng thuốc.
Không giống như thôn Tiêu Diệp có phong cách dân gian giản dị, thôn Hỏa Nham có phong cách dân gian cứng cỏi, cứng đầu, phi lý, trưởng thôn Hỏa Nham cũng là một pháp sư tinh thông Hỏa thuật, mấy năm trước thôn bọn họ có một Đại võ sư của Ma Đạo nên lại càng không sợ.
Dược liệu trên thị trường thì dược liệu của thôn Tiêu Diệp luôn bị chèn ép thường xuyên.
“Mấy vị, việc lựa chọn dược đồng Pháp Miếu Tiêu Diệp chỉ dành cho con cháu trong thôn, xin mời rời khỏi đây” Ông trưởng thôn lẽ phép mời mấy đứa trẻ chừng mười tuổi đi.
Trong đám đó có Danh Nữ chừng bảy tám tuổi, khá lanh lợi, đứng cạnh có mấy người thôn Hỏa Nham. Con bé là cháu gái của trưởng thôn Hỏa Nham Đinh Lôi.
“Thông báo của ông không nói không tuyển người thôn khác, mấy người chúng tôi sáng sớm ra ngoài, trèo mất hai ngọn núi mới đến thôn Tiêu Diệp, giờ bị đuổi đi nên chúng tôi không đi” Tuy Đinh Lôi tuổi còn nhỏ nhưng vì được sủng ái từ bé, lại là con gái của Trưởng thôn Hỏa Nham lại càng thêm tự tin.
Nói đùa chứ, nàng ta đã hỏi qua rồi, pháp sư Dương Đại của Pháp Miếu Tiêu Diệp không những có phép thuật mà còn có thể luyện được các loại độc dược nữa.
Tiếc là không hiểu sao ông ý lại đồng ý đến thôn Tiêu Diệp, nàng ta cũng không cần vất vả dẫn theo một đám thôn dân đến thôn Tiêu diệp.
Đinh Lôi vừa nói xong, đám trẻ thôn Hỏa Nham bên cạnh bắt đầu ồn ào.
Đinh Lôi nhân cơ hội hét to: “Chắc chắn là thôn tiêu Diệp ông không muốn thua. Nhà ta mấy đời trồng dược, ta còn là ma pháp học đồ nữa, ông muốn đuổi ta đi thì tìm ai đó so với ta. Nếu không ai tốt hơn ta chúng ta sẽ rời đi, nếu không đừng hòng đuổi chúng ta đi”
Khi nghe tin nhà Đinh Lôi trồng dược liệu nhiều đời và còn là học đồ ma pháp nữa, dân thôn Tiêu Diệp lập tức mất bình tĩnh. Một kẻ học đồ ma pháp thông thạo thảo được, mới có bảy tám tuổi, cho dù hai thôn gộp lại thì mười năm cũng chưa chắc một đứa trẻ như thế.
Hơn nữa trưởng thôn Hỏa Nham nổi tiếng thù dai, đụng tới Đinh Lôi nhất định ăn quả đắng, vậy ai cũng không dám đứng ra can ngăn.
Ông Trưởng thôn thấy vậy bất giác cau mày.
“thế nào? Không ai dám đứng ra tranh với ta à? Thôn Tiêu Diệp cũng chỉ có thể thôi, đều trốn cả, hôm nay ta thấy cũng không cần tranh nữa. Dược đồng này không có ai ngoài ta” Đinh Lôi tự hào nhìn khắp chung quanh.
“Ai bảo thôn Tiêu Diệp không có ai, chẳng qua chỉ là tranh tài thảo dược mà thôi, ta so với ngươi” Chỉ nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh lọt vào tai Đinh Lôi.
Ông nhìn thấy một bé gái sáu tuổi mặc thường phục bước ra khỏi đám đông. Con bé không cao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn với đôi mắt đen láy, khiến con bé nhìn rất lanh trí. Là Vân Sanh!
Ông trưởng thôn nhìn thấy, sắc mặt già giãn ra, thực sự sợ không ai dám đứng ra so tài với Đinh Lôi.
“Ngươi sao?” Đinh Lôi nhìn thấy bé gái trước mặt, thấy bé gái còn ít tuổi hơn mình, ăn mặc xộc xệch, nhưng vẻ mặt thì không hề rụt rè như những đứa trẻ khác. Đinh Lôi bỗng chốc không phân biệt được Vân Sanh là ai.
Một người ở thôn Hỏa Nham đứng cạnh lập tức thì thầm gì đó vào tai Đinh Lôi. Đinh Lôi nghe xong lộ vẻ kiêu ngạo, “Thì ra là con gái của Ma Pháp Sư giả, phế vật không lĩnh ngộc được nguyên tố ma pháp, ai có tư cách so tài với ta, cút đi”
“Hôm nay chúng ta tuyển chọn một dược đồng, không phải học đồ ma pháp” Một giọng nam lười nhác từ Pháp Miếu vang lên. Dân làng nhìn ra thì thấy cổng Pháp Miếu đã mở, có một người con trai mặc áo đen từ trong bước ra.
Hầu hết người dân trong thôn đều làm nghề bốc thuốc, đối với họ thì Pháp Miếu là một tồn tại không thể nào với tới được.
Thôn Tiêu Diệp quá nhỏ, những dược sư có thể kê đơn trị bệnh cũng không muốn ở lại, vì thế các pháp sư của Pháp Miếu đều phải làm nhiệm vụ chữa bệnh cơ bản.
Ma đạo sĩ ở tại Pháp Miếu Tiêu Diệp đã già về nghỉ, Đại Ma Đạo mới tiếp quản Pháp Miếu Tiêu Diệp.
Đại Ma Đạo đến mấy ngày đã tuyên bố với mọi người rằng ông sẽ tuyển chọn một dược đồng.
Dược đồng của Pháp Miếu là một công việc béo bở, không những có thể tiếp xúc với các loại thảo được, mà còn phải có kiến thức về luyện dược, lại còn có thể được phục vụ Đại Ma Đạo mới, và được nhận hai mươi đồng một tháng, bằng thù lao hai đồng bạc.
Trong mắt những người dân trong thôn chất phác nếu con mình có thể được chọn thì đó là chuyện thực sự may mắn nhờ phù hộ của tổ tiên.
Ông nội trưởng thôn tuy tiến cử Vân Sanh nhưng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của dân làng, ai cũng muốn gửi con vào Pháp Miếu để rèn rũa.
Cuối cùng ông trưởng thôn phải bàn với Pháp Miếu, dán một thông báo tuyển chọn dược đồng ở bảng thông báo trước cổng thôn.
Nội dung bảng thông báo như sau: Hiện nay Pháp Miếu Tiêu Diệp đang cần tuyển một học sinh thu thập thảo dược, độ tuổi từ sáu đến mười ba tuổi, không phân biệt giới tính, yêu cầu có khả năng nhận biết thảo được và kinh nghiệm thu thập thảo được. Tất cả những đứa trẻ nào có ý định tham gia tuyển chọn đều sẽ được kiểm tra. Hôm đó chúng ta sẽ tập trung bên ngoài Pháp Miếu Tiêu Diệp và Đại Pháp Miếu mới sẽ tự mình kiểm tra.
Đến ngày kiểm tra, Vân Sanh dạy từ sớm, nấu xong bữa sáng, nàng bước tới bên giường Vân Thương Hải.
“Cha à, hôm nay con tới Pháp Miếu để tham gia tuyển chọn dược đồng ạ” Vân Sanh nói đầy hy vọng, kiểm tra dược đồng lần này nàng có cảm giác là mình như đi thi tuyển sinh đại học vậy, hồi đó có ý nghĩa rất to lớn.
Vân Thương Hải làm như không nghe thấy tự ngủ thiếp đi.
Dù biết trước kết quả sẽ thế, nhưng trong mắt Vân Sanh vẫn lộ ra tia thất vọng, “Vậy Vân Sanh đi trước ạ, con nhất định sẽ trở thành dược đồng ạ”
Nghe thấy tiếng chân Vân Sanh bước ra ngoài, trong nhà trở lại yên tĩnh. Vân thương Hải đột nhiên ngồi dậy trầm tư.
Vân Sanh đến trước mặt Pháp Miếu Tiêu Diệp, lúc này Pháp Miếu vô cùng náo nhiệt, quang cảnh không thua gì kỳ ngộ hàng năm.
Thôn Tiêu Diệp là một thôn có quy mô trung bình, có hơn 300 hộ dân và hiện giờ ít nhất cũng có hơn 100 hộ đổ về Pháp Miếu.
Có một số ít người trong đó đến để xem cuộc vui còn h ầu hết họ đều mang theo con cái của mình để tham gia việc kiểm tra lựa chọn dược đồng.
Sở dĩ có cảnh thế này cũng phải nói đến Đại Ma Đạo mới ở Pháp Miếu.
Trong mắt những người dân trong thôn chưa từng rời thôn bao giờ, thôn trưởng cấp Ma pháp sư và Pháp Sĩ lão yêu của Pháp Miếu vốn có ấn tượng nhưng không nhiều lắm.
NHưng điều khiến Vân Sanh thấy ngạc nhiên là trong đám người nàng nhìn thấy vẫn có những gương mặt xa lạ, rõ ràng là những người thôn bên.
Pháp Miếu Tiêu Diệp chọn dược đồng, sao có thể có những người ở thôn khác chứ? Những hàng xóm đó thật ra đều đến từ thôn Hỏa Nham.
Ông Trưởng thôn cũng thấy có những người từ khác thôn khác cũng đến tham gia tuyển chọn.
Khi đăng thông báo, ông vô tình quên ghi rõ là phải là người thôn mình mới được tuyển chọn làm dược đồng.
Nước trong không chảy ra ruộng ngoài, chuyện tuyển chọn dược đồng của Pháp Miếu Tiêu Diệp đương nhiên là được tuyển chọn từ trong làng.
Huống chi thôn Hỏa Nham là còn kẻ thù của thôn Tiêu Diệp nữa.
Thôn Hỏa Nham cạnh thôn Tiêu Diệp, cả hai thôn đều mưu sinh bằng nghề trồng thuốc.
Không giống như thôn Tiêu Diệp có phong cách dân gian giản dị, thôn Hỏa Nham có phong cách dân gian cứng cỏi, cứng đầu, phi lý, trưởng thôn Hỏa Nham cũng là một pháp sư tinh thông Hỏa thuật, mấy năm trước thôn bọn họ có một Đại võ sư của Ma Đạo nên lại càng không sợ.
Dược liệu trên thị trường thì dược liệu của thôn Tiêu Diệp luôn bị chèn ép thường xuyên.
“Mấy vị, việc lựa chọn dược đồng Pháp Miếu Tiêu Diệp chỉ dành cho con cháu trong thôn, xin mời rời khỏi đây” Ông trưởng thôn lẽ phép mời mấy đứa trẻ chừng mười tuổi đi.
Trong đám đó có Danh Nữ chừng bảy tám tuổi, khá lanh lợi, đứng cạnh có mấy người thôn Hỏa Nham. Con bé là cháu gái của trưởng thôn Hỏa Nham Đinh Lôi.
“Thông báo của ông không nói không tuyển người thôn khác, mấy người chúng tôi sáng sớm ra ngoài, trèo mất hai ngọn núi mới đến thôn Tiêu Diệp, giờ bị đuổi đi nên chúng tôi không đi” Tuy Đinh Lôi tuổi còn nhỏ nhưng vì được sủng ái từ bé, lại là con gái của Trưởng thôn Hỏa Nham lại càng thêm tự tin.
Nói đùa chứ, nàng ta đã hỏi qua rồi, pháp sư Dương Đại của Pháp Miếu Tiêu Diệp không những có phép thuật mà còn có thể luyện được các loại độc dược nữa.
Tiếc là không hiểu sao ông ý lại đồng ý đến thôn Tiêu Diệp, nàng ta cũng không cần vất vả dẫn theo một đám thôn dân đến thôn Tiêu diệp.
Đinh Lôi vừa nói xong, đám trẻ thôn Hỏa Nham bên cạnh bắt đầu ồn ào.
Đinh Lôi nhân cơ hội hét to: “Chắc chắn là thôn tiêu Diệp ông không muốn thua. Nhà ta mấy đời trồng dược, ta còn là ma pháp học đồ nữa, ông muốn đuổi ta đi thì tìm ai đó so với ta. Nếu không ai tốt hơn ta chúng ta sẽ rời đi, nếu không đừng hòng đuổi chúng ta đi”
Khi nghe tin nhà Đinh Lôi trồng dược liệu nhiều đời và còn là học đồ ma pháp nữa, dân thôn Tiêu Diệp lập tức mất bình tĩnh. Một kẻ học đồ ma pháp thông thạo thảo được, mới có bảy tám tuổi, cho dù hai thôn gộp lại thì mười năm cũng chưa chắc một đứa trẻ như thế.
Hơn nữa trưởng thôn Hỏa Nham nổi tiếng thù dai, đụng tới Đinh Lôi nhất định ăn quả đắng, vậy ai cũng không dám đứng ra can ngăn.
Ông Trưởng thôn thấy vậy bất giác cau mày.
“thế nào? Không ai dám đứng ra tranh với ta à? Thôn Tiêu Diệp cũng chỉ có thể thôi, đều trốn cả, hôm nay ta thấy cũng không cần tranh nữa. Dược đồng này không có ai ngoài ta” Đinh Lôi tự hào nhìn khắp chung quanh.
“Ai bảo thôn Tiêu Diệp không có ai, chẳng qua chỉ là tranh tài thảo dược mà thôi, ta so với ngươi” Chỉ nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh lọt vào tai Đinh Lôi.
Ông nhìn thấy một bé gái sáu tuổi mặc thường phục bước ra khỏi đám đông. Con bé không cao, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn với đôi mắt đen láy, khiến con bé nhìn rất lanh trí. Là Vân Sanh!
Ông trưởng thôn nhìn thấy, sắc mặt già giãn ra, thực sự sợ không ai dám đứng ra so tài với Đinh Lôi.
“Ngươi sao?” Đinh Lôi nhìn thấy bé gái trước mặt, thấy bé gái còn ít tuổi hơn mình, ăn mặc xộc xệch, nhưng vẻ mặt thì không hề rụt rè như những đứa trẻ khác. Đinh Lôi bỗng chốc không phân biệt được Vân Sanh là ai.
Một người ở thôn Hỏa Nham đứng cạnh lập tức thì thầm gì đó vào tai Đinh Lôi. Đinh Lôi nghe xong lộ vẻ kiêu ngạo, “Thì ra là con gái của Ma Pháp Sư giả, phế vật không lĩnh ngộc được nguyên tố ma pháp, ai có tư cách so tài với ta, cút đi”
“Hôm nay chúng ta tuyển chọn một dược đồng, không phải học đồ ma pháp” Một giọng nam lười nhác từ Pháp Miếu vang lên. Dân làng nhìn ra thì thấy cổng Pháp Miếu đã mở, có một người con trai mặc áo đen từ trong bước ra.