Chương 13: Kiểm tra dược đồng (3)
Nhìn thấy sách thuốc Tề Dân, Đinh Lôi vui mừng khôn xiết, trong khi thấy gương mặt già của trưởng thôn lộ vẻ tái nhợt.
Sách thuốc Tề Dân là loại sách dược thảo được lưu truyền rộng rãi nhất ở Đại Lục Vô Cực, chỉ bán ở các hiệu thuốc trên trấn.
Một nơi nhỏ như thôn Tiêu Diệp này ngoại trừ Pháp Miếu ra thì cả thôn cũng chưa chắc có được 1 bản.
Từ khi đến Đại Lục Vô Cực, Vân Sanh chưa từng rời khỏi thôn Tiêu Diệp, cũng chưa từng được qua đào tạo y thuật chính tông, chứ nói gì đến sách thuốc Tề Dân.
Đinh Lôi ở thôn Hỏa Nham thì lại khác, trong nhà nàng ta tình cờ cũng có một quyển sách thuốc Tề Dân.
Dương Đại Pháp Sư thấy sắc mặt hai đứa bé thay đổi liếc nhanh nhìn Vân Sanh, “Sao thế, người vẫn chưa từng đọc qua sách thuốc Tề Dân này sao? Vậy thì không cần kiểm tra nữa, ta cũng không muốn mất thời gian”
“Đại Ma Đạo bảo ngươi cút đi kìa, ngươi còn chưa đọc quyển sách thuốc Tề Dân lại còn muốn là dược đồng, ngươi không nghĩ gì à, Dạ đại ca?”
Thiếu niên họ Diệp cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Vân Sanh chưa từng học qua dược thảo kinh điển cơ bản mà đã muốn tham gia kiểm tra dược đồng rồi.
“Ta không mù, sách thuốc Tề Dân thôi mà, cho ta mười lăm phút” Vân Sanh hơi kinh ngạc, sau đó bình thường trờ lại, nàng đi thẳng đến Sách thuốc Tề Dân, không chút sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của Dương Đại.
Sách thuốc Tề Dân mỏng hơn sách thuốc nhà họ Vân rất nhiều nhưng cũng có chừng mấy trăm trang. Tất cả mọi người kể cả thiếu nhiên họ Diệp đều không rõ Vân Sanh sẽ làm gì tiếp theo.
Vân Sanh cầm lấy sách thuốc, cụp mi, ngón tay thon dài lật lật sách thuốc, đôi môi hồng mấp máy, động tác lúc đầu không nhanh nhưng càng về sau nàng lại càng lẩm nhẩm nhanh hơn, ngón tay của nàng cũng lật giấy nhanh hơn.
Lúc đó mọi người mới biết là nàng định đọc hết cuốn sách thuốc Tề Dân trong vòng mười lăm phút.
“Đọc cũng vô dụng thôi, nước đến chân mới nhảy còn định so tài với ta thì nằm mơ đi” Đinh Lôi khinh thường bảo.
Một đứa trẻ sáu tuổi chưa qua đào tạo bài bản về y khoa đã khó hiểu được sách thuốc huống chi thuộc lòng quyển sách thuốc Tề Dân trong lòng một phần tư giờ.
Vừa nghĩ tới đó thì Vân Sanh đã dọc xong cuốn sách thuốc, “Xin mời Dương Đại sư kiểm tra ạ, cháu đã chuẩn bị xong rồi”
Mắt Dương Đại khẽ động, giọng đầy tự tin của Vân Sanh khiến người ta không phục.
“Vân Anh Đằng”
“Thảo dược Vân Anh Đằng,lá tím, cao chừng ba tấc, vị ngọt, tính lạnh, trị điếc, sáng mắt, uống quanh năm có thể kéo dài tuổi thọ” Định Lôi vội vàng đáp, liếc mắt nhìn Vân Sanh đầy kiêu ngạo.
“Ngươi còn quên nói đến thuộc tính của nó nữa, nó ưa nắng, ưa ẩm ướt, mọc ở thung lũng gần nước “ Vân Sanh lạnh nhạt bổ sung.
Dương Đại nghe xong liền xem lại sách quả nhiên thấy bên dưới ghi thông tin một dòng về Vân Anh Đằng.
Nàng cũng nhận ra một góc không dễ thấy như thế.
Pháp Sư Dương Đại hỏi thêm về mấy loại dược liệu, lần nào Đinh Lôi cũng vội vàng trả lời, Vân Sanh cũng không nói nhiều mà chỉ bỏ thêm hai ba câu Đinh Lôi bỏ sót.
Lúc nàng trả lời, nàng nói rất rõ ràng, không vội vàng, chẳng giống một đứa trẻ tý nào.
Điều này khiến cho pháp sư Dương Đại kinh ngạc, thằng nhóc họ Diệp lặng lẽ nhếch miệng lên, Tiểu Dã Miêu này thật có chút bản lĩnh.
Thi xong, Pháp Sư Dương Đại đóng sách thuốc lại, trầm giọng bảo, “Trang thứ 109 trong sách thuốc Tề Dân”
Đinh Lôi sửng sốt chút, nàng ta không ngờ Pháp sư Dương Đại lại đột nhiên thay đổi cách kiểm tra.
Tuy nàng ta đã nghiên cứu sách thuốc Tề Dân nhưng còn lâu mới nhớ ngược được, song nàng ta cũng không lo lắng vì nàng ta không tin Vân Sanh có thể đáp được.
“Huyệt Tê Thạch, một loại tinh thể dược liệu, hình dạng giống như một viên đá hình lục giác, trên mặt chủ yếu là màu đỏ, phần lớn được lấy ở vùng ven biển. Khi luyện đá cần đặt trong lò không khói, đốt đến khi đỏ rực rồi tán ra thành bột, mang ra uống có thể hút khí đờm, cầm máu và lở loét”
Ông ta mở cuốn sách thuốc Tề Dân ra xem thấy không sót một chữ nào.
Sắc mặt Đinh Lôi vặn vẹo, “Sao thế được, ngươi…. không thể nào, ngươi ăn gian, làm sao người lại biết được nội dung của trang đó thế”
“Trang thứ 10 Tề Dân, Quy Tiên Thảo, Trang thứ 240, Xà Tức Hộc, Trang thứ 321….. Có cần đọc ra nữa không? Đinh Lôi nhớ lời đánh cuộc của ngươi đó” Đúng lúc trên gương mặt thanh tú của Vân Sanh lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ sinh động lạ thường.
Các loại thảo dược trong sách thuốc Tề Dân ít hơn nhiều so với sách thuốc nhà họ Vân, dựa vào việc tổng hợp vạn thảo dược, nàng thậm chí còn có thể đọc ngược cả cuốn sách thuốc Tề Dân nữa kìa.
Thiếu niên họ Diệp đứng bên nhướng mày đắc ý, dường như nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt trên mặt Vân Sanh.
“Ngươi! Nươgi…. Người….” Đinh Lôi đỏ mặt, bảo nàng ta bò ra khỏi thôn Tiêu Diệp không những mất mặt mà còn thể diện của toàn thôn Hỏa Nham nữa, nàng ta không muốn để yên chuyện này thế được.
Một ngọn lửa bùng lên từ tay nàng ta, ngọn lửa đó nóng hực lao thẳng về phía thân hình nhỏ bé của Vân Sanh.
Không ai trong số những người có mặt mong đợi một người học phép thuật có thể sử dụng phép thuật mà không niệm chút ngay lập tức.
Vân Sanh đối mặt lần đầu tiên với Ma Pháp Sư, tuy đối thủ chỉ là một Ma pháp Sư nhưng ma pháp biến hóa nhanh chóng, hầu như không theo quy luật nào, lửa giận như sắp bùng lên.
Cả người Vân Sanh trong nháy mắt nhẹ bẫng, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm nàng lên.
“Nhớ kỹ, em nợ ta một lần đó” Giọng nói lười biếng của thiếu niên họ Diệp vang lên bên tai, Vân Sanh chỉ thấy một đường cong đẹp trên khuôn mặt anh ta.
Môi thiếu niên miễn cưỡng mấp máy, ánh mắt mơ hồ lóe lên, hướng thẳng về ngọn lửa đang đình trệ giữa không trung.
Nguyên Tố Hỏa vừa chạm vào đã bùng lên biến thành một luồng lửa hung hãn, Hỏa Lang có thân hình to lớn, đôi mắt sói đỏ rực ẩn chứa sát ý, trong không trung vẽ ra một biển lửa nhấn chìm Hỏa Nguyên tố của Đinh Lôi và ngọn lửa quay lại lao về phía Đinh Lôi.
Đây là mô phỏng ma thuật, ma thuật trung cấp hệ Hỏa.
Trưởng thôn há hốc mồm, thiếu niên này thi triển phép thuật trung cấp mà không cần dùng đũa thần hay niệm chú gì.
“Không…!” Đinh Lôi kêu lên.
Ngọn lửa bùng lên bao trùm toàn thân nàng ta. Lúc này Trưởng thôn mới hiểu ra Định Lôi không thể chết được.
Ông lấy ra một cây đũa thần vung lên, trên cây đũa thần có khảm hai viên đá pháp hồn màu lam và xanh lục, viên màu xanh phát ra ánh sáng chói mắt.
Một đám hơi nước tản ra dập tắt ngọn lửa trên người Đinh Lôi.
NHưng Hỏa Lang đã đốt cháy Đinh Lôi đến dị dạng, chẳng ai nhận ra với những vết sẹo chằng chịt khắp người và một pháp khí cấp thấp đã bị đốt cháy.
Lần này Đinh Lôi đến đã chuẩn bị đầy đủ, nàng ta còn mang theo một pháp khí có thể tích trực pháp khí. Loại thiệt hại thế này đã được thực hiện ngay lập tức, đây là ma thuật sao?
Trong lòng Vân Sanh phát lạnh, nhìn toàn thân Đinh Lôi bị bỏng, đau đớn mãi. Vân Sanh không thông cảm cho nàng ta, nhưng nàng cũng không quý trọng thiếu niên, cố vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay thiếu niên.
Nhưng cánh tay của thiếu niên như bê tông cốt thép vậy, vững chắc như núi, anh ta không có ý buông nàng ra.
Với loại bệnh trên Đại Lục Vô Cực thì vết bỏng trên diện rộng của Đinh Lôi nếu không sơ cứu kịp thời đúng cách chắc chắn điều chờ đợi nàng ta duy nhất là cái chết.
“Nhớ kỹ đó Tiểu Dã Miêu, trước mặt kẻ địch, coi thường bất kỳ kẻ địch nào đều là kẻ ngu” Lời nói lạnh lùng của thiếu niên họ Diệp như nhắc nhở Vân Sanh.
Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết!
Ngay sau đó trên môi anh ta lại nở nu cười mê người “Xin chào mừng đến với Pháp Miếu Tiêu Diệp. Tiểu Dã Miêu, hãy nhớ tên ta, Dạ Bắc Minh”
Sách thuốc Tề Dân là loại sách dược thảo được lưu truyền rộng rãi nhất ở Đại Lục Vô Cực, chỉ bán ở các hiệu thuốc trên trấn.
Một nơi nhỏ như thôn Tiêu Diệp này ngoại trừ Pháp Miếu ra thì cả thôn cũng chưa chắc có được 1 bản.
Từ khi đến Đại Lục Vô Cực, Vân Sanh chưa từng rời khỏi thôn Tiêu Diệp, cũng chưa từng được qua đào tạo y thuật chính tông, chứ nói gì đến sách thuốc Tề Dân.
Đinh Lôi ở thôn Hỏa Nham thì lại khác, trong nhà nàng ta tình cờ cũng có một quyển sách thuốc Tề Dân.
Dương Đại Pháp Sư thấy sắc mặt hai đứa bé thay đổi liếc nhanh nhìn Vân Sanh, “Sao thế, người vẫn chưa từng đọc qua sách thuốc Tề Dân này sao? Vậy thì không cần kiểm tra nữa, ta cũng không muốn mất thời gian”
“Đại Ma Đạo bảo ngươi cút đi kìa, ngươi còn chưa đọc quyển sách thuốc Tề Dân lại còn muốn là dược đồng, ngươi không nghĩ gì à, Dạ đại ca?”
Thiếu niên họ Diệp cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Vân Sanh chưa từng học qua dược thảo kinh điển cơ bản mà đã muốn tham gia kiểm tra dược đồng rồi.
“Ta không mù, sách thuốc Tề Dân thôi mà, cho ta mười lăm phút” Vân Sanh hơi kinh ngạc, sau đó bình thường trờ lại, nàng đi thẳng đến Sách thuốc Tề Dân, không chút sợ hãi ánh mắt lạnh lùng của Dương Đại.
Sách thuốc Tề Dân mỏng hơn sách thuốc nhà họ Vân rất nhiều nhưng cũng có chừng mấy trăm trang. Tất cả mọi người kể cả thiếu nhiên họ Diệp đều không rõ Vân Sanh sẽ làm gì tiếp theo.
Vân Sanh cầm lấy sách thuốc, cụp mi, ngón tay thon dài lật lật sách thuốc, đôi môi hồng mấp máy, động tác lúc đầu không nhanh nhưng càng về sau nàng lại càng lẩm nhẩm nhanh hơn, ngón tay của nàng cũng lật giấy nhanh hơn.
Lúc đó mọi người mới biết là nàng định đọc hết cuốn sách thuốc Tề Dân trong vòng mười lăm phút.
“Đọc cũng vô dụng thôi, nước đến chân mới nhảy còn định so tài với ta thì nằm mơ đi” Đinh Lôi khinh thường bảo.
Một đứa trẻ sáu tuổi chưa qua đào tạo bài bản về y khoa đã khó hiểu được sách thuốc huống chi thuộc lòng quyển sách thuốc Tề Dân trong lòng một phần tư giờ.
Vừa nghĩ tới đó thì Vân Sanh đã dọc xong cuốn sách thuốc, “Xin mời Dương Đại sư kiểm tra ạ, cháu đã chuẩn bị xong rồi”
Mắt Dương Đại khẽ động, giọng đầy tự tin của Vân Sanh khiến người ta không phục.
“Vân Anh Đằng”
“Thảo dược Vân Anh Đằng,lá tím, cao chừng ba tấc, vị ngọt, tính lạnh, trị điếc, sáng mắt, uống quanh năm có thể kéo dài tuổi thọ” Định Lôi vội vàng đáp, liếc mắt nhìn Vân Sanh đầy kiêu ngạo.
“Ngươi còn quên nói đến thuộc tính của nó nữa, nó ưa nắng, ưa ẩm ướt, mọc ở thung lũng gần nước “ Vân Sanh lạnh nhạt bổ sung.
Dương Đại nghe xong liền xem lại sách quả nhiên thấy bên dưới ghi thông tin một dòng về Vân Anh Đằng.
Nàng cũng nhận ra một góc không dễ thấy như thế.
Pháp Sư Dương Đại hỏi thêm về mấy loại dược liệu, lần nào Đinh Lôi cũng vội vàng trả lời, Vân Sanh cũng không nói nhiều mà chỉ bỏ thêm hai ba câu Đinh Lôi bỏ sót.
Lúc nàng trả lời, nàng nói rất rõ ràng, không vội vàng, chẳng giống một đứa trẻ tý nào.
Điều này khiến cho pháp sư Dương Đại kinh ngạc, thằng nhóc họ Diệp lặng lẽ nhếch miệng lên, Tiểu Dã Miêu này thật có chút bản lĩnh.
Thi xong, Pháp Sư Dương Đại đóng sách thuốc lại, trầm giọng bảo, “Trang thứ 109 trong sách thuốc Tề Dân”
Đinh Lôi sửng sốt chút, nàng ta không ngờ Pháp sư Dương Đại lại đột nhiên thay đổi cách kiểm tra.
Tuy nàng ta đã nghiên cứu sách thuốc Tề Dân nhưng còn lâu mới nhớ ngược được, song nàng ta cũng không lo lắng vì nàng ta không tin Vân Sanh có thể đáp được.
“Huyệt Tê Thạch, một loại tinh thể dược liệu, hình dạng giống như một viên đá hình lục giác, trên mặt chủ yếu là màu đỏ, phần lớn được lấy ở vùng ven biển. Khi luyện đá cần đặt trong lò không khói, đốt đến khi đỏ rực rồi tán ra thành bột, mang ra uống có thể hút khí đờm, cầm máu và lở loét”
Ông ta mở cuốn sách thuốc Tề Dân ra xem thấy không sót một chữ nào.
Sắc mặt Đinh Lôi vặn vẹo, “Sao thế được, ngươi…. không thể nào, ngươi ăn gian, làm sao người lại biết được nội dung của trang đó thế”
“Trang thứ 10 Tề Dân, Quy Tiên Thảo, Trang thứ 240, Xà Tức Hộc, Trang thứ 321….. Có cần đọc ra nữa không? Đinh Lôi nhớ lời đánh cuộc của ngươi đó” Đúng lúc trên gương mặt thanh tú của Vân Sanh lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ sinh động lạ thường.
Các loại thảo dược trong sách thuốc Tề Dân ít hơn nhiều so với sách thuốc nhà họ Vân, dựa vào việc tổng hợp vạn thảo dược, nàng thậm chí còn có thể đọc ngược cả cuốn sách thuốc Tề Dân nữa kìa.
Thiếu niên họ Diệp đứng bên nhướng mày đắc ý, dường như nhìn thấy nụ cười quỷ quyệt trên mặt Vân Sanh.
“Ngươi! Nươgi…. Người….” Đinh Lôi đỏ mặt, bảo nàng ta bò ra khỏi thôn Tiêu Diệp không những mất mặt mà còn thể diện của toàn thôn Hỏa Nham nữa, nàng ta không muốn để yên chuyện này thế được.
Một ngọn lửa bùng lên từ tay nàng ta, ngọn lửa đó nóng hực lao thẳng về phía thân hình nhỏ bé của Vân Sanh.
Không ai trong số những người có mặt mong đợi một người học phép thuật có thể sử dụng phép thuật mà không niệm chút ngay lập tức.
Vân Sanh đối mặt lần đầu tiên với Ma Pháp Sư, tuy đối thủ chỉ là một Ma pháp Sư nhưng ma pháp biến hóa nhanh chóng, hầu như không theo quy luật nào, lửa giận như sắp bùng lên.
Cả người Vân Sanh trong nháy mắt nhẹ bẫng, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm nàng lên.
“Nhớ kỹ, em nợ ta một lần đó” Giọng nói lười biếng của thiếu niên họ Diệp vang lên bên tai, Vân Sanh chỉ thấy một đường cong đẹp trên khuôn mặt anh ta.
Môi thiếu niên miễn cưỡng mấp máy, ánh mắt mơ hồ lóe lên, hướng thẳng về ngọn lửa đang đình trệ giữa không trung.
Nguyên Tố Hỏa vừa chạm vào đã bùng lên biến thành một luồng lửa hung hãn, Hỏa Lang có thân hình to lớn, đôi mắt sói đỏ rực ẩn chứa sát ý, trong không trung vẽ ra một biển lửa nhấn chìm Hỏa Nguyên tố của Đinh Lôi và ngọn lửa quay lại lao về phía Đinh Lôi.
Đây là mô phỏng ma thuật, ma thuật trung cấp hệ Hỏa.
Trưởng thôn há hốc mồm, thiếu niên này thi triển phép thuật trung cấp mà không cần dùng đũa thần hay niệm chú gì.
“Không…!” Đinh Lôi kêu lên.
Ngọn lửa bùng lên bao trùm toàn thân nàng ta. Lúc này Trưởng thôn mới hiểu ra Định Lôi không thể chết được.
Ông lấy ra một cây đũa thần vung lên, trên cây đũa thần có khảm hai viên đá pháp hồn màu lam và xanh lục, viên màu xanh phát ra ánh sáng chói mắt.
Một đám hơi nước tản ra dập tắt ngọn lửa trên người Đinh Lôi.
NHưng Hỏa Lang đã đốt cháy Đinh Lôi đến dị dạng, chẳng ai nhận ra với những vết sẹo chằng chịt khắp người và một pháp khí cấp thấp đã bị đốt cháy.
Lần này Đinh Lôi đến đã chuẩn bị đầy đủ, nàng ta còn mang theo một pháp khí có thể tích trực pháp khí. Loại thiệt hại thế này đã được thực hiện ngay lập tức, đây là ma thuật sao?
Trong lòng Vân Sanh phát lạnh, nhìn toàn thân Đinh Lôi bị bỏng, đau đớn mãi. Vân Sanh không thông cảm cho nàng ta, nhưng nàng cũng không quý trọng thiếu niên, cố vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay thiếu niên.
Nhưng cánh tay của thiếu niên như bê tông cốt thép vậy, vững chắc như núi, anh ta không có ý buông nàng ra.
Với loại bệnh trên Đại Lục Vô Cực thì vết bỏng trên diện rộng của Đinh Lôi nếu không sơ cứu kịp thời đúng cách chắc chắn điều chờ đợi nàng ta duy nhất là cái chết.
“Nhớ kỹ đó Tiểu Dã Miêu, trước mặt kẻ địch, coi thường bất kỳ kẻ địch nào đều là kẻ ngu” Lời nói lạnh lùng của thiếu niên họ Diệp như nhắc nhở Vân Sanh.
Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết!
Ngay sau đó trên môi anh ta lại nở nu cười mê người “Xin chào mừng đến với Pháp Miếu Tiêu Diệp. Tiểu Dã Miêu, hãy nhớ tên ta, Dạ Bắc Minh”