Chương 8 : Lòng người...đúng là màu trắng như tuyết
>Mục Y Nhân từ văn phòng đi ra, mí mắt có chút đỏ.
Âm thanh cười nhạo từ trong phòng làm việc cùng với tiếng tâng bốc đối với Vương Đổng, làm cho lòng của nàng đau như dao cắt, vừa tức vừa giận!
Nhưng... Bờ vai non nớt của nàng làm sao có thể chống đỡ được tập đoàn Y Nhân đây?
"Cha, hi vọng người ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho con có thể ký hợp đồng với Omega, giữ vững tâm huyết cả đời của người!"
Sau khi ổn định tâm tình một chút, Mục Y Nhân cùng với thư ký đi tới phòng Víp của tập đoàn Y Nhân.
Mấy vị quản lý Omega đã đợi sẵn từ trước.
Đối phương nhìn thấy khuôn mặt Mục Y Nhân, ngoại trừ một ít kinh ngạc ra thì là lại nhíu mày.
Đây là nói chuyện làm ăn cho nên là muốn gặp người có bản lĩnh, chứ không phải là một người chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài!
"Xin lỗi, để các vị đợi lâu. Ta là Tổng giám đốc của tập đoàn Y Nhân, Mục Y Nhân."
Mục Y Nhân nói lưu loát một tràng tiếng Anh, làm cho đối phương có chút ngoài ý muốn.
"Nghĩ không ra, Tổng giám đốc tập đoàn Y Nhân còn trẻ như vậy, tiếng Anh nói tốt như vậy."
Mục Y Nhân cười cười, ba năm này nàng mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, một bên đi làm, một bên học tập, tiếng Anh so với học sinh còn tốt hơn.
"Ngài quá khách khí, để tôi pha trà cho các vị thưởng thức."
"Không cần, tổng giám đốc Mục, chúng tôi là đến nói chuyện làm ăn, không phải tới uống trà. Tôi là quản lý Omega gọi là Federico. Tôi nghĩ chúng ta vẫn là nhanh bắt đầu đi, không muốn chậm trễ thời gian của nhau."
"Được! Đây là tư liệu của tập đoàn Y Nhân chúng tôi, các vị có thể nhìn một chút. Tập đoàn Y Nhân chúng tôi nắm giữ trang phục tại Giang Châu, cũng có chỗ tiêu thụ riêng. Nếu như Omega có thể đem trang phục của các vị giao cho chúng tôi sản xuất, chúng tôi cam đoan sẽ làm cho các vị hài lòng."
Federico nhanh chóng liếc mấy tờ tư liệu tập đoàn Y Nhân, hắn nhíu mày đem tư liệu đặt ở trên bàn trà, nhếch lên chân, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Tổng giám đốc Mục, chúng tôi buổi sáng có đi khảo sát qua công xưởng của các vị, sản phẩm của tập đoàn Y Nhân chất lượng không tệ, nhưng là... Hảng của các vị quy mô không đủ, xa xa không đạt được yêu cầu của chúng tôi. Mặt khác... Tha thứ cho tôi nói thẳng, tuổi của cô quá nhỏ, tôi không thể tin tưởng cô có thể cam đoan tốt cho sự hợp tác của chúng tôi! Cho nên... Rất xin lỗi."
Sắc mặt Mục Y Nhân trắng nhợt, có chút lo lắng nói:
"Sẽ không, tôi có thể cam đoan nếu như các vị Omega hợp tác với chúng tôi, tập đoàn Y Nhân nhất định sẽ toàn lực ứng phó, làm ra thành tích làm cho các vị hài lòng."
Federico lắc đầu.
"Rất xin lỗi, tôi là một người làm ăn, tôi không thể nghe cô nói vài câu liền mạo hiểm đầu tư. Chuyến làm ăn này nói đến đây thôi, gặp lại."
Federico đứng dậy duỗi ra một tay, cùng nắm tay Mục Y Nhân, Mục Y Nhân thật thà vươn tay, tâm trạng đau khổ không thể thở nổi.
Cuộc làm ăn thất bại sẽ mang ý nghĩa tâm huyết cả đời của cha nàng.. Sợ là không thể giữ được.
Sau khi bắt tay, Federico quay người muốn rời đi, Mục Y Nhân dường như đã mất đi sức lực, tư liệu ở trong tay rơi lả tả trên đất.
"Tổng giám đốc, ngài không có sao chứ?"
Thư ký vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tư liệu cho nàng.
Federico khóe mắt quét nhìn liếc qua mặt đất, ánh mắt rơi vào một tấm danh thiếp màu đen, trong nháy mắt con ngươi co rụt lại.
Mục Y Nhân cũng ngồi xổm xuống nhặt tư liệu, chỉ là cảm giác khi nhặt từng trang giấy, nặng nề như sắt thép.
"Tổng giám đốc, ngài không cần phải làm đâu, một mình tôi là được rồi."
"Không có việc gì."
Mục Y Nhân đắng chát cười một tiếng, hốc mắt đều có chút mỏi nhừ.
Nếu như chỗ này không có người, sợ rằng nàng sẽ lập tức khóc òa lên.
Nhưng ngay lúc này, Federico cũng ngồi xuống giúp nàng nhặt tư liệu.
"Tổng giám đốc Mục, tôi đột nhiên cảm giác được tập đoàn Y Nhân của cấc vị là cái lựa chọn tốt. Tôi thu hồi lời nói vừa rồi, không biết chúng ta còn có thể hợp tác hay không?"
Lúc này Mục Y Nhân cùng thư ký trong nháy mắt sững sờ.
Nàng dường như không dám tin sự việc đang xãy ra trước mắt.
"Thế nhưng là... Thế nhưng là ngài vừa mới, không phải nói công xưởng của chống tôi quá nhỏ sao?"
Federico cười ha ha.
"Vốn là tôi có cảm giác công xưởng của các vị nhỏ, thế nhưng là về sau tôi lại cảm thấy đặc tính của công xưởng các vị đều đã được cố định, không có khả năng phát triển tốt hơn. Cho nên Omega chúng tôi có thể bơm tiền, giúp các vị mở rộng công xưởng!"
Nhịp tim của Mục Y Nhân bắt đầu gia tăng tốc độ lên.
Chẳng lẽ... Thật sự là cha của nàng ở trên trời linh thiêng phù hộ nàng?
Mới vừa rồi Federico còn chướng mắt tập đoàn Y Nhân, trong nháy mắt không chỉ muốn hợp tác, hơn nữa còn muốn cho nàng tiền, để phát triển công xưởng.
Ông trời, đây thật là điên rồi....
Nhìn thấy Mục Y Nhân không có trả lời, Federico không khỏi khẽ nhíu mày.
"Tổng giám đốc Mục, chẳng lẽ cô không hài lòng với phương án của tôi? Vậy thì thế này đi, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình, bơm 100 triệu cho tập đoàn Y Nhân, hi vọng cô không cự tuyệt, cùng Omega chúng tôi hợp tác."
Mục Y Nhân kém chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
100 triệu, đều có thể mua đứt tập đoàn Y Nhân nha!
Lão ba, người ở trên trời linh thiêng, cũng quá mạnh mẽ a?
...
Ở bên này,Lăng Tiêu đang cùng ông nội của hắn ăn cơm trưa, hai người nói chuyện phiếm cả một buổi chiều, đến chạng vạng tối liền trở về Giang Châu.
Dựa theo sự căn dặn của ông nội, hắn đi tới khu chung cư nhỏ Kim Long Giang Châu.
Lăng gia chú ba đang ở chỗ này.
Bảo an nhìn thấy Rolls-Royce, cũng không ngăn cản, trực tiếp cho vào.
"Lăng thiếu, ta cùng ngài đi lên sao?"
"Không cần, ta đi lên ngồi một lát, không tốn bao nhiêu thời gian."
Lăng Tiêu mang theo hai rương lễ vật, đi tới phòng số 05.
Nhân chuông cửa, người mở cửa lại là một thiếu nữ tuổi tác tương đương với Lăng Tiêu.
"Anh là ai?"
Thiếu nữ lông mày hơi nhíu lại, lúc này ở trong lòng của Lăng Tiêu lại nhịn không được thầm than một tiếng.
Ba năm trước đây, hai người là anh em chú bác còn từng cùng nhau đùa giỡn.
Ba năm sau, cảnh còn người mất, đối phương cũng không nhớ rõ mặt mũi của mình.
"Lăng Tuyết, tôi là Lăng Tiêu."
"Lăng Tiêu? Anh là Lăng Tiêu? Anh còn sống?"
Trong nháy mắt, hai mắt của Lăng Tuyết trợn lên, dường như là thấy quỷ.
Chốc lát, ánh mắt của nàng lại khôi phục bình thường.
Ánh mặt của Lăng Tiêu rất nhạy cảm, có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng, ngoại trừ sự hiếu kỳ, còn có một chút khinh thường cùng chán ghét.
Hắn nhớ mang máng là ba năm trước đó, lúc Lăng gia đang ở thời đỉnh cao, trong ánh mắt của cố em họ này khi nhìn hắn, luôn luôn mang theo một tia cuồng nhiệt cùng hâm mộ.
Khi đó, nàng tựa như một cô bé nho nhỏ theo đuôi, cả ngày đi theo phía sau hắn. Lăng Tiêu ca ca lớn lên, Lăng Tiêu ca ca đẹp trai a...
Có lẽ, điều có thể làm cho người thay đổi, chỉ có thời gian.
Lăng Tiêu gật gật đầu, thản nhiên nói:
"Tôi vừa trời về Giang Châu, ông nội bảo tôi đến thăm chú ba một chút."
"A... Anh vào đi."
"Ừm!"
Lăng Tiêu vừa mới bước vào nhà, Lăng Tuyết liền từ trong tủ giày móc ra một đôi giày sạch sẽ, đang chuẩn bị mang ra, thì khóe mắt của nàng quét nhìn, liếc về bên cạnh còn có hai đôi giày cũ đã dùng qua, liền thả lại đôi giày sạch sẽ, đem giày cũ đưa cho Lăng Tiêu, nói:
"Giày bộ không nhiều lắm, anh tạm dùng đi. Dù sao anh vừa mới từ nông thôn trở về, giày cũ giày mới cũng giống nhau a."
Lông mày của Lăng Tiêu hơi nhíu một xíu, thở dài một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì.
Người khác khinh ta, ta có thể giết người.
Người thân khinh ta, ta muốn như nào?
Lòng người... đúng là màu trắng như tuyết.
Chương 9: Thân tình không thể không có tiền!
>Lăng Tiêu đi vào phòng, Lăng Tuyết hướng về phía bên trong hô một tiếng.
"Cha, mẹ! Lăng Tiêu nhà bác hai tới."
Rất nhanh, dì ba liền từ bên trong căn phòng đi ra, trang điểm dày đặc, một thân hàng hiệu xa xỉ.
Dì ba nhìn thấy Lăng Tiêu đang đang đứng ở một chỗ, bà chỉ là có một chút kinh ngạc.
"Lăng Tiêu, con vẫn chưa chết sao?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"May mắn chưa chết được."
"Vậy thì con thật ra cũng rất may mắn nha."
Nói xong, nàng liếc qua cửa nhìn thấy hai rương đồ vật, trong ánh mắt không khỏi có chút ghét bỏ, nhưng ngoài miệng lại nói dễ nghe.
"Tới thì tới, con mang theo quà làm gì chứ? Khách sáo như thế làm cái gì?"
"Một chút tâm ý."
Dì ba nghĩ linh tinh khẽ nói:
"Hừm, chỉ có một chút đó thôi sao?."
Lời nói này rất nhỏ, có thể người khác nghe không được, nhưng thính giác của Lăng Tiêu rất nhạy bén, cho nên nghe rất rõ ràng.
Điều này cũng làm cho hắn đối với nơi này càng thêm thất vọng.
Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần là người thân, thì tất nhiên sẽ có thân tình.
Thế nhưng là trên thực tế, thân tình cũng là có mang tính lựa chọn.
Có tiền, họ hàng xa cũng sẽ thân thuộc.
Không có tiền, người thân của mình thậm chí... So với người xa lạ cũng không bằng.
Lúc này, chú ba từ trong phòng đi ra, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi mắt đeo một cặp kính gọng vàng, hai đầu lông mày rất rất có vài phần khí thế.
"Nếu còn sống, tại sao ba năm nay không trở về?"
"Ở bên ngoài có một số việc."
Chú ba ngồi trên ghế sa lon, chỉ phía đối diện, nói:
"Ngồi."
Lăng Tiêu ngồi xuống, hai chân của chú ba bắt chéo lại với nhau, ngã người dựa vào ghế sa lon, châm một điếu thuốc, hỏi:
"Chuyện năm đó, không xãy ra cũng đã xãy ra, chú cũng không muốn nói nhiều. Bây giờ con đột nhiên trở về, có tính toán gì?"
"Còn chưa có nghĩ kỹ, chỉ là trước trở lại thăm một chút."
Chú ba gật gật đầu.
"Trở lại thăm một chút cũng tốt, con bây giờ đang làm công việc gì?"
"Tạm thời không có công việc gì."
Chú ba khẽ nhíu mày, đẩy mắt kính của mình, giọng nói mang theo vài phần trách mắng, hắn gằn giọng:
"Làm sao không đi tìm việc mà làm?Tài sản của cha con để lại từ lâu đã bị mất, con không làm việc thì lấy gì để sinh sống?"
"Tạm thời vẫn còn một ít tiền, một số phương diện khác có chút thu nhập."
Chú ba rít một hơi rồi nhã ra mồn làn khói, lạnh nhạt nói:
"Chú có mấy lời phải nhắc nhở con. Tuy nói con không có cha mẹ, nhưng dù sao con cũng là được sinh ra trong gia đình giàu có, những công việc lén lút kia, con không nên lấn thân vào. Với lại những tên đầu đường xó chợ đó nữa, cũng đừng nên kết bạn làm gì."
Khi nghe lời nói này của chú ba, không hiểu sao ở ngực của Lăng Tiêu đau xót, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, chú ba của hắn lại xem hắn giống như những loại người kia.
Hít thở sâu một hơi, Lăng Tiêu hỏi ngược lại:
"Tuy con không có cha mẹ, nhưng lúc nào cũng ghi nhớ những lời dạy bảo của cha mẹ lúc họ còn sống. Ngược lại ở trong lòng của chú ba, Lăng Tiêu là loại người trộm cắp đó hay sao?"
Chú ba khẽ nhíu mày.
"Làm sao? Chú là người lớn, giáo dục con hai câu cũng không được?"
Lăng Tiêu không nói, chú ba hừ nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng:
"Chú tuy răng ở Giang Châu lăn lộn ra chút thành tích. Nhưng hiện tại chú đang làm việc ở chính phủ, con cũng biết chú làm quan rất chính trực, cho nên chú không thể giúp ngươi tìm một công việc tốt được. Nhưng bạn bè chú rất nhiều, người nào cũng mở tiệm hoặc là làm việc tại nhà máy. Nếu con nguyện ý đi bưng trà đưa nước, làm nhân viên phục vụ, quét nhà cầu. Hoặc là làm công nhân trong nhà xưởng, chú có thể giúp con một chú. Dù sao, chú cũng là chú ba của con."
Trong lòng của Lăng Tiêu đắng chát cười một tiếng.
Lòng người bạc bẽo, trước kia hắn cũng đã đoán được, chỉ là đáng tiếc là hắn trước đó còn có chỗ để chờ đợi.
Thôi, đạo bất đồng... Suy nghĩ khác nhau.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nói:
"Chú ba, cám ơn lòng tốt của chú, bất quá nếu như con muốn tìm công việc bưng trà rót nước thì cũng không cần làm phiền đến chú. Hôm nay tới đây, là vì ông nội nhắc nhở, con còn có việc liền đi trước. Gặp lại."
Dứt lời, Lăng Tiêu quay người rời đi.
Chú ba không khỏi lắc đầu.
"Tính tình của tên nhóc con này giống như cha của nó. Tự cho là đúng! Năm đó, nếu như cha của nó không phải ỷ mình có chút y thuật, nhất định phải cưới mẹ của nó làm vợ, thì cũng không đến mức đắc tội Hoa gia, kết quả là rơi vào tình cảnh chết trẻ, cửa nát nhà tan!"
Lúc này giọng nói của dì ba có chút lạnh lùng:
"Anh cũng không nhìn bộ dáng hiện tại của nó đi. Chẳng lẽ nó còn tưởng là Đại thiếu gia hay sao? Ở bên ngoài ba năm, trở về liền mua hai rương đồ uống trong siêu thị, đúng là một bộ dạng nghèo hèn, phách lối cái gì chứ? Em cũng nói luôn cho anh biết, sau này anh đừng cùng nó lui tới, dính lên loại thân thích nghèo hèn này, muốn bỏ cũng bỏ không được."
"Anh biết, cho nên lúc vừa nãy anh liền mở miệng trước, lập tức phong kín con đường của nó. Để tránh nó cầu xin anh giúp đỡ kiếm cho nó một công việc tốt, anh cũng chả ngu ngốc để rước phiền phức vào người."
Dì ba hì hì cười một tiếng.
"Cái này còn tạm được. Tiểu Tuyết, con phải học tập cha của con một chút nghe chưa. Đối phó với thứ quỷ nghèo này, phải mở miệng trước phong kín con đường của hắn mới được, để hắn không còn đường có thể đi. Nếu con không làm như vậy, cả đời của con sẽ rất khó chịu đấy"
Lăng Tuyết gật gật đầu.
Tuy nhiên, nàng cảm thấy hành động này của mẹ nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà lời nói của mẹ nàng cũng không phải là không có đạo lý.
Cái thế giới này, là hiện thực.
Từ lâu có một số người, con đường của họ đã được định sẵn.
Mặc dù Lăng Tiêu lúc nhỏ hưởng thụ được cuộc sống giàu có, nhưng hiện tại thậm chí về sau đều đã được định sẵn, Lăng Tiêu chỉ là một con kiến hôi suốt ngày lo nghĩ về chuyện cơm gạo áo tiền mà thôi.
Nhưng mà nàng thì sao? Tương lai của nàng càng ngày càng tốt.
Cuộc sống cùng thân phận của hai người, càng ngày càng tạo ra khoảng cách, nàng cũng không cần thiết phải nói đến chuyện thân tình.
Lúc này nàng hướng ngoài cửa sổ liếc qua, ở dưới lầu cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo đen, lên một chiếc xe Rolls-Royce.
Chuyện này khiến lông mày xinh đẹp của Lăng Tuyết hơi nhíu lại một chút.
"Là mình hoa mắt sao? Người kia làm sao có chút giống Lăng Tiêu? Xem ra mình bị cận thị nặng hơn rồi. Tên kia làm sao có thể sẽ ngồi được Rolls-Royce?"
Mất đi cha mẹ, Lăng Tiêu chẳng phải là cái gì!
...
Ở trên xe, Lăng Tiêu vừa mới ngồi xuống, Minh Thừa liền cười ha hã.
"Thiếu chủ, xem ra ngài giống như được ăn canh bế môn rồi nha?"
Lăng Tiêu quét mắt nhìn hắn một cái.
"Ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm!"
Minh Thừa nhún nhún vai.
"Thuộc hạ đã nói rồi, không có tiền thì đừng đi tìm thân thích. Ngài nên mang lên một đống gạch vàng, thuộc hạ cam đoan bọn họ liền ôm lấy bắp đùi của ngài mà hô baba. Ngài lại không muốn, giờ thì tốt rồi? Trong lòng ngài thoải mái chứ? Cần gì phải tự làm khó mình?"
"Dùng tiền mua thân tình, chẳng lẽ thân tình rẽ mạc vậy sao?"
"Chuyện ở trên đời này, làm gì có hai chữu hoàn hão? Đúng rồi, thuộc hạ có hai chuyện nói cho ngài."
"Nói."
"Chuyện thứ nhất, mấy tên tai to mặt lớn tại Giang Châu đã bị triệu tập, tối nay tại sảnh Tụ Hiền khách sạn lớn Giang Châu đợi ngài. Trong đó, có tên Lý Tướng Hiền."
"Căn cứ vào tình báo của Ám Ảnh viện, tên Lý Tướng Hiền này tựa hồ có chút thông đồng với Không Động Sơn ở Tây Bắc. Đây là tư liệu của bộ phận tình báo, ngài xem qua."
Lăng Tiêu tiếp nhận tư liệu, vừa nhìn vừa nói ra:
"Còn có một việc, là cái gì?"
Minh Thừa cười hắc hắc.
"À thì Mục tiểu thứ có gọi điện thoại, mời ngài ăn cơm đấy."
Mí mắt của Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, biểu lộ này của Lăng Tiêu khiến Minh Thừa không khỏi có một trận buồn cười.
Theo Lăng Tiêu ba năm, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua Lăng Tiêu có cái vẻ mặt này, chỉ có cô gái tên Mục Y Nhân kia, mới có thể làm cho tâm tình của Lăng Tiêu như vậy.